Lúc trở về, Phép Tắc cảm nhận được cháu gái đã tháo mũ ra. Ông biết, chỉ tháo mũ thôi vẫn chưa đủ, phải xem con bé có vận may đó hay không.
Lúc Phép Tắc quan sát hai mẹ con Hồ Đào cãi vã, ông đang đến gặp Phép Tắc số hai. Hai vị thần quyền năng đối diện nhau, cùng một biểu cảm, lạnh lùng đến nỗi nhà giam cũng giảm mấy độ.
Phép Tắc nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm đã qua. Ông gật đầu.
Bà cụ Hồ hoàn toàn không biết hôm nay mình suýt gặp phải điều gì. Bà vẫn đang trò chuyện với bà lão bác sĩ, nội dung trò chuyện chính là bà đã nhớ lại một số chuyện, chẳng hạn như hồi cấp 3 có rất nhiều bạn nữ thích anh Thừa Khiếu.
Bà lão bác sĩ nhìn ông cụ Hồ. Tuy người đã già nhưng vẫn có thể nhìn ra được hồi trẻ ông hẳn là một anh chàng đẹp trai khó cưỡng.
Bà lão bác sĩ nói: “Vậy hồi đó anh ấy có thích họ không?”
“Chắc là có chút chút.” Bà cụ Hồ khẽ cau mày, thở dài một hơi: “Lúc đó mình nhìn thấy mà. Bạn gái có khá là xinh xắn, là hoa khôi lớp bên cạnh. Lúc được tỏ tình, anh ấy đã rất vui.”
Bà lão bác sĩ vốn chỉ hỏi cho vui, ai ngờ chuyện này lại có câu trả lời luôn. Dựa theo mức độ ân ái của hai ông bà, chuyện này có vẻ không hợp lý lắm nhỉ? Bà lão bác sĩ nhìn dáng vẻ không được vui của cô bạn đang hồi teen của mình, vội vàng nói tiếp: “Nói không chừng là bạn nhìn nhầm rồi.”
Tai ông cụ Hồ rất thính, đương nhiên cũng nghe thấy những gì vợ mình nói. Nghe giọng nói thẹn thùng của bà, ông như trở về với thời niên thiếu, ông cũng nhớ đến chuyện tỏ tình của cô bạn kia.
Hôm đó ánh trời chiều đỏ rực, chiếc váy trắng của em Chúc Chúc cũng được nhuộm thành màu đỏ cam khiến ông nhìn mà ngẩn ngơ.
Bỗng có một bạn nữ chạy đến bảo có chuyện muốn nói với ông, phải nói riêng một mình. Em Chúc Chúc không được vui cho lắm, bỏ đi trước. Ông đang định đuổi theo thì cô bạn kia ngăn lại. Cô ấy lấy ra một hộp quà, nói với ông:
“Hồ Thừa Khiếu, mình thích cậu.”
“Mình biết Kim Chúc Chúc cũng thích cậu, bạn ấy còn quen cậu trước mình, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, mình muốn cậu biết có một người vẫn thích cậu.”
Khoảnh khắc ấy, ông chỉ cảm thấy có một nỗi vui sướng dâng trào trong tim. “Em Chúc Chúc thích mình?”
“…”
“Cậu có chắc không? Em ấy thích mình thật sao?”
Ông cụ Hồ còn nhớ cảm giác khi ấy. Ông đang đi trên đường như mọi ngày, đột nhiên cả một biển mây rực rỡ ùa tới bao quanh ông, nhuộm thắm ký ức hôm ấy bằng những màu sắc đẹp đẽ nhất.
Chiều đó khi lên lớp, bà cụ Hồ ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng lại chi chép. Bà là học sinh chăm chỉ nhất lớp.
Đúng lúc này, bà cụ Hồ cảm thấy khuỷu tay bị đụng một cái. Quay đầu qua, bà phát hiện thì ra anh Thừa Khiếu đưa cho mình một cuồn sổ.
Ánh mắt nghi hoặc của bà chạm vào ánh mắt nóng rực của ông. Bà như bị phỏng, lập tức không nhìn ông nữa. Lấy cuốn sổ qua thì thấy trên đó vẽ ba người. Hai người được vẽ bằng nét vẽ đơn giản như những cây tăm, cô bé đang nói thích cậu bé. Đằng trước có một thiếu nữ được vẽ với phong cách khác hẳn. Cô mặc chiếc váy màu đỏ cảm, mái tóc dài xõa trên vai.
Bà cụ Hồ không hiểu, quay đầu qua nhìn ông. Ông nháy mắt với bà như một anh chàng tinh nghịch, sau đó nói nhỏ: “Lật tiếp đi.”
Bà lật tiếp. Đến trang tiếp theo, bà ngẩn ra. Thì ra ở trang này, cậu bé kia đang toe toét cười. Nét vẽ nguệch ngoạc cũng trở nên chi tiết hơn, trở thành một thiếu niên.
Bà lập tức nhớ ra. Anh Thừa Khiếu đang vẽ lại hồi cấp 3, có bạn nữ tỏ tình với anh ấy.
Bà nhìn anh Thừa Khiếu cười vui vẻ như vậy thì rất khó chịu. Bà còn nhớ lúc đó anh ấy chẳng những cười rất vui mà còn nói chuyện với bạn nữ kia một lúc trong khi bình thường anh ấy đâu có nói nhiều thế.
“Còn một trang nữa.”
Bà lật trang tiếp theo trong tâm trạng ấm ức thì nhìn thấy trên đầu cô bé kia vẽ một dòng chữ: “Mình biết Kim Chúc Chúc thích cậu…”
Ông cụ Hồ nhân lúc cô giáo quay lưng lên bảng viết chữ, chống tay lên bàn bà cụ Hồ, nói: “Hình như bạn ấy còn nói rất nhiều nương nương anh chỉ nhớ mỗi câu này mà thôi.” Tai của bà cụ Hồ không được tốt lắm nên dù ông nói câu này không nhỏ nhưng bà nghe vào cứ như là lời thì thầm.
Cảm giác chua xót trong lòng lập tức tan biến, cả người như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào làm sao.
Bà lão bác sĩ bên cạnh chứng kiến tất cả thì không thấy vậy. Bà cảm thấy mình như bị ném vào trong thùng cơm chó.
Đâu chỉ bà, cô giáo đang quay lên bản viết được vài phút hoàn toàn không biết nên viết gì tiếp, cô cũng bị ngộp trong thùng cơm chó, không biết làm sao.
Khả năng quan sát của cô giáo rất tốt, ở một mức độ nào đó, cô đã tái hiện lại được không khí lớp học bình thường, điều này dựa vào những yêu cầu nghiêm ngặt đối với học sinh. Không có một giáo viên nghiêm khắc thì làm sao gọi là đời sống học đường.
Vì thế, cô đã đặt ra rất nhiều quy định, chẳng hạn như trong giờ học không được ăn vặt, không được nói chuyện riêng, bài tập mỗi ngày phải hoàn thành, cô sẽ sửa bài.
Kim Sân không hề có ý kiến gì về điều này. Anh biết tính con mình. Có bài tập nghĩa là làm bài tập xong là được chơi, cảm giác làm bài tập xong thì chơi sẽ càng vui hơn.
Thỉnh thoảng lên lớp bà cụ Hồ cũng “nói chuyện riêng”. Cô sẽ vờ xem là bà đang nói thì thầm, sẽ nhân đạo quay lên bản viết bài. Dù gì việc học sinh nói với nhau vài câu trong lúc giáo viên quay lên bảng cũng là một chuyện rất thú vị.
Có điều cơm chó hôm nay được rải lâu quá, cô cũng không biết phải viết gì tiếp đây. Hay là tiếp theo viết một lượt “tam tự kinh[1]” nhỉ?
May mà bà cụ Hồ là một học trò ngoan, bà nói nhỏ với ông cụ Hồ. “Em biết rồi, anh mau ngồi về chỗ đi, lát nữa cô quay lại thấy mình nói chuyện sẽ giận đấy.”
Cô giáo: “…” Cô không giận, nhưng cô phải giả vờ giận.
Buổi chiều lúc tan học, bà cụ Hồ nhìn anh Thừa Khiếu, sau đó kéo ba mình đi nhanh hơn, đến khi cảm thấy anh Thừa Khiếu không nghe được những gì họ nói mới đến gần, thì thầm vào tai ba. “Ba ơi, ba có còn nhớ bạn nữ mà trước kia con kể với ba không?”
Kim Sân lấy làm lạ. “Bạn nữ nào?”
Bà cụ Hồ nói: “Chính là… là cái bạn tỏ tình với anh Thừa Khiếu mà anh Thừa Khiếu còn cười rất vui vẻ ấy.”
Kim Sân nhướng mày. Anh còn nhớ, đương nhiên là vẫn nhớ. Anh nhớ như in có một ngày con gái đi học về nhưng mặt không vui, Hồ Thừa Khiếu gọi điện thoại tới hỏi có thể qua ăn cơm không thì con bé tức giận dỗi nói: “Hôm nay ba em chỉ nấu cơm cho hai người thôi.”
Hôm ấy, Hồ Thừa Khiếu tự mang cơm qua nhà anh ăn.
Anh hỏi con gái có chuyện gì thì con bé ấp úng nói: “Có một bạn nữ tỏ tình với anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu còn cười rất vui vẻ nữa. Con chưa từng thấy anh ấy vui vẻ đến thế, còn nói chuyện lâu với bạn đó nữa, bình thường anh ấy có nói nhiều vậy đâu.”
Kim Sân không ngờ đã qua lâu như vậy mà con gái vẫn để bụng chuyện này.
Tình yêu quả là thứ tình cảm phức tạp nhất của loài người.
Bà cụ Hồ hớn hở chia sẻ niềm vui với ba mình: “Lúc đó anh Thừa Khiếu vui vẻ vậy là vì bạn đó nói với con thích anh ấy.”
Kim Sân nhìn biểu cảm sung sướng của con gái, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô gái ngốc vừa chớm yêu.
———————
[1] Tam tự kinh là sách vỡ lòng cho trẻ con, gồm những chữ đơn giản, một dòng ba chữ gieo vần nên khá dễ thuộc.
Lúc Phép Tắc quan sát hai mẹ con Hồ Đào cãi vã, ông đang đến gặp Phép Tắc số hai. Hai vị thần quyền năng đối diện nhau, cùng một biểu cảm, lạnh lùng đến nỗi nhà giam cũng giảm mấy độ.
Phép Tắc nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm đã qua. Ông gật đầu.
Bà cụ Hồ hoàn toàn không biết hôm nay mình suýt gặp phải điều gì. Bà vẫn đang trò chuyện với bà lão bác sĩ, nội dung trò chuyện chính là bà đã nhớ lại một số chuyện, chẳng hạn như hồi cấp 3 có rất nhiều bạn nữ thích anh Thừa Khiếu.
Bà lão bác sĩ nhìn ông cụ Hồ. Tuy người đã già nhưng vẫn có thể nhìn ra được hồi trẻ ông hẳn là một anh chàng đẹp trai khó cưỡng.
Bà lão bác sĩ nói: “Vậy hồi đó anh ấy có thích họ không?”
“Chắc là có chút chút.” Bà cụ Hồ khẽ cau mày, thở dài một hơi: “Lúc đó mình nhìn thấy mà. Bạn gái có khá là xinh xắn, là hoa khôi lớp bên cạnh. Lúc được tỏ tình, anh ấy đã rất vui.”
Bà lão bác sĩ vốn chỉ hỏi cho vui, ai ngờ chuyện này lại có câu trả lời luôn. Dựa theo mức độ ân ái của hai ông bà, chuyện này có vẻ không hợp lý lắm nhỉ? Bà lão bác sĩ nhìn dáng vẻ không được vui của cô bạn đang hồi teen của mình, vội vàng nói tiếp: “Nói không chừng là bạn nhìn nhầm rồi.”
Tai ông cụ Hồ rất thính, đương nhiên cũng nghe thấy những gì vợ mình nói. Nghe giọng nói thẹn thùng của bà, ông như trở về với thời niên thiếu, ông cũng nhớ đến chuyện tỏ tình của cô bạn kia.
Hôm đó ánh trời chiều đỏ rực, chiếc váy trắng của em Chúc Chúc cũng được nhuộm thành màu đỏ cam khiến ông nhìn mà ngẩn ngơ.
Bỗng có một bạn nữ chạy đến bảo có chuyện muốn nói với ông, phải nói riêng một mình. Em Chúc Chúc không được vui cho lắm, bỏ đi trước. Ông đang định đuổi theo thì cô bạn kia ngăn lại. Cô ấy lấy ra một hộp quà, nói với ông:
“Hồ Thừa Khiếu, mình thích cậu.”
“Mình biết Kim Chúc Chúc cũng thích cậu, bạn ấy còn quen cậu trước mình, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, mình muốn cậu biết có một người vẫn thích cậu.”
Khoảnh khắc ấy, ông chỉ cảm thấy có một nỗi vui sướng dâng trào trong tim. “Em Chúc Chúc thích mình?”
“…”
“Cậu có chắc không? Em ấy thích mình thật sao?”
Ông cụ Hồ còn nhớ cảm giác khi ấy. Ông đang đi trên đường như mọi ngày, đột nhiên cả một biển mây rực rỡ ùa tới bao quanh ông, nhuộm thắm ký ức hôm ấy bằng những màu sắc đẹp đẽ nhất.
Chiều đó khi lên lớp, bà cụ Hồ ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng lại chi chép. Bà là học sinh chăm chỉ nhất lớp.
Đúng lúc này, bà cụ Hồ cảm thấy khuỷu tay bị đụng một cái. Quay đầu qua, bà phát hiện thì ra anh Thừa Khiếu đưa cho mình một cuồn sổ.
Ánh mắt nghi hoặc của bà chạm vào ánh mắt nóng rực của ông. Bà như bị phỏng, lập tức không nhìn ông nữa. Lấy cuốn sổ qua thì thấy trên đó vẽ ba người. Hai người được vẽ bằng nét vẽ đơn giản như những cây tăm, cô bé đang nói thích cậu bé. Đằng trước có một thiếu nữ được vẽ với phong cách khác hẳn. Cô mặc chiếc váy màu đỏ cảm, mái tóc dài xõa trên vai.
Bà cụ Hồ không hiểu, quay đầu qua nhìn ông. Ông nháy mắt với bà như một anh chàng tinh nghịch, sau đó nói nhỏ: “Lật tiếp đi.”
Bà lật tiếp. Đến trang tiếp theo, bà ngẩn ra. Thì ra ở trang này, cậu bé kia đang toe toét cười. Nét vẽ nguệch ngoạc cũng trở nên chi tiết hơn, trở thành một thiếu niên.
Bà lập tức nhớ ra. Anh Thừa Khiếu đang vẽ lại hồi cấp 3, có bạn nữ tỏ tình với anh ấy.
Bà nhìn anh Thừa Khiếu cười vui vẻ như vậy thì rất khó chịu. Bà còn nhớ lúc đó anh ấy chẳng những cười rất vui mà còn nói chuyện với bạn nữ kia một lúc trong khi bình thường anh ấy đâu có nói nhiều thế.
“Còn một trang nữa.”
Bà lật trang tiếp theo trong tâm trạng ấm ức thì nhìn thấy trên đầu cô bé kia vẽ một dòng chữ: “Mình biết Kim Chúc Chúc thích cậu…”
Ông cụ Hồ nhân lúc cô giáo quay lưng lên bảng viết chữ, chống tay lên bàn bà cụ Hồ, nói: “Hình như bạn ấy còn nói rất nhiều nương nương anh chỉ nhớ mỗi câu này mà thôi.” Tai của bà cụ Hồ không được tốt lắm nên dù ông nói câu này không nhỏ nhưng bà nghe vào cứ như là lời thì thầm.
Cảm giác chua xót trong lòng lập tức tan biến, cả người như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào làm sao.
Bà lão bác sĩ bên cạnh chứng kiến tất cả thì không thấy vậy. Bà cảm thấy mình như bị ném vào trong thùng cơm chó.
Đâu chỉ bà, cô giáo đang quay lên bản viết được vài phút hoàn toàn không biết nên viết gì tiếp, cô cũng bị ngộp trong thùng cơm chó, không biết làm sao.
Khả năng quan sát của cô giáo rất tốt, ở một mức độ nào đó, cô đã tái hiện lại được không khí lớp học bình thường, điều này dựa vào những yêu cầu nghiêm ngặt đối với học sinh. Không có một giáo viên nghiêm khắc thì làm sao gọi là đời sống học đường.
Vì thế, cô đã đặt ra rất nhiều quy định, chẳng hạn như trong giờ học không được ăn vặt, không được nói chuyện riêng, bài tập mỗi ngày phải hoàn thành, cô sẽ sửa bài.
Kim Sân không hề có ý kiến gì về điều này. Anh biết tính con mình. Có bài tập nghĩa là làm bài tập xong là được chơi, cảm giác làm bài tập xong thì chơi sẽ càng vui hơn.
Thỉnh thoảng lên lớp bà cụ Hồ cũng “nói chuyện riêng”. Cô sẽ vờ xem là bà đang nói thì thầm, sẽ nhân đạo quay lên bản viết bài. Dù gì việc học sinh nói với nhau vài câu trong lúc giáo viên quay lên bảng cũng là một chuyện rất thú vị.
Có điều cơm chó hôm nay được rải lâu quá, cô cũng không biết phải viết gì tiếp đây. Hay là tiếp theo viết một lượt “tam tự kinh[1]” nhỉ?
May mà bà cụ Hồ là một học trò ngoan, bà nói nhỏ với ông cụ Hồ. “Em biết rồi, anh mau ngồi về chỗ đi, lát nữa cô quay lại thấy mình nói chuyện sẽ giận đấy.”
Cô giáo: “…” Cô không giận, nhưng cô phải giả vờ giận.
Buổi chiều lúc tan học, bà cụ Hồ nhìn anh Thừa Khiếu, sau đó kéo ba mình đi nhanh hơn, đến khi cảm thấy anh Thừa Khiếu không nghe được những gì họ nói mới đến gần, thì thầm vào tai ba. “Ba ơi, ba có còn nhớ bạn nữ mà trước kia con kể với ba không?”
Kim Sân lấy làm lạ. “Bạn nữ nào?”
Bà cụ Hồ nói: “Chính là… là cái bạn tỏ tình với anh Thừa Khiếu mà anh Thừa Khiếu còn cười rất vui vẻ ấy.”
Kim Sân nhướng mày. Anh còn nhớ, đương nhiên là vẫn nhớ. Anh nhớ như in có một ngày con gái đi học về nhưng mặt không vui, Hồ Thừa Khiếu gọi điện thoại tới hỏi có thể qua ăn cơm không thì con bé tức giận dỗi nói: “Hôm nay ba em chỉ nấu cơm cho hai người thôi.”
Hôm ấy, Hồ Thừa Khiếu tự mang cơm qua nhà anh ăn.
Anh hỏi con gái có chuyện gì thì con bé ấp úng nói: “Có một bạn nữ tỏ tình với anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu còn cười rất vui vẻ nữa. Con chưa từng thấy anh ấy vui vẻ đến thế, còn nói chuyện lâu với bạn đó nữa, bình thường anh ấy có nói nhiều vậy đâu.”
Kim Sân không ngờ đã qua lâu như vậy mà con gái vẫn để bụng chuyện này.
Tình yêu quả là thứ tình cảm phức tạp nhất của loài người.
Bà cụ Hồ hớn hở chia sẻ niềm vui với ba mình: “Lúc đó anh Thừa Khiếu vui vẻ vậy là vì bạn đó nói với con thích anh ấy.”
Kim Sân nhìn biểu cảm sung sướng của con gái, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô gái ngốc vừa chớm yêu.
———————
[1] Tam tự kinh là sách vỡ lòng cho trẻ con, gồm những chữ đơn giản, một dòng ba chữ gieo vần nên khá dễ thuộc.
Danh sách chương