Lúc ba người ra khỏi cục cảnh sát cũng đã quá giờ tan tầm, có thể trực tiếp về nhà.
Hai người một Agathion đi dạo trên đường. Vùng này có nhà hàng rất cao cấp, mặt tiền của cửa hàng được trang trí theo phong cách ngoại quốc, rất nhiều nam nhân mặc những bộ trang phục đẹp đẽ ôm theo những nữ nhân cũng ăn mặc đẹp không kém, chỉ có điều trang phục người nữ lại hơi thiếu vải.
"Ác Ma kia có thể tìm tới ngươi nữa không?" Một chiếc taxi chạy bằng động cơ ma lực lướt qua, Nanaimo không có phất tay gọi xe, để cho cái xe này đến chở một đám người say xin ở gần đó.
"Không biết." Sick nhìn vu vơ xuống đất. Hắn định dựa vào chân của mình để về nhà, đoán chừng phải đi trên nửa giờ.
Nanaimo nghiêng đầu xem Sick: "Ta qua đêm ở nhà của ngươi như thế nào?"
"Rất chật, không nên."
"Nói cũng phải." Nanaimo ngẩng đầu nhìn trời. Cao ốc che khuất phần lớn bầu trời, ánh trăng cũng bị che khuất. Hắn có thể tưởng tượng được căn phòng Sick ở. Nanaimo còn nói: "Hay là chúng ta tới nhà Piccolo xem một chút?"
"Cáp?" Sick nhướng mày trái.
"Nhà hắn cũng trong thành, dù sao thời gian còn sớm, đi xem a? Có câu gì nhỉ...? Biết mình biết người, mỗi chiến ổn thắng?" Nanaimo tự biên một câu xong, xuất ra một hạt hồ đào, nhỏ máu thi pháp trên đó. Hồ Đào to lên như tháp nước, sau đó tóe ra, bốn bộ thân thể xanh đậm leo ra từ bên trong – Rắn đuôi đỏ. Một nửa vỏ hồ đào biến mất, một nửa khác được pháp thuật vô hình cột trên lưng bốn con rắn, đây là phương tiện giao thông Nanaimo chuẩn bị. Người qua đường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn xem thứ này.
"Trăm trận trăm thắng." Sick nghi ngờ Nanaimo biết câu kia nhưng cố ý nhại đi. Tay hắn khoanh trước ngực: "Ngươi không thể triệu hồi tọa kỳ bình thường một chút sao?"
"Khi còn bé còn có thể, mấy năm trước đột nhiên không thể rồi." Nanaimo giả bộ như rất nghiêm túc nói. Hắn cùng Lys Na trực tiếp dùng thuật xuyên tường xuyên qua vỏ hồ đào.
"Ngươi không lo sẽ đụng Piccolo trong nhà hắn sao?"
"Yên nào, xem mặt liền biết loại người như hắn một khi đã rời đi là sẽ không bao giờ quay lại khởi điểm."
Sick bò vào vỏ hồ đào, hướng về nhà Piccolo. Lúc này, đèn đường bắt đầu sáng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Nhà Piccolo nằm ở khu thượng lưu của thành phố, nằm độc lập một khu, chiếm diện tích hơn trăm mẫu.
Đây là một tòa nhà cao cấp có bề dày lịch sử.Nó xuất hiện trước khi phòng trào tây hóa du nhập vào trong quốc nội đấy. Bản thân phòng ở được xây theo phong cách cận đại, bố cục như phòng ở của người ngoại quốc, nhưng phong cách trang trí vẫn theo lồi truyền thống. Ngoài cùng là một bức tường ngoài, bao trùm ngói đỏ. Nanaimo một tay ôm eo Lys Na, một tay nắm vai Sick, ba người trực tiếp xuyên tường tiến vào. (洋化:dương hóa, ý chỉ phong cách nước ngoài)
Bọn họ đi vào trong sân, đập vào mắt là cỏ dài sinh sôi, Sick nhận ra lẫn trong đám cỏ vẫn còn mấy loài hoa quý héo tàn vì thiếu chăm sóc. Trước kia có lẽ có rất nhiều loài hoa xinh đẹp khác, nhưng khả năng là đã bị đào lên bán rồi.
Bọn họ xuyên qua bụi cỏ cao tới đầu gối, đến vách tường, lại xuyên tường một lần nữa đến trong phòng. Sick vội vàng phủi xuống vụn cỏ dính trên áo choàng. Nanaimo bật đèn điện, chiếu sáng trong phòng. Nơi đây vẫn được cung ứng điện.
Không khí trong phòng có một cảm giác mát lạ, hoàn toàn không có lưu động. Ngoại trừ mùi tro bụi, những hương vị khác đã biến mất vì thời gian quá lâu. Sick chỉ cần ngửi cũng biết đã lâu rồi chừa có người vào đây ở, ngay cả kẻ lang thang vào trú cũng không.
Căn phòng đầu tiên bọn họ vào chứa đầy tủ đồ, không có cửa sổ. Sàn nhà bị đắp một tầng tro bụi, góc phòng để đó mấy cái giỏ chứa đầy tạp dề. Đây hẳn là phòng.nghỉ của người hầu
Nanaimo tiện tay mở một ngăn tủ, bên trong chỉ còn lại một cái chái trống rỗng bị bỏ lại.
Đợi Sick thanh lý sạch bụi cỏ trên người, bọn họ tiếp tục đi lên phía trước.
Đối với huyết án nhà Kansas, bên ngoài chỉ biết là: khi Piccolo mới mười tám tuổi, hắn hoàn tốt nghiệp phổ thông, đương nhiên cố gắng để lên đại học rồi. Hắn cũng không muốn tiến vào một trường đại học bình thường, mà là muốn vào đại học pháp sư. Lúc ấy thư mời nhập hập từ khắp trong nước và trên thế giới tuôn về nhà Kansas, thư mời có thể xếp từ đầu tường đến cuối phố. Nhưng có một nơi không mời hắn. Đây là đại học pháp sư số một trong nước, được công nhận là trường ưu tú nhất, đạt tiêu chuẩn quốc tế.
Nhà Kansas gửi thư hỏi thăm, đối phương trả lời là: chính miễn học phí chỉ cung cấp cho học sinh có gia cảnh đặc biệt khó khăn, trong trường không có chế độ tuyển thẳng, cũng sẽ không vì trường hợp đặc biệt nào.
Nhà Kansas cự tuyệt thư mời từ các trường khác, kiên trì đề nghị phải cho Piccolo được tuyển thẳng cùng với miễn học phí, hắn chờ đại học này gửi thư mời đến.
Kết quả đợi đến lúc vượt quá thời hạn nhập học, Piccolo vẫn không vào bất cứ trường nào.
Hai năm trước, thời gian Piccolo ở nhà không đến trường đã qua một năm, hắn đột nhiên đem tất cả nhân loại trong nhà, kể cả cha mẹ tỷ muội của hắn, cùng thân thích, người hầu cùng khách nhân biến thành gỗ, sau đó mất tích.
Lúc ấy, hai người tạp dịch ra ngoài mua đồ tránh được một kiếp, lúc bọn họ trở về, liền thấy một mọi người đã biến thành gỗ, ngày đó, toàn bộ các bào đều giật tít kiểu như là: "Một nhà điêu khắc tài hoa dạt dào, khắc họa lại cuộc sống thường nhật bằng rất nhiều tượng gỗ."
Những người kia vốn đang làm công việc của mình. May vá quần áo, quét rác, thái thịt, làm cỏ hoặc là tranh thủ thời gian nói chuyện phiếm, nét mặt của bọn họ hoặc là phiền muộn, hoặc là cười vui, cũng còn lưu lại trên mặt, trong khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc như định tại trên mặt mà hóa thành tượng gỗ.
Có một phóng viên thành công lướt qua tuyến phong tỏa, chụp được con gái nhà Kansas ngồi ở trên mặt ghế, một tay cầm chén trà, cúi đầu xem trang sách trên tay kia. Ngón tay của nàng hơi dùng lực tỳ vào quai chén trà, tay kia đang lật trang sách, sợi tóc mềm mại khoác trên vai, rủ xuống bên hông. Tượng gỗ trông rất sống động. Tấm hình này lại đã giúp tòa soạn thu về một mọn hời lớn đồng thời cũng bị phạt một khoảng tiền không nhỏ.
Hai người tạp dịch bị hù đến mức bủn rủn chân tay, chỉ chút ý thức báo cảnh sát, bọn họ ở bót cảnh sát run rẩy nói không ra hơi. Cảnh sát thấy thần sắc bọn họ kinh hoảng, liền tới đây xem xét. Ngay từ đầu cảnh sát cho rằng đây chỉ là triển lãm tượng gỗ hình người lấy bối cảnh gia đình, còn lục soát giữa những người chết này, xem "có người bị thương hay không". Mãi tới khi mời chuyên gia đến xem xét, tất cả mọi người mới không thể không tiếp nhận sự thật: Những cái này vốn đều là người sống, bọn họ đã bị chết.
Không có một nhà điêu khắc nào có thể điêu khắc ra bộ râu rậm rạp, còn dính cũng một chỗ với pho tượng mà không có tiếp điểm. Vân gỗ cũng giống với vân da, không tìm được dấu vết chế tạo từ thân cây, coi như nhà vườn chuyên nghiệp cũng không có biện pháp bồi dưỡng ra loại cây như vậy.
Sau khi sửa sang lại phòng, tượng gỗ đều bị dọn đi, hoả táng.
Thuật chuyển đổi có thể biến hóa chất liệu, nhưng không thể sáng tạo tánh mạng. Cốt lõi của nó vẫn là đem một loại tính mạng chuyển hóa thành một hình thái tính mạng khác, không có khả năng từ không có sự sống vượt đến sinh mệnh sống. Cho dù sáng tạo ra một cơ thể hoàn mỹ, đây cũng chỉ là thi thể.
Đây là con đường đơn tuyến, người bị chuyển đổi không cách nào quay về.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Ba người Sick xem khắp nơi trong phòng. Cùng bên ngoài bất đồng, nội thất bên trong cũng còn khá mới, cũng có phong cách ngoại quốc hơn. Một tấm thảm nhập khẩu phủ lên mặt đất, cửa sổ làm từ thủy tinh màu rực rỡ, phòng khách còn có cái lò sưởi cực lớn âm tường.
"Không biết vật phẩm cá nhân còn ở đây không?" Nanaimo nói. Trên đường đi, hắn còn nhớ tắt đèn.
"Ta thấy còn lưu lại không ít." Sick đứng ở trước một bức tranh treo tường, phía trên còn vài tấm ảnh chụp, phần lớn đều là phong cảnh những nơi trứ danh trên thế giới, cũng có rất nhiều giá treo trống rỗng. Người kế thừa căn nhà này cũng hiểu rõ, trước khi Piccolo đền tội, nơi này không thể bán được, cho nên cũng không thanh lý hoàn toàn.
"Nhà Kansas có những ai?" Nanaimo hỏi.
"Cha mẹ, trưởng nữ, trưởng nam Piccolo, thứ nữ chính là những vị trên ảnh chụp, còn có một thiếp." Sick nhớ rất rõ, không cần lấy tư liệu ra xem. Tiên Thiên pháp sư không ảnh hưởng bởi gia tộc di truyền, cái gia đình này chỉ có Piccolo là Tiên Thiên pháp sư, những người khác ngay cả pháp sư cũng không phải.
Bọn họ đi dạo khắp nơi, trên một giá sách trong thư phòng, bọn họ tìm được một tấm ảnh chụp gia đình khác, thành viên như Sick từng nói.
Ảnh chụp là trong hoa viên đập đấy, trong tấm ảnh một nhà Piccolo đều mặc lễ phục yến hội hoa lệ, mỉm cười nhìn vào màn ảnh, bối cảnh là trời xanh mây trắng, nhưng địa điểm chụp ảnh có lẽ không phải ở trong nước.
Phụ thân của Piccolo có dáng người hơi mập, râu ngắn, có bụng bia nổi bật. Niên kỷ vợ của hắn lớn hơn chồng một chút, chống dù, nhếch bờ môi cố gắng rít ra một nụ cười, nhưng bất mãn vẫn hiện lên trên ảnh chụp. Hai đứa con gái ngồi trên hai cái ghế phía trước, làn váy phủ ghế, kéo dài tới trên mặt đất.
Piccolo đứng chính giữa, ở hàng trước, khoảng mười bốn tuổi. Lúc này, thoạt nhìn hắn chỉ là một bé trai thẹn thùng, gương mặt hơi mập, mắt tròn, tóc ngắn. Lễ phục của hắn được thiết kế đặt thù, là dạng ống tay rộng như trang phục pháp sư. Hắn bắt chước thói quen của pháp sư thọc hai tay vào trong áo.
Trong tấm ảnh còn có một người, có thể phỏng đoán chính là tiểu thiếp. Nữ nhân kia đang tuổi thanh xuân, đứng bên phải bố của Piccolo. Nàng có mặt trứng ngỗng, trang điểm tinh xảo, mặt lễ phục đuôi cá, tay cầm túi da cá sấu, cười rạng rỡ.
"Không khí cái nhà này đại khái sẽ không quá tốt." Nanaimo nhíu mày nói. Sick cũng cảm thấy như thế.
Trên tư liệu nói, mẫu thân của Piccolo đối không có thiện cảm với tiểu thiếp, thậm chí đã từng lấy cái chết buộc cha của Piccolo phải bỏ nàng, nhưng cha của Piccolo không sợ đe dọa. Sau lần đó, địa vị của nàng giảm xuống, tiểu thiếp tiến dần từng bước, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt khách nhân.
Ngày tất cả người nhà Piccolo bị biến thành tượng gỗ, tiểu thiếp cũng mất tích theo. Bởi vì cảnh sát điều tra được vị tiểu thiếp có cãi nhau với cha của Piccolo trước đó, có khả năng nàng đã bỏ đi cùng ngày.
Bọn họ tìm khắp nơi, trong lúc xuyên qua cửa một gian phòng bị khóa lại, bọn họ chứng kiến trong phòng để rất nhiều rương chứa đồ, bên trong đều là ảnh chup6. Gian phòng này vốn là phòng trọ, cũng không phải nhà kho.
"Một ít đồ vật mọi người không muốn nhìn." Nanaimo vui tươi hớn hở đấy, mang bao tay vào bắt đầu tìm kiếm.
Bọn họ phát hiện thư cảm tạ, giấy khen từ các nơi gửi cho Piccolo, so sánh với tình huống của Piccolo hiện tại thật có chút châm chọc.
Nanaimo tìm được một trang báo được cắt ra, hai người ngồi xem dưới đất.
Có một mục phỏng vấn mặt sau là tài liệu giảng dạy quảng cáo, hình như là xuất bản từ tạp chí giáo dục. Đây là loại phỏng vấn "Đứa bè A rất có tiền đồ, cho nên phỏng vấn cha mẹ của nó, hỏi phương châm giáo dục của bọn hắn" rất bình thường. Cái gọi là "hài tử có tiền đồ" dĩ nhiên là chỉ Piccolo rồi.
Trên tiêu đề, phóng viên giật tít Piccolo là một đứa trẻ "Ôn nhu, thẹn thùng, hữu lễ, mặc dù có lực lượng đủ để cải biến thế giới, nhưng lại không nỡ lòng làm bị thương con kiến."
Lúc phóng viên hỏi cha của Piccolo làm sao để giáo dục Piccolo giúp đỡ người khác, cha của Piccolo nói: "Từ khi còn nhỏ, ta đã nói với hắn, lực lượng của hắn là vì trợ giúp những người nhỏ yếu vô lực trên thế giới."
Nanaimo cùng Sick đều nhíu mày.
Cha của Piccolo còn nói: "Ta nói cho hắn biết hắn và cái thế giới này cùng một nhịp thở, cho nên thời thời khắc khắc đều phải chú ý hành vi cùng biểu hiện của mình, hắn phải làm mẫu cho những người lạc lối, để cho bọn họ biết rõ cái gì là lối sống đúng đắn."
Ánh mắt Nanaimo cùng Sick híp lại.
Sau cùng, cha của Piccolo nói: "Chỉ cần hắn có thể minh bạch mình quan trọng bao nhiêu, hắn sẽ không lạm dụng lực lượng, mà có thể chân thành phục vụ vì người khác."
Khóe miệng Nanaimo cùng Sick hạ thấp xuống.
"Không có người nào là quan trọng đến mức có thể làm trung tấm thế giới đấy." Nanaimo nói: "Loại giáo dục dối trá này thành công mới là lạ."
Sick không có lý do phản đối cụ thể giống Nanaimo, nhưng hắn cũng không thích cách giáo dục này, hắn cảm thấy trẻ con nên có sinh hoạt của trẻ con, mà không phải vừa ra đời đã phải như thủ tướng, mỗi tiếng nói cử động đều phải phóng đại. Cha của Piccolo yêu cầu với hắn, mà ngay cả người trưởng thành đã nhập xã hội cũng khó có thể làm được, dùng loại tiêu chuẩn này yêu cầu trẻ nhỏ, Sick cảm thấy không đúng.
Nanaimo lại tìm được một tờ báo khác. Đây không phải báo chính thống, cũng không phải tin mặt trái, mà là "Có người báo tin mặt trái, nhà Kansas phản bác". Từ bộ phận mở đầu có thể chứng kiến nội dung của tin mặt trái, tựa hồ là Piccolo yêu cầu một người được hắn trợ giúp cảm ơn, đối phương không chịu, thế là Piccolo đem cả nồi nước ấm giội lên người đối phương, may mắn đối phương tránh kịp, né được nửa người trên, nhưng hai chân bị phỏng nặng.
Người phát ngôn nhà Kansas nói, được giúp nói cảm ơn là đương nhiên, Piccolo sinh khí là có nguyên nhân đấy. Bất quá bọn họ chưa nói nguyên nhân bọn họ đề cập có phải lớn đến mức đủ đệ động thủ gây thương tích cho người khác mà không xấu hổ hay không.
"Chuyện này ta nghe người ta nói qua." Nanaimo nói.
"Ờ?"
"Bị phỏng chính là một người bị tật ở cổ họng không nói to được, lần đầu hắn cảm ơn thì Piccolo không nghe được, nghe nói Piccolo dùng ngữ khí 『 nói với đồ con lợn 』 yêu cầu hắn cảm ơn —— hắn đương nhiên không chịu rồi."
Sick cau mày. Được người giúp nói cảm ơn là một việc, sau khi được giúp bị nhục mạ yêu cầu nói cảm ơn là một chuyện khác —— cảm giác cho dù người kia nói cảm ơn rồi, Piccolo cũng sẽ không xin lỗi đấy."Sự kiện kia kết thúc thế nào?" Sick hỏi.
"Người bị phỏng xin lỗi. Piccolo không có." Nanaimo nhướng mày: "Theo ta thấy, khẳng định có tình huống đã bị ép xuống rồi. Chợ đêm có truyền lưu, hắn từ nhỏ đã cường đoạt tài vật của bạn học, còn từng ăn cắp đồ chơi trong nhà bạn học. Có lẽ hắn cho rằng những chuyện này cũng chỉ là 『 bày tỏ lòng biết ơn 』đối với hắn?"
Nanaimo lại rút ra một cái hộp gỗ, ở bên trong phát hiện nhật ký của Piccolo. Trên quyển nhật ký viết "Nhật ký phát triển". Sick vốn cho rằng cái này toàn là do cha mẹ ghi chép loại, mở ra xem mới phát hiện đây là bản ghi chép của Piccolo cho cha mẹ hắn xem đấy.
Bên trong viết: "Hôm nay... Đối với ta thật không tốt, ta không nên sinh khí. Người sở hữu lực lượng như ta không thể sinh khí vì việc nhỏ... Ta không nên tức giận sự tình nước trái cây, người mạnh phải bao dung kẻ yếu... Ta phải duy trì cái tâm bao dung, bởi vì bọn họ không cách nào làm tốt..."
"Nghe như là bản cường hóa của tọa đạm chúng ta hay nghe?" Sick nói.
"Loại vật này mà nghe nhiều ai cũng sẽ phát điên đấy." Nanaimo lật đến lời phê của cha Piccolo, thứ này rõ ràng còn phải cho phụ huynh xem, không biết là ai nghĩ ra cái nụ.
Cha của Piccolo ghi rất nhiều lời ca ngợi….
Hai người một Agathion đi dạo trên đường. Vùng này có nhà hàng rất cao cấp, mặt tiền của cửa hàng được trang trí theo phong cách ngoại quốc, rất nhiều nam nhân mặc những bộ trang phục đẹp đẽ ôm theo những nữ nhân cũng ăn mặc đẹp không kém, chỉ có điều trang phục người nữ lại hơi thiếu vải.
"Ác Ma kia có thể tìm tới ngươi nữa không?" Một chiếc taxi chạy bằng động cơ ma lực lướt qua, Nanaimo không có phất tay gọi xe, để cho cái xe này đến chở một đám người say xin ở gần đó.
"Không biết." Sick nhìn vu vơ xuống đất. Hắn định dựa vào chân của mình để về nhà, đoán chừng phải đi trên nửa giờ.
Nanaimo nghiêng đầu xem Sick: "Ta qua đêm ở nhà của ngươi như thế nào?"
"Rất chật, không nên."
"Nói cũng phải." Nanaimo ngẩng đầu nhìn trời. Cao ốc che khuất phần lớn bầu trời, ánh trăng cũng bị che khuất. Hắn có thể tưởng tượng được căn phòng Sick ở. Nanaimo còn nói: "Hay là chúng ta tới nhà Piccolo xem một chút?"
"Cáp?" Sick nhướng mày trái.
"Nhà hắn cũng trong thành, dù sao thời gian còn sớm, đi xem a? Có câu gì nhỉ...? Biết mình biết người, mỗi chiến ổn thắng?" Nanaimo tự biên một câu xong, xuất ra một hạt hồ đào, nhỏ máu thi pháp trên đó. Hồ Đào to lên như tháp nước, sau đó tóe ra, bốn bộ thân thể xanh đậm leo ra từ bên trong – Rắn đuôi đỏ. Một nửa vỏ hồ đào biến mất, một nửa khác được pháp thuật vô hình cột trên lưng bốn con rắn, đây là phương tiện giao thông Nanaimo chuẩn bị. Người qua đường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn xem thứ này.
"Trăm trận trăm thắng." Sick nghi ngờ Nanaimo biết câu kia nhưng cố ý nhại đi. Tay hắn khoanh trước ngực: "Ngươi không thể triệu hồi tọa kỳ bình thường một chút sao?"
"Khi còn bé còn có thể, mấy năm trước đột nhiên không thể rồi." Nanaimo giả bộ như rất nghiêm túc nói. Hắn cùng Lys Na trực tiếp dùng thuật xuyên tường xuyên qua vỏ hồ đào.
"Ngươi không lo sẽ đụng Piccolo trong nhà hắn sao?"
"Yên nào, xem mặt liền biết loại người như hắn một khi đã rời đi là sẽ không bao giờ quay lại khởi điểm."
Sick bò vào vỏ hồ đào, hướng về nhà Piccolo. Lúc này, đèn đường bắt đầu sáng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Nhà Piccolo nằm ở khu thượng lưu của thành phố, nằm độc lập một khu, chiếm diện tích hơn trăm mẫu.
Đây là một tòa nhà cao cấp có bề dày lịch sử.Nó xuất hiện trước khi phòng trào tây hóa du nhập vào trong quốc nội đấy. Bản thân phòng ở được xây theo phong cách cận đại, bố cục như phòng ở của người ngoại quốc, nhưng phong cách trang trí vẫn theo lồi truyền thống. Ngoài cùng là một bức tường ngoài, bao trùm ngói đỏ. Nanaimo một tay ôm eo Lys Na, một tay nắm vai Sick, ba người trực tiếp xuyên tường tiến vào. (洋化:dương hóa, ý chỉ phong cách nước ngoài)
Bọn họ đi vào trong sân, đập vào mắt là cỏ dài sinh sôi, Sick nhận ra lẫn trong đám cỏ vẫn còn mấy loài hoa quý héo tàn vì thiếu chăm sóc. Trước kia có lẽ có rất nhiều loài hoa xinh đẹp khác, nhưng khả năng là đã bị đào lên bán rồi.
Bọn họ xuyên qua bụi cỏ cao tới đầu gối, đến vách tường, lại xuyên tường một lần nữa đến trong phòng. Sick vội vàng phủi xuống vụn cỏ dính trên áo choàng. Nanaimo bật đèn điện, chiếu sáng trong phòng. Nơi đây vẫn được cung ứng điện.
Không khí trong phòng có một cảm giác mát lạ, hoàn toàn không có lưu động. Ngoại trừ mùi tro bụi, những hương vị khác đã biến mất vì thời gian quá lâu. Sick chỉ cần ngửi cũng biết đã lâu rồi chừa có người vào đây ở, ngay cả kẻ lang thang vào trú cũng không.
Căn phòng đầu tiên bọn họ vào chứa đầy tủ đồ, không có cửa sổ. Sàn nhà bị đắp một tầng tro bụi, góc phòng để đó mấy cái giỏ chứa đầy tạp dề. Đây hẳn là phòng.nghỉ của người hầu
Nanaimo tiện tay mở một ngăn tủ, bên trong chỉ còn lại một cái chái trống rỗng bị bỏ lại.
Đợi Sick thanh lý sạch bụi cỏ trên người, bọn họ tiếp tục đi lên phía trước.
Đối với huyết án nhà Kansas, bên ngoài chỉ biết là: khi Piccolo mới mười tám tuổi, hắn hoàn tốt nghiệp phổ thông, đương nhiên cố gắng để lên đại học rồi. Hắn cũng không muốn tiến vào một trường đại học bình thường, mà là muốn vào đại học pháp sư. Lúc ấy thư mời nhập hập từ khắp trong nước và trên thế giới tuôn về nhà Kansas, thư mời có thể xếp từ đầu tường đến cuối phố. Nhưng có một nơi không mời hắn. Đây là đại học pháp sư số một trong nước, được công nhận là trường ưu tú nhất, đạt tiêu chuẩn quốc tế.
Nhà Kansas gửi thư hỏi thăm, đối phương trả lời là: chính miễn học phí chỉ cung cấp cho học sinh có gia cảnh đặc biệt khó khăn, trong trường không có chế độ tuyển thẳng, cũng sẽ không vì trường hợp đặc biệt nào.
Nhà Kansas cự tuyệt thư mời từ các trường khác, kiên trì đề nghị phải cho Piccolo được tuyển thẳng cùng với miễn học phí, hắn chờ đại học này gửi thư mời đến.
Kết quả đợi đến lúc vượt quá thời hạn nhập học, Piccolo vẫn không vào bất cứ trường nào.
Hai năm trước, thời gian Piccolo ở nhà không đến trường đã qua một năm, hắn đột nhiên đem tất cả nhân loại trong nhà, kể cả cha mẹ tỷ muội của hắn, cùng thân thích, người hầu cùng khách nhân biến thành gỗ, sau đó mất tích.
Lúc ấy, hai người tạp dịch ra ngoài mua đồ tránh được một kiếp, lúc bọn họ trở về, liền thấy một mọi người đã biến thành gỗ, ngày đó, toàn bộ các bào đều giật tít kiểu như là: "Một nhà điêu khắc tài hoa dạt dào, khắc họa lại cuộc sống thường nhật bằng rất nhiều tượng gỗ."
Những người kia vốn đang làm công việc của mình. May vá quần áo, quét rác, thái thịt, làm cỏ hoặc là tranh thủ thời gian nói chuyện phiếm, nét mặt của bọn họ hoặc là phiền muộn, hoặc là cười vui, cũng còn lưu lại trên mặt, trong khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc như định tại trên mặt mà hóa thành tượng gỗ.
Có một phóng viên thành công lướt qua tuyến phong tỏa, chụp được con gái nhà Kansas ngồi ở trên mặt ghế, một tay cầm chén trà, cúi đầu xem trang sách trên tay kia. Ngón tay của nàng hơi dùng lực tỳ vào quai chén trà, tay kia đang lật trang sách, sợi tóc mềm mại khoác trên vai, rủ xuống bên hông. Tượng gỗ trông rất sống động. Tấm hình này lại đã giúp tòa soạn thu về một mọn hời lớn đồng thời cũng bị phạt một khoảng tiền không nhỏ.
Hai người tạp dịch bị hù đến mức bủn rủn chân tay, chỉ chút ý thức báo cảnh sát, bọn họ ở bót cảnh sát run rẩy nói không ra hơi. Cảnh sát thấy thần sắc bọn họ kinh hoảng, liền tới đây xem xét. Ngay từ đầu cảnh sát cho rằng đây chỉ là triển lãm tượng gỗ hình người lấy bối cảnh gia đình, còn lục soát giữa những người chết này, xem "có người bị thương hay không". Mãi tới khi mời chuyên gia đến xem xét, tất cả mọi người mới không thể không tiếp nhận sự thật: Những cái này vốn đều là người sống, bọn họ đã bị chết.
Không có một nhà điêu khắc nào có thể điêu khắc ra bộ râu rậm rạp, còn dính cũng một chỗ với pho tượng mà không có tiếp điểm. Vân gỗ cũng giống với vân da, không tìm được dấu vết chế tạo từ thân cây, coi như nhà vườn chuyên nghiệp cũng không có biện pháp bồi dưỡng ra loại cây như vậy.
Sau khi sửa sang lại phòng, tượng gỗ đều bị dọn đi, hoả táng.
Thuật chuyển đổi có thể biến hóa chất liệu, nhưng không thể sáng tạo tánh mạng. Cốt lõi của nó vẫn là đem một loại tính mạng chuyển hóa thành một hình thái tính mạng khác, không có khả năng từ không có sự sống vượt đến sinh mệnh sống. Cho dù sáng tạo ra một cơ thể hoàn mỹ, đây cũng chỉ là thi thể.
Đây là con đường đơn tuyến, người bị chuyển đổi không cách nào quay về.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Ba người Sick xem khắp nơi trong phòng. Cùng bên ngoài bất đồng, nội thất bên trong cũng còn khá mới, cũng có phong cách ngoại quốc hơn. Một tấm thảm nhập khẩu phủ lên mặt đất, cửa sổ làm từ thủy tinh màu rực rỡ, phòng khách còn có cái lò sưởi cực lớn âm tường.
"Không biết vật phẩm cá nhân còn ở đây không?" Nanaimo nói. Trên đường đi, hắn còn nhớ tắt đèn.
"Ta thấy còn lưu lại không ít." Sick đứng ở trước một bức tranh treo tường, phía trên còn vài tấm ảnh chụp, phần lớn đều là phong cảnh những nơi trứ danh trên thế giới, cũng có rất nhiều giá treo trống rỗng. Người kế thừa căn nhà này cũng hiểu rõ, trước khi Piccolo đền tội, nơi này không thể bán được, cho nên cũng không thanh lý hoàn toàn.
"Nhà Kansas có những ai?" Nanaimo hỏi.
"Cha mẹ, trưởng nữ, trưởng nam Piccolo, thứ nữ chính là những vị trên ảnh chụp, còn có một thiếp." Sick nhớ rất rõ, không cần lấy tư liệu ra xem. Tiên Thiên pháp sư không ảnh hưởng bởi gia tộc di truyền, cái gia đình này chỉ có Piccolo là Tiên Thiên pháp sư, những người khác ngay cả pháp sư cũng không phải.
Bọn họ đi dạo khắp nơi, trên một giá sách trong thư phòng, bọn họ tìm được một tấm ảnh chụp gia đình khác, thành viên như Sick từng nói.
Ảnh chụp là trong hoa viên đập đấy, trong tấm ảnh một nhà Piccolo đều mặc lễ phục yến hội hoa lệ, mỉm cười nhìn vào màn ảnh, bối cảnh là trời xanh mây trắng, nhưng địa điểm chụp ảnh có lẽ không phải ở trong nước.
Phụ thân của Piccolo có dáng người hơi mập, râu ngắn, có bụng bia nổi bật. Niên kỷ vợ của hắn lớn hơn chồng một chút, chống dù, nhếch bờ môi cố gắng rít ra một nụ cười, nhưng bất mãn vẫn hiện lên trên ảnh chụp. Hai đứa con gái ngồi trên hai cái ghế phía trước, làn váy phủ ghế, kéo dài tới trên mặt đất.
Piccolo đứng chính giữa, ở hàng trước, khoảng mười bốn tuổi. Lúc này, thoạt nhìn hắn chỉ là một bé trai thẹn thùng, gương mặt hơi mập, mắt tròn, tóc ngắn. Lễ phục của hắn được thiết kế đặt thù, là dạng ống tay rộng như trang phục pháp sư. Hắn bắt chước thói quen của pháp sư thọc hai tay vào trong áo.
Trong tấm ảnh còn có một người, có thể phỏng đoán chính là tiểu thiếp. Nữ nhân kia đang tuổi thanh xuân, đứng bên phải bố của Piccolo. Nàng có mặt trứng ngỗng, trang điểm tinh xảo, mặt lễ phục đuôi cá, tay cầm túi da cá sấu, cười rạng rỡ.
"Không khí cái nhà này đại khái sẽ không quá tốt." Nanaimo nhíu mày nói. Sick cũng cảm thấy như thế.
Trên tư liệu nói, mẫu thân của Piccolo đối không có thiện cảm với tiểu thiếp, thậm chí đã từng lấy cái chết buộc cha của Piccolo phải bỏ nàng, nhưng cha của Piccolo không sợ đe dọa. Sau lần đó, địa vị của nàng giảm xuống, tiểu thiếp tiến dần từng bước, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt khách nhân.
Ngày tất cả người nhà Piccolo bị biến thành tượng gỗ, tiểu thiếp cũng mất tích theo. Bởi vì cảnh sát điều tra được vị tiểu thiếp có cãi nhau với cha của Piccolo trước đó, có khả năng nàng đã bỏ đi cùng ngày.
Bọn họ tìm khắp nơi, trong lúc xuyên qua cửa một gian phòng bị khóa lại, bọn họ chứng kiến trong phòng để rất nhiều rương chứa đồ, bên trong đều là ảnh chup6. Gian phòng này vốn là phòng trọ, cũng không phải nhà kho.
"Một ít đồ vật mọi người không muốn nhìn." Nanaimo vui tươi hớn hở đấy, mang bao tay vào bắt đầu tìm kiếm.
Bọn họ phát hiện thư cảm tạ, giấy khen từ các nơi gửi cho Piccolo, so sánh với tình huống của Piccolo hiện tại thật có chút châm chọc.
Nanaimo tìm được một trang báo được cắt ra, hai người ngồi xem dưới đất.
Có một mục phỏng vấn mặt sau là tài liệu giảng dạy quảng cáo, hình như là xuất bản từ tạp chí giáo dục. Đây là loại phỏng vấn "Đứa bè A rất có tiền đồ, cho nên phỏng vấn cha mẹ của nó, hỏi phương châm giáo dục của bọn hắn" rất bình thường. Cái gọi là "hài tử có tiền đồ" dĩ nhiên là chỉ Piccolo rồi.
Trên tiêu đề, phóng viên giật tít Piccolo là một đứa trẻ "Ôn nhu, thẹn thùng, hữu lễ, mặc dù có lực lượng đủ để cải biến thế giới, nhưng lại không nỡ lòng làm bị thương con kiến."
Lúc phóng viên hỏi cha của Piccolo làm sao để giáo dục Piccolo giúp đỡ người khác, cha của Piccolo nói: "Từ khi còn nhỏ, ta đã nói với hắn, lực lượng của hắn là vì trợ giúp những người nhỏ yếu vô lực trên thế giới."
Nanaimo cùng Sick đều nhíu mày.
Cha của Piccolo còn nói: "Ta nói cho hắn biết hắn và cái thế giới này cùng một nhịp thở, cho nên thời thời khắc khắc đều phải chú ý hành vi cùng biểu hiện của mình, hắn phải làm mẫu cho những người lạc lối, để cho bọn họ biết rõ cái gì là lối sống đúng đắn."
Ánh mắt Nanaimo cùng Sick híp lại.
Sau cùng, cha của Piccolo nói: "Chỉ cần hắn có thể minh bạch mình quan trọng bao nhiêu, hắn sẽ không lạm dụng lực lượng, mà có thể chân thành phục vụ vì người khác."
Khóe miệng Nanaimo cùng Sick hạ thấp xuống.
"Không có người nào là quan trọng đến mức có thể làm trung tấm thế giới đấy." Nanaimo nói: "Loại giáo dục dối trá này thành công mới là lạ."
Sick không có lý do phản đối cụ thể giống Nanaimo, nhưng hắn cũng không thích cách giáo dục này, hắn cảm thấy trẻ con nên có sinh hoạt của trẻ con, mà không phải vừa ra đời đã phải như thủ tướng, mỗi tiếng nói cử động đều phải phóng đại. Cha của Piccolo yêu cầu với hắn, mà ngay cả người trưởng thành đã nhập xã hội cũng khó có thể làm được, dùng loại tiêu chuẩn này yêu cầu trẻ nhỏ, Sick cảm thấy không đúng.
Nanaimo lại tìm được một tờ báo khác. Đây không phải báo chính thống, cũng không phải tin mặt trái, mà là "Có người báo tin mặt trái, nhà Kansas phản bác". Từ bộ phận mở đầu có thể chứng kiến nội dung của tin mặt trái, tựa hồ là Piccolo yêu cầu một người được hắn trợ giúp cảm ơn, đối phương không chịu, thế là Piccolo đem cả nồi nước ấm giội lên người đối phương, may mắn đối phương tránh kịp, né được nửa người trên, nhưng hai chân bị phỏng nặng.
Người phát ngôn nhà Kansas nói, được giúp nói cảm ơn là đương nhiên, Piccolo sinh khí là có nguyên nhân đấy. Bất quá bọn họ chưa nói nguyên nhân bọn họ đề cập có phải lớn đến mức đủ đệ động thủ gây thương tích cho người khác mà không xấu hổ hay không.
"Chuyện này ta nghe người ta nói qua." Nanaimo nói.
"Ờ?"
"Bị phỏng chính là một người bị tật ở cổ họng không nói to được, lần đầu hắn cảm ơn thì Piccolo không nghe được, nghe nói Piccolo dùng ngữ khí 『 nói với đồ con lợn 』 yêu cầu hắn cảm ơn —— hắn đương nhiên không chịu rồi."
Sick cau mày. Được người giúp nói cảm ơn là một việc, sau khi được giúp bị nhục mạ yêu cầu nói cảm ơn là một chuyện khác —— cảm giác cho dù người kia nói cảm ơn rồi, Piccolo cũng sẽ không xin lỗi đấy."Sự kiện kia kết thúc thế nào?" Sick hỏi.
"Người bị phỏng xin lỗi. Piccolo không có." Nanaimo nhướng mày: "Theo ta thấy, khẳng định có tình huống đã bị ép xuống rồi. Chợ đêm có truyền lưu, hắn từ nhỏ đã cường đoạt tài vật của bạn học, còn từng ăn cắp đồ chơi trong nhà bạn học. Có lẽ hắn cho rằng những chuyện này cũng chỉ là 『 bày tỏ lòng biết ơn 』đối với hắn?"
Nanaimo lại rút ra một cái hộp gỗ, ở bên trong phát hiện nhật ký của Piccolo. Trên quyển nhật ký viết "Nhật ký phát triển". Sick vốn cho rằng cái này toàn là do cha mẹ ghi chép loại, mở ra xem mới phát hiện đây là bản ghi chép của Piccolo cho cha mẹ hắn xem đấy.
Bên trong viết: "Hôm nay... Đối với ta thật không tốt, ta không nên sinh khí. Người sở hữu lực lượng như ta không thể sinh khí vì việc nhỏ... Ta không nên tức giận sự tình nước trái cây, người mạnh phải bao dung kẻ yếu... Ta phải duy trì cái tâm bao dung, bởi vì bọn họ không cách nào làm tốt..."
"Nghe như là bản cường hóa của tọa đạm chúng ta hay nghe?" Sick nói.
"Loại vật này mà nghe nhiều ai cũng sẽ phát điên đấy." Nanaimo lật đến lời phê của cha Piccolo, thứ này rõ ràng còn phải cho phụ huynh xem, không biết là ai nghĩ ra cái nụ.
Cha của Piccolo ghi rất nhiều lời ca ngợi….
Danh sách chương