Giải thích một chút về pass của phần phiên ngoại:
5841314520: 我发誓一生一世我爱你 (wǒ fāshi yīsheng yīshì wǒ ài nǐ) – Xin thề trọn đời anh yêu em
***
***
Mạnh Thính cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô cố gắng chui ra từ trong khóa kéo, trông thấy ánh hoàng hôn tháng chín bên ngoài cửa sổ.
Thân thể của cô sao mà nhỏ bé vô cùng, một quầng sáng đỏ ấm áp tràn vào trong phòng học, cô cố gắng mở miệng, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng kêu: “Chíp chíp chíp~”
Triệu Noãn Chanh ôm lấy chú chim từ trong túi xách lên, thích thú nói với thiếu nữ đang lau bảng đen: “Thính Thính, nhìn xem tớ đã nhặt được gì này, đáng yêu quá đi!”
Chú chim “Mạnh Thính” trừng to đôi mắt, thiếu nữ đang lau bảng quay đầu lại, đó là Mạnh Thính lúc mười sáu tuổi, cô gái lên tiếng: “Đáng yêu quá, chắc là mới biết bay gần đây thôi, nó rơi xuống từ trên tổ chim hả? Chim mẹ đâu rồi, chúng ta không thể nuôi nó được đâu, mau trả nó về tổ đi.”
Mạnh Thính trong thân xác của chú chim sốt ruột mà kêu “chíp” một tiếng, vốn dĩ cô đang kể chuyện cổ tích cho đứa con trai hai tuổi Nhất Phỉ của mình, không hiểu sao hiện tại lại nhập vào trong thân xác của một chú chim nhỏ như thế. Hơn nữa còn gặp được bản thân mình và Triệu Noãn Chanh ở thời niên thiếu.
Hai thiếu nữ dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, Triệu Noãn Chanh ôm lấy chú chim nhỏ đi ra ngoài. Bỗng nhiên hai người bọn họ khựng lại không bước đi nữa, Triệu Noãn Chanh nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta lại tới nữa!”
Sắc mặt của thiếu nữ Mạnh Thính cũng trắng bệch.
Chú chim ngẩng đầu lên từ trong lòng bàn tay của Triệu Noãn Chanh, nhìn thấy một thiếu niên mười bảy tuổi, mái tóc bạc sáng chói, đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt không được tốt lắm.
Có người ồn ào nói: “Anh Nhẫn, lên luôn đi, cô nàng kia tới rồi kìa, hôm qua cô ta dám hắt nước lên đầu anh, quả thật là ăn gan hùm mật báo mà.” Đám người bên trường Lợi Tài cười sôi nổi, toàn là một đám lưu manh tụ tập.
Thiếu niên Hạ Tuấn Minh là một tên trẻ trâu vô sỉ, đi theo sát bên la hét ồn ào.
Hóa ra hôm qua ngay đúng lúc Giang Nhẫn tỏ tình thất bại thì bị giội cho một xô nước đường đầy đầu, lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, thiếu niên mười bảy tuổi mất hết mặt mũi, bây giờ nhìn thấy Mạnh Thính thì ánh mắt cực kỳ hung ác, dường như muốn băm cô ra thành tám khúc.
Thiếu nữ Mạnh Thính mím môi: “Không phải tôi cố ý đâu, thật xin lỗi, các anh mau tránh đường chút, tôi muốn về nhà.”
Thiếu niên tóc bạc không nói một lời, trong bầu không khí ồn ào của những người xung quanh, trực tiếp mấy bước đi đến nâng thiếu nữ lên.
Mạnh Thính hét lên: “Giang Nhẫn! Anh thả tôi xuống!”
Cô đá anh đánh anh, vô cùng hoảng sợ, mấy thiếu niên xung quanh thì liên tiếp huýt sáo, Giang Nhẫn đè lại tay cô: “Mẹ nó, đàng hoàng một chút cho ông đây coi.”
Anh đem người cưỡng ép mang lên xe, cực kỳ giống với mấy tên cường hào ác bá. Khởi động xe gắn máy, tiếng động cơ vang động trời, anh vòng tay ghì chặt Mạnh Thính vào trong ngực, giọng nói hung ác buồn bực vang lên: “Cô yên lặng chút được không vậy hả, nhiều người nhìn kia kìa, ông đây hôm qua bị cô đánh, hôm nay cũng bị cô đánh, mặt mũi tôi để đâu nữa đây hả? Con mèo so ra còn ngoan ngoãn hơn cô nhiều!”
Chú chim nhỏ gắng sức vỗ cánh, đậu trên bờ vai của Mạnh Thính. Chú chim hiểu được một điều rằng, khung cảnh trước mắt đây chính là xảy ra ở kiếp trước đầy thê thảm kia, vì Thư Lan mà mất mạng, Giang Nhẫn còn phạm vào trọng tội. Mạnh Thính lúc còn là thiếu nữ cực kỳ cực kỳ không ưa Giang Nhẫn.
Mạnh Thính vội vàng đè chú chim lại, sợ sẽ làm nó bị thương, chỉ trong chốc lát sau Giang Nhẫn liền lái xe đi.
Tốc độ lái xe của anh rất nhanh, bỏ xa đám đàn em kia, anh lôi cô xuống: “Lại đây, hôm qua tôi còn chưa có nói xong đâu. Tôi thích…”
Anh vuốt ve cái cằm của cô: “Cô nhìn tôi đi chứ.”
Mạnh Thính giẫm anh một cước, nhanh chóng bỏ chạy. Hoàng hôn tháng Chín, cô sợ anh sẽ đuổi theo mình, nhặt một cục đá từ dưới đất lên, bất ngờ đập vào trán của Giang Nhẫn.
Máu lập tức chảy xuống, Giang Nhẫn nhếch môi, hung hăng liếc nhìn cô.
Mạnh Thính bị anh nhìn thì run rẩy, quay người chạy trốn. Cô chạy đi bắt xe, lòng dạ rối bời, nghĩ thầm: Thôi xong, anh ta xấu xa như vậy, hôm qua giội nước vậy mà anh ta lòng dạ hẹp hòi đòi đến trả thù, đoán chừng ngày mai anh ta sẽ lục tung khắp trường học để đánh chết cô mất thôi.
Chuyện này làm Mạnh Thính sợ hãi cả một đêm, chú chim giấu trong người cũng không có cách nào trả nó trở về. Thiếu nữ nhắm mắt lại, hiện lên chính là ánh mắt hung tàn thâm trầm của Giang Nhẫn.
Cô vô cùng sợ hãi, chú chim nhỏ bên cạnh đang mổ ngón tay cô an ủi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Thính phát hiện mình không còn trú ngụ trong thân thể của chú chim nhỏ kia nữa mà ở trong chính bản thân mình lúc mười sáu tuổi.
Tối hôm qua cô đã suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Thính khi còn nhỏ quá mức kiêu ngạo, cũng cực kỳ chán ghét Giang Nhẫn nên mới khiến cho Giang Nhẫn vì cảm thấy bị ghét bỏ mà tổn thương, đến cuối cùng mới phải bước chân đi vào con đường kia. Cô muốn giúp cho thời niên thiếu khi ấy của bọn họ!
Mạnh Thính chạy vào trường Lợi Tài, ba lô cũng không mang theo. Đi đến trước cửa phòng học của Giang Nhẫn, anh đang gác chân lên bàn học, vừa mới ngước mắt lên nhìn đã thấy ngay Mạnh Thính.
Khi đó các bạn học trường Lợi Tài đều quá hiểu tính tình của Giang Nhẫn, anh đang chuẩn bị phát hỏa rồi đây, tên cáu kỉnh này đã nghiến răng nghiến lợi suốt cả buổi sáng. Trên vầng trán bị thương một lỗ to, ấy vậy mà vị hoa khôi trường sát vách này còn dám chạy tới đây nữa chứ.
Thiếu nữ chạy vào phòng học, kéo tay Giang Nhẫn: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Trong phòng học ồn ào một trận.
Cô lôi kéo anh đi đến con đường nhỏ rợp bóng râm. Giang Nhẫn đưa ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cười nhạo một tiếng: “Cô lại muốn nói là không phải cố ý nữa đó à?”
Mạnh Thính lấy ra từ trong túi thuốc tiêu viêm và băng dán cá nhân, mềm giọng nói: “Không phải, em thích anh.”
Giang Nhẫn: “…” Cái, cái gì? Cô ấy mới nói cô ấy thích gì? Cô ấy thích mình sao? Trong lòng Mạnh Thính vừa ôn nhu vừa buồn cười, cô nói: “Cúi đầu xuống, để em xức thuốc cho anh.”
Anh cứng cổ, cả người căng cứng, tựa như đang lạc trong một giấc mộng kỳ quái nào đó, nếu lún sâu vào thì sẽ chết ngay.
Cô ngang nhiên xông đến, hôn chụt một phát lên cái cằm của anh: “Giang Nhẫn ca ca, anh ngoan chút nào.”
Hồi lâu sau, hai tai anh đỏ bừng, hung dữ liếc nhìn cô: “Hôm nay cô… làm sao vậy? Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi không truy cứu cô đánh người không phải là được rồi sao, cũng không có ý định làm người nhà với cô đâu.”
Cô vẫn nói: “Cúi đầu.”
Giang Nhẫn mím môi, cúi đầu xuống. Một miếng băng dán cá nhân nho nhỏ dán lên trên vầng trán của anh.
Mạnh Thính cười dịu dàng, cô duỗi hai tay ra: “Cho anh ôm em một cái đó.”
Đây là cái chuyện tốt gì thế này! Giang Nhẫn muốn điên rồi, tim của anh cũng không kiểm soát nổi nữa rồi, ôi cái thế giới điên loạn này, nhưng mà điên như vậy thật là sảng khoái quá. Anh một tay ôm chặt lấy cô, hung hăng hít vào một hơi.
“Anh thích em lắm đó, Mạnh Thính, ông đây thật mẹ nó thích em!” Đừng hỏi bây giờ anh có cảm giác gì, thật là điên cuồng kích thích quá độ luôn rồi.
Mạnh Thính đáp: “Em biết, Giang Nhẫn nhà mình là người tốt nhất trên đời này.”
Giang Nhẫn: “…” Tim anh đập loạn xạ, “Ừm, anh sẽ tốt với em.”
Mạnh Thính: “Giang Nhẫn, em đối với anh có thành kiến, nhưng anh chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành là được. Chỉ là em không quá hiểu anh thôi, anh thật sự rất tốt, sau này em chắc chắn sẽ rất thích anh.”
Giang Nhẫn không còn tâm trí đâu để suy nghĩ những vấn đề này nữa, anh ôm chặt cái “chuyện tốt” từ trên trời giáng xuống này, không thèm suy nghĩ gì mà đáp ứng ngay: “Được.”
Mạnh Thính ngưng cười, ngắm nhìn chàng thiếu niên của năm ấy, rõ ràng hung dữ như một chú chó dữ dằn, nhưng lại dễ dàng dỗ dành đến vậy.
Cô biết mình sắp phải rời đi, nhắm mắt lại, mềm mại dựa vào anh: “Tặng cho anh thêm một nụ hôn nữa nha Giang Nhẫn~”
Giang Nhẫn tròng mắt đều đang run lên, cái chuyện tốt này rốt cuộc là từ đâu tới vậy, anh bưng lấy mặt cô, cánh môi thiếu nữ tựa hoa tươi thắm mềm mại xinh đẹp.
Yết hầu anh giật giật, loại chuyện vui sướng thế này, chắc là không phải nằm mơ đâu nhỉ.
Anh mới chỉ chạm khẽ vào đôi môi xinh đẹp của người nào đó, bỗng một bàn tay lướt qua khuôn mặt anh, thiếu nữ mở mắt ra, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Giang Nhẫn! Anh đang làm cái gì đó!”
Giang Nhẫn choáng váng, anh quay đầu lại, mở to mắt nhìn cô, cái người này, hiện tại hoàn toàn mất hồn rồi, cô đánh Giang Nhẫn mà anh ta cũng không thèm tức giận luôn.
Mạnh Thính đỏ bừng cả khuôn mặt lên tiếng: “Anh điên rồi hả! Thả tôi ra.”
Giang Nhẫn buông cô ra, trên gương mặt in dấu một bàn tay.
Mạnh Thính xấu hổ giận dữ chạy về trường học, Giang Nhẫn thần hồn điên đảo trở về phòng học.
Hạ Tuấn Minh hỏi: “Anh Nhẫn không tức giận sao? Trên mặt anh lại có thêm…” Dấu bàn tay ha ha ha ha ha!
Giang Nhẫn: “Không giận.” Anh vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, “Cô ấy muốn đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy đi, dù sao sau này cô ấy cũng là của tao, là chính miệng cô ấy nói.”
Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Mạnh Thính đã là của anh, có một đêm Mạnh Thính tò mò hỏi anh: “Lúc trước sao anh đột nhiên có thể chịu đựng, nhẫn nhịn đến vậy được nhỉ?” Sau đó anh đã đối xử vô cùng tốt với cô luôn.
Giang Nhẫn không lên tiếng, anh tuyệt nhiên không muốn nói, cô đã cho anh một chút quả ngọt, anh có thể vì chút ngọt bé nhỏ này mà không bao giờ chịu chùn bước, trèo non lội suối cả một đời.
——END——
Phải nói lời tạm biệt Nhẫn ca & Thính Thính từ đây rồi, thật là một kết thúc trọn vẹn và viên mãn phải không cả nhà, đặc biệt là khi chính thức hoàn vào ngày 10.10 thập toàn thập mỹ như hôm nay (mặc dù trời mưa giông bão haha~) Hedy xin gửi lời cảm ơn đến những độc giả cute hột me của nhà đã luôn ủng hộ mình nhé Truyện dù hết nhưng tình nghĩa vẫn còn nhé cả nhà iu~
Chúc mọi người bình an & hạnh phúc!
Trân trọng,
Hedy