Cuối cùng Tư Mã Dục cũng tìm thấy A Ly tại cung Hoàng Hậu.
Hai người lại một đường đi tới chỗ Thái Hậu thỉnh an, rồi cùng bước lên xe ngựa quay về Đông cung.
Bên ngoài mưa dầm không ngớt, trên toa xe đều ngưng tụ sương mù, chỉ chốc lát thôi quần áo đã ẩm ướt, dính vào người rất khó chịu. A Ly liền dựa sát vào người Tư Mã Dục.
Hỏi: “Sao đến muộn quá thế?”.
Tư Mã Dục nói: “Bị phụ hoàng giữ lại dạy bảo một lát. Trên người lại thấm ướt, bèn trở về thay đổi y phục.”
A Ly lập tức từ trên người anh ngồi dậy. Tư Mã Dục thấy cô như bị sét đánh trúng sắc mặt biến đổi nhanh chóng, bình tĩnh kia rõ ràng là giả vờ, liền giữ chặt tay cô, dùng ngón tay khô ráo vuốt vuốt lòng bàn tay cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
A Ly không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi lại, “Thật sự chỉ trở về thay bộ quần áo thôi?”
“Ừm…. còn vào nội viện tìm nàng nữa. Kết quả, cả người ướt sũng vẫn không tìm được nàng, mới nghĩ rằng có lẽ nàng đang ở chỗ mẫu hậu.”
A Ly mím môi, tỉ mỉ nhìn chăm chú ánh mắt anh.
Tư Mã Dục bị cô nhìn đến phải chột dạ.
Trực giác ở sâu trong đáy lòng anh đều mười phần xao động, trực giác kia làm cho anh lo lắng bất an, không rõ nguyên do nào đã khiến anh giấu đi chuyện gặp được Tả Giai Tư. Anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại vì chuyện đó mà giống như con vịt mạnh miệng, rõ ràng không có gì là không thể thẳng thắn.
“Không lẽ nàng hi vọng ta trở về để làm cái gì sao?” Tư Mã Dục cười hỏi.
A Ly lắc đầu, nhấc màn xe lên. Bên ngoài từng hạt mưa nho nhỏ bay vào, cô nhắm mắt, dường như thở dài.
“Không, không có gì hết”. Cô nói.
Đáy lòng Tư Mã Dục vì thế mà trở nên rối loạn.
—- Lại là thái độ này. Chung quy cứ cảm thấy cô biết hết mọi việc, rồi lại giống như chuyện gì cũng khinh thường không muốn bàn bạc với anh. Làm như anh là kẻ vô tri, không hiểu chuyện, chỉ biết khiến cô mệt mỏi rã rời, bất đắc dĩ, phải bỏ qua và bao dung tất cả.
Cảm giác đó rất đáng ghét, giống như có một chuyện gì đó, đối với bạn là vô cùng quan trọng, mọi người chung quanh bạn đều biết, nhưng lại thông đồng với nhau để giấu bạn.
“Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì hả?” Anh không nhịn được liền mở miệng chất vấn.
A Ly không rõ nguyên do.
Nhưng mà có chuyện trước làm nền, giờ phúc này cô tỏ ra vô tội, ngược lại càng làm người ta không cam tâm.
Tư Mã Dục kéo phăng cô quay lại, nghiêng người ngậm chặt cánh môi cô, giận hờn cắn hai cái, vẫn không đủ nhẫn tâm làm cô đau. Lại ngậm chặt, nhẹ nhàng trằn trọc. Dường như chỉ làm như vậy mới có thể từ miệng cô cắn ra được câu trả lời.
A Ly Ly buồn cười, kết quả lại bị anh hờn dỗi cắn một cái. Anh nhắm hai mắt lại, thân thuộc như con đường về nhà, cửa cũng không thèm gõ liền tìm đường đưa đầu lưỡi đi vào. Không chậm không nóng, dịu dàng nồng đượm.
A Ly thả màn xe xuống, tiếng mưa rơi liền bị chặn lại bên ngoài.
Xe ngựa chạy qua cầu nhỏ, từng hạt mưa len lỏi vào những mái ngói đen trên bức tường trắng rồi chảy đi. Mưa bụi Giang Nam bay lất phất như bức tranh. Từng vó ngựa đạp lên mặt đá, vụt qua những cửa sổ sát đường tạo ra vô số ảo ảnh, lãng tử quay về không còn là khách mà đã thuộc về cô rồi.
Cánh tay anh vòng qua người cô, A Ly cũng ôm lấy anh. Cuối cùng đem nụ hôn bức cung biến thành dây dưa của tiểu biệt thắng tân hôn.
Khi xuống xe Tư Mã Dục ôm A Ly, A Ly vòng tay qua cổ anh.
Ngoài phòng, hoa quế theo mưa rơi xuống, A Ly dúi đầu vào lòng anh trốn mưa.
Tư Mã Dục nói khẽ: “Chúng ta cũng nên bắt đầu lo lắng đến vần đề con cái đi, không phải nàng đang sốt ruột cầu con sao?”
A Ly nghĩ, nếu có thể sinh thì cô đã chẳng sốt ruột, hiện giờ cũng chỉ mới ở độ tuổi học sinh trung học thôi mà.
Dứt khoát không trả lời.
Tư Mã Dục liền lên giọng âm cuối, ở bên tai cô,”Sao?”
Năm ngón tay A Ly len lỏi vào bên trong áo Tư Mã Dục, thấp giọng oán trách, “Vào nhà rồi hẵng nói_____”
—- Anh ôm người ta đứng nói chuyện không cảm thấy nặng sao? Tư Mã Dục đắc ý cười rộ lên, nghĩ rằng, cuối cùng cũng có lúc thành thật. Liền ôm cô cao hơn, đi xuyên qua từng cánh cửa, ôm thẳng vào trong phòng ngủ.
Tư Mã Dục rong rủi trên đường đã non nửa tháng, cả người mệt mỏi. Mặc dù muốn giày vò qua lại một lần, nhưng thể lực không đủ. Vừa trở về náo loạn với A Ly được một lát đã ngáp ngắn ngáp dài.
A Ly ngồi, anh liền gối đầu lên đùi A Ly, câu được câu không cùng cô nói chuyện.
Nhưng không hề ngoan ngoãn, ngón tay cứ len vào bên trong quần áo thăm dò. Nhưng không có lực sát thương gì, chỉ khiên A Ly nhồn nhột, cô bèn nhéo tai anh, cười nói: “Chàng thử động thêm chút nữa xem?”
Anh cười hỉ hả, rồi im lặng một lúc, như là đang ngủ. Lại nửa tỉnh nửa mê gọi một tiếng, “A Ly.”
A Ly liền khẽ nói: “Thiếp đây”.
Anh sờ soạn hai bên, bắt được tay A Ly, nắm chặt, âm thanh yếu ớt mệt mỏi, “Nàng không được đi đâu hết.”
“Vâng”
“…….. Dù sao vẫn cảm thấy nàng chỉ trả lời ta cho có lệ”. Anh càu nhàu oán giận một tiếng, lúc này cuối cùng mới chịu ngủ.
Anh vừa ngủ thì lập tức ngủ như heo, sét đánh cũng đánh không tỉnh, cơm chiều cũng không thức dậy để ăn.
Đến khi A Ly thấy đói, Châu Ngọc hỏi có nên gọi anh tỉnh dậy hay không, A Ly liền cười lắc đầu, nói: “Cứ để chàng ngủ, chạy ngựa đường xa mệt nhọc đến độ nào không tưởng tượng được đâu”.
Đẩy anh qua một bên, liền cho gọi người thân tín của anh đến hỏi chuyện. Tất nhiên cũng biết, quả nhiên anh lại gặp Tả Giai Tư.
A Ly ngồi một mình buồn xo tới tận nửa đêm, nhìn Tư Mã Dục ngủ ngon, dáng vẻ thoải mái, liền căm hận đi qua bóp mũi anh, nhìn anh chịu đựng đến đỏ mặt, há miệng thở lớn, nhưng vẫn không tỉnh, mới cười buông anh ra.
Rồi oán giận nói: “Còn hồ đồ tái phạm, sẽ không cần chàng nữa……”
Tới nửa đêm, Tư Mã Dục bắt đầu ngủ không yên giấc, gian nan giãy dụa, lại cứ như đang bị trói buộc, tay chân giãy mãi không ra, âm thanh cũng kẹt lại trong cổ họng.
A Ly bị anh đánh thức, nghĩ là cơn ác mộng bình thường, mới mơ mơ màng màng đưa tay vỗ trấn an anh. Sờ soạng mồ hôi đầy tay, mới nhận ra không đúng, vội vàng đẩy anh, gọi: “A Mang, A Mang?”.
Tư Mã Dục giơ tay ra, cố gắng mò mẫm xung quanh. Như đang cố gắng nắm bắt thứ gì đó, A Ly vội vã cầm tay anh. Anh nắm thật chặt, chợt bình tĩnh trở lại. Kéo tay A Ly đến trước ngực. A Ly cúi người xuống hôn anh, đột nhiên có giọt nước mắt rơi từ khóe mi anh xuống.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, thỉnh thoảng gió cũng thổi gắt, làm tiếng mưa bỗng nhiên dầy đặc hơn. Xuyên vào cửa sổ, khiến cả ánh nến trong phòng bỗng trở nên chao đảo.
Chiếu rõ hai vệt nước trôi xuôi từ đôi mắt anh.
Đó quả thật là nước mắt.
A Ly bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Tư Mã Dục ngủ an ổn như bức tượng chết, đến mức không nghe thấy tiếng thở. Ánh nến chiếu lên hàng mi thật dài, như được nhuộm trong vầng ánh sáng. Như không hề thỉnh cầu điều gì, mới có thể bình yên nhắm mắt.
Trong lòng A Ly có sợ hãi không sao diễn tả, chính cô cũng thấy là rất khôi hài, nhưng thực sự cô đã len lén đưa tay thăm dò hơi thở của anh, cúi người nghe tim anh đập. Khi đã xác định anh đang yên bình ngủ, mới thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt tựa vào người anh.
Đêm khuya yên tĩnh, bên tai cô là tiếng tim đập thình thịch. Anh vẫn đang nắm chặt tay cô.
“A Ly Mang.” Cô lại khẽ gọi.
Một lát sau, Tư Mã Dục còn buồn ngủ uể oải đáp lại, “Ưm….” Anh sờ vào mái đầu bù xù của A Ly, ngáp một cái hỏi, “Sao thế…. Trời còn chưa sáng mà.”
“Là tại chàng đánh thức thiếp trước.”
“…………” Tư Mã Dục không nói gì bắt đầu vò đầu cô.
“Có phải chàng đã gặp ác mộng gì đó?” A Ly lại hỏi.
“không nhớ nữa, hình như không phải là gặp ác mộng….. À, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta mơ thấy mình đánh thắng trận. Hình như còn là ở bờ sông, đánh cho Bắc Tần quăng mũ cởi giáp, hoa cỏ lau đều nhuộm một màu đỏ.”
—- vậy việc quái gì chàng phải khóc!
Đến đây, người không nói gì chính là A Ly.
“Quên đi, không thèm nghe chàng nói nữa, thiếp buồn ngủ rồi.”
Tư Mã Dục đã ngủ năm sáu canh giờ, sớm đã hồi phục tinh thần, bị A Ly gọi dậy, lại nhớ tới cơn mơ khiến nhiệt huyết sôi trào kia, làm sao ngủ được nữa? Sảng khoái nhanh nhẹn gấp trăm lần, bắt đầu giày vò A Ly.
A Ly đẩy qua đẩy lại đều không thoát nổi anh, đành dứt khoát để anh muốn làm gì thì làm, bản thân ý chí kiên định bắt đầu ngủ.
Tư Mã Dục gặm cắn cả nửa ngày, người không hề có phản ứng, nhưng hơi thở lại dần dần yên ổn ngủ thiếp đi, thì có chút căm giận. Lại đùa nghịch một lát, vẫn cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa, liền không quấy rầy cô nữa. Cũng học dáng vẻ của A Ly, tựa vào ngực cô nghe tiếng tim đập.
Đêm khuya mùa Thu rất dễ làm người ta sinh ra cảm giác trống trải.
Tư Mã Dục nghe tim A Ly đập, không ngờ cảnh tượng trong mơ dần dần tái hiện lại.
Bông cỏ lau bay như tuyết, trống trận ầm vang. Khắp núi đồi đầy cảnh chém giết tháo chạy, như bị cơn bão cát quét qua. Anh vận trên người khôi giáp kim loại, sắp sửa lên thuyền vượt sông.
Trong lúc vô tình anh nhìn lại. Dưới trời sông mênh mông, mây bắt đầu trôi đi.
Đột nhiên lại có chút bi thương như nước sông thi nhau đập vào ngực liên hồi, nháy mắt đã nhấn chìm người ta đến chết.
Bông cỏ lau phất phơ trước mắt, nhiều sắc đỏ dập dìu, tựa như quân Đông đang tới, khiến hoa hạnh theo cơn mưa xuân rơi xuống. Khi chóp mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, có cô gái khập khiễng đến bẻ một cành hoa hạnh. Tư Mã Dục thì thẫn thờ đứng ngây như khúc gỗ ở phía sau ngắm nhìn.
Thấy cô ấy bám víu thật khó khăn, rốt cuộc mới hái được đóa hoa hạnh kia vào tay, rồi vui mừng thỏa mãn chạy đi.
Cơn thủy triều lại thi nhau đánh vào lồng ngực, sức nặng kia khiến trọng lượng cơ thể không chịu nổi nên bị mang đi thật xa.
Hai người lại một đường đi tới chỗ Thái Hậu thỉnh an, rồi cùng bước lên xe ngựa quay về Đông cung.
Bên ngoài mưa dầm không ngớt, trên toa xe đều ngưng tụ sương mù, chỉ chốc lát thôi quần áo đã ẩm ướt, dính vào người rất khó chịu. A Ly liền dựa sát vào người Tư Mã Dục.
Hỏi: “Sao đến muộn quá thế?”.
Tư Mã Dục nói: “Bị phụ hoàng giữ lại dạy bảo một lát. Trên người lại thấm ướt, bèn trở về thay đổi y phục.”
A Ly lập tức từ trên người anh ngồi dậy. Tư Mã Dục thấy cô như bị sét đánh trúng sắc mặt biến đổi nhanh chóng, bình tĩnh kia rõ ràng là giả vờ, liền giữ chặt tay cô, dùng ngón tay khô ráo vuốt vuốt lòng bàn tay cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
A Ly không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi lại, “Thật sự chỉ trở về thay bộ quần áo thôi?”
“Ừm…. còn vào nội viện tìm nàng nữa. Kết quả, cả người ướt sũng vẫn không tìm được nàng, mới nghĩ rằng có lẽ nàng đang ở chỗ mẫu hậu.”
A Ly mím môi, tỉ mỉ nhìn chăm chú ánh mắt anh.
Tư Mã Dục bị cô nhìn đến phải chột dạ.
Trực giác ở sâu trong đáy lòng anh đều mười phần xao động, trực giác kia làm cho anh lo lắng bất an, không rõ nguyên do nào đã khiến anh giấu đi chuyện gặp được Tả Giai Tư. Anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại vì chuyện đó mà giống như con vịt mạnh miệng, rõ ràng không có gì là không thể thẳng thắn.
“Không lẽ nàng hi vọng ta trở về để làm cái gì sao?” Tư Mã Dục cười hỏi.
A Ly lắc đầu, nhấc màn xe lên. Bên ngoài từng hạt mưa nho nhỏ bay vào, cô nhắm mắt, dường như thở dài.
“Không, không có gì hết”. Cô nói.
Đáy lòng Tư Mã Dục vì thế mà trở nên rối loạn.
—- Lại là thái độ này. Chung quy cứ cảm thấy cô biết hết mọi việc, rồi lại giống như chuyện gì cũng khinh thường không muốn bàn bạc với anh. Làm như anh là kẻ vô tri, không hiểu chuyện, chỉ biết khiến cô mệt mỏi rã rời, bất đắc dĩ, phải bỏ qua và bao dung tất cả.
Cảm giác đó rất đáng ghét, giống như có một chuyện gì đó, đối với bạn là vô cùng quan trọng, mọi người chung quanh bạn đều biết, nhưng lại thông đồng với nhau để giấu bạn.
“Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì hả?” Anh không nhịn được liền mở miệng chất vấn.
A Ly không rõ nguyên do.
Nhưng mà có chuyện trước làm nền, giờ phúc này cô tỏ ra vô tội, ngược lại càng làm người ta không cam tâm.
Tư Mã Dục kéo phăng cô quay lại, nghiêng người ngậm chặt cánh môi cô, giận hờn cắn hai cái, vẫn không đủ nhẫn tâm làm cô đau. Lại ngậm chặt, nhẹ nhàng trằn trọc. Dường như chỉ làm như vậy mới có thể từ miệng cô cắn ra được câu trả lời.
A Ly Ly buồn cười, kết quả lại bị anh hờn dỗi cắn một cái. Anh nhắm hai mắt lại, thân thuộc như con đường về nhà, cửa cũng không thèm gõ liền tìm đường đưa đầu lưỡi đi vào. Không chậm không nóng, dịu dàng nồng đượm.
A Ly thả màn xe xuống, tiếng mưa rơi liền bị chặn lại bên ngoài.
Xe ngựa chạy qua cầu nhỏ, từng hạt mưa len lỏi vào những mái ngói đen trên bức tường trắng rồi chảy đi. Mưa bụi Giang Nam bay lất phất như bức tranh. Từng vó ngựa đạp lên mặt đá, vụt qua những cửa sổ sát đường tạo ra vô số ảo ảnh, lãng tử quay về không còn là khách mà đã thuộc về cô rồi.
Cánh tay anh vòng qua người cô, A Ly cũng ôm lấy anh. Cuối cùng đem nụ hôn bức cung biến thành dây dưa của tiểu biệt thắng tân hôn.
Khi xuống xe Tư Mã Dục ôm A Ly, A Ly vòng tay qua cổ anh.
Ngoài phòng, hoa quế theo mưa rơi xuống, A Ly dúi đầu vào lòng anh trốn mưa.
Tư Mã Dục nói khẽ: “Chúng ta cũng nên bắt đầu lo lắng đến vần đề con cái đi, không phải nàng đang sốt ruột cầu con sao?”
A Ly nghĩ, nếu có thể sinh thì cô đã chẳng sốt ruột, hiện giờ cũng chỉ mới ở độ tuổi học sinh trung học thôi mà.
Dứt khoát không trả lời.
Tư Mã Dục liền lên giọng âm cuối, ở bên tai cô,”Sao?”
Năm ngón tay A Ly len lỏi vào bên trong áo Tư Mã Dục, thấp giọng oán trách, “Vào nhà rồi hẵng nói_____”
—- Anh ôm người ta đứng nói chuyện không cảm thấy nặng sao? Tư Mã Dục đắc ý cười rộ lên, nghĩ rằng, cuối cùng cũng có lúc thành thật. Liền ôm cô cao hơn, đi xuyên qua từng cánh cửa, ôm thẳng vào trong phòng ngủ.
Tư Mã Dục rong rủi trên đường đã non nửa tháng, cả người mệt mỏi. Mặc dù muốn giày vò qua lại một lần, nhưng thể lực không đủ. Vừa trở về náo loạn với A Ly được một lát đã ngáp ngắn ngáp dài.
A Ly ngồi, anh liền gối đầu lên đùi A Ly, câu được câu không cùng cô nói chuyện.
Nhưng không hề ngoan ngoãn, ngón tay cứ len vào bên trong quần áo thăm dò. Nhưng không có lực sát thương gì, chỉ khiên A Ly nhồn nhột, cô bèn nhéo tai anh, cười nói: “Chàng thử động thêm chút nữa xem?”
Anh cười hỉ hả, rồi im lặng một lúc, như là đang ngủ. Lại nửa tỉnh nửa mê gọi một tiếng, “A Ly.”
A Ly liền khẽ nói: “Thiếp đây”.
Anh sờ soạn hai bên, bắt được tay A Ly, nắm chặt, âm thanh yếu ớt mệt mỏi, “Nàng không được đi đâu hết.”
“Vâng”
“…….. Dù sao vẫn cảm thấy nàng chỉ trả lời ta cho có lệ”. Anh càu nhàu oán giận một tiếng, lúc này cuối cùng mới chịu ngủ.
Anh vừa ngủ thì lập tức ngủ như heo, sét đánh cũng đánh không tỉnh, cơm chiều cũng không thức dậy để ăn.
Đến khi A Ly thấy đói, Châu Ngọc hỏi có nên gọi anh tỉnh dậy hay không, A Ly liền cười lắc đầu, nói: “Cứ để chàng ngủ, chạy ngựa đường xa mệt nhọc đến độ nào không tưởng tượng được đâu”.
Đẩy anh qua một bên, liền cho gọi người thân tín của anh đến hỏi chuyện. Tất nhiên cũng biết, quả nhiên anh lại gặp Tả Giai Tư.
A Ly ngồi một mình buồn xo tới tận nửa đêm, nhìn Tư Mã Dục ngủ ngon, dáng vẻ thoải mái, liền căm hận đi qua bóp mũi anh, nhìn anh chịu đựng đến đỏ mặt, há miệng thở lớn, nhưng vẫn không tỉnh, mới cười buông anh ra.
Rồi oán giận nói: “Còn hồ đồ tái phạm, sẽ không cần chàng nữa……”
Tới nửa đêm, Tư Mã Dục bắt đầu ngủ không yên giấc, gian nan giãy dụa, lại cứ như đang bị trói buộc, tay chân giãy mãi không ra, âm thanh cũng kẹt lại trong cổ họng.
A Ly bị anh đánh thức, nghĩ là cơn ác mộng bình thường, mới mơ mơ màng màng đưa tay vỗ trấn an anh. Sờ soạng mồ hôi đầy tay, mới nhận ra không đúng, vội vàng đẩy anh, gọi: “A Mang, A Mang?”.
Tư Mã Dục giơ tay ra, cố gắng mò mẫm xung quanh. Như đang cố gắng nắm bắt thứ gì đó, A Ly vội vã cầm tay anh. Anh nắm thật chặt, chợt bình tĩnh trở lại. Kéo tay A Ly đến trước ngực. A Ly cúi người xuống hôn anh, đột nhiên có giọt nước mắt rơi từ khóe mi anh xuống.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, thỉnh thoảng gió cũng thổi gắt, làm tiếng mưa bỗng nhiên dầy đặc hơn. Xuyên vào cửa sổ, khiến cả ánh nến trong phòng bỗng trở nên chao đảo.
Chiếu rõ hai vệt nước trôi xuôi từ đôi mắt anh.
Đó quả thật là nước mắt.
A Ly bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Tư Mã Dục ngủ an ổn như bức tượng chết, đến mức không nghe thấy tiếng thở. Ánh nến chiếu lên hàng mi thật dài, như được nhuộm trong vầng ánh sáng. Như không hề thỉnh cầu điều gì, mới có thể bình yên nhắm mắt.
Trong lòng A Ly có sợ hãi không sao diễn tả, chính cô cũng thấy là rất khôi hài, nhưng thực sự cô đã len lén đưa tay thăm dò hơi thở của anh, cúi người nghe tim anh đập. Khi đã xác định anh đang yên bình ngủ, mới thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt tựa vào người anh.
Đêm khuya yên tĩnh, bên tai cô là tiếng tim đập thình thịch. Anh vẫn đang nắm chặt tay cô.
“A Ly Mang.” Cô lại khẽ gọi.
Một lát sau, Tư Mã Dục còn buồn ngủ uể oải đáp lại, “Ưm….” Anh sờ vào mái đầu bù xù của A Ly, ngáp một cái hỏi, “Sao thế…. Trời còn chưa sáng mà.”
“Là tại chàng đánh thức thiếp trước.”
“…………” Tư Mã Dục không nói gì bắt đầu vò đầu cô.
“Có phải chàng đã gặp ác mộng gì đó?” A Ly lại hỏi.
“không nhớ nữa, hình như không phải là gặp ác mộng….. À, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta mơ thấy mình đánh thắng trận. Hình như còn là ở bờ sông, đánh cho Bắc Tần quăng mũ cởi giáp, hoa cỏ lau đều nhuộm một màu đỏ.”
—- vậy việc quái gì chàng phải khóc!
Đến đây, người không nói gì chính là A Ly.
“Quên đi, không thèm nghe chàng nói nữa, thiếp buồn ngủ rồi.”
Tư Mã Dục đã ngủ năm sáu canh giờ, sớm đã hồi phục tinh thần, bị A Ly gọi dậy, lại nhớ tới cơn mơ khiến nhiệt huyết sôi trào kia, làm sao ngủ được nữa? Sảng khoái nhanh nhẹn gấp trăm lần, bắt đầu giày vò A Ly.
A Ly đẩy qua đẩy lại đều không thoát nổi anh, đành dứt khoát để anh muốn làm gì thì làm, bản thân ý chí kiên định bắt đầu ngủ.
Tư Mã Dục gặm cắn cả nửa ngày, người không hề có phản ứng, nhưng hơi thở lại dần dần yên ổn ngủ thiếp đi, thì có chút căm giận. Lại đùa nghịch một lát, vẫn cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa, liền không quấy rầy cô nữa. Cũng học dáng vẻ của A Ly, tựa vào ngực cô nghe tiếng tim đập.
Đêm khuya mùa Thu rất dễ làm người ta sinh ra cảm giác trống trải.
Tư Mã Dục nghe tim A Ly đập, không ngờ cảnh tượng trong mơ dần dần tái hiện lại.
Bông cỏ lau bay như tuyết, trống trận ầm vang. Khắp núi đồi đầy cảnh chém giết tháo chạy, như bị cơn bão cát quét qua. Anh vận trên người khôi giáp kim loại, sắp sửa lên thuyền vượt sông.
Trong lúc vô tình anh nhìn lại. Dưới trời sông mênh mông, mây bắt đầu trôi đi.
Đột nhiên lại có chút bi thương như nước sông thi nhau đập vào ngực liên hồi, nháy mắt đã nhấn chìm người ta đến chết.
Bông cỏ lau phất phơ trước mắt, nhiều sắc đỏ dập dìu, tựa như quân Đông đang tới, khiến hoa hạnh theo cơn mưa xuân rơi xuống. Khi chóp mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, có cô gái khập khiễng đến bẻ một cành hoa hạnh. Tư Mã Dục thì thẫn thờ đứng ngây như khúc gỗ ở phía sau ngắm nhìn.
Thấy cô ấy bám víu thật khó khăn, rốt cuộc mới hái được đóa hoa hạnh kia vào tay, rồi vui mừng thỏa mãn chạy đi.
Cơn thủy triều lại thi nhau đánh vào lồng ngực, sức nặng kia khiến trọng lượng cơ thể không chịu nổi nên bị mang đi thật xa.
Danh sách chương