Rất nhanh sau đó, Dương Dương đã hoàn toàn chế ngự được cô vợ nhỏ dưới thân, bàn tay nhanh nhẹn luồn vào trong áo thun, chuẩn xác cởi bỏ thứ vướng bận bên trong.
Trịnh Sảng kịp phản ứng thì đã muộn màn, ai đó đã "vân đạm phong kinh" chiếm lấy hai quả đào hồng phía trước. Không nhanh không chậm cởi luôn cả áo thun của cô, rồi đến quần short. Cuối cùng cả hai đều không một mảnh vãi che thân.
"Vợ, ngoan nào!Mấy năm qua anh nhịn rất khổ sở, sắp không được nữa rồi!!"
Dương Dương thôi khí vào tai cô, chiếc lưỡi tham lam khiêu khích mội chỗ nhạy cảm.
"Ưm a" âm thanh xấu hổ bật ra từ miệng ai đó thành công thức tỉnh một con "sói đói" ngàn năm.
Cả người Dương Dương bắt đầu nóng lên, động tác cũng không giữ được sự nhẹ nhàng nữa. Sau khi cảm thấy người con gái dưới thân đã ẩm ướt bèn như vậy tiến vào, hung hăng luânn động.
Trịnh Sảng đau muốn chết, cái đó thật quá lớn, lại nói cô mấy năm qua đều không trãi qua chuyện nào bên dưới đều khích khao như vậy, hành động không báo trước mà tiến vào của anh thật khiến cô như muốn nổ tung, cảm giác căn nứt từ bụng dưới truyền đến, nước mắt không kìn được chảy ra?
"Đau không?"
Dương Dương thấy cô khóc bèn nhíu mày, thấp giọng hỏi
"Đau, rất đau, anh nhẹ một chút.. đừng vào nữa!!"
Trịnh Sảng thành thực gật đầu, khuôn mặt đầy uất ức
"Lát nữa sẽ không sao. Tiểu Sảng, ngoan ngoãn một chút, được không?"
Động tác của Dương Dương theo tiếng nấc của cô mà chậm lại không ít, thấp giọng dụ dỗ
"Ưm"
Cô gật đầu, nhắm mắt lại, cánh tay thon dài vòng qua, ôm chặt lấy cổ anh....
Thời gian từng phút từng phút trôi qua trong phòng chủ còn lại tiếng rên rỉ, khóc lóc cầu xin của  người phụ nữ, còn có âm thanh hừ hừ phóng túng từ cổ họng người đàn ông......

🤗🤗🤗🤗cầu nhận xét!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện