Nhìn đám thị vệ quỵ xuống đất, ánh mắt lạnh lùng của Hoằng Nhưng trở nên sắc bén: “Tìm được chưa?”
“Hoàng Thượng, thuộc hạ hành sự vô năng, không tìm thấy Triệu đại nhân.” Lục Thanh Sơn cầm đầu đám thị vệ nói, trên trán tràn đầy giọt giọt mồ hôi, quỳ trên mặt đất chờ Hoàng Thượng trách phạt.
Đôi mắt sắc lạnh phát ra sát khí ngùn ngụt: “Cút ngay.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không dám nhiều lời nữa, bọn thị vệ chầm chậm rút khỏi nội điện...
Hoằng Nhưng hít sâu một hơi, kiềm nén dòng máu đang sục sôi trong cơ thể, cầm lên mấy áng họa quyển, nhìn người trong bức tranh y hệt Thụ Thanh, thái độ lãnh khốc từng bước một được thay thế bởi nồng đậm lo lắng cùng bất an. Thụ Thanh, bây giờ ngươi đang ở đâu? ***
Mà lúc này, ở một nơi khác, Thụ Thanh ngả nghiêng lảo đảo đi qua đèo núi, lúc tìm được thành trấn có người sống thì đã là giờ Tỵ, hắn muôn phần mệt mỏi, thầm cảm thấy may mắn bản thân giờ đã bụi bặm đầy mặt, nên có thể tránh thoát quan binh nơi nơi tra hỏi, vừa lúc kiểu dáng áo choàng hắn khoác đơn giản mộc mạc, lại dính đầy bùn đất, nhưng nếu có người nào biết xem hàng chỉ cần thoáng liếc mắt là sẽ nhìn ra xuất xứ quý giá của nó ngay, chính vì điều này, Thụ Thanh mới phải tính toán đến mức đầu đau buốt. Hắn lia mắt nơi nơi nhìn quanh tới lúc an tâm mới dừng lại chỗ hẻm tối, tiến vào ngõ nhỏ, lúc đi ra đã thay một bộ quần áo vừa cũ vừa nát, mua chút lương khô ở ven đường, Thụ Thanh nhanh đi đến phía trước hỏi thăm nghe ngóng được một ngôi miếu nọ ở vùng ngoại ô xa đã thiếu tu sửa lâu năm, có lẽ hắn có thể lẩn trốn ở đó một thời gian...
Đi được ước chừng một canh giờ, Thụ Thanh đã đến được ngôi miếu thờ tan hoang, nhìn quanh một vòng thấy có vỏn vẹn vài đám khất cái đầy đất bẩn, nhanh chóng tìm kiếm được một khoảng trống, ngồi trên chiếu, kiệt sức dựa vào vách tường cũ nát ở sau người, hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh trong một đêm này, cả người Thụ Thanh càng thêm mệt mỏi.
Một lão khất cái tiến đến bên cạnh Thụ Thanh: “Nhìn ngươi lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, thân thể còn yếu nhược như khuê nữ, có phải ngươi đã từng đọc sách hay không?”
Quay lại người, Thụ Thanh buồn bã cười: “Dạ, cũng đã đọc qua một ít sách. Khụ khụ...” Thụ Thanh run rẩy hai bả vai gầy gò, ho khan không ngừng.
Nhìn Thụ Thanh dường như có bệnh, lão giả lo lắng hỏi: “Tiểu ca, ngươi không sao chứ?”
Thụ Thanh vẻ mặt tái nhợt cười đáp: “Không sao, ta lúc mới sinh ra đã mắc bệnh căn, cho nên mới thành như vậy, nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao ngay.”
Lão giả đem phá bị (túi, áo, chăn rách) trên người mình khoác lên cho Thụ Thanh: “Vậy ngươi ngủ một hồi đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Lòng tốt của lão già khiến lòng Thụ Thanh cảm nhận được sự ấm áp dạt dào: “Không cần đâu đại thúc, cái này ngài cứ giữ lại đi, ta không lạnh, khụ khụ....”
“Không sao, đại thúc ta đây còn có chăn, ngươi vừa nhìn đã biết là không phải người quen chịu khổ, chúng ta chỉ ở lại nơi này nốt buổi chiều nay, ngươi muốn đi cùng chúng ta không?” Nhìn Thụ Thanh hoàn toàn không hề giống khất cái, lão giả cũng không hỏi nhiều, dù sao lão cũng đã từng nhìn thấy nhiều người giống như Thụ Thanh, gia cảnh gặp biến cố lưu lạc đến tận đây.
“Đi? Tại sao phải đi?” Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
“Bởi vì nơi này đã không tu sửa nhiều năm, chỉ cần sét đánh trời mưa là nơi này sẽ không còn trụ vững được nữa, cho nên chúng ta muốn dọn tới một phá ốc ở trấn lân cận, tuy rằng nơi đó điều kiện cũng chẳng tốt lành gì, nhưng nếu so với nơi này thì có chút ít đỡ hơn.”
“Ta ở chỗ này là được rồi, cám ơn đại thúc.” Vì phòng bị Hoằng Nhưng rất nhanh sẽ đuổi tới nơi, tạm thời hắn chưa thể rời đi nơi này.
“Ha hả, đừng khách khí như vậy, vậy phá bị này ngươi cứ giữ lại sưởi ấm đi!”
Thụ Thanh vội vàng từ chối ý tốt của lão khất cái: “Không cần, làm vậy sao được, ngài....”
“Đã nói là đừng khách khí, nó cũng chẳng phải thứ gì giá trị, chẳng qua là cái túi rách ta nhặt được, ngươi cứ giữ đi!”
“Cám ơn ngài.”
Lão giả hiền lành cười: “Hài tử, ngủ đi!”
“Ân.” Lên tiếng đáp lại, Thụ Thanh mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, chốc lát đã ngủ say.
Nhìn dáng vẻ Thụ Thanh quả thật là mệt đến chết rồi, lão giả xốc chăn lên cho hắn, lấy ra một cái phá bị khác rúc vào bên trong mà ngủ...
“Hoàng Thượng, thuộc hạ hành sự vô năng, không tìm thấy Triệu đại nhân.” Lục Thanh Sơn cầm đầu đám thị vệ nói, trên trán tràn đầy giọt giọt mồ hôi, quỳ trên mặt đất chờ Hoàng Thượng trách phạt.
Đôi mắt sắc lạnh phát ra sát khí ngùn ngụt: “Cút ngay.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không dám nhiều lời nữa, bọn thị vệ chầm chậm rút khỏi nội điện...
Hoằng Nhưng hít sâu một hơi, kiềm nén dòng máu đang sục sôi trong cơ thể, cầm lên mấy áng họa quyển, nhìn người trong bức tranh y hệt Thụ Thanh, thái độ lãnh khốc từng bước một được thay thế bởi nồng đậm lo lắng cùng bất an. Thụ Thanh, bây giờ ngươi đang ở đâu? ***
Mà lúc này, ở một nơi khác, Thụ Thanh ngả nghiêng lảo đảo đi qua đèo núi, lúc tìm được thành trấn có người sống thì đã là giờ Tỵ, hắn muôn phần mệt mỏi, thầm cảm thấy may mắn bản thân giờ đã bụi bặm đầy mặt, nên có thể tránh thoát quan binh nơi nơi tra hỏi, vừa lúc kiểu dáng áo choàng hắn khoác đơn giản mộc mạc, lại dính đầy bùn đất, nhưng nếu có người nào biết xem hàng chỉ cần thoáng liếc mắt là sẽ nhìn ra xuất xứ quý giá của nó ngay, chính vì điều này, Thụ Thanh mới phải tính toán đến mức đầu đau buốt. Hắn lia mắt nơi nơi nhìn quanh tới lúc an tâm mới dừng lại chỗ hẻm tối, tiến vào ngõ nhỏ, lúc đi ra đã thay một bộ quần áo vừa cũ vừa nát, mua chút lương khô ở ven đường, Thụ Thanh nhanh đi đến phía trước hỏi thăm nghe ngóng được một ngôi miếu nọ ở vùng ngoại ô xa đã thiếu tu sửa lâu năm, có lẽ hắn có thể lẩn trốn ở đó một thời gian...
Đi được ước chừng một canh giờ, Thụ Thanh đã đến được ngôi miếu thờ tan hoang, nhìn quanh một vòng thấy có vỏn vẹn vài đám khất cái đầy đất bẩn, nhanh chóng tìm kiếm được một khoảng trống, ngồi trên chiếu, kiệt sức dựa vào vách tường cũ nát ở sau người, hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh trong một đêm này, cả người Thụ Thanh càng thêm mệt mỏi.
Một lão khất cái tiến đến bên cạnh Thụ Thanh: “Nhìn ngươi lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, thân thể còn yếu nhược như khuê nữ, có phải ngươi đã từng đọc sách hay không?”
Quay lại người, Thụ Thanh buồn bã cười: “Dạ, cũng đã đọc qua một ít sách. Khụ khụ...” Thụ Thanh run rẩy hai bả vai gầy gò, ho khan không ngừng.
Nhìn Thụ Thanh dường như có bệnh, lão giả lo lắng hỏi: “Tiểu ca, ngươi không sao chứ?”
Thụ Thanh vẻ mặt tái nhợt cười đáp: “Không sao, ta lúc mới sinh ra đã mắc bệnh căn, cho nên mới thành như vậy, nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao ngay.”
Lão giả đem phá bị (túi, áo, chăn rách) trên người mình khoác lên cho Thụ Thanh: “Vậy ngươi ngủ một hồi đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Lòng tốt của lão già khiến lòng Thụ Thanh cảm nhận được sự ấm áp dạt dào: “Không cần đâu đại thúc, cái này ngài cứ giữ lại đi, ta không lạnh, khụ khụ....”
“Không sao, đại thúc ta đây còn có chăn, ngươi vừa nhìn đã biết là không phải người quen chịu khổ, chúng ta chỉ ở lại nơi này nốt buổi chiều nay, ngươi muốn đi cùng chúng ta không?” Nhìn Thụ Thanh hoàn toàn không hề giống khất cái, lão giả cũng không hỏi nhiều, dù sao lão cũng đã từng nhìn thấy nhiều người giống như Thụ Thanh, gia cảnh gặp biến cố lưu lạc đến tận đây.
“Đi? Tại sao phải đi?” Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
“Bởi vì nơi này đã không tu sửa nhiều năm, chỉ cần sét đánh trời mưa là nơi này sẽ không còn trụ vững được nữa, cho nên chúng ta muốn dọn tới một phá ốc ở trấn lân cận, tuy rằng nơi đó điều kiện cũng chẳng tốt lành gì, nhưng nếu so với nơi này thì có chút ít đỡ hơn.”
“Ta ở chỗ này là được rồi, cám ơn đại thúc.” Vì phòng bị Hoằng Nhưng rất nhanh sẽ đuổi tới nơi, tạm thời hắn chưa thể rời đi nơi này.
“Ha hả, đừng khách khí như vậy, vậy phá bị này ngươi cứ giữ lại sưởi ấm đi!”
Thụ Thanh vội vàng từ chối ý tốt của lão khất cái: “Không cần, làm vậy sao được, ngài....”
“Đã nói là đừng khách khí, nó cũng chẳng phải thứ gì giá trị, chẳng qua là cái túi rách ta nhặt được, ngươi cứ giữ đi!”
“Cám ơn ngài.”
Lão giả hiền lành cười: “Hài tử, ngủ đi!”
“Ân.” Lên tiếng đáp lại, Thụ Thanh mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, chốc lát đã ngủ say.
Nhìn dáng vẻ Thụ Thanh quả thật là mệt đến chết rồi, lão giả xốc chăn lên cho hắn, lấy ra một cái phá bị khác rúc vào bên trong mà ngủ...
Danh sách chương