Đường cái lớn Linh Vũ Thành
Trần Giang giật mình tỉnh giậy, gặp vị công tử đang nhìn hắn chằm chằm bằng con mắt bạc trắng tà dị, hơi rùn mình, hắn cũng lanh lợi, không hỏi tại sao vô cớ bị đánh ngất, trái lại cười hì hì nói:
“Công tử, Đa Bảo Các buôn bán ổn thỏa sao?”
“Quả thật không tệ, ngươi làm rất tốt” Lạc Thần gật gật đầu, tiểu tử Trần Giang này làm người biết tiến thối, lại thông minh lanh lợi, đáng tiếc tu vi quá thấp.
Thật ra trong thế hệ trẻ tại Linh Vũ Thành, Trần Giang tu vi đã xem như có chút thành tựu, bất quá Lạc Thần vừa xuất đạo đã gặp toàn các con hàng khủng, không phải thánh nữ thì là tiểu thư của thế lực lớn, đương nhiên tầm mắt cũng tăng cao rất nhiều.
“Đây là phần thưởng cho ngươi, sẳn tiện dẫn ta đến khách sạn nào ổn thỏa một tí” Lạc Thần vỗ vỗ vai Trần Giang, đồng thời nhét vào tay hắn 10 viên Thượng Phẩm Linh Thạch.
n đá lấp lánh ánh sáng, tỏa ra dồi giàu linh khí trong tay, Trần Giang toàn thân run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn Lạc Thần lắp bắp cà lăm:
“Công.. công tử, quá..quá..quý..quý..giá rồi.. tiểu nhân..”
“Câm miệng, đây là ngươi nên được” Lạc Thần khoát tay, đá vào mông hắn cười nói: “Còn không dẫn ta tìm khách sạn?”
“Cứ giao cho tiểu nhân” Trần Giang tửng li từng tí thu hồi linh thạch, đây là số tiền lớn nhất đời này hắn đạt được, hào khí vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói.
Nói xong lập tức đi trước dẫn đường, lúc này trời cũng vào chiều.
Lạc Thần theo sau hắn, không lâu sau xuất hiện trước một tòa xây theo. phong cách cổ điển khách sạn, có rào chắn trãi dài mấy chục dặm, vô số phòng ốc lớn nhỏ nói liền không dứt sau hàng rào, cửa vào là một đại môn rộng rãi, bên trên treo hai cái lồng đèn lớn bắt mất vô cùng, người ra vào cũng tấp nập vô cùng, chỉ kém hơn Đa Bảo Cát một chút mà thôi.
Lạc Thần nhìn tấm biển lớn có viết bốn chữ thư pháp với khí thế hào hùng như rồng bay phượng múa lẩm bẩm:
“Quân Lâm Khách Sạn”
“Thật khí phách tên, cũng là cái tên có thể lấy lòng khách tốt nhất, chủ khách sạn này không đơn giản” Hắn âm thầm cảm thán, Quân Lâm chẳng khác nào ý nói tất cả quan khách vào khách sạn này như Hoàng Đế Quân Lâm Thiên Hạ, người người đều được xem như Hoàng Đế, mà khách sạn này là cả thiên hạ.
“Hắc hắc, bối cảnh của Quân Lâm Khách Sạn này cũng không đơn giản đâu, nếu không chỉ riêng việc đặt cái tên này đã sớm bị cường giả nào đó phá nát” Trần Giang một mặt hiểu biết cười gian nói.
Lạc Thần gật đầu, dám lấy khách sạn ra so sánh với thiên hạ, nếu không có bản lĩnh phi phàm, không có đại khí phách thử hỏi làm được sao?. Hắn càng ngày. càng hứng thú với tòa này Linh Vũ thành, quả thật là ngư long hỗn tạp.
“Tòa này khách sạn là một pháp bảo loại hình kiến trúc” Bên trong đầu Lạc Thần, Kim Nhi đột ngột lên tiếng nói.
Lạc Thần chấn động, một mặt khó tin nhìn chằm chằm cái này diện tích vài chục dặm khách sạn, trong đầu lắp bắp hỏi: “Pháp bảo là sao?”
“Thứ này khá giống Linh Giới Châu của công tử, cũng có khả năng từ lớn biến nhỏ một cách tùy ý, bất quá hiển nhiên đẳng cấp của nó vượt qua Linh giới Châu, rất có thể là một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm hay Linh Cấp pháp bảo.
Lạc Thần hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, dám bày ra một kiện pháp bảo đẳng cấp cao giữa thanh thiên bạch nhật để làm ăn, hiển nhiên tu vi người chủ khách sạn này phải cực kỳ khủng bố.
Dần dần tiến gần khách sạn.
Lạc Thần cùng Trần Giang ung dung tiến vào, cũng không có thị nữ đứng trước đón khách như Đa Bảo Các, càng tạo nên một loại cảm giác tự nhiên như ở nhà.
Xuyên qua đại môn, đi đến đại sảnh.
Vừa tiến vào trong, vô số âm thanh nhộn nhịp vang lên, mà Lạc Thần lập tức cảm nhận được khá nhiều ánh mắt dồn vào hai người bọn hắn.
“Haha, hình như lại có người mới đến rồi” “Haha, thú vị thú vị” “À cái đó không phải tiểu tử Trần Giang sao? hắn cũng dám đến nơi này?”
Đại sảnh nơi này rộng lớn vô cùng, tiếng huyên náo ồn à oxen lẫn, mà nơi này bày trí vô số bàn ghế, người thì ăn thịt, người thì uống rượu, nhộn nhịp như hội.
“Công tử, đại sảnh khách sạn này có thể xem như tửu lâu” Trần Giang lên tiếng giải thích nói.
Lạc Thần gật đầu chợt hiểu, âm thầm đánh giá xung quanh, nơi đây ngoại trừ bàn ghế nhậu nhẹt ăn uống dưới mặt đất, còn có nhiều tòa lầu cát xây cao, bên trên lầu cát có thể quan sát toàn bộ không gian nơi đại sảnh, mà người ngồi trên lầu cát rõ ràng đều có khí chất và tu vi cao hơn đám thô lỗ phía dưới này ít nhất một bậc.
Bất quá lúc này, bất kể là người ở lầu cát, hay người ngồi ở bên dưới đều nhìn Lạc Thần với ánh mắt mang vài phần hài hước, cười cọt, thú vị, chờ mong... khiến hắn phải nhíu mày khó hiểu, thậm chí gia hỏa Trần Giang cũng xấu xa hài hướt nhìn.
Lạc Thần thầm rùng mình, bản thân cảm thấy một tia kỳ quái.
“Khách quan, hoan nghênh ngài đến chúng tôi Quân Lâm Khách Sạn. Nơi đây có đầy đủ thức ăn ngon lạ, bên trong lại có phòng óc nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng ngươi rõ ràng phong trần mệt mỏi, chúng ta khách sạn có đầu bếp giỏi nhất Linh Vũ Thành, không biết ngài dùng gì hay không?”
Một tên tiểu nhị lanh lợi chạy đến cười ha hả giới thiệu, dẫn hai người Lạc Thần đến bàn ghế trống trãi ngồi xuống.
“Ồ, không biết các ngươi có đặc sản nào ngon miệng không?”
Lạc Thần vừa hỏi, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn âm thầm chuyển động.
“Thấu Thị Vạn Lý”
Ánh mắt hắn không tự chủ nhìn về một tòa sang trọng lầu cắt nằm ở trung tâm đại sảnh. Ánh nhìn lập tức phát hiện một đạo tươi đẹp thướt tha bóng lưng đơn độc dựa vào cây cột.
Nhìn xem bóng lưng giai nhân, trái tim bất ngờ chợt nóng lên, hắn như lọt vào tận cùng mị hoặc, chỉ thấy nàng mặc cung trang màu tím, vai choàng lụa mỏng, tấm lưng trắng nõn như ẩn như hiện, vành tai tinh xảo, tóc mây cũng thuần một
màu tử sắc, mị hoặc vô cùng.
Bất quá, nhớ lại dáng vẻ khác lạ của đám quan khách, Lạc Thần gia tăng cường lực quan sát của Thấu Thị Vạn Lý, muốn quan sát gương mặt nàng.
“Muốn ta xấu mặt? các ngươi còn non lắm” Lạc Thần trong lòng cười lạnh.
Đúng lúc này, không biết vô tình hay cố ý, như cảm nhận được có người quan sát mình, đạo bóng lưng tuyệt đại phong hoa kia ngoái đầu nhìn lại.
Tất cả quan khách bắt đầu thú vị nhìn chằm chằm Lạc Thần, đợi xem bộ dạng thất thố của hắn, thậm chí có tên há miệng sản chuẩn bị cất tiếng cười to.
123 Không cười, éo có ai cười...
Trần Giang giật mình tỉnh giậy, gặp vị công tử đang nhìn hắn chằm chằm bằng con mắt bạc trắng tà dị, hơi rùn mình, hắn cũng lanh lợi, không hỏi tại sao vô cớ bị đánh ngất, trái lại cười hì hì nói:
“Công tử, Đa Bảo Các buôn bán ổn thỏa sao?”
“Quả thật không tệ, ngươi làm rất tốt” Lạc Thần gật gật đầu, tiểu tử Trần Giang này làm người biết tiến thối, lại thông minh lanh lợi, đáng tiếc tu vi quá thấp.
Thật ra trong thế hệ trẻ tại Linh Vũ Thành, Trần Giang tu vi đã xem như có chút thành tựu, bất quá Lạc Thần vừa xuất đạo đã gặp toàn các con hàng khủng, không phải thánh nữ thì là tiểu thư của thế lực lớn, đương nhiên tầm mắt cũng tăng cao rất nhiều.
“Đây là phần thưởng cho ngươi, sẳn tiện dẫn ta đến khách sạn nào ổn thỏa một tí” Lạc Thần vỗ vỗ vai Trần Giang, đồng thời nhét vào tay hắn 10 viên Thượng Phẩm Linh Thạch.
n đá lấp lánh ánh sáng, tỏa ra dồi giàu linh khí trong tay, Trần Giang toàn thân run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn Lạc Thần lắp bắp cà lăm:
“Công.. công tử, quá..quá..quý..quý..giá rồi.. tiểu nhân..”
“Câm miệng, đây là ngươi nên được” Lạc Thần khoát tay, đá vào mông hắn cười nói: “Còn không dẫn ta tìm khách sạn?”
“Cứ giao cho tiểu nhân” Trần Giang tửng li từng tí thu hồi linh thạch, đây là số tiền lớn nhất đời này hắn đạt được, hào khí vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói.
Nói xong lập tức đi trước dẫn đường, lúc này trời cũng vào chiều.
Lạc Thần theo sau hắn, không lâu sau xuất hiện trước một tòa xây theo. phong cách cổ điển khách sạn, có rào chắn trãi dài mấy chục dặm, vô số phòng ốc lớn nhỏ nói liền không dứt sau hàng rào, cửa vào là một đại môn rộng rãi, bên trên treo hai cái lồng đèn lớn bắt mất vô cùng, người ra vào cũng tấp nập vô cùng, chỉ kém hơn Đa Bảo Cát một chút mà thôi.
Lạc Thần nhìn tấm biển lớn có viết bốn chữ thư pháp với khí thế hào hùng như rồng bay phượng múa lẩm bẩm:
“Quân Lâm Khách Sạn”
“Thật khí phách tên, cũng là cái tên có thể lấy lòng khách tốt nhất, chủ khách sạn này không đơn giản” Hắn âm thầm cảm thán, Quân Lâm chẳng khác nào ý nói tất cả quan khách vào khách sạn này như Hoàng Đế Quân Lâm Thiên Hạ, người người đều được xem như Hoàng Đế, mà khách sạn này là cả thiên hạ.
“Hắc hắc, bối cảnh của Quân Lâm Khách Sạn này cũng không đơn giản đâu, nếu không chỉ riêng việc đặt cái tên này đã sớm bị cường giả nào đó phá nát” Trần Giang một mặt hiểu biết cười gian nói.
Lạc Thần gật đầu, dám lấy khách sạn ra so sánh với thiên hạ, nếu không có bản lĩnh phi phàm, không có đại khí phách thử hỏi làm được sao?. Hắn càng ngày. càng hứng thú với tòa này Linh Vũ thành, quả thật là ngư long hỗn tạp.
“Tòa này khách sạn là một pháp bảo loại hình kiến trúc” Bên trong đầu Lạc Thần, Kim Nhi đột ngột lên tiếng nói.
Lạc Thần chấn động, một mặt khó tin nhìn chằm chằm cái này diện tích vài chục dặm khách sạn, trong đầu lắp bắp hỏi: “Pháp bảo là sao?”
“Thứ này khá giống Linh Giới Châu của công tử, cũng có khả năng từ lớn biến nhỏ một cách tùy ý, bất quá hiển nhiên đẳng cấp của nó vượt qua Linh giới Châu, rất có thể là một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm hay Linh Cấp pháp bảo.
Lạc Thần hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, dám bày ra một kiện pháp bảo đẳng cấp cao giữa thanh thiên bạch nhật để làm ăn, hiển nhiên tu vi người chủ khách sạn này phải cực kỳ khủng bố.
Dần dần tiến gần khách sạn.
Lạc Thần cùng Trần Giang ung dung tiến vào, cũng không có thị nữ đứng trước đón khách như Đa Bảo Các, càng tạo nên một loại cảm giác tự nhiên như ở nhà.
Xuyên qua đại môn, đi đến đại sảnh.
Vừa tiến vào trong, vô số âm thanh nhộn nhịp vang lên, mà Lạc Thần lập tức cảm nhận được khá nhiều ánh mắt dồn vào hai người bọn hắn.
“Haha, hình như lại có người mới đến rồi” “Haha, thú vị thú vị” “À cái đó không phải tiểu tử Trần Giang sao? hắn cũng dám đến nơi này?”
Đại sảnh nơi này rộng lớn vô cùng, tiếng huyên náo ồn à oxen lẫn, mà nơi này bày trí vô số bàn ghế, người thì ăn thịt, người thì uống rượu, nhộn nhịp như hội.
“Công tử, đại sảnh khách sạn này có thể xem như tửu lâu” Trần Giang lên tiếng giải thích nói.
Lạc Thần gật đầu chợt hiểu, âm thầm đánh giá xung quanh, nơi đây ngoại trừ bàn ghế nhậu nhẹt ăn uống dưới mặt đất, còn có nhiều tòa lầu cát xây cao, bên trên lầu cát có thể quan sát toàn bộ không gian nơi đại sảnh, mà người ngồi trên lầu cát rõ ràng đều có khí chất và tu vi cao hơn đám thô lỗ phía dưới này ít nhất một bậc.
Bất quá lúc này, bất kể là người ở lầu cát, hay người ngồi ở bên dưới đều nhìn Lạc Thần với ánh mắt mang vài phần hài hước, cười cọt, thú vị, chờ mong... khiến hắn phải nhíu mày khó hiểu, thậm chí gia hỏa Trần Giang cũng xấu xa hài hướt nhìn.
Lạc Thần thầm rùng mình, bản thân cảm thấy một tia kỳ quái.
“Khách quan, hoan nghênh ngài đến chúng tôi Quân Lâm Khách Sạn. Nơi đây có đầy đủ thức ăn ngon lạ, bên trong lại có phòng óc nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng ngươi rõ ràng phong trần mệt mỏi, chúng ta khách sạn có đầu bếp giỏi nhất Linh Vũ Thành, không biết ngài dùng gì hay không?”
Một tên tiểu nhị lanh lợi chạy đến cười ha hả giới thiệu, dẫn hai người Lạc Thần đến bàn ghế trống trãi ngồi xuống.
“Ồ, không biết các ngươi có đặc sản nào ngon miệng không?”
Lạc Thần vừa hỏi, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn âm thầm chuyển động.
“Thấu Thị Vạn Lý”
Ánh mắt hắn không tự chủ nhìn về một tòa sang trọng lầu cắt nằm ở trung tâm đại sảnh. Ánh nhìn lập tức phát hiện một đạo tươi đẹp thướt tha bóng lưng đơn độc dựa vào cây cột.
Nhìn xem bóng lưng giai nhân, trái tim bất ngờ chợt nóng lên, hắn như lọt vào tận cùng mị hoặc, chỉ thấy nàng mặc cung trang màu tím, vai choàng lụa mỏng, tấm lưng trắng nõn như ẩn như hiện, vành tai tinh xảo, tóc mây cũng thuần một
màu tử sắc, mị hoặc vô cùng.
Bất quá, nhớ lại dáng vẻ khác lạ của đám quan khách, Lạc Thần gia tăng cường lực quan sát của Thấu Thị Vạn Lý, muốn quan sát gương mặt nàng.
“Muốn ta xấu mặt? các ngươi còn non lắm” Lạc Thần trong lòng cười lạnh.
Đúng lúc này, không biết vô tình hay cố ý, như cảm nhận được có người quan sát mình, đạo bóng lưng tuyệt đại phong hoa kia ngoái đầu nhìn lại.
Tất cả quan khách bắt đầu thú vị nhìn chằm chằm Lạc Thần, đợi xem bộ dạng thất thố của hắn, thậm chí có tên há miệng sản chuẩn bị cất tiếng cười to.
123 Không cười, éo có ai cười...
Danh sách chương