Edit: Dưa Hấu
_________________________
Nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng Trì Oánh cũng hồi phục mà sống lại.

Cô muốn đi làm lại, Tiểu Hà lại còn nghỉ phép ở nhà, Tiểu Hà cứ ở nhà cô một mình như vậy nên rất nhàm chán.

Trì Oánh nghĩ đến một sự kiện, nói với Tiểu Hà: "Không bằng cậu đi tới Cục Công an giúp mình hỏi một chút chuyện của em trai mình đi, mình đã lâu không đi qua đó hỏi.

Nói không chừng cảnh sát ngày nào đó phá được đại án mua bán người, tìm được manh mối đem em trai mình cứu ra được!"
Lần trước sau khi gặp Nhị Mao, hai ngày nay cô vẫn luôn nhịn không được nghĩ đến em mình.

Đêm qua còn nằm mơ thấy nó bị người ta đánh, người đầy máu quay về phía cô mà cầu cứu, sau khi tỉnh lại trong lòng cô càng ngày càng bất an.

Tuy rằng biết khả năng không lớn, nhưng vẫn muốn đi hỏi thăm một chút.

Tiểu Hà cười hì hì gật đầu, "Được nha, không biết cái anh cảnh sát nhân dân đặc biệt đẹp trai còn công tác ở đó không nữa, lần trước lúc đi chung với cậu mình mém chút nữa thổ lộ ngay tại chỗ......!Cũng may cậu nhắc nhở mình anh ấy có mang nhẫn cặp, đã có bạn gái, thời gian qua lâu như vậy rồi, cũng không biết anh ấy hiện tại là kết hôn, hay là đã chia tay......"
Trì Oánh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, "Cậu đúng là nhìn thấy soái ca là đi không nổi, cũng không thể cầu mong cho người khác được tốt lành một chút sao."
Cô đặt chìa khóa phòng để lại cho Tiểu Hà, tự mình lái chiếc xe ở cửa đi làm.

Mới vừa vào tới cửa lớn công ty liền nghe được các đồng nghiệp ở lầu một nghị luận sôi nổi, đại khái là nói Quyền Vương muốn cùng tập đoàn Lạc thị ký hợp đồng, xin tài trợ từ Lạc thị cho câu lạc bộ của cậu ấy.

Cô tùy tiện tìm đồng nghiệp hỏi thăm một chút, mới biết được ngày hôm qua phát sinh ra chuyện gì.


Sự tình thật ra lại ngoài dự kiến của cô, cô không nghĩ tới tính tình cái cậu Tiểu Quyền Vương cư nhiên táo bạo như vậy.

Tập đoàn Lạc thị tốt xấu gì cũng là tập đoàn tài chính có thực lực lớn, vậy mà ở trong mắt cậu ta dường như chẳng là cái gì.

Chuyện này nếu mà Tiểu Hà biết được, cô ấy không chừng sẽ tìm mọi cách mà trà trộn vào công ty một lần để thấy được chân dung của Quyền Vương.

Cô vào thang máy, cửa thang máy mới vừa khép lại, cửa bỗng nhiên lại bị người từ bên ngoài chen vào mở ra.

Hai người đàn ông xuất hiện ở cửa thang máy, Trì Oánh nhận ra được một người trong đó, đúng là Quyền Vương trẻ tuổi xuất hiện trong tin tức kia.

Nhìn gần thì, Tiểu Quyền Vương này lớn lên khá là đẹp trai, làn da của cậu ấy hơi ngăm đen, đôi mắt rất lớn, tính trẻ con chưa mất hẳn trên khuôn mặt của thiếu niên, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia lại dường như là biết nói.

"Xin chào, là người của câu lạc bộ Địch Tinh tới ký hợp đồng đúng không?" Trì Oánh chủ động chào hỏi, "Tôi dẫn các người đi văn phòng của Lạc tổng, tôi là Trì Oánh trợ lý của anh ta."
Thang máy gần đó đã có không ít người thăm dò nhìn về phía bên này, không ít người cảm xúc kích động mà nhỏ giọng nói chút gì đó, bất quá cũng không có ai dám tới gần.

Tiểu quyền vương lại một chút không có muốn vào thang máy ý tứ, một đôi mắt to gắt gao mà nhìn chằm chằm Trì Oánh, kia ánh mắt như là muốn đem cô cả người đều nhìn thấu.

Ngược lại là người đàn ông bên cạnh thanh niên kia cười cười, hướng phía cô vươn tay tới, "Xin chào, tôi tên là Mục Bắc, là giám đốc của câu lạc bộ Địch Tinh."
Trì Oánh đưa tay bắt tay anh ta, lại chủ động hướng về phía Diệp Thừa duỗi tay, nhưng Diệp Thừa lập tức tránh đi ánh mắt của cô, làm bộ không có nhìn thấy, từ bên cạnh nghiêng người đi vào thang máy.

Mục Bắc có chút bất đắc dĩ, đưa tay lên đầu vai của Diệp Thừa vỗ nhẹ nhẹ một chút, "Tiểu Thừa, cậu đừng có không lễ phép như vậy."
Diệp Thừa thực cố chấp mà đem đầu quay về vách tường bên cạnh, chính là không chịu nhìn Trì Oánh dù chỉ là liếc mắt một cái.

Trì Oánh có hơi chút xấu hổ mà cười cười một chút, cũng không để trong lòng.

Tiểu Quyền Vương tuổi còn nhỏ, có chút cá tính cũng là bình thường.

Thang máy mới vừa dừng lại, Diệp Thừa liền đi nhanh ra khỏi thang máy, nhìn dáng vẻ như là dù chỉ một giây đồng hồ cũng không muốn cùng Trì Oánh ở bên nhau.

Trì Oánh liền có chút buồn bực, ngày hôm qua cô lại không có đi làm, tiểu tử này vì cái gì nhìn cô không vừa mắt như vậy? Cậu ta là đối với tất cả mọi người đều như vậy sao?
Hẳn là......!Không phải nhằm vào cô chứ?
Nhưng cô có một chút cảm giác là bị cậu ấy chán ghét.


Cô hướng về văn phòng của Lạc Minh Dịch mà đi, mới phát hiện cửa đã bị đổi đi, vốn là cửa gỗ điêu khắc hoa văn, nhưng hiện tại lại đổi thành cửa thép.

Diệp Thừa trực tiếp đẩy cửa đi vào, Trì Oánh do dự một chút, không có theo vào, quay lại văn phòng của mình.

Cô cảm thấy Diệp Thừa đối với mình không có hảo cảm, ngược lại cô nếu đi vào sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Vạn nhất ảnh hưởng đến việc ký hợp đồng, Lạc Minh Dịch lại muốn tìm cớ trừ tiền lương của cô.

Mới vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy Susan đang cầm một phần văn kiện muốn đi ra ngoài, khi nhìn thấy Trì Oánh cô chủ động giải thích một câu, "Muốn cùng Địch Tinh ký kết hiệp ước tài trợ, mới vừa dự tính xong, bọn họ bên kia muốn xem trước."
Trì Oánh nhỏ giọng hỏi một câu, "Tính tình của Diệp Thừa có phải không tốt lắm hay không?"
Susan gật đầu, "Đặc biệt táo bạo, ngày hôm qua lúc tới đây đều đem cửa với bàn trà đập hư hết."
Trì Oánh hơi có chút lo lắng, "Vậy Lạc tổng còn cùng hắn ký hợp đồng? Không phải là......!bị uy hiếp chứ?"
Susan lắc đầu, "Việc này tôi cũng không biết, tôi chỉ là dựa theo phân phó của Lạc tổng mà làm việc."
Susan mới vừa đi, búp bê Tiểu Lạc liền nhịn không được nhảy ra, "Tôi mới không phải cái loại sẽ chịu người khác uy hiếp đâu! Tiểu tử này có thể uy hiếp đến tôi sao?"
Trì Oánh đem anh ta nhét trở lại trong túi, "Tôi biết."
Cô cũng rất khó tưởng tượng cái loại người như Lạc Minh Dịch sẽ chịu người khác uy hiếp, tuy rằng đối phương là Quyền Vương, nhưng anh ta chắc cũng không để vào mắt.

Búp bê Tiểu Lạc lại lần nữa nhô đầu ra, "Chuyện này quá kỳ quái, đời trước tôi không cùng Địch Tinh ký hợp đồng, sao lại đột nhiên có một sự kiện như vậy đây? Có phải chúng ta thay đổi sự tình gì hay không, mới thúc đẩy việc Diệp Thừa cùng Lạc thị có hợp tác?"
"Không có đi......" Trì Oánh suy nghĩ một hồi lâu, trước sau không thể nghĩ ra được nguyên nhân, cô với Diệp Thừa hoàn toàn chưa từng có bất luận tiếp xúc gì, biết đến tên này vẫn là bởi vì Tiểu Hà mê trai kia.

Cô ở trong văn phòng ngồi trong chốc lát, di động bỗng nhiên vang lên, là Tiểu Hà gọi tới.

m thanh Tiểu Hà rất vội vàng, "Mình sáng sớm liền tới Cục Công an, cậu đoán mình tra ra được cái gì?"
Trì Oánh vừa định hỏi câu "Cái gì", Tiểu Hà đã gấp không chờ nổi mà mở miệng, "Em trai cậu......!tự cậu ấy tìm tới Cục Công an, còn so sánh đúng DNA rồi, cái án kia đã được kết án! Đây là chuyện của nửa năm trước rồi, cậu ấy nửa năm trước đã tìm đến các người!"
Di động của Trì Oánh "phanh" một tiếng rơi xuống đất, cô vội vàng khom lưng nhặt lên, nôn nóng hỏi: "Cậu nói nó đã tới Cục Công an? Vậy sao nó không tới tìm chúng tôi?"
Tiểu Hà nói: "Cậu ấy có lấy tin tức của cậu cùng người nhà của cậu, còn để cho Cục Công an kết án.

Nhưng mà vì cái gì không liên hệ......!chuyện này mình sao biết được? Hơn nữa......!hơn nữa em trai cậu hiện tại tên thế mà lại là Diệp Thừa! Cùng tên với chồng của mình nha!"
Diệp Thừa?
Nhịp tim của Trì Oánh dường như muốn ngừng đập.


Nghĩ đến thời điểm vừa rồi Diệp Thừa nhìn thấy cô, ánh mắt kia không thích hợp, cô bỗng nhiên liền có một loại cảm giác.

"Tiểu Hà, chồng của cậu......!mình là nói cái người tên Diệp Thừa mà cậu thích, cậu có xem qua phần lưng của cậu ấy đúng không? Trên lưng cậu ấy có phải có cái bớt hình dạng con bướm hay không?"
Thời điểm thi đấu quyền anh đều sẽ cởi trần, trên lưng nếu có bớt nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy.

Tiểu Hà nói: "Đúng rồi, cậu sao lại......"
Cô bỗng nhiên kêu lên, "Chẳng lẽ......!cậu......!cậu......!mình......!trời ạ!"
Trì Oánh ném di động xuống, xoay người đi về hướng văn phòng của Lạc Minh Dịch, đột nhiên đẩy cửa ra.

Bàn trà mới bằng thép ở trong phòng, mặt phẳng bàn trà màu bạc phản chiếu ánh sáng trắng lấp lóa, nhìn qua rất có cảm giác nặng nề.

Mục Bắc cùng Diệp Thừa ngồi ở một bên sô pha, Lạc Minh Dịch ngồi ở bên kia.

Mục Bắc đang nghiêm túc mà xem hợp đồng, trong tay còn cầm một cây bút, thỉnh thoảng lại khoanh khoanh, mà Diệp Thừa cùng Lạc Minh Dịch đều đang cúi đầu chơi di động.

Susan đứng ở bên cạnh Lạc Minh Dịch, an tĩnh chờ đợi mệnh lệnh của anh ta.

Khi Trì Oánh đẩy cửa tiến vào, ánh mắt mọi người đều nhìn phía cô.

Lạc Minh Dịch khẽ nhíu mày, "Cô sao lại không gõ cửa mà vào như vậy?"
Trì Oánh không kiên nhẫn mà rống lên một câu, "Anh câm miệng!"
Trực tiếp làm Susan sợ tới mức ngây dại.

Sau đó cô chuyển hướng về Diệp Thừa, thanh âm run rẩy, "Cậu......"
Diệp Thừa trên mặt không có biểu tình, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn hàm chứa chờ mong nào đó.

Trì Oánh lại bỗng nhiên do dự.

Người này chính là em trai cô!
Nhưng mà cô muốn cùng em trai mình nhận lại nhau sao? Nhận nhau, tức là sẽ sinh ra cảm tình, nhưng mà phần cảm tình này, có thể một ngày nào đó biến thành vô tận thống khổ cho cậu ấy hay không?
Nhìn do dự trong mắt của cô, trong ánh mắt Diệp Thừa bỗng nhiên xuất hiện ra một loại cảm tình làm cô trong lòng phát run.


Tuyệt vọng.

Không phải mất mát, mà là tuyệt vọng.

Nếu cô biết rõ cậu ấy là em trai cô mà không muốn cùng cậu ấy nhận lại nhau, với cậu ấy mà nói......!thế nhưng là một sự kiện tuyệt vọng như vậy sao?
Tay Trì Oánh run run.

Suy xét của cô vừa mới rồi bỗng nhiên liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu, giọng run run mở miệng nói: "Cậu......!cậu mấy năm nay sống tốt không?"
Đôi mắt của Diệp Thừa bỗng nhiên lại sáng bừng.

Cậu ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Liên quan gì đến chị? Tôi lại không quen biết chị, chị cũng sẽ không quan tâm tôi......"
Trì Oánh bỗng nhiên đi hai bước đến trước mặt Diệp Thừa, một tay đem cậu ấy từ trên sô pha túm lên, ôm vào trong lòng ngực.

Susan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Lạc Minh Dịch bất đắc dĩ thở dài, Mục Bắc đang xem hợp đồng bên môi lại bỗng nhiên hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt.

Diệp Thừa hơi hơi giãy giụa một chút, cắn môi nói: "Chị buông tôi ra......"
Trì Oánh không có buông ra, mà là càng dùng sức mà ôm lấy cậu ta.

"Thật tốt quá," cô thanh âm nghẹn ngào, "Nếu mà không thấy được em, chị......!chị chết cũng không nhắm mắt......"
Diệp Thừa thực không vui mà lẩm bẩm một câu, "Nói cái gì có chết hay không......!không may mắn......"
Hắn do dự một hồi lâu, mới vươn tay, ở trên lưng Trì Oánh nhẹ nhàng mà vỗ một chút.

Hai người liền như vậy mà ôm nhau, thật lâu thật lâu mới buông lẫn nhau ra.

"Em lại đây!" Trì Oánh lôi kéo tay Diệp Thừa, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Minh Dịch cúi đầu tiếp tục nghịch di động, ở bản ghi nhớ anh ta đánh ra một hàng chữ.

"Suy tính của cô kìa, cô ấy vẫn là nhận lại em trai của mình."
Rất mau, bóng dáng thiếu nữ hồi đáp nói: "Quá là không lý trí."
Lạc Minh Dịch trong ánh mắt mang theo ý cười, sau đó trả lời một câu: "Con người, trước nay liền không phải lý trí."
Bóng dáng thiếu nữ: "Lần này phiền toái, nhân tố không xác định gia tăng rồi, cơ hội sống sót của cô ấy càng nhỏ."

Susan còn đang trong khiếp sợ, cô ngơ ngác mà chỉ vào cửa, "Lạc tổng, này......"
Lạc Minh Dịch phất phất tay, "Cô đi pha một ly cà phê cho tôi."
Susan liền nghe lời mà rời đi.

Ánh mắt của Mục Bắc rốt cuộc cũng rời hợp đồng, anh ta đem hợp đồng đặt ở trên bàn trà, nói: "Phía trên chỗ cần sửa tôi đều đã đánh dấu ra, phiền quý công ty sửa chữa lại một chút."
Lạc Minh Dịch lại không có xem bản hợp đồng kia, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Mục Bắc, "Anh sớm đã biết?"
Mục Bắc hơi hơi mỉm cười, "Chuyện tốt mà, không phải sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện