Sơ Ngữ ở nhà ăn cơm, đợi gần hai tiếng mà Đại Miêu vẫn chưa về. Cô hơi lo lắng, sợ Đại Miêu xảy ra chuyện gì bất trắc, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì nó hấp tấp chạy vào.

Sơ Ngữ vội vàng ôm nó, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người nó không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Không có chuyện gì xảy ra chứ? Sao em lâu về thế?"

"Meo làm việc mà chị không yên tâm à?" Đại Miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, mặt đầy tự hào báo cáo thành quả.

"Meo thấy hai người họ đi vào một căn nhà, meo nhớ chị nói không được để bị phát hiện nên không dám đi theo vào. Meo thông minh lắm nha, đi quanh nhà một vòng sau đó nhảy vào qua đường cửa sổ." Chuyện mém chút nữa rơi xuống không cần nói, nói ra chỉ tổ ảnh hưởng hình tượng anh dũng của nó trong lòng Ngôn Ngôn thôi! "Ai mà biết đó là cửa sổ nhà vệ sinh đâu, ây da má ơi, thiếu chút nữa là meo ngộp chết rồi!"

Đại Miêu khoa trương phẩy mũi, mặt trề ra. Sơ ngữ bị nó chọc cười, cũng không giục nó nói trọng điểm, Đại Miêu chỉ có chút tật xấu này thôi, bất kỳ chuyện gì truyền từ trong miệng nó ra cũng thêm bớt một phần. Thêm dầu thêm mỡ, du dương trầm bổng, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng thành chuyện "nghìn lẻ một đêm"*.

* những câu chuyện không có thật, bậc cha mẹ dùng để dạy con

"Nhà của bọn họ nhỏ quá, meo mà ra là bị phát hiện liền. Cho nên meo đành phải nín nhịn, đứng trong cầu tiêu theo khe cửa nhìn ra ngoài. Hai người kia nằm xiêu vẹo trên giường, một người ôm một cái chai, chai đó cắm cái ống kỳ lắm, lấy một cái túi..."

Lúc này Sơ Ngữ ngắt lời nó, lấy trong hòm thuốc ra một hộp thuốc cảm, "Là thế này sao?" Một cái hộp màu xanh lá cây, giống như thứ mà cô thấy hai thanh niên kia mua ở tiệm thuốc.

Đại Miêu lập tức gật đầu, "Đúng, chính là cái này, Ngôn Ngôn cũng có à?"

Sơ Ngữ gật đầu, "Em nói tiếp đi đã."

Đại Miêu nói tiếp, "Meo thấy bọn họ xé túi đồ ra, rắc ra một cái ống, sau đó còn bật lửa đốt, một người nữa ôm ống hút. Meo thấy bọn họ hút xong rất thoải mái, hai người nhắm mắt lại hết sức hưởng thụ nói "Thoải mái quá"..."

Chỉ nghe đến đây Sơ Ngữ cũng đã biết, dự cảm của cô đúng thật, hai người này căn bản không phải mua thuốc cảm mạo mà là ma túy. Cái ống đó chắc là dụng cụ hút Methamphetamine, người ta thường dùng "Giấy bạc".

Methamphetamine, tên thường gọi là ma túy đá.

Hèn gì nhìn hai người kia lúc nào cũng uể oải, ngáp liên hồi, đây là triệu chứng của người thường xuyên hút thuốc phiện.

Đúng rồi, còn có ông chủ tiệm thuốc quang minh chính đại buôn bán ma túy nữa, chỉ sợ cũng không phải người hiền lành gì. Sơ Ngữ cảm thấy khó tin, ông chủ hiền hòa dễ gần che giấu thủ đoạn sau lưng, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Ngay cả người có trực giác rất chính xác như cô lần này cũng nhìn lầm.

Sơ Ngữ biết người hút ma túy đều hung dữ tàn ác, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng cô đã biết chuyện rồi thì không thể làm như không biết. Ma túy rất có nguy hại đối với xã hội, bao nhiêu người bởi vì chơi ma túy mà cửa nát nhà tan. Nhất là người sa vào con đường tội lỗi này bây giờ rất trẻ, nhiều thanh thiếu niên bị dẫn dụ tò mò thử nghiệm, kết quả là không thể cai nghiện, hủy diệt cả đời mình.

Cho nên theo cô thấy thì người chơi ma túy và tội bắt cóc không có gì khác nhau, đều hủy hoại cơ thể, làm vô số nhà đình cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, chị mau khen meo đi, meo lợi hại lắm, meo chờ hai người kia ngủ rồi lén lại gần trộm một ít cái bọn họ kêu là "thuốc", chị nhìn này, meo giỏi lắm đúng không?"

Nó đưa một móng vuốt mèo tới trước mặt Sơ Ngữ, cô định thần nhìn lại, quả nhiên trên móng vuốt dính một ít hạt nhỏ màu trắng trong suốt.

Sơ Ngữ hết sức ngạc nhiên, "Đại Miêu, em giỏi quá! Nhưng mà em chắc chắn rằng không bị bọn họ phát hiện chứ?"

"Không đâu không đâu, meo chờ bọn họ ngủ mới đi trộm, chỉ trộm một chút này thôi, không phát hiện đâu."

"Đại Miêu thật giỏi! Chị biết em là con mèo lợi hại nhất mà!"

Đại Miêu được cô khen hết sức hưởng thụ, híp mắt lại. Sơ Ngữ cầm một cái túi nhỏ, cẩn thận đổ "chứng cớ" vào túi. Sau đó dán kín lại, đặt vào trong túi xách của mình.

"Đi, Đại Miêu, chị dẫn em đi tắm." Mèo thích liếm móng vuốt, ma túy dính vào móng mà không rửa sạch sẽ thì cô không yên tâm.

Đại Miêu đương nhiên là không thích tắm, nhưng nghe Sơ Ngữ nói lý do thì nó ngoan ngoãn đi tắm. Đùa gì vậy, nó cũng là một con mèo có lý tưởng, quý trọng sinh mệnh, cách xa ma túy!

Bởi vì phát hiện tình huống ngoài ý muốn nên hôm nay Sơ Ngữ không đi làm. Việc này làm ba mẹ cô hưng phấn.

"Miêu miêu à, cá khô nhỏ ăn có ngon không? Không đủ thì bà cho con thêm nhé. Ai da tiểu Bạch à, cháu gái của bà sao đẹp thế, đẹp chết người luôn! Nhị Lang Thần à, cháu trai của bà mau lại đây, hôm nay cho cháu hai cái đùi gà luôn nhé! A Bố cũng vậy..."

Sơ Ngữ thầm dè bỉu, từ khi Giản Diệc Thừa đến nhà, mẹ cô liền không giống bình thường, xưng bà cháu với mấy đứa này, thương yêu, cưng chìu vô bờ. Nhất là khi ở trước mặt cô, nhất định phải nói to bốn chữ cháu trai cháu gái, nhấn mạnh điểm chính! Như sợ cô không nghe được ấy.

Sao Sơ Ngữ không hiểu chứ, mẹ đang thay đổi phương pháp thúc giục cô kết hôn sinh con đó! Nhưng mà cô mới có hai mươi ba tuổi, quen bạn trai còn chưa được nửa năm, sao mà hấp tấp được. Hầy, địa vị ở nhà của cô đã bị hạ xuống rồi, chiếm vị trí cuối trong chuỗi thức ăn.

Sau bữa cơm chiều, Sơ Ngữ dẫn bốn đứa nhỏ ra ngoài đi bộ tiêu cơm, đi một hồi lại đi tới tiệm thuốc nọ.

Từ xa đã thấy một chiếc xe van màu đen ngừng trước tiệm, một người bước xuống khuân hai cái hộp vào. Cảm tính nói cho cô biết rằng lúc này mình phải cách tiệm thuốc càng xa càng tốt, nhưng trực giác lại bảo cô đi tiếp.

Lúc một lần nữa bước vào tiệm, Sơ Ngữ thấy chủ tiệm đứng sau quầy, đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai, đó là người vừa bước xuống xe. Trên tủ kiếng có hai cái hộp giấy, một hộp viết thuốc cảm mạo, hộp còn lại viết thuốc Amoxicillin* con nhộng.

*Thuốc kháng sinh

Sơ Ngữ chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt. Lúc cô bước vào, giọng người đàn ông nhỏ lại, Sơ Ngữ lắng tai nghe được một câu: "Thuốc cảm mạo ba tệ mốt, thuốc con nhộng một tệ tám, ở đâu cũng tăng giá, ông..."

Chỉ nói tới đây, chủ tiệm thấy Sơ Ngữ bước vào thì vội vàng nháy mắt ngăn anh ta lại. Người đàn ông áo đen quay đầu, thấy là một cô gái lạ thì bắp thịt cả người căng cứng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Anh ta nói với thuốc chủ tiệm, "Lão Diêu, ông đi bán thuốc cho khách trước đi."

Ông chủ Diêu cười một tiếng, nói, "Được, cậu chờ tôi một lúc."

Biểu cảm của bọn họ tự nhiên, không khẩn trương và phòng bị khi thấy có người bước vào. Sơ Ngữ từ lúc vào tới giờ vẫn đặt điện thoại bên tai, giả như đang gọi điện thoại.

"A lô ba, ba vừa bảo con mua thuốc gì vậy? Con vừa quăng rác quăng mất tờ giấy luôn rồi... Dạ dạ dạ, tại con không cẩn thận... dạ, Nifedipine*..."

*Nifedipine: kiểm soát đau thắt ngực, huyết áp cao, hiện tượng Raynaud và chuyển dạ sớm

Cô nói tới đây thì vội vàng nhìn ông chủ tiệm, ông chủ hiểu ý cô, cười xoay người đi lấy thuốc.

"Spironolactone*, dạ được, còn gì nữa ạ? Isosorbide mononitrate**, cái gì Sin? À, Simvastatin tablets***, còn gì nữa không ạ? Được rồi, con biết rồi."

*Spironolactone: điều trị tích tụ chất lỏng do suy tim, sẹo gan hoặc bệnh thận

**Isosorbide mononitrate: điều trị đau ngực liên quan đến tim, suy tim và co thắt thực quản

***Simvastatin tablets: là một loại thuốc giúp hạ mỡ máu

Cô nói một cái tên thuốc, chủ tiệm xoay người đi lấy liền, khi cô cúp điện thoại thì số thuốc muốn mua đã lấy đủ. Ánh mắt ôn hòa của ông chủ Diêu rơi vào cái tên "cha" trên màn hình điện thoại, nụ cười càng sâu hơn, "Ba cháu có bệnh cao huyết áp động mạch vành à?"

Sơ Ngữ gật đầu, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Đúng ạ, bỏ mấy ngày thuốc rồi, nếu cháu không phát hiện thì ông ấy đã bỏ không uống nữa. Cứ như con nít vậy, ngày nào huyết áp cao mới uống một lần, không cao không uống."

Ông chủ cười cười, "Lớn tuổi đều như vậy cả, làm con gái phải khuyên răn nhiều hơn."

Sơ Ngữ gật đầu, "Đúng rồi, cho cháu thêm một hộp thuốc cảm."

Ông chủ Diêu tỉnh rụi cười cười, "Sao vậy? Cháu bị cảm à?"

"Không phải cháu, là tiểu Bạch, buổi chiều cháu thấy trời ấm nên tắm cho nó, tiểu Bạch hình như bị cảm, cứ nhảy mũi mãi." Cô nói xong tiểu Bạch lập tức phối hợp hắt hơi một cái.

"Cho chó uống thuốc của người được không?" Ông chủ nhìn bốn con vật nuôi, quả nhiên thấy chúng sạch sẽ và lông mượt hơn. Trên mặt treo nụ cười, xoay người cầm một hộp thuốc cảm.

Sơ Ngữ để ý thấy ông cầm cái hộp thứ hai từ trái qua, ở trên còn mấy hộp, không có loại khác, cũng không có hàng rời. Mà khi những thanh niên kia tới mua thuốc cảm, ông chủ đều cầm hộp đầu tiên từ phải qua. Lần nữa xác nhận, tiệm thuốc này thật sự kì lạ.

Sơ Ngữ cười tỉnh rụi, "Không sao ạ, trước kia A Bố bị cảm cháu cũng cho nó uống, uống hai ngày là hết. Mấy con chó con mèo nhà cháu trước kia đều là động vật hoang, thường xuyên lục thùng rác tìm thức ăn, dạ dày không yếu ớt như vậy đâu. Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"

"Hai trăm lẻ ba tệ, tính hai trăm được rồi."

"Dạ rồi, cám ơn ông chủ, đây là hai trăm, chú cầm đi."

Ông chủ thu tiền, Sơ Ngữ tạm biệt, "Cháu đi trước đây."

"Được, đi thong thả, buổi tối chú ý an toàn."

Lời dặn dò ấm lòng đến vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin người này là một kẻ buôn bán ma túy.

Đến khi bóng lưng Sơ Ngữ khuất dạng, người đàn ông áo đen mới hạ giọng hỏi ông chủ Diêu, "Sạch sẽ không?" Ánh mắt lộ ra màu máu, tựa như chỉ cần ông chủ lắc đầu là anh ta có thể lập tức đi giết người vậy.

Ông chủ Diêu biết anh ta hỏi cô gái kia, gật đầu cười, "Điều tra rồi, nhà ở trong chung cư gần đây, bối cảnh sạch sẽ, gia đình trong sạch."

Sự tàn nhẫn trong mắt người đàn ông biến mất, gật đầu, "Không có vấn đề là tốt, cẩn thận một chút..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện