Lúc Đại Miêu đi ra nó đã quyết tâm rèn luyện một lần cho tốt, lấy lại lòng tin của chủ nhân. Nhưng chuyện không ai ngờ, lúc nó đi tới cạnh cửa hàng bách hóa vừa vặn gặp một đám chó hoang đang đánh nhau.

Ba con chó lông lá bẩn thỉu, nhìn một cái liền biết là làm chó hoang lâu rồi vây quanh một con tương đối sạch sẽ, hình như con labrador đó mới gia nhập đội ngũ. Ba con chó hoang hết sức tàn bạo uy hiếp labrador, bắt nó rời khỏi địa bàn của chúng.

Labrador không chống lại được, bị thua trận, trên người còn có vết thương.

Đại Miêu định không xen vào việc của người khác, giới động vật cũng có quy tắc, chó hoang đều phân chia địa bàn cả rồi, mặc dù nó có mấy phần địa vị trong giới mèo, e hèm, ở giới chó thì không có gì. Hơn nữa hôm nay Nhị Cẩu cũng không đi theo nếu không thì đám chó này ít nhất cũng cho Nhị gia chút mặt mũi.

Đại Miêu mắt nhìn thẳng đi qua, trong lúc đứng sát bên thì nghe được lời giải thích của labrador, "Xin lỗi, em chỉ là đi ngang qua thôi, không muốn cướp địa bàn của các anh. Em tới tìm người, nghe nói bên này có người có thể nghe hiểu em nói, các anh có biết chị ấy ở đâu không?"

Thì ra là đến tìm Ngôn Ngôn nhà mình, vậy mà không nói sớm. Đại Miêu lập tức quay đầu, ưu nhã bước tới trước mặt bọn chúng, khẽ nâng cằm, híp mắt cao ngạo đánh giá nó, "Cẩu tìm Ngôn Ngôn nhà ta có chuyện gì?"

"Ngay sau đó nó liền nói cho meo biết nó tìm chị có việc gấp, liên quan tới vụ án giết người chặt xác. Meo thấy tìm chị cũng được, không phải lần trước chị và Nhị Cẩu giải quyết một vụ án giết người đó sao? Vì vậy meo liền kể lại lần trước Nhị Cẩu xông vào đồn cảnh sát như thế nào, chuyện phá án ra sao, kể cho nó nghe hết rồi..."

Sơ Ngữ không thể không cắt đứt vẻ mặt hớn hở giải thích của Đại Miêu, "Nói điểm chính, đừng nhắc tới chuyện lần trước nữa, quan trọng là em vừa nói giết người chặt xác hả, rốt cuộc là như thế nào?"

"A? Cái này hả?" Đại Miêu chà móng vuốt, ánh mắt né tránh, "Meo còn chưa kịp hỏi nó..."

Sơ Ngữ không nói nổi, thì ra là lo khoác lác mà quên mất chuyện chính!

"Nhưng mà meo đem nó về đây rồi, đang chờ ở trước cửa đó."

Sơ Ngữ lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa, "Vậy mà em không nói sớm!"

Đại Miêu chôn mặt vào hai móng chân, nhỏ giọng thầm thì, "Tại meo quên mà!"

Sơ Ngữ kéo cửa kính, trước cửa quả nhiên có con labrador. Màu lông vàng trắng xen lẫn, tinh thần có hơi uể oải, cổ có vết máu, bị thương rồi.

Sơ Ngữ nhìn nó cười một tiếng, "Vào đi, chị giúp em xử lí vết thương trước."

Labrador thấy cô rất thân thiện nên nghe theo lời cô đi vào tiệm.

Sơ Ngữ kiểm tra một chút, vết thương không quá sâu, không cần may lại, thoa ít thuốc là được rồi. Sơ Ngữ vừa lấy hòm thuốc vừa hỏi, "Đại Miêu nói em có chuyện tìm chị, vậy cuối cùng là chuyện gì vậy?"

Sơ Ngữ mới chỉ hỏi một chút mà vẻ mặt nó đã buồn so. Cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng an ủi nó. Một lát sau labrador mới chậm rãi mở miệng.

"Chủ nhân của em bị giết, bị chồng giết, băm thành khối bỏ trong tủ lạnh..."

Sơ Ngữ bất thình lình rùng mình một cái, giữa trời nóng nực lại tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh. Hồi nãy Đại Miêu nói đây là vụ giết người chặt xác, Sơ Ngữ cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhưng lúc nghe từ miệng labrador nói ra cô vẫn khó mà tiếp nhận, sự thật càng tàn nhẫn hơn.

Chủ nhân của labrador tên Tống Duyệt, năm nay 24 tuổi, một tháng trước cô ấy bị chồng là Hình Thiên Hải giết chết, tàn nhẫn phân thây. Đáng sợ nhất là sau khi hung thủ chia nhỏ xác vợ mình ra, anh ta không đi vứt xác mà đem nó bỏ vào tủ lạnh, mỗi ngày lấy ra một miếng....

Nấu cho chó ăn.

Sơ Ngữ khiếp sợ không thôi, cô không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có hung thủ biến thái đến vậy! Nỗi thù lớn đến bao nhiêu mới đem vợ mình nấu cho chó ăn?!

Labrador nói Hình Thiên Hải lúc đầu muốn đút cho nó ăn, nó biết đây là cô chủ của nó vì vậy thế nào cũng không chịu ăn, anh ta lại ra ngoài mua về hai con Ngao Tây Tạng để bọn chúng ăn. Labrador nhìn không nổi nữa nên tìm cơ hội chạy trốn.

Sau khi ra ngoài nó nghe nói có người hiểu được tiếng nói chuyện của động vật vì vậy liền tìm tới đây. Nó nghĩ là có thể làm gì đó để ngăn cản việc làm tàn ác của anh ta.

Thật là người không bằng chó.

Sơ Ngữ nghĩ như vậy, cô suy tư một lúc, quyết định vẫn làm giống như vụ án của Thẩm Tinh lần trước, để cho labrador đi tới đồn cảnh sát kéo cảnh sát tới nhà nạn nhân, chỉ cần có thể phát hiện trong tủ lạnh nhà anh ta có thi thể thì vấn đề có thể giải quyết được.

Nhà cô và nhà Hình Thiên Hải cách rất xa, cả hai lại không biết nhau, rất khó để giải thích tại sao cô lại biết anh ta giết người. Không cho Nhị Lang Thần đi mà để labrador đi là bởi vì sợ bại lộ. Nhị Lang Thần đã tới đó một lần rồi, chỉ sợ cảnh sát tìm ra được chủ nhân của nó là cô, đến lúc đó Sơ Ngữ biết nói thế nào? Để cho labrador đi cũng không có nhiều nghi vấn, nó vốn là chó của Tống Duyệt, thấy chủ nhân bị sát hại rồi đi báo cảnh sát cũng không có gì là sai. Nhiều lắm người ta sẽ nghĩ chú chó này rất thông minh.

Cho nên sau khi xử lí xong vết thương của nó, Sơ Ngữ liền nói kế hoạch cho nó biết.

"Sau khi em đi vào thì đừng làm ai bị thương hết, cứ nhắm đến đám cảnh sát mà sủa to lên là được rồi, sủa xong thì chạy đi, người ta sẽ chạy theo em. Nếu như không có ai đi theo thì trở vào sủa lần nữa, cho đến khi có người theo thì mới ngưng. Nhớ là đừng có cắn người, còn nữa, em có nhớ đường về nhà em không?"

Labrador gật đầu một cái, "Em nhớ."

"Vậy thì tốt, đi đi." Sơ Ngữ vỗ đầu nó khích lệ.

Mặt nó nghiêm túc giống như là đang đi hoàn thành sứ mệnh trọng yếu nào đó, đau buồn rời đi.

Sơ Ngữ nhìn Nhị Lang Thần nói, "Em đưa nó đến đồn cảnh sát, lặng lẽ đừng để bị phát hiện."

"Gâu!"

Đưa mắt nhìn hai con chó chạy đi, Đại Miêu bỗng nhảy lên người Sơ Ngữ, hết sức hưng phấn nói, "Ngôn Ngôn, chúng ta cũng đi xem đi! Khoảnh khắc quan trọng như vậy làm sao có thế bỏ qua chứ?"

"Đừng có nháo, đợi ở đây cho an toàn."

"Tại sao? Chị cũng đâu phải là hung thủ, chị định không tới xem bọn nó thế nào à?"

Sơ Ngữ khoan thai nói, "Chị sợ bị đưa vào phòng giải phẫu, khám nghiệm xem tại sao chị có thể nói chuyện với động vật."

"A! Đáng sợ vậy hả?" Đại Miêu run một cái, "Vậy cũng được, chị đợi ở đây đi để em đi xem cho, lát nữa trở về nói cho chị biết!"

Lòng hiếu kì hại chết mèo, lời này quả nhiên không sai, Sơ Ngữ biết lúc này không thể cản được Đại Miêu nên đành dặn dò, "Vậy em phải cố tránh đừng để người ta phát hiện, nếu không bọn họ có thể tra được chị đấy. Đến lúc đó chị có chết cũng không thừa nhận em do chị nuôi. Chị sẽ nói em là mèo hoang, chết khất tới nhà chị xin cơm, chị và em không có quan hệ gì...."

Đại Miêu trịnh trọng gật đầu, "Ngôn Ngôn chị yên tâm, meo nếu như bị bắt nhất định sẽ không liên lụy chị!"

Sơ Ngữ liếc nó một cái, "Muốn đi thì nhanh đi đi, lại còn ở đây diễn kịch tivi nữa!"

Đại Miêu meo một tiếng, vui sướng chạy ra cửa.

Trong đồn cảnh sát, Giản Diệc Thừa cầm di động lên rồi lại buông xuống, một lát sau lại cầm lên, mở Wechat, ngón tay nhấn vào tên Sơ Ngữ, suy nghĩ hồi lâu cũng không lựa được lời, định rủ cô tối nay cùng ăn cơm mà không biết làm thế nào.

Lúc này Lâm Lang từ bên ngoài thò đầu vào, vỗ tay nhìn người trong phòng nói, "Chuyện lạ nhất năm đây, lại có một con chó tới báo án nữa rồi!"

Giản Diệc Thừa vội hỏi, "Là con lần trước hả?"

"Không phải, lần này là labrador," Lâm Lang nói xong quay đầu nhìn đội trưởng Lý Trường Phong, "Người báo án, không phải, chó báo án còn chờ ngoài cửa. Vậy thế nào đội trưởng, có cử người theo không?"

Lý Trường Phong cũng ngạc nhiên, "Gần đây chó đều thành tinh hết rồi sao? Lần trước đi theo phát hiện án mạng, vậy chó báo án cũng không thể khinh thường. Hay là cậu và Giản Diệc Thừa đi một chuyến đi, hai người đã đi một lần rồi, có kinh nghiệm."

"Phải, nếu lần này đụng án mạng nữa thì hai chúng ta có thể lên chương trình khám phá động vật rồi."

"Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh!"

Lần này Lâm Lang thông minh hơn, trực tiếp lái xe, trước khi đi còn nói với con labrador một câu, "Cẩu mày đi trước dẫn đường đi, chúng ta đi theo phía sau. Không phải không cho mày lên xe hứng điều hòa mà sợ mày lên xe rồi không ngửi được nữa, lạc đường là thôi luôn!"

Labrador nhìn anh, quay đầu chạy như điên.

"Ây da, Giản Diệc Thừa cậu nhìn thấy không? Có phải nó khinh bỉ tớ không?"

Giản Diệc Thừa không lên tiếng, ánh mắt nhìn thấy bóng màu đen quen thuộc, trong lòng động đậy, sau đó tỉnh bơ nói, "Đi nhanh đi coi chừng đuổi không kịp."

"Yên tâm tuyệt đối không lạc đâu!"

Vì vậy trên đường xuất hiện một con labrador chạy như điên phía trước, phía sau là xe cảnh sát không ngừng chạy theo.

"Có giống như đang đóng phim không?"

Labrador dẫn đường hai người đi từ trung tâm thành phố tới khu Nam Thành, cuối cùng dừng lại trước một cái biệt thự.

"Tốt thật, nhà giàu đấy! Nghe nói muốn sống ở đây thì tốn không ít tiền đâu!" Lâm Lang khoa tay múa chân nói.

Giản Diệc Thừa không trả lời anh ta mà ánh mắt cứ nhìn con labrador, nó dừng lại trước cửa biệt thự rồi quay đầu sủa gâu gâu, Giản Diệc Thừa liền biết họ đã tới nơi rồi.

Lâm Lang bước lên quan sát, cau mày hỏi, "Đất rộng như vậy ở cửa không nghe thấy mùi hôi. Chúng ta có thể xông vào không?"

Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Sợ rằng không thể, bên trong có người."

Lâm Lang ngạc nhiên, "Sao cậu biết? Dựa vào cái gì mà cậu nói vậy?"

"Mắt thấy."

Lâm Lang: "..."

Lâm Lang quay đầu nhìn lại, bên trong có một người đang đi tới cửa, đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc âu phục thắt cà vạt lịch sự, một người thành đạt.

Anh ta nhìn hai người nghi ngờ hỏi, "Xin hỏi hai người có chuyện gì không?"

Cái này hơi khó, chẳng lẽ nói rằng bọn họ nhận được báo án từ con chó nên nghi ngờ chỗ này có án mạng?

Lâm Lang gãi đầu, lúng túng nói, "Là con chó này dẫn chúng tôi tới, cứ sủa gâu gâu còn tưởng rằng nó có chuyện gì."

Đàn ông trung niên dời ánh mắt qua nhìn con labrador, kinh ngạc nói, "A Bố?"

"Hả? Đây là chó của anh à?"

"Đúng vậy, đây là A Bố nhà tôi, nuôi được ba năm rồi, mấy ngày trước đột nhiên không thấy làm tôi tưởng nó mất tích rồi." Anh ta vừa nói vừa cầm điện thoại ra, mở một tấm ảnh, quả nhiên là hình anh ta chụp chung với nó. Lâm Lang cảm thấy quạ đen bay qua đầu.

"Cảm ơn các anh cảnh sát còn đích thân đưa về giùm tôi." Anh ta hết sức ôn hòa cười nói.

"Không có gì, đây là chuyện chúng tôi nên làm." Lâm Lang mượn thang leo xuống, làm bộ chính nghĩa.

Labrador kêu lên một tiếng thống thiết nhưng Lâm Lang không quan tâm, anh ta còn nhìn nó nói, "Được rồi, mày trở về đi, đừng nghịch ngợm chạy mất."

"Vậy được, phiền hai anh rồi, chúng tôi vào trước."

Lâm Lang gật đầu kéo Giản Diệc Thừa rời đi.

Người đàn ông nhìn bọn họ đi xa rồi mới cuối đầu nhìn labrador, ánh mắt lãnh đạm nhìn nó, "Đi vào."

Labrador run lẩy bẩy, qua thời gian dài nó hình thành tập tính vâng lời chủ, theo lời gọi đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện