Edit: Meovangyeuyeu

Beta: Mì Xào

——ooOoo——

Trời dần vào thu, nắng sáng trong, bầu trời trong xanh chẳng gợn nửa áng mây.

Trước điện lá phong theo gió bay xuống, bay vòng đậu lại trên bàn đá sạch sẽ. Trên đầu cành có con chim sẻ nhảy nhót, làm cành cây khô rung lên.

Cửa điện đóng chặt, các cung nữ kéo váy uyển chuyển đi vào sân, nhìn thấy đồ ăn đã nguội lạnh vẫn để nguyên ở trước cửa, hai mắt nhìn nhau.

Sau đó một người đưa tay gõ nhẹ lên cửa, đẩy khẽ, thấy cửa vẫn khóa như trước, mới gọi: “Điện hạ, Điện hạ?”

Trong phòng truyền ra tiếng trả lời không rõ ràng: “tránh chỗ khác, đừng quấy nhiễu ta đọc sách”.

Hai người đều thở dài.

“Người đọc sách đã hai ngày nay rồi, hãy ăn chút gì đi.”

“Cút ngay”

Đây cũng chẳng phải lần đầu hai người hầu hạ anh, đã quá rành cái bản tính cố chấp của vị chủ tử này. Nên không tận lực khuyên nhủ nữa, chỉ bàn bạc với nhau, nói: “Vẫn cứ bẩm báo lên trên thôi”.

Tư Mã Dục ở trong phòng dựng lỗ tai lên nghe.

Anh nay đã lớn, rất nhiều chuyện đã có tầm hiểu biết hơn trước đây, mỗi lần anh làm sẽ không chỉ được đánh giá bởi một câu “không thể tín nhiệm” đơn giản, vậy nên việc cự hôn mới mệt mỏi như thế này.

— ít ra thì cũng có thể làm cho Vương Thản không nhận ra được anh đang giả vờ giả vịt.

Mặc dù vẫn chưa hạ chỉ. Nhưng trải qua hai ngày. Tư Mã Dục thực sự hết cách, mới đành phải tuyệt thực để chống đối.

Riêng bọn hạ nhân Đông cung đã bị anh làm khổ đến độ sắp miễn dịch rồi. Chỉ biết mỗi lần anh gây rối đều sẽ làm người khác gà bay chó sủa, nhưng không dự đoán được anh lại sử dụng cái chiêu tự làm hại chính mình. nên khi anh nhịn đói mất một ngày một đêm, bọn họ mới quay lại và phát hiện — Thái tử rõ ràng là đang tuyệt thực! Sau đó mới thay nhau ra trận tận lực khuyên nhủ, đã hại anh nhịn đói cả đêm, đến bây giờ bọn họ mới nghĩ đến việc “Bẩm báo lên trên” —– báo nhanh chút coi! anh tuyệt thực là để bọn họ xem hay sao! đương nhiên phải cấp tốc đi bẩm báo chứ, đám ngốc này!

“Không được đứng đây làm phiền ta, tránh xa ra một chút!” Xác định mục đích đã đạt được, anh lại bắt đầu đuổi người.

Cung nữ nhỏ hơn còn muốn khuyên nhủ anh, cung nữ khác thì nháy mắt, mạnh mẽ lôi người đi, sau đó nhỏ giọng nói, “chỉ cần nghe theo…” chứ đừng chọc ngài tổ tông này.

Các cung nữ rời khỏi, bỗng nhiên từ trong miệng giếng, một mỹ nhân mặc cung trang trèo ra. Đi đến cửa sổ chạm trỗ gõ hai cái, phía bên trong Tư Mã Dục lập tức đẩy cửa sổ ra, kéo cô nàng đó vào.

Cung nữ chật vật leo cửa sổ vào trong, rêu xanh và lớp bùn ướt bám đầy đôi hài dính lại trên song cửa sổ, cô ngó trái ngó phải không tìm được giấy, liền lấy vạt áo Tư Mã Dục để lau đi.

Tư Mã Dục kéo lại, “Làm gì đó?”

“Để người bên ngoài nhìn thấy trên cửa sổ có dấu chân, không phải sẽ lộ tẩy sao!”

“Thì dùng quần áo của ngươi đi!”

“Ta bây giờ đang là một nữ nhi, nữ nhi đó nha! Ngươi thấy có cô gái nào nhếch nhác như vậy chưa? Bình thường đều là để gian phu trèo vào không đó!” Vệ lang giơ đôi tay đầy bùn lên giọng đáp lời Tư Mã Dục, rồi nhanh chóng đi tìm bồn rửa tay, “Ta là đang giúp đỡ ngươi đó nha, ngươi rộng rãi một chút có được không hả!”

“Này với chả kia!” Tư Mã Dục tùy tiện đóng cửa sổ lại. Quay đầu lại đến gần luồn tay vào quần áo Vệ Lang, “Lẹ lên, ta đói sắp chết rồi nè.”

“Để ta tự lấy, đừng sờ lung tung!”

Vệ Lang gạt tay, từ trong ngực lấy điểm tâm ra đưa cho Tư Mã Dục. Đồ đã nguội Tư Mã Dục tùy tiện ăn luôn, mới khôi phục được chút khí lực.

“Sao mà tới giờ ngươi mới đến? Ta đã nhịn đói ba buổi rồi đó”.

Vệ Lang:...... Làm như nhà của ngươi dễ lẻn vào lắm vậy đó?!

Chính anh đã phải chịu đựng đu trên thành giếng ẩm ướt trơn trượt gần nửa ngày, tới chân run lẩy bẩy, nói đoạn đi tới ngồi co quắp trên tháp, co duỗi các đốt ngón tay. Thấy Tư Mã Dục ăn uống phun điểm tâm thật bầy hầy, mới mở miệng hỏi: “Mà ta thấy ngươi làm mình làm mẩy đến mức này, vậy mà đến một chút hiệu quả cũng không có là sao hả.”

Tư Mã Dục đảo món điểm tâm, nói qua loa: “Ta xuất ra chiêu gì phụ mẫu ta đều sớm đoán được. Cảm giác cứ như đấm vào trên bông mà thôi, ta lớn đến chừng này rồi sao có thể thụ động như vậy được. Ngay cả chiêu tuyệt thực đều phải dùng tới, ta dễ dàng lắm sao? Này, sao ngươi lại đem theo ít đồ ăn như vậy, còn không đủ nhét kẽ răng!”

“Ăn lửng dạ là được rồi. Ngươi đang tuyệt thực đó nha, mặt mày phấn chấn thì coi sao được”.

“Mặc dù ta đang tuyệt thực, nhưng cũng không có ý định thực sự chịu đói có được không!”

Vệ Lang: … hiểu rồi, các chị gái nhà anh lúc nào cũng nói muốn có con nhưng lại không muốn mang thai đó thôi.

Vệ Lang nghỉ ngơi thỏa thê, đi đến trước gương bạc trang điểm lại. Thuận miệng hỏi: “Ngươi khẳng định chiêu này sẽ có tác dụng?”

“Nè! Là ngươi nói dùng được ta mới làm đó chứ!”

“Ta vốn nghĩ, ngươi dùng nói không chừng sẽ có hiệu quả” Ngược đãi bản thân có thể uy hiếp đến người khác không, cũng phải nhìn đến người mà bạn uy hiếp có thương bạn hay không. Vệ Lang chưa từng nghĩ tới sẽ tuyệt thực để uy hiếp cha mình, không thì anh đã bị chết đói không biết bao nhiêu lần rồi. Dù thế anh vẫn hiểu được đấng phụ mẫu quan tâm con cái đến mức độ nào — chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ. Vệ Lang tin chắc Hoàng thượng và Hoàng hậu đều cưng chiều Tư Mã Dục. Nhưng anh bỗng nhiên hiểu ra, Tư Mã Dục hắn giống như một kẻ chuyên tái phạm… như sói đến gõ cửa nhiều lần (truyện chó sói và bảy chú dê non), Hoàng đế Hoàng hậu thật sự tin chuyện này? Huống chi lần này quả thật cũng là diễn trò…

“Hay là ngươi cứ thực sự nhịn đói hai ngày đi” Vệ Lang hơi nghiêm túc nói, “để bệ hạ thực sự nhìn thấy bộ dạng đang hấp hối của ngươi, chắc chắn sẽ không tiếp tục ép ngươi nữa”.

Tư Mã Dục: … người chịu đói có phải là ngươi đâu mà nói cho lắm vào!

“Ta lại cảm thấy trải qua ‘nhịn đói hai ngày’, từ chỗ phản kháng ta đã sắp đổi thành tự nguyện luôn rồi”. Tư Mã Dục nói chính là lời nói thật, “Đêm qua đói quá ngủ không được, ta đã nghĩ, cưới nàng đối với ta cũng không xấu. Ngươi tưởng tượng được không?” Trải qua đói khát tối qua cộng với lời xúi dại này khiến cho Tư Mã Dục oán giận đến tận trời, nghiêm túc cảnh cáo Vệ Lang, “Ta nhận ra chẳng những không xấu, ngược lại còn cảm thấy nàng ấy cũng rất đáng yêu. Không bằng ta cưới nàng ấy là được rồi”.

Muốn hắn nhanh chóng tìm cách giúp đỡ, hắn lại chọn loại khổ nhục kế kiểu đó!

Vệ Lang: … =__=|||

“Ta nghĩ ra rồi! Hay là ngươi nói với bệ hạ rằng ngươi muốn kết hôn với người khác, vừa vặn A Ly còn có một muội muội nữa”

“Đừng tưởng là ta không biết, muội muội nàng ấy chỉ mới năm tuổi!”

“Thì ngươi có thể đợi cô bé đó đủ mười lăm tuổi rồi cưới, tự tay bồi dưỡng thành khuôn mẫu mà mình thích, không phải rất tuyệt sao?”

“Cầm thú, cút!”

“Nếu không thì… Đúng rồi, mấy hôm trước chúng ta có cứu một cô nương, ngươi có cảm thấy diện mạo nàng ấy với A Ly rất giống không? Với lại nàng ấy còn hấp dẫn hơn. Không thì chúng ta làm một vụ trộm đào đổi mận nhé?”

Tư Mã Dục thấy Vệ Lang hết chỗ nói rồi, chuyện vừa hại mình, hại bạn, lại hại muội tử như vậy, chỉ có người lạ mới có loại chủ ý bẩn cỡ đó, sao mà hắn có thể nghĩ ra được vậy chứ.

“Biện pháp này không tệ.” Chính anh có hơi kỳ quái, “Nếu đã giống nhau thì còn thay đổi làm gì? Ta cứ ngoan ngoãn cưới Vương Lâm, còn ngươi thì đi cưới cái người ‘rất giống’ nàng ấy cho rồi. Hai chúng ta đã được thu xếp ổn thỏa, còn dùng những chiêu trò khác để làm gì”

“Đây cũng không phải là sắp xếp ổn thỏa” Vệ Lang phản bác ngay tức thì, “Ta thích A Ly, ngươi thì không thích. Ta cưới A Ly, còn ngươi cưới người khác, đó mới là sắp xếp ổn thỏa”.

Tư Mã Dục nghẹn họng, lúc này mới cảm thấy mình nói không ổn lắm. Cứ như nguyên nhân anh kháng cự không phải là vì mình không muốn cưới A Ly, mà là vì Vệ Lang muốn cưới A Ly vậy đó. Giống như là Vệ Lang chịu đi tìm hiểu người khác, thì anh có thể hoan hoan hỉ hỉ thành thân với A Ly vậy.

Anh phô trương thanh thế gấp bội trả lời lại, “Nếu ngươi muốn kết hôn với nàng ấy thì tự làm đi, giày vò ta làm gì”.

Vệ Lang bất lực thở dài, “Nếu chiêu tự giày vò ta mà dùng được, thì đã không tìm tới ngươi. Dù sao ngươi cũng không chịu thiệt, vậy thuận tiện cho ta nợ ngươi một nhân tình đi.”

Tư Mã Dục tuyệt thực trọn hai ngày, rốt cục Hoàng đế và Hoàng hậu cũng biết được.

Đáng tiếc cấp độ không giống nhau.

Hoàng đế tỏ vẻ: nó đã muốn nhịn đói, cứ để cho nó nhịn đói, nhịn đói ba ngày sau mà vẫn chưa chết thì tính sau.

Còn cho người khóa trái cửa.

Ngược lại, Hoàng hậu mới hôm sau đã đau lòng, tự mình dẫn theo người đến Đông cung thăm hỏi anh. Thế nhưng sau khi sai người mở cửa ra, Hoàng hậu nhìn thấy mặt mũi anh trắng nõn, da thịt mềm mại, thì gân xanh hai bên thái dương giật giật.

Không trắng nõn mềm mại làm sao được — mấy ngày liền chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, làn da phơi nắng thô ráp trước kia đều trơn mượt trở lại. Ngoại trừ ở lì trong phòng ba ngày không tắm rửa trên người có chút mùi lạ, mắt vì ngủ nhiều quá nên nhìn sơ có vẻ lười biếng, quả thực muốn tốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Chả có tí thành ý nào!

Hồi anh còn bé chỉ vì muốn đuổi nhũ mẫu của mình đi, mà dám ăn ba đậu! Còn hàng trình kháng hôn gian khổ như này, lại dám lừa bà lén lút ăn này ăn kia!

Hoàng hậu lập tức sai người lục soát bên trong tẩm điện một lượt, thu được toàn bộ các loại trái cây và điểm tâm mà Tư Mã Dục đã giấu. Sau đó khóa hết cửa lại, “Ai còn dám đưa đồ ăn cho Thái tử, cứ đánh năm mươi đại bản trước!”

Tư Mã Dục thua trận tơi tả.

Anh làm loạn một hồi như vậy, Hoàng đế tuy rằng hận đến một lòng muốn bóp anh chết đi sống lại, nhưng rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

Ông biết Tư Mã Dục không dám làm thật. Cảnh Tư Mã Dục thực sự gây họa Hoàng đế đã từng thấy qua rồi. Lúc anh mười một mười hai tuổi, Bắc triều đưa tặng anh một con ngựa. Ngựa là ngựa tốt, chỉ tiếc bản tính ác liệt quá, đến người lớn cũng không thuần phục nổi. Hoàng thượng sợ anh bị thương, không cho anh tới gần. Vậy mà Tư Mã Dục lại dám len lén cho con ngựa kia ăn mấy tháng mà không để Hoàng Thượng biết. Chợt có một ngày trời trong nắng sáng, anh đứng ở Thai thành giơ roi, rồi cưỡi con ngựa kia vọt đến trước long liễn (xe vua ngồi), dương dương tự đắc nhìn Hoàng Thượng cười. Năm đó đại khái anh bị biệt viện của Tạ gia thu hút, đột phát ngoài dự tính muốn đục khoét, xây dựng một vườn non bộ tại Đông cung. Hoàng đế tích trữ tiền để luyện quân, làm gì có tiền dư để cho con trẻ xây dựng nhà cửa? Ý nghĩ trong đầu chính là bác bỏ. Kết quả Tư Mã Dục đã âm thầm chọn được địa điểm tốt rồi thiết kế bản vẽ, phát động toàn bộ các võ sĩ cùng thị vệ Đông cung bắt đầu đào bới từ lúc chạng vạng, xây dựng hồng hộc cả một đêm.

Suy nghĩ và hành động của con trai mình, Hoàng Thượng rõ ràng hơn ai hết. Từ khi anh bắt đầu trưởng thành, có một ngày ngay cả hoàng đế cũng từ từ nhận ra, rất nhiều chuyện có lẽ thật sự không phiền phức và nguy nan như chính mình đã nghĩ. Hoàng Thượng vẫn cho rằng, con của ông muốn làm gì, không muốn làm gì, người ngoài không thể quản được, anh so với ông không hề giống nhau, bẩm sinh đã là hậu duệ Hoàng tộc, từ nhỏ đã là đứa con cưng.

Cho nên khi anh nói không muốn cưới A Ly, Mặc dù Hoàng Thượng sâu sắc cảm thấy mình đã quá nuông chiều mới khiến cho anh không biết trời cao đất rộng, dám cho rằng việc chọn lựa Thái tử phi cũng có thể tùy theo ý mình, nhưng mà cũng thật tình lo lắng.

Kết quả Tư Mã Dục chỉ làm ra loại chuyện sấm to gặp mưa nhỏ. Căn bản chính là đứa trẻ kiêu ngạo chưa lớn, đang ồn ào giận dỗi, nhõng nhẽo một chút với cha mẹ mà thôi.

Hoàng Thượng yên tâm.

Thánh chỉ đã chuẩn bị từ sớm, quay đầu liền cho ban bố luôn.

Mà lúc này, A Ly đã sớm biết tương lai của mình. Chỉ biết an an phận phận chuẩn bị gả đi.

Tình thế của cô đúng là có điểm khó xử, nhưng chuyện này cũng không thể gây ồn ào, mấy chỗ trúc mã thế giao khi xưa thường xuyên chạm mặt — đặc biệt là Tạ Liên, Vệ Lang, Thẩm Điền Tử cùng vài người liên can vân vân — lúc này cũng bắt đầu lảng tránh.

Chẳng qua khi Vệ Lang muốn gặp cô, chút lảng tránh ấy tính cái gì?

Ngày hôm nay, sau khi Vương Diễm đọc sách mệt mỏi, anh đang căng tay căng chân rồi đem cung tên ra luyện tập bắn cung, bỗng nhiên mắt thoáng thấy một mỹ nữ đi qua.

Dáng điệu cô nương kia rất khác biệt, phong cách độc đáo, cao lớn thon thả, cho dù là Vương Diễm thường xuyên bị các bác gái kỳ quái trêu chọc, đối với phụ nữ có chút tâm lý ám ảnh cũng bị hấp dẫn. Nhưng Vương Diễm vốn là tên nhóc con đứng đắn nghiêm túc. Cho nên sau khi anh theo vô tình liếc nhìn một chút, liền kiềm chế bản năng yêu thích nhìn ngắm cái đẹp, tiếp tục làm chuyện của mình.

Cô nương kia hình như cũng nhìn thấy Vương Diễm, chẳng những không lảng tránh, trái lại đôi đồng tử như nước hồ thu dao động lưu chuyển kia, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn anh một cái, khóe môi cong lên.

Không thể nói rõ là đắc ý hay là cười nhạo.

Tự nhiên Vương Diễm thấy ớn lạnh, tay run lên, tên bắn hụt khỏi bia ngắm.

Bỗng nhiên anh cảm thấy cô nương này sao lại… sao lại làm cho người ta co một cảm giác rất không ổn lại quen thuộc đến thế?

Cô nương kia đã vào nội viện, nhìn thái độ của đám ma ma nha hoàn, có lẽ là có biết. Vương Diễm tuy rất để ý, nhưng vẫn không đuổi theo. Học giả có bàn đến chữ《Đẹp》, ba tháng không nếm vị thịt. Bất luận là làm cái gì cũng đều phải hết sức chuyên chú. Vương Diễm nghĩ thế.

Mãi cho đến lúc một mũi tên bắn ra, trong đầu anh nhanh chóng lóe lên một đôi mắt. Lúc này Vương Diễm mới quăng cung tên qua một bên rồi chạy đuổi theo.

—- là Vệ Lang, chính là Vệ Lang cải trang! Từ lâu đã nghe nói anh đặc biệt thích cải trang. Uổng công anh đã hết lòng ngưỡng mộ và tin cậy anh ta đến thế, vậy mà anh ta lại là người thích giả trang thứ thiệt!

Lúc Vương Diễm vội đuổi theo, Vệ Lang còn chưa kịp tới Ngô Trúc cư vắng vẻ của A Ly.

Hết cách rồi, sân quá lớn đi.

Bị Vương Diễm nhận ra, Vệ Lang có hơi bất ngờ, nhưng mà anh vốn suy nghĩ đơn giản, cũng chỉ cười khẽ và thở dài, “Thật không hổ là người một nhà”.

Bạn nhìn thấy Vệ Lang là người hay nửa đùa nửa thật trêu chọc người khác, nhưng thực ra anh quý trọng nhất chính là bạn bè, từ xưa tới nay chưa từng nói dối họ lần nào. Mà trong tất cả bạn bè, anh đối với loại người “Ngoại trừ rất chính trực thật thà, còn lại đều tốt” và “Ngoại trừ chính trực thật thà, cái gì cũng sai” như Vương Diễm vàThẩm Điền Tử luôn thất sách. Vương Diễm chỉ nói hai ba câu, là đã bị mình nắm thóp.

Nhưng vẫn còn thiếu một điều.

Tên Vệ Lang này đến để dẫn A Ly bỏ trốn.

Vương Diễm cứ nghĩ đến quá khứ là muốn lập tức bay đến chém một đao rồi tuyệt giao với anh.

“Ca ca quá tùy tiện rồi … Sao không chịu nghĩ cho người khác vậy hả?”

Vệ Lang tỏ vẻ không quan trọng — Tư Mã Dục không muốn cưới A Ly, mà anh thì muốn. Đối với cả ba người, quyết định này làm cho mọi người đều vui. Còn về những người khác, Vệ Lang cảm thấy cái bọn họ để ý đều là ích lợi, mà ích lợi đên cuối cùng đều có thể tìm được cách khác để thỏa mãn.

Dù sao Vương gia không phải chỉ có mỗi A Ly là con gái.

“Hôn nhân không có tình yêu là vô nhân đạo”. Vệ Lang còn đặc biệt bổ sung một câu.

“Nghĩa là sao!”

“Một người Hồ ở Thục quận đã nói vậy đó, ta cảm thấy rất có đạo lý” Vệ Lang đáp.

“Đệ không có hỏi ca ca là do ai nói!” bởi vì tài ăn nói của Vương Diễm quá kém, nên chỉ có thể kiệm lời biểu đạt ý kiến của mình, “Ca ca có nghĩ tới a tỷ của đệ sẽ đồng ý hay không? Ca ca cứ như vậy mà xông vào, ngộ nhỡ danh dự khuê nữ bị hủy mất, ca ca đền bù cho tỷ ấy như thế nào đây? Cái gì mà cả ba người đều vui vẻ, a tỷ của đệ có nói rằng tỷ ấy không muốn gả cho thái tử lần nào chưa?”

“Thái tử không muốn cưới…”

“Đó cũng không hẳn là a tỷ của đệ không muốn gả. Đó chỉ là suy nghĩ của riêng Thái tử, không đại diện được cho a tỷ đệ. Ca ca muốn cưới a tỷ đệ, cũng chỉ là ý nghĩ của chính bản thân ca ca, không phải của a tỷ đệ nốt. Ca ca không cân nhắc đến ý muốn của a tỷ, thì đừng nói cái gì mà mọi người đều vui vẻ!”

Chúng ta phải tha thứ cho Vệ Lang. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên anh đi đoạt một người còn sống sờ sờ. Quá khứ tranh đoạt của anh đều trong giới hạn là vật vô tri vô giác, không có ý thức, không có khả năng tự chủ. Cho nên anh không biết rằng trước khi cướp đoạt, anh còn phải hỏi ý kiến của người bị cướp đoạt một câu.

Tại thời khắc này, anh mới đột nhiên phát hiện, quả thật cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới suy nghĩ của A Ly.

Tuổi thơ của anh vốn đã không trọn vẹn. Chàng thiếu niên này tuy thông minh, nhưng cũng còn phải học tập thêm cách để yêu thích một người.

Vì thế nên anh mới làm tổn thương rất nhiều cô nương.

Nhưng đợi đến một ngày cuối cùng, khi anh đã học được, chàng thiếu niên này tất nhiên sẽ trưởng thành và trở thành người đàn ông tốt nhất.

Vương Diễm cứ như vậy đã ngăn cản được Vệ Lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện