HOG khó khăn lấy được tiêu chuẩn khách mời, Hạ Tiểu Húc yên lòng...Có thể bàn việc với nhà tài trợ nào đó.

Tình hình HOG gần đây thế nào các fan đều rõ, có thể xuất biên cũng đã khó rồi, nhưng các fan rất là lạc quan, vào weibo các thành viên bình luận khen ngợi, fan trung thành thì có thể an tâm đặt vé máy bay mua vé vào cửa các trận Thế giới, mà các trang fan weibo lớn thì treo bài chúc tốt lành.

Ngược lại thì, có mấy bình luận trên diễn đàn tất nhiên không mấy hài hòa.

"Tôi thật không hiểu, miễn cưỡng lấy được tiêu chuẩn thì có ích gì? Còn không bằng để FIRE xuất biên, khẳng định sẽ mạnh hơn HOG ở giải thế giới."

"HOG xuất biên dựa cả vào may mắn nhỉ? Bo trận cuối rất có lợi cho bọn họ, nếu không sao mà họ đoạt điểm cho được?"

"Chịu thua, Tân Ba HOG là muốn mất mặt ném tận ra nước ngoài đi? Với hắn tôi chẳng có gì để nói, mỗi lần đều là người chết đầu tiên."

"Bọn tôi mới là người chịu thua đám hắc tử các người mới phải? Tại sao Tân Ba là người đầu tiên chết là do các người không biết hay là nhắm mắt hắc? Youth sắp xếp để Tân Ba dò đường, hắn không chết thì ai chết?"

"Cái này mà cũng phải lôi ra cãi? Trước đây Kỳ thần cũng dùng chiến thuật này mà, trước đây móc mỉa Lão Khải, giờ tới Tân Ba, mà nói thế nào cũng phải có người cho các người chế nhạo đúng không?"

"Ít ra trước đây Kỳ thần không để cho team giãy giụa tìm kiếm tiêu chuẩn đúng không? Ngay cả tiêu chuẩn khách mời còn suýt nữa mất, mà đám fan não tàn còn vui vẻ, vui vẻ cái rắm."

Trên đường về căn cứ, Tân Ba cúi đầu lướt diễn đàn, không nói một lời.

Lão Khải sợ hắn suy sụp tinh thần, đang định chia sẻ với hắn vài kinh nghiệm gánh bão, thì thấy Tân Ba thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng còn may cũng còn may, lần này chỉ mắng tôi, không ai công kích ba mẹ và em trai tôi." Tân Ba thu hồi điện thoại, lúng túng gãi đầu cười cười, "Tôi đã nói trước với thằng em, đừng nói với đám bạn ở trường tôi là anh nó, nó không nghe, suốt ngày nói với đám bạn..."

Bốc Na Na có một em gái, nghe vậy thở dài, giơ tay xoa nhẹ đầu Tân Ba.

Lão Khải quanh năm gánh tội, sớm đã bị mắng ra cả bản chép kinh nghiệm, không nhịn được chia sẻ kinh nghiệm với Tân Ba, Lại Hoa nghe không vô, gõ đầu hai người mỗi người một cái, mắng: "Có chút huyết tính được không?"

Tân Ba lo sợ bất an: "Nỗ lực luyện tập sẽ không bị chửi? Nhưng tôi đã rất cố gắng mà, tôi..."

"Không." Hạ Tiểu Húc chanh chua nói, "Có huyết tính nghĩa là phải mắng lại họ! Cam chịu bị chửi có ích gì à? Tôi có trong đó mấy acc clone, tâm trạng không tốt sẽ vào acc clone lướt diễn đàn spam, vừa mắng vừa chửi!"

Bốc Na Na sáng cả hai mắt, "Đến đến đến tôi thích cái này..."

Lại Hoa triệt để hết cách, cũng không thèm quản bọn họ, hắn nhìn Vu Dương, "Sao thế? Cũng xem diễn đàn à?"

"Không có." Vu Dương cúi đầu xem điện thoại, "Gửi tin nhắn cho đội trưởng..."

"Lúc các cậu thi đấu tôi có gọi điện cho cậu ta." Lại Hoa trấn an nói, "Cậu ta nói khoảng mười một giờ mới có thể cầm điện thoại, cậu chờ một canh giờ nữa rồi liên lạc lại."

"Ừm, tôi biết rồi."

Vu Dương cũng không ngẩng đầu lên, vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.

Trước sau gì thì Kỳ Túy cũng đọc được. "Trước thi đấu cũng đã nói, đánh xong là xong, không xoắn xuýt, mặc kệ người nói, chúng ta đã lấy được tiêu chuẩn rồi, giờ phải nỗ lực luyện tập là được." Hạ Tiểu Húc vừa dùng acc clone cãi nhau với đám người trong diễn đàn, vừa nhân cơ hội làm cuộc họp ngắn với mọi người, "Không phải lấy được tiêu chuẩn là xong, một tháng tiếp theo phải nỗ lực huấn luyện, đừng chùn bước trước trận đấu. Mà thời gian lại ngắn, trách nhiệm nặng nề, nên lần này chúng ta sẽ không mở tiệc chúc mừng, tránh để các fan biết rồi mắng là tôi làm lỡ thời gian của các cậu, tối nay tôi mời, gọi cho các cậu hai mươi cân tôm hùm, được chứ?"

Tất nhiên mọi người không dị nghị.

Hạ Tiểu Húc nhìn Vu Dương: "Kỳ Túy liên hệ cậu chưa?"

Vu Dương khẽ lắc đầu.

"Ai, yên tâm, tiểu phẫu thuật thôi, khẳng định không thành vấn đề." Hạ Tiểu Húc mỉm cười, "Lên tinh thần nào, qua một tháng nữa là có thể gặp mặt."

"Đã rõ." Vu Dương thu hồi điện thoại, sắc mặt như thường, "Buổi tối huấn luyện như thường lệ."

Hạ Tiểu Húc lại có chút không đành lòng, nói: "Không muốn nghỉ ngơi một ngày sao? Thi đấu một ngày rồi..."

Vu Dương không chút nghĩ ngợi nói: "Không cần."

Hạ Tiểu Húc không cách nào, chỉ có thể tùy theo Vu Dương.

Sau khi trở lại căn cứ, mọi người thu dọn đồ đạc, còn Vu Dương vào wc tắm rửa, sau khi ra ngoài thì lập tức xem điện thoại —— vẫn chưa trả lời.

Vu Dương khẽ cau mày, đã sắp mười một giờ rồi, mà Kỳ Túy cũng đã nói trước với Vu Dương, làm phẫu thuật cũng không quá lâu.

Vu Dương muốn gọi điện cho Kỳ Túy, lại sợ làm lỡ chuyện, nhịn rồi nhịn, gửi thêm hai tin nhắn nữa.

Không lâu sau Hạ Tiểu Húc gọi điện thoại gọi Vu Dương xuống lầu ăn cơm, Vu Dương mang điện thoại xuống lầu.

Cũng trong lúc đó, Kỳ Túy ở trong phòng bệnh viện, mấy bác sĩ và một thầy phục hồi chức năng dặn dò nhấn mạnh Kỳ Túy cần phải chú ý từng chi tiết nhỏ, lại căn dặn hộ sĩ chăm sóc Kỳ Túy phải đúng hạn đốc thúc Kỳ Túy hoạt động tay phải, không được sợ đau, thuốc tê trên tay phải Kỳ Túy từ từ mất đi dược tính, bắt đầu cảm thấy đau đau, anh gật đầu, chờ bác sĩ đi rồi thì nói với hộ sĩ muốn lấy điện thoại của mình.

Hộ sĩ không quá yên tâm, nhiều lần khuyên bảo Kỳ Túy hãy nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Túy mỉm cười: "Yên tâm, tôi không dùng tay phải, bạn trai tôi đang chờ tôi liên hệ."

Hộ sĩ kinh ngạc nhìn Kỳ Túy, cười xin lỗi, rồi vội vàng lấy điện thoại cho Kỳ Túy.

Kỳ Túy tiếp nhận điện thoại, khoảng hơn trăm tin nhắn chưa đọc, người khác Kỳ Túy không kịp xem, mà mở của Vu Dương trước.

Tin thứ nhất là nói chiến tích thi đấu, top 3, đã không dễ rồi, Kỳ Túy rất hài lòng.

Kỳ Túy kéo xuống tiếp, lướt xem tin nhắn của Vu Dương, mãi đến tin cuối...

Youth: Còn chưa khỏe sao? Có đau không? Youth: Mười một giờ, làm xong rồi chứ? Có phải là không tiện dùng điện thoại?

Youth: Nhìn thấy tin nhắn nhớ nhắn lại cho em nhé, anh đừng gõ chữ, để em xem mặt cũng được.

Kỳ Túy tiếp tục đọc.

Youth: Rất nhớ anh, rất muốn gọi điện cho anh...lại không dám, phải nhịn.

Youth: Được không, cho em xem mặt, Hạ Tiểu Húc gọi em, em ăn cơm trước, em có mang điện thoại, anh trả lời em là em thấy ngay.

Trái tim Kỳ Túy muốn nhũn ra.

Kỳ Túy mau chóng gọi tới cho Vu Dương.

Không tới hai giây, điện thoại được tiếp.

"Alo?" Giọng của Vu Dương hơi khẩn trương, "Làm tốt chứ?"

Bởi vì Kỳ Túy liên hệ với cậu trễ mất nửa giờ, Vu Dương lưỡng lự muốn hỏi, chần chờ cẩn thận, "Sao... Thế nào?"

Kỳ Túy cụp mắt mỉm cười, "Cực kỳ tốt."

Vu Dương nói lắp: "Cực, cực kỳ tốt? Làm rất tốt đúng không?"

"Ừm, bác sĩ nói còn tốt hơn so với tưởng tượng." Kỳ Túy mỉm cười, "Tốt hơn so với trước đó dự tính, phẫu thuật cũng rất thành công, rất sạch sẽ, miệng vết thương nhỏ, hầu như không tụ máu, khôi phục có thể nhanh hơn so với trước đó dự tính."

Tảng đá lớn trong lòng Vu Dương rơi xuống đất, nói lại nhiều lần: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, à vậy... Có đau không?"

Thuốc gây tê từ từ mất hiệu lực, tay Kỳ Túy càng ngày càng đau, anh nói: "Vẫn còn tốt, tạm thời chưa có cảm giác gì."

Nhưng Vu Dương vẫn đau lòng: "Một lúc nữa chắc sẽ đau lắm, anh uống chút thuốc giảm đau trước đi?"

"Tí nữa uống..." Kỳ Túy nhẹ giọng nói, "Thi đấu vất vả rồi."

Vu Dương có chút hổ thẹn, "Đánh không tốt... Suýt chút nữa..."

"Anh chỉ xem kết quả, rất tốt." Kỳ Túy mỉm cười, cố ý nói, "Làm sao bây giờ? Được tiêu chuẩn, giờ lại bắt đầu đặc huấn, không thể tới xem anh."

"Chờ một tháng nữa." Vu Dương ngập ngừng, khẽ hỏi, "Hôm nay không gọi video?"

Kỳ Túy không muốn để cho Vu Dương xem thấy đống băng vải quấn quanh tay phải mình, cười một tiếng nói: "Không được rồi, hai ngày nay ở viện, chắc là phòng bệnh bên này không cho gọi video."

Vu Dương bên kia im lặng giây lát, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: "Anh có thể không mở camera mà..."

Kỳ Túy mềm lòng lắm rồi, anh ngước mắt liếc mắt nhìn hộ sĩ vẫn thủ ở một bên, ỷ vào người ta không nghe hiểu tiếng Trung, nhỏ giọng lại nói: "Anh phát hiện em thật là không có ý thức nguy cơ... Thật không sợ anh lưu video lại?"

Vu Dương không hé răng.

Một lát sau, Vu Dương nhỏ giọng nói: "Nếu anh lưu video, vậy em sẽ..."

"Hả?" Kỳ Túy mỉm cười, còn thật sự cảm thấy hứng thú đối với việc Vu Dương nói lời hung ác với mình, "Em sẽ làm sao?"

"Em sẽ... Không thể chia tay anh đúng không"

Kỳ Túy không phản ứng kịp, cau mày: "Chia tay gì hả?"

Vu Dương không tiện nói ra.

Kỳ Túy bật cười: "Nói linh tinh cái gì đó? Chia tay gì hả?"

Vu Dương đã ra tới cửa lớn căn cứ, ngồi xổm ở hoa trì đã được xanh hóa, miệng ngậm cỏ, mơ hồ không rõ cúi đầu nói: "Nếu anh có video lõa thể của em... Nếu như chia tay anh, không an toàn."

Kỳ Túy hít sâu một hơi... Anh thật sự muốn rút kim truyền nước, rồi về nước ngay lập tức.

"Em phải nói ngược lại mới đúng chứ?" Kỳ Túy lý sự, "Chính em đưa nhược điểm cho anh, còn muốn trên cơ anh?"

Vu Dương không nói lời nào.

"Ngày hôm nay không được, chờ hai ngày nữa." Kỳ Túy nhẹ giọng dỗ cậu, "Chờ anh về khách sạn, được không?"

Vu Dương luôn luôn dễ nói chuyện khi nói với Kỳ Túy, tự nhiên đồng ý, Kỳ Túy lại nói với cậu thêm một lúc lâu rồi mới cúp điện thoại.

Kỳ Túy nhẹ nhàng vuốt nhẹ điện thoại, khẽ thở ra một hơi.

Quá nhớ Vu Dương.

Hộ sĩ đưa thuốc giảm đau cho Kỳ Túy, Kỳ Túy uống thuốc, hộ sĩ cười cười, hỏi có phải là bạn trai Kỳ Túy không vui phải không.

"Không có." Kỳ Túy mỉm cười, "Là rất nhớ em ấy... Trong nước có việc quan trọng, giao hết cho em ấy."

Hộ sĩ nghe không quá hiểu, nhưng vẫn gật đầu bày tỏ đồng tình, cũng an ủi Kỳ Túy, nói với anh chỉ cần anh toàn lực phối hợp trị liệu là có thể sớm ngày gặp được bạn trai.

Kỳ Túy cười, lại không thể ở bên em ấy lúc em ấy cực khổ nhất.

Cô y tá tiếc nuối lắc đầu một cái, lại khuyên lơn Kỳ Túy vài câu, Kỳ Túy thở dài, dùng tiếng Anh ngữ: "Quên đi... Các vị bên này không có trách nhiệm nhân viên gì đó sao? Rất là nhàn rỗi phải không? Trừ cô ra còn có ai chăm sóc tôi không?"

Hộ sĩ vội vàng gật đầu, kêu mấy người lại đây.

"Có một số việc tôi vẫn muốn nói..." Kỳ Túy điều chỉnh đệm lưng phía sau, duỗi thẳng chân dài, chọn một tư thế thật thoải mái, chậm rãi nói, "Nhưng không có cơ hội, cũng không có ai muốn nghe... Có lẽ các vị chỉ biết nghề nghiệp của tôi, nhưng không biết hoàn cảnh công tác của tôi...Đồng đội tôi hay đối thủ cạnh tranh...cũng không quá thân thiện, không có ai chịu nghe tôi nói hết, không có ai..."

"Nên tôi đành phải giấu hết thảy vào trong lòng." Kỳ Túy lạnh nhạt nói, "Điều này cũng do đặc tính đàn ông đi... Cái gì cũng không thể nói, nhưng có đôi lúc tôi vẫn muốn nói hết ra..."

"Nhưng cái nghề thể thao điện tử này... Rất tàn khốc, rất tàn bạo, không có ai đồng ý bình tĩnh lại tâm trạng, nghe tôi nói mấy cái này."

Kỳ Túy đặc biệt nhấn mạnh cái từ "nobody", rồi nói tiếp: "Không chỉ như vậy, cái tên cò môi giới kia... À không phải, người kia, ngày đêm giám thị tôi, không cho tôi nói những cái này với người khác, nên tôi chỉ có thể tìm một cơ hội ngẫu nhiên, nói ra được hai ba câu..."

"Sau đó lại bị hắn răn dạy."

Một hộ công có tuổi nghe vậy đỏ cả con mắt, vội vàng an ủi Kỳ Túy, bày tỏ chính mình nguyện ý làm người trung thành nghe anh nói hết.

Kỳ Túy sâu sắc liếc mắt nhìn hộ công, chậm rãi nói: "Vậy thì quá tốt rồi..."

"Nói từ đâu đây..." Kỳ Túy cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của mình, cảm thấy kể ngược thời gian thì tốt hơn, "Các vị xem cái điện thoại này đi... Không biết, thì cho rằng đây là một cái màu trắng đời mới mới nhất, thật ra đằng sau nó có một đoạn tình..."

Kỳ thần ở trong nước ngột ngạt quá lâu, rốt cục tha hương nơi đất khách quê người tìm được người muốn nghe mình nói.

_________-

=))))))))))))))))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện