Cô ấy không biết? Vậy thì mọi chuyện dễ đoán rồi. Cổ Lực, thù này tôi chắc chắn tính lên đầu cô.
"Sảng, nhìn anh, nói cho anh biết, năm đó Trương Hàn cứu em, sau đó xảy ra việc gì?"
Thấy cô có chút kích động, Dương Dương liền ôm lấy vai cô, thật chặt. Tại sao anh lại nghi ngờ cô chứ? Phải biết, cô gái này từ nhỏ đã lương thiện, sao có thể giết con của kình, sao có thể chứ?!
"Hôm đó, hôm đó khi Trương Hàn hắn cứu em, em hôn mê rất lâu, khi tỉnh lại, lúc đó, mơ nơ hồ hồ....có một cô gái..rất, rất xinh đẹp, cô ấy cho em hai viên thuốc, em uống...sau đó...rất đau...."
Những lời nói không rõ ràng, thể hiện rõ sự hoảng loạn của cô khiến tim anh bất giác nhói đau. Cô gái của anh......!!!!!!!!
"Dương, đứa bé, là có thật sao? Sao, sao lại mất?"
Trịnh Sảng tiếp tục hỏi
Đến bây giờ thì Dương Dương mới chợt nhận ra anh quá vội vàng, sao, sao lại đi nói cho cô biết chứ? Cô ấy bây giờ còn chịu nổi đả kích lớn thế này sao? "Dương..."
Cuối cùng thì một dòng nước trong suốt cũng chảy ra từ khoé mắt cô gái. Cô khóc, nước mắt giọt này nối tiếp giọt kia đua nhau rơi xuống.
"Sảng, đừng khóc, đứa bé đó, con chúng ta, anh sẽ bắt bọn chúng trả đủ, cả gốc lẫn lãi"
Con của anh chết rồi, vậy con của họ cũng đừng hòng sống!!!