Trên bầu trời cao, những chú chim én sải cánh bay lượn, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây xanh xanh, rọi lên khuôn mặt chất chứa nhiều tâm sự của cô..

Một bóng người cao lớn che lấp đi ánh sáng chiếu rọi lên dung mạo xinh đẹp của cô..cô giật mình quay lại, không tự chủ được cô đã gọi tên anh..

- Dũng..

Khuôn mặt cô nhanh chóng hiện lên chút thất vọng, cô nở ra nụ cười che lấp đi nỗi buồn trong cô..

- là anh à.. Tuấn..

Tuấn nở ra nụ cười khổ.

- giữa trưa sao em lại đứng nắng thế Phương.. anh tưởng em đi làm..

- em xin lỗi.. em..

- em và hắn lại cãi nhau à? - không có, em mệt nên ra ngoài này hóng gió thôi..

- có ai mệt lại đứng nắng thế này không Phương? Để anh đưa em về nhà..

- đừng.. em muốn một mình..

Anh nhíu mày thở dài, gượng gạo đưa bàn tay lên vỗ nhẹ lên vai cô..

- anh mong em sẽ là Phương của trước kia, lúc nào cũng có thể nở nụ cười trên môi.. vì em cười rất đẹp..

Nói xong anh mỉm cười bước vào trong ô tô..

- anh đi trước đây..

Cô gật đầu nhìn theo chiếc ô tô khuất dần..

Điện thoại cô reo lên ( là số của trưởng phòng)

- cô còn chưa vào giờ làm việc hả phương?

Cô thở dài tắt hoàn toàn nguồn điện thoại.. thực sự giờ đây cô không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc gì khác.. cô chỉ biết lao đầu vào đi ăn mấy món cô thích cho mập cái thân đã, bún bò, bánh xèo, bánh tráng nướng.. đó đều là món khoái khẩu của cô..

Bước chân cô nặng nề mệt mỏi, cô đấu tranh trong suy nghĩ, thâm tâm không ngừng đấu tranh rồi cô lại tự an ủi, có khi nào cô ta đang giở trò khiêu khích, dùng mỹ nhân kế làm hồ ly chia rẻ.. sờ tay lên khuôn mặt mình, cô xinh đẹp đâu thua kém gì ả kia, thân hình sexy không kém phần ai, và quan trọng là cô mới là người có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh...liếc mắt sang cửa hàng đồ lót đối diện..

- Đặng Đình Dũng.. không làm anh vật vã thì em nhất định không phải là Lương Minh Phương..

Cô trở về nhà, mỉm cười tự tin bước lên phòng kèm theo một đống đồ lót xách tay..

Quản gia vui mừng khi thấy cô..

- ô may quá.. cô chủ về rồi..

- có chuyện gì hay sao cô?

- ban nãy cậu chủ trở về nhà gần như đien loạn lên để tìm cô.. cậu nói khi nào cô về nhất định phải báo cậu biết..

- không cần, cô k phải báo, cháu lên phòng nghỉ ngơi lát..

Kể từ lúc gặp cô ở quán cafe, tâm trí anh gần như đã điên lên, anh hận không thể kéo tay cô lại ôm thật chặt vào lòng ngay lúc đó.. tại phòng làm việc của anh, chỉ có một cốc cafe nhưng nguy cơ sa thải của 5 nhân viên run sợ trứng trước cửa phòng là rất cao..

- có mỗi việc pha cafe mà các người làm cũng không xong, các người có thấy mình quá vô dụng không hả?

Nhân viên nữ run run lắp bắp.

- chủ tịch, em đã cố gắng pha đúng như mọi khi rồi..

Anh tức giận đặt mạnh cốc cafe xuống bàn..

- tôi cho cô 1phut để cút xa khỏi tầm nhìn của tôi..

Anh vò lên mái tóc đã được vuốt keo gọn gàng của mình..

- thật tức chết mà..

Anh cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, check camera, anh đã thấy cô bước vào phòng, sau đó căn phòng đã tối đen.. vội vàng anh cầm chiếc áo vest bước ra khỏi cửa..

Thư ký của anh khó khăn lắm mới dám lên tiếng.

- chủ tịch..

- lại sao?

Thư ký nhăn mặt chỉ mấy người này..

- có cần sa thải...??

- tại sao phải sa thải? Đi làm việc của mình đi..

Mọi người thở phào nắm tay nhau vui cười..

- cảm ơn chủ tịch..cảm ơn anh..

Thư ký thở dài..

- chủ tịch càng lúc càng khó hiểu nổi..

Anh trở về đứng trước cửa phòng, tay đập mạnh vào cửa..

...uỳnh uỳnh!!

- Phương, anh biết em ở trong đó phải không? Mở cửa cho anh đi..

- Phương.. em nghe thấy anh nói không hả? Anh ra lệnh cho em mở cửa nghe không?

- Phương.. anh xin lỗi, tất cả những gì không như em thấy đâu Phương..

- Phương ơi.. anh phải làm sao? Làm sao?

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, cô mặc chiếc váy hai dây lụa mỏng xuyên thấu, anh cúi xuống nhìn cô..

- anh.. anh phải làm sao?

Khuôn mặt cô thản nhiên..

- trong bóng tối sẽ nhìn thấy sao rõ hơn mà phải không?

Anh gật đầu..

- càng tối nên sẽ càng nhìn thấy sao rõ hơn mà phải không?

Anh gật đầu..

- vậy mời anh ra ngoài cho, em muốn nhìn ra những cái sao của hai chúng ta..

Cánh cửa phòng chuẩn bị khép lại, 3 đầu ngón tay của anh bị kẹp vào khe cửa.

- ây za.. đau chết mất, gãy tay rồi..

Cô cúi xuống nhìn tay anh..

- đáng đời..

- em không thương anh sao?

- không..

- em không quan tâm anh sao?

- không..

- con gái thường hay nói ngược, nói có là không..

- nhưng em khác.. được chưa?

- anh thương em, anh muốn quan tâm em..

Anh kéo tay cô lại, ôm cô thật chặt vào lòng mình..

- bản tính anh vốn dĩ rất gan lỳ, nếu em không thương anh, không quan tâm anh, anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em quan tâm anh, thương anh mới thôi..

Cô đẩy mạnh anh ra khỏi người mình..

- em không muốn nói chuyện với anh..

Anh liếc nhìn căn phòng một lượt..

- mùi nước hoa này, mùi hương trên cơ thể em.. rõ ràng là để quyến rũ anh..

Cô đi về hướng chiếc giường..

- xàm..

Anh xỏ tay túi quần bước theo cô, khuôn mặt ngây thơ vô số tội..

- em đừng hành hạ anh vậy chứ?

Cô lườm anh rồi bấm điều khiển bật ti vi, cô chăm chú nhìn lên màn hình ti vi mà không hề để ý tới anh.. anh bất chấp liêm sỉ ngồi xuống kế bên cô, đưa tay nắm bàn tay cô..

- này Đặng Đình Dũng? Anh còn liêm sỉ không thế hả? Em nói anh để cho em yên..lập tức chấp hành..

Vẻ mặt anh thản nhiên..

- liêm sỉ là cái gì? Anh k biết liêm sỉ là gì hết trơn..

- anh..??

Anh mỉm cười gục vào ngực cô, hà hít hương thơm trên cơ thể cô..

- vợ ơi.. anh xin lỗi, sự việc k như em thấy, anh bị gài..

- biết rồi..

Anh bật dậy nhìn cô..

- tha thứ cho anh nhé vợ.. bà xã anh numberone, Nuberone..

- hì hì ông xã em Lăn bờ ao, lăn bờ ao..

Cô đá mạnh vào mông anh rồi bước thẳng vào phòng tắm.

- gì chứ? Sao lại lăn bờ ao.. có cái gì đó sai sai... thành phố đâu có ao?

Cô mở cửa phòng tắm, hé đầu ra nói.

- anh có thích lăn bên ven hồ không hả?

- em thư xem, bây giờ em mà để ông xã em nằm ven hồ, anh sợ con đường đó lại tắc đường thì khổ người dân..

Anh cười tươi lao nhanh về phía trước, tay kéo mạnh cô ra khỏi phòng tắm..hai người chăm chú nhìn nhau rồi thở mạnh, anh đưa tay sờ mũi, sờ mắt, sờ chiếc miệng nhỏ xinh của cô rồi cúi xuống hôn một nụ hôn dài..

- Vợ à.. em có biết em làm tôi phát điên lên không hả? Không chừng phạt em ngay lúc này chắc anh điên mất..

Cảm xúc đang đỉnh điểm, tiếng chuông điẹn thoại anh cắt ngang, cô hừm lên vài tiếng..

- anh nghe điện thoại đi..

- thiệt tình, anh không biết cái đứa nào gọi điện thoại giờ này mà ngu hết chỗ nói..

Anh ấm ức gạt sang chế độ nghe máy ( là thư ký của anh)

- chủ tịch..30p nữa anh có cuộc gặp với đối tác bên Maccau..tôi gọi để thông báo trước với anh..

- ừ..

Anh thở dài luyến tiếc, hai tay vòng qua eo cô..

- anh thật sự không muốn xa em..

Cô đưa tay thắt lại caravat trên áo anh..

- đi làm đi, tối chúng ta gặp lại..

- em k muốn anh ơ lại sao?

Cô lắc đầu..

- công việc cũng rất quan trọng..

- không quan trọng bằng em..

Cô đẩy anh ra khỏi cửa..

- đi làm đi nhá...

- thiệt tình..em ác lắm bà xã..

- do anh tự chui đầu vào mà..

Anh và cô cùng nhau hôn nụ hôn tạm biệt trước cửa phòng.. khuôn mặt ai đó vẫn quyến luyến không muốn rời.. chiếc xe của anh đi khỏi cũng là lúc chiếc xe của Kiều Thanh tiến vào..

Vệ sỹ chặn lại.

- mời cô đi khỏi.. cậu chủ có dặn không được để cô vào nhà..

- tôi lên phòng lấy nốt đồ..

Phương từ trên ban công tầng 2 nhìn xuống.

- để cô ta vào..

Kiều Thanh nhếch môi tự tin bước đi lên tầng 2..

Phương:

- cô đến đây làm gì? Cô điên rồi..

- giữa chúng tôi đã kết thúc tất cả rồi, cô hài lòng chứ?

Cô im lặng không trả lời..

- sao cô lại cười? Cô đang cười tôi đấy à?

- đối với hạng người như cô, đơn giản tôi không thích giao tiếp.. ok..

Kiều Thanh.

- tôi muốn vào trong lấy đồ..

- đồ??

- phải.. tôi nghĩ tất cả đã chấm dứt, nên tôi cũng muốn mag tất cả đồ đạc đi để k còn thứ gì mà hướng về..

- tốt thôi... nhưng tôi không muốn cô bước vào phòng tôi, đồ để đâu tôi sẽ gọi giúp việc dọn giúp cô, tôi sợ bẩn tay..

Kiều Thanh tức giận.

- cô??

Phương nhếch môi gọi lớn.

- cô quản gia ơi, cho một cô giúp việc lên đây hộ cháu..

Nhanh chóng sau đó cô giúp việc chạy lên.

- cô chủ gọi tôi..

- cô giúp cháu dọn đồ giúp cô ta, à quên, nhớ lót bao tay vào..

- dạ..

Phương quay qua Kiều Thanh.

- có người dọn rồi, cô nói xem đồ của cô ở đâu?

Kiều Thanh mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cố mỉm cười..

- ngăn kéo cuối cùng bên tủ anh Dũng..

Cô giúp việc bước vào, vô cùng sững sờ khi có hai bộ đồ lót ren màu đỏ ở cuối ngăn cậu chủ, cô do dự bước ra..

- đây là đồ của cô ạ?

Kiều Thanh mỉm cười.

- cháu cảm ơn cô nhé..

Phương sững sờ nhìn thứ trên tay cô giúp việc.. cô mỉm cười kéo tay cô giúp việc đi vào trong buồng tắm, đối diện cửa phòng..

- cháu giúp cô rửa tay, cháu sợ dịch bệnh trong ngôi nhà này lắm.. có khi cháu phải thay tủ quần áo mới cho chồng cháu mới được..

Cô giúp việc hiểu ra chuyện thêm vào vài câu.

- thật tốt quá.. tôi cũng sợ bệnh dịch lắm, may mà có cô hiểu cho..

Kiều Thanh giẫm mạnh chân bước đi, cô chạy ra ngoái nhìn nói lớn với vệ sỹ..

- từ nay các anh không cần cho cô ta vào nhà đâu nhé..

Nói xong cô ôm bụng cười lớn..

Cô giúp việc.

- cô chủ.. cô đừng giận cậu chủ nhé..

- sao cháu phải giận, ả ta điên làm cháu mắc cười quá..

- vậy là cô sẽ bỏ qua vụ cái quần lót..?

Cô bừng tỉnh mới nhớ ra..

- Đặng Đình Dũng.. anh chết với em...

Tại tập đoàn Nhật Tân 68 tầng..

Thư ký vội vàng cầm tập hồ sơ trước sảnh chính, dáng vẻ hớt hải cùng nỗi sợ bị khiển trách..

- chủ tịch.. tôi xin lỗi, tôi có chút việc nhỏ nên hơi chậm trễ..

- ừ. Theo tôi đến gặp đối tác..

Thư ký thở phào nhẹ nhõm bước sau anh..

- chà chà.. bầu trời hôm nay đẹp thật đấy.

- gì chứ?

Thư ký liếc nhìn ra ngoài trời, khuôn mặt khó hiểu..

- trời đang sắp mưa mà..

Có lẽ chỉ có anh mới hiểu, vui buồn mưa nắg trong tâm hồn anh chỉ có thể là tác động từ phía cô mà thôi..chỉ cần tâm tình anh vui vẻ, bão tố mưa giông cũng là cầu vồng tươi sáng...

Một ngày mưa buồn bên ô cửa sổ tại quán cafe nhỏ, hôm nay chính là ngày cuối cùng Lan ( bạn thân cô) có mặt tại Việt Nam.. ngày mai thôi, cô sẽ phải rời xa quê hương, rời xa bạn bè để đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ..cô ôm Chầm lấy đứa bạn thân mà khóc như một đứa trẻ..

- thế đi thật à?

- thật.. nhà mày có điều kiện nhớ sang thăm tao thường xuyên nghe không? Sẽ nhớ mày chết mất..

- nhất định rồi, mày sang đó k được chơi thân với ai hơn tao đâu đấy..

Lan cười nhưng mắt rưng rưng..

- nhớ ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, bắt nạt chồng ít thôi..

- ừ.. mày cũng nhớ ăn ít đồ chua cay thoii đấy, mặt nổi mụn đừng kêu tao..

Lan thở dài

- mà hôm giờ bận rộn nay mới có thời gian hỏi mày, chuyện con ả kia thế nào rồi..

- 1 tháng nay cô ta có vẻ im ắng, chả biết bỏ cuộc chưa.

- mày cứ phải cẩn thận đấy, biết đâu cô ta đang ủ mưu kế nào đó..

- mà nhanh nhỉ.. tao đã hơn 2 tháng bỏ nhà theo trai..

- mai sau có bầu, sinh con, nhất định để tao làm mẹ đỡ đầu con mày đấy..

- biết rồi.. mà nói mới nhớ, tháng này tao chậm 1 tuần rồi đấy..

Vừa dứt lời thì Dũng mặc bộ thể thao màu đen bước vào..

- anh tới hơi muộn..

Lan:

- thật vinh dự cho em được tiếp đón CEO nổi tiếng trước ngày sang đất khách quê người..

- em sang chỗ nào của Hàn?

- em sang Seoul anh ạ..

- thật tốt, nhà anh bên đó cũng có một trung tâm thương mại và 3 khách sạn bên đó..anh sẽ cho vợ anh sang thăm em thường xuyên.. nên hơn hết em giúp anh nói vợ anh khóc ít thôi, anh sẽ xót..

Lan mỉm cười nhìn hai người..

- anh nhớ đối xử tốt với bạn em đấy..chúc hai người mãi mãi hạnh phúc..

Nói xong cô đứng dậy bước đi..

- em có hẹn với vài người nữa, gặp hai người sau nhé.. Phương, nhớ ra sân bay tiễn tao đấy..

Cô gật đầu, Dũng hai tay vòng qua vai cô.. sau khi Lan rời khỏi, cô liếc mắt lườm Dũng..

- E.. hèm.. đề nghị anh Đặng Đình Dũng thực hiện tốt luật cấm vận 2 tháng..

Cô bước đi, anh bước theo sau lèo nhèo..

- vợ.. anh sắp phát điên rồi ấy..

Cô quay mặt lại chỉ tay thẳng vào anh..

- 2 bộ lót ren đỏ...

- anh thật sự không biết..

- đồ lót của cô ta tự dưng bay vào tủ anh chắc..

- Phương à.. giờ anh mới biết em nhớ dai vậy đấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện