Hoàng đế xem xong hồ sơ nhưng không nói gì. Ông lại bày bàn cờ, rủ Long Nhị chơi.

Hai người chơi được phân nửa thì Hoàng thượng chiếm ưu thế, giờ mới lên tiếng: “Sao Long gia lại điều tra việc này?”

“Lão Tam nhà ta lặng lẽ làm việc vì triều đình cũng không phải ngày một ngày hai.” Long Nhị đặt một quân cờ xuống, hời hợt đáp. Lời này e có vấn đề, rất nhiều khi vì triều đình không thể đứng ra làm việc nên cũng mượn tay thế lực giang hồ của Long Tam một chút, Hoàng đế biết, nhưng cũng không phải tự nhiên lại dọa nạt một người được.

“Nhưng vô duyên vô cớ điều tra làm gì?”

Long Nhị nhấc mất, cười như không cười: “Lẽ nào Hoàng thượng không biết việc đã xảy ra? Định trách ta làm việc thừa thãi? Hoàng thượng yên tâm, ta không rút dây động rừng. Mỗi một người trong đó đều có vị trí và công việc riêng, vì thế chưa từng có vấn đề gì phát sinh. Nếu Hoàng thượng có cách làm khác, ta cũng chắc chắn không làm hỏng chuyện.”

Hoàng thượng nhìn bàn cờ chăm chú, nói: “Việc này thật ra Trẫm cũng có biết, chỉ là cá tính và thái độ là người của ngươi Trẫm không lạ gì. Kết bè kết cánh, bồi dưỡng quân đội riêng, đây chính là tội to. Nhưng nếu không phải người quyền cao chức trọng, không ai dám làm thế. Ngươi cũng hiểu rằng đắc tội người quyền cao chức trọng không có gì tốt. Những thứ ngươi cho Trẫm xem cũng không phải bằng chứng. Nói không dễ nghi thì có phần giống vu cáo. Nếu không có bằng chứng mà trị tội mấy người này thì chẳng khác gì tự rước rắc rối vào thân.”

“Những người này gây bất lợi cho Hoàng thượng thì cũng là gây bất lợi cho ta. Chứ chẳng lẽ ta đây rảnh hơi tự rước rắc rối?”

“Vậy cũng không có chuyện ngươi tự làm chim đầu đàn. Theo lẽ thường, ngươi sẽ tìm một kẻ trung thành can đảm, đầu óc không linh hoạt lắm, kích động một chút cho hắn tự đến tố cáo với Trẫm, không phải như ngươi đang làm.”

Long Nhị không hề hoang mang: “Như ta mới không khiến người ta nghi ngờ. Dù rằng chỉ có ngần này bằng chứng, nhưng ai biết được liệu đây là mấy phần của tảng băng to. Để người khác ra mặt có thể khiến ta thoải mái, nhưng Hoàng thượng lại gặp phiền toái. Hoàng thượng muốn nói cũng khó, lại còn tra việc kết bè kết cánh? Hoàng thượng vừa điều tra thì các phe phái liên quan sẽ bị liên lụy, động nhẹ lại thành động mạnh, Hoàng thượng còn tra được gì? Nếu Hoàng thượng không điều tra được, những thần tử trung thành sao có thể yên tâm? Những người đó sẽ bị nản lòng thoái chí, vô cùng thất vọng, Hoàng uy ở đâu?”

Lời này rất hợp lý, Hoàng thượng nghe cũng thấy chán. Ông ta ném quân cờ lên bàn, oán giận nói: “Trước đây bảo ngươi làm quan giúp Trẫm thì ngươi không chịu. Nếu ngươi cầm đầu, một lòng hướng về triều đình thì đã giúp được Trẫm hoàn thành bao nhiêu chuyện rồi.”

“Ta ở ngoài triều chẳng phải cũng vẫn ra sức trợ giúp Hoàng thượng đó sao?” Long Nhị nhìn bàn cờ, “Trong triều nhiều thần tử, không thiếu gì người trung thành và thông minh, Hoàng thượng cần là cần một người bí mật bên người để ra tay hộ cơ mà. Đây chẳng phải là lý do trước kia Hoàng thượng không kiên trì yêu cầu ta làm quan sao?”

Hoàng thượng không nói lời nào, chỉ nhìn bàn cờ chằm chằm. Long Nhị biết ông ta đang suy nghĩ. Hoàng thượng tự mình nuôi quân ngầm là một chuyện, nhưng thần tử lén lút bố trí thế lực riêng thì là chuyện khác. Hơn nữa, Đinh Thịnh cũng có quá nhiều tai tiếng, không biết khiêm tốn, cũng có đụng chạm đến Hoàng đế.”

“Mục đích của ngươi là gì?” Hoàng đế bỗng mở miệng hỏi.

Long Nhị ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, trả lời: “Ta chỉ cầu trên dưới già trẻ của Long phủ được bình an.”

Hoàng đế nhìn hắn, bỗng nói: “Vì thế nên ngươi vội vàng cưới lại nàng mù kia?”

Long Nhị cười, không phủ nhận.

“Thảo nào Hoàng tỷ và Thái hậu lại biết chuyện này. Thì ra là ngươi ra tay. Muốn lấy phụ nữ còn phải bày bố to chuyện thế nữa.”

“Phu nhân của ta không thể làm ta bớt lo được. Nếu ta nói chuyện tử tế với nàng thì không biết phải kéo dài đến bao giờ mới làm được. Vì thế, phải nói rằng đa tạ Thái hậu và Công chúa đã thành toàn.”

“Thật ra Hình bộ đã làm gì mà ngươi phải làm vậy?”

“Phu nhân ta suýt nữa chết dưới tay thám tử giang hồ của Hình bộ. Đêm đó, có người đốt phòng nàng, nếu không phải hộ vệ nhà ta tình cờ đi qua thì phu nhân ta đã mất mạng rồi. Việc này ai wor kinh thành cũng biết, có điều mọi người tưởng là do trộm cắp gây ra, nhưng ta điều tra thì phát hiện ra là do Hình bộ.”

Hoàng đế nhíu mày: “Mật thám của Hình bộ sao phải giết phu nhân ngươi?”

“Ta không hiểu. Phu nhân ta cũng không rõ. Mắt nàng không thấy được gì, đương nhiên không làm gì được ai. Ta đoán có lẽ do trong lúc tình cờ, nàng đã gặp phải chuyện xấu mà thám tử Hình bộ đang làm. Kẻ đó cho rằng nàng nhìn thấy nên muốn ra tay. Nhờ may mắn, phu nhân ta thoát được một mạng, ta truy tìm hung thử thì tra ra mật thám riêng của Hình bộ. Ta cân nhắc lợi hại rồi, không dám để phủ nha truy cứu việc này. Vì thế, ta cứ bẩm Hoàng thượng trước.”

Lời nói cẩn thận. Trước kia, Hoàng thượng từng nghe việc Cư Mộc Nhi gặp vụ án giết người ở nhà trọ qua lời Long Nhị, hung thủ cho rằng nàng nhìn thấy nên định diệt khẩu. Vì thế, hôm nay gặp chuyện này, ông ta thấy cũng hợp lý, chỉ nghĩ rằng nàng thật xui xẻo.

“Hoàng thượng thánh minh, nhất định sẽ hiểu cho lòng son dạ sắt của thảo dân.” Long Nhị tranh thủ cơ hội nịnh bợ.

Hoàng đế liếc hắn một cái: “Nói về bản lĩnh nịnh nợ, bất kỳ ai trong triều cũng giỏi hơn ngươi.”

“Vậy bọn họ chắc chắn không thành tâm bằng ta. Có trung mà không thành thì cũng uổng công.”

Long Nhị nói rất nghiêm túc, Hoàng đế chỉ cười nhạt: “Tuy rằng Trẫm có cảm giác bị ngươi dắt mũi, nhưng cũng có điều ngươi nói đúng. Thật ra Hình bộ có quyền thế, có phần vượt quá ta. Có rất nhiều triều thần về phe Đinh Thịnh, nhưng lại có một số việc khiến trẫm không ra tay được. Chuyện bí mật nuôi mật thám có thể lớn, có thể nhỏ, nhưng chỉ dựa vào thông tin từ hồ sơ thì không có nhiều tác dụng, ông ta vẫn có thể lấp liếm được. Quan trọng nhất là ngươi không điều tra được ra rằng những thám tử này làm việc phạm pháp để mà định tội danh mưu phản, không dễ dàng loại bỏ. Đến khi quần thần đặt câu hỏi, Trẫm phải có câu trả lời thuyết phục.”

Long Nhị vội hỏi: “Hoàng thượng nói đúng. Nếu đào sâu việc này thì sẽ liên quan đến nhiều người, rút dây động rừng, có đầu không có đuôi, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ bị mất mặt, đương nhiên là không thích hợp. Hơn nữa việc này còn là việc quan trọng, Hình bộ có vây cánh vững chắc, nếu giao cho ai trong triều sợ là không yên tâm. Ta nghĩ rằng Hoàng thượng cứ biết việc này trước, tạm thời án binh bất động. Có thể chỉ nói bóng nói gió, kiếm chuyện khác để đẩy. Ở bên đất trồng tùng thì tất phải là cây tùng.”

Hoàng đế suy nghĩ một chút, gật đầu: “Do Hình bộ nên vụ án mới mãi không phá được, trẫm mà ra tay trấn áp thì bọn họ sẽ động.”

“Ta đã tìm phủ doãn và nhiều nơi khác để nói chuyện, xem có vụ án gì to thì báo xin triều đình giúp đỡ, như vậy Hoàng thượng cũng có cớ tạo áp lực lên Hình bộ.”

Hoàng đế hừ: “Ngươi thật thông minh, đã sắp xếp hết mọi chuyện hộ trẫm.”

Long Nhị cười: “Một khi Hình bộ ra tay, bên ta có thể thám thính được chút gì đó. Đến lúc đó, để ý các phái trong triều là biết phản ứng. Ta không làm quan trong triều, không về phe nào hết, bọn họ sẽ không cảnh giác quá với ta. Đến lúc đó, Hoàng thượng sẽ biết nên giao việc này cho ai. Nếu xác nhận rằng Hình bộ có ý đồ mưu phản, đương nhiên không thể bỏ qua; nếu không có ý đó thì cứ bắt một nhược điểm của mật thám, kiếm việc này để ông ta phải giải tán họ, coi như là khiển trách răn đe.”

Hoàng đế nheo mắt, suy nghĩ lại cẩn thận. Làm việc này đúng là có thể quét sạch loạn thần trong triều, nâng cao Hoàng uy; nếu có gì sai lầm thì bề ngoài cũng là ông ta bày mưu tính kế vì quá nóng lòng muốn phá án, vẫn là một vị minh quân thánh hiền, kiếm vài người răn dạy cho có lệ là qua chuyện. Với ông ta mà nói, cách nào cũng là chuyện tốt.

Ông ta nhìn Long Nhị. Ông ta có thể tin hắn. Nguyên nhân tin không phải là vì hắn hỗ trợ vị trí này cho ông ta, mà vì hắn chỉ yêu mỗi tiền, không cần quyền lực. Hơn nữa, hắn cũng như ông ta, là người có mục đích rõ ràng, không làm việc thừa thãi. Hắn làm việc chu toàn, đến này chưa từng hỏng chuyện. Việc mật thám lần này hắn cũng không hề tỏ ra thô lỗ, bức bách, cũng thỏa thuận, tự để cho mình đường lui.

Thông minh, bình tĩnh, lạnh lùng.

Có không dưới một lần, ông ta nghĩ rằng: thật may người này chỉ thích tiền. Mặc dù ông ta biết hắn mà vào triều làm quan thì rất có ích, nhưng ông ta cũng lo lắng, không biết nếu hắn làm quan thì cuối cùng sẽ thành địch hay bạn.

Vì thế, may mà hắn chỉ thích tiền. Hắn là một thương nhân, còn ông ta là Hoàng đế. Quan hệ phù hợp. Hắn tự biết chính mình, Hoàng đế cảm thấy rất thỏa mãn.

Long Nhị mỉm cười. Càng là người quyền cao chức trọng thì càng đa nghi, hắn chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Cho dù người kia là ai, quan hệ tốt đến đâu, chuyện cũng không thể thay đổi.

Hoàng thượng cũng được, Đinh Thịnh cũng được, Vân Thanh Hiền cũng được, thậm chí Sử Trạch Xuân cũng được, ai cũng như thế cả.

Tình cảm có lẽ có thật, nhưng lợi ích rất quan trọng, cự ly cũng quan trọng.

Long Nhị ở với Hoàng thượng hơn hai canh giờ mới ra về.

Lúc rời cung, trời có tuyết bay. Long Nhị ngồi trong kiệu, nghĩ thử xem người vợ sợ lạnh của mình giờ đang làm gì. Cỗ kiệu đi qua Lãng Âm Các, Long Nhị nhìn qua màn kiệu, nghĩ đến tám ngàn tám vạn hai vàng, lòng thầm “hừ” một tiếng.

Vừa hậm hực thì thấy vợ chồng Vân Thanh Hiền và Đinh Nghiên Hương bước ra từ một cửa hàng hương thơm.

Đinh Nghiên Hương mỉm cười với Vân Thanh Hiền, dịu dàng nền nã, không biết đang nói gì. Vân Thanh Hiền cũng miễn cưỡng khen cô ta, cũng tỏ ra rất dịu dàng, kiên trì lắng nghe.

Long Nhị nhìn hai người này, bỗng dưng nghĩ không biết thế nào mà một người đàn ông tương tư một cô gái khác nhưng vẫn có thể tỏ vẻ như vậy với vợ mình? Nếu đổi lại là hắn, không cưới Cư Mộc Nhi, cưới người khác, hắn có thể tỏ ra như vậy không?

Long Nhị chìm vào suy nghĩ về cảnh mình trò chuyện với một cô nương khác, hắn nghĩ có lẽ hắn không làm được. Như đã nói, nếu không cưới Cư Mộc Nhi, cưới cô nương khác có gì hơn không? Mấy cô gái đó chẳng thú vị gì, hắn sẽ bị chán ngán đè chết.

Đinh Nghiên Hương và Vân Thanh Hiền đi qua cỗ kiệu của Long Nhị. Long Nhị thấy nụ cười vui vẻ của Đinh Nghiên Hương, bỗng nhiên nhớ đến hôm gặp Đinh Nghiên San, cô ta không thoải mái như vậy, chỉ có dáng vẻ quật cường.

Thật ra thì công tử của Chu gia không tệ, hào hoa phong nhã, tri thư đạt lễ, thái độ làm người cũng coi như tử tế. Hắn có nên bỏ chút lòng tốt ra để giật dây hộ Đinh Nghiên San không nhỉ? Long Nhị nghĩ xong, quyết định về nhà sẽ đề cử với Cư Mộc Nhi xem sao. Hôm nay, tướng công nhà nàng không chỉ thông minh, lại còn hiền lành, phong độ đường hoàng, nàng có thấy vui không?

Nếu nàng vui, vậy bọn họ sẽ ăn mừng một trận trên giường. Nếu nàng không vui, bọn họ cũng sẽ bàn luận nguyên nhân không vui trên giường, nhất định phải làm nàng vui mới thôi.

Đến khi Long Nhị về phủ, chưa gặp Cư Mộc Nhi để nghe khen thì gặp Lý Kha trước.

Hắn đã biết rằng Lý Kha quay về, điều tra xong đầu mối, nhưng hình về hơi sớm thì phải?

Lý Kha thấy Long Nhị, vội vàng báo một loạt tin tức: “Trác Dĩ Thư là người thôn Mai Lâm ở Huyền Sơn, được gả cho một người thợ săn ở địa phương. Bố ả ta mất sớm, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Sau khi lập gia đình, ả ta vẫn đưa mẹ mình đi cùng. Sau khi thợ săn qua đời, hai người bị người trong thôn đàm tiếu nên cuộc sống không thoải mái. Khi thôn gặp lũ lụt, bọn họ rời đi. Đường đi không có gì đặc biệt, chỉ lấy nước uống, hoặc làm đủ thứ nghề để kiếm tiền qua ngày. Bọn họ theo hai cha con nhà làm bánh đến kinh thành, làm thiếp và buôn bán. Về sau, việc làm bánh không đủ ăn, hai bố con đi nơi khác sống, nhưng mẹ của Trác Dĩ Thư bị ốm nặng nên không đi cùng.”

“Vậy là trước kia, ả ta hoàn toàn sạch sẽ, không dính dáng gì đến mấy người đặc biệt?”

“Quả thực ả ta không hề liên quan đến người giang hồ. Sợ là sau khi vào thanh lâu mới bắt đầu.” Lý Kha thở hổn hển, “nhưng thuộc hạ cũng tra ra được một chuyện.”

“Nói.”

“Sử Trạch Xuân và Trác Dĩ Thư là đồng hương. Ông ta cũng là người thôn Mai Lâm, vốn tên là Lý Đông Vượng.”

“Cái gì?” Long Nhị giật mình, “Không phải ông ta là công tử một nhà giàu sa sút ở thành Đông Dương sao?”

“Thuộc hạ cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ là khi đi hỏi chuyện ở thôn này, mấy người già có nhắc đến. Nói là ở đó có một người tên Lý Đông Vượng, rất có tài, không chỉ văn hay chữ tốt mà còn khéo tay chơi cầm. Sau khi vào kinh thành, thi tìm công danh thì chưa quay về.”

“Vậy sao chứng minh được là Sử Trạch Xuân?”

“Cụ già đó nói vai Lý Đông Vượng có một cái bớt hình kỳ lân, khi đó người trong thôn ai cũng nói rằng đứa bé này sẽ là thiên tài. Thuộc hạ đã lật qua hồ sơ vụ án Sử Trạch Xuân rất nhiều lần, trong mục khám nghiệm tử thi có ghi rõ: đầu vai có bớt kỳ lân.”

Long Nhị bừng tỉnh. Thì ra là thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện