Lăng Viên về nhà cũng đã là ngày thứ tư sau khi bố mẹ Y Vân Liệt đến. 

Lúc anh tới trùng hợp bắt gặp Vân Liệt cùng Lăng Thượng chuẩn bị ra ngoài mua đồ, vào trong liền nghe thấy ông bà Y đang nói chuyện, song chợt im bặt, Lăng Viên bèn lên tiếng. "Cô chú, là cháu, Lăng Viên đây."

Phòng khách lại tiếp tục yên tĩnh, một lát sau mới có người trả lời anh.

Lăng Viên chỉ mua một quả dưa hấu, đặt hết đồ đạc xuống liền vào bếp bổ dưa, bưng nửa quả ra đãi khách. 

Anh cảm giác hình như mang mỗi nửa quả dưa có hơi kì lạ, căn bản là do nét mặt ông bà Y tựa hồ đang có tâm sự, Lăng Viên bối rối cùng hồi hộp, anh vội hỏi. "Cô chú làm sao vậy? Mấy ngày cháu không ghé qua đã xảy ra việc gì ư?"

Ông bà Y mặt đối mặt, do dự mãi bà Y mới đáp. "Bố Vân Liệt vừa nãy bỗng dưng hôn mê bất tỉnh."

Lăng Viên ngồi lên tay vịn của chiếc ghế sofa gần đó, anh vội hỏi tiếp. "Hôn mê bất tỉnh ạ? Rất nghiêm trọng phải không? Chú có thường xuyên bị vậy không?"

Ban nãy gặp Vân Liệt, sao không thấy em ấy nói gì về việc thân thể chú đang không thoải mái? "Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là tăng huyết áp thôi mà." Ông Y trả lời, xong còn bổ sung thêm. "Vừa rồi hai đứa ra ngoài mua thức ăn, chú vốn định mở chút quạt máy, ai ngờ đột nhiên lại thấy choáng váng."

"Thực ra lần này cô chú lên đây cũng không hoàn toàn là để kiểm tra Vân Liệt." Bà y nắm lấy tay người bạn già. "Cô chú định tranh thủ đến bệnh viện khám bệnh cho bố Vân Liệt, xem xem ông ấy có bị gì hay không."

"Vì không muốn làm Vân Liệt lo lắng bên cô chú chưa nói gì với nó." Ông Y tiếp lời.

Lăng Viên gật đầu lia lịa. "Chú cứ yên tâm."

"Cô chú vốn tính lặng lẽ đi tìm bệnh viện, ngờ đâu Vân Liệt bám rất chặt, không chịu để bọn cô ra ngoài một mình, chắc nó sợ bọn cô sẽ bị lạc đường, thế nên đến giờ vẫn chưa kiếm được cơ hội."

Lăng Viên gãi đầu. "Có khả năng em ấy nghĩ cô chú đến đây cốt là đểkiểm tra em ấy, không hề suy diễn nhiều hơn, huống hồ khí sắc chú trông qua cũng thực tốt. Cô chú an tâm, chờ lát nữa ăn trưa xong, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi cháu sẽ đến đưa cô chú đi."

"Vậy thì quá tốt." Bà Y thở phào nhẹ nhõm, bà nhìn Lăng Viên bằng ánh mắt cảm kích. "Bọn cô còn đang thương lượng với nhau xem nên bày cớ gì đây, nếu cháu tới dẫn bọn cô thì cũng tiện hơn nhiều, nhưng mà lỡ như khiến cháu bị nhỡ việc..."

"Không sao đâu ạ, chiều nay cháu cũng đang rảnh rỗi." Lăng Viên mải mốt xua tay, lắc đầu. "Huống chi cháu thông thạo đường xá ở đây hơn cô chú mà."

Bà Y vừa ngồi bên nghe Lăng Viên giải thích, vừa gật đầu lia lịa, khóe môi bà không giấu được ý cười. Chàng trai tuấn tú này là người có thể dựa dẫm vào được. Nếu vậy khi Vân Liệt sống nơi đây, có người như thằng bé chiếu cố cũng giúp bố mẹ yên tâm phần nào. Nghĩ đến đấy, ánh mắt bà Y lập tức thay đổi, ý cười lại càng sâu hơn.

Còn Lăng Viên thì càng nói càng kích động. Đối với anh mà nói, giúp đỡ bố mẹ Vân Liệt không thể nghi ngờ cũng chính là tự tăng thêm cơ hội cho bản thân, nếu như muốn tiến triển, trước hết phải nhận được sự tán thành của cô chú, thế thì tương lai mới trở nên vững chắc. Huống hồ cha mẹ anh bao năm chưa từng về nhà, thành ra hiếm có dịp thể hiện năng lực chăm sóc trưởng bối, anh vô cùng cao hứng, chỉ hy vọng thân thể ông Y không có bất cứ bệnh tật gì, vậy là tốt rồi. 

Bàn bạc xong xuôi Lăng Viên lại phải đi. Anh quyết định đi tìm hỏi một vài người bạn xem bệnh viện nào tốt nhất bây giờ. 

Ông bà Y muốn ngăn cũng không ngăn nổi, họ cùng nhau than thở, song hai người tâm ý tương thông, rất có hảo cảm với chàng trai trẻ tuổi kia.

*

Lăng Thượng và Vân Liệt đi mua đồ quay về, không thấy Lăng Viên, hỏi thì bà Y chỉ đáp, nó có việc nên lại ra ngoài rồi. 

"Thực bận bịu nhỉ." Lăng Thượng nhíu mày, ngoại trừ lần gặp gỡ tình cờ ban nãy, mấy ngày nay hai anh em chưa từng nhìn mặt nhau.

"Bận rộn là tốt, bận rộn là tốt." Bà Y nở nụ cười. "Đàn ông bận rộn công việc, chẳng phải hết thảy đều là vì gia đình hay sao."

Thời điểm bà Y nói câu này, Lăng Thượng đang ăn miếng dưa hấu Lăng Viên bổ trước đó, miếng dưa vừa cắn vào trong miệng lại quên không nuốt xuống. Khoang miệng tràn ngập mùi vị thơm ngọt, vậy mà bởi vì vẻ mặt tán thưởng của bà Y ngồi đối diện mà dường như nhuốm chút đắng, xong còn lẫn thêm cảm giác chát vô cùng.... 

"Lăng Thượng, cậu qua đây giúp tôi một tay." Giọng Vân Liệt từ nhà bếp vọng đến. 

Lăng Thượng phục hồi lại tinh thần từ trạng thái sững sờ, cô nhanh chóng nuốt trôi hết bao đắng chát nọ, chạy thẳng vào bếp.

Trên bàn ăn,ông Y tỏ ra cực kỳ thản nhiên, ông nói. "Chốc nữa Lăng Viên sẽ ghé qua chở bố mẹ ra ngoài đi dạo."

Vân Liệt giật mình. "Không phải Lăng đại ca rất bận hay sao?"

"Bố mẹ cũng biết." Ông Y với bà Y nhìn nhau một hồi, bà Y đáp. "Cơ mà thằng bé bảo chiều nay không có việc gì, muốn dẫn bố mẹ đến coi cửa tiệm của nó, bố mẹ thấy khá hứng thú, con rõ mà, chỗ chúng ta dưới kia rất thiếu thốn đồ điện gia dụng."

Vân Liệt cúi đầu, nàng lấy đũa chọc chọc cơm trong bát, nàng không hiểu lí do Lăng Viên đề nghị dẫn bố mẹ đi thăm cửa tiệm của anh, chả lẽ anh định nhân cơ hội thể hiện cho hai người xem anh là người thế nào ư? Nghĩ tới đây, tâm trí Vân Liệt có hơi rối loạn. Lăng Viên rất ưu tú, điều ấy không thể nghi ngờ, mọi hành động của anh luôn luôn hợp tình hợp lý và danh chính ngôn thuận, về điểm này, e rằng đó chính là cái mà cô gái ngồi bên cạnh mình để ý nhất.Ngay tức khắc Vân Liệt lén quay sang nhìn Lăng Thượng. 

Không ngờ đúng lúc Lăng Thượng đang gắp thức ăn đặt vào bát của ông Y, cô cười bảo. "Vậy thật tốt, nhiều khi cháu cũng không nghĩ anh mình lại là người chu đáo như vậy."

"Đúng, đúng." Lần thứ hai bà Y không hề che giấu sự tán thưởng đối với Lăng Viên. "Lăng Viên quả là một anh chàng tốt."

"Còn cháu cũng là một cô gái tốt đấy." Lăng Thượng đùa giỡn, cô nháy mắt mấy cái, giọng điệu tinh nghịch.

"Ha ha ha." Bà Y bị cô chọc cười, đáp liên tục. "Đúng vậy, đúng vậy, cháu cũng phải đi tìm một chàng trai tốt như anh mình đấy nhé."

"Dạ vâng." Lăng Thượng rũ mi mắt, gật đầu trả lời, cô vừa định bổ sung thêm cái gì đó nữa thì bị Vân Liệt cắt ngang.

"Cha, mẹ, mai để con dẫn hai người đi ngắm đài phát thanh, nơi con sắp làm việc nhé."

"Được." Ông Y đồng ý. "Bố mẹ cũng chuẩn bị về rồi, chỗ này nóng quá, bố mẹ nhớ nhung căn nhà mát mẻ của mình."

"Ơ, con không có ý muốn đuổi cha mẹ đâu." Vân Liệt nhất thời luống cuống. 

"Không phải thế, Vân Liệt." Bà Y xoa tay nàng. "Biết con sống ở đây tốt hơn so với bố mẹ tưởng tượng, chọn bạn bè không hề sai là ổn rồi." Bà Y liếc qua Lăng Thượng. "Nếu như cả hoàn cảnh công việc cũng tốt nữa thì bố mẹ đâu thể tiếp tục ngăn cản bước tiến của con, phải không?"

"Bố mẹ đồng ý cho con ở lại ạ?" Vân Liệt lập tức mừng như điên. 

"Coi như là vậy đi." Bà Y phất tay. "Sau này thường xuyên về nhà là được, có điều còn một nguyên nhân rất quan trọng khác..."

"Là gì ạ?" Vân Liệt vội hỏi, ngay cả Lăng Thượng cũng dỏng tai lên lắng nghe. 

"Quê hương chúng ta bé nhỏ, nếu con trở lại, tương lai đại khái sẽ khó có thể đi tìm ý trung nhân, giờ con mà sống tại thành phố lớn thế này, lựa chọn phải thật kĩ, sớm mang con rể tốt về cho bố mẹ."

Bà Y không gấp không vội bổ sung, đương nhiên bà không nói hết những lời thực tâm. Bà biết Lăng Viên có ý với con gái bà, hai đứa đứng bên nhau trông thực sự vô cùng xứng đôi. Hiện tại trực giác của bà muốn bóc trần việc e rằng con gái mình đang thẹn thùng, vì thế nên tránh không nói ra cũng được. Đành ngồi chờ thành tựu thôi. Trong mắt bà, chẳng lẽ thông minh như con gái bà lại không nhận ra Lăng Viên có cảm tình với nó sao, mà chuyện nó quyết tâm sống tại đây chả phải đã là minh chứng rõ ràng nhất rồi đấy ư? Phải làm việc nơi này thì Lăng Viên mới có cớ chứ, chao ôi, con gái lớn không cần mẹ nữa, chỉ đành thuận theo nó thôi.

Bà Y không ngờ mình kiên trì mấy ngày ngắn ngủi mà đã giải mã hết thảy sự tình, còn Vân Liệt lại không hề hay biết tâm tư vừa vui mừng vừa chua xót kia của bà, nàng chỉ biết cha mẹ nàng đã cho phép nàng ở lại đây. Nàng cực kỳ cao hứng. 

*

Khoảng hai giờ rưỡi chiều, Lăng Viên lái xe qua đón ông bà Y.

Lúc Vân Liệt nói, xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, hình như Lăng Viên đã hơi đỏ mặt.

Tất cả đều thu vào tầm mắt bình tĩnh phía đằng sau của Lăng Thượng, cô đột nhiên cảm thấy bốn người trước mắt đứng chung một chỗ thực sự trông giống như một bức tranh gia đình, mà cô, thậm chí còn không nên xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào trong đó. 

Chẳng lẽ mình đã làm sai rồi? 

Lăng Thượng để tay lên ngực tự hỏi. 

Nhưng ngay sau khi tất cả mọi người rời đi, Vân Liệt reo hò, nàng ôm chầm lấy cô để chúc mừng việc nàng đã có thể yên tâm ở lại, Lăng Thượng lại tiếp tục thầm nhủ với bản thân, rằng cô không hề sai.

Thời điểm được người mình yêu ôm ấp, cảm giác run rẩy đến mức hoa cả mắt, dù cho có là sai đi chăng nữa, cũng phải ép nó thành đúng.

*

Cả buổi chiều Lăng Viên bận rộn đi theo hai vị phụ huynh làm tùy tùng. 

Xếp hàng, đăng ký, mua nước, quạt mát.....

Mãi tới tận khi đến phiên ông Y vào khám, anh vẫn không ngừng nghỉ, liên tục kiếm chuyện để làm, bận bịu thành ra toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Song anh cực kỳ vui sướng, đặc biệt là lúc nghe bác sĩ chẩn đoán bố Vân Liệt chỉ bị cao huyết áp, ngoài ra không còn bệnh tật gì khác mới thở phào nhẹ nhõm. 

"Cao huyết áp thì cũng phải đề phòng, để cháu lùng mua rồi gửi cho chú ít thuốc Tây nhập khẩu.... "

"Tốt nhất là nên mua máy đo huyết áp, có thể tự thân đo lường...."

"Ăn nhiều đồ ăn có lợi cho người bị cao huyết áp cũng là sự lựa chọn không tồi...."

Khi ngồi trên xe quay về, Lăng Viên dặn dò không ngừng nghỉ. 

"Sau khi về, cháu chớ kể với Vân Liệt." Ông Y nhắc.

"Cháu biết rồi, chú."

"Có vậy nó mới yên tâm ở lại đây công tác." Bà Y như có thâm ý khác khi nói câu ấy.

"Cô chú đã chấp thuận để em ấy ở lại ư?" Lăng Viên cũng mừng rỡ như điên, anh còn sợ nếu Vân Liệt phải quay lại thì tình cảm của anh chưa kịp thu được kết quả mà đã kết thúc, giả dụ hai người yêu nhau cũng không thành vấn đề, song đây lại là mình anh đơn phương. 

"Bọn cô đồng ý cho Vân Liệt ở lại mà sao cháu cao hứng thế?" Bà Y không nhịn được bèn trêu chọc anh.

Lăng Viên nhất thời có chút hoảng hốt, anh nhanh chóng xoay đầu liếc ông bà Y, mỉm cười, chợt anh nảy sinh một câu hỏi, chả lẽ ý đồ của mình dễ phát hiện lắm ư? Có khi nào bọn họ đã nhìn thấu cảm tình của mình dành cho Vân Liệt rồi hay không?

Lăng Viên đành biện bạch. "Không phải đâu ạ, Vân Liệt là một cô gái rất tài hoa, lại có chủ kiến, nếu như em ấy có thể ở lại, sẽ càng có ích cho việc phát huy năng lực của mình. Huống chi em ấy còn là bạn thân của em gái cháu...."

"Bọn chú biết, bọn chú biết." Ông Y vội nói, sau đó ông cười ha hả, lúc rõ thân thể không có bất cứ bệnh tật gì thì gánh nặng đã hạ xuống, tư tưởng thoải mái hơn nhiều. Ông lấy cách thức của đàn ông phương Bắc, vỗ vai Lăng Viên, từ đó muốn cổ vũ anh.

Bấy giờ Lăng Viên mới trăm phần trăm xác định. 

Bỗng dưng Lăng Viên suy nghĩ, giả như ngày hôm ấy Vân Liệt không từ chối anh, có phải hiện tại đã là kết cục viên mãn nhất rồi hay không? 

Nghĩ đến đây, Lăng Viên không tránh khỏi kích động, nhấn ga, xoay vô lăng một vòng. "Cháu chở cô chú đi xem tiệm của cháu nhé...."

*

Cuối cùng sau khi về nhà, ba người cùng bước vào, Lăng Viên cố gắng lay động bầu không khí, chọc ông bà Y cười tới mức không thể ngừng lại, mãi về sau bà Y mới nói với Vân Liệt. "Trong nhà có một người đàn ông vẫn tốt hơn." Về phần tại sao, hay ở nơi nào thì bà không nói rõ, bà nhìn lướt qua Lăng Viên. 

Tất nhiên Vân Liệt chỉ mỉm cười lắng nghe, sau đó nàng tiếp lời. "Có mà, không phải có cha con đã quá tốt rồi hay sao."

Bà Y liếc nàng rồi quay sang Lăng Viên. 

Vân Liệt vẫn cười, song tay lại dời đi muốn nắm chặt tay người ở sát bên. Khi tay nàng vừa chạm đến bàn tay kia thì ngay lập tức bị văng ra, thậm chí người nàng còn giật nảy lên. 

"Cháu đi bổ nốt quả dưa hấu còn dư."

Dõi theo Lăng Thượng dần dần rời xa khỏi vị trí bên cạnh, nụ cười của Vân Liệt từ từ ngưng đọng. Ngày cứ việc nóng bức, thế nhưng đáy lòng nàng đang chậm rãi thấm đẫm sự lạnh lẽo. Lăng Thượng à, tại sao vào lúc này đây tôi chỉ thấy bóng lưng cậu mà không phải chúng mình cùng nhau sánh vai chiến đấu? Cho dù là sánh vai đứng bên nhau thôi cũng được, cũng tuyệt đối không phải tách rời như bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện