Edit: Dưa Hấu
_____________________
Trì Oánh suy nghĩ, nếu lấy được tiền thưởng, có phải nên mua cho "Gió Núi" một phần lễ vật hay không, dù gì nếu không phải cô ấy nhắc nhở, có lẽ rất nhiều chuyện chính bản thân cô cũng không thể nghĩ ra được.

Cũng không biết "Gió Núi" có chịu ra gặp mình hay không.

Lúc này, đèn chuyển qua màu xanh.

Tuy rằng là đèn xanh, nhưng Trì Oánh có thói quen, vẫn là sẽ ngó trái xem phải một chút mới qua đường.

Khi cô còn nhỏ sinh sống ở thị trấn nhỏ, nơi đó trật tự giao thông rất loạn, xe điện, xe ba bánh thường xuyên lấn qua phần đường xe máy mà chạy loạn xạ, hơn nữa chạy qua đường chưa bao giờ xem đèn xanh hay đèn đỏ, cho nên đèn xanh sáng lên cũng chưa chắc là an toàn.

Tuy rằng tới thành phố B đã rất nhiều năm, giao thông nơi này ngay ngắn trật tự, nhưng cô vẫn giữ cái thói quen này.

Đột nhiên, cô nhìn thấy có một chiếc xe lại tăng tốc hướng về nơi này mà xông tới, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.

Cô trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng kéo Lạc Minh Dịch lại, hắn đã bước một chân ra chuẩn bị qua đường.

Cái lôi kéo ngay lúc nguy cấp, dùng sức lực rất lớn, Lạc Minh Dịch lại không có phòng bị, đứng thẳng không xong, ngay lập tức té ngã xuống đất.

Lúc hắn té xuống theo bản năng lấy tay chống xuống mặt đất, miệng vết thương trên tay còn chưa lành, lúc này lại bị chạm phải nên máu lại chảy ra, thấm đầy băng gạc.


Cùng lúc đó, một tiếng va chạm cực lớn ở phía trước bọn họ vang lên, kế tiếp, là tiếng xe phanh gấp.

Một chiếc xe hơi nhỏ màu xám bạc đụng phải dải ngăn cách sau đó ngừng lại, chiếc xe phụ cận vội vàng phanh khẩn cấp rồi tránh qua một bên, cũng may không có xe khác đụng phải.

Chủ nhân mấy chiếc xe khác mang xe đem đậu ven đường đi xem xét chuyện tình huống chiếc xe vừa xảy ra chuyện, không ít người qua đường cũng sôi nổi đi lên vây quanh.

"Ai nha, Lạc tổng anh không sao chứ?" vừa phản ứng lại thì Trì Oánh vội vàng đi kéo Lạc Minh Dịch, lập tức chú ý tới trên mu bàn tay của hắn lộ ra vết máu trên băng gạc, "Tôi là vì cứu anh nên mới......"
Lạc Minh Dịch đứng dậy, nhìn thoáng qua chiếc xe đụng phải lan can kia, nhàn nhạt mà nói một câu, "Cám ơn ý tốt của cô, bất quá nếu cô không kéo tôi......!Ta cũng sẽ không bị đụng vào, hơn nữa cũng sẽ không bị thương."
Trì Oánh lúc này mới nhận ra chiếc xe xảy ra chuyện kia căn bản không có lấn qua vạch qua đường, cô có chút xấu hổ mà khụ một tiếng, nói sang chuyện khác, "Tôi......!tôi báo cảnh sát, chúng ta đi xem coi có thể giúp đỡ gì hay không?"
Lạc Minh Dịch không để ý tới cô, đi về phía chiếc xe hơi nhỏ xảy ra chuyện kia, Trì Oánh một bên gọi điện thoại cho trung tâm sự cố giao thông báo nguy, một bên đi lên theo.

Đầu xe bị đâm bẹp dúm, từ ngoài cửa xe nhìn vào, túi hơi an toàn đã bung ra, tài xế muốn mở cửa xe ra, nhưng cửa xe lại bị trụ dải phân cách cản lại, anh ta ra không được.

Trì Oánh thấy người này bộ dáng không có bị thương, hảo tâm nhắc nhở, "Anh có thể từ cửa ghế phụ bên này đi ra......"
Tài xế quay đầu lại, hướng về phía cô cười cười, "Đúng rồi, tôi có thể ra từ bên này."
Mấy người qua đường hỗ trợ mở cửa xe ra, tài xế phí chút sức lực mới từ vị trí ghế phụ bò ra tới, từ trong xe bò xuống dưới.

"Ai, vừa rồi nhìn thấy phía trước có người, khẩn trương quá, lại dẫm chân ga tưởng là chân phanh, ha ha......!Cũng may không có đụng vào người ta." Tài xế là một thanh niên trẻ tuổi, đeo một cái mắt kính thật dày, cười rộ lên một cách ngây ngô.

Những người qua đường vây xem thấy hắn không có việc gì, cũng liền nhanh chóng giải tán.

Trì Oánh bỗng nhiên cảm thấy người này thoạt nhìn thực quen mắt, cô cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, chợt thốt lên nói: "Cậu có phải......!là Ngụy Tử Hằng không?"
"Đúng vậy," Ngụy Tử Hằng có chút kinh ngạc nhìn về phía Trì Oánh, "Cô là......"
"Tôi, Trì Oánh, chúng ta học chung ba năm cao trung đó." Trì Oánh chỉ chỉ chính mình, "Không nhớ tôi sao?"
Nhìn Ngụy Tử Hằng ánh mắt mê man, cô có chút tự mình say mê, "Cũng là do, con gái lớn mười tám biến, hiện giờ tôi đã không còn là nữ sinh cao trung quê mùa kia nữa, nên cậu nhận không ra cũng là bình thường."
Trong lòng nghĩ nghĩ bà đây lớn lên thay đổi xinh đẹp, cậu nhận không ra cũng hết sức bình thường.


Thời kỳ cao trung cô cũng không có trang điểm, cả ngày mặc đồng phục, so với hình tượng hiện tại xác thật chênh lệch quá nhiều.

Ngụy Tử Hằng gãi gãi đầu, cực kỳ thành thật mà trả lời, "Không phải, kỳ thật......!Kỳ thật tôi là một đứa mắt mờ, bạn học cùng lớp trừ mấy người chung đụng lâu ngày, những người khác cũng không nhớ rõ diện mạo.

Bất quá tôi nhớ rõ tên của cậu, trong ban xác thật có một bạn học nữ tên là Trì Oánh."
Trì Oánh trong lúc lơ đãng nhìn thấy khóe miệng Lạc Minh Dịch hơi hơi gợi lên độ cong, trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm tên Ngụy Tử Hằng này EQ cũng quá thấp đó mà.

Cô một lần nữa nói sang chuyện khác, "Tôi đối với cậu ấn tượng ngược lại rất sâu sắc, học bá luôn mà, đứng thứ 2 toàn tỉnh kỳ thi đại học, trường học lúc ấy tuyên truyền thật lâu, cậu là niềm kiêu ngạo của nhị trung chúng ta!"
Ngụy Tử Hằng trên mặt lại đột nhiên bao phủ một tầng sương mù, hắn nắm chặt nắm tay, "Chuyện này......!Là một sự sỉ nhục của cuộc đời tôi.

Tôi vậy mà được hạng nhì! Trừ trường học của chúng ta, ai mà để ý đến người được hạng nhì?"
Trì Oánh thực vô ngữ, hạng nhì thì làm sao? Hạng nhì rất tốt a, cô đội sổ còn chưa nói cái gì mà.

Cô cùng Ngụy Tử Hằng không thân thiết mấy loại học tra giống như cô sẽ không quá thân thuộc với học bá, trong ấn tượng của cô thì Ngụy Tử Hằng này chính là một con mọt sách, suốt ngày đến lớp chỉ ngồi một chỗ chuyên tâm học tập, trừ học tập thì cũng chỉ có học tập, ngoài lúc đi WC, thời gian ăn cơm cũng khống chế trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Lúc ấy chủ nhiệm lớp nhất thường nói chính là "Các cô các cậu phải nhìn bạn học Ngụy Tử Hằng mà học hỏi cho tốt, có thể có được một nửa nỗ lực như cậu ấy tôi sẽ không phát sầu vì thành tích của các người."
Sau khi tốt nghiệp cao trung, Trì Oánh đi học ở một trường đại học hạng ba, Ngụy Tử Hằng tất nhiên học ở đại học tốt nhất, hai người chưa từng có bất luận cái gì giao thoa với nhau.

Nhiều năm không gặp như vậy, Trì Oánh phát hiện, Ngụy Tử Hằng này kỳ thật lớn lên cũng không tồi, nếu đem hai cái đít chai rượu đế kia tháo xuống, cũng có thể tính là soái ca.

Trì Oánh miễn cưỡng cười cười, "Tôi đều không nhớ rõ tên người hạng nhất kia, cũng có thể thấy được hạng nhất cũng sẽ không được nhớ kỹ mà."
Ngụy Tử Hằng nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nhớ rõ! Hắn ta tên là Lạc Minh Dịch! Tôi sẽ không bao giờ quên cái tên này! Nghe nói hắn ta còn là một phú nhị đại......"
Trì Oánh quay đầu nhìn Lạc Minh Dịch, "Chuyện đó......!nhất định là trùng tên đúng không? Dù sao chúng ta thi đại học ở tỉnh A, không phải thi chung với Lạc tổng chứ."
Thành phố B cùng với tỉnh A không phải thống nhất thi đại học chung với nhau, cũng sẽ không cùng nhau xếp hạng, hơn nữa dân cư thành phố B lại ít, thi đại học tương đối mà nói dễ dàng hơn một chút, khẳng định sẽ không có người chạy đến tỉnh A mà thi.

Lạc Minh Dịch mặt vô biểu tình mà nói: "Không phải trùng tên, hộ khẩu của tôi ở tỉnh A, lười đổi hộ khẩu, lúc thi đại học thì đi tỉnh A tùy tiện thi một chút."
Trì Oánh: "......"
Lười đến......!chuyển hộ khẩu?
Tùy tiện......!thi một chút?

Ngụy Tử Hằng há miệng, khó có thể tin mà nhìn về phía Lạc Minh Dịch, "Cậu......!cậu chính là người đứng nhất kia?"
Lạc Minh Dịch nhàn nhạt mà nói: "Đứng đầu cũng không có gì ghê gớm, trợ lý của tôi......!Tôi là nói một trợ lý khác, năm đó thi đại học cũng là người đứng đầu toàn tỉnh, chuyện này rất bình thường."
Trì Oánh: "......"
Đứng đầu toàn tỉnh......!rất bình thường?
Coi như, chuyện này cùng với học tra như cô tựa hồ cũng không có quan hệ gì.

Lạc Minh Dịch xoay người sãi bước chân dài của mình đi trở về vạch qua đường, "Đi thôi, chuyện của anh ta giao cảnh sát xử lý."
Trì Oánh thấy hắn đi rồi, chỉ có thể cùng Ngụy Tử Hằng khách khí mà nói một câu "Lần sau mời cậu ăn cơm nha", sau đó chạy theo Lạc Minh Dịch đi khỏi.

Đến nỗi cái câu "Mời cậu ăn cơm" gì đó, tất nhiên không coi là thật sự, ngay cả cái phương thức liên hệ còn không xin, mời ăn cơm kiểu gì?
Đối với Trì Oánh mà nói, Ngụy Tử Hằng cũng không khác người qua đường là mấy, bạn học chung ba năm cũng chưa nói với nhau mấy câu, sau này tự nhiên cũng không cần thiết gì phải liên hệ.

......!
Trở lại khách sạn, lúc Trì Oánh ở dưới lầu cũng thuận tiện nhờ tiếp tân gọi dùm bác sĩ để giúp Lạc Minh Dịch băng bó vết thương trên tay.

Lúc này nữ bác sĩ tới cũng rất nhanh, bọn họ về phòng chưa bao lâu, nữ bác sĩ đã tới rồi.

"Ai nha tại sao lại bị thương rồi?" Nữ bác sĩ đem ánh mắt trách cứ bắn về phía Trì Oánh, "Làm trợ lý, sao cô không chiếu cố anh ta tốt một chút, vừa mới lành lại một chút giờ lại......"
Trì Oánh nghe bác sĩ này nói trong lòng cô có chút không thoải mái, Lạc Minh Dịch bị thương, sao bác sĩ này lại trách cứ cô? Rõ ràng là muốn gây chuyện làm cho Lạc Minh Dịch nổi giận.

Cô hơi hơi mỉm cười, "Tôi cố ý làm vậy đó."
Lạc Minh Dịch hơi hơi nhíu mày, "Cô quả nhiên là cố ý......"
Sắc mặt nữ bác sĩ rất khó coi, hai người này......!Đây là ve vãn đánh yêu trước mặt cô sao?
Vốn dĩ tưởng là nữ trợ lý đứng đắn, xem ra cô vẫn là suy nghĩ nhiều rồi.

Chờ một lúc sau nữ bác sĩ đi rồi, Trì Oánh đóng cửa lại, có chút châm chọc mà nói: "Tôi thấy cô ấy rất quan tâm anh, thế nào, có muốn đem cô ấy mang về công ty hay không? Tôi cảm thấy anh chỉ cần nói một lời, cô ta lập tức là có thể từ chức đi theo anh."
Lạc Minh Dịch chỉ trả lời hai chữ: "Nhàm chán."
Sau khi trở lại phòng, búp bê Tiểu Lạc bỗng nhiên từ trong túi xách chui ra ngoài, nhìn Trì Oánh nói: "Cô vừa mới......!Là ghen hả?"

Trì Oánh đem hắn ấn lại vào trong túi, "Ăn dấm với hắn? Trong đầu anh chứa cái gì vậy hả? À......!Là bông, vậy không có việc gì."
Búp bê Tiểu Lạc một lần nữa đưa đầu lò dò ra tới, rất nghiêm túc mà nói: "Tôi cảm thấy là......!anh ta hiện tại chắc là có một chút thích cô rồi."
Trì Oánh hoàn toàn không tin, "Như vậy mà có thể thích tôi? Sao có thể?"
Từ khi cô quen biết Lạc Minh Dịch tới nay, vẫn luôn nghĩ cách chọc giận hắn, chỉnh hắn.

Nếu đổi lại cô là Lạc Minh Dịch, đã sớm hận không thể bóp chết chính mình.

Búp bê Tiểu Lạc chậm rãi từ trong túi xách bò ra, "Tôi nói chính là thật sự, tôi hiểu bản thân mình nhất, từ phản ứng của hắn mà xem, hắn hiện tại là có chút thích cô rồi, nhưng là đương nhiên, chỉ là có chút chút thích mà thôi."
Trì Oánh hồi tưởng lại bản mặt vô cảm của Lạc Minh Dịch kia, thực bất đắc dĩ mà tỏ vẻ: "Hoàn toàn không nhìn ra."
......!
Hôm nay không có an bài gì khác, Trì Oánh trò chuyện riêng với "Gió Núi": "Sơn đại nhân có thể cho tôi xin địa chỉ được không? Ngài giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi muốn đưa một chút lễ vật cảm tạ.

Nếu thật sự không có tiện......!tôi chia bao lì xì bày tỏ một chút được không?"
Thật lâu sau mới nhận được tin trả lời của "Gió Núi", bà ấy cái gì cũng không nói, trực tiếp gửi một cái địa chỉ.

Trì Oánh trả lời: Đơn giản, trực tiếp, tôi thích.

Cô nhìn thoáng qua cái địa chỉ kia, hơi nghệch mặt ra.

Địa chỉ là thành phố B, ở cùng cái thành phố với cô, nhưng cái địa chỉ này lại làm cô có chút ngoài ý muốn.

Số 678 Hoa Mãn Lộ.

Vậy mới nói, trực tiếp viết ra đường bao nhiêu số nhà bao nhiêu thì phần lớn đều là cửa hàng, hay là mấy công ty linh tinh, nhưng nếu là cửa hàng thì sẽ viết thêm tên của cửa hàng, công ty sẽ viết tên công ty.

Nếu là khu chung cư cũng sẽ viết tòa nhà số mấy, đơn nguyên số mấy, tầng bao nhiêu, số căn hộ, cái địa chỉ này lại chỉ viết một con số.

Số nhà độc lập......!cái này thoạt nhìn càng giống như là một cái nhà duy nhất.


Thành phố B rất lớn, chỗ cô từng đi qua rất có hạn, Hoa Mãn Lộ bên đó cô chưa từng đi qua, không có hiểu biết nhiều.

Nhưng mà theo giá nhà thành phố B, tất cả các căn nhà độc lập đều là giá trên trời.

Sơn đại nhân chẳng lẽ là một thổ hào?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện