Hắn đã truyền tải phần trí nhớ Doãn Chí Bình phản bội nàng, cũng không giấu diếm việc hắn giết đối phương...

Lạc Thần không muốn che giấu, cũng chả có gì phải che giấu, niềm kiêu ngạo không cho phép hắn làm thế...

'Thả chậm tốc độ ra vào nơi âm đạo, ôm lấy thân thể run rẩy, bàn tay ôn nhu vuốt lấy mái tóc còn đẫm nước của nàng...

Mộc Tử Âm trong lòng trống rỗng, nước mắt chảy dài trên má, nàng ngơ ngạc mặc hắn bày bố, thậm chí vô thức tựa đầu vào lòng ngực săn chắc kia...

Nữ nhân bị phản bội là thời điểm yếu đuối nhất, đây còn là khi mình sản sàng hy sinh tính mạng vì đối phương nhưng vẫn bị phản bội...

Lạc Thần nhân cơ hội thủ thỉ bên tai nàng: “Đó là lý do vì sao ta nói Thê tử Doãn Chí Bình đã hết, sau này chỉ còn lại Mộc Tử Âm của ta...”

Mộc Tử Âm lại hơi run rẩy, nàng lúc này như người mất hồn, chỉ có cảm giác sung sướng nơi âm đạo vẫn không suy giảm...

Vì nam nhân kia lại bắt đầu di chuyển...

Lúc này Lạc Thần không tiếp tục ôn nhu nữa, hắn cần triệt để khắc tên mình vào lòng nàng vào thời điểm này...

Từ Linh Giới Châu lấy ra một tấm nệm, Lạc Thần đặt nàng nằm nnằm ngửa nhìn tấm thân quyến rũ mê người kia, hắn từ từ đè lên...

Bên trên chiếm lấy môi lưỡi thơm tho, tay bóp hai bầu vú...

Bên dưới dương vật ra vào âm đạo một cách liên tục...

Bạch Bạch Bạch...

Mộc Tử Âm rất muốn rên rỉ thành tiếng, khoái cảm dâng trào trong lòng người thục phụ, nhưng nghĩ đến người đang xâm phạm mình, lại là người giết chết

trượng phu, nhưng trượng phu lại là người muốn phản bội chính mình...

Các cảm xúc mâu thuẫn tột độ đan xen khiến Mộc Tử Âm như muốn phát điên...

Nhưng lại có một tia kích thích...

“Nàng quả là vưu vật, Tử Âm, nhìn vào mắt ta”

Lạc Thần vừa nhấp vừa nhìn nàng...

Mộc Tử Âm vô thức nhìn vào con mắt duy nhất trên khuôn mặt kia...

Ngoài vẻ tà dị, còn có thêm 1 tia ôn nhu, như muốn hòa tan toàn thân nàng...

Mộc Tử Âm hoảng hốt, quay đầu sang nơi khác, trong lòng thầm hận tâm cảnh yếu kém của mình...

Lạc Thần sao chịu buông tha? “Không nghe lời? Xem ta làm nàng” Hắn hừ nói bá đạo, bên dưới bắt đầu chạy nước rút..

Bạch Bạch Bạch

Da thịt va vào nhau, mỗi cú thúc chạm tận đáy tử cung, Lạc Thần nắc mạnh đến mức hai viên ngọc của hẳn như muốn lấn vào hang sâu của nàng...

Mộc Tử Âm thân thể run lẩy bẩy, lỗ nhỏ của nàng đang bị mở rộng, thứ cứng cáp kia ma sát các mảnh thịt mềm mẩn cảm khiến nàng gồng mình chịu đựng không phát ra âm thanh...

“Nhìn ta?” Lạc Thần hỏi lại lần nữa, bên dưới gia tăng tốc độ...

Gương mặt người phụ nữ ngoan cố vẫn quay đi, nước mắt lăn dài trên má, lông mày nhíu lại vì âm đạo hơi đau đớn..

Lạc Thần trong lòng tê rần, biết nàng đau đớn, bất chợt thả chậm tốc độ, cúi đầu xuống lè lưỡi ôn nhu liếm láp nước mắt trên gương mặt mỹ lệ...

Giai nhân trong lòng run lên, nam nhân này khi thì bá đạo, khi thì diệu dàng khiến nàng không biết đâu mà lần,...

Lạc Thần xoay người nàng nằm nghiêng, hắn cũng đổ thân xuống nằm đối diện...

Vòng tay ôm thân thể mê người vào lòng ngực, đem một chân nàng gác bên hông hắn, dương vật chầm chậm chuyển động...

Ở tư thế này thì Mộc Tử Âm không còn đường trốn tránh, đành phải nhìn khuôn mặt khiến nàng căm ghét...

“Ta đã có nữ nhân, hơn nữa còn không chỉ một người” Lạc Thần chợt nhu hòa. nói, ánh mắt thoáng thẩn thờ, hiện lên một tia cưng chiều khiến trái tim Mộc Tử

Âm hơi run...

“Các nàng ấy đều rất tốt, xinh đẹp không kém nàng, có các nàng là phúc phận của ta” Lạc Thần nhu hòa nói tiếp, dương vật vẫn ra vào ổn định...

“Lần đầu nhìn thấy nàng và Doãn Chí Bình, ta không hề hâm mộ hắn vì có người vợ sẳn sàng hy sinh vì hắn như nàng”

“Bởi vì ta biết, nữ nhân của ta cũng có thể làm như vậy”

“Nhưng ta thề, cho dù Lạc Thần ta chết cũng không để nữ nhân của mình rơi vào trường hợp đó”

“Mặc kệ Tử Âm nàng hận ta bao nhiêu, thì không ai có thể chối cãy, giờ phút này nàng đang thuộc về ta, là người đàn bà của ta”

Như muốn chứng minh lời mình nói, Lạc Thần bên dưới thúc mạnh vài cái, ngậm lấy môi nàng...

Mộc Tử Âm trong lòng mắng vô sỉ, nàng hiện tại toàn thân không thể hành động, kẻ này lại nói đường hoàng như vậy...

Nằm nghiêng thân mật cùng nhau hồi lâu...


Mộc Tử Âm xấu hổ phẫn hận đến cực điểm, biết người kia đang quan sát toàn bộ nơi thầm kín của mình...

Lạc Thần không nói lời nào, nắm lấy vòng eo mảnh khoảnh, từ phía sau đâm phập vào âm đạo...

“Ư,Hừ”

Rốt cuộc Mộc Tử Âm vô thức hé miệng rên rỉ, tư thế này nàng chưa từng thể nghiệm qua, khoái cảm dâng trào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện