(*) Ý nghĩa tiêu đề chương: đại loại như làm gì cũng có nhau, như hình với bóng.
Mùa Đông năm Chiêu Minh hai mươi, Giang Bắc bắt đầu mất bình tĩnh.
Vệ Lang ở Tương Dương, đã vài lần liên tiếp cùng quân Hán Bắc giao chiến, có thắng có bại. Về phía Kinh Châu có truyền tin tới, có đại quân Bắc Tần đóng quân ở Hán Bắc, phía sau còn có đội quân đến tiếp viện cuồn cuộn không ngừng, cứ như là sắp có động tĩnh lớn lắm.
Trong lúc nhất thời, lực chú ý trong triều đều bị hấp dẫn ở việc hỗ trợ lẫn nhau lần này.
Hoàng Thượng thì ở phía sau hạ lệnh Tư Mã Dục thay ông đi tuần, dọc đường thử nghiệm cùng phòng ngự để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp tới.
Tư Mã Dục trở nên bận rộn chân không chạm đất.
A Ly không thể bên cạnh chiếu cố, chỉ có thể làm nữ nhân mong ngóng tin chồng, các người nhà cô và chị em trong nhà đưa cha và các anh đi nhận nhiệm vụ — nói trở lại, cô người đang ở Đông cung cũng đủ biểu lộ lập trường của các đàng ông của Vương gia, trái lại cũng không có gì không thích hợp.
Mấy ngày này cô đã nhiều lần triệu kiến người cả nhà, thuận tiện cũng bàn chuyện với mẹ cô về việc cho gọi đại phu đến giúp cô điều dưỡng thân thể.
Song mẹ cô không cho là đúng, chỉ thoải mái nói rằng: “Gấp gáp cái gì, con đã lớn đâu? Mẹ cũng phải trên hai mươi tuổi mới có con đó”.
Tất nhiên A Ly không thể nói đây chính là bài học mà cô đã rút ra sau ba kiếp. Chỉ có thể lên tiếng đe dọa, “Chính là con cảm thấy không khỏe lắm, kinh nguyệt cũng không tới chính xác. Lúc tới kỳ thì đau đớn muốn chết. Mới nghĩ phải cố điều trị. Huống hồ… Con thì có thể chờ qua hai mươi tuổi, còn Thái tử thì có thể sao?”.
Sau đó trong lòng thầm niệm a di đà Phật — ở kiếp đầu tiên, vậy mà Tư Mã Dục lại ngang ngạnh chống trả, đợi cô đến năm gần ba mươi tuổi. Nhưng lúc này cũng chỉ có thể vu oan cho anh.
Nét mặt của mẹ A Ly lúc này mới trở nên trầm trọng. Điều này là điều độc ác của xã hội, với phụ nữ mà nói, thứ duy nhất đáng tin chỉ có tình thân nhi tử. Ngoài người chồng ra, có đôi khi liên quan đến gia tộc cũng không đáng tin cậy. Bởi vì với người chồng mà nói chuyện tình yêu nam nữ không đáng giá tiền, mà người khi đối diện với gia tộc mà nói, lợi ích của gia đình đương nhiên phải cao hơn so với nữ nhi đã gả ra ngoài.
Suy nghĩ một lát, vẫn là nói: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi cả nhà an bài thay con. Chỉ là có một việc con cần phải nhớ kỹ, những chuyện lớn nhỏ trong cung đình cũng đều là cấm kỵ, phải để ý tai mắt của người khác”.
A Ly đành nói: “An tâm đi, con rõ mà”.
Trong hai tháng nay cô trước trước sau sau đã đuổi đi không ít người — mấy lần việc nặng nhọc cũng có điểm tốt ở đó, thời gian sẽ có thể nghiệm chứng thật giả gì đó, nói chẳng sai chút nào, chí ít cũng có thể thấy được sự thay đổi của người khác rõ ràng hơn một chút. Bên người A Ly, người nào là của Thái hậu, người nào là của Hoàng hậu, người nào cần phải phòng bị, người nào cần nên giữ lại, người nào có thể tín nhiệm, đại thể cô đều đã biết hết.
Mẹ cô lại nói: “Linh đan diệu dược cái gì chứ, sao bì được việc Thái tử yêu thích con. Là con quá đa tâm mà thôi”.
A Ly cười nói: “Con hiểu rồi ạ”.
Tư Mã Dục phải xuất môn, Hoàng hậu và Thái hậu với anh đều thay phiên dặn dò thân thiết.
Tới gần cuối năm, các nơi dâng lên cống vật mùa Đông, nhà mẹ của Thái hậu cũng đưa vào không ít đồ đạc, có rất nhiều là người tài năng ở Giang Bắc làm ra. Thái hậu cưng chiều Tư Mã Dục, hơn phân nữa đều đưa đến Đông cung.
Tư Mã Dục luôn luôn đối với Thái hậu đặc biệt gần gũi — thứ nhất bởi vì bà cháu cách đời thân, thứ hai anh cũng đã hiểu rõ, anh thân cận với Thái hậu nhiều hơn một phần, áp lực của Hoàng hậu và A Ly cũng sẽ ít hơn. Bởi vậy mặc dù bận rộn không hết việc, vẫn cố thêm chút thời gian vào cung Thái hậu để ngồi chuyện trò.
Xốc tấm rèm cửa bằng vải bông bước vào phòng, thì có một luồn hương ẩm ướt xông đến trước mặt.
Thái hậu tuổi cao, yêu thích những cô nương hoạt bát hiếu động, cung nữ trong phòng bà trái ngược với chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu, càng trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều. Các cô nàng lúc nào cũng dọn tới dọn lui đám hoa cỏ, trong phòng Thái hậu là hoa anh thảo, thủy tiên, thậm chí là bồn hoa, quýt, táo gai đều xanh biếc đẹp mắt, hoa nở ngợp hoa, trái ra trĩu nặng, vô vùng náo nhiệt tươi vui. Tư Mã Dục cũng thường tới chỗ Thái hậu để xin chút hoa cỏ, nhưng khi bước vào nhìn thấy muôn hồng nghìn tía đầy ắp gian nhà, vẫn có chút thất thần cảm thán.
Chỉ có thể thất thần được chốc lát mà thôi, cung nữ đang cúi thấp người chọn hoa, ôm một chậu hoa thủy tiên đứng lên, vừa quay đầu đã đụng vào người Tư Mã Dục.
Tư Mã Dục cũng không trách cứ, đưa tay đỡ cô ta, rồi giúp cô ta ôm lại bình sứ chứa nước. Cung nữ thẹn thùng đỏ mặt, bế hoa cúi đầu không nói.
Tư Mã Dục đầu tiên định nói “đứng lên đi”, mới phát hiện cung nữ nọ căn bản không hề hành lễ. Lại theo bản năng nhìn thoáng qua một chốc. Thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ta, không khỏi cười cười.
—- Anh đối với mị lực của bản thân vẫn còn rất hài lòng.
Liền không để trong lòng.
Chỉ là hành động vô tình của anh, Thái hậu ở bên trong nhìn thấy, cũng đã suy nghĩ.
Bà cháu hai người nhìn nhau, Thái hậu cười nói: “Thủy tiên kia, con có thích thì mang về nha”.
Thật ra Tư Mã Dục không hề thấy thích. Anh thích chính là những đám hoa vàng tươi, hương thơm nhè nhẹ. Mà đóa thủy tiên vẻ đẹp thanh cao, hương thơm lại quá nồng nàn, không phải sở thích cua anh. Có điều Thái hậu đã nói, anh vẫn nên tươi cười đáp ứng: “Tạ tổ mẫu ban thưởng, từ chối thì bất kính”.
Thái hậu cười bưng trà nóng, nhẹ nhàng thổi vài hơi, mới không nhanh không chậm nói: “Người cũng cùng mang về luôn đi”.
Tư Mã Dục không ngờ Thái hậu là đợi ra chiêu này, vội nói: “Tôn nhi gần đây khá bận, ít có thời gian để đến để tận hiếu. Vốn dĩ nên tặng thêm người đến để bà giải buồn, sao lại dám làm ngược lại, đoạt người của tổ mẫu?”.
Thái hậu cười nói: “Ai tới cũng đều không bằng con ghé một chút. Nhưng thật ra ta muốn cháu dâu sinh chắt trai để ngươi bồng ẵm, hai người các con tuy không nôn nóng. Có mẫu hậu con bên kia, ta cũng không tiện giục. Nhưng hai đứa con vẫn là nên gia tăng thêm người trong nhà thì mới tốt”.
Tư Mã Dục không nói gì, chỉ có thể cười hì hì.
Thái hậu lại nói: “Mấy ngày nay con bận, thê tử con bên kia cũng không rảnh rỗi, ta đều biết hết. Vậy mà vào thời khắc này thân thể con bé lại có bệnh. Nha đầu này ở chỗ ta, việc khác thì không nói, việc bưng trà rót nước đều rất lanh lợi. Cung nhân đắc dụng ở chỗ con cũng không nhiều —” rồi cười như không cười nhìn Tư Mã Dục —- những năm này Thái hậu, Hoàng hậu cũng đã đưa qua Đông cung nhiều cung nhân hữu dụng, đáng tiếc đều bị Tư Mã Dục dày vò nhiều lần, “Một lát nữa ta sẽ chọn vài người để con mang về, có thể giúp thê tử con giảm vài phần tâm sự, để con bé an tâm điều dưỡng, cũng rất tốt”.
Tư Mã Dục cũng chỉ có thể cười nói: “Tổ mẫu nói rất phải, gần đây Đông cung việc vặt thì nhiều, thêm vài cung nhân biết làm việc cũng tốt. Chỉ là ở phía con đều là công việc nặng, cũng không dám quản bà kiếm giúp người”.
Thái hậu cũng không hề được đằng chân lân đằng đầu, cười xéo anh, “Tốt thôi, ta còn luyến tiếc cho con nữa kia!”.
Đã tới cuối năm, A Ly dưỡng bệnh coi như nhàn rỗi. Uống thuốc mệt chỉ muốn ngủ, lại ngủ không được, cứ thế sai người mang sổ sách tới, tính toán thu chi của Đông cung một năm nay.
Trên bệ cửa sổ bày chậu hoa anh thảo, một bó vàng tươi thật to. Từ lúc A Ly không cho anh mang tặng châu bảo tơ lụa, anh bắt đầu quay về việc tặng hoa. Lúc đó A Ly mới vui lòng mà nhận.
Hoa này nở thật sôi động, nhưng cuối cùng vẫn làm người ta nhớ tới những chuyện đau khổ xưa cũ.
Hoa nở bừng vốn dĩ cũng là chuyện rất trống vắng trên đời, nở rộ lại bừng bừng hương thơm, nhưng nào có tránh được số phận phải héo tàn. Thời gian trôi qua, những thứ tốt đẹp của mọi vật trên đời đều lưu lại cho người ta một vết tích.
Luôn luôn không lưu được, chỉ có những thứ muốn nắm lấy trước mắt.
Bên này cô chần chừ tính toán cùng cảm khái, bên kia Châu Ngọc vào phòng đổi trà, lại bỏ chén thuốc vào khay, rồi bẩm báo, “Thái tử sai người tới ạ”.
Hơn nửa thời gian A Ly đã nhận được điều này, phỏng chừng nếu anh không sai người đến chuyển lời, thì cũng là đến tặng đồ. Liền đóng sổ sách lại, nói: “Cho người vào đi”.
Tới là một thanh niên, là cận thị bên cạnh Thái tử, A Ly nhận ra. Rồi lại theo vào năm cô gái, mỗi người đều mi thanh mục tú, yểu điệu thục nữ. Trước mặt A Ly xếp thành hai hàng. Hai tay mềm mại uyển chuyển xếp gọn trước người, ống tay áo dài ngắn bao nhiêu. Những đôi tay nọ được chăm sóc mềm mại như nhau, từng ngón dài như nhánh hẹ, mười đầu ngón tay nhọn hoắc.
A Ly đau đầu.
Hỏi: “Đây là?”.
Cận thị vội đáp: “Thái hậu ban thưởng hạ nhân, giúp đỡ bưng trà rót nước. Điện hạ nói vừa vặn Tây điện ít người hầu hạ, mới chuyển các nàng qua bên người để hầu hạ”.
A Ly lập tức hiểu ra.
Tây điện là nơi chiêu đãi khách. Là do Tư Mã Dục hướng ngoại, lúc có việc đều ở bên ngoài vô thanh vô tức giải quyết, bởi vậy Tây điện ít khi dùng tới. Cũng chỉ để mồng một tết quần thần đến yết kiến Đông cung là xong, Thái tử cùng một vài người có giao hảo tốt qua lại, nhưng lại không thích giao tiếp với quan lại, chỉ có thể uống chút trà, trò chuyện qua thời gian.
Tuy là A Ly mới vừa đuổi đi một ít người không đáng tin, Thái hậu lại tiếp tục tặng vào, nhưng nếu một lần này là chiêu công khai, trái lại cũng không nên tính toán làm gì.
Rồi phân phó Châu Ngọc cho bọn họ ghi vào sổ, nói: “Cứ chiếu theo lời Thái tử nói mà an bài đi”.
Rồi cho bọn họ lui đi.
Quay đầu Châu Ngọc đã thay A Ly oan ức một trận, A Ly cũng chỉ đành cười nói: “Thái hậu chính là muốn nhét người vào, Thái tử nào có thể để bà ấy mất mặt, phải không?” Nghĩ đến kiếp đầu tiên rồi đến chuyện lần này, cũng có chút bất đắt dĩ, “Ngươi đợi xem, lần này nhất định vẫn chỉ là hạ nhân. Vào sang năm, mới chính là lúc oan ức cho ta hơn thế này nhiều”.
Ai bảo chính bản thân cô không thể sinh được hài tử chứ? Mỗi lần nghĩ đến đây, A Ly đều cảm thấy bản thể của cô hình như không phải là một phụ nữ, mà là giống như một cái tử cung.
Đám thiếu nữ này đã có dung mạo thế kia, đến Đông cung tất nhiên làm một hạ nhân là không đủ. Bọn họ sẽ giống như ở kiếp đầu tiên tự đấu đá dày vò lẫn nhau, chỉ vì muốn Tư Mã Dục chú ý tới.
Lúc này đây, Tư Mã Dục nửa phần đáp lại cũng chưa từng cho, các mỹ nhân cứ hao hết tâm tư vào mùa Đông cứ dạo hết hoa viên chỉ mong gặp phải anh dù chỉ một lần, nhìn đám y phục kia A Ly phát run. Tư Mã Dục thì giả mù giả lòa, mặc cho bọn họ xẹt điện tứ tung, vẫn chỉ thờ ơ. Thỉnh thoảng cũng nổi lên ý xấu, vẫn là giựt dây diễn trò ấm áp với A Ly, cùng anh đi dạo hoa viên một chút, khiến cho các mỹ nhân mong muốn có một lần cơ hội đều bị đông lạnh.
Nào có ai là kẻ si đần. Lần này các cô nương đều nhanh chóng hiểu ra cái gì là phí công vô ích, dần dần thì chây lười đến mức tiêu cực.
Thái hậu đã từng nói những cô nàng này đều thông minh, nhưng bọn họ đến Đông cung chưa được hai tháng, thì đều biến thành những chú chim lảo đảo suốt ngày nhàn rỗi.
—- Bọn họ vốn dĩ là những chú chim hoàng yến được nuôi cho nam nhân, chứ nào phải ruồi muỗi phải làm việc đến già.
A Ly cũng không thể đặt bọn họ ở trong lòng.
Đảo mắt xuân đến, lại một ngày mồng một tết nữa ghé thăm.
Qua hết một năm, ngày bảy tháng giêng âm lịch Hoàng hậu mở yến tiệc trong cung. Mẹ A Ly tiến cung, gửi tin cho A Ly, bảo cho cô biết đã tìm được danh y có thể giúp cô điều dưỡng thân thể.
Chỉ là danh y là một người đàn ông, để đàn ông một mình tiến Đông cung gặp Thái tử phi, điều này quá hồ đồ. Mẹ A Ly suy nghĩ trước sau, dù được hay không cứ việc đem người ấy tiến vào Thái y viện trước đã.
Có điều mẹ A Ly đã cân nhắc kỹ càng rồi.
Ngày mồng bảy tháng Giêng âm lịch mở yến tiệc ở sau Hoa Lâm, Dung Khả và Tư Mã Dục uống rượu trên một hòn đảo ở hồ Côn Minh. Gió thổi dập dờn, sóng gợn lăn tăn. Chẳng biết anh ta nghĩ điều gì, bỗng dưng cười rộ lên.
“Mùa Đông năm ngoái, bà nội nhà A Diễm chuyển bệnh cũ, ta có cho một phương thuốc. Việc đó người còn nhớ chứ?”.
Tư Mã Dục gật đầu nói có, cười hỏi: “Thế nào, ngươi thật sự muốn đổi nghề làm danh y sao?”.
“Không làm danh tướng, liền làm danh y, cuối cùng chỉ có một việc. Ta không thể coi chức vị như đồ ăn”. Dung Khả một mặt hâm rượu, một mặt cười nói, “Mà tế thế cứu người, là công đức lớn lao. Phải thực lòng nguyện ý”.
“Ừm. Sau đó thì sao?”.
“Sau đó… sau đó thì như hòn đá ném vào giữa hồ, nước thay nhau nổi lên. Hôm nay nhà người ta ở trong thành Kiến Nghiệp mời ta đến xem bệnh, đại khái có thể coi như sóng hồ Côn Minh cuộn một vòng. Vả lại địa vị cũng không nhỏ — người tuyệt đối không tưởng tượng được đâu”.
“Nói nghe thử đi”.
Dung Khả nhếch môi, nhìn Tư Mã Dục, “thiên kim của Trung Thư Lệnh gia, trưởng tỷ của A Diễm, chính là phu nhân của người?”.
Tư Mã Dục phun một ngụm rượu ra khỏi miệng, “Sao ta lại không biết?”.
“Đây là điểm không phải của người. Dù sao người nhà phu nhân của người tìm tới ta, là vì— cầu con. Phụ nữ ba mươi không có con đi cầu con, ta còn có thể hiểu được. Phu nhân của người với người thành thân chưa bao lâu, mới một năm phải không? Thế nào mà đã sốt ruột cầu con?”.
Tư Mã Dục trở nên trầm mặc không nói.
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn phải nói: “Nếu thật sự ngươi có bản lĩnh, hôm khác ta an bài, ngươi phải đi bắt mạch chẩn trị cho nàng. Không được dùng dược lung tung, cố điều trị tu bổ cho nàng ấm lên. Thân thể của nàng ấy có hơi suy nhược”.
“Đương nhiên ta có bản lĩnh thực sự”.
Tư Mã Dục nhe răng xỉ vả, lúc này mới lộ ra chút hiểm ác: “Chuyện cầu con gì đó ngươi không cần phải quan tâm. Loại chuyện thế này tự ta sẽ biết nỗ lực hết mình!”.
Mùa Đông năm Chiêu Minh hai mươi, Giang Bắc bắt đầu mất bình tĩnh.
Vệ Lang ở Tương Dương, đã vài lần liên tiếp cùng quân Hán Bắc giao chiến, có thắng có bại. Về phía Kinh Châu có truyền tin tới, có đại quân Bắc Tần đóng quân ở Hán Bắc, phía sau còn có đội quân đến tiếp viện cuồn cuộn không ngừng, cứ như là sắp có động tĩnh lớn lắm.
Trong lúc nhất thời, lực chú ý trong triều đều bị hấp dẫn ở việc hỗ trợ lẫn nhau lần này.
Hoàng Thượng thì ở phía sau hạ lệnh Tư Mã Dục thay ông đi tuần, dọc đường thử nghiệm cùng phòng ngự để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp tới.
Tư Mã Dục trở nên bận rộn chân không chạm đất.
A Ly không thể bên cạnh chiếu cố, chỉ có thể làm nữ nhân mong ngóng tin chồng, các người nhà cô và chị em trong nhà đưa cha và các anh đi nhận nhiệm vụ — nói trở lại, cô người đang ở Đông cung cũng đủ biểu lộ lập trường của các đàng ông của Vương gia, trái lại cũng không có gì không thích hợp.
Mấy ngày này cô đã nhiều lần triệu kiến người cả nhà, thuận tiện cũng bàn chuyện với mẹ cô về việc cho gọi đại phu đến giúp cô điều dưỡng thân thể.
Song mẹ cô không cho là đúng, chỉ thoải mái nói rằng: “Gấp gáp cái gì, con đã lớn đâu? Mẹ cũng phải trên hai mươi tuổi mới có con đó”.
Tất nhiên A Ly không thể nói đây chính là bài học mà cô đã rút ra sau ba kiếp. Chỉ có thể lên tiếng đe dọa, “Chính là con cảm thấy không khỏe lắm, kinh nguyệt cũng không tới chính xác. Lúc tới kỳ thì đau đớn muốn chết. Mới nghĩ phải cố điều trị. Huống hồ… Con thì có thể chờ qua hai mươi tuổi, còn Thái tử thì có thể sao?”.
Sau đó trong lòng thầm niệm a di đà Phật — ở kiếp đầu tiên, vậy mà Tư Mã Dục lại ngang ngạnh chống trả, đợi cô đến năm gần ba mươi tuổi. Nhưng lúc này cũng chỉ có thể vu oan cho anh.
Nét mặt của mẹ A Ly lúc này mới trở nên trầm trọng. Điều này là điều độc ác của xã hội, với phụ nữ mà nói, thứ duy nhất đáng tin chỉ có tình thân nhi tử. Ngoài người chồng ra, có đôi khi liên quan đến gia tộc cũng không đáng tin cậy. Bởi vì với người chồng mà nói chuyện tình yêu nam nữ không đáng giá tiền, mà người khi đối diện với gia tộc mà nói, lợi ích của gia đình đương nhiên phải cao hơn so với nữ nhi đã gả ra ngoài.
Suy nghĩ một lát, vẫn là nói: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi cả nhà an bài thay con. Chỉ là có một việc con cần phải nhớ kỹ, những chuyện lớn nhỏ trong cung đình cũng đều là cấm kỵ, phải để ý tai mắt của người khác”.
A Ly đành nói: “An tâm đi, con rõ mà”.
Trong hai tháng nay cô trước trước sau sau đã đuổi đi không ít người — mấy lần việc nặng nhọc cũng có điểm tốt ở đó, thời gian sẽ có thể nghiệm chứng thật giả gì đó, nói chẳng sai chút nào, chí ít cũng có thể thấy được sự thay đổi của người khác rõ ràng hơn một chút. Bên người A Ly, người nào là của Thái hậu, người nào là của Hoàng hậu, người nào cần phải phòng bị, người nào cần nên giữ lại, người nào có thể tín nhiệm, đại thể cô đều đã biết hết.
Mẹ cô lại nói: “Linh đan diệu dược cái gì chứ, sao bì được việc Thái tử yêu thích con. Là con quá đa tâm mà thôi”.
A Ly cười nói: “Con hiểu rồi ạ”.
Tư Mã Dục phải xuất môn, Hoàng hậu và Thái hậu với anh đều thay phiên dặn dò thân thiết.
Tới gần cuối năm, các nơi dâng lên cống vật mùa Đông, nhà mẹ của Thái hậu cũng đưa vào không ít đồ đạc, có rất nhiều là người tài năng ở Giang Bắc làm ra. Thái hậu cưng chiều Tư Mã Dục, hơn phân nữa đều đưa đến Đông cung.
Tư Mã Dục luôn luôn đối với Thái hậu đặc biệt gần gũi — thứ nhất bởi vì bà cháu cách đời thân, thứ hai anh cũng đã hiểu rõ, anh thân cận với Thái hậu nhiều hơn một phần, áp lực của Hoàng hậu và A Ly cũng sẽ ít hơn. Bởi vậy mặc dù bận rộn không hết việc, vẫn cố thêm chút thời gian vào cung Thái hậu để ngồi chuyện trò.
Xốc tấm rèm cửa bằng vải bông bước vào phòng, thì có một luồn hương ẩm ướt xông đến trước mặt.
Thái hậu tuổi cao, yêu thích những cô nương hoạt bát hiếu động, cung nữ trong phòng bà trái ngược với chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu, càng trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều. Các cô nàng lúc nào cũng dọn tới dọn lui đám hoa cỏ, trong phòng Thái hậu là hoa anh thảo, thủy tiên, thậm chí là bồn hoa, quýt, táo gai đều xanh biếc đẹp mắt, hoa nở ngợp hoa, trái ra trĩu nặng, vô vùng náo nhiệt tươi vui. Tư Mã Dục cũng thường tới chỗ Thái hậu để xin chút hoa cỏ, nhưng khi bước vào nhìn thấy muôn hồng nghìn tía đầy ắp gian nhà, vẫn có chút thất thần cảm thán.
Chỉ có thể thất thần được chốc lát mà thôi, cung nữ đang cúi thấp người chọn hoa, ôm một chậu hoa thủy tiên đứng lên, vừa quay đầu đã đụng vào người Tư Mã Dục.
Tư Mã Dục cũng không trách cứ, đưa tay đỡ cô ta, rồi giúp cô ta ôm lại bình sứ chứa nước. Cung nữ thẹn thùng đỏ mặt, bế hoa cúi đầu không nói.
Tư Mã Dục đầu tiên định nói “đứng lên đi”, mới phát hiện cung nữ nọ căn bản không hề hành lễ. Lại theo bản năng nhìn thoáng qua một chốc. Thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ta, không khỏi cười cười.
—- Anh đối với mị lực của bản thân vẫn còn rất hài lòng.
Liền không để trong lòng.
Chỉ là hành động vô tình của anh, Thái hậu ở bên trong nhìn thấy, cũng đã suy nghĩ.
Bà cháu hai người nhìn nhau, Thái hậu cười nói: “Thủy tiên kia, con có thích thì mang về nha”.
Thật ra Tư Mã Dục không hề thấy thích. Anh thích chính là những đám hoa vàng tươi, hương thơm nhè nhẹ. Mà đóa thủy tiên vẻ đẹp thanh cao, hương thơm lại quá nồng nàn, không phải sở thích cua anh. Có điều Thái hậu đã nói, anh vẫn nên tươi cười đáp ứng: “Tạ tổ mẫu ban thưởng, từ chối thì bất kính”.
Thái hậu cười bưng trà nóng, nhẹ nhàng thổi vài hơi, mới không nhanh không chậm nói: “Người cũng cùng mang về luôn đi”.
Tư Mã Dục không ngờ Thái hậu là đợi ra chiêu này, vội nói: “Tôn nhi gần đây khá bận, ít có thời gian để đến để tận hiếu. Vốn dĩ nên tặng thêm người đến để bà giải buồn, sao lại dám làm ngược lại, đoạt người của tổ mẫu?”.
Thái hậu cười nói: “Ai tới cũng đều không bằng con ghé một chút. Nhưng thật ra ta muốn cháu dâu sinh chắt trai để ngươi bồng ẵm, hai người các con tuy không nôn nóng. Có mẫu hậu con bên kia, ta cũng không tiện giục. Nhưng hai đứa con vẫn là nên gia tăng thêm người trong nhà thì mới tốt”.
Tư Mã Dục không nói gì, chỉ có thể cười hì hì.
Thái hậu lại nói: “Mấy ngày nay con bận, thê tử con bên kia cũng không rảnh rỗi, ta đều biết hết. Vậy mà vào thời khắc này thân thể con bé lại có bệnh. Nha đầu này ở chỗ ta, việc khác thì không nói, việc bưng trà rót nước đều rất lanh lợi. Cung nhân đắc dụng ở chỗ con cũng không nhiều —” rồi cười như không cười nhìn Tư Mã Dục —- những năm này Thái hậu, Hoàng hậu cũng đã đưa qua Đông cung nhiều cung nhân hữu dụng, đáng tiếc đều bị Tư Mã Dục dày vò nhiều lần, “Một lát nữa ta sẽ chọn vài người để con mang về, có thể giúp thê tử con giảm vài phần tâm sự, để con bé an tâm điều dưỡng, cũng rất tốt”.
Tư Mã Dục cũng chỉ có thể cười nói: “Tổ mẫu nói rất phải, gần đây Đông cung việc vặt thì nhiều, thêm vài cung nhân biết làm việc cũng tốt. Chỉ là ở phía con đều là công việc nặng, cũng không dám quản bà kiếm giúp người”.
Thái hậu cũng không hề được đằng chân lân đằng đầu, cười xéo anh, “Tốt thôi, ta còn luyến tiếc cho con nữa kia!”.
Đã tới cuối năm, A Ly dưỡng bệnh coi như nhàn rỗi. Uống thuốc mệt chỉ muốn ngủ, lại ngủ không được, cứ thế sai người mang sổ sách tới, tính toán thu chi của Đông cung một năm nay.
Trên bệ cửa sổ bày chậu hoa anh thảo, một bó vàng tươi thật to. Từ lúc A Ly không cho anh mang tặng châu bảo tơ lụa, anh bắt đầu quay về việc tặng hoa. Lúc đó A Ly mới vui lòng mà nhận.
Hoa này nở thật sôi động, nhưng cuối cùng vẫn làm người ta nhớ tới những chuyện đau khổ xưa cũ.
Hoa nở bừng vốn dĩ cũng là chuyện rất trống vắng trên đời, nở rộ lại bừng bừng hương thơm, nhưng nào có tránh được số phận phải héo tàn. Thời gian trôi qua, những thứ tốt đẹp của mọi vật trên đời đều lưu lại cho người ta một vết tích.
Luôn luôn không lưu được, chỉ có những thứ muốn nắm lấy trước mắt.
Bên này cô chần chừ tính toán cùng cảm khái, bên kia Châu Ngọc vào phòng đổi trà, lại bỏ chén thuốc vào khay, rồi bẩm báo, “Thái tử sai người tới ạ”.
Hơn nửa thời gian A Ly đã nhận được điều này, phỏng chừng nếu anh không sai người đến chuyển lời, thì cũng là đến tặng đồ. Liền đóng sổ sách lại, nói: “Cho người vào đi”.
Tới là một thanh niên, là cận thị bên cạnh Thái tử, A Ly nhận ra. Rồi lại theo vào năm cô gái, mỗi người đều mi thanh mục tú, yểu điệu thục nữ. Trước mặt A Ly xếp thành hai hàng. Hai tay mềm mại uyển chuyển xếp gọn trước người, ống tay áo dài ngắn bao nhiêu. Những đôi tay nọ được chăm sóc mềm mại như nhau, từng ngón dài như nhánh hẹ, mười đầu ngón tay nhọn hoắc.
A Ly đau đầu.
Hỏi: “Đây là?”.
Cận thị vội đáp: “Thái hậu ban thưởng hạ nhân, giúp đỡ bưng trà rót nước. Điện hạ nói vừa vặn Tây điện ít người hầu hạ, mới chuyển các nàng qua bên người để hầu hạ”.
A Ly lập tức hiểu ra.
Tây điện là nơi chiêu đãi khách. Là do Tư Mã Dục hướng ngoại, lúc có việc đều ở bên ngoài vô thanh vô tức giải quyết, bởi vậy Tây điện ít khi dùng tới. Cũng chỉ để mồng một tết quần thần đến yết kiến Đông cung là xong, Thái tử cùng một vài người có giao hảo tốt qua lại, nhưng lại không thích giao tiếp với quan lại, chỉ có thể uống chút trà, trò chuyện qua thời gian.
Tuy là A Ly mới vừa đuổi đi một ít người không đáng tin, Thái hậu lại tiếp tục tặng vào, nhưng nếu một lần này là chiêu công khai, trái lại cũng không nên tính toán làm gì.
Rồi phân phó Châu Ngọc cho bọn họ ghi vào sổ, nói: “Cứ chiếu theo lời Thái tử nói mà an bài đi”.
Rồi cho bọn họ lui đi.
Quay đầu Châu Ngọc đã thay A Ly oan ức một trận, A Ly cũng chỉ đành cười nói: “Thái hậu chính là muốn nhét người vào, Thái tử nào có thể để bà ấy mất mặt, phải không?” Nghĩ đến kiếp đầu tiên rồi đến chuyện lần này, cũng có chút bất đắt dĩ, “Ngươi đợi xem, lần này nhất định vẫn chỉ là hạ nhân. Vào sang năm, mới chính là lúc oan ức cho ta hơn thế này nhiều”.
Ai bảo chính bản thân cô không thể sinh được hài tử chứ? Mỗi lần nghĩ đến đây, A Ly đều cảm thấy bản thể của cô hình như không phải là một phụ nữ, mà là giống như một cái tử cung.
Đám thiếu nữ này đã có dung mạo thế kia, đến Đông cung tất nhiên làm một hạ nhân là không đủ. Bọn họ sẽ giống như ở kiếp đầu tiên tự đấu đá dày vò lẫn nhau, chỉ vì muốn Tư Mã Dục chú ý tới.
Lúc này đây, Tư Mã Dục nửa phần đáp lại cũng chưa từng cho, các mỹ nhân cứ hao hết tâm tư vào mùa Đông cứ dạo hết hoa viên chỉ mong gặp phải anh dù chỉ một lần, nhìn đám y phục kia A Ly phát run. Tư Mã Dục thì giả mù giả lòa, mặc cho bọn họ xẹt điện tứ tung, vẫn chỉ thờ ơ. Thỉnh thoảng cũng nổi lên ý xấu, vẫn là giựt dây diễn trò ấm áp với A Ly, cùng anh đi dạo hoa viên một chút, khiến cho các mỹ nhân mong muốn có một lần cơ hội đều bị đông lạnh.
Nào có ai là kẻ si đần. Lần này các cô nương đều nhanh chóng hiểu ra cái gì là phí công vô ích, dần dần thì chây lười đến mức tiêu cực.
Thái hậu đã từng nói những cô nàng này đều thông minh, nhưng bọn họ đến Đông cung chưa được hai tháng, thì đều biến thành những chú chim lảo đảo suốt ngày nhàn rỗi.
—- Bọn họ vốn dĩ là những chú chim hoàng yến được nuôi cho nam nhân, chứ nào phải ruồi muỗi phải làm việc đến già.
A Ly cũng không thể đặt bọn họ ở trong lòng.
Đảo mắt xuân đến, lại một ngày mồng một tết nữa ghé thăm.
Qua hết một năm, ngày bảy tháng giêng âm lịch Hoàng hậu mở yến tiệc trong cung. Mẹ A Ly tiến cung, gửi tin cho A Ly, bảo cho cô biết đã tìm được danh y có thể giúp cô điều dưỡng thân thể.
Chỉ là danh y là một người đàn ông, để đàn ông một mình tiến Đông cung gặp Thái tử phi, điều này quá hồ đồ. Mẹ A Ly suy nghĩ trước sau, dù được hay không cứ việc đem người ấy tiến vào Thái y viện trước đã.
Có điều mẹ A Ly đã cân nhắc kỹ càng rồi.
Ngày mồng bảy tháng Giêng âm lịch mở yến tiệc ở sau Hoa Lâm, Dung Khả và Tư Mã Dục uống rượu trên một hòn đảo ở hồ Côn Minh. Gió thổi dập dờn, sóng gợn lăn tăn. Chẳng biết anh ta nghĩ điều gì, bỗng dưng cười rộ lên.
“Mùa Đông năm ngoái, bà nội nhà A Diễm chuyển bệnh cũ, ta có cho một phương thuốc. Việc đó người còn nhớ chứ?”.
Tư Mã Dục gật đầu nói có, cười hỏi: “Thế nào, ngươi thật sự muốn đổi nghề làm danh y sao?”.
“Không làm danh tướng, liền làm danh y, cuối cùng chỉ có một việc. Ta không thể coi chức vị như đồ ăn”. Dung Khả một mặt hâm rượu, một mặt cười nói, “Mà tế thế cứu người, là công đức lớn lao. Phải thực lòng nguyện ý”.
“Ừm. Sau đó thì sao?”.
“Sau đó… sau đó thì như hòn đá ném vào giữa hồ, nước thay nhau nổi lên. Hôm nay nhà người ta ở trong thành Kiến Nghiệp mời ta đến xem bệnh, đại khái có thể coi như sóng hồ Côn Minh cuộn một vòng. Vả lại địa vị cũng không nhỏ — người tuyệt đối không tưởng tượng được đâu”.
“Nói nghe thử đi”.
Dung Khả nhếch môi, nhìn Tư Mã Dục, “thiên kim của Trung Thư Lệnh gia, trưởng tỷ của A Diễm, chính là phu nhân của người?”.
Tư Mã Dục phun một ngụm rượu ra khỏi miệng, “Sao ta lại không biết?”.
“Đây là điểm không phải của người. Dù sao người nhà phu nhân của người tìm tới ta, là vì— cầu con. Phụ nữ ba mươi không có con đi cầu con, ta còn có thể hiểu được. Phu nhân của người với người thành thân chưa bao lâu, mới một năm phải không? Thế nào mà đã sốt ruột cầu con?”.
Tư Mã Dục trở nên trầm mặc không nói.
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn phải nói: “Nếu thật sự ngươi có bản lĩnh, hôm khác ta an bài, ngươi phải đi bắt mạch chẩn trị cho nàng. Không được dùng dược lung tung, cố điều trị tu bổ cho nàng ấm lên. Thân thể của nàng ấy có hơi suy nhược”.
“Đương nhiên ta có bản lĩnh thực sự”.
Tư Mã Dục nhe răng xỉ vả, lúc này mới lộ ra chút hiểm ác: “Chuyện cầu con gì đó ngươi không cần phải quan tâm. Loại chuyện thế này tự ta sẽ biết nỗ lực hết mình!”.
Danh sách chương