“… còn lại gần nữa có tin anh hôn em một cái hay không?”
Trên vầng trán thiếu niên toàn mồ hôi, áo thun của anh ướt đẫm, đường nét cơ bắp rắn chắc như được phác thảo ra, đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy ý cười.

Mạnh Thính ôm chặt ba lô của mình, cô chỉ có một bình nước, hơn nữa còn từng uống qua.

Mạnh Thính im lặng không nói, cô dựa vào gốc cây đại thụ, im lặng cự tuyệt.

Toàn thân anh đầy mồ hôi, nhưng cô thì rất sạch sẽ, những sợi tóc được cơn gió mùa thu thổi qua, cây lá quyến luyến quanh cô, nhẹ nhàng rơi trên đầu vai của cô. Cô rũ mắt, anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của cô, mẹ nó, sao mà đẹp đến thế!

Giang Nhẫn cười khẽ: “Sao em keo kiệt quá vậy?”

Gương mặt Mạnh Thính có hơi đỏ, lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cô bị người khác nói mình keo kiệt. Nghĩ lại thì Giang Nhẫn cũng cõng cô lên hơn nửa ngọn núi, nếu là người khác chắc không thể chịu nổi. Nếu cô đối với anh như vậy quả thật không tốt lắm.

Thế nên cô mở khóa ba lô lấy bình giữ nhiệt màu trắng ra.

Bên trong đựng nước đường glu-cô mà buổi sáng cô đã chuẩn bị trước khi ra ngoài dùng để bổ sung năng lượng, cái bình này cũng được nhiều năm rồi, dưới đáy bình in một đóa hoa đỗ quyên nhỏ nhắn. Cô vặn nắp bình, dùng nắp bình làm thành chiếc cốc, đổ nước đường vào đó rồi đưa cho Giang Nhẫn.

Anh không nhận lấy: “Cho anh cái ly đi, mẹ nó ai lấy nắp uống chứ.”

Ánh mắt cô trong veo, nghiêm túc nói: “Nắp này sạch lắm.”

Gương mặt trắng nõn của cô lộ ra: “Vậy là anh không uống được rồi.”

Giang Nhẫn cười đến không nổi: “Đừng mà, anh uống vậy.”

Anh nhận lấy nắp bình, uống vào mấy ngụm, ngọt quá, ngọt thấm vào tận xương tủy.

Ánh mắt sắc bén của anh liếc thấy một hộp cơm trưa trong khe túi của cô. Giang Nhẫn đưa tay lấy nó ra khỏi túi, động tác của Mạnh Thính không nhanh bằng anh, còn chưa kịp phản ứng thì hộp cơm đã đến tay anh.

Mặt trên chiếc hộp trong suốt, anh chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể thấy bên trong là món cơm chiên trứng vô cùng giản dị.

Mạnh Thính gấp gáp nói: “Mau trả lại cho tôi.”

Cô theo bản năng đoạt lại, anh khẽ giơ tay lên, Mạnh Thính vướn người lên mới phát hiện mình vốn không cao bằng người nào đó. Anh giơ tay với độ cao mà cô không thể với tới được, thế là cô gái nhỏ phải nhón chân lên đoạt lấy hộp cơm.

Giang Nhẫn khẽ cười một tiếng, càng nâng hộp cơm lên cao hơn. Suýt chút nữa Mạnh Thính đã ngã nhào vào ngực anh.

Mạnh Thính học vũ đạo, thân thể dẻo dai linh hoạt, nhẹ nhàng dịch khỏi người anh, tức giận đến không chịu nổi, cô biết Giang Nhẫn cố ý giở trò, không phải hứng thú gì với hộp cơm.

Mạnh Thính cảm thấy vô cùng uất ức, bị ép buộc leo lên ngọn núi này, cơm trưa còn bị tên hỗn đản này cướp đoạt.

Có phải anh đã quen làm tên lưu manh hay không, vì sao anh luôn hứng thú với việc cướp đoạt đồ của cô? Cô cất bước muốn xuống núi.

Giang Nhẫn nhíu nhíu mày, trên núi gió lớn, mắt cô bị gió thổi vào lâu vốn phải trở nên khô khốc, thế nhưng đôi mắt cô vẫn luôn ẩm ướt. Nhìn qua giống như đã chịu uất ức vô cùng đáng thương. Trong lòng anh vừa buồn cười vừa thương tiếc, sợ cô đang đói bụng nên mới muốn xuống núi.

Trong lòng anh mềm nhũn, người ta khi leo núi đều mang theo bánh mì hoặc bánh bích quy, cô lại ngoan như vậy mang theo cơm hộp. Hộp cơm này không nhẹ chút nào, đầy ngập cơm bên trong. Cô lớn lên với gương mặt ngây thơ hồn nhiên, tính tình làm người ta yêu thương không chịu nổi.

Có một chút dịu dàng nghiêm túc ngờ nghệch.

Giang Nhẫn giữ chặt ba lô của Mạnh Thính, không cho cô rời đi, không nói lời nào, lau mấy cái trên tảng đá bên cạnh gốc cây đại thụ rồi đặt hộp cơm lên trên, anh biết cô ghét bỏ mình: “Đừng có giận nha, anh biết sai rồi mà.”

Anh nói: “Em ăn cơm đi, để anh giúp em trông chừng xem có ai lên đây không, anh sẽ tránh đi.”

Anh nói xong, quả thật kéo xa khoảng cách với cô.

Giang Nhẫn sợ toàn thân mình đều là mồ hôi sợ cô sẽ chê anh thối nên anh ngồi trên con đường nhỏ nhìn xuống phía dưới.

Anh vốn sống tùy tiện, ngồi xuống trên dốc sườn, uốn cong đôi chân dài, tay khoác lên trên đầu gối, thay cô trông chừng xem có ai lên núi hay không.

Mạnh Thính nhìn hộp cơm được đặt trên tảng đá, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Thiếu niên đưa lưng về phía cô, bả vai anh rộng lớn, tư thế thoải mái không ràng buộc. Cô thấy Giang Nhẫn vô thức đưa tay chạm vào túi, lấy ra một hộp thuốc lá sau đó khựng lại một chút, coi như không có gì bỏ lại vào túi.

Cô không biết ngọn núi này cao bao nhiêu, nhưng một đường đến đây cô đã nghĩ, cho dù là thanh niên trai tráng mạnh khỏe đến mấy đi nữa nhưng khi leo lên được đến đây cũng phải kiệt sức.

Tính tình Giang Nhẫn bướng bỉnh, anh leo núi mà ngay cả nước uống cũng không mang theo, dĩ nhiên càng sẽ không mang theo đồ ăn.

Mạnh Thính ngồi xổm xuống, lấy từ trong hộp ra hai cái muỗng, vốn dĩ là cô chuẩn bị cho Triệu Noãn Chanh.

Cô xới cơm được một nửa, sau đó đi đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, ngồi xuống rồi chia cho anh phân nửa phần cơm và cái muỗng.

Lần này cô không đưa cái nắp cho anh nữa.

Mà là một phần cơm còn thịnh soạn hơn cả cái nắp bình kia.

Phần cơm kia đặt trong tay anh, dường như mang theo hơi ấm lạ thường.

Giang thiếu đời này có cái gì mà chưa ăn qua, nhưng khi nhìn hộp cơm không quá đầy đủ trong tay mình, nhìn bên ngoài cũng khá bình thường, khóe môi anh khẽ cong lên: “Cho anh thật à?”

Mạnh Thính gật đầu.

Ngọn đồi xanh tươi, những cành cây cổ thụ đang đung đưa theo gió. Cỏ hoang ở vùng núi chuyển sang màu vàng vào mùa thu, sắc vàng tươi tắn mỹ lệ.

Anh ngồi trên núi, đôi mắt màu trà của cô mang theo ánh nhìn nghiêm túc: “Giang Nhẫn, anh có thể đừng cướp đồ vật của tôi được không vậy?”

Trong mắt anh ngập tràn ý cười: “Được.”

“Cũng không được ép buộc người khác.”

“Được.”

Cô ngạc nhiên sao anh có thể dễ nói chuyện đến vậy, trong mắt còn mang theo tia sáng như sao: “Anh cũng đừng đến tìm tôi nữa, cố gắng học hành đi.”

Lần này anh không lên tiếng, lúc lâu sau anh mới đặt phần cơm trong tay mình xuống, trả về trong tay cô: “Ăn cơm của em đi, còn lại gần nữa có tin anh hôn em một cái hay không?”

“…” Cô trừng to mắt, không thể tin được lời anh vừa nói! Còn tưởng mình nghe lầm, anh có biết xấu hổ hay không vậy?

Sau đó khi anh đang dần dần tiến lại gần thì cô một phen đẩy đầu anh ra.

Động tác này có hơi mạnh, chạm đến mái tóc đen của anh.

Mạnh Thính thấy sắc mặt anh có chút khó coi, theo bản năng chợt có phần luống cuống. Ngày thường trong lớp mấy nam sinh luôn nói, đàn ông con trai đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng tóc tai không thể loạn xì ngầu được.

Con trai kỵ nhất là bị chạm vào đầu.

Tuy là cô không hiểu vì sao lại không thể chạm vào, nhưng vừa nãy cô quả thật đã đẩy anh rất mạnh.

Giang Nhẫn cười rộ lên có vài phần lưu manh xấu xa, nhưng cũng hết sức đẹp trai.

Lúc không cười trông cực kỳ nghiêm túc lạnh lẽo.

Hung dữ lên thì muốn đánh người, lúc đó đến cả bọn Hạ Tuấn Minh quen biết Giang Nhẫn lâu năm cũng phải hoảng sợ.

Mạnh Thính liếc nhìn anh, khẽ nói: “Tôi không phải cố ý, anh đừng đánh tôi.”

Giang Nhẫn tức quá mà cười.

Tức giận đến tim gan đều đau.

Lần đầu tiên cảm thấy sự sợ hãi của cô đối với anh có một chút không tốt. Cô nhìn đâu ra anh sẽ đánh cô chứ.

Muốn hôn cô là nghiêm túc, bị đẩy ra cũng nằm trong dự liệu của anh. Cô chán ghét anh như vậy, chắc chắn là không cho hôn cái nào rồi. Chẳng qua anh muốn thử cơ hội hiếm có khó gặp này mà thôi, bị coi thường do tự mình chuốc lấy.

Anh nói: “Còn nhìn nữa, anh sẽ đem em ném xuống từ trên núi đấy.”

Mạnh Thính nghĩ thầm, sao tính tình của anh có thể thối tha đến vậy. Cô vội vàng quay về chỗ, những lá cờ bay phấp phới xung quanh, đây vốn là huy chương cho ai leo được đến đây, tiếc là tất cả mọi người đều bỏ cuộc.

Mấy lá cờ này cuối cùng đều thuộc về mình Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn nhìn phần cơm trong tay mình, chậc, phần cơm thật là mẹ nó, xem nhẹ ai đây hả. Cho dù có cho anh nguyên một hộp thì anh ăn cũng không đủ no, thế nhưng anh vẫn ăn sạch sành sanh.

Trước khi hai người họ xuống núi, Mạnh Thính không muốn đi một chuyến uổng công: “Vốn dĩ mọi người muốn lên đây cầu nguyện với cây cổ thụ.”

Giang Nhẫn ngẩng đầu quan sát cây cổ thụ.

“Vậy nên em muốn cầu nguyện à?” Anh vất vả khổ sở leo được lên đây, mấy lời cầu nguyện đại loại như thi đậu đại học, cuộc sống thuận lợi suôn sẻ…

Giang Nhẫn nói: “Cây này không linh đâu.”

Mạnh Thính nghi ngờ liếc nhìn anh.

Anh xấu xa cười: “Anh biết thứ nào linh, có muốn biết không học sinh giỏi?” Giang Nhẫn rũ mắt.

Cô có loại dự tính không tốt, hai tai đỏ ửng lên, “Không muốn nghe.”

Anh khẽ cười: “Em xấu hổ cái gì, lời nói thật mà cũng không dám nghe.”

Dù sao thì cô sẽ không nghe!

Cô nâng bước chạy xuống núi, nếu chậm chút nữa có thể sẽ không đuổi kịp các bạn của cô mất.

***

Thời điểm này đang là lúc điểm danh số học sinh tập hợp xuống núi, Phan Huệ Nhân cảm thấy có gì đó không đúng, lớp 11-1 thiếu hai bạn học, hai người đó là Mạnh Thính và Triệu Noãn Chanh.

Nghĩ lại trước đây đôi mắt của Mạnh Thính không tốt, hai nữ sinh hiện giờ không thấy đâu, Phan Huệ Nhân lo lắng vô cùng, vội vàng hỏi các học sinh trong lớp xem có ai trông thấy Mạnh Thính và Triệu Noãn Chanh hay không.

Nam sinh trong lớp nói: “Vừa nãy tụi em có nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, nhưng sau đó mọi người đều tìm chỗ nghỉ ngơi nên không nhìn thấy hai bạn ấy nữa.”

Cô giáo Phan lúc này lập tức bàn bạc với các giáo viên khác: “Còn thiếu hai bạn nữ sinh, làm sao đây?”

Nhóm giáo viên thay đổi sắc mặt, nghĩ một hồi cũng không thể cho các học sinh tìm kiếm lần nữa, trên núi tín hiệu không tốt, có vài giáo viên cũng không liên lạc được.

“Để mấy giáo viên đi tìm, còn lại thì dẫn học sinh xuống núi, không thể tiếp tục ở lại đây được.”

Nếu xuống núi thì tín hiệu sẽ tốt hơn nhiều.

Các học sinh đã nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm thấy đi xuống núi cũng là một đoạn đường dài.

Lúc Mạnh Thính xuống núi gặp được Triệu Noãn Chanh với bộ mặt chán chường, cô ấy đang cố hết sức ‘lết’ lên núi muốn đi tìm Mạnh Thính. Cô nàng vừa đi vừa ăn bánh quy, bỗng nghẹn đến mức trợn mắt lên.

Khi nhìn thấy Mạnh Thính thì suýt chút nữa khóc thành tiếng: “Thính Thính ơi cậu không sao chứ? Đều do tớ không tốt.”

Trong lòng Mạnh Thính vừa cảm động vừa đau lòng cho Triệu Noãn Chanh, vội vỗ vỗ lưng cô nàng, cho cô ấy uống nước.

“Tớ không sao, xin lỗi cậu. Chúng ta mau xuống núi thôi.”

Triệu Noãn Chanh liếc nhìn Giang Nhẫn đứng bên cạnh Mạnh Thính, nuốt xuống miếng bánh quy trong miệng.

Mạnh Thính nói với Giang Nhẫn: “Cảm ơn anh, tôi phải về rồi.”

Giang Nhẫn biết cô sẽ sớm tụ tập với đám người trường Thất Trung, lần này không miễn cưỡng nữa, trả ba lô lại cho cô. Bên trên đó là một lá cờ đang tung bay trong gió.

Mạnh Thính lấy lá cờ ra trả lại cho anh: “Tôi không cần cái này đâu.” Cô mà lấy được lá cờ này mới là lạ đó.

Cô sớm đã biết rõ, không thể dính dáng quá nhiều với Giang Nhẫn. Nếu anh không ép buộc cô lên núi, chuyện sẽ giống như Giang Nhẫn suy đoán, cô đến cả nói chuyện cũng sẽ không thèm nói với anh.

Trong mắt anh vốn dĩ mang theo ý cười liền trở nên ảm đạm.

Anh yên lặng nhận lấy, nhìn cô cùng Triệu Noãn Chanh xuống núi.

Biểu tình trên mặt Triệu Noãn Chanh rất quen thuộc, đối với anh là vừa sợ vừa tức giận, Mạnh Thính chắc cũng như vậy với anh.

Anh liếc nhìn lá cờ ngu ngốc đang tung bay trong tay, trong lòng hiện lên một ngọn lửa khó dập tắt, trực tiếp vứt thẳng xuống đất.

***

Lúc đám người Hạ Tuấn Minh thở hổn hển tìm đến, Giang Nhẫn đang tựa vào gốc cây Tùng hút thuốc.

Thiếu niên tóc đen rũ mắt xuống, có vài phần lạnh lẽo.

Điếu thuốc được anh kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc nhìn qua trông thật giống màn sương mù mãi không tan trên núi.

Hạ Tuấn Minh cười hì hì: “Sao rồi anh Nhẫn?”

Phương Đàm thì thông minh hơn, quan sát sắc mặt Giang Nhẫn lúc này liền biết là chuyện không thành rồi. Vậy nên anh ta không hỏi nhiều, trong lòng thầm cầu nguyện cho cái tên Hạ Tuấn Minh ngu đần này.

Giang Nhẫn nhếch môi: “Mày qua đây tao nói cho.”

Hạ Tuấn Minh: “…” Tốt xấu gì cũng là anh em lớn lên cùng nhau, rốt cuộc anh ta cũng kịp phản ứng, vội vàng khoát tay: “Em không muốn biết nữa anh Nhẫn, em sai rồi.”

Giang Nhẫn cũng không có tâm tình trừng trị anh ta.

“Xuống núi thôi.”

Giang Nhẫn mặc áo khoác vào, người cũng đi rồi, anh còn ở lại chỗ này làm gì nữa.

Mới đi được mấy bước, Giang Nhẫn đột nhiên quay về. Dưới lớp bùn đất, lá cờ ngu ngốc kia bị người ta tùy tiện vứt bỏ dưới gốc cây.

Thứ đồ mà cô không cần.

Anh khẽ dừng lại, quay lại nhặt nó lên, lau sạch lớp bùn đất trên đó, bỏ lại vào bên trong áo khoác của mình.

Mấy nam sinh biểu tình đờ đẫn nhìn anh.

Anh đúng là không nói lý lẽ.

Hạ Tuấn Minh muốn xem xem đến cùng cái thứ anh xem như bảo bối kia là thứ gì, cái thứ đồ kia… thật đúng là một lời khó nói hết.

Anh ta nói: “Anh Nhẫn là nghiêm túc đó nha.”

Thấy Giang Nhẫn trầm mặc, lần đầu tiên Hạ Tuấn Minh sâu xa khuyên bảo anh: “Thôi bỏ đi anh Nhẫn, Mạnh Thính là hoa khôi trường Thất Trung, còn là học sinh đứng đầu, khi còn nhỏ đám người học giỏi không bao giờ để ý đến loại người như chúng ta, chỉ huýt sáo một cái cũng bị dọa cho phát khóc. Mạnh Thính cũng như vậy, không thuộc loại người như chúng ta, khó mà theo đuổi được.”

Anh ta càng muốn nói câu này hơn, hà tất phải chà đạp bản thân mình như thế.

Giang Nhẫn từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, lá cờ đỏ ngay sát bên ngực anh, tựa như ngọn lửa đốt cháy hết tâm can đang đau đớn của anh.

Hà Hàn cũng không nhịn được khuyên: “Đúng vậy đó, em cũng thấy sẽ không thành đâu.”

Đến khi đi được một đoạn…

Giang Nhẫn mới thấp giọng đáp: “Bọn mày thì biết cái gì.”

Lúc lâu sau anh cười, nơi ngực đang đau đớn tựa như sản sinh ra sợi dây bé nhỏ ngọt ngào. Bọn mày thì biết cái gì chứ…

Hết chương 20
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện