“Địch tổng cẩn thận một chút, chú ý đường phía trước”
Đinh Vũ đỡ Địch Nhã đã say đến ngã trái ngã phải đi vào trong phòng khách sạn. Chuyến công tác này của Đinh Vũ và Địch Nhã vô cùng thuận lợi, rất nhanh liền cùng bên đối tác đạt thành hiệp nghị. Đêm nay sau khi song phương kí kết xong hợp đồng, đối phương đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Địch Nhã và Đinh Vũ. Trong bữa tiệc rượu thì khó mà tránh khỏi phải uống nhiều hơn mấy chén. Địch Nhã lại thấy Đinh Vũ thực sự không uống được rượu liền thay y uống hết những chén rượu được kính tới, cuối cùng chính hắn lại là người say gần như bất tỉnh nhân sự. “Địch tổng, ngài ngồi xuống đây trước, để tôi đem khăn ấm đến”
Đinh Vũ dìu Địch Nhã đến ghế sô pha cho hắn ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Chờ đến khi y cầm khăn mặt đã nhúng nước ấm đi ra thì thấy Địch Nhã đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện ra sắc ửng hồng do uống say, cravat bị tháo ra đặt ở một bên, mấy chiếc cúc áo ở trên đã bị cởi lộ ra vòm ngực màu đồng cổ. Đinh Vũ đi đến trước ghế sô pha, cúi người dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Ngũ quan của Địch Nhã tinh xảo, hàng mi anh khí, cái mũi cao thẳng, đôi môi bởi vì say rượu mà có vẻ phá lệ hồng nhuận. Đinh Vũ cúi đầu có chút si mê ngắm nhìn. Mặt của cả hai gần sát vào nhau, hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm tất cả đều phả lên mặt y. “Tiểu Vũ….”
Địch Nhã vô ý thức lẩm bẩm một tiếng. Đinh Vũ sửng sốt một chút, y đương nhiên biết Địch Nhã không phải đang kêu tên của mình. Tần Vũ, Đinh Vũ đồng âm bất đồng tự (cùng âm nhưng không cùng một chữ) Nhưng như vậy thì đã sao, nghe vào tai chẳng phải là giống nhau đấy thôi? Huống chi người đang đứng trước mặt Địch Nhã lúc này là y, Đinh Vũ chứ không phải Tần Vũ vậy thì cứ coi như y được gọi là “Tiểu Vũ”
đi. Cũng biết đó là một suy nghĩ có bao nhiêu tự lừa mình dối người nhưng Đinh Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cẩn thận giúp Địch Nhã lau hai gò má. “Tiểu Vũ…..”
có lẽ bởi vì cảm giác ấm áp ở trên mặt khiến cho Địch Nhã đang say rượu cảm thấy vô cùng thoải mái, vươn tay bắt lấy bàn tay của Đinh Vũ đang cầm khăn lau trên mặt mình, miệng lại mơ mơ màng màng hừ một tiếng. “Địch Nhã…..”
Đinh Vũ nhìn tay mình đang được gắt gao nắm chặt, không tự chủ được hôn lên đôi môi của Địch Nhã. Mùi rượu lập tức vọt vào trong miệng khiến đầu y nhất thời mơ hồ một mảnh, chủ động đem đầu lưỡi vói vào dây dưa với Địch Nhã. “Ngô…..”
Địch Nhã kêu rên một tiếng sau đó nhanh chóng hàm lấy vật mềm mại ở trong khoang miệng, bắt đầu điên cuồng mút vào. Địch Nhã……Địch Nhã……Đinh Vũ cuối cùng cũng không thể cố gắng kềm chế nữa. Khăn mặt cầm ở trong tay bị ném sang một bên, hai tay vòng lấy cổ hắn, hai chân quỳ trên ghế sô pha, toàn bộ thân thể đều dính sát lên người Địch Nhã. Hai người miệng lưỡi dây dưa trao đổi hô hấp. “Tiểu Vũ…..
Tiểu Vũ…..
Tiểu Vũ….”
dưới sự kích thích của cồn, ý thức hỗn độn, Địch Nhã cuồng loạn lặp đi lặp lại tên của ái nhân, kìm lòng không đậu (nhịn không được) đè lên thân thể ấm áp dán trên người mình. Đinh Vũ từ môi của Địch Nhã hôn xuống dưới, ở chỗ hầu kết liếm liếm một chút. Cảm giác được cánh tay của Địch Nhã ở trên người mình trở nên căng thẳng, y không tiếng động cười cười, tiếp tục hôn xuống dưới, tại bên cổ Địch Nhã hút một chút, duyệt ra dấu vết của chính mình. Một trận tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh vỡ không khí ái muội ở trong phòng. Đó là di động ở trong túi tiền của Địch Nhã, Đinh Vũ bối rối muốn tìm điện thoại tắt đi. “Ân…..
ồn chết mất…..
đau đầu quá đi…..”
Địch Nhã nhíu nhíu mày, cố gắng mở ra hai mắt. Bàn tay cầm di động của Đinh Vũ cương lại giữa không trung mà di động vẫn đang không ngừng vang lên. “Đinh Vũ!”
cảnh tượng trước mắt khiến cho đầu óc của Địch Nhã lập tức tỉnh táo lại. Đinh Vũ ngồi ở trên đùi của hắn, hai tay của hắn lại đang ôm lấy eo của y, mặt của hai người cũng gần sát bên nhau. “A lô!?”
Địch Nhã chỉ có thể trước tiên cầm lấy chiếc di động đang không ngừng vang lên trên tay Đinh Vũ, thoáng xấu hổ nhìn y một cái. Đinh Vũ từ trên đùi của hắn đứng dậy. Người gọi tới là đối tác, bọn họ thấy Địch Nhã hôm nay có vẻ đã quá say nên có chút không yên lòng mà gọi điện tới hỏi thăm huống một chút. Địch Nhã cùng đối phương hàn huyên vài câu sau đó tắt điện thoại. “Đinh Vũ, thực xin lỗi! Tôi say quá, đem cậu trở thành Tiểu Vũ, thực sự rất xin lỗi….”
Địch Nhã nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Đinh Vũ. Đinh Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình không lên tiếng. “Đinh Vũ, tôi…..”
Đinh Vũ lặng yên khiến cho Địch Nhã có chút chân tay luống cuống, muốn vỗ vỗ bả vai của y lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, bàn tay nâng lên lại hạ xuống. “Địch Nhã, tôi thích anh!”
Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Địch Nhã. Tác giả chém gió: Nhất thời cảm thấy có cả một chậu cẩu huyết đổ vào đầu…
Đinh Vũ đỡ Địch Nhã đã say đến ngã trái ngã phải đi vào trong phòng khách sạn. Chuyến công tác này của Đinh Vũ và Địch Nhã vô cùng thuận lợi, rất nhanh liền cùng bên đối tác đạt thành hiệp nghị. Đêm nay sau khi song phương kí kết xong hợp đồng, đối phương đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Địch Nhã và Đinh Vũ. Trong bữa tiệc rượu thì khó mà tránh khỏi phải uống nhiều hơn mấy chén. Địch Nhã lại thấy Đinh Vũ thực sự không uống được rượu liền thay y uống hết những chén rượu được kính tới, cuối cùng chính hắn lại là người say gần như bất tỉnh nhân sự. “Địch tổng, ngài ngồi xuống đây trước, để tôi đem khăn ấm đến”
Đinh Vũ dìu Địch Nhã đến ghế sô pha cho hắn ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Chờ đến khi y cầm khăn mặt đã nhúng nước ấm đi ra thì thấy Địch Nhã đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện ra sắc ửng hồng do uống say, cravat bị tháo ra đặt ở một bên, mấy chiếc cúc áo ở trên đã bị cởi lộ ra vòm ngực màu đồng cổ. Đinh Vũ đi đến trước ghế sô pha, cúi người dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Ngũ quan của Địch Nhã tinh xảo, hàng mi anh khí, cái mũi cao thẳng, đôi môi bởi vì say rượu mà có vẻ phá lệ hồng nhuận. Đinh Vũ cúi đầu có chút si mê ngắm nhìn. Mặt của cả hai gần sát vào nhau, hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm tất cả đều phả lên mặt y. “Tiểu Vũ….”
Địch Nhã vô ý thức lẩm bẩm một tiếng. Đinh Vũ sửng sốt một chút, y đương nhiên biết Địch Nhã không phải đang kêu tên của mình. Tần Vũ, Đinh Vũ đồng âm bất đồng tự (cùng âm nhưng không cùng một chữ) Nhưng như vậy thì đã sao, nghe vào tai chẳng phải là giống nhau đấy thôi? Huống chi người đang đứng trước mặt Địch Nhã lúc này là y, Đinh Vũ chứ không phải Tần Vũ vậy thì cứ coi như y được gọi là “Tiểu Vũ”
đi. Cũng biết đó là một suy nghĩ có bao nhiêu tự lừa mình dối người nhưng Đinh Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cẩn thận giúp Địch Nhã lau hai gò má. “Tiểu Vũ…..”
có lẽ bởi vì cảm giác ấm áp ở trên mặt khiến cho Địch Nhã đang say rượu cảm thấy vô cùng thoải mái, vươn tay bắt lấy bàn tay của Đinh Vũ đang cầm khăn lau trên mặt mình, miệng lại mơ mơ màng màng hừ một tiếng. “Địch Nhã…..”
Đinh Vũ nhìn tay mình đang được gắt gao nắm chặt, không tự chủ được hôn lên đôi môi của Địch Nhã. Mùi rượu lập tức vọt vào trong miệng khiến đầu y nhất thời mơ hồ một mảnh, chủ động đem đầu lưỡi vói vào dây dưa với Địch Nhã. “Ngô…..”
Địch Nhã kêu rên một tiếng sau đó nhanh chóng hàm lấy vật mềm mại ở trong khoang miệng, bắt đầu điên cuồng mút vào. Địch Nhã……Địch Nhã……Đinh Vũ cuối cùng cũng không thể cố gắng kềm chế nữa. Khăn mặt cầm ở trong tay bị ném sang một bên, hai tay vòng lấy cổ hắn, hai chân quỳ trên ghế sô pha, toàn bộ thân thể đều dính sát lên người Địch Nhã. Hai người miệng lưỡi dây dưa trao đổi hô hấp. “Tiểu Vũ…..
Tiểu Vũ…..
Tiểu Vũ….”
dưới sự kích thích của cồn, ý thức hỗn độn, Địch Nhã cuồng loạn lặp đi lặp lại tên của ái nhân, kìm lòng không đậu (nhịn không được) đè lên thân thể ấm áp dán trên người mình. Đinh Vũ từ môi của Địch Nhã hôn xuống dưới, ở chỗ hầu kết liếm liếm một chút. Cảm giác được cánh tay của Địch Nhã ở trên người mình trở nên căng thẳng, y không tiếng động cười cười, tiếp tục hôn xuống dưới, tại bên cổ Địch Nhã hút một chút, duyệt ra dấu vết của chính mình. Một trận tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh vỡ không khí ái muội ở trong phòng. Đó là di động ở trong túi tiền của Địch Nhã, Đinh Vũ bối rối muốn tìm điện thoại tắt đi. “Ân…..
ồn chết mất…..
đau đầu quá đi…..”
Địch Nhã nhíu nhíu mày, cố gắng mở ra hai mắt. Bàn tay cầm di động của Đinh Vũ cương lại giữa không trung mà di động vẫn đang không ngừng vang lên. “Đinh Vũ!”
cảnh tượng trước mắt khiến cho đầu óc của Địch Nhã lập tức tỉnh táo lại. Đinh Vũ ngồi ở trên đùi của hắn, hai tay của hắn lại đang ôm lấy eo của y, mặt của hai người cũng gần sát bên nhau. “A lô!?”
Địch Nhã chỉ có thể trước tiên cầm lấy chiếc di động đang không ngừng vang lên trên tay Đinh Vũ, thoáng xấu hổ nhìn y một cái. Đinh Vũ từ trên đùi của hắn đứng dậy. Người gọi tới là đối tác, bọn họ thấy Địch Nhã hôm nay có vẻ đã quá say nên có chút không yên lòng mà gọi điện tới hỏi thăm huống một chút. Địch Nhã cùng đối phương hàn huyên vài câu sau đó tắt điện thoại. “Đinh Vũ, thực xin lỗi! Tôi say quá, đem cậu trở thành Tiểu Vũ, thực sự rất xin lỗi….”
Địch Nhã nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Đinh Vũ. Đinh Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình không lên tiếng. “Đinh Vũ, tôi…..”
Đinh Vũ lặng yên khiến cho Địch Nhã có chút chân tay luống cuống, muốn vỗ vỗ bả vai của y lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, bàn tay nâng lên lại hạ xuống. “Địch Nhã, tôi thích anh!”
Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Địch Nhã. Tác giả chém gió: Nhất thời cảm thấy có cả một chậu cẩu huyết đổ vào đầu…
Danh sách chương