Edit: Mì Xào.

—–ooOoo—–

Về phần Vương Diễm, đầu năm nay Vương Diễm cũng được coi là đứa trẻ thông minh, lại rất cố gắng để giữ bổn phận trung trực, làm đứa trẻ như vậy cũng quá khó khăn đi. Hoàng Thượng đặc biệt nói với Vương Thản: “Tuy Vương Diễm còn quá nhỏ, nhưng trẫm thấy so với mấy đứa nhà khác đều rất tốt. Ái khanh cũng đưa hắn đến đi, để cho bọn phương Bắc được mở mang thêm kiến thức, thấy được phong phạm trâm anh thế gia chúng ta.

Nhưng Vương Thản không có thói quen phô trương, lập tức trả lời rằng: “Hoàng thượng khen trật rồi. Khuyển tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Thằng ranh con đó không xứng ngồi cạnh với các viên quan các nước, chỉ sợ sẽ khiến cho bọn phương Bắc cười nhạo nước ta không đủ thiếu niên anh dũng. Thần không dám lĩnh mệnh”.

Chối từ ngay lập tức.

—– không giống với cha của Vệ Lang, Vương Thản luôn luôn lo lắng cho vợ con của mình. Từ đó tới giờ, Vương Diễm luôn cảm thấy cha hắn là một người hoàn mỹ, làm việc gì cũng có đạo lý rõ ràng. Cho dù cậu không thể hiểu hết được đạo lý của cha mình, cũng cho rằng là do kiến thức của mình có hạn, chứ cha cậu không thể nào có phán đoán sai lầm.

Nhưng mà bây giờ cậu lại buồn bực muốn chết —- cậu rất muốn tham gia yến tiệc đó! Đến tột cùng cha có hiểu hay không, bữa tiệc này các danh sĩ cùng độ tuổi từ Nam đến Bắc đều được tham gia, phải đủ tuổi thành niên thì mới được tham gia rốt cục là có ý gì chứ? Còn bực hơn là cha cậu đã dùng lý do đó để giải thích nữa! Ngay cả Thái tử, Tạ Liên, Vệ Lang đều đã đủ tuổi tham dự, cho dù cậu có nhỏ hơn một chút, thì cũng không nên gọi cậu là “thằng ranh con” có được không?

Thằng ranh con là ba tên kia mới đúng đó …….T__T

Tụ tập chơi bời cùng với bọn họ, thời khắc nào cậu cũng đều trông gần trông xa, phải tùy thời thế mà giúp ba người bọn họ cư xử sao cho có chừng mực trong các thời điểm mấu chốt, phán đoán chuyện gì nên chơi, chuyện gì nên kiêng kỵ, nếu không quản lý chặc chẽ, có khi bọn họ đã đào thoát ra khỏi cái hàng rào đạo đức, quân tử thường ngày mà làm ra những hành vi vô sỉ, bạo dạn, rơi vào vực sâu mà không thể quay đầu lại nữa.

Đương nhiên sau đó Vương Diễm cũng ý thức được, những pha chơi bời từ “lúc còn nhỏ” cho tới giờ, có lẽ đã để lộ ra đầu mối nguy hiểm nào đó. Vì thế sợ hãi kinh hồn, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, có lẽ cha mình đã biết từ lâu,

Nhưng mà cậu vẫn rất muốn nhìn thấy phong thái của các danh sĩ phương Bắc mà!

Vậy nên lúc mà Vệ Lang đến tìm mình, cậu ta hất mặt sang một bên ám chỉ —— cậu đã thấy cái tên Vệ Lang thối tha này, không hề muốn dây vào hắn —— nhưng mặt khác lại cảm thấy hào hứng, cũng nhanh chóng chạy theo.

Sau đó cậu nhận ra, cậu sẽ phải có một quyết định sáng suốt, nếu không thì mặt mũi các danh sĩ phương Nam tuyệt đối sẽ bị mất hết bởi hai tên thối tha này!

—— Vệ Lang có kế hoạch hóa trang thành cung nữ để trà trộn vào, mà Tư Mã Dục cũng lập tức tỏ vẻ muốn làm theo.

Nhân lúc Vương Diễm hoảng hồn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, hai người kia đã thương lượng chi tiết xong xuôi, hưng trí bừng bừng bắt đầu hóa trang.

Vương Diễm thực sự rất muốn bổ đầu Vệ Lang ra để nhìn, xem thử bên trong rốt cuộc là thứ gì! quả óc chó sao?

Còn Thái tử —- sao cậu ta lại có thể không hề ngăn cản, mà lại còn hùa theo chứ?

Cậu ta thật sự có phải là nam nhân không đó! Rốt cuộc cậu ta có nhớ đến thân phận của mình hay không!

Nhìn thấy Vệ Lang đang chỉ dạy Tư Mã Dục cách đánh phấn tô son, vẽ mi mắt chi tiết như họa, cuối cùng Vương Diễm không thể nhịn được nữa, cướp đoạt hộp phấn vào tay, rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu.

Thái tử là người kế vị quốc gia trong tương lai, Vệ Lang lại câu kéo cậu ta đi theo con đường bàng môn tả đạo, mà bổn phận của mình chính là thần tử. Huống chi Thái tử bắt chước bọn đào kép tô son điểm phấn, sao lại chọn phụ nữa đã có chồng?

Bình thường những chuyện Vương Diễm có thể chấp nhận được, chỉ là bằng hữu nhân sơ hở mà nháo loạn, không làm tổn thương đến quốc thể. Nhưng lần này, hai người kia lại quậy quá đáng rồi —- nhất là Vệ Lang, cậu ta căn bản không ý thức được, hành động này của cậu ta không những sẽ làm Tư Mã Dục mất thể diện trước triều thần, quan lại ngoại quốc, một khi lan truyền ra ngoài, có khả năng sẽ tự chuốc lấy tội sát thân cho chính mình — Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ như thế đi theo bên người Thái tử?

Vương Diễm tức giận, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Vệ Lang. Vệ Lang vốn không cùng suy nghĩ với cậu, đối diện với ánh mắt cậu, cũng chỉ im lặng không nói gì.

Nhưng Vương Diễm cũng không sao nói ra việc này đươc.

Nếu đem chuyện bất nhã này nói ra, thứ nhất là ly gián cảm tình của Vệ Lang và Tư Mã Dục, thứ hai cậu sẽ đối đầu Vệ Lang.

Vương Diễm hiểu rõ, dựa trên thân phận mà nói, tương lai Tư Mã Dục sẽ là quân vương của các cậu. Nhưng dựa trên tình cảm, các cậu vốn là bằng hữu. Mà hai phương diện này Tư Mã Dục với Vệ Lang đều không chịu phân rõ, Tạ Liên dù có phân rõ cũng sẽ không đề cập với bọn họ, còn lại cũng chỉ có cậu. Cậu đành thay bọn họ đảm nhiệm trọng trách, nhưng cũng không thể mượn cơ hội xa lánh Vệ Lang.

Cậu chuyển mắt sang Tư Mã Dục, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, “Thái tử điện hạ. Sự kiện lần này, so với bất kỳ kẻ nào điện hạ cũng đều có lý do chính đáng để tham dự. Nếu điện hạ muốn tham dự, tất nhiên so với bất cứ người nào cũng đều có thể quang minh chính đại. Thỉnh điện hạ suy nghĩ cẩn thận”.

—————

Trong điện Hiển Dương, Hoàng hậu đang cùng các phu nhân tán gẫu sôi nổi.

A Ly ngồi ở đầu hàng dưới, bắt gặp ánh mắt Hoàng hậu thỉnh thoảng nhìn lại đây mỉm cười, trong lòng cảm thấy lo sợ.

Tạ Thanh Như đang nói chuyện phiếm cùng Thẩm Cức Tử. A Ly nhân lúc rảnh rỗi, nói với Tạ Thanh Như: “Tỷ có hơi say, đi ra ngoài một lát. Nếu có ai hỏi, hãy giúp tỷ trả lời qua loa một chút”.

Tạ Thanh Như nhìn mặt nàng hơi hửng hồng, mắt cũng mơ mơ màng màng, quả thật rất giống bị say, cũng nói: “Tìm ai đó đi cùng tỷ đi, nhớ sớm quay lại nhé”.

A Ly trả lời, “Được”. Rồi đứng dậy.

Cung nữ hầu hạ yến hội cũng tự nhiên đi theo một bên.

Có lẽ trời Đông giá rét, tuy Giang Nam và kinh đô không có cỏ cây héo tàn, nhưng thời tiết này lọt vào trong tầm mắt ít nhiều cũng là một cảnh tượng tiêu điều, cũng làm cho người ta trở nên sầu não. A Ly đứng dưới mái hiên ngắm nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn không thể xua đi nỗi buồn trong lòng, quay sang nói với cung nữ: “Phiền tỷ tỷ dẫn đường, đến nơi nào gần hồ nước, ta ngồi một lát cho tỉnh rượu”.

Hoàng hậu cũng đã sớm dặn dò qua, cung nữ liền dẫn đến nơi có tiếng nước chảy, nói: “phía Đông của điện có đình Lưu Ngọc, tiểu thư hãy đi theo nô tỳ”.

Đình Lưu Ngọc chính là suối nước nóng, thời tiết này nước vẫn còn chảy. Bên trong đình vắng vẻ ấm áp, ba mặt được bao quanh bởi các vách đá, trên vách đá có những nhánh phong lan rũ xuống, giơ tay lên là có thể chạm được. Hơi nước bốc lên từng tầng từng tầng từ mặt nước, tạo nên một không gian hư ảo đầy thi vị.

A Ly đi vào trong đình ngồi xuống.

Trong nhất thời cũng hơi nhàm chán, kéo sợi guồng cuốn chỉ từ trong hà bao ra, cúi đầu hí hoáy đan.

Thăm lại chốn xưa, trong lòng nàng lúc nào cũng thấy ngẩn ngơ.

Trông thấy giữa hồ là những bọt nước lăn tăn, trong chốc lát lại nhớ tới tình cảnh cùng Tư Mã Dục cười đùa rồi bị anh kéo xuống hồ. Cũng trong một mùa Đông. Ở bên ngoài, có trận tuyết lớn rơi đầy, nhưng những vách đá này như là một kết giới, ngăn cách mọi thứ bên ngoài lại, giữ cho nước luôn được nóng bỏng như trong ngày hè. Trong kết giới đó, chỉ có cô và Tư Mã Dục. Y phục cô ướt đẫm, nước ấm gửi đi ánh mắt say mê, như bàn tay mềm mại đang ve vuốt. Tư Mã Dục từ sau lưng ôm lấy cô, âm thanh kia thật trầm ấm, giống như từ trong giấc mộng truyền đến “A Ly……..”

Tay A Ly chợt khựng lại.

Nhìn lại lớp bọt ngọc ngà ở giữa hồ kia, nơi đó không một bóng người, không khỏi cười thầm chính mình đã phí quyết tâm đoạn tuyệt.

——- Đều là chuyện của kiếp trước. Ở kiếp này, Tư Mã Dục vẫn chỉ mới là một nhóc con nghịch ngợm, rất thích làm ra những chuyện ép buộc người khác.

Chắc là bây giờ đang cải trang thành một cung nữ, cùng với đôi mắt phượng kia, hăm hở lẻn vào yến tiệc để xem náo nhiệt.

……. Thật không có nữ nhân nào lại liều lĩnh giống như cậu ta.

—————–

Bên trong điện Thừa Kiền, tiệc rượu cũng đang đến hồi vui vẻ.

Vũ công tay áo như mây, ăn uống linh đình. Nhóm danh sĩ làm thơ xướng vịnh, văn vẻ rực rỡ.

Sứ giả cũng không keo kiệt lời nói, không kiêng nể mà tâng bốc Hoàng Thượng là long hành hổ bộ, oai hùng phi thường. Còn nói Giang Nam như vật Hoa Thiên trong bảo khố, đất thiêng cũng sinh sôi hiền tài. Hơn nữa chính mình được tham dự yến tiệc này, may mắn lắm thay.

Hoàng Thượng mỉm cười gật đầu, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Lúc này, người hầu bên cạnh ông lặng lẽ tiến lên bẩm báo: “người giám hộ Thái tử đang ở Lưu đình cầu kiến”.

Hoàng Thượng trầm ngâm một lát, vẫn hỏi trước “Thái tử lại làm gì sao?”.

Chữ “lại” kia thốt ra vừa e dè, lại vừa trông đợi.

Hạ nhân khẽ nói: “Còn đang ở Đông cung. Nghe nói bệ hạ mở tiệc, Thái tử đã sai người soạn văn ăn mừng, đặc biệt sai người giám hộ mang vào”.

Trên mặt Hoàng Thượng liền hiện ra ý cười, thấp giọng nói: “Mang đến cho trẫm xem”.

——- Hoàng Thượng hy vọng, Thái tử cũng nên trưởng thành. Ông thực sự cảm thấy đứa con này là do chính mình làm hư. Không được lớn lên bên mẹ đẻ, từ nhỏ đã lê la bên cung Thái Hậu, khắp nơi cẩn thận, mọi chuyện đều phải tính toán. Ông hy vọng Thái tử sẽ học hỏi được nhiều điều, vừa nhìn một cái liền biết người đứng trước mặt có tâm tư gì. Muốn tính kế người nào, sẽ tính toán từng bước rõ ràng nhưng cũng phải chừa cho mình đường lui, có thể ẩn nhẫn vài năm để quan sát tình hình cũng không muộn. Nhưng cuối cùng Thái tử lại làm ra những gì?

Ông không quá trông đợi Thái tử cũng sẽ giống như mình thâm trầm ẩn nhẫn —– chính ông cũng chỉ vì bất đắt dĩ, biết rõ đằng sau đó là chuyện chua xót cỡ nào. Mấy năm nay khổ tâm tiến hành như vậy, cũng chỉ để trải đường cho nhi tử mà thôi.

Tuy là vậy, Thái tử cũng nên biết việc gì chính mình nên làm, việc gì không nên làm. Rồi nên làm như thế nào, không nên làm ra sao chứ.

Cho nên ông muốn mượn tay Giả Lân để giải quyết tình hình. Hy vọng hắn có thể tu tỉnh, sửa lại tác phong.

Cũng không hẳn là ông thực sự không muốn cho Tư Mã Dục tham dự.

Bài văn được trình lên, Hoàng Thượng mở ra đọc —– giàn ý cũng tạm được: Đầu tiên khá linh hoạt trong cách dùng từ, ca ngợi sự kiện. Tiếp theo, tỏ vẻ là do mình đã làm sai trước, nay đã sâu sắc hối lỗi. Cuối cùng, nói không được tham gia yến tiệc này, cậu hối tiếc và đau lòng vô hạn, khẩn cầu phụ hoàng khai ân, cho phép cậu được đến tham dự.

Hoàng Thượng bật cười.

Ông còn tưởng rằng Tư Mã Dục sẽ theo đường ngang ngõ tắt nào để trà trộn vào đây đó chứ, xem ra cũng đã biết thu liễm.

Bèn thắc mắc: “Ai đã giúp nó ra chủ ý này?”.

Người giám hộ hơi cảm thấy xấu hổ —- Thái tử đã không cho ông tiếp cận quá gần —— nên trả lời lấy lệ “là trưởng công tử của Vương Trưởng Sử gia và nhị công tử Vệ Trung Thư gia nói bên trong điện”.

Hoàng Thượng gật đầu, không thèm nhắc lại.

Trước đó, cũng có người thì thầm với Thái Phó điều gì, Thái Phó ngẩng đầu nhìn về thượng tọa, trông thấy Hoàng Thượng quả nhiên đang đọc cuốn văn mà Đông cung trình lên. Lại khuyên nhủ: “Nhân sự kiện này, lại không có mặt Thái tử, cũng khó tránh khỏi làm cho người ta dị nghị”.

Hoàng Thượng hơi hơi mềm lòng. Ngoảnh đầu nhìn vào các chỗ ngồi của Lang Gia Vương, Hội Kê Vương, Hải Lăng Vương, im lặng không nói gì. Một lát sau, phân phó người hầu: “cho gọi Thái tử đến đây đi …… Trên đường đừng quên để ý chỗ Thái Hậu một chút”.

Tạ Liên nhìn thấy bên trên có động tĩnh, chỉ im lặng nhấp một ly rượu nhạt.

Từ lúc khai yến, toàn bộ đôi mắt sói màu xám kia của Thôi Sâm chưa từng rời khỏi người cậu. Mà Tạ Liên thì làm như không biết, hoàn toàn không thèm nhìn.

Ngồi bên cạnh cậu ta là Thẩm Điền Tử bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, sớm đã mất tự nhiên, khe khẽ nghiêng người nói với Tạ Liên, “Cái tên có đôi mắt màu xám kia, dáng vẻ rất giống người Hồ, là ai thế?”.

Tạ Liên nói: “Thanh Hà, con trai trưởng Thôi gia”.

Thẩm Điền Tử lại càng không được tự nhiên, “Chính là cái người tên gọi Thôi Sâm phải không? Ta nghe nói, mẫu thân của hắn là người Tiên Bi. Ngay từ nhỏ hắn đã sống cùng với lũ sói hoang, mới mười hai mười ba tuổi đã biết giết người. Ánh mắt kia, quả nhiên không phải là của một người lương thiện”.

Tạ Liên cúi đầu xuống nhấp rượu, kiềm chế ý cười, “trông hung tợn vậy, nhưng chưa hẳn háu đánh”.

Thẩm Điền Tử không cho là đúng, “ta sẽ không cùng với người như vậy tiếp xúc đâu”.

Qua một tuần rượu, ca vũ cũng đã đổi sang khúc mới, các cung nữ phục vụ rót rượu cũng bước lên, giúp các quan khách thay chén rượu mới.

Do vậy, hai người đang nói cũng bị ngắt lời.

Tạ Liên tiếp rượu, quét mắt về phía đối diện một chút. Bỗng nhiên cảm thấy cung nữ đang châm rượu trước chỗ ngồi của Lư Hiên có hơi quen mặt.

—— Cung nữ kia sau khi châm rượu cũng không vội vã thối lui về phía sau, trái lại còn nâng chén rượu lên, dâng cho Lư Hiên. Đôi cánh tay kia trắng trẻo nõn nà, đầu ngón tay cũng nũng nịu vểnh ra, lại mang phong thái thanh tao, ngọc ngà kì lạ. mà tư thế cũng vô cùng lịch sự, trang nhã.

Cũng là do không khí này ảnh hưởng, nữ tử trong vương triều thường có những cử chỉ phong lưu, đối với những ánh mắt trắng trợn của các nam nhân, tuyệt đối sẽ không khó chịu. Đầu năm xuất hành để tìm kiếm tân lang, các đại cô nương, các nàng dâu nhỏ không kiên nể mà vây lấy bọn họ, tùy ý vây xem. Nhiều khi bọn họ tụ tập đông quá, chắn hết phía trước mặt, cũng sẽ ném một quả mộc đào qua, tán gẫu để giải bày nỗi lòng. Do đó mới có chuyện bị ném hoa quả đầy xe. Mà cung nữ này chỉ mới dâng tặng một chén rượu cho hắn, cũng không tính là gì.

Thế nhưng, Tạ Liên vẫn cứ cảm thấy có chỗ không hợp lý. Cung nữ kia sau khi đứng dậy tránh vào đằng sau Lư Hiên, cậu liền thấy trong đôi mắt vừa buông xuống đó, là một hồ sâu lạnh lẽo không thấy đáy.

Tạ Liên “phụt” một cái.

Thẩm Điền Tử: “Làm sao vậy?”.

Tạ Liên vịn trán “…….. có hơi say say, ta đi ra ngoài hóng gió một chút. Nếu có ai hỏi ta, thỉnh Thẩm huynh nói giúp ta vài ba câu”.

Thẩm Điền Tử nói: “được thôi”.

Ở bên kia, Lư Hiên đã đem chén rượu mà cung nữ bên cạnh vừa rót, uống cạn.

Hắn bình thường đã nho nhã, xuất thân lại thanh quý, cho tới bây giờ cũng không thiếu người ngưỡng mộ. Nhưng mỹ mạo của cung nữ này làm cho người ta khó lòng kiềm chế, tim hắn cũng hơi nhảy nhót loạn nhịp.

Thôi Sâm liếc sơ qua cung nữ kia một chút —– không có hứng thú. Lại nhìn Tạ Liên, thấy Tạ Liên đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, cũng khẽ nói với Lư Hiên: “Ta đi ra ngoài một chút”.

Lư Hiên dặn dò, “Xuất môn ra ngoài, không nên sinh sự”.

Thôi Sâm cười mà không đáp, đã lặng lẽ ra khỏi hội bàn tiệc, bám gót Tạ Liên uốn lượn mà đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện