Thôi Sâm đã xin lỗi. Hơn nữa còn xin lỗi rất rõ ràng dứt khoát.
Thằng bé này chí khí kiêu hùng, gặp tình thế bất lợi cũng có thể nén giận. Nhưng cậu sẽ mãi ghi tạc trong lòng, lãi mẹ đẻ lãi con, có thời cơ thì sẽ đuổi tận giết tuyệt đòi lại bằng hết.
A Ly không hề sợ cậu. Dù sao thì kiếp này cô đã có vốn liếng. Tài hoa, kiến thức, năng lực đều có đủ, tiền tài của cải thì đầy nhà, còn phải sợ ai nữa. Nhất là kiểu lấy trứng chọi đá…. được rồi, có lẽ cô chơi không được đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là trừ họa cho dân, phải không? Đáng lẽ Thôi Sâm không nên ngang tàng trước mặt cô, thế nên cô mới ngang tàng với cậu ta cho bỏ ghét.
Lúc rời khỏi, thậm chí cô còn cho xe bò chầm chậm đi sượt ngang người Thôi Sâm, rồi mới không yên lòng nói với Châu Ngọc, “Nếu nhìn thấy người nào cậy mạnh hiếp yếu, chỉ có một cách là mạnh mẽ gấp bội đàn áp lại. Người làm ác, phải dùng biện pháp ác để đối phó”.
Châu Ngọc cũng khẽ cười đáp: “Nhớ rồi ạ”.
Thôi Sâm nắm tay thật chặt, cuối cũng vẫn không bộc phát ra.
Tư Mã Dục nhìn theo xe bò đối diện chậm rãi đi xa.
Chỉ nghe thấy một âm thanh, âm thanh này như từ không trung xuyên qua lỗ tai, quay trong đầu ong ong không dứt.
Thế giới ồn ào bên ngoài đều bị đảo lộn bởi âm thanh này, có vô số ánh sáng lướt qua thật nhanh trong đầu. Nhưng cậu không thể nhìn rõ, bắt lại cũng không được. Chỉ có thể tùy ý để những ảo ảnh đó lướt qua. Vào phút cuối cùng, ảo ảnh hỗn độn kia giường như đang ngưng tụ thành một khối ảnh, trong bầu trời đầy tuyết rơi, có cô gái mỉm cười quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như được tẩy hết bụi trần, thanh khiết sáng trong. Chỉ trong chớp mắt sau đó bỗng dưng tiêu tán.
Ý thức lại chuyển tới giữa một cơn thủy triều dồn dập. Có cảm giác không sao thở được như đang chìm nổi trong thủy triều. Không hiểu sao Tư Mã Dục bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Loại khổ sở này thật kỳ quái.
Tư Mã Dục còn nhớ, từ lúc nhỏ cậu luôn có một dự cảm rất kỳ lạ, cảm thấy bản thân mình sau này sẽ lấy phải một cô vợ vừa xấu xí lại vừa hung hãn như dạ xoa, hơn nữa còn bị cô ta ăn tới không còn mẩu xương. Là đứa con nít thì luôn có những ý niệm kỳ quái trong đầu, hầu hết trong số đó mang hơi hướm khôi hài và một chút hãi hùng. Nhưng đối với cậu nó lại rất thật, hơn thế nữa còn rất đáng lo. Cho nên lúc nhìn thấy Tạ Hàm, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình như được ơn trên ban phước lành — chỉ cần trước khi lấy phải cô vợ hung dữ xấu xí như dạ xoa kia, cậu cưới một cô vợ như tiên nữ không phải tốt hơn sao? Cho nên cậu mới hao hết tâm tư để theo đuổi Tạ Hàm, tận tụy đến mức chỉ hận ăn cơm không thể phân đều cho chị ấy một nửa, nhưng cậu lại không có cảm giác thực sự vui mừng khi mình sắp cưới được tiên nữ. Trái lại ngày đó lên núi gặp được con trai của Tạ Hàm, tự nhiên cậu lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi đó cậu đã nghĩ: không lẽ cậu không thể chạy thoát vận mệnh bi thảm là cưới một mụ dạ xoa hay sao? Chuyện này cũng quá khổ sở đi.
Nhưng càng về sau, lo lắng đó lại ngày càng tiêu biến. Giống như là câu nói “Bạn có cố gắng nữa, cũng không có biện pháp nào rõ đâu”, sau đó còn vui mừng hoan hỉ, thậm chí hình như còn có chút chờ mong đón nhận vận mệnh.
Loại khổ sở lúc đó cùng với hiện tại rất giống nhau.
Nhưng tại lúc này, sự khổ sở lại không làm cho cậu đau đớn tâm cang, mà thấy rất buồn, buồn đến ngẹt thở.
Tạ Liên và Vệ Lang tất nhiên đều nhận ra đại nha hoàn bên người A Ly.
Lúc bọn họ nhìn thấy Châu Ngọc, thì đã biết người ngồi trong xe đối diện chính là A Ly.
Không thể tưởng được một cô nương yếu ớt đến thế lại có thể tạo ra sức gió mạnh đến nhường này…. Thật là mạnh mẽ, đã nhìn lầm cô rồi! Biết là A Ly, lại nhớ đến cảnh Thôi Sâm bị đánh mông, Lư Hiên thì cúi đầu nhận lỗi với tiểu thị nữ, Vệ Lang bỗng thấy mồ hôi lạnh lã chã tuông rơi — đúng là thâm tàng bất lộ mà! Thật không hổ danh là cháu gái của sư phụ cậu.
Xem ra cảnh tượng con tinh tinh cái giơ móng dẫm đạp lên đám hoa cỏ là không có khả năng. Chỉ có sư tử cái há mồm ngậm chặt cổ đám mèo con mới chính là thế cục tương lai của nhà cậu.
Vệ Lang đang thổn thức cảm thán, từ đằng xa nhìn ngắm Thôi Sâm và Lư Hiên, sâu sắc cảm thấy khuây khoả lòng người. Cũng không còn tâm trạng hào hứng muốn đập đá vào người ta cho tỉnh táo nữa.
Quay đầu nhìn lại Tạ Liên, mặc dù trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhưng chắc chắn là đã xác định được người ra tay chính là A Ly.
Vệ Lang nhịn không được mở mồm khinh rẻ: “Ta cũng định làm như thế đó”.
Tạ Liên mặt không biến sắc đáp lời: “Hóa ra là thế”.
Hai người ánh mắt giao nhau, cùng cười, tâm sự riêng tư cũng bắt đầu phát sinh.
Tư Mã Dục nhắm mắt ngưng thần, sau một lúc mới bình phục, loại cảm xúc đè nén cũng đã biến mất. Không nói thêm điều gì, chỉ hơi rầu rĩ bước lên xe, nói: “Đã giải quyết cả rồi, trở về thôi. Ta thấy tên kia…” Cậu còn chưa biết tên Thôi Sâm, đang muốn gọi “thằng nhóc xấu xa kia”, rồi lại nhớ tới đôi mắt khi Thôi Sâm rút đao ra, thì không nói được nữa, bèn bỏ qua, “Phỏng chừng hắn ta tạm thời sẽ không dám lộ diện nữa, chúng ta cũng trở về đi”.
Tư Mã Dục đoán lầm rồi đó.
Thôi Sâm mà lại vì chút chuyện đó mà xấu hổ đến co đầu rụt cổ sao. Ngược lại cậu mới vậy đó, sau khi trở về đến nửa đêm vẫn phiền muộn không sao ngủ được, đạp rơi chăn, bị phong hàn. Nằm lì ở Đông cung, khịt đầy nước mũi vào đám chăn bông mềm mại.
Thôi Sâm giải quyết thật hào phóng.
Đã đồng ý bồi thường cho đám tiểu thương không thiếu một văn tiền, thái độ cũng vô cùng thành khẩn. Hoàn toàn không có chút điệu bộ đã từng chịu nhục. Trái lại còn khiến cho bọn thị thừa ghi nhớ ác danh của cậu, sợ cậu lại gây náo loạn, còn nơm nớp lo sợ mà hầu hạ chu đáo.
Thôi Sâm nắm rõ sự việc này, vẫn như cũ mỗi ngày đều phi ngựa ra ngoài thành săn thú. Có một lần nọ không cẩn thận giẫm phải ruộng vườn ở nông thôn, bị nông phu đuổi theo đánh mắng, thái độ cũng rất thân mật cùng áy náy, còn quay lại xin bồi thường.
Thời đại này những chuyện danh tiếng con người truyền bá rất nhanh, trong các cuộc gặp gỡ truyền thống, đều rất yêu thích truyền tụng các câu chuyện về danh tiếng thế gia. Thôi Sâm có xuất thân tốt, có tài năng, ở Giang Bắc thì liều lĩnh hống hách, vừa vào Giang Nam đã bị nho phong của con người nơi đây cảm hóa, rồi hàng tá những chuyện khác nữa. Độ quan tâm lập tức leo thang, thanh danh cũng ngày một vang xa.
Đến cả Lư Hiên ngồi ở quán rượu nghe được những lời đồn đãi này, cũng tập trung tinh thần mà nghe ngóng. Tuy rằng có đến tám chín phần là không chấp nhận được mà cười bỏ qua.
Bất giác đã qua gần nửa tháng.
Giang Nam rét đậm, đến độ đám lau sậy cũng chết hết. Chim chóc bay qua, lướt theo mặt nước, xa dần phía chân trời, mang lại một vẻ cô quạnh rõ rệt.
Thôi Sâm cùng với một số thiếu niên đến đây cũng đã gần nửa tháng, cuối cùng sự nổi tiếng lại rơi vào một thiếu niên khác.
Thiếu niên kia tên là Mục Thanh. Thật ra cậu ta không hề làm bất cứ điều gì lạ lùng, cũng chỉ là cưỡi ngựa du ngoạn bên ngoài một vòng. Sắc môi đỏ mọng trên làn da như tuyết, tròng mắt đen thẳm, hàng mi dài trên đôi mắt khép mở như sóng nước, trong chớp mắt liền làm ồn ào cả thành Kiến Nghiệp.
Thật sự quá đẹp!
Mà thời đại này, con người so với những thời điểm khác càng yêu thích vẻ đẹp hơn. Phẩm chất thì không thể nhìn thấy, nên thường lấy những cái bề nổi để bình phẩm, lời đồn đại thì hay nêm nếm thêm vào, tất nhiên khát khao được gặp mỹ mạo đích thực lại trở nên cuồng nhiệt hơn.
Mục Thanh phát điên. Mà A Ly cũng thở dài — kiếp trước trong sứ đoàn Bắc triều không hề có người có dung mạo chói mắt đến như vậy. A Ba, cuối cùng cô đã tìm được rồi.
Mục Thanh, Mục Thanh — A Ly nhớ rõ vài ngày trước có mơ hồ nghe được người ta bàn luận rằng, Mộ Dung thị của Bắc Yến có một công chúa tên Thanh Hà, là một quốc sắc thiên hương, có lẽ chính là cô ấy đã giả thành nam nhân chạy đến phương Nam để tìm cô cũng nên.
A Ba xuyên không lần này….. thật sự là xúi quẩy nha. Là công chúa mất nước tuyệt sắc, xưa nay đều bị cha chú, anh em hiến cho cừu địch để đổi lấy tính mạng cùng ích lợi thôi.
Vốn dĩ cô đang muốn nhờ A Ba giúp đỡ, xem ra A Ba có thể tự bảo vệ chính mình đã là may mắn lắm rồi.
Lúc mà A Ly đang thở dài ngán ngẫm, là đang ngồi trên xe bò, đang xuất hành trên đường quê dân dã.
Sinh nhật của Tạ Thanh Như, mời cô đến tham dự. A Ly từ chối đã nhiều lần, lần này là Tạ Thanh Như bức thiết dặn dò, cô thật sự không thể tìm được lý do nào, đành đến thăm vài ngày vậy.
Bà nội cô thương yêu cháu gái nhỏ, cũng biết A Ly không quen ra ngoài, đúng lúc hôm nay lục thúc của A Ly xuất môn trở về, liền bảo ông thuận đường đi với A Ly. Hai người đang trên đường chuyện trò vài chuyện vui trong thành, mới vừa đề cập một câu Mục Thanh.
Thì oan gia ngõ hẹp.
Thôi Sâm đang đi săn thú ở ngoại thành, từ xa nhìn thấy xe bò, mắt liền nhìn chăm chú —- sau đó hơi xác nhận, không phải đó với chiếc xe lúc trước chính là một sao?
Điểm danh qua loa nhân số bên người, bảy người — so với hộ vệ đi theo xe bò cũng còn nhiều.
Ngay lập tức khí huyết cuồn cuộn giơ rôi thúc ngựa, dẫn theo người lao xuống dưới.
Thiếu niên này tới thật hùng hổ, lục thúc của A Ly tất nhiên phát giác cũng rất nhanh, vội nói với A Ly: “Có chuyện phiền toái rồi, có khả năng sẽ hơi ầm ỹ, đừng sợ nhé”.
A Ly:…. Không khéo như vậy chứ.
Khẽ vén rèm nhìn ra, chả phải tên thổ phỉ Thôi Sâm đó sao! Thật sự là thằng nhóc xấu xa mà, lúc này còn chưa kịp ra khỏi địa giới của Tạ gia nữa đó. Bọn thị vệ Tạ gia tiễn biệt vừa mới quay đầu, có lẽ chỉ vừa qua góc rừng kia thôi, lũ ngựa còn có thể gấp rút quay lại bất ngờ. Vậy mà cậu ta lại quyết không lùi bước mà cắm đầu chạy lại đây, cả gan thật!
—- Thật ra chuyện này không thể trách Thôi Sâm cẩu thả. Không tin bạn thử để người khác xé quần đánh đòn thử đi, gặp được một cơ hội có thể trả thù ai lại không gấp gáp đến độ quên cả tính toán chứ.
Thôi Sâm lao nhanh xuống, hiếm mới có được chút cảm giác sung sướng đắc ý. Thấy người đối diện thúc ngựa chậm rì đi tới, lại nhớ đến nỗi nhục ngày đó, cảm thấy có chút không cam lòng muốn chém xuống một nhát cho xong việc.
Cũng không thèm làm ba cái chuyện có học thức lễ nghĩa này nọ, nói với người trong xe một cách nhân đạo: “Tiểu nương tử có còn nhớ ta chăng?”.
A Ly:…….
A Ly liền vén rèm xe lên, nhìn ngó sơ qua một lượt.
—- chỉ có thể nói rằng, khiếu thẩm mỹ của một người thường không dễ dàng thay đổi.
Thôi Sâm nhìn thấy cô thanh nhu, dịu ngọt như cơn mưa phùn, kèm theo vẻ ngây thơ ngượng ngùng đang quan sát cậu, trong bụng liền âm thầm sửa lại chủ ý —- không thèm chém nữa, cứ cướp về rồi từ từ trả thù cũng được.
Đang suy nghĩ, thì thấy A Ly lắc đầu, “Không nhớ nữa”.
Thôi Sâm đã từng nếm qua vô số lời khiêu khích nên cũng không tức giận, chỉ bắn ra lời nói như bom đạn, là: “Đừng lo, ta thì rất nhớ cô. Nhìn diện mạo cô cũng không tệ, hay là về làm thiếp ta đi. Ta sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ làm cho cô nhớ mãi không quên”.
A Ly:…… thằng nhóc này thật vô giáo dục mà!
Lục thúc A Ly lại nổi giận trước, “Tiểu tử cuồng ngôn!”.
Rồi vung kiếm lên chém xuống.
Lục thúc của cô cũng không còn trẻ khỏe nữa, A Ly nghĩ, cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi người của Tạ gia đến. Chứ như lúc này, so về võ nghệ hay là nhân số cũng đều thua sút, chỉ sợ sẽ thua nặng thôi.
Con sói Thôi Sâm này, dù chỉ là đầu đường đánh nhau, cũng sẽ ra tay giết người đó.
Lòng dạ A Ly rối ren cả lên.
Thằng bé này chí khí kiêu hùng, gặp tình thế bất lợi cũng có thể nén giận. Nhưng cậu sẽ mãi ghi tạc trong lòng, lãi mẹ đẻ lãi con, có thời cơ thì sẽ đuổi tận giết tuyệt đòi lại bằng hết.
A Ly không hề sợ cậu. Dù sao thì kiếp này cô đã có vốn liếng. Tài hoa, kiến thức, năng lực đều có đủ, tiền tài của cải thì đầy nhà, còn phải sợ ai nữa. Nhất là kiểu lấy trứng chọi đá…. được rồi, có lẽ cô chơi không được đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là trừ họa cho dân, phải không? Đáng lẽ Thôi Sâm không nên ngang tàng trước mặt cô, thế nên cô mới ngang tàng với cậu ta cho bỏ ghét.
Lúc rời khỏi, thậm chí cô còn cho xe bò chầm chậm đi sượt ngang người Thôi Sâm, rồi mới không yên lòng nói với Châu Ngọc, “Nếu nhìn thấy người nào cậy mạnh hiếp yếu, chỉ có một cách là mạnh mẽ gấp bội đàn áp lại. Người làm ác, phải dùng biện pháp ác để đối phó”.
Châu Ngọc cũng khẽ cười đáp: “Nhớ rồi ạ”.
Thôi Sâm nắm tay thật chặt, cuối cũng vẫn không bộc phát ra.
Tư Mã Dục nhìn theo xe bò đối diện chậm rãi đi xa.
Chỉ nghe thấy một âm thanh, âm thanh này như từ không trung xuyên qua lỗ tai, quay trong đầu ong ong không dứt.
Thế giới ồn ào bên ngoài đều bị đảo lộn bởi âm thanh này, có vô số ánh sáng lướt qua thật nhanh trong đầu. Nhưng cậu không thể nhìn rõ, bắt lại cũng không được. Chỉ có thể tùy ý để những ảo ảnh đó lướt qua. Vào phút cuối cùng, ảo ảnh hỗn độn kia giường như đang ngưng tụ thành một khối ảnh, trong bầu trời đầy tuyết rơi, có cô gái mỉm cười quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như được tẩy hết bụi trần, thanh khiết sáng trong. Chỉ trong chớp mắt sau đó bỗng dưng tiêu tán.
Ý thức lại chuyển tới giữa một cơn thủy triều dồn dập. Có cảm giác không sao thở được như đang chìm nổi trong thủy triều. Không hiểu sao Tư Mã Dục bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Loại khổ sở này thật kỳ quái.
Tư Mã Dục còn nhớ, từ lúc nhỏ cậu luôn có một dự cảm rất kỳ lạ, cảm thấy bản thân mình sau này sẽ lấy phải một cô vợ vừa xấu xí lại vừa hung hãn như dạ xoa, hơn nữa còn bị cô ta ăn tới không còn mẩu xương. Là đứa con nít thì luôn có những ý niệm kỳ quái trong đầu, hầu hết trong số đó mang hơi hướm khôi hài và một chút hãi hùng. Nhưng đối với cậu nó lại rất thật, hơn thế nữa còn rất đáng lo. Cho nên lúc nhìn thấy Tạ Hàm, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình như được ơn trên ban phước lành — chỉ cần trước khi lấy phải cô vợ hung dữ xấu xí như dạ xoa kia, cậu cưới một cô vợ như tiên nữ không phải tốt hơn sao? Cho nên cậu mới hao hết tâm tư để theo đuổi Tạ Hàm, tận tụy đến mức chỉ hận ăn cơm không thể phân đều cho chị ấy một nửa, nhưng cậu lại không có cảm giác thực sự vui mừng khi mình sắp cưới được tiên nữ. Trái lại ngày đó lên núi gặp được con trai của Tạ Hàm, tự nhiên cậu lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi đó cậu đã nghĩ: không lẽ cậu không thể chạy thoát vận mệnh bi thảm là cưới một mụ dạ xoa hay sao? Chuyện này cũng quá khổ sở đi.
Nhưng càng về sau, lo lắng đó lại ngày càng tiêu biến. Giống như là câu nói “Bạn có cố gắng nữa, cũng không có biện pháp nào rõ đâu”, sau đó còn vui mừng hoan hỉ, thậm chí hình như còn có chút chờ mong đón nhận vận mệnh.
Loại khổ sở lúc đó cùng với hiện tại rất giống nhau.
Nhưng tại lúc này, sự khổ sở lại không làm cho cậu đau đớn tâm cang, mà thấy rất buồn, buồn đến ngẹt thở.
Tạ Liên và Vệ Lang tất nhiên đều nhận ra đại nha hoàn bên người A Ly.
Lúc bọn họ nhìn thấy Châu Ngọc, thì đã biết người ngồi trong xe đối diện chính là A Ly.
Không thể tưởng được một cô nương yếu ớt đến thế lại có thể tạo ra sức gió mạnh đến nhường này…. Thật là mạnh mẽ, đã nhìn lầm cô rồi! Biết là A Ly, lại nhớ đến cảnh Thôi Sâm bị đánh mông, Lư Hiên thì cúi đầu nhận lỗi với tiểu thị nữ, Vệ Lang bỗng thấy mồ hôi lạnh lã chã tuông rơi — đúng là thâm tàng bất lộ mà! Thật không hổ danh là cháu gái của sư phụ cậu.
Xem ra cảnh tượng con tinh tinh cái giơ móng dẫm đạp lên đám hoa cỏ là không có khả năng. Chỉ có sư tử cái há mồm ngậm chặt cổ đám mèo con mới chính là thế cục tương lai của nhà cậu.
Vệ Lang đang thổn thức cảm thán, từ đằng xa nhìn ngắm Thôi Sâm và Lư Hiên, sâu sắc cảm thấy khuây khoả lòng người. Cũng không còn tâm trạng hào hứng muốn đập đá vào người ta cho tỉnh táo nữa.
Quay đầu nhìn lại Tạ Liên, mặc dù trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhưng chắc chắn là đã xác định được người ra tay chính là A Ly.
Vệ Lang nhịn không được mở mồm khinh rẻ: “Ta cũng định làm như thế đó”.
Tạ Liên mặt không biến sắc đáp lời: “Hóa ra là thế”.
Hai người ánh mắt giao nhau, cùng cười, tâm sự riêng tư cũng bắt đầu phát sinh.
Tư Mã Dục nhắm mắt ngưng thần, sau một lúc mới bình phục, loại cảm xúc đè nén cũng đã biến mất. Không nói thêm điều gì, chỉ hơi rầu rĩ bước lên xe, nói: “Đã giải quyết cả rồi, trở về thôi. Ta thấy tên kia…” Cậu còn chưa biết tên Thôi Sâm, đang muốn gọi “thằng nhóc xấu xa kia”, rồi lại nhớ tới đôi mắt khi Thôi Sâm rút đao ra, thì không nói được nữa, bèn bỏ qua, “Phỏng chừng hắn ta tạm thời sẽ không dám lộ diện nữa, chúng ta cũng trở về đi”.
Tư Mã Dục đoán lầm rồi đó.
Thôi Sâm mà lại vì chút chuyện đó mà xấu hổ đến co đầu rụt cổ sao. Ngược lại cậu mới vậy đó, sau khi trở về đến nửa đêm vẫn phiền muộn không sao ngủ được, đạp rơi chăn, bị phong hàn. Nằm lì ở Đông cung, khịt đầy nước mũi vào đám chăn bông mềm mại.
Thôi Sâm giải quyết thật hào phóng.
Đã đồng ý bồi thường cho đám tiểu thương không thiếu một văn tiền, thái độ cũng vô cùng thành khẩn. Hoàn toàn không có chút điệu bộ đã từng chịu nhục. Trái lại còn khiến cho bọn thị thừa ghi nhớ ác danh của cậu, sợ cậu lại gây náo loạn, còn nơm nớp lo sợ mà hầu hạ chu đáo.
Thôi Sâm nắm rõ sự việc này, vẫn như cũ mỗi ngày đều phi ngựa ra ngoài thành săn thú. Có một lần nọ không cẩn thận giẫm phải ruộng vườn ở nông thôn, bị nông phu đuổi theo đánh mắng, thái độ cũng rất thân mật cùng áy náy, còn quay lại xin bồi thường.
Thời đại này những chuyện danh tiếng con người truyền bá rất nhanh, trong các cuộc gặp gỡ truyền thống, đều rất yêu thích truyền tụng các câu chuyện về danh tiếng thế gia. Thôi Sâm có xuất thân tốt, có tài năng, ở Giang Bắc thì liều lĩnh hống hách, vừa vào Giang Nam đã bị nho phong của con người nơi đây cảm hóa, rồi hàng tá những chuyện khác nữa. Độ quan tâm lập tức leo thang, thanh danh cũng ngày một vang xa.
Đến cả Lư Hiên ngồi ở quán rượu nghe được những lời đồn đãi này, cũng tập trung tinh thần mà nghe ngóng. Tuy rằng có đến tám chín phần là không chấp nhận được mà cười bỏ qua.
Bất giác đã qua gần nửa tháng.
Giang Nam rét đậm, đến độ đám lau sậy cũng chết hết. Chim chóc bay qua, lướt theo mặt nước, xa dần phía chân trời, mang lại một vẻ cô quạnh rõ rệt.
Thôi Sâm cùng với một số thiếu niên đến đây cũng đã gần nửa tháng, cuối cùng sự nổi tiếng lại rơi vào một thiếu niên khác.
Thiếu niên kia tên là Mục Thanh. Thật ra cậu ta không hề làm bất cứ điều gì lạ lùng, cũng chỉ là cưỡi ngựa du ngoạn bên ngoài một vòng. Sắc môi đỏ mọng trên làn da như tuyết, tròng mắt đen thẳm, hàng mi dài trên đôi mắt khép mở như sóng nước, trong chớp mắt liền làm ồn ào cả thành Kiến Nghiệp.
Thật sự quá đẹp!
Mà thời đại này, con người so với những thời điểm khác càng yêu thích vẻ đẹp hơn. Phẩm chất thì không thể nhìn thấy, nên thường lấy những cái bề nổi để bình phẩm, lời đồn đại thì hay nêm nếm thêm vào, tất nhiên khát khao được gặp mỹ mạo đích thực lại trở nên cuồng nhiệt hơn.
Mục Thanh phát điên. Mà A Ly cũng thở dài — kiếp trước trong sứ đoàn Bắc triều không hề có người có dung mạo chói mắt đến như vậy. A Ba, cuối cùng cô đã tìm được rồi.
Mục Thanh, Mục Thanh — A Ly nhớ rõ vài ngày trước có mơ hồ nghe được người ta bàn luận rằng, Mộ Dung thị của Bắc Yến có một công chúa tên Thanh Hà, là một quốc sắc thiên hương, có lẽ chính là cô ấy đã giả thành nam nhân chạy đến phương Nam để tìm cô cũng nên.
A Ba xuyên không lần này….. thật sự là xúi quẩy nha. Là công chúa mất nước tuyệt sắc, xưa nay đều bị cha chú, anh em hiến cho cừu địch để đổi lấy tính mạng cùng ích lợi thôi.
Vốn dĩ cô đang muốn nhờ A Ba giúp đỡ, xem ra A Ba có thể tự bảo vệ chính mình đã là may mắn lắm rồi.
Lúc mà A Ly đang thở dài ngán ngẫm, là đang ngồi trên xe bò, đang xuất hành trên đường quê dân dã.
Sinh nhật của Tạ Thanh Như, mời cô đến tham dự. A Ly từ chối đã nhiều lần, lần này là Tạ Thanh Như bức thiết dặn dò, cô thật sự không thể tìm được lý do nào, đành đến thăm vài ngày vậy.
Bà nội cô thương yêu cháu gái nhỏ, cũng biết A Ly không quen ra ngoài, đúng lúc hôm nay lục thúc của A Ly xuất môn trở về, liền bảo ông thuận đường đi với A Ly. Hai người đang trên đường chuyện trò vài chuyện vui trong thành, mới vừa đề cập một câu Mục Thanh.
Thì oan gia ngõ hẹp.
Thôi Sâm đang đi săn thú ở ngoại thành, từ xa nhìn thấy xe bò, mắt liền nhìn chăm chú —- sau đó hơi xác nhận, không phải đó với chiếc xe lúc trước chính là một sao?
Điểm danh qua loa nhân số bên người, bảy người — so với hộ vệ đi theo xe bò cũng còn nhiều.
Ngay lập tức khí huyết cuồn cuộn giơ rôi thúc ngựa, dẫn theo người lao xuống dưới.
Thiếu niên này tới thật hùng hổ, lục thúc của A Ly tất nhiên phát giác cũng rất nhanh, vội nói với A Ly: “Có chuyện phiền toái rồi, có khả năng sẽ hơi ầm ỹ, đừng sợ nhé”.
A Ly:…. Không khéo như vậy chứ.
Khẽ vén rèm nhìn ra, chả phải tên thổ phỉ Thôi Sâm đó sao! Thật sự là thằng nhóc xấu xa mà, lúc này còn chưa kịp ra khỏi địa giới của Tạ gia nữa đó. Bọn thị vệ Tạ gia tiễn biệt vừa mới quay đầu, có lẽ chỉ vừa qua góc rừng kia thôi, lũ ngựa còn có thể gấp rút quay lại bất ngờ. Vậy mà cậu ta lại quyết không lùi bước mà cắm đầu chạy lại đây, cả gan thật!
—- Thật ra chuyện này không thể trách Thôi Sâm cẩu thả. Không tin bạn thử để người khác xé quần đánh đòn thử đi, gặp được một cơ hội có thể trả thù ai lại không gấp gáp đến độ quên cả tính toán chứ.
Thôi Sâm lao nhanh xuống, hiếm mới có được chút cảm giác sung sướng đắc ý. Thấy người đối diện thúc ngựa chậm rì đi tới, lại nhớ đến nỗi nhục ngày đó, cảm thấy có chút không cam lòng muốn chém xuống một nhát cho xong việc.
Cũng không thèm làm ba cái chuyện có học thức lễ nghĩa này nọ, nói với người trong xe một cách nhân đạo: “Tiểu nương tử có còn nhớ ta chăng?”.
A Ly:…….
A Ly liền vén rèm xe lên, nhìn ngó sơ qua một lượt.
—- chỉ có thể nói rằng, khiếu thẩm mỹ của một người thường không dễ dàng thay đổi.
Thôi Sâm nhìn thấy cô thanh nhu, dịu ngọt như cơn mưa phùn, kèm theo vẻ ngây thơ ngượng ngùng đang quan sát cậu, trong bụng liền âm thầm sửa lại chủ ý —- không thèm chém nữa, cứ cướp về rồi từ từ trả thù cũng được.
Đang suy nghĩ, thì thấy A Ly lắc đầu, “Không nhớ nữa”.
Thôi Sâm đã từng nếm qua vô số lời khiêu khích nên cũng không tức giận, chỉ bắn ra lời nói như bom đạn, là: “Đừng lo, ta thì rất nhớ cô. Nhìn diện mạo cô cũng không tệ, hay là về làm thiếp ta đi. Ta sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ làm cho cô nhớ mãi không quên”.
A Ly:…… thằng nhóc này thật vô giáo dục mà!
Lục thúc A Ly lại nổi giận trước, “Tiểu tử cuồng ngôn!”.
Rồi vung kiếm lên chém xuống.
Lục thúc của cô cũng không còn trẻ khỏe nữa, A Ly nghĩ, cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi người của Tạ gia đến. Chứ như lúc này, so về võ nghệ hay là nhân số cũng đều thua sút, chỉ sợ sẽ thua nặng thôi.
Con sói Thôi Sâm này, dù chỉ là đầu đường đánh nhau, cũng sẽ ra tay giết người đó.
Lòng dạ A Ly rối ren cả lên.
Danh sách chương