Kỳ Túy vừa tới Sự Vụ Sở, lại bị Kỳ mẹ kêu trở về.

Kỳ ba đang bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài cũng bị gọi luôn về nhà.

Chờ tới khi Kỳ Túy ra khỏi Kỳ trạch, thì đã là một giờ khuya, anh không muốn làm gì trễ nải nữa, lập tức lái xe về căn cứ.

Căn cứ HOG, Hạ Tiểu Húc vây quanh Vu Dương tặc lưỡi tới lui: "Không ngờ nha Youth, cái gì cũng làm được, còn biết sửa bàn phím, lợi hại..."

Vu Dương bị tua vít tì vào ngón trỏ làm in dấu hồng hồng, cậu rút bàn phím ra rồi lau lại thêm một lần, lau xong trả lại vị trí cũ, tiện tay dùng luôn khăn tay lau bàn cho anh, "Cái này không khó... Tôi còn sửa được tai nghe, nếu mà tai nghe các anh hỏng thì cứ đưa tôi sửa."

Bốc Na Na ước ao nhìn Vu Dương, "Thật tốt, cậu còn có tay nghề này, tương lai nếu team chúng ta thất bại, thì cậu cũng không chết đói."

Hạ Tiểu Húc vốn còn đang nhìn bàn phím của Kỳ Túy bị hỏng mà có hơi bực bội, lúc này lại thấy nó được Vu Dương sửa tốt, tâm trạng cũng tốt theo, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu không cậu cũng nghĩ cho mình đường lui đi? Nếu không sửa máy tính, thì đi theo con đường dán kính điện thoại ấy."

"Không." Bốc Na Na cau mày: "Sửa máy tính cũ còn có tí liên quan tới eSports, chứ dán kính chả liên quan tí gì."

"Tiếp tục đến trường." Lão Khải chậm rãi xoay người, thổn thức, "Tôi còn đang tạm thời nghỉ học giữa chừng, nếu như team thất bại, có thể tôi sẽ tiếp tục quay về đi học."

Tân Ba giơ tay: "Tôi cũng đang tạm nghỉ học!"

"Đừng, các người muốn đến trường thì cứ đến, đừng mang theo tôi." Bốc Na Na đến tận giờ còn không biết rõ trong trường học đến cùng là dạy mấy môn học, hắn gãi gãi cánh tay nổi da gà, "Năm đó nếu không phải thành tích quanh năm xếp chót, tôi cũng không đến nỗi đi lên con đường eSports."

Hạ Tiểu Húc xem thường nhìn tên Béo, nói sâu xa: "Tôi... Tôi đến hộp đêm làm một nhân viên phục vụ được chứ? Thầy bói nói tương lai của tôi sẽ được quý nhân bao dưỡng, là chuyện nhất định có trong số mệnh, tránh không khỏi..." (=.= cp của anh nì đâu T^T)

Bốc Na Na yên lặng: "Không phải chứ... các cậu...đã tìm tốt đường lui? Huấn luyện viên thì sao?"

Lại Hoa đang bận rộn huấn luyện đội tuyển muốn chết, vừa vào phòng liền nghe thấy bọn họ rảnh rỗi đùa giỡn chém gió, lạnh lùng nói: "Ở dọc đường viết câu đối bán."

"Điều này cũng không quá eSports a..." Bốc Na Na ghét bỏ nhìn Lại Hoa, "Có điều cũng tính là con đường mưu sinh... Tôi thì sao? Tương lai team giải tán, tôi phải đi nơi nào?"

Vu Dương thu xếp gọn gẽ lại bàn máy tính của Kỳ Túy, sửa tốt bàn phím, tâm trạng của cậu cũng rất tốt, nghe vậy khẽ cong môi, "Đi tới quán net với tôi không? Cày thuê cho học sinh tiểu học, cũng có thể kiếm tiền ăn cơm."

Lão Khải vội vàng đáp lời: "Đúng, bây giờ học sinh tiểu học cũng rất có tiền."

"Nhưng mấu chốt chính là, học sinh tiểu học xem thi đấu không? Biết chúng ta không?" Bốc Na Na có chút không tự tin, di chuyển ghế chơi game đến gần trước mặt Vu Dương, "Ôm cách sinh tồn này, bình thường thì chào hàng kiểu gì..."

"Tôi là Youth." Vu Dương ngồi trở lại vị trí của mình, nói, "Cho tôi ba khối tiền, tôi dạy cậu đánh PUBG."

Ánh mắt Bốc Na Na sáng lên: "Thật chứ?"

Vu Dương gật: "Thật, luôn có người xem qua thi đấu hoặc là trực tiếp, không được nữa thì anh đánh ngay tại hiện trường một trận, người qua đường sát ao cá, còn đều là trứng cá, tàn sát cả trận, học sinh tiểu học xem thấy sợ, liền trả thù lao."[1]

[1]:Đại khái là bạn Dương kêu Na Na làm một trận cho đám nhỏ xem, bắn hay bắn giỏi chúng nó sẽ thấy sợ mà nhờ.

"Có thể đó." Bốc Na Na xòe ngón tay tính toán, "Một giờ ba khối tiền, hai giờ chính là chín khối tiền, ba giờ mười ba đồng tiền, một ngày nếu là mười hai tiếng thì..."

Vu Dương một lời khó nói hết nhìn Bốc Na Na, muốn sửa lại hắn, lại không thể nào xen mồm.

Lão Khải lắc đầu một cái, líu lưỡi, "Quả nhiên cái gì đã qua đều là một quyển sách, anh Na, tôi tin cậu bị đuổi học là một hành động bất đắc dĩ, nếu còn lưu cậu ở lại trường học... Đối với cậu đối với các thầy cô mà nói đều là một loại dằn vặt."

Vu Dương không đành lòng nhìn Bốc Na Na, cậu đã từng trải qua, hiểu biết nhiều hơn so với Bốc Na Na, nói thêm cho hắn biết: "Bình thường các quán net đều có hoạt động, đạt top 1 ông chủ quán net sẽ tặng chai nước hoặc là năm khối tiền tiền net, đồ uống thì anh bán đi, còn tiền net thì để học sinh tiểu học chi trả, cái này vừa ra vừa vào lại còn là..."

"Tất cả im miệng cho tôi!!!" Lại Hoa tức giận đau gan, không thể nhịn được nữa cầm cuốn tạp chí cuộn lại quất lên lưng Vu Dương Bốc Na Na một cái, "Còn có chút lòng cầu tiến nữa không? Đều là người sắp sửa đi thi đấu quốc tế! Mà lại đến quán net lừa gạt tiền của học sinh tiểu học? Có còn mặt nữa không? Nói nữa là xuống dạy đội tuyển cho tôi!"

"Ai nha thôi mà thôi mà." Hạ Tiểu Húc vui vẻ đủ rồi, sáp lại giả mù sa mưa khuyên giải, "Không biết Lại huấn luyện viên những ngày qua khổ cực hay sao? Không giúp đỡ còn ở chỗ này tám chuyện, đặc biệt là cậu đó Youth, Kỳ Túy không ở đây, cậu cũng bắt đầu nói mấy lời luyên thuyên? Huấn luyện huấn luyện."

Vu Dương cúi đầu mỉm cười, cậu cũng không biết vì sao, sau khi sửa tốt bàn phím của Kỳ Túy, tâm trạng của cậu tự nhiên thả lỏng không rõ lý do, cậu mang tai nghe lên, tiếp tục huấn luyện.

Một giờ rưỡi khuya, Lại Hoa vượng hỏa thấy ai cũng không vừa mắt, hắn còn phải xuống lầu dạy bảo kiểm tra trận đấu lại cho đội tuyển, nên lùa hết đám đội 1 trở về ký túc xá, cho bọn họ ngủ sớm để ngày mai dậy sớm luyện tập.

Kỳ Túy còn chưa về, Vu Dương không muốn đi, nhưng lại không tiện mở miệng, do dự tới lui, về luôn ký túc xá.

Vu Dương vừa vào phòng liền bật vài bóng điện lên—— Kỳ Túy nói, nhìn cửa sổ sáng đèn sẽ đi vào.

Vu Dương đi tắm rửa, thay quần áo khác, mở notebook kiểm tra lại các trận vừa tập luyện.

Lúc hai giờ, trên hành lang có tiếng bước chân, Vu Dương mặc quần áo tử tế đẩy cửa ra nhìn... Là Lại Hoa cầm notebook đi tới.

Lại Hoa cau mày: "Còn chưa ngủ à mà làm cái gì đấy? Đã nói trước với các cậu rồi, buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện thì không được chơi điện thoại nữa, có biết không?"

Vu Dương gật đầu, đóng cửa.

Vu Dương tiếp tục kiểm tra.

Hai giờ rưỡi khuya, Kỳ Túy rốt cục trở về căn cứ.

Đám đội tuyển mới vừa giải tán, Kỳ Túy đúng lúc chạm mặt Lại Hoa, Lại Hoa liếc nhìn Kỳ Túy một chút, sắc mặt không tốt: "Có người đang để cửa cho cậu đấy, mau lên tí đi, tới chào hỏi nhanh rồi ra, để người ta mau đi ngủ."

Khóe miệng Kỳ Túy cong lên, vỗ vỗ vai Lại Hoa, vài bước lên tới lầu.

Lầu 3, cửa phòng Vu Dương không đề phòng không khóa trái, Kỳ Túy lấy tay đẩy một cái cửa liền mở ra.

Vu Dương ngồi ở trên giường xem video, thấy Kỳ Túy đến rồi liền vội vàng đóng notebook lại.

Không chờ Kỳ Túy nói chuyện, Vu Dương chần chờ nói trước: "Có chuyện muốn nói với anh..."

Kỳ Túy ngồi xuống giường Vu Dương, lấy notebook Vu Dương ôm trong ngực ra để qua một bên, gật đầu: "Em nói đi."

Vu Dương kể lại chuyện bàn phím của Kỳ Túy bị nước vào.

"Cũng tại em không cẩn thận..." Vu Dương chủ động nhận tội, "Hạ Tiểu Húc nói... Anh không để cho bất kỳ ai chạm bàn phím của anh, em..."

"Anh còn tưởng là chuyện gì." Kỳ Túy mỉm cười, "Hỏng rồi thì thôi."

"Không có." Vu Dương vội nói, "Sau đó em dỡ toàn bộ bàn phím ra, dùng bông gòn lau sạch một lần, lúc thử lại thì đã lên được, đương nhiên là... sẽ không được như trước, có điều em thử rồi, vẫn dùng tốt, em..."

Con mắt Kỳ Túy sáng ngời, bình tĩnh nhìn Vu Dương, xác nhận lại: "Bàn phím sửa được rồi?"

Vu Dương gật đầu.

Kỳ Túy hít sâu một hơi, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên mê tín.

Đột nhiên anh có cảm giác, Kỳ mẹ tìm tới ông bác sĩ người Mỹ kia, không chừng sẽ có biện pháp.

Kỳ Túy cầu thầy một năm, cứ tin tưởng, rồi lại thất vọng, nên giờ anh đã mặc kệ, nhưng Vu Dương thì khác... Kỳ Túy biết rõ Vu Dương có bao nhiêu coi trọng anh.

Kỳ Túy do dự, vẫn quyết định cứ giấu Vu Dương hai ngày.

Ít nhất cũng phải tự xác nhận qua rồi mới nói cho Vu Dương, Kỳ Túy chịu đủ các loại kiểm tra xong sau đó lại không thành, nên anh không có cách nào nhịn được chuyện Vu Dương cũng chịu tội theo mình.

Vu Dương không biết tâm sự Kỳ Túy, anh cứ nhìn cậu mà không nói gì, tưởng là anh đang xót cái bàn phím, ngượng ngùng nói, "Bây giờ có thể dùng, cũng là em làm hỏng của anh, vốn...vốn là em nên mua cho anh cái mới..."

Kỳ Túy giật mình, cố ý hỏi: "Tại sao không mua?"

Vu Dương cúi đầu.

Vu Dương thả nhỏ tiếng, "Không, không có tiền..."

Tiền tiêu vặt mà Kỳ Túy cho mỗi lần kia, lúc xế chiều đều bị Vu Dương chuyển hết cho Kỳ Túy.

Nên giờ Vu Dương không có tới một đồng trong tay.

Kỳ Túy ấm áp trong lòng, lại hỏi tiếp, "Vậy ngày mai còn tiếp tục gọi đồ ăn ngoài không?"

"Ăn." Vu Dương bậm môi, nhỏ giọng nói, "Tìm anh đòi tiền..."

Kỳ Túy xấu xa tới cực điểm, "Nếu anh không cho em thì sao? Hoặc là lấy tiền làm giao dịch với em thì sao?"

Vu Dương không rõ, ngước mắt nhìn Kỳ Túy: "Giao dịch gì?"

"Hôn một cái mới cho tiền cơm." Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên, "Chủ động hôn lưỡi cho thêm món ăn, ngoan ngoãn hôn sâu thì cho thêm tiền nước trái cây... Chờ em đói bụng, phỏng chừng sẽ đồng ý."

Mặt Vu Dương đỏ lên trong nháy mắt.

Kỳ Túy không đành lòng bắt nạt cậu tiếp, cúi đầu hôn hôn trên trán Vu Dương, rồi cầm điện thoại lên, vốn định chuyển cho cậu hai mươi vạn, đến chỗ xác nhận thì lại dừng lại, đổi thành thành 50 ngàn.

"Em chuyển tiền cho anh, anh đã dùng hơn năm vạn, còn tiền anh đang giữ của em, đều bị anh dùng hết rồi." Kỳ Túy nói dối không chớp mắt, Kỳ mẹ đã xem nhà thay Vu Dương, chờ đến khi nào Vu Dương nghỉ phép thì Kỳ Túy sẽ dẫn cậu đi làm thủ tục. Còn số tiền khác anh chuyển qua một thẻ mới, nhưng anh không nói ra, "Cho nên đến lúc mua lại club là tài sản của hai ta chung vào, đến lúc đó sẽ hỏi luật sư xem phải làm thế nào."

Vu Dương nào dễ bị lừa gạt, cậu lập tức lắc đầu: "Không, số tiền này của em cũng không bằng số lẻ."

"Anh đã nói rồi." Kỳ Túy không nói lý còn muốn bắt nạt người ta, mỉm cười, "Cũng được đấy, không gặp một ngày, đã biết tranh luận?"

Lỗ tai Vu Dương đỏ lên, mím mím môi.

"Nếu em không phân chia cái này cùng anh, vậy đưa hết tiền cơm hết cho anh, cũng đừng quản anh thế nào nhé." Kỳ Túy mỉm cười, "Công bằng rồi chứ?"

Vu Dương còn muốn lên tiếng, Kỳ Túy lại nói: "Nếu cứ muốn tính sổ với anh, có thể anh sẽ không cho em tiền tiêu vặt nữa... Cục cưng, không phải em muốn mỗi lần trước khi ăn cơm sẽ tới tìm anh xin tiền đó chứ?"

"Không nói cái này nữa." Kỳ Túy chuyển khoản xong thì ném điện thoại qua một bên, anh nhìn Vu Dương, "Đợi bao lâu rồi?"

Câu hỏi này quá khó trả lời, Vu Dương thẹn thùng gõ gõ bàn phím notebook, mạnh miệng, "Không lâu lắm...Kiểm tra lại mà."

"Cũng chờ đến trên giường rồi, còn không lâu à?" Kỳ Túy nhìn giường Vu Dương, "Chờ ở trên giường... Là muốn cho anh hôn em ở đây?"

Vu Dương không lên tiếng, một lát sau, gật gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện