Tư Mã Dục đã sớm quên mất chuyện này.

Thật ra địa điểm diễn ra buổi tiệc đưa tiễn ngày hôm đó không phải do anh lên kế hoạch. Tuy rằng anh thường xuyên chuồn ra khỏi Thai thành để quanh quẩn làm loạn, nhưng những nơi ăn chơi, xướng gia, ca múa như Câu Lan viện này anh sẽ không đi —— bởi vì sự giáo dục chính thống đã ăn sâu vào gốc rễ, đến độ anh chưa từng nghĩ tới trên đời còn có loại địa điểm như thế, huống chi là chủ động vào dạo chơi? Chẳng qua là bản tính của đàn ông hay tò mò về một số chuyện, cho dù tới bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết được những điều ấy, nhưng chỉ cần để anh trải qua một lần, ngay lập tức anh liền có thể vô sự tự thông.

Câu Lan viện chính là một trong số đó. Cho dù Thẩm Điền Tử, Vương Diễm là những cu cậu hết sức chính trực, cho rằng chỗ đó là nơi thuộc về nơi tà ma ngoại đạo trơ trẽn vô liêm sỉ, nhưng sâu trong đáy lòng bọn họ cũng sẽ tồn tại một chút tò mò, muốn trực tiếp vén bức màn đó lên để xem bộ mặt đích thực của tà ma ngoại đạo này là như thế nào. Huống gì bọn Tư Mã Dục, Tạ Liên, Vệ Lang sự hiểu biết vẫn còn non kém ở một phương diện nào đó?

Bởi vậy khi cả bọn đứng trước cửa, nhìn thấy trên lầu nói cười ngọt ngào, tiếng ca hát nhảy múa uyển chuyển, khăn thơm đung đưa, tức khắc trong đầu mỗi người đều từ từ hiện ra một danh từ chỉ địa điểm nào đó ngày một rõ ràng, rồi sau đó không hẹn mà cùng hít vào một hơi, mở to hai mắt.

Ngay sau đó Vương Diễm hết sức thành thật nhíu mày hỏi, “Không đi nhầm chứ?”

Anh là cậu chàng duy nhất trong nhóm chưa từng nghe qua “Câu lan viện” —— tuổi còn nhỏ thôi, chỉ là bản năng đã không thích kiểu không khí lỗ mãng nông cạn này.

Mà nhóm ba người Thái tử thì ôm ấp khát khao chiêu trò chính trực muốn được học hỏi, cảm giác thú vị càng xúi dục, nắm chặt tay, mím môi, ánh mắt sáng lấp lánh, chân vô tư nhấc lên muốn bước vào.

Thẩm Điền Tử đầu đầy mồ hôi giang tay ra ngăn cản, “Chỗ như thế này không nên vào!”.

Vệ Lang không chút ý tốt cười khẽ, “Tại sao lại không nên vào?”

“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe” Thẩm Điền Tử vô cùng thành thật nói: “Chỗ như thế này vừa thấy đã biết không đứng đắn. Điện hạ thân thể vạn kim, ngươi và ta đều những người hiểu biết phải làm tấm gương tốt, cần phải tự trọng!”

“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Trí giả kiến trí...... dâm giả kiến dâm(*)“. Đọ về ngụy biện, Vệ Lang không thua một ai, “Chỉ có chút xíu không đứng đắn đó, lại có thể phá hủy đi bao công sức tu dưỡng trong sạch của Thẩm huynh lâu nay sao?”

(*) Người trong sạch tự nhiên trong sạch, người dơ bẩn tự nhiên do bẩn. người trí tuệ gặp người trí tuệ… người dâm dật sẽ gặp người dâm dật.

Thẩm Điền Tử biết mình nói không lại Vệ Lang, liền chuyển sang Tạ Liên —— lâu nay anh luôn tin tưởng vào sự đánh giá của mình, trong số những người cùng độ tuổi, anh tin phục nhất cũng chỉ có Tạ Liên.

Anh tin rằng Tạ Liên nhất định có thể ngăn được Vệ Lang và Tư Mã Dục.

Chỉ có thể nói, Thẩm Điền Tử dùng những đạo đức của người phàm mà đi phỏng đoán hành vi chuẩn tắc của Tạ Liên, rõ ràng là đã tính sai.

—— Tạ Liên đích thật có bản chất như ngọc quý, dung mạo thanh khiết, đầm lầy không thể chôn vùi, tà uế không thể xâm phạm. Dù bạn có đẩy anh ta vào hoàn cảnh gì, cũng sẽ không làm thay đổi bản chất của anh ta. Anh là người tĩnh tâm. Nếu đã xác định là hẹn tới buổi yến tiệc chia tay, cũng sẽ coi đây như là một nơi giống như đình nghỉ chân ven bờ, là nơi tiễn biệt. Dù sao thì cũng không phải đến giao du màu mè tìm vui, nên là Câu Lan hay là địa điểm khác, có gì khác nhau?

Đương nhiên anh vẫn còn hiểu được, người quân tử như Thẩm Điền Tử và đứa trẻ ngây thơ như Vương Diễm, quả thật không thích hợp để đến những nơi thế này.

Đành nói: “Vậy hẹn chỗ khác đi, Thẩm huynh cứ dẫn A Diễm đi trước. Chúng ta đi vào gặp bạn một lát, rồi tới sau.”

—— nơi này là chỗ Vệ Lang hẹn với bạn bè, cho dù có thực đổi chỗ, cũng phải thông báo cho người ta biết không phải sao?

Thẩm Điền Tử:......

Không phải bỗng nhiên anh không tin tưởng Tạ Liên nữa, mà là trong đôi mắt của Tạ Liên đang đong đầy ý cười, rõ ràng hiện lên năm chữ to đùng —— “Ta cũng rất tò mò”.

Chỉ còn biết quay lại nhìn Tư Mã Dục.

Tư Mã Dục là tên chuyên làm ra những chuyện xấu như tán tỉnh con gái —— anh thật sự muốn gì, Thẩm Điền Tử còn có thể ngăn được sao?

Nhưng cũng có thiện chí quay lại mỉm cười nói: “Hay là ngươi cứ theo ta đi vào, nếu ta có làm ra chuyện gì không hợp thân phận, ngươi còn có thể khuyên giải, cang ngăn, nói không chừng ta sẽ nghe theo. Không thì ngươi cứ tránh xa một chút, chí ít thì còn có thể nhắm mắt làm ngơ.”

Thẩm Điền Tử:......

Thẩm Điền Tử thật sự muốn xông lên níu chặt chân anh, liều chết ngăn cản không buông.

Vẫn là Vương Diễm nhắc nhở anh, “Đừng đứng chỗ này khuyên giải nữa, cứ vào trước rồi nói sau”.

Thẩm Điền Tử nhìn theo ám chỉ của anh, lập tức hiểu được băn khoăn đó.

—— đã có người tò mò nhìn qua đây, nếu anh còn tiếp tục ngăn cản, sẽ làm việc ồn ào thêm. Vì trong sạch của bản thân mình lại khiến cho Quân chủ chịu tội danh hoang dâm, đó không phải là bổn phận của người làm thần tử.

Điểm này, cả Thẩm Điền Tử lẫn Vương Diễm đều có nhận thức ngang nhau. Nhưng xét về tâm trạng thì hai người khác nhau ở một điểm mấu chốt, Thẩm Điền Tử biết rõ đây là loại nơi chốn nào, còn Vương Diễm thì không hề biết.

Năm người cứ như vậy bước vào Câu Lan viện.

Đến lúc Vương Diễm rốt cục biết được chỗ này là chỗ thế nào, tiếc rằng đã quá muộn.

Nghe nói cả đêm hôm đó, anh ta nói mớ cả đêm: “Lỗi của ta”......

Có điều phải trải qua sự rối ren đó, cũng chỉ có một mình Vương Diễm. Bởi vì anh cho rằng chính mình đã làm chuyện sai trái.

Mà Tư Mã Dục, Thẩm Điền Tử và những người liên can sau khi bước vào, mới được một lát, đã cảm thấy thất vọng tràn trề.

“Chỉ thế thôi sao” —— chính là tiếng lòng bọn họ.

Thật ra những cậu chàng này cuộc sống thường ngày quá phú quý, bất kể là phụ nữ, là ca múa hay là thủ đoạn quyến rũ người khác, bọn họ đều đã thấy qua những tài năng cao hơn. Mà ngay từ nhỏ bọn họ đã tiếp thu nền giáo dục tốt, đủ để làm cho xu hướng thẩm mỹ của bọn họ hướng về phong cách lịch sự, tao nhã và cao quý, những phụ nữ phong trần đầy rực rỡ gợi tình này không đả động đến bọn họ được bao nhiêu.

Huống gì cho dù bọn họ không mất đi tự trọng lẫn kiêu ngạo, căn bản không tính vào đây để tìm vui.

Đến lúc gặp được bạn của Vệ Lang, lực chú ý liền dời đi ngay tắp lự.

—— chính là một anh chàng đẹp trai.

Chính là người cho dù đang đứng chung một chỗ với Vệ Lang, mà vẫn rực rỡ sáng lán, thậm chí vẻ đẹp trai này còn mơ hồ muốn vượt trội hơn cả Vệ Lang.

Mặc dù Tư Mã Dục cảm thấy như là đã gặp qua anh ta ở đâu đó rồi, có điều khi nghĩ đến mỹ nhân trong thiên hạ đều cùng một loại, trái lại những người xấu xí mới phải có tiêu chuẩn đánh giá ai trên ai dưới. Lại còn là bạn tốt của Vệ Lang, anh ta chắc là đáng tin, nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

—— Vệ Lang đã dắt bạn thân chơi riêng của mình dẫn tới chỗ các anh, anh ta hẳn nhiên là có dụng ý.

Tư Mã Dục bèn cùng anh ta nói chuyện với nhau mấy câu, càng cảm thấy người này kiến thức rộng rãi, hơn nữa đối với dân phong Bắc triều, thế cục giải thích độc đáo, mỗi khi nói tới một người nào đều phân tích rõ ràng về người đó.

Tính cách cũng hết sức hợp ý với anh.

Tiếc là mộng gặp nhàn vân dã hạc, dù có hứng thú tìm tòi cao xa vời vợi như thế nào, gặp được người như thế này khó khăn không khác chi tìm tiên trên trời.

Tư Mã Dục cứ mãi cân nhắc khi nào thì mới có thể cùng anh ta tiếp tục đối ẩm tâm sự, nên câu chuyện ở Câu Lan viện sớm đã bị quăng ra khỏi đầu.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng, từ chỗ Vương Diễm, hết thảy việc lớn đến việc nhỏ không đáng kể A Ly đều biết hết.

Tư Mã Dục chỉ cảm thấy, từ hôm về nhà vào tiết Đoan Ngọ đến nay, A Ly quản thúc anh hình như là càng gay gắt hơn. Suốt hai tháng nay, liên tục mấy lần liên tiếp sai người tới hỏi lịch trình của anh.

Chỉ có ngày hôm nay là không thấy người đến hỏi.

Tư Mã Dục cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cảm giác của anh đối với A Ly rất là lộn xộn, khi A Ly coi anh như không tồn tại anh sẽ không tự chủ được cứ muốn tới gần, nhưng khi A Ly hết mực quan tâm đến anh, anh lại giống như con rắn nấp trong bụi cỏ bị đánh động giãy người muốn trốn. Trách sao được khi A Ly thường xuyên có những ý tưởng hung tợn, dẫm đạp lên chặn đứng cái đuôi vừa giãy dụa vừa cong vẹo của anh một trận.

Lúc này anh lại suy đoán, có phải buổi tối hôm tiết Đoan Ngọ anh lại uống nhiều rượu, rồi nói vài câu gì đó với A Ly khiến cho cô mơ tưởng hão huyền hay không? Người khi uống rượu, cho dù không say, cũng rất dễ dàng làm ra vài chuyện khó hiểu, không hẳn xuất phát từ thâm tâm của một người. Nếu cô hiểu lầm, nghĩ là trong lòng anh cô đã là một người đặc biệt, dẫn tới tự thấy cô có quyền đối với anh quản Đông quản Tây, thì khó mà giải quyết rồi đây.

Có điều, anh đã quan sát A Ly một thời gian, cơ bản xác định A Ly không phải người tự mình đa tình —— bạn xem đi, mỗi khi cô hồ đồ ngốc nghếch chăm sóc cho anh, thực tình hơi giống một người câm điếc, đến ngay cả cố tình để cho anh biết rằng người đã quan tâm chăm sóc anh là cô chứ không phải một người ngoài nào hết cô cũng không biết. Cô gái ngốc nghếch như thế, làm sao mà hiểu được được một tấc lại muốn tiến một thước là chuyện may mắn thế nào.

Nếu vậy...... không lẽ là người nhà mẹ đẻ cô đã mách nước cho cô cái gì đó?

Tư Mã Dục cảm thấy rất có khả năng này.

Dù sao A Ly chính là khuê nữ của Vương gia. Lang Gia Vương gia chịu gả con gái cho anh, đem sự hưng suy của cả tộc đặt trên người anh, khẳn định không phải chỉ để nhận được một cái hư danh là Thái Tử Phi.

Ngay cả dạo đó anh đã dùng mọi cách kháng cự, nhưng rõ ràng, hôn nhân hai nhà vốn dĩ là chuyện đôi bên cùng có lợi. Anh đã cưới khuê nữ nhà người ta, lại không chịu yêu thích, hình như thật sự có hơi..... nhận được tiện nghi còn khoe mẽ?

Huống hồ anh cũng...... thực sự hưởng thụ sự săn sóc của A Ly đối với anh.

Tư Mã Dục một mình suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục vẫn là bắt tay đem chuyện giao cho chiêm sự phủ, rồi sau đó truyền tin cho A Ly: tối nay anh có rảnh.

Cách lúc trời tối còn một ít thời gian, Dung Khả —— cũng chính là người nhàn vân dã hạc mà Vệ Lang dẫn tới lần trước đến gặp anh —— ở cách Đông cung không xa. Tư Mã Dục liền phân phó người chuẩn bị ngựa, tính đến thăm hỏi anh ta một chút.

A Ly vốn tính là, dù cho Tư Mã Dục có không rảnh, cô cũng liền trực tiếp tông cửa mà vào.

—— mắt thấy sắp tới tháng Bảy, Vương Diễm đính hôn, Tạ Liên cũng sắp thành thân. A Ly vẫn còn nhớ rõ, sau khi Tạ Liên kết hôn không lâu, phương Bắc sẽ có chiến sự. Tiếp đó Tư Mã Dục sẽ thay mặt Thiên Tử đi tuần thú, trở về còn phải xuất chinh chuẩn bị cho chiến tranh, ít nhất trong vòng hai năm không thể hòa thuận gặp mặt một lần. Bởi vậy khúc mắc của hai người tốt nhất vẫn là nên sớm giải quyết trước tháng Tám.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là: tính nhẫn nại thả câu của A Ly đã sắp hết, thiệt tình cô chịu không nổi việc Tư Mã Dục mãi vẫn không chịu thông suốt!

Nhận được hồi báo của Tư Mã Dục, A Ly liền tự mình xuống bếp chuẩn bị vài món ăn, rồi sau đó đi tắm rửa một chút, thay đổi cả quần áo trên người.

Nhưng thật ra Tư Mã Dục cũng không để cô phải chờ quá lâu.

A Ly vừa tắm rửa xong, khi đang ngồi trước gương đồng chải đầu, anh đã ra vẻ thong dong bước vào.

A Ly chỉ mặc một thân lụa mỏng, tóc đen nhánh xõa ra, người còn chưa kịp lau khô, nước liền ở trên áo lụa mỏng thấm ướt bám sát vào người, xuyên thấu hết một nửa. Bả vai lộ rõ qua lớp sa mỏng, vô cùng xinh đẹp lại nhỏ bé yếu ớt.

A Ly chợt nghe thấy phía sau có tiếng nuốt nước bọt. Tư Mã Dục tận lực hùng hổ cất bước không chậm nhịp nào, bên trong gương đồng lại hiện ra dáng vẻ nhăn nhó của anh.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tư Mã Dục ngây ngẩn khi nhìn thấy tấm lưng trần của cô bị hở ra—— có thể nói biểu tình hiện giờ là thèm nhỏ dãi, tuy nhiên A Ly biết, lúc này tốt nhất cô đừng cho là thật. Bằng không khi Tư Mã Dục giấu đầu hở đuôi, có khả năng quê quá khó huề thì khó làm hòa với anh hơn nữa.

Nhiều lúc A Ly cũng không biết anh tự giày vò mình để làm gì. Thừa nhận thích cô thì mất mặt lắm sao?

Vẫn chải đầu như cũ, chỉ là hữu ý vô tình chải vén mái tóc dài thấm ướt lan rộng đến trước ngực, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng sa y ướt sũng tới bả vai.

Rồi mới nghiêng người, vờ cười xinh đẹp yếu ớt, “Ra ngoài đợi một lát nhé, đợi thiếp thay xiêm y đã.”

Tư Mã Dục mất hồi lâu mới hoàn hồn, vẫn cố đấu tranh, “Bộ này...... Cũng rất đẹp mà.”

“Ướt rồi” A Ly nói, “Dính cả vào người rất là khó chịu.”

“Ờ.....” âm thanh tương đối thất vọng.

A Ly coi như không hề nghe thấy, vẫn hiền lành cười yếu ớt như trước —— anh không nói đố ai biết anh muốn gì?

Tiệc rượu được chuẩn bị trong đình viện, vẫn là cái nơi có khóm hoa trắng nở bung như mây kia, là thời diểm nở rực rỡ nhất mùa hạ. Từng đóa hoa lớn từ trên giàn rũ xuống, trong sáng như ánh trăng, khắp viện tràn ngập mùi hương thơm ngát. Gió nhẹ thổi qua, rung rinh như gợn sóng nước.

Ý cảnh không tệ, nhưng Tư Mã Dục lại không có tâm tình thưởng thức.

Đơn giản anh có chút đứng ngồi không yên—— thực ra từ chiều hôm nay, trước khi tới chỗ Dung Khả, đã có chút không yên lòng rồi. Thế cho nên hàn huyên chưa được vài câu, Dung Khả đã cười anh “Đang ở Tào doanh mà lòng lại ở Hán”, nói thẳng ra là “Thân hẹn giai nhân, thì đừng ở phòng ốc sơ xài trống rỗng tiêu hao thời gian”.

Tư Mã Dục rối rắm phản bác lại một câu: “Sao biết ta ước hẹn là giai nhân, mà không phải là hiền sĩ?”

Dung Khả buồn cười đáp: “Cũng không thấy người có tính háo sắc.” Lại nói, “Hiền sĩ dễ tìm, giai nhân lại khó gặp. Nếu thực sự có ước hẹn với giai nhân, chính là chuyện người khác cực kỳ hâm mộ, điện hạ nói ra thì có gì xấu hổ chứ?”

Tư Mã Dục rất muốn nói: thực sự không phải cái gì mà hẹn ước với giai nhân, chả qua là tôi chỉ gặp vợ tôi cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi!

Nhưng tự bản thân anh cũng không thể không thừa nhận: chính anh đã sai người truyền tin cho A Ly, đến giữa buổi chiều bỗng nhiên lại trở nên chộn rộn ngóng lên ngóng xuống, khiến anh nôn nóng không thôi. Hấp tấp đến thế, chả khác nào giống như cậu nhóc mới lớn hẹn hò với tuyệt đại giai nhân. Tình trạng này làm anh cảm thấy hết sức không ổn.

Tư Mã Dục cảm thấy mình phải đợi rất lâu, rốt cục A Ly mới đổi xong quần áo, từ trong phòng đi ra.

Trong ánh mắt Tư Mã Dục lập tức lại có thần thái, lóe lên ánh sáng—— sau đó một mặt kinh diễm, một mặt lại thoáng có chút thất vọng.

A Ly mặc một thân y phục đỏ thẫm bó sát, cả người bao bọc kín mít. Thắt cao đai buộc eo, thân hình lại càng có vẻ duyên dáng yêu kiều. Tóc xõa trước ngực như mây đên, chỉ dùng sợi dây cột lại đơn giản, như tô vẽ thêm sắc thái của đóa hoa quỳnh trắng, chỉ để lộ một bên sườn tai và cần cổ trắng nõn.

Tư Mã Dục: “Cô không nóng sao?”

A Ly cười nói: “Vừa mới tắm rửa, gió thổi qua, sẽ rất lạnh.” Bước đến ngồi xuống, đầu tiên rót cho mình một chén rượu, nói: “Để điện hạ đợi lâu, thiếp tự phạt một ly.”

Tư Mã Dục: “Cũng không đợi bao lâu...... là người một nhà, đừng có khách khí như vậy.”

A Ly cười nói: “Ừm” vẫn uống cạn chén rượu để anh thấy, rồi đưa tay gắp thức ăn cho anh, “là thiếp tự tay làm, chàng nếm thử xem.”

Trăng khuyết treo thấp, ve mùa hè kêu vang. Cứ như vậy ngồi ở khoảnh sân nhà, ăn đồ nhắm, uống chút rượu, vợ ngồi một bên ân cần hầu hạ, cũng có chút hương vị vui vẻ gia đình ấm áp.

Chút âu lo theo Tư Mã Dục từ giữa trưa, giờ khắc này bỗng nhiên hóa thành sảng khoái. Cũng gắp miếng rau vào đĩa A Ly, hỏi: “Mấy ngày nay cứ sai người đến hỏi thăm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

A Ly hết mực thành thực trả lời, “Nào có chuyện gì, chỉ là thấy nhớ chàng”

Tư Mã Dục uống chút rượu nóng, lại cầm quạt phe phẩy, “gần đây ta bận nhiều việc, không phải cố ý lạnh nhạt cô đâu”

A Ly nhu thuận gật gật đầu, “Vâng, thiếp biết. Nhưng thực sự rất nhớ chàng”.

“Có cái gì hay ho đâu mà nhớ chứ....” Tư Mã Dục tự cảm thấy chuyện này rất buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng anh vẫn khá là hưởng thụ, môi đã không thể khống chế mà cong lên.

Mới định trấn an A Ly rằng: hai ngày tới công việc ít hẳn, có thể ở bên chơi với cô nhiều hơn. Thì ngửi thấy trên tóc A Ly một mùi thơm ngát —— bèn nhích lại gần cô.

Miệng Tư Mã Dục có chút khô nóng, câu nói ra khỏi miệng, không biết sao lại thành, “Hoa...... thật là thơm”. Nhận thấy trong đôi mắt đen láy của A Ly có chút nghi vấn, liền chỉ chỉ, “ở trên tóc, là hoa quỳnh?”

“Là giả thôi.” A Ly liền gỡ trâm hoa trên đầu đưa cho anh xem, “được làm từ lụa tơ tằm” rồi hít hít, “Làm gì có mùi thơm.”

“Ta cảm thấy rất thơm mà.”

A Ly lại đem đóa hoa lụa kia cài lại lên mái tóc rồi đưa đầu qua, cười nói: “Ngửi thử xem.”

Tóc cô đen nhánh, ở dưới bóng đêm càng nổi lên sắc sáng bóng xanh thẵm bồng bềnh, từng sợi mát lạnh. Đôi mắt đen láy ướt át như đang cười dịu dàng. Đại khái đã bắt đầu có chút cảm giác say, sắc mặt hơi lộ ra màu hồng nhạt. Môi dính chút rượu, lại có vẻ non mềm sáng bóng.

Mùi hoa thơm ngát kia càng khiến cho mùi thơm ngào ngạt hơn.

Tư Mã Dục mở to mắt nhìn cô. Cô cho anh xem là hoa lụa, ngón tay anh cũng không tự chủ được liền vòng qua nắm lấy mớ tóc cô, đưa lên chóp mũi, hít thật sâu.

Khuôn mặt A Ly lập tức đỏ au.

Cảm giác khi chạm vào cái cổ trắng nõn của cô, vẻ đẹp của đường cong mềm nhẵn nhụi, hương thơm kia giống như truyền từ nơi này đến. Cô gái ở tuổi này giống như hoa tươi mềm mại nở rộ, Tư Mã Dục bỗng nhiên muốn tới gần thơm lên khe khẽ.

Nhưng A Ly đã giành trước một bước, đưa ngón tay tới, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ chạm qua bờ môi của anh, tựa như lông chim lướt qua. Trước khi anh kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của cô đã in lên môi anh. Rồi trước khi anh kịp hiểu ra, đã thối lui thật xa.

Đôi mắt cô đen như mực lại sáng như ngọc thạch được tẩy rửa bằng nước. Hàng mi dài rũ xuống, trong ánh mắt lấp lánh đầy hơi nước là một mảnh mờ mịt. Bỗng hình bóng hoa quỳnh trắng nở bung choáng ngợp cả đầu óc Tư Mã Dục.

Mùi hoa kia trong veo, mang theo vị rượu nhàn nhạt.

Rõ ràng mới chỉ uống một ly rượu, nhưng anh lại cảm thấy có chút say.

A Ly giả vờ đứng dậy gắp thức ăn cho anh, lúc quay đầu vẻ mặt đã điều chỉnh rất tốt, rồi lại giống như lúc trước kìm lòng không được lại cúi xuống hôn anh.

Tư Mã Dục bỗng nhiên có chút cảm giác không cam lòng của kẻ tiểu nhân.

Tay anh nắm chặt cổ tay cô.

A Ly cười hỏi: “Sao thế?”

Tư Mã Dục sửng sốt một chút...... Đúng vậy, sao vậy nhỉ?

Anh giật mình thất thần. Nhưng A Ly không cho anh có cơ hội thanh tỉnh, cô lại một lần nữa in cánh môi mềm của mình hôn lên bờ môi của anh.

Sao anh còn quản được cớ làm sao, Tư Mã Dục cố sức gạt hết đống ồn ào quấy nhiễu như đang giao chiến trong đầu, nơi đó như tiếng trời ầm ầm nổ vang. Nó luôn buộc anh phải kháng cự rồi lại như không thể kháng cự, tự do vui mừng và mong đợi, nhưng lại có một thứ vốn thuộc về bản năng, buộc anh giãy giụa ra khỏi thế cục không biết cách để kháng cự đó, để tận lực chìm đắm trong vui mừng và mong đợi kia.

Tại thời khắc này, anh lựa chọn không nghe nữa. Chuyện gì thì để sau hẵn nói.

Anh ôm lấy A Ly, mạnh mẽ hôn ngược lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện