Trái tim Vu Dương đập bang bang, cậu quá lưu luyến cái ôm của Kỳ Túy, không nhịn được khẽ nói: “Em…em sẽ không tức giận.”
Kỳ Túy mỉm cười.
Vu Dương đau khổ nhắm mắt, cậu vừa nói gì vậy trời…
“Cưỡng hôn có thể không tức giận, nhưng với người khác thì khác đúng không?” Kỳ Túy nhìn bóng lưng Tân Ba, “Mà quả thật vừa nãy anh có ghen…”
Vu Dương thấy ngọt lòng, nhỏ giọng nói: “Anh ta không phải…gay, cũng không thích em.”
“Nhưng cậu ta cản trở anh.” Kỳ Túy nhíu mày, “Vừa nãy em đi vệ sinh, có huýt sáo cho mình không?”
Gò má Vu Dương bạo hồng, nhỏ giọng: “Không có…”
“Vậy cũng còn tốt.” Kỳ Túy lành lạnh nói, “May cậu ta là thẳng nam, không là… Có thể anh sẽ kích động làm ra chuyện gì đó.”
Vu Dương ho nhẹ, hai tay không biết để đâu cho phải, liền đút vô túi quần sờ tới sờ lui, nắm chặt lấy cái bật lửa, sau một lát không nhịn được mới nhỏ giọng nói: “Kích động..làm sao?”
“Ở ngay trước mặt cậu ta cưỡng hôn em, hôn lưỡi em, làm em không thở nổi, rồi vén áo em lên, quay lưng người em lại với cậu ta, cho cậu ta xem hình xăm tên anh trên lưng em.” Kỳ Túy mặt không đỏ thở không gấp, “Thậm chí có khi sẽ bắt em nói ra những từ mà em khó mà mở miệng…Vu đội, biết anh súc sinh cỡ nào không? Còn muốn nghe tiếp không?”
Vu Dương biết rõ Kỳ Túy sẽ không làm vậy, những ngẫm nghĩ một hồi…chân vẫn run lên.
Kỳ Túy nhìn kỹ vẻ mặt Vu Dương, đột nhiên mỉm cười: “Vu đội, tại sao anh có cảm giác em rất chờ mong nhở?”
“Không có.” Vu Dương cố hết sức làm cho mình biểu hiện ra thật là tự nhiên, mạnh miệng nói, “Dù sao…em cũng không tức giận.”
Kỳ Túy bị Vu Dương chọc cho ngứa ngáy trong lòng, anh liếc mắt nhìn hai phía, kéo ngược Vu Dương vào lại wc.
Bốc Na Na ăn hơn nửa mâm trái cây trên bàn, trên đường tới đây cũng uống một chai nước, lúc này nhịn không được nữa, nên tới đây giải quyết.
Vu Dương ở trong phòng wc riêng nghe thấy giọng Bốc Na Na khẽ hát, trợn mắt lên.
Kỳ Túy nhìn con mắt Vu Dương, rất muốn làm chuyện xấu, tay anh đang đặt trên eo Vu Dương… mà hôm qua Vu Dương cũng đã tiếp thu chuyện để cho Kỳ Túy sờ eo cậu.
Kỳ Túy trượt tay tới phía trước, đặt nhẹ ngay trên bụng Vu Dương, để giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Đói bụng à?”
Đã hơn chín giờ tối rồi, bụng Vu Dương vốn bằng phẳng lúc này hơi lõm xuống, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Vu Dương sợ Bốc Na Na nghe thấy, không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Thì ra là đói bụng…”
Kỳ Túy lấy một viên đường từ trong túi tiền của mình.
Kỳ Túy sợ Vu Dương ghét bẩn, không dùng tay chạm vào, mà cúi đầu dùng răng xe giấy gói kẹo ra, sau đó cắn kẹo lên.
Hai mắt Kỳ Túy sáng lòe nhìn Vu Dương. (chỗ này tui nhân hóa lên:))
Đương nhiên Vu Dương biết rõ ý Kỳ Túy muốn là gì.
Tiếng động rửa tay truyền tới, Bốc Na Na vẫn lẩm bẩm đi rồi.
Kỳ Túy cắn đường, giọng nói hàm hồ: “Muốn ăn không? Anh không động được.”
Vu Dương không nghĩ gì nhiều… Kỳ Túy muốn cho cậu ăn đường, đương nhiên cậu sẽ ăn.
Trong mắt Kỳ Túy mang ý cười, chờ mong nhìn Vu Dương.
Vu Dương nắm chặt tay phải, sau hai giây giãy dụa, mau chóng tiến tới ngậm đường.
Ngắn ngủi, chưa tới một giây, căn bản chỉ hơi chạm vào nên không thể nói là hôn, Vu Dương dựa vào vách tường, dùng mu bàn tay che miệng, cổ cũng đỏ hết lên.
Kỳ Túy nuốt vị ngọt trong miệng, cố ý hỏi: “Ăn ngon không?”
Vu Dương cúi đầu, một lát sau gật đầu: “Ngon…”
Kỳ Túy xấu xa đến cực điểm, lại hỏi: “Ngon hơn bình thường?”
Vu Dương đỏ cả mặt, lại gật đầu một cái: “Ừm…”
Khẳng định là ngon hơn bình thường, đường như thế, Vu Dương ăn rất là trân trọng, không nỡ cắn nát, mà để nó tan từ từ, hận không thể nhớ kỹ mỗi một điểm ngọt.
Đường mang vị Kỳ Túy.
Sau khi trở lại phòng khách rồi mà Kỳ Túy vẫn thấy bên má trái Vu Dương phồng lên, câm nín: “Còn chưa ăn xong à?”
Vu Dương trả lời mơ hồ: “Ăn xong sẽ không còn…”
Trái tim Kỳ Túy mềm thành một mảnh.
Mà mặc kệ việc cậu quý trọng, thì vẫn phải ăn cơm, Kỳ Túy luôn nhớ cái bụng Vu Dương còn rỗng, tìm người gọi tới, chọn vài món ăn.
Không lâu sau, nhân viên tạp vụ đưa vào mười mấy khay tiểu long tôm.
Bốc Na Na hưng phấn như heo hú, thẹn thùng đẩy Kỳ Túy một cái: “Tiểu nhân nhi! Sao mà cậu biết hai ngày nay tôi muốn ăn tiểu long tôm?!”
“Tôi không biết.” Kỳ Túy tự kéo tới hai khay, “Tôi chỉ biết hai ngày nay Vu Dương định đặt cơm tiểu long tôm, nghĩ là em ấy muốn ăn.”
Bốc Na Na mất mặt đẩy Kỳ Túy ra, “Kệ đi kệ đi, có phần tôi là được…Mẹ ôi tôi siêu thích ăn, có gọi thêm lòng đỏ trứng muối không?”
“Bên cạnh, tự tìm đi.”
Kỳ Túy cầm lấy hai khay, cùng Vu Dương tách khỏi đám người đã uống quá nhiều, tìm riêng một chỗ ngồi ăn.
Vu Dương không nỡ nuốt xuống viên đường, chủ động muốn bóc vỏ tôm cho Kỳ Túy, bị Kỳ Túy cười từ chối.
“Anh bóc, em ăn.” Kỳ Túy rửa tay sạch sẽ, tỉ mỉ bóc vỏ tôm, “Giờ tay em có giá hơn anh.”
Vu Dương được Kỳ Túy đút cho ăn một con, hơi đỏ mặt, nói: “Không thể nào…”
Vu Dương nhớ tới thành tích thi đấu ngày hôm nay, xấu hổ: “Không đáng giá, thi đấu…”
“Thi đấu đã kết thúc, hiện tại hai ta là đang nói chuyện yêu đương, không phải kiểm tra xem lại sau trận đấu.” Kỳ Túy mỉm cười, “Không đề cập tới chuyện tay nữa… Em xem như chính anh tình nguyện đi.”
Kỳ Túy biết Vu Dương vẫn còn xấu hổ chuyện này trong lòng, nhưng cũng không nói ra, cũng không nói về cái này nữa, bắt đầu nói đông nói tây.
Kỳ Túy lôi kéo Vu Dương tách khỏi người khác, vốn là muốn thỏ thẻ vài câu.
Thời gian hai người ở riêng với nhau cũng không nhiều, Vu Dương huấn luyện tới không muốn sống, cũng không có quá nhiều thời gian dành cho nhau, ngọt ngào nhất mỗi ngày có lẽ chính là thời gian ‘luyện tập’ trước khi đi ngủ.
Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chút thời gian ít ỏi đó đương nhiên không đủ.
Kỳ Túy muốn nói mấy lời yêu thương với Vu Dương, muốn đùa cho Vu Dương vui vẻ, muốn cho Vu Dương thoải mái, tạm thời quên đi trọng trách về team.
Nhưng nếu vấn đề kéo đến… Kỳ Túy cũng không nói đùa nữa.
Mà điều này cũng không cản được Kỳ Túy, anh mở nắp chai Cocacola đưa cho Vu Dương, thoải mái nói: “Chúng ta bát quái một chút nhé? Những tin bát quái về esports bên ngoài truyền ra kia cũng không chắc chắn lắm đâu, anh biết còn nhiều hơn họ nhiều, em muốn nghe về team nào không?”
Vu Dương: “…”
Vu Dương sợ Kỳ Túy đang ghen, nên không dám nhắc tới ba chữ Đoàn kỵ sĩ, lại không dám nhắc tới Tân Ba, nghĩ một hồi nói: “TGC?”
“Là một team rất vô vị.” Kỳ Túy lo lắng nhìn Vu Dương, “Em tò mò về họ làm gì? Nói thật cho em biết… Hạ Tiểu Húc nói rất nhiều lần với anh, hắn rất lo lắng tương lai em sẽ biến thành người câm y như Chu Phong vậy, khó mà biến thành ngôi sao tuyển thủ.”
Vu Dương nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ cảm thấy hiện giờ bọn họ rất mạnh…”
“Có chút lợi hại thôi…” Kỳ Túy nghĩ kỹ một lúc, “Mà cũng không có gì để nói, Chu câm này chẳng có gì để bàn, chuyện duy nhất có thể xem là bát quái là…Trước đây các fan của hắn tặng cho hắn một quyển sách.”
Vu Dương ngước mắt.
Kỳ Túy mỉm cười: “[Giọng nói hớp hồn], Lưu Dung tập hợp.” [2]
[2] 说话的魅力: Tui để là Giọng nói hớp hồn, ai có từ nào hay hơn không T^T.
Vu Dương ho khù khụ.
Kỳ Túy cầm lấy một cốc Cocacola, đưa cho Vu Dương.
“Lại Hoa… cậu ấy rất cổ hủ, rất rất cổ hủ.” Kỳ Túy cười cong khóe miệng, “Hàng năm tết đến, đều dán ngoài cửa phòng ký túc xá của mình cặp câu đối chữ Phúc, cả dãy phòng lầu 3, chỉ có cửa phòng của cậu ấy đỏ rực, rất rộn rã, rất vui vẻ.”
Kỳ Túy mỉm cười: “Cậu ấy còn định dán ở cửa phòng huấn luyện của chúng ta một chữ lớn ‘Xuất nhập bình an’, mà Hạ Tiểu Húc nhìn không nổi, ép Lão Lại lột ra.”
Vu Dương cúi đầu cười thầm.
“Có một năm chúng ta ra ngoài thi đấu, cái này từng nói với em lúc ở trên xe, Na Na gặp phải sai lầm nghiêm tọng, làm team mất tiêu chuẩn vào nhóm hạt giống.” Kỳ Túy nói tiếp chuyện sau đó, “Sau đó chúng ta gặp được team hạt giống trong trận đấu nhóm. Team Thụy Điển kia sợ chúng ta, lại tức giận team chúng ta bị phân vào nhóm nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến vòng đấu kế tiếp của họ, nên trước trận đấu vẫn luôn châm chọc, nói những lời khó nghe về team chúng ta.”
“Trước lúc chạm mặt, Bốc Na Na ỷ vào những người đó không hiểu tiếng Trung, bên cạnh lại không có phiên dịch cùng camera…” Kỳ Túy mỉm cười, “Cậu ấy rất nhiệt tình ốm lấy con người ta giả trang em gái mưa.” ( nguyên văn là tố liêu tả muội hoa- kiểu chị em cây khế nhỉ, như hoa nhựa tuy giả nhưng không héo tàn.”
Bốc Na Na mập mạp thân thiết ôm lấy đội trưởng team Thụy Điển, cổ miệng rướn về lỗ tai của hắn nói thật lớn tiếng: “Mi là tên ngốc! Nghe hiểu không? Mi là tên ngốc! Lặp lại lời ta! Mi là tên ngốc!!!”
Vu Dương cười đau bụng.
“Còn có một chuyện buồn cười.”
“Hình như là năm trước? Lúc đi Mỹ thi đấu, cũng là một mùa đông.” Kỳ Túy xoa xoa tay, bưng ly Cocacola lên uống một hớp, xâu xa nhớ lại, “Thi đấu diễn ra ba tháng, ngang qua toàn bộ Bắc Mĩ, 17 sân thi đấu, đánh đủ hơn 50 trận…cuối cùng team này đoạt quán quân, quá vui vẻ, cùng nhau ra ngoài uống rượu, có một người trong đó tửu lượng kém, uống hai ly thì say, sau khi ra khỏi quán bar, nói cái gì cũng không chịu lên xe, muốn phải trở lại bằng được.”
“Các thành viên trong team không yên lòng, ba giờ sáng mà, tuyết lớn đầy trời, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao, nên không ai lên xe, đi theo phía sau hắn.” Kỳ Túy nhịn cười, “Lúc đi được một nửa, hắn đột nhiên đứng lại trước con rối chiêu khách ở cửa quán rượu, không hề nhúc nhích, sau đó túm lấy cổ áo nó chất vất, hỏi hơn nửa canh giờ thì phải… cứ nằng nặc đòi con rối đó giải thích.”
“Cả team khuyên không nổi, cũng không biết hắn uống kiểu gì mà thành ra vậy, hết cách, cuối cùng quản lí team khẽ cắn răng, mua lại con rối đó của quán bar…” Kỳ Túy không dám nhớ lại, “”Nhưng chẳng ai ngờ được, thứ đó lại được làm bằng đồng nguyên chất…Người mượn rượu làm càn kia cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn thứ đó, ý là nhất định phải có bằng được, quản lí không còn cách nào khác…đến bệnh viện phụ cận mượn cáng cứu thương.”
Vu Dương phì một tiếng, suýt chút nữa phun nước Cocacola trong miệng ra ngoài.
Kỳ Túy khó có thể tưởng tượng, “Team của họ, khiêng cáng cứu thương đến, để thứ bằng đồng đó lên…Đi bộ mười km ở trong trời băng đất tuyết, tha hương nơi đất khách quê người, cả team im lặng cáng đi, rất là lừng lẫy… Đến khi tiến vào khách sạn, khiến cho toàn bộ bảo an kinh động, suýt chút nữa báo cảnh sát…”
Vu Dương cười run cả người.
Kỳ Túy thả Cocacola xuống, cầm lấy một con tôm rồi bóc ra, “Người kia sau khi tỉnh rượu thì quên luôn chuyện này, chết cũng không thừa nhận thứ bằng đồng đó là hắn ta muốn, không bỏ tiền không nói, còn từ chối vận chuyển con rối đó về nước trong khi đồng đội đã thật vất vả khiêng về.”
Vu Dương cười đỏ cả mặt, “Vậy, đó là ai?”
Kỳ Túy cụp mắt mỉm cười, đem tôm bóc nõn trong tay đặt vào trong khay nhỏ trước mặt Vu Dương, nhìn người dám cả gan nói anh thích thể thao điện tử còn hơn cả cậu, nhẹ giọng nói: “Anh.”
“Thật ra con rối đó không có gì đặc biệt, chỉ gầy gò cao cao, la lá người trong lòng anh.”
Kỳ Túy mỉm cười.
Vu Dương đau khổ nhắm mắt, cậu vừa nói gì vậy trời…
“Cưỡng hôn có thể không tức giận, nhưng với người khác thì khác đúng không?” Kỳ Túy nhìn bóng lưng Tân Ba, “Mà quả thật vừa nãy anh có ghen…”
Vu Dương thấy ngọt lòng, nhỏ giọng nói: “Anh ta không phải…gay, cũng không thích em.”
“Nhưng cậu ta cản trở anh.” Kỳ Túy nhíu mày, “Vừa nãy em đi vệ sinh, có huýt sáo cho mình không?”
Gò má Vu Dương bạo hồng, nhỏ giọng: “Không có…”
“Vậy cũng còn tốt.” Kỳ Túy lành lạnh nói, “May cậu ta là thẳng nam, không là… Có thể anh sẽ kích động làm ra chuyện gì đó.”
Vu Dương ho nhẹ, hai tay không biết để đâu cho phải, liền đút vô túi quần sờ tới sờ lui, nắm chặt lấy cái bật lửa, sau một lát không nhịn được mới nhỏ giọng nói: “Kích động..làm sao?”
“Ở ngay trước mặt cậu ta cưỡng hôn em, hôn lưỡi em, làm em không thở nổi, rồi vén áo em lên, quay lưng người em lại với cậu ta, cho cậu ta xem hình xăm tên anh trên lưng em.” Kỳ Túy mặt không đỏ thở không gấp, “Thậm chí có khi sẽ bắt em nói ra những từ mà em khó mà mở miệng…Vu đội, biết anh súc sinh cỡ nào không? Còn muốn nghe tiếp không?”
Vu Dương biết rõ Kỳ Túy sẽ không làm vậy, những ngẫm nghĩ một hồi…chân vẫn run lên.
Kỳ Túy nhìn kỹ vẻ mặt Vu Dương, đột nhiên mỉm cười: “Vu đội, tại sao anh có cảm giác em rất chờ mong nhở?”
“Không có.” Vu Dương cố hết sức làm cho mình biểu hiện ra thật là tự nhiên, mạnh miệng nói, “Dù sao…em cũng không tức giận.”
Kỳ Túy bị Vu Dương chọc cho ngứa ngáy trong lòng, anh liếc mắt nhìn hai phía, kéo ngược Vu Dương vào lại wc.
Bốc Na Na ăn hơn nửa mâm trái cây trên bàn, trên đường tới đây cũng uống một chai nước, lúc này nhịn không được nữa, nên tới đây giải quyết.
Vu Dương ở trong phòng wc riêng nghe thấy giọng Bốc Na Na khẽ hát, trợn mắt lên.
Kỳ Túy nhìn con mắt Vu Dương, rất muốn làm chuyện xấu, tay anh đang đặt trên eo Vu Dương… mà hôm qua Vu Dương cũng đã tiếp thu chuyện để cho Kỳ Túy sờ eo cậu.
Kỳ Túy trượt tay tới phía trước, đặt nhẹ ngay trên bụng Vu Dương, để giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Đói bụng à?”
Đã hơn chín giờ tối rồi, bụng Vu Dương vốn bằng phẳng lúc này hơi lõm xuống, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Vu Dương sợ Bốc Na Na nghe thấy, không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Thì ra là đói bụng…”
Kỳ Túy lấy một viên đường từ trong túi tiền của mình.
Kỳ Túy sợ Vu Dương ghét bẩn, không dùng tay chạm vào, mà cúi đầu dùng răng xe giấy gói kẹo ra, sau đó cắn kẹo lên.
Hai mắt Kỳ Túy sáng lòe nhìn Vu Dương. (chỗ này tui nhân hóa lên:))
Đương nhiên Vu Dương biết rõ ý Kỳ Túy muốn là gì.
Tiếng động rửa tay truyền tới, Bốc Na Na vẫn lẩm bẩm đi rồi.
Kỳ Túy cắn đường, giọng nói hàm hồ: “Muốn ăn không? Anh không động được.”
Vu Dương không nghĩ gì nhiều… Kỳ Túy muốn cho cậu ăn đường, đương nhiên cậu sẽ ăn.
Trong mắt Kỳ Túy mang ý cười, chờ mong nhìn Vu Dương.
Vu Dương nắm chặt tay phải, sau hai giây giãy dụa, mau chóng tiến tới ngậm đường.
Ngắn ngủi, chưa tới một giây, căn bản chỉ hơi chạm vào nên không thể nói là hôn, Vu Dương dựa vào vách tường, dùng mu bàn tay che miệng, cổ cũng đỏ hết lên.
Kỳ Túy nuốt vị ngọt trong miệng, cố ý hỏi: “Ăn ngon không?”
Vu Dương cúi đầu, một lát sau gật đầu: “Ngon…”
Kỳ Túy xấu xa đến cực điểm, lại hỏi: “Ngon hơn bình thường?”
Vu Dương đỏ cả mặt, lại gật đầu một cái: “Ừm…”
Khẳng định là ngon hơn bình thường, đường như thế, Vu Dương ăn rất là trân trọng, không nỡ cắn nát, mà để nó tan từ từ, hận không thể nhớ kỹ mỗi một điểm ngọt.
Đường mang vị Kỳ Túy.
Sau khi trở lại phòng khách rồi mà Kỳ Túy vẫn thấy bên má trái Vu Dương phồng lên, câm nín: “Còn chưa ăn xong à?”
Vu Dương trả lời mơ hồ: “Ăn xong sẽ không còn…”
Trái tim Kỳ Túy mềm thành một mảnh.
Mà mặc kệ việc cậu quý trọng, thì vẫn phải ăn cơm, Kỳ Túy luôn nhớ cái bụng Vu Dương còn rỗng, tìm người gọi tới, chọn vài món ăn.
Không lâu sau, nhân viên tạp vụ đưa vào mười mấy khay tiểu long tôm.
Bốc Na Na hưng phấn như heo hú, thẹn thùng đẩy Kỳ Túy một cái: “Tiểu nhân nhi! Sao mà cậu biết hai ngày nay tôi muốn ăn tiểu long tôm?!”
“Tôi không biết.” Kỳ Túy tự kéo tới hai khay, “Tôi chỉ biết hai ngày nay Vu Dương định đặt cơm tiểu long tôm, nghĩ là em ấy muốn ăn.”
Bốc Na Na mất mặt đẩy Kỳ Túy ra, “Kệ đi kệ đi, có phần tôi là được…Mẹ ôi tôi siêu thích ăn, có gọi thêm lòng đỏ trứng muối không?”
“Bên cạnh, tự tìm đi.”
Kỳ Túy cầm lấy hai khay, cùng Vu Dương tách khỏi đám người đã uống quá nhiều, tìm riêng một chỗ ngồi ăn.
Vu Dương không nỡ nuốt xuống viên đường, chủ động muốn bóc vỏ tôm cho Kỳ Túy, bị Kỳ Túy cười từ chối.
“Anh bóc, em ăn.” Kỳ Túy rửa tay sạch sẽ, tỉ mỉ bóc vỏ tôm, “Giờ tay em có giá hơn anh.”
Vu Dương được Kỳ Túy đút cho ăn một con, hơi đỏ mặt, nói: “Không thể nào…”
Vu Dương nhớ tới thành tích thi đấu ngày hôm nay, xấu hổ: “Không đáng giá, thi đấu…”
“Thi đấu đã kết thúc, hiện tại hai ta là đang nói chuyện yêu đương, không phải kiểm tra xem lại sau trận đấu.” Kỳ Túy mỉm cười, “Không đề cập tới chuyện tay nữa… Em xem như chính anh tình nguyện đi.”
Kỳ Túy biết Vu Dương vẫn còn xấu hổ chuyện này trong lòng, nhưng cũng không nói ra, cũng không nói về cái này nữa, bắt đầu nói đông nói tây.
Kỳ Túy lôi kéo Vu Dương tách khỏi người khác, vốn là muốn thỏ thẻ vài câu.
Thời gian hai người ở riêng với nhau cũng không nhiều, Vu Dương huấn luyện tới không muốn sống, cũng không có quá nhiều thời gian dành cho nhau, ngọt ngào nhất mỗi ngày có lẽ chính là thời gian ‘luyện tập’ trước khi đi ngủ.
Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chút thời gian ít ỏi đó đương nhiên không đủ.
Kỳ Túy muốn nói mấy lời yêu thương với Vu Dương, muốn đùa cho Vu Dương vui vẻ, muốn cho Vu Dương thoải mái, tạm thời quên đi trọng trách về team.
Nhưng nếu vấn đề kéo đến… Kỳ Túy cũng không nói đùa nữa.
Mà điều này cũng không cản được Kỳ Túy, anh mở nắp chai Cocacola đưa cho Vu Dương, thoải mái nói: “Chúng ta bát quái một chút nhé? Những tin bát quái về esports bên ngoài truyền ra kia cũng không chắc chắn lắm đâu, anh biết còn nhiều hơn họ nhiều, em muốn nghe về team nào không?”
Vu Dương: “…”
Vu Dương sợ Kỳ Túy đang ghen, nên không dám nhắc tới ba chữ Đoàn kỵ sĩ, lại không dám nhắc tới Tân Ba, nghĩ một hồi nói: “TGC?”
“Là một team rất vô vị.” Kỳ Túy lo lắng nhìn Vu Dương, “Em tò mò về họ làm gì? Nói thật cho em biết… Hạ Tiểu Húc nói rất nhiều lần với anh, hắn rất lo lắng tương lai em sẽ biến thành người câm y như Chu Phong vậy, khó mà biến thành ngôi sao tuyển thủ.”
Vu Dương nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ cảm thấy hiện giờ bọn họ rất mạnh…”
“Có chút lợi hại thôi…” Kỳ Túy nghĩ kỹ một lúc, “Mà cũng không có gì để nói, Chu câm này chẳng có gì để bàn, chuyện duy nhất có thể xem là bát quái là…Trước đây các fan của hắn tặng cho hắn một quyển sách.”
Vu Dương ngước mắt.
Kỳ Túy mỉm cười: “[Giọng nói hớp hồn], Lưu Dung tập hợp.” [2]
[2] 说话的魅力: Tui để là Giọng nói hớp hồn, ai có từ nào hay hơn không T^T.
Vu Dương ho khù khụ.
Kỳ Túy cầm lấy một cốc Cocacola, đưa cho Vu Dương.
“Lại Hoa… cậu ấy rất cổ hủ, rất rất cổ hủ.” Kỳ Túy cười cong khóe miệng, “Hàng năm tết đến, đều dán ngoài cửa phòng ký túc xá của mình cặp câu đối chữ Phúc, cả dãy phòng lầu 3, chỉ có cửa phòng của cậu ấy đỏ rực, rất rộn rã, rất vui vẻ.”
Kỳ Túy mỉm cười: “Cậu ấy còn định dán ở cửa phòng huấn luyện của chúng ta một chữ lớn ‘Xuất nhập bình an’, mà Hạ Tiểu Húc nhìn không nổi, ép Lão Lại lột ra.”
Vu Dương cúi đầu cười thầm.
“Có một năm chúng ta ra ngoài thi đấu, cái này từng nói với em lúc ở trên xe, Na Na gặp phải sai lầm nghiêm tọng, làm team mất tiêu chuẩn vào nhóm hạt giống.” Kỳ Túy nói tiếp chuyện sau đó, “Sau đó chúng ta gặp được team hạt giống trong trận đấu nhóm. Team Thụy Điển kia sợ chúng ta, lại tức giận team chúng ta bị phân vào nhóm nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến vòng đấu kế tiếp của họ, nên trước trận đấu vẫn luôn châm chọc, nói những lời khó nghe về team chúng ta.”
“Trước lúc chạm mặt, Bốc Na Na ỷ vào những người đó không hiểu tiếng Trung, bên cạnh lại không có phiên dịch cùng camera…” Kỳ Túy mỉm cười, “Cậu ấy rất nhiệt tình ốm lấy con người ta giả trang em gái mưa.” ( nguyên văn là tố liêu tả muội hoa- kiểu chị em cây khế nhỉ, như hoa nhựa tuy giả nhưng không héo tàn.”
Bốc Na Na mập mạp thân thiết ôm lấy đội trưởng team Thụy Điển, cổ miệng rướn về lỗ tai của hắn nói thật lớn tiếng: “Mi là tên ngốc! Nghe hiểu không? Mi là tên ngốc! Lặp lại lời ta! Mi là tên ngốc!!!”
Vu Dương cười đau bụng.
“Còn có một chuyện buồn cười.”
“Hình như là năm trước? Lúc đi Mỹ thi đấu, cũng là một mùa đông.” Kỳ Túy xoa xoa tay, bưng ly Cocacola lên uống một hớp, xâu xa nhớ lại, “Thi đấu diễn ra ba tháng, ngang qua toàn bộ Bắc Mĩ, 17 sân thi đấu, đánh đủ hơn 50 trận…cuối cùng team này đoạt quán quân, quá vui vẻ, cùng nhau ra ngoài uống rượu, có một người trong đó tửu lượng kém, uống hai ly thì say, sau khi ra khỏi quán bar, nói cái gì cũng không chịu lên xe, muốn phải trở lại bằng được.”
“Các thành viên trong team không yên lòng, ba giờ sáng mà, tuyết lớn đầy trời, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao, nên không ai lên xe, đi theo phía sau hắn.” Kỳ Túy nhịn cười, “Lúc đi được một nửa, hắn đột nhiên đứng lại trước con rối chiêu khách ở cửa quán rượu, không hề nhúc nhích, sau đó túm lấy cổ áo nó chất vất, hỏi hơn nửa canh giờ thì phải… cứ nằng nặc đòi con rối đó giải thích.”
“Cả team khuyên không nổi, cũng không biết hắn uống kiểu gì mà thành ra vậy, hết cách, cuối cùng quản lí team khẽ cắn răng, mua lại con rối đó của quán bar…” Kỳ Túy không dám nhớ lại, “”Nhưng chẳng ai ngờ được, thứ đó lại được làm bằng đồng nguyên chất…Người mượn rượu làm càn kia cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn thứ đó, ý là nhất định phải có bằng được, quản lí không còn cách nào khác…đến bệnh viện phụ cận mượn cáng cứu thương.”
Vu Dương phì một tiếng, suýt chút nữa phun nước Cocacola trong miệng ra ngoài.
Kỳ Túy khó có thể tưởng tượng, “Team của họ, khiêng cáng cứu thương đến, để thứ bằng đồng đó lên…Đi bộ mười km ở trong trời băng đất tuyết, tha hương nơi đất khách quê người, cả team im lặng cáng đi, rất là lừng lẫy… Đến khi tiến vào khách sạn, khiến cho toàn bộ bảo an kinh động, suýt chút nữa báo cảnh sát…”
Vu Dương cười run cả người.
Kỳ Túy thả Cocacola xuống, cầm lấy một con tôm rồi bóc ra, “Người kia sau khi tỉnh rượu thì quên luôn chuyện này, chết cũng không thừa nhận thứ bằng đồng đó là hắn ta muốn, không bỏ tiền không nói, còn từ chối vận chuyển con rối đó về nước trong khi đồng đội đã thật vất vả khiêng về.”
Vu Dương cười đỏ cả mặt, “Vậy, đó là ai?”
Kỳ Túy cụp mắt mỉm cười, đem tôm bóc nõn trong tay đặt vào trong khay nhỏ trước mặt Vu Dương, nhìn người dám cả gan nói anh thích thể thao điện tử còn hơn cả cậu, nhẹ giọng nói: “Anh.”
“Thật ra con rối đó không có gì đặc biệt, chỉ gầy gò cao cao, la lá người trong lòng anh.”
Danh sách chương