Khiếu Thiên ở tiệm được Sơ Ngữ nuôi nửa tháng, cơ thể khỏe mạnh như thường. Nuôi lâu nên Sơ Ngữ không nỡ đưa nó về trấn Song Lâm lang thang nữa. Cho nên cô tiếp tục nuôi thêm một con, dù sao trong tiệm đã có ba con chó, nuôi thêm một con cũng không sao.
Cô còn chưa thông báo cho Khiếu Thiên thì đã có người đến muốn dẫn nó đi. Người đến là đội phó của đội hình cảnh Giang Liên Thành, đã từng sống chết muốn dẫn tiểu Hắc đi, vào lúc này ông lại nhìn trúng Khiếu Thiên.
"Cô nghĩ thử đi, Khiếu Thiên, cái tên này nghe giống như là người của đội cảnh sát vậy, không, là chó, nó lại còn lập công lớn nữa chứ, trời sinh ra để ăn cơm của nhà nước đó!"
Giang Liên Thành cười híp mắt đi vòng quanh Khiếu Thiên hai vòng, lên tiếng chậc chậc, "Những chuyện khác có thể huấn luyện nhưng sự nhạy bén phát hiện tội phạm trời sinh đã có, không phải con chó nào cũng có năng lực đó đâu."
Không biết tại sao mấy con chó tốt thế này lúc nào cũng bị Sơ Ngữ phát hiện trước? Đây là lần thứ hai ông xin xỏ rồi, hồi trước là tiểu Hắc, bây giờ là Khiếu Thiên, sau này mà còn con khác ông cũng không dám mặt dày tới nữa đâu.
Sơ Ngữ dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn tôn trọng ý nguyện của Khiếu Thiên, nếu nó đồng ý, muốn đi ngay, cô sẽ không ép buộc.
Sơ Ngữ nói cho nó biết, Khiếu Thiên do dự một lúc rồi cũng chịu đi với Giang Liên Thành. Nó rất thích Sơ Ngữ, chỉ cô mới có thể trò chuyện được với nó. Nhưng làm chó cũng phải có tôn nghiêm, nhất là một con chó đực nữa, làm sao để con gái nhà người ta uổng công nuôi mình chứ? Cho nên nó quyết định tự dựa vào bản thân, vào đội chó cảnh sát, tự kiếm cơm ăn.
Vì vậy, Khiếu Thiên ôm lý tưởng cao cả đi cùng Giang Liên Thành. Không phải lang thang bên ngoài, có một chỗ tốt sinh sống, Sơ Ngữ cũng vui giùm nó.
Lại qua nửa tháng, thành tích thi đại học được công bố, Tiêu Vân Sanh thi không tệ, đủ điểm đăng kí vào bất kỳ trường nào trong tỉnh. Tiêu gia định tổ chức ăn mừng, cũng mời Sơ Ngữ.
Sơ Ngữ thật sự không có tâm trạng đi, đến nay Giản Diệc Thừa vẫn chưa có tin tức, loạn như cào cào, bữa tiệc vui mừng mà cô lại mang gương mặt đưa đám thì phá hỏng không khí quá.
Cho nên cô chỉ tặng quà cho Tiêu Vân Sanh, không đến. Gần đây cậu ấy hay tới tiệm, ít nhiều cũng biết nên không miễn cưỡng. Cậu biết cho dù Sơ Ngữ không đi, cô cũng thật lòng chúc mừng cậu.
Một tháng trôi qua, Giản Diệc Thừa vẫn không có tin tức. Lúc này Sơ Ngữ vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu anh mời cô đến nhà gặp ba mẹ cô lại không đồng ý. Nếu không bây giờ cũng có thể đến đó hỏi thăm, rốt cuộc anh ở đâu, hoặc là... đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Ngữ nằm trên ghế đẩu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái nóng bức của mùa hè khiến người khác không muốn làm gì cả. Cô cũng không có tâm trạng làm việc.
Trong tiệm mở máy điều hòa, bốn con chó con mèo mơ màng buồn ngủ. Ngoài tiệm sóng nhiệt cuồn cuộn, là thời điểm nóng nhất trong ngày, đừng nói người, ngay cả ma cũng không có.
Mắt Sơ Ngữ sắp nhắm, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng xe hơi, cô tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngóng tai nghe mãi thành thói quen, vừa nghe tiếng xe đã vội nhìn xem có phải Giản Diệc Thừa không.
Vô số lần thất vọng thu hồi ánh mắt, nhưng lần này Sơ Ngữ lại thấy bóng dáng quen thuộc. Người kia mặt đầy phong trần, đáy mắt hiện ra tia máu, trên cằm lún phún râu nhìn hết sức tiều tụy. Nhưng khi nhìn cô thì lập tức nhoẻn miệng cười.
Sơ Ngữ không dám tin nhìn anh chạy tới, đầu óc tạm ngưng hoạt động, thậm chí quên cả đứng dậy. Cho đến khi anh đi vào, dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai, "Anh về rồi..." Sơ Ngữ mới biết đây không phải là giấc mơ.
Sơ Ngữ đã nhiều lần tưởng tượng cảnh này, cô nhất định sẽ hung hăng mắng anh một trận, mắng anh tại sao lại khiến cô lo lắng như vậy. Không ngờ lúc thật sự đối mặt, những lời oán trách soạn sẵn trong đầu lại không nói ra được.
Cô trở tay ôm anh, rưng rưng nước mắt, "Về là tốt, về là tốt..."
Giản Diệc Thừa và những đồng nghiệp khác bí mật điều tra hơn bốn tháng, rốt cuộc thăm dò được tất cả hành tung của đường dây buôn bán ma túy. Đây là phi vụ triệt phá hang ổ sản xuất ma túy đặc biệt lớn trong nước, cả nước tổng cộng có bốn hang ổ, ở Giang Thành chỉ là một trong số đó.
Cảnh sát dự đoán không sai lắm, bọn buôn ma túy mượn danh nghĩa xưởng thuốc chính quy để sử dụng nguyên liệu làm ra ma túy, cũng sản xuất thuốc cảm mạo giả. Ngoài mặt sản xuất thuốc cảm nhưng bên trong bí mật điều chế ma túy.
Bởi vì là xưởng thuốc chính quy nên tất cả hoạt động kinh doanh đều làm theo nề nếp, mua nguyên liệu, chế biến sản xuất, bán thuốc men... Những việc này bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa, cho nên không ai phát hiện gì lạ thường cả.
Đến tiệm thuốc cũng lựa chọn cẩn thận, chọn tiệm đơn giản đầu đường cuối hẻm, ông chủ mỗi tiệm đều được căn dặn kĩ càng, nhất định phải có tính cảnh giác cao, khéo léo nhanh nhẹn, có thể qua mặt khách hàng bình thường.
Đối tượng giao dịch cũng cần phải khảo sát, không phải con nghiện nào đi mua "thuốc cảm" cũng bán.
Đầu tiên, khách hàng mới phải do khách quen cũ giới thiệu, không có người dẫn tới thì cũng không bán. Thứ hai, khách hàng mới cũng sẽ có chuyên gia khảo sát, nội dung khảo sát là nhìn xem anh có phải cảnh sát giả dạng không.
Như vậy có thể tẩy sạch bớt tai họa ngầm.
Trừ việc này ra, suy đoán lúc đầu của Giản Diệc Thừa cũng không sai, nội bộ cảnh sát có nằm vùng thật, đến lúc cần thì sẽ mật báo. Đội phòng chống ma túy vừa rục rịch, bên kia lập tức dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng bày ra cho cảnh sát thấy một tiệm thuốc đàng hoàng, một xưởng thuốc hợp pháp...
Giản Diệc Thừa nói sơ sơ cho cô nghe, không kể chi tiết về sự việc. Nhưng Sơ Ngữ biết chắc chắn quá trình liều mạng với đám tội phạm không đơn giản gì. Giản Diệc Thừa không nói do sợ cô lo lắng.
"Đúng rồi, lúc này em phải cẩn thận, Diêu Sơn Hà trốn mất rồi, mặc dù ông ta không biết em báo án nhưng không đảm bảo rằng em không bị nghi ngờ, có lẽ sẽ tới trả thù."
Giản Diệc Thừa nhíu mày dặn dò, tất cả đều bị bắt hết, chỉ để Diêu Sơn Hà chạy mất. Nếu là người khác thì anh không lo lắng, đây lại là người đã tiếp xúc với Sơ Ngữ, làm sao cũng không yên tâm.
Sơ Ngữ cũng hơi sợ, lo lắng nói, "Ông ta có dám trở lại không?" Nếu trốn thì sao còn tự chui đầu vào lưới? Ông ta cũng không biết ai báo án mà.
"Vẫn cẩn thận thì tốt hơn, Diêu Sơn Hà rất thông minh và xảo quyệt, chính ông ta là người nghĩ ra phương thức dựa vào xưởng thuốc bình thường để che đậy hành vi phạm pháp." Có thể nghĩ ra phương án phạm tội hoàn mỹ thế này thì chắc chắn là thiên tài. Giản Diệc Thừa không dám xem thường ông ta, lúc trước không biết ông ta nắm cán chủ chốt nên mới đánh giá thấp, lơ là cảnh giác, để ông ta chạy thoát dễ dàng.
Cho nên anh mới lo lắng đến vậy, nếu ông ta phát hiện Sơ Ngữ là người báo án, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng nổi.
"Vậy không được rồi, anh chuyển tới đây ở đi..." Nói nửa câu Sơ Ngữ mới ý thức được mình vừa nói gì, không khỏi che mặt, sao cô lại không dè dặt chút nào vậy nè.
Giản Diệc Thừa cũng ngượng ngùng đỏ tai, anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy càng an toàn, vì vậy đồng ý, "Như vậy cũng được, anh có thể ở gần bảo vệ em."
Giản Diệc Thừa làm việc nhanh như sấm rền gió cuốn, trong ngày đã dời đến chỗ Sơ Ngữ. Nhà cô có ba phòng ngủ trong đó có một phòng cho khách, nên dù ở cùng một nhà nhưng hai người vẫn không phát sinh chuyện gì.
"Chào buổi sáng các đồng chí." Lâm Lang cười cười đi vào phòng làm việc, chào hỏi các đồng nghiệp.
"Chào buổi sáng." Hiếm thấy Giản Diệc Thừa cũng chào một câu. Lâm Lang ngạc nhiên, "Ây, lão Giản tới rồi à? Không phải cục trưởng Cố cho cậu nghỉ mấy ngày dưỡng sức à?"
"Tớ đã nghỉ đủ rồi."
Lâm Lang vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ đã mấy ngày trôi qua, "Ừ, tớ lú lẩn quá."
"Anh Lâm ngày nào cũng bắn pubg, còn xếp thứ nhất trong danh sách bạn của em, chơi nhiều quá loạn hả?" Tôn Toàn chọc ghẹo.
Lâm Lang lườm cậu ta, "Nói cứ như người tổ đội với tôi mỗi ngày không phải là cậu vậy."
"Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân thôi, đừng nói người khác, lần sau có họp đội thì dẫn tớ theo đi. Trò chơi này như có độc vậy, càng chơi càng ghiền." Vương Thành nói.
"Đúng vậy, tớ không cách nào nhịn chơi được."
"Chúng ta thì có nghĩa lí gì, nhiều lắm là tan làm kiếm trò chơi tiêu khiển, cậu nhìn người ta có tiền kìa, mua một cái đảo, dựng cảnh như trò chơi thật luôn, lợi hại!"
Tôn Toàn đưa điện thoại tới, là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè, cũng không biết là bạn ai, trên hình là một vùng đất thật ——
Pubg phiên bản đời thật, đã bố trí xong sân bãi, ngày tám tháng tám sẽ chơi trên đảo của tôi, ai muốn chơi thì đăng kí! Phía dưới là ba tấm bản đồ của một cái đảo nhỏ, cách bố trí cũng tương tự trò Pubg thật. Nhà và xe nằm rải rác trên đảo...
"Ngày tám tháng tám là hôm qua hả? Có vẻ thú vị nha, tớ cũng ngứa tay muốn chơi thử. Nếu bàn về súng ống thì ai mà rành hơn chúng ta nữa?"
"Thì đó, tiếc quá, chúng ta không có điều kiện để chơi."
"Bọn họ chơi vậy thì sao biết chỗ nào là khu an toàn? Trong trò chơi còn có vòng tròn quy định, trên đảo thì làm sao?"
"Xờ, giờ cậu còn lo bọn họ chơi thế nào nữa à, làm sao vẽ vòng thì kệ bọn họ, miễn sao không chết là được, không có liên quan tới mình!"
Lâm Lang cho hai người họ một cái liếc mắt, sau đó cầm lên ly lên đi rót nước. Máy nước trong phòng làm việc hư rồi, Lâm Lang chạy ra bên ngoài rót. Lúc về bầu không khí có hơi lạ thường, anh ta còn chưa mở miệng hỏi thì Tôn Toàn và Vương Thành đã một trái một phải đè anh ta đánh một trận.
"Miệng cậu ăn mắm ăn muối!"
Lâm Lang không hiểu nên tìm cách né tránh, "Làm gì vậy? Hai người nổi điên à?"
Cuối cùng Giản Diệc Thừa lên tiếng, "Như cậu mong muốn, cậu muốn lên đảo đó chơi thì bây giờ đi."
Bởi vì ——
"Có người chết thật."
Cô còn chưa thông báo cho Khiếu Thiên thì đã có người đến muốn dẫn nó đi. Người đến là đội phó của đội hình cảnh Giang Liên Thành, đã từng sống chết muốn dẫn tiểu Hắc đi, vào lúc này ông lại nhìn trúng Khiếu Thiên.
"Cô nghĩ thử đi, Khiếu Thiên, cái tên này nghe giống như là người của đội cảnh sát vậy, không, là chó, nó lại còn lập công lớn nữa chứ, trời sinh ra để ăn cơm của nhà nước đó!"
Giang Liên Thành cười híp mắt đi vòng quanh Khiếu Thiên hai vòng, lên tiếng chậc chậc, "Những chuyện khác có thể huấn luyện nhưng sự nhạy bén phát hiện tội phạm trời sinh đã có, không phải con chó nào cũng có năng lực đó đâu."
Không biết tại sao mấy con chó tốt thế này lúc nào cũng bị Sơ Ngữ phát hiện trước? Đây là lần thứ hai ông xin xỏ rồi, hồi trước là tiểu Hắc, bây giờ là Khiếu Thiên, sau này mà còn con khác ông cũng không dám mặt dày tới nữa đâu.
Sơ Ngữ dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn tôn trọng ý nguyện của Khiếu Thiên, nếu nó đồng ý, muốn đi ngay, cô sẽ không ép buộc.
Sơ Ngữ nói cho nó biết, Khiếu Thiên do dự một lúc rồi cũng chịu đi với Giang Liên Thành. Nó rất thích Sơ Ngữ, chỉ cô mới có thể trò chuyện được với nó. Nhưng làm chó cũng phải có tôn nghiêm, nhất là một con chó đực nữa, làm sao để con gái nhà người ta uổng công nuôi mình chứ? Cho nên nó quyết định tự dựa vào bản thân, vào đội chó cảnh sát, tự kiếm cơm ăn.
Vì vậy, Khiếu Thiên ôm lý tưởng cao cả đi cùng Giang Liên Thành. Không phải lang thang bên ngoài, có một chỗ tốt sinh sống, Sơ Ngữ cũng vui giùm nó.
Lại qua nửa tháng, thành tích thi đại học được công bố, Tiêu Vân Sanh thi không tệ, đủ điểm đăng kí vào bất kỳ trường nào trong tỉnh. Tiêu gia định tổ chức ăn mừng, cũng mời Sơ Ngữ.
Sơ Ngữ thật sự không có tâm trạng đi, đến nay Giản Diệc Thừa vẫn chưa có tin tức, loạn như cào cào, bữa tiệc vui mừng mà cô lại mang gương mặt đưa đám thì phá hỏng không khí quá.
Cho nên cô chỉ tặng quà cho Tiêu Vân Sanh, không đến. Gần đây cậu ấy hay tới tiệm, ít nhiều cũng biết nên không miễn cưỡng. Cậu biết cho dù Sơ Ngữ không đi, cô cũng thật lòng chúc mừng cậu.
Một tháng trôi qua, Giản Diệc Thừa vẫn không có tin tức. Lúc này Sơ Ngữ vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu anh mời cô đến nhà gặp ba mẹ cô lại không đồng ý. Nếu không bây giờ cũng có thể đến đó hỏi thăm, rốt cuộc anh ở đâu, hoặc là... đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Ngữ nằm trên ghế đẩu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái nóng bức của mùa hè khiến người khác không muốn làm gì cả. Cô cũng không có tâm trạng làm việc.
Trong tiệm mở máy điều hòa, bốn con chó con mèo mơ màng buồn ngủ. Ngoài tiệm sóng nhiệt cuồn cuộn, là thời điểm nóng nhất trong ngày, đừng nói người, ngay cả ma cũng không có.
Mắt Sơ Ngữ sắp nhắm, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng xe hơi, cô tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngóng tai nghe mãi thành thói quen, vừa nghe tiếng xe đã vội nhìn xem có phải Giản Diệc Thừa không.
Vô số lần thất vọng thu hồi ánh mắt, nhưng lần này Sơ Ngữ lại thấy bóng dáng quen thuộc. Người kia mặt đầy phong trần, đáy mắt hiện ra tia máu, trên cằm lún phún râu nhìn hết sức tiều tụy. Nhưng khi nhìn cô thì lập tức nhoẻn miệng cười.
Sơ Ngữ không dám tin nhìn anh chạy tới, đầu óc tạm ngưng hoạt động, thậm chí quên cả đứng dậy. Cho đến khi anh đi vào, dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai, "Anh về rồi..." Sơ Ngữ mới biết đây không phải là giấc mơ.
Sơ Ngữ đã nhiều lần tưởng tượng cảnh này, cô nhất định sẽ hung hăng mắng anh một trận, mắng anh tại sao lại khiến cô lo lắng như vậy. Không ngờ lúc thật sự đối mặt, những lời oán trách soạn sẵn trong đầu lại không nói ra được.
Cô trở tay ôm anh, rưng rưng nước mắt, "Về là tốt, về là tốt..."
Giản Diệc Thừa và những đồng nghiệp khác bí mật điều tra hơn bốn tháng, rốt cuộc thăm dò được tất cả hành tung của đường dây buôn bán ma túy. Đây là phi vụ triệt phá hang ổ sản xuất ma túy đặc biệt lớn trong nước, cả nước tổng cộng có bốn hang ổ, ở Giang Thành chỉ là một trong số đó.
Cảnh sát dự đoán không sai lắm, bọn buôn ma túy mượn danh nghĩa xưởng thuốc chính quy để sử dụng nguyên liệu làm ra ma túy, cũng sản xuất thuốc cảm mạo giả. Ngoài mặt sản xuất thuốc cảm nhưng bên trong bí mật điều chế ma túy.
Bởi vì là xưởng thuốc chính quy nên tất cả hoạt động kinh doanh đều làm theo nề nếp, mua nguyên liệu, chế biến sản xuất, bán thuốc men... Những việc này bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa, cho nên không ai phát hiện gì lạ thường cả.
Đến tiệm thuốc cũng lựa chọn cẩn thận, chọn tiệm đơn giản đầu đường cuối hẻm, ông chủ mỗi tiệm đều được căn dặn kĩ càng, nhất định phải có tính cảnh giác cao, khéo léo nhanh nhẹn, có thể qua mặt khách hàng bình thường.
Đối tượng giao dịch cũng cần phải khảo sát, không phải con nghiện nào đi mua "thuốc cảm" cũng bán.
Đầu tiên, khách hàng mới phải do khách quen cũ giới thiệu, không có người dẫn tới thì cũng không bán. Thứ hai, khách hàng mới cũng sẽ có chuyên gia khảo sát, nội dung khảo sát là nhìn xem anh có phải cảnh sát giả dạng không.
Như vậy có thể tẩy sạch bớt tai họa ngầm.
Trừ việc này ra, suy đoán lúc đầu của Giản Diệc Thừa cũng không sai, nội bộ cảnh sát có nằm vùng thật, đến lúc cần thì sẽ mật báo. Đội phòng chống ma túy vừa rục rịch, bên kia lập tức dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng bày ra cho cảnh sát thấy một tiệm thuốc đàng hoàng, một xưởng thuốc hợp pháp...
Giản Diệc Thừa nói sơ sơ cho cô nghe, không kể chi tiết về sự việc. Nhưng Sơ Ngữ biết chắc chắn quá trình liều mạng với đám tội phạm không đơn giản gì. Giản Diệc Thừa không nói do sợ cô lo lắng.
"Đúng rồi, lúc này em phải cẩn thận, Diêu Sơn Hà trốn mất rồi, mặc dù ông ta không biết em báo án nhưng không đảm bảo rằng em không bị nghi ngờ, có lẽ sẽ tới trả thù."
Giản Diệc Thừa nhíu mày dặn dò, tất cả đều bị bắt hết, chỉ để Diêu Sơn Hà chạy mất. Nếu là người khác thì anh không lo lắng, đây lại là người đã tiếp xúc với Sơ Ngữ, làm sao cũng không yên tâm.
Sơ Ngữ cũng hơi sợ, lo lắng nói, "Ông ta có dám trở lại không?" Nếu trốn thì sao còn tự chui đầu vào lưới? Ông ta cũng không biết ai báo án mà.
"Vẫn cẩn thận thì tốt hơn, Diêu Sơn Hà rất thông minh và xảo quyệt, chính ông ta là người nghĩ ra phương thức dựa vào xưởng thuốc bình thường để che đậy hành vi phạm pháp." Có thể nghĩ ra phương án phạm tội hoàn mỹ thế này thì chắc chắn là thiên tài. Giản Diệc Thừa không dám xem thường ông ta, lúc trước không biết ông ta nắm cán chủ chốt nên mới đánh giá thấp, lơ là cảnh giác, để ông ta chạy thoát dễ dàng.
Cho nên anh mới lo lắng đến vậy, nếu ông ta phát hiện Sơ Ngữ là người báo án, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng nổi.
"Vậy không được rồi, anh chuyển tới đây ở đi..." Nói nửa câu Sơ Ngữ mới ý thức được mình vừa nói gì, không khỏi che mặt, sao cô lại không dè dặt chút nào vậy nè.
Giản Diệc Thừa cũng ngượng ngùng đỏ tai, anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy càng an toàn, vì vậy đồng ý, "Như vậy cũng được, anh có thể ở gần bảo vệ em."
Giản Diệc Thừa làm việc nhanh như sấm rền gió cuốn, trong ngày đã dời đến chỗ Sơ Ngữ. Nhà cô có ba phòng ngủ trong đó có một phòng cho khách, nên dù ở cùng một nhà nhưng hai người vẫn không phát sinh chuyện gì.
"Chào buổi sáng các đồng chí." Lâm Lang cười cười đi vào phòng làm việc, chào hỏi các đồng nghiệp.
"Chào buổi sáng." Hiếm thấy Giản Diệc Thừa cũng chào một câu. Lâm Lang ngạc nhiên, "Ây, lão Giản tới rồi à? Không phải cục trưởng Cố cho cậu nghỉ mấy ngày dưỡng sức à?"
"Tớ đã nghỉ đủ rồi."
Lâm Lang vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ đã mấy ngày trôi qua, "Ừ, tớ lú lẩn quá."
"Anh Lâm ngày nào cũng bắn pubg, còn xếp thứ nhất trong danh sách bạn của em, chơi nhiều quá loạn hả?" Tôn Toàn chọc ghẹo.
Lâm Lang lườm cậu ta, "Nói cứ như người tổ đội với tôi mỗi ngày không phải là cậu vậy."
"Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân thôi, đừng nói người khác, lần sau có họp đội thì dẫn tớ theo đi. Trò chơi này như có độc vậy, càng chơi càng ghiền." Vương Thành nói.
"Đúng vậy, tớ không cách nào nhịn chơi được."
"Chúng ta thì có nghĩa lí gì, nhiều lắm là tan làm kiếm trò chơi tiêu khiển, cậu nhìn người ta có tiền kìa, mua một cái đảo, dựng cảnh như trò chơi thật luôn, lợi hại!"
Tôn Toàn đưa điện thoại tới, là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè, cũng không biết là bạn ai, trên hình là một vùng đất thật ——
Pubg phiên bản đời thật, đã bố trí xong sân bãi, ngày tám tháng tám sẽ chơi trên đảo của tôi, ai muốn chơi thì đăng kí! Phía dưới là ba tấm bản đồ của một cái đảo nhỏ, cách bố trí cũng tương tự trò Pubg thật. Nhà và xe nằm rải rác trên đảo...
"Ngày tám tháng tám là hôm qua hả? Có vẻ thú vị nha, tớ cũng ngứa tay muốn chơi thử. Nếu bàn về súng ống thì ai mà rành hơn chúng ta nữa?"
"Thì đó, tiếc quá, chúng ta không có điều kiện để chơi."
"Bọn họ chơi vậy thì sao biết chỗ nào là khu an toàn? Trong trò chơi còn có vòng tròn quy định, trên đảo thì làm sao?"
"Xờ, giờ cậu còn lo bọn họ chơi thế nào nữa à, làm sao vẽ vòng thì kệ bọn họ, miễn sao không chết là được, không có liên quan tới mình!"
Lâm Lang cho hai người họ một cái liếc mắt, sau đó cầm lên ly lên đi rót nước. Máy nước trong phòng làm việc hư rồi, Lâm Lang chạy ra bên ngoài rót. Lúc về bầu không khí có hơi lạ thường, anh ta còn chưa mở miệng hỏi thì Tôn Toàn và Vương Thành đã một trái một phải đè anh ta đánh một trận.
"Miệng cậu ăn mắm ăn muối!"
Lâm Lang không hiểu nên tìm cách né tránh, "Làm gì vậy? Hai người nổi điên à?"
Cuối cùng Giản Diệc Thừa lên tiếng, "Như cậu mong muốn, cậu muốn lên đảo đó chơi thì bây giờ đi."
Bởi vì ——
"Có người chết thật."
Danh sách chương