Từ khi Tạ Liên, Vệ Lang rời khỏi thành Kiến Nghiệp, Thẩm Điền Tử quán lễ ra làm quan, sau đó Vương Diễm cũng ra ngoài dạo chơi tìm tòi học hỏi, giao thiệp giữa các nhà quyền thế trong phạm vi thành Kiến Nghiệp bỗng chốc lại trở nên náo nhiệt. Dường như chỉ trong một đêm, các thiếu niên chỉ lưu truyền từ miệng phụ huynh thúc bá cũng đều đến tuổi tự mình đảm đương một phần công việc, đều bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người.
Đương khi các thiếu niên trưởng thành, các thiếu nữ cũng đến độ tuổi đẹp nhất, mùa kết hôn của thành Kiến Nghiệp cũng nhộn nhịp mà triển khai.
Đảo mắt Thái tử cũng trải qua sinh nhật mười lăm tuổi.
Thằng nhóc này lúc bảy tám tuổi đã học người ta đi kiếm vợ, đến khi người ta bắt đầu đến độ tuổi mơ tưởng đến các cô nương, trái ngược cậu lại không có động tĩnh gì. Từ sau lần giả trang thành cung nữ ở Hoa Lâm yến, thì không còn làm chuyện gì khác người. Mỗi ngày đều an an phận phận đi theo Thái phó đọc sách, theo Hoàng thượng dự thính chính vụ, theo bọn Tạ Liên, Vệ Lang rèn luyện võ nghệ. Đã là một thiếu niên tốt vô cùng mẫu mực, mười phần xuất sắc.
Hai năm nay, Hoàng hậu cũng đã thay anh xem xét một số khuê tú.
Các cô nương không tệ, muốn diện mạo có diện mạo, muốn trình độ có trình độ. Nhưng mà người thực sự tốt đẹp đến mức để Hoàng hậu có cảm giác “chính là cô ấy”, đúng thật là không có.
Nhận thấy các khuê tú cũng khá, Hoàng hậu cũng thường tuyên triệu tiến cung, hữu ý vô tình để Tư Mã Dục từ xa nhìn thấy, muốn xem anh có đặc biệt thích ai không.
Hoàng hậu vốn tưởng rằng điều bản thân nên lo lắng là Tư Mã Dục sẽ hùng hồn nói “muốn tất cả luôn” — thiếu niên tuổi này đều thường có loại kích động và lỗ mãng như thế — bà không ngờ tới, tình huống thực tế lại hoàn toàn tương phản. Tư Mã Dục phản ứng vô cùng lạnh nhạt, chẳng cần nói đến lỗ mãng, gần như ngay cả rục rịch của thời kỳ thiếu niên vừa trưởng thành anh đều không có. Khi Hoàng hậu hỏi tới, thì vẻ mặt mờ mịt. Sau đủ loại gợi ý mới lộ ra một chút vẻ mặt tỉnh ngộ “hình như là có một số chuyện như vậy”, vì để không làm mất hứng thú của Hoàng hậu, mới ứng đối tạm thời nói, “Cũng không tệ.”
“Vậy xinh đẹp nhất là?”
Tư Mã Dục cố gắng nhớ lại, nhưng mà quả thực không nghĩ ra. Anh không nhìn thì làm sao mà nhớ, thật sự lười chẳng có tâm tư ngồi đây quan tâm loại chuyện này nữa, trả lời lấy lệ, “Đương nhiên là mẫu hậu rồi”.
Hoàng hậu tuy không nói gì, nhưng câu trả lời này hiển nhiên vẫn khiến bà khá đắc ý.
“Mẫu hậu đang chọn Thái tử phi cho con đó” Lại mỉm cười nhắc nhở anh.
Tư Mã Dục mới hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoàng hậu, cũng không biết suy nghĩ sâu xa gì, thất thần hay là mê mang. Một hồi lâu sau, rốt cuộc vẻ mặt đã thay đổi “Vấn đề nhỏ nhặt này mà cũng gọi con lại đây” biểu cảm có chút không kiên nhẫn.
“Tùy ý mẫu hậu, con còn bề bộn nhiều việc”.
Hoàng hậu:...... việc này mà con dám bảo tùy tiện! Đây là đại sự quan trọng không thể nào tùy tiện được đâu!
Tư Mã Dục lạnh nhạt như thế, ngay từ đầu Hoàng hậu còn tưởng rằng có lẽ là vì bà đã chọn phải cô nương không hợp với sở thích của Tư Mã Dục.
Tư Mã Dục thích mẫu người nào? Hoàng hậu cảm thấy, đến mười phần vẫn là mẫu người như Tạ Hàm. Kinh tài tuyệt diễm, thanh khiết như hoa, tựa như ăn gió uống sương, không nhiễm chút phức tạp trần thế nào.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một Thần Tiên tỷ tỷ mà.
Mẫu người này tồn tại nhiều trong ảo tưởng của cánh đàn ông, đúng là tương đối khó tìm. Cho dù người đó là Tạ Hàm, cũng chưa chắc là chính xác hoàn toàn. Nếu thật là như vậy, vậy tuyệt đối cũng không thể nào ẩn cư sống nhàn nhã — cho dù là Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai, cô ấy cũng không muốn cùng Thái tử, Hoàng đế tương lai sống cuộc sống khói lửa củi gạo.
Nhưng dần dần, Hoàng hậu lại cảm thấy có chút không bình thường.
Tư Mã Dục không phải chưa chắc chắn, mà là với tất cả cô gái đều có một loại phản ứng— mặc kệ xinh đẹp bao nhiêu, hoạt bát bao nhiêu, tri thức bao nhiêu, có khí chất giống Tạ Hàm bao nhiêu, tất cả anh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, bình luận không mặn không nhạt: “Ờ, không tệ.”
Thái độ kia, tưởng chừng như đã từng nếm trải qua nhiều biến cố, sau nhiều lần phồn hoa, không biết nên nói là gợn sóng không sợ hãi hay là tro tàn đã nguội lạnh.
Thật khiến người ta bất an.
Mà sau đó xảy ra một sự kiện, rốt cục đã làm cho Hoàng hậu hoàn toàn cảm thấy không ổn.
Theo lệ thường, Hoàng tử sau mười lăm tuổi, nếu còn chưa thành hôn, Chiêm sự phủ sẽ đưa tới cho Đông cung bình phong thêu đặc chế, bố trí vài cung nữ chuyên biệt, tạo điều kiện cho anh học hỏi và sử dụng — giảng dạy nhập môn, mọi người tự hiểu.
Nhìn chung, làm tới bước này, đối với độ tuổi này suy nghĩ và tưởng tượng của bộ não thiếu niên cũng đã đủ rồi. Cửa cũng đã mở, có phóng túng xảy ra cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Tư Mã Dục nhìn bình phong, phản ứng duy nhất là, “Xấu quá”
Được rồi, nhìn không hiểu với lại tuổi đời cũng chưa lớn, nhân vật cũng đẹp không đến nổi nào đi, Hoàng hậu thấy, cảm tưởng của Tư Mã Dục, cũng...... cũng không thể nói không trung thực.
Sau đó, đối với cung nữ dạy anh việc này — nói đúng hơn là các thiếu phụ đương độ tuổi sung sức, làn da trắng nõn, ngực đầy đặn, lúc anh đi ngủ thì chỉ mặc quần áo lụa mỏng tiến lên hầu hạ anh thay quần áo — Tư Mã Dục dưới ánh mắt vây xem chăm chú của các cô, không hề đổi sắc đã thay xong quần áo, nhanh chóng ngủ vùi.
Cho dù hoạn quan bẩm lại thay Tư Mã Dục giải thích, “Điện hạ có lẽ còn chưa đến lúc để tâm những chuyện kia.”
— có một số người quả thật hiểu biết hơi trễ, hơn nữa còn có những chuyện khác để anh đem nhiệt tình tràn đầy của thời kỳ trưởng thành tập trung lên nó.
Nhưng Hoàng hậu cứ nghĩ đến một sự kiện của Tư Mã Dục — nổi bật là năm mười hai tuổi khi giả trang thiếu nữ đã bị thằng con trai cầu hôn, còn nữa, khi giả trang thành con gái anh còn biểu hiện rất hứng thú và nhiệt tình — liền cảm thấy mồ hôi lạnh rơi lã chã.
Thời đại này rất thịnh hành nam sắc.
Khi phụ nữ lo lắng, rất dễ cam chịu tình nguyện làm một số chuyện không hợp lý.
Tỷ như rõ ràng Tư Mã Dục đối với vấn đề về phụ nữ chưa được hiểu biết mấy — cũng có thể nói không có hứng thú, nhưng Hoàng hậu không nghĩ đến việc phải xác nhận điểm mấu chốt đó, mà là nhanh chóng chọn cho được cô nương tốt gả cho anh.
Vốn dĩ chuyện tuyển lập Thái Tử Phi cũng không cần phải vội, nhưng lại bị coi thành chuyện trọng đại bật nhất.
Lúc này, A Ly sớm đã bị Hoàng hậu bài trừ ra khỏi danh sách tuyển chọn.
Chuyện năm đó A Ly ở bên đường đánh mông Thôi Sâm mặc dù không lan truyền ra ngoài, nhưng Hoàng hậu vẫn biết — sau đó bà đã cho điều tra. Hoàng hậu cảm thấy, A Ly hành xử tuy rất hợp lòng người, nhưng không khỏi quá huênh hoang. Vả lại khi đó cô mới mười tuổi đầu, tính cách đã cường thế đến vậy, sau này không biết còn ngang ngược đến mức nào nữa.
Làm mẹ chồng tâm lý mâu thuẫn vậy đó. Bà vừa hi vọng con dâu nhà mình được mạnh mẽ, tốt là vì có thể giúp con trai giảm mười năm phấn đấu. Song lại không hy vọng tính cách con dâu quá mạnh mẽ, tốt nhất là tính tình phải mềm mại và nhu nhược một chút. Không cần cứ phải nhẫn nhục chịu đựng, nhưng tuyệt đối không được dắt mũi con trai bà.
A Ly này hiển nhiên không phù hợp.
Huống chi, làm như Vương gia chưa từng làm cái chuyện kinh thiên động địa không bằng, gần như có thể thay đổi ngôi Hoàng thượng, huống hồ là Hoàng hậu.
...... Còn từng trở thành phản thần đuổi đánh Hoàng Thượng nữa cơ mà!
Cứ như thế, Hoàng hậu chỉ vừa hơi lo lắng, đã loại bỏ A Ly.
Mấy năm nay khi xem mắt các khuê tú, cũng không nhắc tới A Ly lần nào. Dần dần cũng đã quên mất cô.
Nhưng khi Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng đề cập đến chuyện Thái Tử Phi, Hoàng Thượng cư nhiên lại nhớ tới A Ly, bất thình lình hỏi, “Khuê nữ của Vương Thản thế nào?”
Hoàng hậu đã sớm cảm thấy mình có lẽ đã quên gì rồi. Lập tức cũng nhớ ra, Tư Mã Dục từng tìm công chúa Trường Nghi để nghe ngóng về A Ly.
Sau đó lại nghĩ đến băn khoăn năm ấy.
Nhưng ngọn cỏ cứu mạng đã nắm trong tay, sao có thể dễ dàng thả ra? Rồi tự an ủi mình, có lẽ qua vài năm nữa, con gái lớn lên, tính tình cũng sẽ dịu dàng hơn. Tóm lại tạm thời nhìn xem trước đã, không tốt thì nói sau.
Cũng không đề cập với Hoàng Thượng chuyện A Ly dạy dỗ người ta ở ngoài đường, chỉ nói là: “Bản thân thiếp cũng đã quên cô nương này— như vậy đi, hôm nào đó thiếp sẽ tuyên triệu toàn bộ các nàng tiến cung, khảo sát một lượt xem sao.”
Ngay sau tết trung nguyên (*), Hoàng hậu chọn ra một ngày trời trong nắng sáng, lấy danh là Thưởng Cúc, cho mời các phu nhân dẫn theo khuê nữ vào cung.
(*) Tết trung nguyên: vào ngày rằm tháng bảy âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Vì năm rồi mẹ A Ly không thường mang A Ly đi ra ngoài, sợ bà không hiểu ý, còn đặc dặn dò phải dẫn theo A Ly.
Khi nhận được ý chỉ, A Ly đang tiếp chuyện bên cạnh mẹ cô.
Cô chỉ nghĩ, mất tới bảy năm, ngày này rốt cục cũng lại đến lần nữa.
Mặc dù cảm thấy có khả năng đến mười phần chính mình lại bị điều động nội bộ, nhưng trước khi tới vòng phỏng vấn, A Ly tự nhiên lại không thể kiềm chế sự khẩn trương.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, ở kiếp đầu tiên cô chẳng biết tại sao lại được thông qua; ở kiếp thứ hai cô đã liều mạng để mình bị đánh rớt, kết quả cũng vẫn là được thông qua. Đến lần thứ ba này. Thấy thế nào cũng vẫn sẽ là không thể chạy khỏi vòng xoay quy luật của vận mệnh, căn bản là sẽ không vượt ngoài ý muốn, nhưng trong lòng A Ly vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Thật ra gì cô cũng không nghĩ, nhưng ban đêm khi nằm trên giường, từng suy nghĩ đều ào đến rất sáng tỏ, không cách nào ngủ được. Mở to mắt thấy ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, ánh sáng bạc trong suốt, bèn khoác áo bước xuống giường.
Cứ như vậy tựa bên cửa sổ, hòa vào bầu trời đêm vô tận hứng ánh trăng sáng, nhìn tầng tầng lớp lớp nhà và bóng cây thành Kiến Nghiệp chìm trong bóng đêm.
Rốt cục cũng sắp gả cho anh. Sau một thời gian rất lâu, A Ly nghĩ.
Cô bỗng nhiên nhớ lại một chuyện cười: Sao lại là bạn. Sao lại là bạn nữa. Sao cứ luôn là bạn vậy. (*)
(*) Đoạn này Mì cũng chả biết là truyện cười gì, trans sang TA thì nó là: How are you. How do you do. How old are you. Ai biết thì chỉ điểm nhé.
Được rồi, cho dù có kể cho anh nghe, anh cũng sẽ không biết.
A Ly nghĩ, anh cũng vừa trưởng thành. Dù sao thì để cho cô đối diện với một thằng nhóc không hề biết cô, lòng dạ cô sẽ không chịu nổi.
Nếu như trưởng thành, thì sẽ không quan trọng nữa. Chỉ cần tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có đủ sức phán đoán cùng năng lực nhận thức, lập trường và trách nhiệm ngang nhau, là đều có thể toàn tâm toàn lực theo đuổi và chiếm lấy. Người trưởng thành luôn phải được trải nghiệm một số việc, gánh vác một chút hậu quả.
Trống canh vang lên, ánh trăng ngã về tây, đã tới giờ tý. (từ 11h – 1h sáng)
Vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, nhưng A Ly không muốn mang đôi mắt thâm đen đến gặp Hoàng hậu, vẫn nên đóng cửa sổ đi ngủ thôi.
Rốt cuộc, ngày hôm sau rời giường vẫn là một đôi mắt thâm đen, A Ly không muốn đắp phấn lên mặt mình, nên dùng miếng dưa chuột nhúng lòng trắng trứng đắp mặt cả buổi.
Châu Ngọc luột trứng gà đưa cô, cô ngốc nghếch lăn xung quanh mắt mát xa, nhân tiện quét trứng gà lên luôn cho đã mắt. Dọa bọn Châu Ngọc hoảng sợ. Luống cuống tay chân giúp cô tẩy sạch, xác định cô không bị bỏng, mới nhịn không được cười rộ lên.
Kết quả vẫn phải thoa phấn.
Khi A Ly đến gặp mẹ, mẹ A Ly vẫn đang dùng điểm tâm.
Thị nữ bưng chậu nước vào hầu hạ, mẹ A Ly mới vẫy vẫy tay gọi A Ly bước lại, lấy khăn tẩm ướt, lau khắp mặt cô cười nói, “cô nương mới lớn để mặt sạch sẽ nhìn mới tốt, tuổi còn nhỏ thoa son phấn làm gì, màu thuốc dơ lắm. Không nghe người ta nói sao — dong chi tục phấn”. (*)
(*) Ý chỉ những phụ nữ dung tục (thanh lâu) mới cần trét nhiều son phấn.
A Ly:...... Câu nói kia không phải dùng như vậy!
Bèn nói úp mở: “Đêm qua ngủ không ngon, đôi mắt bị thâm đen ạ”
“Việc đó cũng không quan trọng” mẹ A Ly lau xong xuôi, mới nâng mặt cô quan sát một lúc, “Đôi mắt thâm đen ở đâu nào? Có thấy gì đâu. Con không cần phải khẩn trương, chỉ là tiến cung để thưởng cúc. Có gì quan trọng đâu? Làm như sắp lâm đại địch không bằng”.
“Con nào có sợ” A Ly nói nho nhỏ.
Hơn nữa đâu phải chỉ thưởng cúc thôi đâu mẹ, rõ ràng chính là xem mắt, mẹ đừng giả bộ gạt người ta nữa đi.
“Đúng đó, làm gì phải sợ. Tỏ rõ khí thế, để Hoàng hậu nhìn thấy phong phạm của khuê nữ Vương gia chúng ta”
A Ly: T__T...... xin mẹ đừng gây thêm áp lực cho con nữa mà.
Bảy năm xa cách, rốt cục A Ly lại một lần nữa bước vào điện Hiển Dương.
Ở ngoài điện, có vài cô bé gái đang tụ tập, chào hỏi lẫn nhau gọi tỷ tỷ muội muội rôm rả.
Chứ thế nào nữa, toàn là người quen thôi.
Thẩm Cức Tử, Dữu Tú, Tạ Thanh Như, Lưu Thiếu Quân, Hà Trinh...... Ngoại trừ Hoàn Đạo Liên còn đang giữ đạo hiếu tang cha, còn lại các cô gái chưa gả xuất sắc nhất đều đến. Các cô nương này ai ai cũng đều tinh khôn, mặc dù không hề trọng sinh, nhưng lúc này khi gặp mặt nhau, đều hiểu thấu nhau đến bảy tám phần.
Ngoại trừ Tạ Thanh Như, tất cả tuy bên ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong đều giữ lại một chút gì đó. Cũng không nhiều lời, hàn huyên xong, đều im lặng chờ nhập điện.
Chỉ có Tạ Thanh Như đến gần A Ly, khẽ chào hỏi: “A tỷ, đã lâu không gặp”.
A Ly cười đáp lời. Ngay cả có trốn tránh Tạ Liên, nhưng mối quan hệ giữa cô với Tạ Thanh Như vẫn không lạ lẫm — Tạ Thanh Như nhất định sẽ là em dâu của cô, người lại hào phóng thẳng thắn, thật sự không có cách nào không thích.
Hai người thấp giọng nói chuyện, ánh mắt A Ly không tự giác lại đậu trên người Dữu Tú.
Tiểu cô nương này vẫn cố ra vẻ như trước, lưng thẳng tắp. Khẽ nhíu mày, hơi hơi ngửa đầu nhìn lên tấm bảng hiệu điện Hiển Dương, không biết suy nghĩ gì. Trong chốc lát mẹ cô ta nhẹ giọng dặn dò cô ta điều gì, bản mặt lạnh giá của cô ta mới dửng dưng khép mi cúi mắt.
A Ly nhìn thấy giữa ánh nhìn của cô ta lóe lên một chút khinh miệt cùng khí phách.
A Ly không biết ân oán giữa Hoàng hậu và Dữu gia, chỉ nhớ rõ ở lần thi thứ hai, Dữu Tú cũng từng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái Tử Phi — và trên thực tế trong cả ba kiếp danh tiếng của cô ta cũng rất cao. Đến cả cung nữ có mặt mũi nhất ở điện Hoàng hậu khi bước ra, cũng phải gật đầu thăm hỏi với Dữu phu nhân và cô ta trước tiên, rồi mới dẫn mọi người nhập điện yết kiến.
A Ly hít một hơi thật sâu, Tạ Thanh Như hơi khó hiểu quên cả nhìn cô, đi theo Thái Phó phu nhân vào điện.
Mẹ cô nhẹ nhàng khều khều lưng cô, A Ly mới nhận ra vai mình đang cứng ngắc, vội vàng thả lỏng. Cũng đi theo vào.
Hoàng hậu vẫn giữ diện mạo khi xưa, mặt tròn trịa, đẫy đà đoan trang. Người đã ngoài bốn mươi, da mặt không có nếp nhăn nào. Tinh thần cũng tốt, nói cười như hoa, hiền hoà thân thiện.
Vừa nhìn là biết ngay hạnh phúc mỹ mãn.
Lúc này, cũng không lôi kéo tay cô gái nào để hỏi thăm. Chỉ cùng các mệnh phụ hàn huyên xong xuôi, mới lướt một vòng quanh các khuê nữ tài danh. Cuối cùng dừng lại ở Dữu Tú, đặc biệt cười nói: “Dữu nương đã mấy ngày không đến, làm Thái Hậu nhắc mãi”.
Dữu Tú ôn hoà đáp: “Mấy ngày nay bị bệnh, không thể xuất môn. Lại nhọc lòng Thái Hậu nương nương nhớ tới rồi”.
“Sao lại đổ bệnh? Có nặng lắm không? Có gọi Thái y đến xem bệnh chưa”.
“Nghe lại chút chuyện xưa, sợ hãi. Đã tốt hơn rồi ạ, không nhọc nương nương phải quan tâm”.
Câu trả lời này rất lãnh đạm, Dữu phu nhân liếc mắt nhìn cô, Hoàng hậu lại như trước cười, “Khỏe mạnh là được.”
Thẩm Cức Tử lại nhất thời hồn nhiên ngay thơ, không hiểu tình hình, lại truy vấn: “Chuyện xưa gì, sao có thể dọa người ta tới đổ bệnh?”.
Dữu Tú đương nhiên không thể trả lời cô, sao có thể nói ra chuyện xưa đó là bác của cô đã bị đương kim Hoàng Thượng qua sông đoạn cầu. Chỉ miễn cưỡng cười nói: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, thật sự không dám kể lại”.
Thẩm Cức Tử vội nói: “Ta không hề cố ý”.
Dữu Tú thầm nghĩ, cô ngốc tới trình độ nào rồi, lại còn có thể nói ra câu lỗi thời như là “Không hề cố ý”.
Ngoài miệng lại nói: “Không nói tới ta nữa, vừa mới nghe nói gần đây ngươi dốc lòng đọc sách rất nhiều?”.
Hoàng hậu cũng thấy thú vị, “Kể ra chút đi nào, đã đọc sách gì?”.
Thẩm Cức Tử cũng có chút tài danh, nhưng mà có Tạ Thanh Như tỏa sáng trước mặt, thanh danh không hiện rõ. Thẩm Cức Tử chưa từng cùng Tạ Thanh Như giao phong chính diện, song vẫn luôn nhận định bản thân không kém so với cô ấy, chẳng qua là người khác không thấy được tài văn chương của mình mà thôi. Hôm nay có ý khoe mẽ, bèn cố tình chọn thể loại lạ, đáp rằng: “Thưa, hiện nay đang đọc《nguyệt huyền》ạ”.
Hoàng hậu:...... Từ lâu đã biết con bé này không có gì nổi bật rồi, nhưng không ngờ con bé lại ngốc như vậy. Xem khoe khoang này.
Bà cứ nghĩ, nếu Thẩm Cức Tử tùy tiện nói là Tả truyện, Kinh Thi, thậm chí đối với các câu chuyện dân gian đang thịnh hành hiện nay phát biểu quan điểm một chút cũng được, mọi người sẽ nguyện ý theo đó thổi phồng, làm dịu đi không khí, trấn an cảm xúc khẩn trương của các cô gái nhỏ xuống. Nhưng cái “Nguyệt huyền” kia, nó là cái gì chứ? là huyền lý kiểu mới? Hay là giảng giải thiên văn?.
Chỉ có thể cười nói với mọi người: “Con bé này, ngay cả đọc sách cũng đều không giống người thường”.
A Ly cũng không ngại chính mình không biết, cô không thân với Thẩm Cức Tử, liền nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Như: “‘nguyệt huyền’ nói về điều gì? Muội biết không?”.
Tạ Thanh Như thật sự biết.
Cũng nhỏ giọng trả lời: “Là của Hà Bình Thúc, viết về khảo chứng (*) âm luật của nhạc khí chuông khánh”.
(*)khảo cứu và dẫn chứng.
A Ly: =__=|||...... Hóa ra loại sách này thực sự có người đọc.
Đang cảm thán, chợt nghe Hoàng hậu hỏi: “hai người các ngươi đang âm thầm thảo luận chuyện gì đó?”.
Cùng Tạ Thanh Như liếc nhau, cười nói: “Chúng con đang nói tới Hà Bình Thúc ạ”.
— A Ly cảm thấy so với ông Hà Bình Thúc, Hà Yến tuyệt đối am hiểu và có tầm ảnh hưởng đến loại hình “Nguyệt huyền” dân gian này hơn. Đàn lang Phan An, bích nhân Vệ Vương Giới đều là những mỹ nam tài hoa tiêu biểu, không phải đều là người danh tiếng cao vời vợi của thời đại này sao? Chuyện Hà lang thoa phấn đối với bọn họ mà nói là một đề tài thú vị, sẽ kích thích sự quan tâm, hẳn là có thể.
Cô hơi do dự. Phan An, Vệ Vương Giới đều là người nổi danh đương triều, hiệu ứng thần tượng mạnh, cho nên được nổi danh trong đám khuê trung. Mà Hà Yến, ông ta thì chết quá sớm.
Biết về ông, toàn là cô gái mới lớn yêu văn nghệ. Tỷ như Thẩm Cức Tử cùng Tạ Thanh Như đây.
Ngoại trừ thích khoe khoang, người ta còn có một khuyết điểm nữa —- hầu hết đều cho rằng sở thích của bản thân thì cũng là sở thích của người khác. Vì thế A Ly được tận mắt chứng kiến phía sau của Thẩm Cức Tử, cô ta đã tạo ra một chủ đề khác biệt nhưng lại tẻ ngắt.
May mà Hoàng hậu dù rằng không có máu văn nghệ, nhưng vẫn không ngại mở miệng hỏi người khác đã đọc sách gì, nhưng bà biết Hà Yến.
Cũng nhận ra rằng A Ly đang muốn giúp bà hoà giải.
Liền trêu đùa A Ly: “Thời tiết còn chưa hết nóng, tưởng là trong điện nóng, nên khiến ngươi nhớ tới người này hả?”.
Chuyện Hà lang thoa phấn cũng là một điển cố — Hà Yến mặt trắng, Tào Phi hoài nghi có thoa phấn, bèn mời ông ta ăn mì nước nóng hổi dưới trời hè nắng gắt, Hà Yến đổ mồ hôi đầy đầu, dùng tay áo lau qua, khiến cho gương mặt càng thêm trắng noãn tự nhiên.
Giọng nói bà dí dỏm, lại làm mặt A Ly bỗng dưng đỏ au.
Mặt cô bẩm sinh mượt mà, lúc này đỏ ửng lại giống quả táo ngây thơ, ưng ửng, mọng nước. Hoàng hậu không nhịn được thầm nảy sinh yêu mến, thành kiến với cô lúc trước lập tức gần như tiêu tán.
Bà vốn dĩ cho mời những thiếu nữ này đến để thưởng cúc, nên không tiếp tục dây dưa trong điện nữa, cười nói: “Ở đây thực sự nóng nực, không thể để các ái khanh khó chịu được. Yến hội đã được bố trí trên nhà thuỷ tạ. Chúng ta qua đó đi, thuận đường thưởng thức khóm hoa cúc mới nở luôn”.
Hoàng Thượng đang cùng Tạ Hoàn nghị luận chuyện trưng binh ở Duyệt châu, Tư Mã Dục lắng nghe bên cạnh.
Bên ngoài có người đến bẩm báo, kề tai nói nhỏ với Hoàng Thượng chuyện gì đó, Hoàng Thượng liền gật gật đầu, nói với Tư Mã Dục, “Trẫm có việc muốn một mình bàn bạc với Thái Phó, con lui xuống trước đi”.
Tư Mã Dục:...... Có huyện gì quan trọng bàn bạc lại giấu diếm anh?
Vô cùng ấm ức rời đi.
Vừa tới cửa, Hoàng Thượng lại gọi anh lại, nhìn anh một lát, nói: “Nếu rảnh rang hãy thay trẫm đến thăm Thái Hậu”.
Đương khi các thiếu niên trưởng thành, các thiếu nữ cũng đến độ tuổi đẹp nhất, mùa kết hôn của thành Kiến Nghiệp cũng nhộn nhịp mà triển khai.
Đảo mắt Thái tử cũng trải qua sinh nhật mười lăm tuổi.
Thằng nhóc này lúc bảy tám tuổi đã học người ta đi kiếm vợ, đến khi người ta bắt đầu đến độ tuổi mơ tưởng đến các cô nương, trái ngược cậu lại không có động tĩnh gì. Từ sau lần giả trang thành cung nữ ở Hoa Lâm yến, thì không còn làm chuyện gì khác người. Mỗi ngày đều an an phận phận đi theo Thái phó đọc sách, theo Hoàng thượng dự thính chính vụ, theo bọn Tạ Liên, Vệ Lang rèn luyện võ nghệ. Đã là một thiếu niên tốt vô cùng mẫu mực, mười phần xuất sắc.
Hai năm nay, Hoàng hậu cũng đã thay anh xem xét một số khuê tú.
Các cô nương không tệ, muốn diện mạo có diện mạo, muốn trình độ có trình độ. Nhưng mà người thực sự tốt đẹp đến mức để Hoàng hậu có cảm giác “chính là cô ấy”, đúng thật là không có.
Nhận thấy các khuê tú cũng khá, Hoàng hậu cũng thường tuyên triệu tiến cung, hữu ý vô tình để Tư Mã Dục từ xa nhìn thấy, muốn xem anh có đặc biệt thích ai không.
Hoàng hậu vốn tưởng rằng điều bản thân nên lo lắng là Tư Mã Dục sẽ hùng hồn nói “muốn tất cả luôn” — thiếu niên tuổi này đều thường có loại kích động và lỗ mãng như thế — bà không ngờ tới, tình huống thực tế lại hoàn toàn tương phản. Tư Mã Dục phản ứng vô cùng lạnh nhạt, chẳng cần nói đến lỗ mãng, gần như ngay cả rục rịch của thời kỳ thiếu niên vừa trưởng thành anh đều không có. Khi Hoàng hậu hỏi tới, thì vẻ mặt mờ mịt. Sau đủ loại gợi ý mới lộ ra một chút vẻ mặt tỉnh ngộ “hình như là có một số chuyện như vậy”, vì để không làm mất hứng thú của Hoàng hậu, mới ứng đối tạm thời nói, “Cũng không tệ.”
“Vậy xinh đẹp nhất là?”
Tư Mã Dục cố gắng nhớ lại, nhưng mà quả thực không nghĩ ra. Anh không nhìn thì làm sao mà nhớ, thật sự lười chẳng có tâm tư ngồi đây quan tâm loại chuyện này nữa, trả lời lấy lệ, “Đương nhiên là mẫu hậu rồi”.
Hoàng hậu tuy không nói gì, nhưng câu trả lời này hiển nhiên vẫn khiến bà khá đắc ý.
“Mẫu hậu đang chọn Thái tử phi cho con đó” Lại mỉm cười nhắc nhở anh.
Tư Mã Dục mới hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoàng hậu, cũng không biết suy nghĩ sâu xa gì, thất thần hay là mê mang. Một hồi lâu sau, rốt cuộc vẻ mặt đã thay đổi “Vấn đề nhỏ nhặt này mà cũng gọi con lại đây” biểu cảm có chút không kiên nhẫn.
“Tùy ý mẫu hậu, con còn bề bộn nhiều việc”.
Hoàng hậu:...... việc này mà con dám bảo tùy tiện! Đây là đại sự quan trọng không thể nào tùy tiện được đâu!
Tư Mã Dục lạnh nhạt như thế, ngay từ đầu Hoàng hậu còn tưởng rằng có lẽ là vì bà đã chọn phải cô nương không hợp với sở thích của Tư Mã Dục.
Tư Mã Dục thích mẫu người nào? Hoàng hậu cảm thấy, đến mười phần vẫn là mẫu người như Tạ Hàm. Kinh tài tuyệt diễm, thanh khiết như hoa, tựa như ăn gió uống sương, không nhiễm chút phức tạp trần thế nào.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một Thần Tiên tỷ tỷ mà.
Mẫu người này tồn tại nhiều trong ảo tưởng của cánh đàn ông, đúng là tương đối khó tìm. Cho dù người đó là Tạ Hàm, cũng chưa chắc là chính xác hoàn toàn. Nếu thật là như vậy, vậy tuyệt đối cũng không thể nào ẩn cư sống nhàn nhã — cho dù là Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai, cô ấy cũng không muốn cùng Thái tử, Hoàng đế tương lai sống cuộc sống khói lửa củi gạo.
Nhưng dần dần, Hoàng hậu lại cảm thấy có chút không bình thường.
Tư Mã Dục không phải chưa chắc chắn, mà là với tất cả cô gái đều có một loại phản ứng— mặc kệ xinh đẹp bao nhiêu, hoạt bát bao nhiêu, tri thức bao nhiêu, có khí chất giống Tạ Hàm bao nhiêu, tất cả anh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, bình luận không mặn không nhạt: “Ờ, không tệ.”
Thái độ kia, tưởng chừng như đã từng nếm trải qua nhiều biến cố, sau nhiều lần phồn hoa, không biết nên nói là gợn sóng không sợ hãi hay là tro tàn đã nguội lạnh.
Thật khiến người ta bất an.
Mà sau đó xảy ra một sự kiện, rốt cục đã làm cho Hoàng hậu hoàn toàn cảm thấy không ổn.
Theo lệ thường, Hoàng tử sau mười lăm tuổi, nếu còn chưa thành hôn, Chiêm sự phủ sẽ đưa tới cho Đông cung bình phong thêu đặc chế, bố trí vài cung nữ chuyên biệt, tạo điều kiện cho anh học hỏi và sử dụng — giảng dạy nhập môn, mọi người tự hiểu.
Nhìn chung, làm tới bước này, đối với độ tuổi này suy nghĩ và tưởng tượng của bộ não thiếu niên cũng đã đủ rồi. Cửa cũng đã mở, có phóng túng xảy ra cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Tư Mã Dục nhìn bình phong, phản ứng duy nhất là, “Xấu quá”
Được rồi, nhìn không hiểu với lại tuổi đời cũng chưa lớn, nhân vật cũng đẹp không đến nổi nào đi, Hoàng hậu thấy, cảm tưởng của Tư Mã Dục, cũng...... cũng không thể nói không trung thực.
Sau đó, đối với cung nữ dạy anh việc này — nói đúng hơn là các thiếu phụ đương độ tuổi sung sức, làn da trắng nõn, ngực đầy đặn, lúc anh đi ngủ thì chỉ mặc quần áo lụa mỏng tiến lên hầu hạ anh thay quần áo — Tư Mã Dục dưới ánh mắt vây xem chăm chú của các cô, không hề đổi sắc đã thay xong quần áo, nhanh chóng ngủ vùi.
Cho dù hoạn quan bẩm lại thay Tư Mã Dục giải thích, “Điện hạ có lẽ còn chưa đến lúc để tâm những chuyện kia.”
— có một số người quả thật hiểu biết hơi trễ, hơn nữa còn có những chuyện khác để anh đem nhiệt tình tràn đầy của thời kỳ trưởng thành tập trung lên nó.
Nhưng Hoàng hậu cứ nghĩ đến một sự kiện của Tư Mã Dục — nổi bật là năm mười hai tuổi khi giả trang thiếu nữ đã bị thằng con trai cầu hôn, còn nữa, khi giả trang thành con gái anh còn biểu hiện rất hứng thú và nhiệt tình — liền cảm thấy mồ hôi lạnh rơi lã chã.
Thời đại này rất thịnh hành nam sắc.
Khi phụ nữ lo lắng, rất dễ cam chịu tình nguyện làm một số chuyện không hợp lý.
Tỷ như rõ ràng Tư Mã Dục đối với vấn đề về phụ nữ chưa được hiểu biết mấy — cũng có thể nói không có hứng thú, nhưng Hoàng hậu không nghĩ đến việc phải xác nhận điểm mấu chốt đó, mà là nhanh chóng chọn cho được cô nương tốt gả cho anh.
Vốn dĩ chuyện tuyển lập Thái Tử Phi cũng không cần phải vội, nhưng lại bị coi thành chuyện trọng đại bật nhất.
Lúc này, A Ly sớm đã bị Hoàng hậu bài trừ ra khỏi danh sách tuyển chọn.
Chuyện năm đó A Ly ở bên đường đánh mông Thôi Sâm mặc dù không lan truyền ra ngoài, nhưng Hoàng hậu vẫn biết — sau đó bà đã cho điều tra. Hoàng hậu cảm thấy, A Ly hành xử tuy rất hợp lòng người, nhưng không khỏi quá huênh hoang. Vả lại khi đó cô mới mười tuổi đầu, tính cách đã cường thế đến vậy, sau này không biết còn ngang ngược đến mức nào nữa.
Làm mẹ chồng tâm lý mâu thuẫn vậy đó. Bà vừa hi vọng con dâu nhà mình được mạnh mẽ, tốt là vì có thể giúp con trai giảm mười năm phấn đấu. Song lại không hy vọng tính cách con dâu quá mạnh mẽ, tốt nhất là tính tình phải mềm mại và nhu nhược một chút. Không cần cứ phải nhẫn nhục chịu đựng, nhưng tuyệt đối không được dắt mũi con trai bà.
A Ly này hiển nhiên không phù hợp.
Huống chi, làm như Vương gia chưa từng làm cái chuyện kinh thiên động địa không bằng, gần như có thể thay đổi ngôi Hoàng thượng, huống hồ là Hoàng hậu.
...... Còn từng trở thành phản thần đuổi đánh Hoàng Thượng nữa cơ mà!
Cứ như thế, Hoàng hậu chỉ vừa hơi lo lắng, đã loại bỏ A Ly.
Mấy năm nay khi xem mắt các khuê tú, cũng không nhắc tới A Ly lần nào. Dần dần cũng đã quên mất cô.
Nhưng khi Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng đề cập đến chuyện Thái Tử Phi, Hoàng Thượng cư nhiên lại nhớ tới A Ly, bất thình lình hỏi, “Khuê nữ của Vương Thản thế nào?”
Hoàng hậu đã sớm cảm thấy mình có lẽ đã quên gì rồi. Lập tức cũng nhớ ra, Tư Mã Dục từng tìm công chúa Trường Nghi để nghe ngóng về A Ly.
Sau đó lại nghĩ đến băn khoăn năm ấy.
Nhưng ngọn cỏ cứu mạng đã nắm trong tay, sao có thể dễ dàng thả ra? Rồi tự an ủi mình, có lẽ qua vài năm nữa, con gái lớn lên, tính tình cũng sẽ dịu dàng hơn. Tóm lại tạm thời nhìn xem trước đã, không tốt thì nói sau.
Cũng không đề cập với Hoàng Thượng chuyện A Ly dạy dỗ người ta ở ngoài đường, chỉ nói là: “Bản thân thiếp cũng đã quên cô nương này— như vậy đi, hôm nào đó thiếp sẽ tuyên triệu toàn bộ các nàng tiến cung, khảo sát một lượt xem sao.”
Ngay sau tết trung nguyên (*), Hoàng hậu chọn ra một ngày trời trong nắng sáng, lấy danh là Thưởng Cúc, cho mời các phu nhân dẫn theo khuê nữ vào cung.
(*) Tết trung nguyên: vào ngày rằm tháng bảy âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Vì năm rồi mẹ A Ly không thường mang A Ly đi ra ngoài, sợ bà không hiểu ý, còn đặc dặn dò phải dẫn theo A Ly.
Khi nhận được ý chỉ, A Ly đang tiếp chuyện bên cạnh mẹ cô.
Cô chỉ nghĩ, mất tới bảy năm, ngày này rốt cục cũng lại đến lần nữa.
Mặc dù cảm thấy có khả năng đến mười phần chính mình lại bị điều động nội bộ, nhưng trước khi tới vòng phỏng vấn, A Ly tự nhiên lại không thể kiềm chế sự khẩn trương.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, ở kiếp đầu tiên cô chẳng biết tại sao lại được thông qua; ở kiếp thứ hai cô đã liều mạng để mình bị đánh rớt, kết quả cũng vẫn là được thông qua. Đến lần thứ ba này. Thấy thế nào cũng vẫn sẽ là không thể chạy khỏi vòng xoay quy luật của vận mệnh, căn bản là sẽ không vượt ngoài ý muốn, nhưng trong lòng A Ly vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Thật ra gì cô cũng không nghĩ, nhưng ban đêm khi nằm trên giường, từng suy nghĩ đều ào đến rất sáng tỏ, không cách nào ngủ được. Mở to mắt thấy ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, ánh sáng bạc trong suốt, bèn khoác áo bước xuống giường.
Cứ như vậy tựa bên cửa sổ, hòa vào bầu trời đêm vô tận hứng ánh trăng sáng, nhìn tầng tầng lớp lớp nhà và bóng cây thành Kiến Nghiệp chìm trong bóng đêm.
Rốt cục cũng sắp gả cho anh. Sau một thời gian rất lâu, A Ly nghĩ.
Cô bỗng nhiên nhớ lại một chuyện cười: Sao lại là bạn. Sao lại là bạn nữa. Sao cứ luôn là bạn vậy. (*)
(*) Đoạn này Mì cũng chả biết là truyện cười gì, trans sang TA thì nó là: How are you. How do you do. How old are you. Ai biết thì chỉ điểm nhé.
Được rồi, cho dù có kể cho anh nghe, anh cũng sẽ không biết.
A Ly nghĩ, anh cũng vừa trưởng thành. Dù sao thì để cho cô đối diện với một thằng nhóc không hề biết cô, lòng dạ cô sẽ không chịu nổi.
Nếu như trưởng thành, thì sẽ không quan trọng nữa. Chỉ cần tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có đủ sức phán đoán cùng năng lực nhận thức, lập trường và trách nhiệm ngang nhau, là đều có thể toàn tâm toàn lực theo đuổi và chiếm lấy. Người trưởng thành luôn phải được trải nghiệm một số việc, gánh vác một chút hậu quả.
Trống canh vang lên, ánh trăng ngã về tây, đã tới giờ tý. (từ 11h – 1h sáng)
Vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, nhưng A Ly không muốn mang đôi mắt thâm đen đến gặp Hoàng hậu, vẫn nên đóng cửa sổ đi ngủ thôi.
Rốt cuộc, ngày hôm sau rời giường vẫn là một đôi mắt thâm đen, A Ly không muốn đắp phấn lên mặt mình, nên dùng miếng dưa chuột nhúng lòng trắng trứng đắp mặt cả buổi.
Châu Ngọc luột trứng gà đưa cô, cô ngốc nghếch lăn xung quanh mắt mát xa, nhân tiện quét trứng gà lên luôn cho đã mắt. Dọa bọn Châu Ngọc hoảng sợ. Luống cuống tay chân giúp cô tẩy sạch, xác định cô không bị bỏng, mới nhịn không được cười rộ lên.
Kết quả vẫn phải thoa phấn.
Khi A Ly đến gặp mẹ, mẹ A Ly vẫn đang dùng điểm tâm.
Thị nữ bưng chậu nước vào hầu hạ, mẹ A Ly mới vẫy vẫy tay gọi A Ly bước lại, lấy khăn tẩm ướt, lau khắp mặt cô cười nói, “cô nương mới lớn để mặt sạch sẽ nhìn mới tốt, tuổi còn nhỏ thoa son phấn làm gì, màu thuốc dơ lắm. Không nghe người ta nói sao — dong chi tục phấn”. (*)
(*) Ý chỉ những phụ nữ dung tục (thanh lâu) mới cần trét nhiều son phấn.
A Ly:...... Câu nói kia không phải dùng như vậy!
Bèn nói úp mở: “Đêm qua ngủ không ngon, đôi mắt bị thâm đen ạ”
“Việc đó cũng không quan trọng” mẹ A Ly lau xong xuôi, mới nâng mặt cô quan sát một lúc, “Đôi mắt thâm đen ở đâu nào? Có thấy gì đâu. Con không cần phải khẩn trương, chỉ là tiến cung để thưởng cúc. Có gì quan trọng đâu? Làm như sắp lâm đại địch không bằng”.
“Con nào có sợ” A Ly nói nho nhỏ.
Hơn nữa đâu phải chỉ thưởng cúc thôi đâu mẹ, rõ ràng chính là xem mắt, mẹ đừng giả bộ gạt người ta nữa đi.
“Đúng đó, làm gì phải sợ. Tỏ rõ khí thế, để Hoàng hậu nhìn thấy phong phạm của khuê nữ Vương gia chúng ta”
A Ly: T__T...... xin mẹ đừng gây thêm áp lực cho con nữa mà.
Bảy năm xa cách, rốt cục A Ly lại một lần nữa bước vào điện Hiển Dương.
Ở ngoài điện, có vài cô bé gái đang tụ tập, chào hỏi lẫn nhau gọi tỷ tỷ muội muội rôm rả.
Chứ thế nào nữa, toàn là người quen thôi.
Thẩm Cức Tử, Dữu Tú, Tạ Thanh Như, Lưu Thiếu Quân, Hà Trinh...... Ngoại trừ Hoàn Đạo Liên còn đang giữ đạo hiếu tang cha, còn lại các cô gái chưa gả xuất sắc nhất đều đến. Các cô nương này ai ai cũng đều tinh khôn, mặc dù không hề trọng sinh, nhưng lúc này khi gặp mặt nhau, đều hiểu thấu nhau đến bảy tám phần.
Ngoại trừ Tạ Thanh Như, tất cả tuy bên ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong đều giữ lại một chút gì đó. Cũng không nhiều lời, hàn huyên xong, đều im lặng chờ nhập điện.
Chỉ có Tạ Thanh Như đến gần A Ly, khẽ chào hỏi: “A tỷ, đã lâu không gặp”.
A Ly cười đáp lời. Ngay cả có trốn tránh Tạ Liên, nhưng mối quan hệ giữa cô với Tạ Thanh Như vẫn không lạ lẫm — Tạ Thanh Như nhất định sẽ là em dâu của cô, người lại hào phóng thẳng thắn, thật sự không có cách nào không thích.
Hai người thấp giọng nói chuyện, ánh mắt A Ly không tự giác lại đậu trên người Dữu Tú.
Tiểu cô nương này vẫn cố ra vẻ như trước, lưng thẳng tắp. Khẽ nhíu mày, hơi hơi ngửa đầu nhìn lên tấm bảng hiệu điện Hiển Dương, không biết suy nghĩ gì. Trong chốc lát mẹ cô ta nhẹ giọng dặn dò cô ta điều gì, bản mặt lạnh giá của cô ta mới dửng dưng khép mi cúi mắt.
A Ly nhìn thấy giữa ánh nhìn của cô ta lóe lên một chút khinh miệt cùng khí phách.
A Ly không biết ân oán giữa Hoàng hậu và Dữu gia, chỉ nhớ rõ ở lần thi thứ hai, Dữu Tú cũng từng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái Tử Phi — và trên thực tế trong cả ba kiếp danh tiếng của cô ta cũng rất cao. Đến cả cung nữ có mặt mũi nhất ở điện Hoàng hậu khi bước ra, cũng phải gật đầu thăm hỏi với Dữu phu nhân và cô ta trước tiên, rồi mới dẫn mọi người nhập điện yết kiến.
A Ly hít một hơi thật sâu, Tạ Thanh Như hơi khó hiểu quên cả nhìn cô, đi theo Thái Phó phu nhân vào điện.
Mẹ cô nhẹ nhàng khều khều lưng cô, A Ly mới nhận ra vai mình đang cứng ngắc, vội vàng thả lỏng. Cũng đi theo vào.
Hoàng hậu vẫn giữ diện mạo khi xưa, mặt tròn trịa, đẫy đà đoan trang. Người đã ngoài bốn mươi, da mặt không có nếp nhăn nào. Tinh thần cũng tốt, nói cười như hoa, hiền hoà thân thiện.
Vừa nhìn là biết ngay hạnh phúc mỹ mãn.
Lúc này, cũng không lôi kéo tay cô gái nào để hỏi thăm. Chỉ cùng các mệnh phụ hàn huyên xong xuôi, mới lướt một vòng quanh các khuê nữ tài danh. Cuối cùng dừng lại ở Dữu Tú, đặc biệt cười nói: “Dữu nương đã mấy ngày không đến, làm Thái Hậu nhắc mãi”.
Dữu Tú ôn hoà đáp: “Mấy ngày nay bị bệnh, không thể xuất môn. Lại nhọc lòng Thái Hậu nương nương nhớ tới rồi”.
“Sao lại đổ bệnh? Có nặng lắm không? Có gọi Thái y đến xem bệnh chưa”.
“Nghe lại chút chuyện xưa, sợ hãi. Đã tốt hơn rồi ạ, không nhọc nương nương phải quan tâm”.
Câu trả lời này rất lãnh đạm, Dữu phu nhân liếc mắt nhìn cô, Hoàng hậu lại như trước cười, “Khỏe mạnh là được.”
Thẩm Cức Tử lại nhất thời hồn nhiên ngay thơ, không hiểu tình hình, lại truy vấn: “Chuyện xưa gì, sao có thể dọa người ta tới đổ bệnh?”.
Dữu Tú đương nhiên không thể trả lời cô, sao có thể nói ra chuyện xưa đó là bác của cô đã bị đương kim Hoàng Thượng qua sông đoạn cầu. Chỉ miễn cưỡng cười nói: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, thật sự không dám kể lại”.
Thẩm Cức Tử vội nói: “Ta không hề cố ý”.
Dữu Tú thầm nghĩ, cô ngốc tới trình độ nào rồi, lại còn có thể nói ra câu lỗi thời như là “Không hề cố ý”.
Ngoài miệng lại nói: “Không nói tới ta nữa, vừa mới nghe nói gần đây ngươi dốc lòng đọc sách rất nhiều?”.
Hoàng hậu cũng thấy thú vị, “Kể ra chút đi nào, đã đọc sách gì?”.
Thẩm Cức Tử cũng có chút tài danh, nhưng mà có Tạ Thanh Như tỏa sáng trước mặt, thanh danh không hiện rõ. Thẩm Cức Tử chưa từng cùng Tạ Thanh Như giao phong chính diện, song vẫn luôn nhận định bản thân không kém so với cô ấy, chẳng qua là người khác không thấy được tài văn chương của mình mà thôi. Hôm nay có ý khoe mẽ, bèn cố tình chọn thể loại lạ, đáp rằng: “Thưa, hiện nay đang đọc《nguyệt huyền》ạ”.
Hoàng hậu:...... Từ lâu đã biết con bé này không có gì nổi bật rồi, nhưng không ngờ con bé lại ngốc như vậy. Xem khoe khoang này.
Bà cứ nghĩ, nếu Thẩm Cức Tử tùy tiện nói là Tả truyện, Kinh Thi, thậm chí đối với các câu chuyện dân gian đang thịnh hành hiện nay phát biểu quan điểm một chút cũng được, mọi người sẽ nguyện ý theo đó thổi phồng, làm dịu đi không khí, trấn an cảm xúc khẩn trương của các cô gái nhỏ xuống. Nhưng cái “Nguyệt huyền” kia, nó là cái gì chứ? là huyền lý kiểu mới? Hay là giảng giải thiên văn?.
Chỉ có thể cười nói với mọi người: “Con bé này, ngay cả đọc sách cũng đều không giống người thường”.
A Ly cũng không ngại chính mình không biết, cô không thân với Thẩm Cức Tử, liền nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Như: “‘nguyệt huyền’ nói về điều gì? Muội biết không?”.
Tạ Thanh Như thật sự biết.
Cũng nhỏ giọng trả lời: “Là của Hà Bình Thúc, viết về khảo chứng (*) âm luật của nhạc khí chuông khánh”.
(*)khảo cứu và dẫn chứng.
A Ly: =__=|||...... Hóa ra loại sách này thực sự có người đọc.
Đang cảm thán, chợt nghe Hoàng hậu hỏi: “hai người các ngươi đang âm thầm thảo luận chuyện gì đó?”.
Cùng Tạ Thanh Như liếc nhau, cười nói: “Chúng con đang nói tới Hà Bình Thúc ạ”.
— A Ly cảm thấy so với ông Hà Bình Thúc, Hà Yến tuyệt đối am hiểu và có tầm ảnh hưởng đến loại hình “Nguyệt huyền” dân gian này hơn. Đàn lang Phan An, bích nhân Vệ Vương Giới đều là những mỹ nam tài hoa tiêu biểu, không phải đều là người danh tiếng cao vời vợi của thời đại này sao? Chuyện Hà lang thoa phấn đối với bọn họ mà nói là một đề tài thú vị, sẽ kích thích sự quan tâm, hẳn là có thể.
Cô hơi do dự. Phan An, Vệ Vương Giới đều là người nổi danh đương triều, hiệu ứng thần tượng mạnh, cho nên được nổi danh trong đám khuê trung. Mà Hà Yến, ông ta thì chết quá sớm.
Biết về ông, toàn là cô gái mới lớn yêu văn nghệ. Tỷ như Thẩm Cức Tử cùng Tạ Thanh Như đây.
Ngoại trừ thích khoe khoang, người ta còn có một khuyết điểm nữa —- hầu hết đều cho rằng sở thích của bản thân thì cũng là sở thích của người khác. Vì thế A Ly được tận mắt chứng kiến phía sau của Thẩm Cức Tử, cô ta đã tạo ra một chủ đề khác biệt nhưng lại tẻ ngắt.
May mà Hoàng hậu dù rằng không có máu văn nghệ, nhưng vẫn không ngại mở miệng hỏi người khác đã đọc sách gì, nhưng bà biết Hà Yến.
Cũng nhận ra rằng A Ly đang muốn giúp bà hoà giải.
Liền trêu đùa A Ly: “Thời tiết còn chưa hết nóng, tưởng là trong điện nóng, nên khiến ngươi nhớ tới người này hả?”.
Chuyện Hà lang thoa phấn cũng là một điển cố — Hà Yến mặt trắng, Tào Phi hoài nghi có thoa phấn, bèn mời ông ta ăn mì nước nóng hổi dưới trời hè nắng gắt, Hà Yến đổ mồ hôi đầy đầu, dùng tay áo lau qua, khiến cho gương mặt càng thêm trắng noãn tự nhiên.
Giọng nói bà dí dỏm, lại làm mặt A Ly bỗng dưng đỏ au.
Mặt cô bẩm sinh mượt mà, lúc này đỏ ửng lại giống quả táo ngây thơ, ưng ửng, mọng nước. Hoàng hậu không nhịn được thầm nảy sinh yêu mến, thành kiến với cô lúc trước lập tức gần như tiêu tán.
Bà vốn dĩ cho mời những thiếu nữ này đến để thưởng cúc, nên không tiếp tục dây dưa trong điện nữa, cười nói: “Ở đây thực sự nóng nực, không thể để các ái khanh khó chịu được. Yến hội đã được bố trí trên nhà thuỷ tạ. Chúng ta qua đó đi, thuận đường thưởng thức khóm hoa cúc mới nở luôn”.
Hoàng Thượng đang cùng Tạ Hoàn nghị luận chuyện trưng binh ở Duyệt châu, Tư Mã Dục lắng nghe bên cạnh.
Bên ngoài có người đến bẩm báo, kề tai nói nhỏ với Hoàng Thượng chuyện gì đó, Hoàng Thượng liền gật gật đầu, nói với Tư Mã Dục, “Trẫm có việc muốn một mình bàn bạc với Thái Phó, con lui xuống trước đi”.
Tư Mã Dục:...... Có huyện gì quan trọng bàn bạc lại giấu diếm anh?
Vô cùng ấm ức rời đi.
Vừa tới cửa, Hoàng Thượng lại gọi anh lại, nhìn anh một lát, nói: “Nếu rảnh rang hãy thay trẫm đến thăm Thái Hậu”.
Danh sách chương