Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên ở phía đông, bóng tối cũng theo đó mà dần dần tan biến. Thấy vết máu cùng thi thể trong ngoài sân cơ bản đã được xử lý thỏa đáng, Mộ Hàm mới cùng Hoằng Nhưng đi vào phòng ngủ nơi Thụ Thanh nghỉ ngơi. Nhìn người trên giường vẫn đang ngủ an ổn, sát khí huyết tinh vốn còn lưu lại trong hơi thở hai người, nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là tiếu ý ôn nhu tràn ngập khắp khuôn mặt. Sau khi đã ngắm thỏa, Hoằng Nhưng lấy từ trong ngực ra một cái bình thủy tinh ngọc lưu ly, mở nắp, nhẹ nhàng đưa qua dưới mũi Thụ Thanh, ngay sau đó, lông mi của Thụ Thanh khẽ rung động vài cái, chậm rãi hiển lộ đôi mắt đen bóng mang theo chút hơi nước mông lung. Bắt gặp Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm đang đứng bên giường mình, hắn chợt cảm giác có một luồng hạnh phúc nghẹn ngào, bất ngờ không kịp đè nén mà dâng lên sống mũi.
“Buổi sáng tốt lành.” Kèm theo lời nói là những nụ hôn thi nhau rơi xuống, mềm nhẹ đọng lại trên khóe môi Thụ Thanh, hành động này của Hoằng Nhưng khiến gương mặt Thụ Thanh ngoại trừ tiếu ý còn ẩn hiện chút hồng nhuận: “Ưm, buổi sáng tốt lành.”
Nhìn chằm chằm sắc ửng đỏ nhè nhẹ trên hai gò má trắng nõn kia, đôi mắt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm lóe lên một tia lưu quang khác thường. Mộ Hàm cúi người xuống, mặt đối mặt nhìn Thụ Thanh nằm ở dưới thân, nụ hôn khinh đạm mà ôn nhu lướt qua cánh môi của hắn, thanh âm trong trẻo mê hoặc nhưng lạnh lùng, cũng đồng thời vang lên bên tai Thụ Thanh: “Thụ Thanh, có thể chứ?”
Hiểu được ý tứ của Mộ Hàm, bên má hiện lên hai mảng đỏ ửng, Thụ Thanh nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Tiếng “ưm” phát ra từ giọng mũi khiến hai người vốn đã nhiệt nóng toàn thân lại càng thêm căng thẳng. Mộ Hàm trèo vào phía trong giường, Hoằng Nhưng cũng theo sau, nhẹ nhàng chậm rãi cởi bỏ lớp áo lót trên người Thụ Thanh, thân hình quang lõa cứ như vậy lộ ra từng chút một, khiến cho tình dục trong mắt bọn họ càng lúc càng nùng, nụ hôn ôn nhu triền miên, cũng khẽ khàng rơi trên thân thể trơn mịn như tơ của Thụ Thanh, khoái cảm tê dại lan rộng từ xương sống, khiến Thụ Thanh đã lâu không động đến tình dục đành cắn môi, đè ép tiếng rên rỉ sắp thốt ra nơi cuống họng, nhưng còn vài thanh âm rất nhỏ vẫn không kìm chế được mà thoát khỏi kẽ răng.
Tiếng rên rỉ như mèo nhỏ, bất giác thổi bùng cơn xao động trong máu hai người, đẩy mạnh ngọn sóng tình dục đã không thể ức chế trong cơ thể, hai bàn tay đang dán tại bụng cùng giữa hai chân lại thuộc vể hai kẻ bất đồng, rất ăn ý đồng thời chậm rãi di chuyển tới huyệt động phía sau Thụ Thanh, chờ khi hai ngón tay kia đụng tới được hoa khẩu khô khốc, hắn liền có chút không thích ứng mà cong người. Đem biểu tình khó nhịn của Thụ Thanh thu vào đáy mắt, Hoằng Nhưng thương tiếc cúi đầu, hàm trụ điểm đỏ trước ngực Thụ Thanh mà liếm hút đùa bỡn, tay cũng di về phía hồng châu đứng thẳng đã lâu phía bên kia, dùng bụng ngón tay xoa nắn. Cho đến khi tiếng rên rỉ nhỏ vụn lại lần nữa truyền ra từ trong miệng Thụ Thanh, ngón tay có chút hơi lạnh của Mộ Hàm mới thong thả tiến vào huyệt khẩu đã bắt đầu thả lỏng, xúc cảm cực nóng cùng chặt chẽ từ ngón tay truyền đến trong đầu, khiến hạ phúc đang sưng lên của y cũng càng trở nên khó nhịn, nhưng không muốn khiến người mình âu yếm có chút nào không thoải mái, Mộ Hàm chỉ có thể trấn áp dục niệm sắp bùng nổ, vẫn ôn nhu vô cùng mà in lại một nụ hôn trên bờ môi đỏ mọng của Thụ Thanh.
Dương quang ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, nhuốm lên thân thể quang lõa của Thụ Thanh một lớp vàng óng ánh dịu nhẹ, đôi mắt chứa đầy tình dục, ẩn hiện qua màn sương lấp lánh, càng có vẻ mông lung mà mị lòng người, cảnh tượng trước mắt đánh sâu vào thị giác khiến Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm đã sớm hóa thân thành mãnh thú bắt đầu đỏ ngầu mắt, hơi thở tràn ngập vị tình dục nồng đậm vờn quanh khắp không gian.
Ngón tay lưu luyến một chút ở huyệt khẩu của Thụ Thanh, Mộ Hàm mới mềm nhẹ sáp nhập, thong thả di động, loại âu yếm được thương yêu trân trọng này, khiến cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Thụ Thanh, cảm động trong lòng đã không thể dùng lời nói để biểu đạt, nhìn mồ hôi trên trán Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, biết bọn họ đang ẩn nhẫn, Thụ Thanh nâng lên hai tay, đều đặt trên mu bàn tay của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, khóe miệng cong lên, lộ ra một loại mị hoặc chính hắn cũng không hề hay biết mà nhìn về phía hai người: “Có thể.” Thanh âm khàn khàn pha lẫn chút tình dục nhè nhẹ, liền giống như một loại mãnh dược, khiến một chút lý trí cuối cùng của Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng cũng thành công bị đánh tan, Mộ Hàm tách hai chân Thụ Thanh ra, đem cự vật của mình đặt vào giữa, huyệt khẩu phấn hồng ánh vào trong mắt, khiến trái tim y cũng đập càng thêm nhanh, khoảnh khắc lúc tiến vào, y biết, Thụ Thanh đã chân chính thuộc về mình...
Thấy Thụ Thanh có thoáng chốc khó chịu, Hoằng Nhưng đem môi đặt lên môi Thụ Thanh, dùng nó che lại cái miệng đang phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ngón tay cũng vuốt ve trấn an từng chỗ trên người hắn. Tinh tế triền miên, khiến căn phòng tràn ngập cảnh xuân này càng trở nên nóng cháy, không khí lưu động dường như đều nhiễm lên một tia mờ ám, nhưng vẫn tràn ngập tình yêu vô hạn...
Chấm dứt hoan ái, Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nằm bên cạnh Thụ Thanh, cầm lấy bàn tay hắn, cảm giác mười ngón giao nhau làm cho trong đôi mắt bọn họ tràn đầy sủng nịch, nhìn thụy nhan mỏi mệt của hắn, nghe tiếng tim đập của nhau, loại cảm giác hạnh phúc này, lần đầu chân thật như thế mà khắc ở trong lòng hai người, mang theo cảm giác ấm áp ấy, dứt bỏ hết thảy, bọn họ cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp....
“Buổi sáng tốt lành.” Kèm theo lời nói là những nụ hôn thi nhau rơi xuống, mềm nhẹ đọng lại trên khóe môi Thụ Thanh, hành động này của Hoằng Nhưng khiến gương mặt Thụ Thanh ngoại trừ tiếu ý còn ẩn hiện chút hồng nhuận: “Ưm, buổi sáng tốt lành.”
Nhìn chằm chằm sắc ửng đỏ nhè nhẹ trên hai gò má trắng nõn kia, đôi mắt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm lóe lên một tia lưu quang khác thường. Mộ Hàm cúi người xuống, mặt đối mặt nhìn Thụ Thanh nằm ở dưới thân, nụ hôn khinh đạm mà ôn nhu lướt qua cánh môi của hắn, thanh âm trong trẻo mê hoặc nhưng lạnh lùng, cũng đồng thời vang lên bên tai Thụ Thanh: “Thụ Thanh, có thể chứ?”
Hiểu được ý tứ của Mộ Hàm, bên má hiện lên hai mảng đỏ ửng, Thụ Thanh nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Tiếng “ưm” phát ra từ giọng mũi khiến hai người vốn đã nhiệt nóng toàn thân lại càng thêm căng thẳng. Mộ Hàm trèo vào phía trong giường, Hoằng Nhưng cũng theo sau, nhẹ nhàng chậm rãi cởi bỏ lớp áo lót trên người Thụ Thanh, thân hình quang lõa cứ như vậy lộ ra từng chút một, khiến cho tình dục trong mắt bọn họ càng lúc càng nùng, nụ hôn ôn nhu triền miên, cũng khẽ khàng rơi trên thân thể trơn mịn như tơ của Thụ Thanh, khoái cảm tê dại lan rộng từ xương sống, khiến Thụ Thanh đã lâu không động đến tình dục đành cắn môi, đè ép tiếng rên rỉ sắp thốt ra nơi cuống họng, nhưng còn vài thanh âm rất nhỏ vẫn không kìm chế được mà thoát khỏi kẽ răng.
Tiếng rên rỉ như mèo nhỏ, bất giác thổi bùng cơn xao động trong máu hai người, đẩy mạnh ngọn sóng tình dục đã không thể ức chế trong cơ thể, hai bàn tay đang dán tại bụng cùng giữa hai chân lại thuộc vể hai kẻ bất đồng, rất ăn ý đồng thời chậm rãi di chuyển tới huyệt động phía sau Thụ Thanh, chờ khi hai ngón tay kia đụng tới được hoa khẩu khô khốc, hắn liền có chút không thích ứng mà cong người. Đem biểu tình khó nhịn của Thụ Thanh thu vào đáy mắt, Hoằng Nhưng thương tiếc cúi đầu, hàm trụ điểm đỏ trước ngực Thụ Thanh mà liếm hút đùa bỡn, tay cũng di về phía hồng châu đứng thẳng đã lâu phía bên kia, dùng bụng ngón tay xoa nắn. Cho đến khi tiếng rên rỉ nhỏ vụn lại lần nữa truyền ra từ trong miệng Thụ Thanh, ngón tay có chút hơi lạnh của Mộ Hàm mới thong thả tiến vào huyệt khẩu đã bắt đầu thả lỏng, xúc cảm cực nóng cùng chặt chẽ từ ngón tay truyền đến trong đầu, khiến hạ phúc đang sưng lên của y cũng càng trở nên khó nhịn, nhưng không muốn khiến người mình âu yếm có chút nào không thoải mái, Mộ Hàm chỉ có thể trấn áp dục niệm sắp bùng nổ, vẫn ôn nhu vô cùng mà in lại một nụ hôn trên bờ môi đỏ mọng của Thụ Thanh.
Dương quang ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, nhuốm lên thân thể quang lõa của Thụ Thanh một lớp vàng óng ánh dịu nhẹ, đôi mắt chứa đầy tình dục, ẩn hiện qua màn sương lấp lánh, càng có vẻ mông lung mà mị lòng người, cảnh tượng trước mắt đánh sâu vào thị giác khiến Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm đã sớm hóa thân thành mãnh thú bắt đầu đỏ ngầu mắt, hơi thở tràn ngập vị tình dục nồng đậm vờn quanh khắp không gian.
Ngón tay lưu luyến một chút ở huyệt khẩu của Thụ Thanh, Mộ Hàm mới mềm nhẹ sáp nhập, thong thả di động, loại âu yếm được thương yêu trân trọng này, khiến cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Thụ Thanh, cảm động trong lòng đã không thể dùng lời nói để biểu đạt, nhìn mồ hôi trên trán Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, biết bọn họ đang ẩn nhẫn, Thụ Thanh nâng lên hai tay, đều đặt trên mu bàn tay của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, khóe miệng cong lên, lộ ra một loại mị hoặc chính hắn cũng không hề hay biết mà nhìn về phía hai người: “Có thể.” Thanh âm khàn khàn pha lẫn chút tình dục nhè nhẹ, liền giống như một loại mãnh dược, khiến một chút lý trí cuối cùng của Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng cũng thành công bị đánh tan, Mộ Hàm tách hai chân Thụ Thanh ra, đem cự vật của mình đặt vào giữa, huyệt khẩu phấn hồng ánh vào trong mắt, khiến trái tim y cũng đập càng thêm nhanh, khoảnh khắc lúc tiến vào, y biết, Thụ Thanh đã chân chính thuộc về mình...
Thấy Thụ Thanh có thoáng chốc khó chịu, Hoằng Nhưng đem môi đặt lên môi Thụ Thanh, dùng nó che lại cái miệng đang phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ngón tay cũng vuốt ve trấn an từng chỗ trên người hắn. Tinh tế triền miên, khiến căn phòng tràn ngập cảnh xuân này càng trở nên nóng cháy, không khí lưu động dường như đều nhiễm lên một tia mờ ám, nhưng vẫn tràn ngập tình yêu vô hạn...
Chấm dứt hoan ái, Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nằm bên cạnh Thụ Thanh, cầm lấy bàn tay hắn, cảm giác mười ngón giao nhau làm cho trong đôi mắt bọn họ tràn đầy sủng nịch, nhìn thụy nhan mỏi mệt của hắn, nghe tiếng tim đập của nhau, loại cảm giác hạnh phúc này, lần đầu chân thật như thế mà khắc ở trong lòng hai người, mang theo cảm giác ấm áp ấy, dứt bỏ hết thảy, bọn họ cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp....
Danh sách chương