Đầu óc bà cụ Hồ trống rỗng, bất lực nằm trên mặt đất, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm cực lớn. Bà cố gắng muốn mở mắt ra nhưng không sao mở được, bà nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Tín hiệu đã được phát đi rồi à?”
“Thì cũng không sao.”
Bà cụ Hồ cảm thấy chân mình truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó nghe người kia nói: “Kim Sân nhận được tín hiệu đó thì có sao. Đợi khi hắn trở lại sẽ nhìn thấy đứa con gái già nua của mình nằm đau đớn đến chết ở đây, chắc chắn hắn sẽ phát điên lên.”
Tiếng bước chân ngày càng xa dần.
Bà cụ Hồ đau đến nghiến răng. Bà nhúc nhích ngón tay, muốn rời khỏi nơi này.
Trên đường cao tốc vang lên tiếng gầm rú của những chiếc xe phóng nhanh qua.
Cánh tay gầy đét của bà cụ ôm lấy người bạn già đã hôn mê bên cạnh.
Phải sống tiếp.
Bà không thể chết ở đây. Không thể chết ở nơi phát tín hiệu cho cha mình.
Bà hì hục kéo ông cụ Hồ – lúc này đã hôn mê ra ngoài. Bà không còn sức lực, mỗi lần cử động là như bị rút đi toàn bộ không khí trong phổi của mình vậy. Đau đớn, nghẹt thở, tuyệt vọng như thủy triều ập đến vây lấy bà.
Bà thả tay ra, ngã xuống đất, cái chết dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nước mắt bà chảy theo những nếp nhăn, nhỏ vào trong đất. Nước mưa không ngừng xối lên cơ thể bà cụ khiến bà muốn nhắm mắt lại.
Không thể chết ở đây được. Bà không thể để ba vừa trở về đã nhìn thấy cảnh mình chết đi, thối rữa ở nơi hoang vu này được.
Bà không thể để chồng mình vừa tỉnh lại đã nhìn thấy mình chết bên cạnh được.
Những chiếc xe vụt nhanh qua. Bà cụ Hồ chậm chạp bò về phía ấy, phát ra âm thanh mà bà cảm thấy là lớn nhất: “Cứu… cứu chúng tôi…”
Kim Sân ôm bà trong lòng, nhẹ nhàng lung lay như khi còn nhỏ: “Ba về rồi đây.”
Bà cụ Hồ dường như không nghe thấy lời Kim Sân nói, vẫn chìm trong đám bùn đất lạnh lẽo ấy, nước mưa trút xuống người tới tấp, ý thức bắt đầu hỗn loạn, không ngừng lặp lại câu: “Cứu… cứu chúng tôi…”
Trước giờ bà chưa bao giờ sợ cái chết. Bà là con người, từ đầu đã biết mình không thể trường sinh bất lão như ba được, bà bằng lòng chết một cách không âu không lo trước mặt ba, thế nhưng bà không thể chết đau chết đớn ở đây được.
Ông cụ Hồ đang lái xe, phải cố kìm nén cảm xúc của mình. Ông đưa tay lấy điện thoại di động, phát video có âm thanh còi xe cảnh sát.
“Người ở đây này.”
Bà cụ Hồ dường như nghe được tín hiệu tốt lành, yên tâm ngất đi.
Ông cụ Hồ nói: “Em ấy đang chìm trong hồi ức đấy. Hồ Đào từng nói con và mẹ nó đều ngất bên đường cao tốc, có người báo cảnh sát rồi đưa tới bệnh viện.”
Họ nhanh chóng đến được bệnh viện. Lúc đi không kịp mang theo dù, may mà khi xuống xe không còn mưa nữa, Kim Sân cởi áo khoác ra trùm lên người con gái, sau đó cõng con chạy vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ và y tá tiếp nhận bệnh nhân, bắt đầu kiểm tra, một lát sau bắt đầu truyền dịch hạ sốt. Bác sĩ nói: “Bà cụ bị cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng.”
Kim Sân đưa áo khoác cho con rể. “Bác sĩ đã nói là hạ sốt, tỉnh lại sẽ không sao nữa. Con lên xe nghỉ ngơi một chút đi, đừng để cả hai đều bị bệnh.”
Bản thân Kim Sân không ngủ được, yên lặng đợi con gái tỉnh lại. Lúc con còn nhỏ, anh cũng từng thức cả đêm như vậy để chăm con khi nó bệnh.
Ở cõi hư vô, cha anh bảo anh không cần lo cho hai đứa nhỏ, nói rằng chúng tự lập hơn anh nghĩ nhiều.
Lúc đó anh hy vọng chúng có thể tự lập, cũng rất sợ chúng sẽ nhanh chóng quên đi người cha này.
Bây giờ anh mới biết, ngay từ lúc bắt đầu, không phải anh tìm thấy con gái mà là con gái lựa chọn anh làm cha, con bé kiên trì lựa chọn anh.
Con gái anh vẫn luôn nỗ lực bảo vệ ba nó. Lúc nhỏ đi nhà trẻ cũng vậy, sợ ba không có bạn bè, sợ ba bị những ông bố khác tẩy chay. Rồi lên tiểu học cũng không khác gì, sợ ba kiếm tiền vất vả nên nửa đêm lén ra ngoài nhặt giấy loại. Bây giờ cũng thế, sợ con gái nhà người ta có tương lai lại hiếu thảo, con gái của ba không bằng họ.
Khi anh bị đày đến cõi hư vô, con gái con rể anh đã dùng cả cuộc đời để ngiên cứu ra một vấn đề mà trước đó con người chưa thể hoàn toàn hiểu rõ.
Giữa họ, anh thoạt nhìn là người bảo vệ như lại không phải người bảo vệ thật sự, con gái anh mới là người bảo vệ.
Kim Sân nhẹ nhàng dụi đầu vào bàn tay khô gầy của con gái, chảy nước mắt. Bé cưng, ba trở về rồi đây. Xin lỗi con!
“Ba ơi?”
Kim Sân lập tức ngẩng đầu lên. Bà cụ Hồ vừa tỉnh lại nhưng đã mang vẻ mặt tức giận: “Ba ơi, đánh kẻ xấu!”
“Bé cưng, có phải con nghĩ ra chuyện gì không?” Kim Sân vội vàng hỏi.
Bà cụ Hồ ra sức gật đầu, tức tối nói: “Con nhớ ra một chuyện, đó là… đó là…”
Khả năng diễn đạt của bà cụ có hạn, không biết làm thế nào để giải thích chuyện mà mình gặp phải. Bà cố gắng sắp xếp từ ngữ rồi nói năng lộn xộn: “Ba ơi, có người đánh con, bọn họ đánh con. Ba đánh họ đi!”
Kim Sân vừa nghe được có người đánh con mình là lửa giận bùng lên. Anh biết vì bị bệnh mà con gái nhớ lại một vài chuyện trước kia, lại có khả năng là chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm nên vội hỏi: “Bé cưng có nhớ người đó trông như thế nào không?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi lắc đầu, đáp: “Con không nhớ. Nhưng đó là kẻ trông vô cùng xấu xa.”
Kim Sân nói: “Ba nhất định sẽ tìm được người đó, đánh hắn, đánh thật mạnh!”
Bà cụ Hồ nghe ba nói thế thì gật đầu hưởng ứng. “Khi nào con nhìn thấy người đó thì sẽ kêu ba đánh hắn.”
Bà lão vẫn còn chìm trong cảm xúc kỳ quặc đó, vô cùng khó chịu. Bà quy cho nguyên nhân là vì mình bị người ta đánh, nghĩ ngợi một lát, vẫn chưa hết giận nên lại hậm hực nói: “Đúng là một kẻ xấu xa, vậy mà con không nhớ được hình dáng của hắn, tức chết cục cưng rồi!”
Tâm trạng của Kim Sân vốn đang không được tốt, bây giờ bị câu nói “tức chết cục cưng” vô cùng trẻ con này chọc cho dở khóc dở cười. Anh nói: “Ba sẽ không để người đó đánh con nữa. Đợi khi tìm được hắn, ba sẽ đánh một trận tơi tả trước mặt con để báo thù cho con được không?”
Bà cụ Hồ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. “Được ạ! Đánh hắn! Đánh thật mạnh vào! Để hắn cũng thật là đau, xem hắn còn dám đánh người khác không!”
Kim Sân đau lòng ôm con gái. Anh trở về quá trễ, không bảo vệ được con.
Bà cụ Hồ đã hạ sốt, cả nhà cùng trở về. Trên xe, bà lại mách với anh Thừa Khiếu những câu y hệt như lúc nãy. “Anh Thừa Khiếu, em nhớ ra một chuyện.”
Ông cụ Hồ hỏi: “Chuyện gì?”
“Có một kẻ rất rất xấu xa đánh em. Anh Thừa Khiếu, em không đánh lại hắn, khi nào anh có thời gian thì đánh hắn giúp em!” Bà cụ lại tức giận. Đã không nhớ được hình dáng người đó ra sao, lại bị hắn đánh đau ơi là đau.
“Anh giúp em đánh lại hắn. Đến lúc đó anh sẽ ra sức đánh hắn.” Ông cụ Hồ nói với giọng chắc nịch. Trong lòng ông nảy ra một phán đoán, ông hỏi: “Em Chúc Chúc, lúc em bị đánh anh có ở bên cạnh không?” Nhắc đến lúc bị đánh, tim ông lại nhói lên.
Họ làm vợ chồng bao năm, chưa từng rời xa nhau, dù là đi học cũng học ở hai phòng sát nhau.
Bà cụ Hồ yên lặng, cố gắng nhớ lại, nghĩ mãi nghĩ mãi, càng nghĩ càng tức tối. “Có! Anh Thừa Khiếu, anh bị kẻ xấu đánh ngất đi rồi!”
Bà lập tức nghĩ đến việc anh Thừa Khiếu không đánh lại người xấu nên vội nói với ba mình: “Ba ơi, phải đánh hai lần nhé! Kẻ xấu xa đó còn đánh anh Thừa Khiếu nữa, chúng ta phải đánh hai lần!”
Kim Sân giận điên người nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa chỉnh lại mũ cho con gái, nói: “Đánh ba, bốn, năm lần luôn…”
Bà cụ Hồ nghe ba nói thế, vui như đã báo được thù, cươi cười nói: “Được ạ!”
Nhưng một lát sau, bà lại nói: “Ba ơi ba, chúng ta chỉ đánh hai lần thôi, nếu không ba hắn đến tìm chúng ta báo thù thì sao? Chúng ta đánh hai lần, nếu ba hắn có đến tìm thì chúng ta nói do hắn đánh chúng ta hai lần trước.”
Kim Sân xoa đầu con gái, gật đầu: “Ừ.” Nếu đối phương có cha, anh sẽ đánh nhau với cha hắn trước.
Bà cụ Hồ thở phào một hơi, vui vẻ về tới tòa lâu đài. Đến nơi, thấy buồn ngủ, bà dụi mắt, vừa ngáp vừa nói: “Ba ngủ ngon.”
Bà chậm chạp trải túi giữ nhiệt trên giường ra, ôm đủ thứ gấu bông, búp bê chật kín nửa cái giường, nhanh chóng chim vào giấc ngủ.
Kim Sân đi ra khỏi phòng con gái. Ông cụ Hồ đang đợi bên ngoài, hai người cùng đi vào phòng làm việc.
“Có lẽ bọn con đã khiến cho người của gia tộc các thần để ý đến.” Tuy ông cụ Hồ không hề có ký ức liên quan đến vấn đề này nhưng ông có thể suy đoán ra: họ bị đánh, ông lại mất ký ức, điều này chứng minh những người đó có năng lực xóa ký ức con người.
Kim Sân gật đầu, mở máy tính ra, nói: “Họ có thể tìm được các con thì chắc chắn cũng biết ba đã trở lại.”
Đây chính là điều mà Kim Sân nghi hoặc. Tại sao biết anh đã trở lại mà vẫn không có bất kỳ hành động gì, các thần sau lưng rốt cuộc muốn làm gì? Kim Sân không nghĩ ra được nên quyết định trước tiên khôi phục lại ký ức thời không trong phòng thí nghiệm đã bị làn sóng năng lượng cực lớn kia phá hủy. Nếu họ không đến tìm anh thì anh sẽ đi tìm họ.
——
Sáng hôm sau, lúc Kim Sân thức dậy, anh phát hiện con gái con rể đã dậy trước, không chỉ vậy, hai người còn ở trong bếp nấu bữa sáng. Bà cụ Hồ nghe ba đã thức dậy bèn thò đầu ra nhìn thử, cười hì hì nói: “Ba ơi ba, chúng con làm bánh tráng trứng đó, rất ngon nha.”
Mấy ngày nay đều do ông cụ Hồ nấu cơm. Kim Sân rất muốn nấu nhưng ông cụ Hồ nắm rõ khẩu vị của bà nên mỗi ngày đều giành làm.
Sáng nay, bà cụ Hồ theo ông vào bếp, đột nhiên nói: “Em biết làm bánh tráng trứng đó!”
“Tín hiệu đã được phát đi rồi à?”
“Thì cũng không sao.”
Bà cụ Hồ cảm thấy chân mình truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó nghe người kia nói: “Kim Sân nhận được tín hiệu đó thì có sao. Đợi khi hắn trở lại sẽ nhìn thấy đứa con gái già nua của mình nằm đau đớn đến chết ở đây, chắc chắn hắn sẽ phát điên lên.”
Tiếng bước chân ngày càng xa dần.
Bà cụ Hồ đau đến nghiến răng. Bà nhúc nhích ngón tay, muốn rời khỏi nơi này.
Trên đường cao tốc vang lên tiếng gầm rú của những chiếc xe phóng nhanh qua.
Cánh tay gầy đét của bà cụ ôm lấy người bạn già đã hôn mê bên cạnh.
Phải sống tiếp.
Bà không thể chết ở đây. Không thể chết ở nơi phát tín hiệu cho cha mình.
Bà hì hục kéo ông cụ Hồ – lúc này đã hôn mê ra ngoài. Bà không còn sức lực, mỗi lần cử động là như bị rút đi toàn bộ không khí trong phổi của mình vậy. Đau đớn, nghẹt thở, tuyệt vọng như thủy triều ập đến vây lấy bà.
Bà thả tay ra, ngã xuống đất, cái chết dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nước mắt bà chảy theo những nếp nhăn, nhỏ vào trong đất. Nước mưa không ngừng xối lên cơ thể bà cụ khiến bà muốn nhắm mắt lại.
Không thể chết ở đây được. Bà không thể để ba vừa trở về đã nhìn thấy cảnh mình chết đi, thối rữa ở nơi hoang vu này được.
Bà không thể để chồng mình vừa tỉnh lại đã nhìn thấy mình chết bên cạnh được.
Những chiếc xe vụt nhanh qua. Bà cụ Hồ chậm chạp bò về phía ấy, phát ra âm thanh mà bà cảm thấy là lớn nhất: “Cứu… cứu chúng tôi…”
Kim Sân ôm bà trong lòng, nhẹ nhàng lung lay như khi còn nhỏ: “Ba về rồi đây.”
Bà cụ Hồ dường như không nghe thấy lời Kim Sân nói, vẫn chìm trong đám bùn đất lạnh lẽo ấy, nước mưa trút xuống người tới tấp, ý thức bắt đầu hỗn loạn, không ngừng lặp lại câu: “Cứu… cứu chúng tôi…”
Trước giờ bà chưa bao giờ sợ cái chết. Bà là con người, từ đầu đã biết mình không thể trường sinh bất lão như ba được, bà bằng lòng chết một cách không âu không lo trước mặt ba, thế nhưng bà không thể chết đau chết đớn ở đây được.
Ông cụ Hồ đang lái xe, phải cố kìm nén cảm xúc của mình. Ông đưa tay lấy điện thoại di động, phát video có âm thanh còi xe cảnh sát.
“Người ở đây này.”
Bà cụ Hồ dường như nghe được tín hiệu tốt lành, yên tâm ngất đi.
Ông cụ Hồ nói: “Em ấy đang chìm trong hồi ức đấy. Hồ Đào từng nói con và mẹ nó đều ngất bên đường cao tốc, có người báo cảnh sát rồi đưa tới bệnh viện.”
Họ nhanh chóng đến được bệnh viện. Lúc đi không kịp mang theo dù, may mà khi xuống xe không còn mưa nữa, Kim Sân cởi áo khoác ra trùm lên người con gái, sau đó cõng con chạy vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ và y tá tiếp nhận bệnh nhân, bắt đầu kiểm tra, một lát sau bắt đầu truyền dịch hạ sốt. Bác sĩ nói: “Bà cụ bị cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng.”
Kim Sân đưa áo khoác cho con rể. “Bác sĩ đã nói là hạ sốt, tỉnh lại sẽ không sao nữa. Con lên xe nghỉ ngơi một chút đi, đừng để cả hai đều bị bệnh.”
Bản thân Kim Sân không ngủ được, yên lặng đợi con gái tỉnh lại. Lúc con còn nhỏ, anh cũng từng thức cả đêm như vậy để chăm con khi nó bệnh.
Ở cõi hư vô, cha anh bảo anh không cần lo cho hai đứa nhỏ, nói rằng chúng tự lập hơn anh nghĩ nhiều.
Lúc đó anh hy vọng chúng có thể tự lập, cũng rất sợ chúng sẽ nhanh chóng quên đi người cha này.
Bây giờ anh mới biết, ngay từ lúc bắt đầu, không phải anh tìm thấy con gái mà là con gái lựa chọn anh làm cha, con bé kiên trì lựa chọn anh.
Con gái anh vẫn luôn nỗ lực bảo vệ ba nó. Lúc nhỏ đi nhà trẻ cũng vậy, sợ ba không có bạn bè, sợ ba bị những ông bố khác tẩy chay. Rồi lên tiểu học cũng không khác gì, sợ ba kiếm tiền vất vả nên nửa đêm lén ra ngoài nhặt giấy loại. Bây giờ cũng thế, sợ con gái nhà người ta có tương lai lại hiếu thảo, con gái của ba không bằng họ.
Khi anh bị đày đến cõi hư vô, con gái con rể anh đã dùng cả cuộc đời để ngiên cứu ra một vấn đề mà trước đó con người chưa thể hoàn toàn hiểu rõ.
Giữa họ, anh thoạt nhìn là người bảo vệ như lại không phải người bảo vệ thật sự, con gái anh mới là người bảo vệ.
Kim Sân nhẹ nhàng dụi đầu vào bàn tay khô gầy của con gái, chảy nước mắt. Bé cưng, ba trở về rồi đây. Xin lỗi con!
“Ba ơi?”
Kim Sân lập tức ngẩng đầu lên. Bà cụ Hồ vừa tỉnh lại nhưng đã mang vẻ mặt tức giận: “Ba ơi, đánh kẻ xấu!”
“Bé cưng, có phải con nghĩ ra chuyện gì không?” Kim Sân vội vàng hỏi.
Bà cụ Hồ ra sức gật đầu, tức tối nói: “Con nhớ ra một chuyện, đó là… đó là…”
Khả năng diễn đạt của bà cụ có hạn, không biết làm thế nào để giải thích chuyện mà mình gặp phải. Bà cố gắng sắp xếp từ ngữ rồi nói năng lộn xộn: “Ba ơi, có người đánh con, bọn họ đánh con. Ba đánh họ đi!”
Kim Sân vừa nghe được có người đánh con mình là lửa giận bùng lên. Anh biết vì bị bệnh mà con gái nhớ lại một vài chuyện trước kia, lại có khả năng là chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm nên vội hỏi: “Bé cưng có nhớ người đó trông như thế nào không?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi lắc đầu, đáp: “Con không nhớ. Nhưng đó là kẻ trông vô cùng xấu xa.”
Kim Sân nói: “Ba nhất định sẽ tìm được người đó, đánh hắn, đánh thật mạnh!”
Bà cụ Hồ nghe ba nói thế thì gật đầu hưởng ứng. “Khi nào con nhìn thấy người đó thì sẽ kêu ba đánh hắn.”
Bà lão vẫn còn chìm trong cảm xúc kỳ quặc đó, vô cùng khó chịu. Bà quy cho nguyên nhân là vì mình bị người ta đánh, nghĩ ngợi một lát, vẫn chưa hết giận nên lại hậm hực nói: “Đúng là một kẻ xấu xa, vậy mà con không nhớ được hình dáng của hắn, tức chết cục cưng rồi!”
Tâm trạng của Kim Sân vốn đang không được tốt, bây giờ bị câu nói “tức chết cục cưng” vô cùng trẻ con này chọc cho dở khóc dở cười. Anh nói: “Ba sẽ không để người đó đánh con nữa. Đợi khi tìm được hắn, ba sẽ đánh một trận tơi tả trước mặt con để báo thù cho con được không?”
Bà cụ Hồ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. “Được ạ! Đánh hắn! Đánh thật mạnh vào! Để hắn cũng thật là đau, xem hắn còn dám đánh người khác không!”
Kim Sân đau lòng ôm con gái. Anh trở về quá trễ, không bảo vệ được con.
Bà cụ Hồ đã hạ sốt, cả nhà cùng trở về. Trên xe, bà lại mách với anh Thừa Khiếu những câu y hệt như lúc nãy. “Anh Thừa Khiếu, em nhớ ra một chuyện.”
Ông cụ Hồ hỏi: “Chuyện gì?”
“Có một kẻ rất rất xấu xa đánh em. Anh Thừa Khiếu, em không đánh lại hắn, khi nào anh có thời gian thì đánh hắn giúp em!” Bà cụ lại tức giận. Đã không nhớ được hình dáng người đó ra sao, lại bị hắn đánh đau ơi là đau.
“Anh giúp em đánh lại hắn. Đến lúc đó anh sẽ ra sức đánh hắn.” Ông cụ Hồ nói với giọng chắc nịch. Trong lòng ông nảy ra một phán đoán, ông hỏi: “Em Chúc Chúc, lúc em bị đánh anh có ở bên cạnh không?” Nhắc đến lúc bị đánh, tim ông lại nhói lên.
Họ làm vợ chồng bao năm, chưa từng rời xa nhau, dù là đi học cũng học ở hai phòng sát nhau.
Bà cụ Hồ yên lặng, cố gắng nhớ lại, nghĩ mãi nghĩ mãi, càng nghĩ càng tức tối. “Có! Anh Thừa Khiếu, anh bị kẻ xấu đánh ngất đi rồi!”
Bà lập tức nghĩ đến việc anh Thừa Khiếu không đánh lại người xấu nên vội nói với ba mình: “Ba ơi, phải đánh hai lần nhé! Kẻ xấu xa đó còn đánh anh Thừa Khiếu nữa, chúng ta phải đánh hai lần!”
Kim Sân giận điên người nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa chỉnh lại mũ cho con gái, nói: “Đánh ba, bốn, năm lần luôn…”
Bà cụ Hồ nghe ba nói thế, vui như đã báo được thù, cươi cười nói: “Được ạ!”
Nhưng một lát sau, bà lại nói: “Ba ơi ba, chúng ta chỉ đánh hai lần thôi, nếu không ba hắn đến tìm chúng ta báo thù thì sao? Chúng ta đánh hai lần, nếu ba hắn có đến tìm thì chúng ta nói do hắn đánh chúng ta hai lần trước.”
Kim Sân xoa đầu con gái, gật đầu: “Ừ.” Nếu đối phương có cha, anh sẽ đánh nhau với cha hắn trước.
Bà cụ Hồ thở phào một hơi, vui vẻ về tới tòa lâu đài. Đến nơi, thấy buồn ngủ, bà dụi mắt, vừa ngáp vừa nói: “Ba ngủ ngon.”
Bà chậm chạp trải túi giữ nhiệt trên giường ra, ôm đủ thứ gấu bông, búp bê chật kín nửa cái giường, nhanh chóng chim vào giấc ngủ.
Kim Sân đi ra khỏi phòng con gái. Ông cụ Hồ đang đợi bên ngoài, hai người cùng đi vào phòng làm việc.
“Có lẽ bọn con đã khiến cho người của gia tộc các thần để ý đến.” Tuy ông cụ Hồ không hề có ký ức liên quan đến vấn đề này nhưng ông có thể suy đoán ra: họ bị đánh, ông lại mất ký ức, điều này chứng minh những người đó có năng lực xóa ký ức con người.
Kim Sân gật đầu, mở máy tính ra, nói: “Họ có thể tìm được các con thì chắc chắn cũng biết ba đã trở lại.”
Đây chính là điều mà Kim Sân nghi hoặc. Tại sao biết anh đã trở lại mà vẫn không có bất kỳ hành động gì, các thần sau lưng rốt cuộc muốn làm gì? Kim Sân không nghĩ ra được nên quyết định trước tiên khôi phục lại ký ức thời không trong phòng thí nghiệm đã bị làn sóng năng lượng cực lớn kia phá hủy. Nếu họ không đến tìm anh thì anh sẽ đi tìm họ.
——
Sáng hôm sau, lúc Kim Sân thức dậy, anh phát hiện con gái con rể đã dậy trước, không chỉ vậy, hai người còn ở trong bếp nấu bữa sáng. Bà cụ Hồ nghe ba đã thức dậy bèn thò đầu ra nhìn thử, cười hì hì nói: “Ba ơi ba, chúng con làm bánh tráng trứng đó, rất ngon nha.”
Mấy ngày nay đều do ông cụ Hồ nấu cơm. Kim Sân rất muốn nấu nhưng ông cụ Hồ nắm rõ khẩu vị của bà nên mỗi ngày đều giành làm.
Sáng nay, bà cụ Hồ theo ông vào bếp, đột nhiên nói: “Em biết làm bánh tráng trứng đó!”
Danh sách chương