Sơ Ngữ không cậy mạnh, cô vẫn là một người bình thường, không biết võ, cũng không có siêu năng lực lấy một chọi mười, vác 10 kí gạo lên lầu cũng sẽ thở hồng hộc. Cho nên việc đối mặt với một đám người bắt cóc không biết lai lịch, cô vẫn tự lượng sức mình không xông vào cứu. Bị thương là chuyện nhỏ, lỡ mà bứt dây động rừng khiến tên bắt cóc làm đứa bé bị thương, hoặc kích động trực tiếp giết con tin mới là chuyện lớn, chẳng phải lúc đó mình càng làm chuyện tệ hơn? Cho nên sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát xong, Sơ Ngữ liền mang con chó bị thương vào bệnh viện. Con chó này bị thương tương đối nặng, Sơ Ngữ giao nó cho bác sĩ có kinh nghiệm phong phú chữa trị.

Bên kia, Giản Diệc Thừa nhận được điện thoại của cô xong lập tức đem chuyện này nói cho đội trưởng Lý Trường Phong, anh không hề nghi ngờ cô, huống chi đây còn là chuyện liên quan tới tính mạng.

"Cậu chắc chắn? Trong cục không có ai đến báo án cả."

"Chắc chắn, người báo án chính mắt nhìn thấy, hoặc có khi tên bắt cóc uy hiếp người thân nạn nhân, không cho phép bọn họ báo án, cho nên chúng ta mới không nhận được tin báo. Bây giờ có thể chắc chắn, tên bắt cóc và con tin ở ngay tại công xưởng mới xây, bọn họ lái một chiếc xe van màu xám tro, tổng cộng có ba tên bắt cóc, có vũ khí hay không thì không rõ. Người bị bắt cóc là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, nhân chứng nhìn thấy đứa bé còn trong trạng thái hôn mê."

Có thể nói cặn kẽ như vậy tất nhiên là tận mắt thấy, Lý Trường Phong lập tức tin tưởng, "Lập tức thông báo họp, thảo luận phương án giải cứu."

"Dạ."

Biệt thự ven hồ, Trần gia một phen náo loạn, bà nội Trần khóc không thở được, "Cháu trai đáng thương của ta, nếu cháu có chuyện gì bà nội biết sống thế nào! Đều do bà nội không tốt, không trông chừng cháu để cho cháu bị người xấu bắt đi. Dương Dương nhà mình còn nhỏ như vậy, các người muốn bắt thì bắt ta đi, trả Dương Dương lại cho ta..."

Trần Đông Lai vội vàng từ công ty chạy về, nghe thấy liền tái mét, "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ nói đi!"

Bà nội Trần lau nước mắt, thấy rõ người trước mặt là ai sau đó lập tức nắm tay con trai mình khóc lớn, "Dương Dương bị người ta bắt đi, con mau mau đi cứu nó đi!"

Trước mắt Trần Đông Lai tối sầm, không đứng vững được, vợ của anh ta Hạ Xảo nhất thời ngất đi.

"Xảo Xảo!"

"Phu nhân!"

Trong phòng lại hỗn loạn cả lên, người thì xoa trán của Hạ Xảo, người thì kêu rên, cũng may bà ấy chỉ mê man một chút, lúc tỉnh dậy bà vừa vội vừa hoảng, "Đông Lai, Dương Dương đâu? Dương Dương có sao không?"

Trần Đông Lai nén bi thương, an ủi mẹ và vợ, "Mọi người đừng lo lắng, Dương Dương không sao đâu, chúng ta ít kết thù với ai, bắt Dương Dương chắc chắn là vì tiền, chúng chưa lấy được tiền thì Dương Dương vẫn còn an toàn. Con đi gọi điện thoại báo cảnh sát..."

Lời còn chưa dứt điện thoại ông ta đã reo, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe giờ phút này tựa như báo hiệu điều gì đó kì lạ, mọi người trong phòng yên tĩnh lại, theo bản năng ngừng thở.

Trần Đông Lai hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy ấn nút trả lời, hoàn toàn không có sự bình tĩnh của trước kia.

"A lô, tôi là Trần Đông Lai, ai vậy..."

"Trần Đông Lai," bên kia điện thoại, giọng nói thô bạo cắt đứt lời của ông ta, âm thanh trầm thấp truyền qua, "Con trai mày bây giờ đang ở trong tay bọn tao, muốn sống thì lập tức chuẩn bị năm trăm vạn, trước khi trời tối tao sẽ liên lạc lại! Nhớ, không được báo cảnh sát, nếu không thì chờ ở đó nhặt xác con đi!"

"Chờ một chút," Trần Đông Lai vội vàng nói trước khi đối phương cúp điện thoại, "Tiền tôi có, cũng không báo cảnh sát, nhưng tôi muốn chắc chắn con trai tôi còn sống."

Nghe được lời của Trần Đông Lai, mọi người đều biết suy đoán vừa nãy của ông là sự thật. Hạ Xảo che miệng lại, không tiếng động rơi lệ, tất cả nỗi sợ hãi cũng không bằng sự lo lắng cho tính mạng của con trai.

Đầu kia điện thoại yên lặng chốc lát, Trần Đông Lai nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi. Ngay lúc ông cho là đối phương sẽ không trả lời thì trong điện thoại truyền tới một âm thanh yếu ớt, "Ba..."

Là giọng nói của con trai, ông vui mừng, vội vàng hỏi, "Dương Dương con sao rồi? Có bị thương không? Đừng sợ, ba tới cứu con ngay!"

"Ba, con mệt quá..." Trong điện thoại truyền ra âm thanh yếu ớt vô lực khiến Trần Đông Lai đau nhói, ông còn định hỏi nữa thì điện thoại đã bị lấy đi.

"Tốt lắm, bây giờ mày biết con trai mày còn sống rồi đó, lập tức đi chuẩn bị tiền, trước bảy giờ tối tao sẽ gọi lại cho mày."

"Chờ một chút, có phải ông cho con trai tôi dùng thuốc?" Giọng nói đứa nhỏ yếu ớt thều thào, Dương Dương còn nói mệt, ông đoán là bọn họ đã cho con trai uống thuốc ngủ. Ông cầm tay áo lau mồ hôi, "Ông đòi tiền thì tôi đưa ông, nhưng làm ơn ông đừng làm tổn thương con tôi, nó còn nhỏ, không chịu nổi dược tính..."

"Mày lảm nhảm nhiều quá, mày chỉ cần chuẩn bị tiền, con trai mày tự nhiên sẽ không có việc gì!"

"Được được được, tôi đi..."

"Tút tút..."

Trần Đông Lai còn chưa nói xong thì đối phương đã cúp điện thoại.

Thấy ông để điện thoại xuống, bà nội Trần và Hạ Xảo lập tức hỏi, "Sao rồi? Dương Dương không sao chứ?"

"Dương Dương khi nào có thể về nhà?"

Trần Đông Tới cười khổ, an ủi hai người, "Tạm thời không có chuyện gì, mới vừa rồi con còn gọi ba. Đối phương đòi tiền nên sẽ không làm hại thằng bé đâu, mọi ngưởi đừng lo lắng, con đi xoay tiền."

"Còn chuyện báo cảnh sát..."

Trần Đông Tới lắc đầu một cái, "Không được báo cảnh sát, bọn họ không cho báo cảnh sát, nếu không thì giết con tin."

Hạ Xảo bị dọa sợ che miệng, bà nội Trần vừa nghe thì trước mắt tối sầm lại, lảo đảo một cái ngã xuống ghế sa lon.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Lúc sau bà tỉnh lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, "Dương Dương đáng thương của bà..."

Thấy mẹ mình tỉnh, Hạ Xảo cố nén bi thương, nói với Trần Đông Lai, "Đông Lai, anh đi chuẩn bị tiền đi, em sẽ chăm sóc cho mẹ."

"Được, khổ cực cho em rồi."

Trần Đông Lai lập tức gọi điện thoại, bắt đầu gom góp năm triệu.

Ở công xưởng, Ba Tam cúp điện thoại, móc ra một điếu thuốc, Lưu Tân lập tức quẹt lửa đốt thuốc cho hắn.

"Tam ca, chuyện sao rồi? Trần Đông Lai chịu chi tiền không?"

Ba Tam phả ra một lớp khói mù, trong đôi mắt sắc bén hiện ra một cái nhìn thâm độc, "Con trai nó ở trong tay chúng ta, nó dám không cho!"

Lưu Tân vui mừng, "Vậy thì tốt, làm một lần đủ để chúng ta sung sướng cả đời!" Anh ta nịnh hót nhìn Ba Tam cười nói, "Quả nhiên đi theo Tam ca lăn lộn mới có tiền đồ."

"Biết là tốt."

Đang nói, Vương Bưu từ ngoài cửa chạy vào, "Tam ca, lúc em ra thì không thấy con chó kia nữa."

Sau khi bọn họ bắt cóc con trai Trần Đông Lai thì chạy thẳng đến đây, bởi vì khẩn trương nên không chú ý phía sau có một con chó chạy theo, sắp đến nơi rồi mới phát hiện, bọn họ nhận ra đó là chó nhà Trần Đông Lai, sợ nó gọi người tới nên xuống xe định giết chết nó. Đang lúc vội vàng nên quên đem thi thể nó theo. Sau khi đến đây, Ba Tam cảm thấy không thích hợp, lỡ mà có người phát hiện, bại lộ ra thì không ổn nên sai Vương Bưu đem thi thể nó giấu đi. Nhưng bây giờ anh ta lại nói không thấy con chó đâu nữa.

"Không thấy? Mày thấy gần đó có ai không?" Đây là khu công nghiệp bỏ hoang, rất ít người tới, không lẽ nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Vương Bưu nói, "Không có ai nhưng xa xa có một chiếc xe, có thể là nó bị người trên xe mang đi rồi?"

"Nhặt một con chó chết ven đường để làm gì?"

"Ăn?" Lưu Tân bật thốt lên.

Ba Tam vỗ mạnh đầu anh ta, "Ngu xuẩn, mày sẽ nhặt con chó chết ven đường lên ăn à?"

Lưu Tân bận bịu né tránh, lầm bầm, "Còn chưa có chết đâu, lúc em đi nó còn thở hào hển."

Ánh mắt Ba Tam sắc bén trừng lên, "Sao mày không giết chết nó?"

Lưu Tân sợ hết hồn, "Em, em sợ lãng phí thời gian, không chờ nó tắt thở đã lên xe rồi. Nhưng mà nó trúng mười mấy dao, còn chảy máu nhiều như vậy nữa, khẳng định không cứu sống nổi đâu!"

Biết Ba Tam lo lắng cái gì, Vương Bưu nói tiếp, "Nếu như có thể cứu sống thì cũng phải nuôi mười ngày nửa tháng, buổi tối chúng ta lấy được tiền rồi bỏ đi, chờ nó mang người tới là tụi mình đã cao chạy xa bay rồi!"

Lưu Tân liền vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng..."

"Đồ ăn hại!" Ba Tam lại cho Lưu Tân một cái tát, lạnh lùng nói, "Nếu như nó được đưa vào bệnh viện, không lẽ bác sĩ không nhìn ra được dấu dao à? Lỡ mà người ta báo cảnh sát thì làm thế nào? Không được, chúng ta phải chuyển địa điểm thôi!"

"Không cần phải đi đâu Tam ca," Vương Bưu nói, "Đầu năm nay chó mèo bị giết cũng rất nhiều, đâu thấy cảnh sát nào tới điều tra đâu? Cũng phải nói, chỗ này tốt như vậy, chúng ta còn có thể đi đâu được? Lúc chuyển đi lỡ bị người ta phát hiện thì làm thế nào?"

Ba Tam yên lặng chốc lát, hút xong thuốc, rốt cuộc quyết định, "Được, vậy ở lại đây đi, Lưu Tân mày ra cốp sau lấy bình xăng đổ đầy vào xe, chuẩn bị sẵn sàng đường trốn. Vương Bưu mày đi lên gác canh chừng đi, vừa có người tới thì lập tức thông báo."

"Dạ, Tam ca."

*****

"Đây là bản đồ của công xưởng, xung quanh đều là đồng ruộng, bốn phương tám hướng đều nhìn thấy rõ, đứng một chỗ có thể ngắm ra xa. Đừng nói người, một con chó cũng có thể nhìn thấy, chúng ta tới gần một chút lỡ bị người phát hiện, chọc điên tên bắt cóc, bọn chúng giết con tin thì làm thế nào?"

"Cải trang thành người dân thì sao?"

"Lúc này tên bắt cóc sẽ rất cảnh giác, bất kỳ người nào đến gần bọn chúng cũng sẽ nghi ngờ. Hơn nữa bọn họ có ba người, chúng ta cũng không thể chỉ cho một hai người đi qua. Một đám người tự dưng đi đến, nếu không phải là cảnh sát thì bọn chúng cũng sẽ nghi ngờ."

"Nếu không cứ tiến công?"

Người vừa nói lời này lập tức nhận một đống ánh mắt sắc nhọn như dao găm, "Trong tay bọn chúng có con tin, còn là một đứa bé, tuyệt đối không thể manh động, cần phải bảo đảm cho con tin được an toàn!"

...

Việc này làm mọi người nhức đầu, biết số lượng tên bắt cóc, vị trí nhưng không có biện pháp càn quét.

Giản Diệc Thừa suy tính nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng, "Tôi có một biện pháp, có thể thử một lần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện