Dương Dương đứng ngơ ra một lúc lâu, đến lúc nhớ ra gì đó thì bóng Trịnh Sảng đã mất hút.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa, hơn nữa còn rất lớn, cô cứ như thế chạy ra ngoài sao? Không mang theo áo mưa, sức đề kháng của cô vốn đã rất kém có thể bị cảm không? Cô có gặp nguy hiểm không???????? Muôn vàn câu hỏi cứ hiện ra trong đầu anh, làm anh nóng hết cả ruột gan.

Đành vậy! Ai bảo anh thích cô nhiều như thế, thế là ngay sau đó trước cồng công ty xuất hiện bóng dáng một người đàn ông tuấn tú, quần áo trong người ướt sủng. Cứ như vậy lao đi. Nhân viên công ty mắt chữ O miệng chữ A, hôm nay có chuyện gì thế, lúc nãy là Trợ lí Trịnh, sau đó lại tới Tổng giám đốc????????

"Tiểu Sảng"
Giọng anh vang lên trong màn mưa, anh biết mình sao rồi, anh không nên không tin tưởng cô, không nên chất vấn cô. Anh muốn giải thích, anh không có cho người theo dõi cô, chỉ là có người gửi cho anh mấy bức hình, có tấm Trương Hàn nắm lấy tay, ánh mắt thành khẩn, có tấm anh ta lại ôm lấy cô,...do là chụp lén nên anh không nhìn thấy được biểu cảm của cô nên mới hiểu lầm.
Mẹ kiếp! Trúng kế rồi!

Hihi mấy cảnh này ta hay thấy trong phim truyền hình ak! Mà sao đem vào truyện của ta lại thấy "lố lố" 😔😔😔😔😔😔

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện