Trời đông cực kỳ lạnh giá, lúc đóng băng còn lạnh hơn lúc có tuyết rơi nhiều. Họ cứ thế đi theo sau hai vợ chồng trẻ kia.
Tình hình bây giờ đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của Hồ Đào, thậm chí anh không tò mò tại sao lại nhìn thấy cha mẹ hồi trẻ, anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh này.
Hồ Đào quay lại liền nhìn thấy hai người kia đứng đằng sau mình, mặt lạnh như tiền. Họ không hề có chút ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, chứng tỏ tất cả đều do họ tạo ra.
Hồ Đào đưa tay véo đùi mình. Rất đau, không phải là ảo giác. Anh cắn răng, nói: “Đây là loại công nghệ cao gì vậy?”
Thần hơi đau đầu, nói với con trai: “Ta có ý này hay hơn.”
Kim Sân đã ở với cha quá lâu nên lập tức hiểu ngay mà không cần ông nói rõ. Ý của thần là cứ xóa hết ký ức của người này, xóa cả ký ức của Chúc Chúc, thế là vui vẻ cả làng. Ông nhìn cháu gái quen rồi, giờ nhìn những người khác thấy đau đầu quá.
Kim Sân lắc đầu, phản đối ý kiến của cha mình. Từ rất lâu về trước, anh đã không còn làm thế nữa. Từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ xóa ký ức của con gái. Cả đời nó cũng chỉ có trăm năm, anh hy vọng con bé có thể kiểm soát được thời gian của mình.
Hồ Đào không hiểu họ đang nói gì, đánh bạo hỏi: “Rốt cuộc các người muốn gì?”
Kim Sân nhìn cháu ngoại, lạnh lùng nói: “Ta phải lấy lại công bằng cho con gái mình.”
Trừ họ ra, không có mấy ai để ý đến việc người này có kiên nhẫn với mẹ mình hay không, có bạo hành lạnh hay không. Nhiều khi nói ra có người còn cảm thấy là do áp lực công việc lớn quá, mẹ lại bị bệnh như vậy, anh ta không ngược đãi mà chỉ gắt gỏng thôi thì cũng không có gì quá.
Nhưng là một người cha, Kim Sân không nuốt nổi cơn giận này. Nếu con gái anh chưa hề hao tâm tổn sức với đứa trẻ này thì Kim Sân đã không khó chịu đến vậy.
Hồ Đào nhìn Kim Sân, anh nhớ lại mẹ mình gọi người này là ba, cha mình thì cung kính trước người này, nhớ lại lúc ở trong phòng làm việc mẹ từng nói “Kim Sân” là tên của ba, dù không dám tin nhưng nhìn xung quanh, đúng là mình đang ở trong một hoàn cảnh không cách nào lý giải được. “Ông là… ba của mẹ tôi?”
Kim Sân không trả lời câu hỏi này.
Lúc này Hồ Đào nhìn thấy ở gần đó có một cô gái mặc áo bông màu trắng, lảo đảo đi về phía này. Mặt cô ta tái mét, mái tóc bù xù, tay ôm chứ gì đó, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Hồ Đào nhìn mặt cô gái kia. Trên mặt cô ta đầy nước mắt, sau đó cô ta ném thứ trong lòng mình vào thùng rác bên cạnh. Hồ Đào cảm thấy hơi lạ, hoàn toàn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Kim Sân nhìn cảnh này. Anh không muốn làm tổn thương Hồ Đào, chuyện này chả có ý nghĩa gì cả, anh chỉ muốn lấy lại công bằng cho con gái, lên tiếng cho những nỗ lực mà con gái đã bỏ ra bao năm nay. Kim Sân rất ghét người này vì cứ luôn miệng nói chăm sóc Chúc Chúc áp lực thế nào, làm như con gái anh là gánh nặng gì lớn lắm vậy.
Kim Sân hoàn toàn không quan tâm đến huyết thống. Nếu xét về huyết thống, Kim Chúc Chúc cũng không phải con gái ruột của anh nhưng con bé lại cho anh toàn bộ tình yêu mà một người con dành cho cha mình, đó là điều mà huyết thống không thể nào so sánh được. Mà tình yêu Kim Sân dành cho con gái cũng không hề thua kém gì những bậc cha mẹ khác yêu thương con mình.
Trong mắt Kim Sân, con gái con rể anh đã cho Hồ Đào tất cả những gì mà cha mẹ có thể cho: Thời gian, công sức, tình yêu, giáo dục, làm bạn… Vậy chúng chính là cha mẹ của Hồ Đào. Anh không trông mong Hồ Đào có thể báo đáp lại công ơn mà các con anh đã bỏ ra, anh chỉ yêu cầu nó dành cho cha mẹ tình thương và sự nhẫn nại tối thiểu nhất.
Hồ Đào luôn miệng nhấn mạnh mình đã làm gì cho mẹ, nhấn mạnh những áp lực mà mình phải chịu, điều này đã chọc giận người cha này.
Hồ Đào đến gần mới phát hiện trong tấm drap đó là một đứa trẻ sơ sinh. Mặt nó xanh lè, còn có vết máu. Anh lấy làm lạ, quay lại nhìn hai người kia. “Hình như đứa nhỏ này không còn thở nữa…”
Vừa nói đứa nhỏ này không còn thở nữa xong, đứa bé trong thùng rác bỗng phát ra tiếng khóc ư ử như tiếng mèo kêu.
“Anh Thừa Khiếu, hình như có tiếng mèo kêu thì phải.” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Sau đó, cô gái trẻ Kim Chúc Chúc lần theo âm thanh, qua bên này. “Trời lạnh thế này, nếu không mang vào nhà chắc chắn mèo con sẽ không sống nổi.”
Hồ Đào sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin. Anh nhìn thấy mẹ mình đi đến cạnh thùng rác, mặt biến sắc, gọi: “Anh Thừa Khiếu, ở đây có một đứa bé sơ sinh!”
Hồ Đào quay đầu qua, nhìn Kim Sân. “Đây không phải là thật. Có phải các người dùng loại công nghệ cao gì hòng bắt tôi thừa nhận mình không phải là con của cha mẹ đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, Hồ Đào đều mang trong mình một mâu thuẫn. Mỗi lần họp phụ huynh, mọi người sẽ biết cha mẹ anh đều là tiến sĩ, là giảng viên đại học. Năm lên cấp hai, bắt đầu học vật lý, anh học môn này rất tốt, mọi người đều nói không hổ là con trai của giáo sư Hồ.
Lúc đó anh rất ghét người khác nói vậy, nhưng đồng thời cũng rất hãnh diện.
Kim Sân nhíu mày. Phản ứng của Hồ Đào khác quá xa với tưởng tượng của anh. Thần lập tức làm Hồ Đào câm miệng, sau đó khung cảnh xung quanh họ lại thay đổi, biến thành cảnh hai vợ chồng trẻ túc trực bên ngoài phòng cấp cứu, Kim Chúc Chúc cầm sách chờ phẫu thuật kết thúc nhưng không cách nào tập trung học được.
“Vẫn còn phải theo dõi thêm, tình hình không khả quan cho lắm. Đứa bé bị sinh non, hơn nữa bị lại bị cảm lạnh, hai người nên có sự chuẩn bị.”
Hai vợ chồng buồn rầu ngồi trên băng ghế, không ai nói chuyện, không khí như ngưng đọng lại.
Hồ Đào đứng rất gần mẹ mình, một lát sau, anh nghe bà đau buồn nói: “Đứa bé vừa chào đời, sao mẹ nó lại nỡ để nó rời khỏi thế giới này vào một ngày lạnh lẽo thế chứ.”
Hồ Đào im lặng ngồi bên cạnh, lòng nguội như tro tàn.
Giờ phút này, anh ý thức được mình không phải là con ruột của cha mẹ.
Rồi anh nhìn thấy cha mẹ tìm người nhận nuôi, những người đó nghe nói có thể sẽ để lại di chứng bèn lắc đầu từ chối.
Kim Chúc Chúc không nỡ để đứa bé này vào cô nhi viện. Nó quá yếu ớt, nếu không chăm sóc cẩn thận thì chắc chắn không sống được.
Hai vợ chồng đưa nó về nhà, đặt cho nó một cái tên.
Hồ Đào nhìn căn phòng quen thuộc này. Đây là nơi anh ở hồi nhỏ. Mãi đến khi lên tiểu học, cha mẹ được trường đại học nhận làm giảng viên thì họ mới dọn đi.
Đứa trẻ sơ sinh cứ một chốc là lại khóc, giống như bị mẹ vứt bỏ đã để lại cho nó nỗi ám ảnh, lúc nào cũng phải có người bế mới không khóc.
Lúc đó Kim Chúc Chúc bận đến nỗi hoa cả mắt. Hồ Đào đứng trong phòng, nghe tiếng mình gào khóc mà lòng thấy bức bối. Chuyện hôm nay đã đủ làm anh suy sụp rồi, đầu óc anh như có thứ gì muốn vỡ tung, đứa bé lại khóc suốt khiến cho cơn phiền não càng tăng thêm.
Người mẹ trẻ cứ bế đứa bé đi quanh quẩn trong phòng, dịu dàng dỗ dành: “Không tè dầm, lại vừa ăn xong, sao em bé cứ khóc nhỉ?”
Kim Sân và thần im lặng đứng bên cạnh. Hồ Đào bị tiếng khóc này giày vò đến không chịu nổi, phải quay qua nói: “Tôi đã biết mình không phải con ruột của ba mẹ rồi, có thể cho tôi ra khỏi đây không. Tôi không tìm đến các ông nữa, không trèo cao nữa được chưa?”
Kim Sân nhìn Hồ Đào, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng. Anh không ngờ lúc này Hồ Đào lại so đo chuyện mình có phải con ruột không. Anh lên tiếng: “Con gái tôi đã phải chịu đựng thứ âm thanh này, anh cũng phải chịu đựng.”
Tình hình bây giờ đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của Hồ Đào, thậm chí anh không tò mò tại sao lại nhìn thấy cha mẹ hồi trẻ, anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh này.
Hồ Đào quay lại liền nhìn thấy hai người kia đứng đằng sau mình, mặt lạnh như tiền. Họ không hề có chút ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, chứng tỏ tất cả đều do họ tạo ra.
Hồ Đào đưa tay véo đùi mình. Rất đau, không phải là ảo giác. Anh cắn răng, nói: “Đây là loại công nghệ cao gì vậy?”
Thần hơi đau đầu, nói với con trai: “Ta có ý này hay hơn.”
Kim Sân đã ở với cha quá lâu nên lập tức hiểu ngay mà không cần ông nói rõ. Ý của thần là cứ xóa hết ký ức của người này, xóa cả ký ức của Chúc Chúc, thế là vui vẻ cả làng. Ông nhìn cháu gái quen rồi, giờ nhìn những người khác thấy đau đầu quá.
Kim Sân lắc đầu, phản đối ý kiến của cha mình. Từ rất lâu về trước, anh đã không còn làm thế nữa. Từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ xóa ký ức của con gái. Cả đời nó cũng chỉ có trăm năm, anh hy vọng con bé có thể kiểm soát được thời gian của mình.
Hồ Đào không hiểu họ đang nói gì, đánh bạo hỏi: “Rốt cuộc các người muốn gì?”
Kim Sân nhìn cháu ngoại, lạnh lùng nói: “Ta phải lấy lại công bằng cho con gái mình.”
Trừ họ ra, không có mấy ai để ý đến việc người này có kiên nhẫn với mẹ mình hay không, có bạo hành lạnh hay không. Nhiều khi nói ra có người còn cảm thấy là do áp lực công việc lớn quá, mẹ lại bị bệnh như vậy, anh ta không ngược đãi mà chỉ gắt gỏng thôi thì cũng không có gì quá.
Nhưng là một người cha, Kim Sân không nuốt nổi cơn giận này. Nếu con gái anh chưa hề hao tâm tổn sức với đứa trẻ này thì Kim Sân đã không khó chịu đến vậy.
Hồ Đào nhìn Kim Sân, anh nhớ lại mẹ mình gọi người này là ba, cha mình thì cung kính trước người này, nhớ lại lúc ở trong phòng làm việc mẹ từng nói “Kim Sân” là tên của ba, dù không dám tin nhưng nhìn xung quanh, đúng là mình đang ở trong một hoàn cảnh không cách nào lý giải được. “Ông là… ba của mẹ tôi?”
Kim Sân không trả lời câu hỏi này.
Lúc này Hồ Đào nhìn thấy ở gần đó có một cô gái mặc áo bông màu trắng, lảo đảo đi về phía này. Mặt cô ta tái mét, mái tóc bù xù, tay ôm chứ gì đó, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Hồ Đào nhìn mặt cô gái kia. Trên mặt cô ta đầy nước mắt, sau đó cô ta ném thứ trong lòng mình vào thùng rác bên cạnh. Hồ Đào cảm thấy hơi lạ, hoàn toàn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Kim Sân nhìn cảnh này. Anh không muốn làm tổn thương Hồ Đào, chuyện này chả có ý nghĩa gì cả, anh chỉ muốn lấy lại công bằng cho con gái, lên tiếng cho những nỗ lực mà con gái đã bỏ ra bao năm nay. Kim Sân rất ghét người này vì cứ luôn miệng nói chăm sóc Chúc Chúc áp lực thế nào, làm như con gái anh là gánh nặng gì lớn lắm vậy.
Kim Sân hoàn toàn không quan tâm đến huyết thống. Nếu xét về huyết thống, Kim Chúc Chúc cũng không phải con gái ruột của anh nhưng con bé lại cho anh toàn bộ tình yêu mà một người con dành cho cha mình, đó là điều mà huyết thống không thể nào so sánh được. Mà tình yêu Kim Sân dành cho con gái cũng không hề thua kém gì những bậc cha mẹ khác yêu thương con mình.
Trong mắt Kim Sân, con gái con rể anh đã cho Hồ Đào tất cả những gì mà cha mẹ có thể cho: Thời gian, công sức, tình yêu, giáo dục, làm bạn… Vậy chúng chính là cha mẹ của Hồ Đào. Anh không trông mong Hồ Đào có thể báo đáp lại công ơn mà các con anh đã bỏ ra, anh chỉ yêu cầu nó dành cho cha mẹ tình thương và sự nhẫn nại tối thiểu nhất.
Hồ Đào luôn miệng nhấn mạnh mình đã làm gì cho mẹ, nhấn mạnh những áp lực mà mình phải chịu, điều này đã chọc giận người cha này.
Hồ Đào đến gần mới phát hiện trong tấm drap đó là một đứa trẻ sơ sinh. Mặt nó xanh lè, còn có vết máu. Anh lấy làm lạ, quay lại nhìn hai người kia. “Hình như đứa nhỏ này không còn thở nữa…”
Vừa nói đứa nhỏ này không còn thở nữa xong, đứa bé trong thùng rác bỗng phát ra tiếng khóc ư ử như tiếng mèo kêu.
“Anh Thừa Khiếu, hình như có tiếng mèo kêu thì phải.” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Sau đó, cô gái trẻ Kim Chúc Chúc lần theo âm thanh, qua bên này. “Trời lạnh thế này, nếu không mang vào nhà chắc chắn mèo con sẽ không sống nổi.”
Hồ Đào sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin. Anh nhìn thấy mẹ mình đi đến cạnh thùng rác, mặt biến sắc, gọi: “Anh Thừa Khiếu, ở đây có một đứa bé sơ sinh!”
Hồ Đào quay đầu qua, nhìn Kim Sân. “Đây không phải là thật. Có phải các người dùng loại công nghệ cao gì hòng bắt tôi thừa nhận mình không phải là con của cha mẹ đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, Hồ Đào đều mang trong mình một mâu thuẫn. Mỗi lần họp phụ huynh, mọi người sẽ biết cha mẹ anh đều là tiến sĩ, là giảng viên đại học. Năm lên cấp hai, bắt đầu học vật lý, anh học môn này rất tốt, mọi người đều nói không hổ là con trai của giáo sư Hồ.
Lúc đó anh rất ghét người khác nói vậy, nhưng đồng thời cũng rất hãnh diện.
Kim Sân nhíu mày. Phản ứng của Hồ Đào khác quá xa với tưởng tượng của anh. Thần lập tức làm Hồ Đào câm miệng, sau đó khung cảnh xung quanh họ lại thay đổi, biến thành cảnh hai vợ chồng trẻ túc trực bên ngoài phòng cấp cứu, Kim Chúc Chúc cầm sách chờ phẫu thuật kết thúc nhưng không cách nào tập trung học được.
“Vẫn còn phải theo dõi thêm, tình hình không khả quan cho lắm. Đứa bé bị sinh non, hơn nữa bị lại bị cảm lạnh, hai người nên có sự chuẩn bị.”
Hai vợ chồng buồn rầu ngồi trên băng ghế, không ai nói chuyện, không khí như ngưng đọng lại.
Hồ Đào đứng rất gần mẹ mình, một lát sau, anh nghe bà đau buồn nói: “Đứa bé vừa chào đời, sao mẹ nó lại nỡ để nó rời khỏi thế giới này vào một ngày lạnh lẽo thế chứ.”
Hồ Đào im lặng ngồi bên cạnh, lòng nguội như tro tàn.
Giờ phút này, anh ý thức được mình không phải là con ruột của cha mẹ.
Rồi anh nhìn thấy cha mẹ tìm người nhận nuôi, những người đó nghe nói có thể sẽ để lại di chứng bèn lắc đầu từ chối.
Kim Chúc Chúc không nỡ để đứa bé này vào cô nhi viện. Nó quá yếu ớt, nếu không chăm sóc cẩn thận thì chắc chắn không sống được.
Hai vợ chồng đưa nó về nhà, đặt cho nó một cái tên.
Hồ Đào nhìn căn phòng quen thuộc này. Đây là nơi anh ở hồi nhỏ. Mãi đến khi lên tiểu học, cha mẹ được trường đại học nhận làm giảng viên thì họ mới dọn đi.
Đứa trẻ sơ sinh cứ một chốc là lại khóc, giống như bị mẹ vứt bỏ đã để lại cho nó nỗi ám ảnh, lúc nào cũng phải có người bế mới không khóc.
Lúc đó Kim Chúc Chúc bận đến nỗi hoa cả mắt. Hồ Đào đứng trong phòng, nghe tiếng mình gào khóc mà lòng thấy bức bối. Chuyện hôm nay đã đủ làm anh suy sụp rồi, đầu óc anh như có thứ gì muốn vỡ tung, đứa bé lại khóc suốt khiến cho cơn phiền não càng tăng thêm.
Người mẹ trẻ cứ bế đứa bé đi quanh quẩn trong phòng, dịu dàng dỗ dành: “Không tè dầm, lại vừa ăn xong, sao em bé cứ khóc nhỉ?”
Kim Sân và thần im lặng đứng bên cạnh. Hồ Đào bị tiếng khóc này giày vò đến không chịu nổi, phải quay qua nói: “Tôi đã biết mình không phải con ruột của ba mẹ rồi, có thể cho tôi ra khỏi đây không. Tôi không tìm đến các ông nữa, không trèo cao nữa được chưa?”
Kim Sân nhìn Hồ Đào, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng. Anh không ngờ lúc này Hồ Đào lại so đo chuyện mình có phải con ruột không. Anh lên tiếng: “Con gái tôi đã phải chịu đựng thứ âm thanh này, anh cũng phải chịu đựng.”
Danh sách chương