Chuyện Tây Mẫn quốc phái người đến kinh thi đấu đàn, Long gia không quan tâm. Theo ý nghĩ của Long Đại, nếu là đánh đàn hắn đi là được. Long Nhị nghĩ dù Mộc nhi nhà hắn không đi thi đấu đàn ở hoàng thất, cũng không ảnh hưởng việc buôn bán của hắn, không sao. Long Tam càng đơn giản, chuyện trong triều đình không liên quan đến giang hồ, không liên quan đến hắn.

Nhưng bỗng nhiên, Bảo Nhi ngoan của Long gia bọn họ bị người ta hạ chiến thư. Đứa bé sáu tuổi tiếp nhận chiến thư, việc này nghe rất oai phong, nhưng ba anh em Long phủ biết sự hung ác nham hiểm bên trong.

Hai nước thi đấu đàn, tuy là văn đấu, nhưng liên quan đến đến thể diện của vua, tôn nghiêm của quốc gia. Cho nên Bảo Nhi liên lụy trong đó, làm tốt mọi người sẽ nói đùa cười cho qua chuyện, làm không tốt sẽ bị người ta mượn đề tài để nói chuyện của mình, vậy cũng thật phiền toái.

Ba anh em Long gia nhất trí cho rằng, nhạc công Tây Mẫn quốc so đo với một đứa trẻ như vậy, thật là không phong độ. Chẳng những không phong độ, còn giống trong lòng có ý đồ xấu hơn. Vì vậy mọi người tính toán, chia nhau hành động.

Long Đại phái thuộc hạ đi Nhạc Tư Phủ nghe ngóng tình tiết nhạc công Tây Mẫn quốc tới thăm hỏi, lại đi nhà trọ nơi các nhạc công Tây Mẫn quốc trú ngụ tìm hiểu xem bọn họ có mưu đồ khác hay không. Long Nhị đi thăm hỏi Điền Trọng – Lễ bộ Thượng thư, muốn bảo đảm chắc chắn chuyện gọi là đứa bé sáu tuổi nhận được chiến thư chẳng qua là lời nói đùa trong tửu lâu mà thôi, muốn chuyện này biến mất. Mà Long Tam tắc thì kiểm tra từ phía giang hồ, xem việc này có gì kỳ lạ hay không.

Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, không đợi bọn họ hành động, sự tích tiểu thư Bảo Nhi của Long phủ gan dạ sáng suốt hơn người, điềm tĩnh, bình tĩnh áp chế nhạc công ngoại tộc đã loan truyền khắp phố phường.

Tốc độ loan truyền thảo luận chuyện nhỏ này thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của vụ án lớn cướp giật giết người. Hơn nữa còn đồn đại vô cùng kì diệu, làm sự việc trở nên khá nghiêm trọng. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của người Long gia.

Cuộc nói chuyện giữa Long Nhị và Điền Thượng thư cũng không thuận lợi, bởi vì sự việc đã quá ầm ĩ. Điền Trọng cau mày, tương đối khó xử: “Nhị gia, việc này đang thảo luận sôi động trên phố. Ngài xem, còn chưa đến nửa ngày đã ầm ĩ đến nơi này của ta. Mọi người đều nói đứa trẻ sáu tuổi áp chế tiêu diệt sự kiêu ngạo của nhạc công Tây Mẫn quốc, thật đáng mừng. Nhưng sứ giả Tây Mẫn quốc lại đến chỗ ta tố cáo, nói bọn họ thật tâm tới thăm hỏi, lại bị nhục nhã. Việc này nếu không thể sắp xếp ổn thỏa, sợ là sẽ gây ra mầm tai vạ chiến sự.”

Long Nhị trầm tư, không nói gì cũng không bác bỏ. Cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ vả Điền Trọng, cố gắng áp chế và làm sự việc này lắng lại. Điền Trọng liên tục tán thưởng, đích thân tiễn Long Nhị ra ngoài.

Long Nhị trở về phủ, chuyện thứ nhất chính là tìm Lý Kha, bảo hắn sắp xếp thăm dò, việc trong tửu lâu của Bảo Nhi, là ai truyền ra. Bất luận những người kia cố tình hay vô tâm, việc này thực sự hơi kỳ lạ.

Long Nhị ngồi trong phòng sách một lúc, cẩn thận suy nghĩ sự việc. Sau cùng tính toán, không bằng để Mộc nhi dạy Bảo Nhi đánh đàn, vừa để nàng ấy làm chuyện mình thích, không phải luyện võ khổ cực, vừa khiến đứa bé Bảo Nhi này hiểu chuyện hơn, đừng tưởng rằng gảy dây đàn nổ là đánh đàn. Nếu việc thi đấu đàn không thể từ chối, Bảo Nhi có thể hiểu chút đạo lý thông thường, cũng dọa được nó.

Hắn nghĩ như vậy, liền đứng dậy chuẩn bị trở về tiểu viện.

Lúc đi ngang qua thư viện của Long Khánh Sinh, thấy Bảo Nhi đang ôm con mèo hoa yêu thích của nó yên tĩnh ngồi trong viện. Thấy Long Nhị ở cửa ra vào, cao hứng vung đôi bàn tay nhỏ bé, gọi: “Nhị bá phụ.”

“Sao cháu lại ở đây một mình?” Long Nhị đi qua, sờ đầu Bảo Nhi.

Bảo Nhi cười ngọt ngào: “Phu tử đang dạy Khánh Sinh ca ca học bài, con không thể đi vào quấy rầy.”

Đứa bé nghe lời như vậy, thật sự khiến người ta thương. Long Nhị nói: “Nhị bá phụ dẫn cháu đến chỗ khác chơi.”

“Không được.” Bảo Nhi lắc đầu: “Khánh Sinh ca ca bảo con chờ huynh ấy, nói huynh ấy học xong sẽ dẫn con và mèo hoa nhỏ đi chơi. Con không thể rời đi.”

Long Nhị nhướn lông mày: “Khánh Sinh phải học một lúc lâu nữa, con không tới thăm Tiếu nhi sao?”

“Khánh Sinh ca ca nói, con ngủ trưa với muội muội rồi, cho nên buổi chiều ở cùng với ca ca.”

Long Nhị lại nhướn lông mày, tiểu tử này đến tột cùng là lừa gạt tốt hay là không? Mà thôi mà thôi, hắn vẫn là về lừa gạt nương tử.

Đang nghĩ nên về trêu chọc nương tử giải sầu, vừa quay đầu, thấy nương tử đến.

Cư Mộc Nhi cầm gậy trúc, do nha hoàn dẫn đường, đang từ từ đi về phía này. Long Nhị đang muốn gọi, Bảo Nhi lại ôm mèo hoa nhỏ chạy tới: “Nhị bá mẫu, con cho người sờ mèo hoa nhỏ.”

Cư Mộc Nhi cười ha ha, nghiêm túc sờ, còn khen: “Mèo hoa nhỏ ngoan ngoãn của Bảo Nhi sờ thật là thoải mái.”

Bảo Nhi cười hì hì, đắc ý ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cư Mộc Nhi ngồi xổm xuống, nói với Bảo Nhi nói: “Bảo Nhi ngoan, Nhị bá mẫu dạy con đánh đàn được không?”

Bảo Nhi nghiêng đầu, nghĩ một lúc: “Thế nhưng mà đánh đàn không thú vị.”

“Vậy Bảo Nhi thích gì?”

“Trước kia thích vẽ tranh.”

“Vì sao?”

“Bởi vì muốn viết thư cho nương, Bảo Nhi không biết viết chữ, cho nên vẽ tranh cho nương.” Câu trả lời của Bảo Nhi khiến Long Nhị nhớ tới thảm trạng năm đó, không khỏi xoa thái dương. Bức tranh thê thảm không nhìn ra là thứ gì. Mệt mỏi hắn phải ở bên cạnh viết lời chú giải mới có thể khiến người khác hiểu. Nhưng bản thân Bảo Nhi vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cư Mộc Nhi là không biết trình độ vẽ tranh của Bảo Nhi như thế nào, cho nên cô cười cười, lại hỏi: “Trước kia thích vẽ tranh, hiện tại thì sao?”

“Hiện tại thích mèo hoa nhỏ.”

“Mèo hoa nhỏ là quà Khánh Sinh ca tặng đúng không?”

“Vâng.” Bảo Nhi dùng sức gật đầu.

“Khánh Sinh ca ca tặng Bảo Nhi mèo hoa nhỏ đáng yêu như thế, Bảo Nhi cũng muốn tặng lại Khánh Sinh ca ca đồ tốt, đúng hay không?” Cư Mộc Nhi dụ dỗ.

“Đúng.” Bảo Nhi lại dùng sức gật đầu.

“Bảo Nhi đánh đàn lợi hại nhất trong tửu điếm đúng hay không?”

Bảo Nhi nghiêng đầu nghĩ lại vẻ mặt của mọi người, dường như là bị kinh sợ. Vì vậy lại trả lời “Vâng”, khẽ gật đầu.

Cư Mộc Nhi cười cười, lại nói: “Nhị bá mẫu có thể dạy Bảo Nhi đánh đàn lợi hại hơn, bảo Khánh Sinh ca ca như vậy.” Cư Mộc Nhi làm biểu tình khoa trường, Bảo Nhi cười “Ha ha ha” không ngừng.

“Thế nào? Chúng ta khiến Khánh Sinh ca ca cảm thấy Bảo Nhi rất giỏi, Bảo Nhi đánh đàn rất hay. Con cảm thấy như thế nào?”

Bảo Nhi vẫn còn cười, âm thanh giòn giã trả lời: “Bảo Nhi muốn Khánh Sinh ca ca khen.”

“Ừ, vậy chúng ta quyết định như vậy.” Cư Mộc Nhi đưa tay muốn sờ đầu Bảo Nhi, nàng không nhìn thấy, phương hướng hơi lệch. Bảo Nhi chủ động đem đầu cọ đến trong lòng bàn tay Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi nhịn không được cười nói: “Bảo Nhi ngoan, Nhị bá phụ của con còn có một chiếc đàn nhỏ và cầm phổ cho trẻ con dùng, có thể cho Bảo Nhi dùng nha.”

Bảo Nhi hai mắt sáng ngời, đang muốn hỏi Long Nhị, Long Nhị đã kêu lên: “Ta có hai thứ kia lúc nào?”

Cư Mộc Nhi không ngờ tới Long Nhị ở bên cạnh, bị dọa “Oa” một tiếng, ngồi trên mặt đất. Bảo Nhi thấy thế, cười “Khanh khách”, cũng học bộ dạng của Cư Mộc Nhi, ngồi trên mặt đất.

Long Nhị thở dài, đi qua kéo một lớn một nhỏ lên.

“Nhị gia sao có thể nghe lén?” Cư Mộc Nhi bĩu môi.

“Gia quang minh chính đại nghe.”

“Vậy tại sao Nhị gia không nói chuyện.”

“Xem nàng dỗ trẻ con rất thú vị, gia nhìn rất cao hứng.”

Cư Mộc Nhi lại bĩu môi: “Đàn và cầm phổ trước kia ta đưa cho Nhị gia, Nhị gia có thể cho Bảo Nhi dùng không.”

Long Nhị nhướn lông mày, chuyển hướng nói với Bảo Nhi: “Bảo Nhi ngoan, nhanh đi chờ Khánh Sinh ca ca của con, nó sắp học xong rồi đó.” Bảo Nhi nghe xong, hấp tấp đi vào tiểu viện. Long Nhị không tức giận đuổi nha hoàn, chỉ kéo Cư Mộc Nhi đi về phía thư viện.

Cư Mộc Nhi khó hiểu, nàng cũng không làm gì, sao Long Nhị nhà nàng lại tức giận rồi? Long Nhị một mạch kéo Cư Mộc Nhi vào phòng sách, bốn bề vắng lặng, hắn bắt đầu dạy dỗ: “Cái đàn và cầm phổ kia là của ta.”

Cư Mộc Nhi không nhượng bộ: “Đó là đàn trẻ con dùng, Nhị gia không dùng được.”

“Là của ta.” Khẩu khí của Nhị gia nặng thêm.

“Nhị gia muốn dùng làm gì?”

“Bày cho vui thôi.” Nhị gia ra vẻ như thật: “Đây là đồ nương tử nhà ta hôm đó vì thu hút sự chú ý của ta, cố ý tặng cho ta. Ta giữ lại, sau này nói với con cháu, nương tử của ta nhìn trúng ta, quấy nhiễu, vắt óc suy nghĩ, sử dụng thủ đoạn khiến ta từng bước từng bước để ý đến nàng ấy, cuối cùng không chịu nổi tình ý của nàng ấy, đã đáp ứng lời cầu thân của nàng ấy như thế nào.”

Cư Mộc Nhi ngẩn ngơ, đang không biết phản ứng gì cho tốt, lại nghe hắn nói: “Còn có, Bảo Nhi mua đàn, tiền bạc tiêu đương nhiên là cha nàng nó phải trả.”

Cư Mộc Nhi cắn răng nói: “Nhị gia nói đúng.”

Long Nhị đột nhiên nói: “Mộc nhi, lúc trong lòng nàng nghĩ ta không tốt, sẽ đổi gọi ta là Nhị gia a?”

“Tướng công quá lo lắng. Ngày đó lúc ta trăm phương ngàn kế lấy được sự chú ý của Nhị gia, không phải gọi Nhị gia sao? Chỉ là lúc tướng công nói chuyện cũ với đám con cháu, đừng quên nói với chúng nó, lần đầu tiên ta hẹn gặp tướng công, tướng công đang nói chuyện thân mật với một vị thiên kim tiểu thư, lần thứ hai gặp tướng công, tướng công đang nói chuyện vui vẻ một nhóm các thiên kim tiểu thư. Lần đầu tiên tướng công đưa ta về nhà, sau khi quyến luyên bụi hoa xong dẫn một tiểu thư yếu đuối thuận tiện đưa ta đi về.”

Long Nhị mặt cứng đờ, đây là đang lôi chuyện cũ ra sao?

Cư Mộc Nhi tiếp tục nói: “Tướng công nhất định phải nói hết với đám con cháu, ta là người rộng lượng, dũng cảm không sợ, mắt mù cầu thân tướng công như thế nào.”

“…” Long Nhị thầm nghiến răng, người phụ nữ nhỏ nhen, tính toán chi li quả nhiên là không vui ah.

Trong lòng Cư Mộc Nhi cũng thở dài, nàng vốn muốn nói chuyện chính với hắn, bị hắn quấy rối như vậy, nàng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu rồi.

Tướng công nhà nàng ấy à!

Bí mật của nàng có thể nói cho hắn biết lúc này sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện