Lúc ông cụ Hồ đi ra, trong phòng khách đã không còn bóng dáng hai ông cháu, ngoài vườn thì loáng thoáng vang lên tiếng cười vui vẻ của bà cụ Hồ.
Ông cụ Hồ lấy làm lạ nên bước ra ngoài xem thử. Bà cụ Hồ mặc áo ngủ, tóc được cột kiểu đuôi ngựa, đứng dưới một cái cây. Bà ôm lấy thân cây, hưng phấn nói ríu rít:
“Đúng là cây cherry rồi! Cái cây này to quá!”
“Ông nội thật là lợi hại!”
Ông cụ Hồ ngước mắt lên nhìn thì thấy một cây cherry lớn kết đầy quả. Đưa tay xoa huyệt thái dương, lúc này ông đã hiểu tại sao cha vợ mình từng nói ông nội không thích hợp trông trẻ.
Nhưng cây đã đứng sừng sững ở đây rồi, ông có thể làm gì được? Ông đành gọi: “Em Chúc Chúc, vào ăn sáng thôi.”
Bà cụ Hồ quay đầu lại, cười híp mắt: “Anh Thừa Khiếu, anh mau qua đây xem nè, có cây cherry to lắm! Sau này chúng ta không cần mang cherry từ trường về nữa rồi!”
Bà vừa nói vừa giơ tay lên hái những quả cherry trên cây. Cây cherry này rất lớn nhưng cành cây lại tỏa sát đất, bà có thể hái quả được.
Bà hái một mạch rất nhiều cherry, dùng áo khoác ngoài để đựng.
Bà nhìn đống cherry, cực kỳ vui vẻ: “Con phải mang cho ba ăn.”
Nói là làm. Bà lập tức đi lên lầu, đặt đống cherry vừa hái xuống bên gối của ba mình.
“Ba ơi, Hai ngày nay ba không ăn cơm rồi. Ba ăn thêm cherry nhé.”
Bà cụ Hồ vội vã ăn bữa sáng, sau đó nôn nóng tìm một cái túi, đựng đầy cherry vào đó.
Phần này là mang cho các bạn.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ ăn cherry bà cụ Hồ mang đến, không nén được tò mò, hỏi: “Cherry nhà em mua ở đâu vậy? Ngọt quá!” Còn ngọt hơn cherry ở trường nữa.
Bà cụ Hồ cười híp mắt. “Do ông nội trồng đó. Ông nội rất lợi hại, ông ấy…”
Bà huơ chân múa tay một vòng, hai tay giơ lên cao. “Thế này này, vậy là cây cherry xuất hiện.”
Bà lão bác sĩ chỉ nghĩ đó là món quà bất ngờ người nhà dành cho bà thôi, đây không phải lần đầu bà nghe nhắc đến ông nội nhưng hoàn toàn không cho là thật. Ba của bà cụ Hồ còn sống khỏe mạnh đã là thọ lắm rồi, ông nội thì chắc chắn đã qua đời.
Bà lão bác sĩ nói: “Ông nội của em lợi hại quá.”
Bà cụ Hồ gật đầu: “Ừm.”
Bà lão bác sĩ vừa ăn sạch số cherry mà bạn mình đưa cho, bà cụ Hồ lập tức vốc thêm hai vốc nữa cho bà ấy: “Tùng Tùng, cho cậu này.”
Bà lão bác sĩ nhận lấy, tiếp tục ăn thì bỗng nhiên thấy bạn mình thò đầu qua, dè dặt hỏi: “Tùng Tùng, chúng ta có cần đi tìm người kia đòi lại 100 ngàn không?”
Bà lão bác sĩ nghe vậy thì không nhịn được cười. Bà xoa đầu bà cụ Hồ: “Không cần quan tâm đến nó nữa đâu. Đây là chuyện xảy ra rất lâu rồi, bây giờ mình sống rất tốt, sớm đã buông nó rồi.”
Bà cụ Hồ không hiểu. Bà nhìn bà lão bác sĩ. Lần trước còn khóc mà, chắc chắn là vì bị kẻ xấu lừa mất 100 ngàn rồi.
Bà lão bác sĩ nhìn xung quanh, không ai chú ý đến họ. Hai ngày nay bà nhớ lại rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy bức bối.
Năm đó, người kia chỉ vì 100 ngàn mà vứt bỏ bà, còn bây giờ, bà có tiền, sống thoải mái hơn bất cứ ai nhưng lại không thể để người đó nhìn thấy. Nhìn lại cuộc đời hoàn mỹ của mình, ấy vậy mà không có ai tán dương lấy đôi câu, bà cũng cảm thấy khá tiếc nuối.
Bà lão bác sĩ nói nhỏ với bà cụ Hồ: “Lúc còn trẻ, mình có tật mê cái đẹp.”
“Thế nào là mê cái đẹp?”
“Thì là thích những thứ dễ thương, những người xinh đẹp.”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi. “Chắc mình cũng vậy.”
Bà lão bác sĩ bật cười, nói: “Như nhau thôi.”
Sau đó bà nói tiếp: “Lúc đó, mình thích một anh đẹp trai học cùng lớp giải phẫu. Đây là lần đầu tiên mình yêu thầm một người nên không biết con gái phải rụt rè một tí, cứ thế mà theo đuổi luôn. Khi đó mình rất ngốc, không phát hiện ra tuy anh ta đồng ý yêu mình nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu mình cho bạn bè biết.”
Bà cụ Hồ rất chăm chú lắng nghe. Bà hỏi bà bạn: “Sau đó thì sao?”
“Bọn mình bên nhau nửa năm. Mình bị bệnh, phải làm phẫu thuật. Mình đưa thẻ cho anh ta để đóng viện phí. Anh ta lấy thẻ của mình đi luôn không trở lại nữa.”
Bà cụ Hồ trợn tròn mắt, vô cùng phẫn nộ: “Sao có thể như thế được?”
Bà lão bác sĩ nói: “Sau đó mình không sao. Chẳng những không sao, mình còn sống rất tốt. Có điều bây giờ hơi hối hận là sao khi đó không báo cảnh sát.”
Lúc còn trẻ, bà không muốn đối diện với sự thật, không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xa của người trong lòng nên thôi thà không cần 100 ngàn đó nữa.
“Có cần đi tìm hắn, xem bây giờ hắn sống ra sao không? Nói chung là không thể để hắn sống vui hơn bạn được.” Ông lão bác sĩ tâm lý ngồi phía sau bỗng lên tiếng.
Ông đột nhột lên tiếng làm bà lão bác sĩ giật nảy mình. Bà nhìn ông bạn đằng sau, nói: “Thôi vậy. Lỡ anh ta sống thoải mái hơn tôi thì biết làm sao, chắc lúc đó tôi nhồi máu cơ tim mất.”
Ông lão bác sĩ nói: “Tôi thấy khó đó. Lúc hắn lấy tiền của bà thì đã là người trưởng thành. Với người có tầm nhìn thiển cận như vậy, trừ phi gặp may thôi chứ khó mà khá nổi.”
Bà lão bác sĩ hít một hơi. “Thế này nhé, nếu đăng hình anh ta năm đó lên mạng, dán mác kẻ xấu, lừa mất của tôi 100 ngàn thì chắc vẫn sẽ có vô số người xếp hàng xin thông tin liên lạc của anh ta.”
Bà nghĩ, nếu người kia mà quyết chí làm giàu, chỉ cần đi lừa vài nữ triệu phú thôi là sẽ có thể phát tài.
Ông lão bác sĩ tâm lý không khỏi nghi ngờ. “Có khi nào bà nhìn qua lăng kính tình yêu không?”
Bà lão bác sĩ có thể cho phép người ta nghi ngờ khả năng nhìn người của mình nhưng không cho phép ai nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của mình. Bà lấy điện thoại ra, nhớ lại tài khoản mạng xã hội khi đó, may mà năm xưa không xóa mất. Bà nhanh chóng đăng nhập vào.
Đã mấy chục năm trước, vừa đăng nhập vào là tin nhắn thi nhau ập đến. Bà không đọc tin nhắn mà mở trang cá nhân ra, cuộn xuống tìm một tấm ảnh được đăng ở chế độ riêng tư chỉ mình bà có thể nhìn thấy.
Bà không dám nhìn lâu mà đưa ngay cho ông bạn mình xem.
Ông lão bác sĩ nhận lấy điện thoại, nhìn tấm ảnh rồi sững người, cuối cùng hỏi bà bạn. “Anh ta… chỉ lừa của bà 100 ngàn thôi sao?”
Những lời này đồng nghĩa với việc tán thưởng mắt thẩm mỹ của bà. Bà lão bác sĩ ừ một tiếng, mỉm cười nói: “Những cái khác có thể khinh bỉ chứ cái mặt này là không chê vào đâu được.”
Ông lão bác sĩ nói: “Nghĩ lại thì biết đâu anh ta có nỗi khổ riêng.”
Bà lão bác sĩ lập tức đáp: “Chẳng hạn như lúc đi rút tiền anh ta bị tai nạn, xe đụng trúng đầu nên lúc tỉnh lại bị mất trí nhớ.”
“Hoặc là anh ta là người ngoài hành tinh, hôm đó chính là ngày anh ta phải quay lại hành tinh của mình, trùng hợp là anh ta mang theo thẻ ngân hàng của tôi ra ngoài trái đất mà thôi.”
“Cũng có thể bị người ta giết người cướp của, phơi xác chỗ nào rồi.”
Ông lão bác sĩ: “Cũng có thể nghĩ theo hướng này.”
Bà lão bác sĩ nói: “Tôi lường hết những trường hợp này rồi. Tôi còn nghĩ tới cảnh sau này tôi giàu, còn anh ta thì nghèo khó đáng thương…”
Bà cụ Hồ nghe không hiểu đoạn đối thoại phía sau, chỉ vô cùng tò mò, vội vàng nhoài tới xem thử. Bà nói: “Đẹp đó.”
Nhưng trong lòng bà đang thầm nghĩ: không đẹp bằng ba mình.
Bà vừa nói xong, ông cụ Hồ – người nãy giờ vẫn ngồi im bên cạnh, như không hứng thú với câu chuyện – cũng tò mò nhìn thử.
Vừa nhìn một cái, huyệt thái dương của ông nổi giần giật. Ông từng gặp qua người này rồi.
Ông cụ Hồ lấy làm lạ nên bước ra ngoài xem thử. Bà cụ Hồ mặc áo ngủ, tóc được cột kiểu đuôi ngựa, đứng dưới một cái cây. Bà ôm lấy thân cây, hưng phấn nói ríu rít:
“Đúng là cây cherry rồi! Cái cây này to quá!”
“Ông nội thật là lợi hại!”
Ông cụ Hồ ngước mắt lên nhìn thì thấy một cây cherry lớn kết đầy quả. Đưa tay xoa huyệt thái dương, lúc này ông đã hiểu tại sao cha vợ mình từng nói ông nội không thích hợp trông trẻ.
Nhưng cây đã đứng sừng sững ở đây rồi, ông có thể làm gì được? Ông đành gọi: “Em Chúc Chúc, vào ăn sáng thôi.”
Bà cụ Hồ quay đầu lại, cười híp mắt: “Anh Thừa Khiếu, anh mau qua đây xem nè, có cây cherry to lắm! Sau này chúng ta không cần mang cherry từ trường về nữa rồi!”
Bà vừa nói vừa giơ tay lên hái những quả cherry trên cây. Cây cherry này rất lớn nhưng cành cây lại tỏa sát đất, bà có thể hái quả được.
Bà hái một mạch rất nhiều cherry, dùng áo khoác ngoài để đựng.
Bà nhìn đống cherry, cực kỳ vui vẻ: “Con phải mang cho ba ăn.”
Nói là làm. Bà lập tức đi lên lầu, đặt đống cherry vừa hái xuống bên gối của ba mình.
“Ba ơi, Hai ngày nay ba không ăn cơm rồi. Ba ăn thêm cherry nhé.”
Bà cụ Hồ vội vã ăn bữa sáng, sau đó nôn nóng tìm một cái túi, đựng đầy cherry vào đó.
Phần này là mang cho các bạn.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ ăn cherry bà cụ Hồ mang đến, không nén được tò mò, hỏi: “Cherry nhà em mua ở đâu vậy? Ngọt quá!” Còn ngọt hơn cherry ở trường nữa.
Bà cụ Hồ cười híp mắt. “Do ông nội trồng đó. Ông nội rất lợi hại, ông ấy…”
Bà huơ chân múa tay một vòng, hai tay giơ lên cao. “Thế này này, vậy là cây cherry xuất hiện.”
Bà lão bác sĩ chỉ nghĩ đó là món quà bất ngờ người nhà dành cho bà thôi, đây không phải lần đầu bà nghe nhắc đến ông nội nhưng hoàn toàn không cho là thật. Ba của bà cụ Hồ còn sống khỏe mạnh đã là thọ lắm rồi, ông nội thì chắc chắn đã qua đời.
Bà lão bác sĩ nói: “Ông nội của em lợi hại quá.”
Bà cụ Hồ gật đầu: “Ừm.”
Bà lão bác sĩ vừa ăn sạch số cherry mà bạn mình đưa cho, bà cụ Hồ lập tức vốc thêm hai vốc nữa cho bà ấy: “Tùng Tùng, cho cậu này.”
Bà lão bác sĩ nhận lấy, tiếp tục ăn thì bỗng nhiên thấy bạn mình thò đầu qua, dè dặt hỏi: “Tùng Tùng, chúng ta có cần đi tìm người kia đòi lại 100 ngàn không?”
Bà lão bác sĩ nghe vậy thì không nhịn được cười. Bà xoa đầu bà cụ Hồ: “Không cần quan tâm đến nó nữa đâu. Đây là chuyện xảy ra rất lâu rồi, bây giờ mình sống rất tốt, sớm đã buông nó rồi.”
Bà cụ Hồ không hiểu. Bà nhìn bà lão bác sĩ. Lần trước còn khóc mà, chắc chắn là vì bị kẻ xấu lừa mất 100 ngàn rồi.
Bà lão bác sĩ nhìn xung quanh, không ai chú ý đến họ. Hai ngày nay bà nhớ lại rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy bức bối.
Năm đó, người kia chỉ vì 100 ngàn mà vứt bỏ bà, còn bây giờ, bà có tiền, sống thoải mái hơn bất cứ ai nhưng lại không thể để người đó nhìn thấy. Nhìn lại cuộc đời hoàn mỹ của mình, ấy vậy mà không có ai tán dương lấy đôi câu, bà cũng cảm thấy khá tiếc nuối.
Bà lão bác sĩ nói nhỏ với bà cụ Hồ: “Lúc còn trẻ, mình có tật mê cái đẹp.”
“Thế nào là mê cái đẹp?”
“Thì là thích những thứ dễ thương, những người xinh đẹp.”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi. “Chắc mình cũng vậy.”
Bà lão bác sĩ bật cười, nói: “Như nhau thôi.”
Sau đó bà nói tiếp: “Lúc đó, mình thích một anh đẹp trai học cùng lớp giải phẫu. Đây là lần đầu tiên mình yêu thầm một người nên không biết con gái phải rụt rè một tí, cứ thế mà theo đuổi luôn. Khi đó mình rất ngốc, không phát hiện ra tuy anh ta đồng ý yêu mình nhưng lại chưa bao giờ giới thiệu mình cho bạn bè biết.”
Bà cụ Hồ rất chăm chú lắng nghe. Bà hỏi bà bạn: “Sau đó thì sao?”
“Bọn mình bên nhau nửa năm. Mình bị bệnh, phải làm phẫu thuật. Mình đưa thẻ cho anh ta để đóng viện phí. Anh ta lấy thẻ của mình đi luôn không trở lại nữa.”
Bà cụ Hồ trợn tròn mắt, vô cùng phẫn nộ: “Sao có thể như thế được?”
Bà lão bác sĩ nói: “Sau đó mình không sao. Chẳng những không sao, mình còn sống rất tốt. Có điều bây giờ hơi hối hận là sao khi đó không báo cảnh sát.”
Lúc còn trẻ, bà không muốn đối diện với sự thật, không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xa của người trong lòng nên thôi thà không cần 100 ngàn đó nữa.
“Có cần đi tìm hắn, xem bây giờ hắn sống ra sao không? Nói chung là không thể để hắn sống vui hơn bạn được.” Ông lão bác sĩ tâm lý ngồi phía sau bỗng lên tiếng.
Ông đột nhột lên tiếng làm bà lão bác sĩ giật nảy mình. Bà nhìn ông bạn đằng sau, nói: “Thôi vậy. Lỡ anh ta sống thoải mái hơn tôi thì biết làm sao, chắc lúc đó tôi nhồi máu cơ tim mất.”
Ông lão bác sĩ nói: “Tôi thấy khó đó. Lúc hắn lấy tiền của bà thì đã là người trưởng thành. Với người có tầm nhìn thiển cận như vậy, trừ phi gặp may thôi chứ khó mà khá nổi.”
Bà lão bác sĩ hít một hơi. “Thế này nhé, nếu đăng hình anh ta năm đó lên mạng, dán mác kẻ xấu, lừa mất của tôi 100 ngàn thì chắc vẫn sẽ có vô số người xếp hàng xin thông tin liên lạc của anh ta.”
Bà nghĩ, nếu người kia mà quyết chí làm giàu, chỉ cần đi lừa vài nữ triệu phú thôi là sẽ có thể phát tài.
Ông lão bác sĩ tâm lý không khỏi nghi ngờ. “Có khi nào bà nhìn qua lăng kính tình yêu không?”
Bà lão bác sĩ có thể cho phép người ta nghi ngờ khả năng nhìn người của mình nhưng không cho phép ai nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của mình. Bà lấy điện thoại ra, nhớ lại tài khoản mạng xã hội khi đó, may mà năm xưa không xóa mất. Bà nhanh chóng đăng nhập vào.
Đã mấy chục năm trước, vừa đăng nhập vào là tin nhắn thi nhau ập đến. Bà không đọc tin nhắn mà mở trang cá nhân ra, cuộn xuống tìm một tấm ảnh được đăng ở chế độ riêng tư chỉ mình bà có thể nhìn thấy.
Bà không dám nhìn lâu mà đưa ngay cho ông bạn mình xem.
Ông lão bác sĩ nhận lấy điện thoại, nhìn tấm ảnh rồi sững người, cuối cùng hỏi bà bạn. “Anh ta… chỉ lừa của bà 100 ngàn thôi sao?”
Những lời này đồng nghĩa với việc tán thưởng mắt thẩm mỹ của bà. Bà lão bác sĩ ừ một tiếng, mỉm cười nói: “Những cái khác có thể khinh bỉ chứ cái mặt này là không chê vào đâu được.”
Ông lão bác sĩ nói: “Nghĩ lại thì biết đâu anh ta có nỗi khổ riêng.”
Bà lão bác sĩ lập tức đáp: “Chẳng hạn như lúc đi rút tiền anh ta bị tai nạn, xe đụng trúng đầu nên lúc tỉnh lại bị mất trí nhớ.”
“Hoặc là anh ta là người ngoài hành tinh, hôm đó chính là ngày anh ta phải quay lại hành tinh của mình, trùng hợp là anh ta mang theo thẻ ngân hàng của tôi ra ngoài trái đất mà thôi.”
“Cũng có thể bị người ta giết người cướp của, phơi xác chỗ nào rồi.”
Ông lão bác sĩ: “Cũng có thể nghĩ theo hướng này.”
Bà lão bác sĩ nói: “Tôi lường hết những trường hợp này rồi. Tôi còn nghĩ tới cảnh sau này tôi giàu, còn anh ta thì nghèo khó đáng thương…”
Bà cụ Hồ nghe không hiểu đoạn đối thoại phía sau, chỉ vô cùng tò mò, vội vàng nhoài tới xem thử. Bà nói: “Đẹp đó.”
Nhưng trong lòng bà đang thầm nghĩ: không đẹp bằng ba mình.
Bà vừa nói xong, ông cụ Hồ – người nãy giờ vẫn ngồi im bên cạnh, như không hứng thú với câu chuyện – cũng tò mò nhìn thử.
Vừa nhìn một cái, huyệt thái dương của ông nổi giần giật. Ông từng gặp qua người này rồi.
Danh sách chương