Bữa lẩu lần này được tôi cùng Hạp Tử ăn thành “Hội nghị tưởng nhớ lại tình bạn hữu nghị của Hà Tư và Quan Tiểu Yến”, giữa không gian yên lặng hai đứa lúc thì khóc lúc thì cười, còn bới móc thói xấu của nhau, một bên còn uống bia, mãi cho đến khi chủ quán đến giục mới lưu luyến không rời tính tiền chạy lấy người.
Lúc ấy tôi liền cảm khái, hai chúng tôi mới quen biết hơn hai mươi năm, lúc bới móc nhau còn có thể bới móc đến tận đêm hôm khuya khoắt, như vậy chờ đến lúc chúng tôi quen biết được năm mươi sáu mươi năm, thì chẳng phải sẽ mất ba ngày ba đêm? Ngẫm lại còn thấy kinh.
Tôi đem ý tưởng vừa rồi nói với Hạp Tử, ai ngờ con bé lại vung đại chưởng lên, mồm miệng không ngớt nói: “Bà đã kết hôn, còn thời gian đâu mà cùng tôi luyên thuyên? Nếu bới móc cũng phải từ anh chàng Bảo Mã* của bà đến bóc mẽ ấy….”
*Bảo Mã = BMW
“Anh ta không gọi là Bảo Mã, tên anh ta là Giang Ly.” Tôi rất thương cảm mà sửa lại, tuy rằng tên này so với Bảo Mã cũng không hay hơn là mấy, cũng hay nhìn thấy trong mấy bộ tiểu thuyết huyễn huyễn tôi thường xem.
Lúc này Hạp Tử lại nổi hứng thi nhân, đón gió đêm hô lớn nói: “Hỗ giang ly dữ tịch chi hề. Nhẫn thu lan dĩ vi bội*, tên rất hay, tên rất hay!”
*Hai câu thơ trong bài Ly Tao – Khuất Nguyên
Quả nhiên rượu vào lời ra, tôi đã sớm nhìn ra, bên trong Hạp Tử kỳ thực là một vị tao mặc thi nhân, bằng không cũng sẽ không đứng trước gió mà đọc diễn cảm Ly Tao.
Vì thế tôi chọc chọc bộ ngực của cô nàng, khinh thường nói: “Thế tại sao không gọi anh ta là Thu Lan đi? Tên rất cao nhã!”
“Thu Lan là tên của nữ.”
Tôi vừa định khích lệ Hạp Tử coi như bà còn tỉnh táo, lại đột nhiên phát hiện ra người vừa nói… là đàn ông?
Tôi vội vàng quay đầu, chỉ thấy một vị nam tính nhân loại đang đứng phía sau chúng tôi. dưới ánh đèn đường, cúi đầu nhìn chúng tôi. Ánh sáng từ sau lưng hắt lại, cho nên không rõ mặt lắm, nhưng tôi còn có thể nhìn ra, hắn chính là… Giang Ly?!
Khốn thật, bà đây không uống rượu nha….
Tôi nheo nheo mắt, nhìn kỹ lại, đúng vậy, chính là Giang Ly.
Vì thế tôi ngại ngùng giơ tay chào nhìn hắn, nói: “Thật là khéo…”
Hắn đi tới, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua ngón tay vừa chọc chọc Hạp Tử kia của tôi, không mặn không nhạt nói: “Thì ra cô quả nhiên có khẩu vị này, chẳng trách nhanh như vậy đã đáp ứng kết hôn với tôi.” Gay với Les, đúng là tuyệt phối.
Tôi một lần nữa nhìn kỹ D-cup* của Hạp Tử lắc đầu nói: “Tôi không có khẩu vị nặng như vậy, ha ha….”
*size áo ngực, D- cup thuộc dạng siêu khủng O___o
Giang Ly nhìn Hạp Tử đang say bất tỉnh nhân sự trong lòng tôi, nói: “Tôi đưa các cô về.” Giọng điệu đầy tính khẳng định, cái kiểu không cho người khác cãi lời ấy. Tôi than thở, người đàn ông này… có điểm cường thế… ách….
Cũng đúng lúc, bớt được tiền xe, dù sao hắn cũng là ông xã của tôi, nên trưng dụng thì trưng dụng. Tôi vừa định khách sáo một chút cho có lệ, đã thấy Giang Ly quay lại nói với người đứng sau: “Cậu tự mình trở về trước đi.”
Lúc này tôi mới chú ý tới, phía sau hắn thì ra còn có người. Tôi rướn cổ qua nhìn xem, lập tức mở to hai mắt không nói nên lời…
Dựa vào cái gì dựa vào cái gì, ông trời rất không công bằng!!!!!!!!!!
Vì sao vị tiểu huynh đệ này, bộ dạng so với tôi còn xinh đẹp hơn a a a a a ……
Kìa, một đôi mi xinh đẹp, kia, một đôi tròng mắt vừa to vừa linh động, còn có đôi môi kia làm cho người ta vừa thấy đã muốn cắn một ngụm, hơn nữa da thịt không có chút tỳ vết nào… Nếu không biết Giang Ly là gay, tôi nhất định sẽ nghĩ người này hẳn là nữ giả nam trang…
Giang Ly đại khái là hiểu lầm tôi, lúc này hắn lạnh lùng, mang theo giọng điệu có điểm khinh thường nói với tôi: “Cô đúng là sống chín không sợ, nam nữ đều ăn?”
Tôi mới thấy chính mình thất lễ, vì thế xấu hổ ho một tiếng, cười nói: “Ha ha ha, đâu nào đâu nào, tôi làm sao dám có ý gì với người của anh,… Cái kia, nếu anh đang có hẹn, chúng tôi không nên quấy rầy….”
Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Ly đánh gãy: “Đi thôi, phụ nữ lúc nào cũng dong dài.”
Tôi kéo Hạp Tử đi theo sau Giang Ly, thoáng quay đầu nhìn tiểu mĩ nam kia một cái, mặc dù có cách một khoảng xa không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta lúc này, nhưng cảm giác cuối cùng của tôi là một đôi mắt nóng rực cùng với, thù địch ?
Thế giới này có vẻ hỗn loạn, tôi nghĩ kẻ ngàn chén không say tôi đây, hôm nay, có một chút say rồi.
Hạp Tử lúc này đã say đến thần trí không rõ, người vật lẫn lộn, nhưng còn không quên dọa tôi một phen. Con bé ngồi ở ghế sau, dựa vào vai tôi, rầm rì nói: “Gọi anh chàng BMW nhà bà đến đón chúng ta đi, hai người không phải đã kết hôn sao….”
Giang Ly giọng điệu không ổn chút nào: “Anh chàng BMW? Cô giới thiệu tôi với cô ấy như vậy ?
Tôi gãi gãi đầu ngây ngô cười ha ha: “Là con bé vô sự tự thông*.”
*tự học mà thành.
Hạp Tử vẫn tiếp tục thủ thỉ: “Hai người không phải nhất kiến chung tình sao?”
Giang Ly trào phúng nói: “Nhất kiến chung tình?”
Tôi tiếp tục giả ngu: “Nó tự học thành tài.” Như thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói thật cho cô ấy, anh là đồng tính luyến ái sao?
Hạp Tử cả người mềm nhũn ngã sấp xuống sàn, tôi kéo cô nàng đứng lên, tựa vào vai tôi, con bé này lại nói rất rõ ràng [chú ý từ này, tôi thực buồn bực], nó nói: “Hắn nếu dám đối với bà không tốt, tôi liền thiến hắn!”
Giang Ly tựa hồ tức quá, “vui vẻ” nói: “Thiến tôi?”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, che chắn tất cả sóng âm.
Cuối cùng, trong lúc Hạp Tử tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, Giang Ly nhất châm kiến huyết * tổng kết ra một câu: “Vật họp theo loài.”
*đại khái là một phát chết tươi, chọc trúng tim đen =))
Đợi nửa ngày, không có nghe thấy hắn nói đến câu “Người phân theo đàn”. Tôi bình tĩnh, tôi nổi giận!
Bởi vì lúc tôi giận thật sự bình tĩnh, cho nên tôi cái gì cũng không nói, tựa vào trên xe tiếp tục giả câm điếc.
Tôi cuối cùng tổng kết một chút ấn tượng về tôi trong mắt của Giang Ly.
Đầu tiên, không đứng đắn? Gặp mặt lần đầu tiên liền kết hôn. Thứ hai, nam nữ đều ăn? Đùa giỡn với bạn thân của chính mình, còn như hổ rình mồi đối với bạn hắn, đây cũng nghiệm chứng điểm thứ nhất. Thứ ba, thực dụng? Dùng “Anh chàng BMW” để giới thiệu về hắn, đây cũng có thể nghiệm chứng điểm tiếp theo. Thứ tư, hư vinh? Tự xưng với Giang Ly “nhất kiến chung tình”. Thứ năm, bưu hãn*? Quỷ dị? Cái này tôi cũng chẳng thể nói lên được, dù sao chữ “Thiến” này, ý nghĩa quá sâu xa mù mịt….
*là “bựa” đó
Bên trong xe không khí nhất thời có chút xấu hổ, Hạp Tử tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, tôi cùng Giang Ly cũng không nói chuyện.
Thoắt cái đã đến nhà của tôi, Giang Ly đột nhiên hỏi: “Cô với cô ấy ở cùng một chỗ?” Vừa rồi Giang Ly hỏi nhà con bé ở chỗ nào, tôi nói giống địa chỉ nhà tôi, lúc ấy ánh mắt hắn còn có chút quái dị.
Tôi lắc đầu giải thích: “Không, chúng tôi là hàng xóm.” Nói xong, tôi lại do dự một chút, bổ sung thêm, “Tôi không phải lesbian”.
….
Tôi biết bình thường gay cũng không thích tiếp xúc với phụ nữ nhiều, cho nên phi thường tốt bụng tỏ ra am hiểu cự tuyệt ý tốt giúp tôi của Giang Ly, một mình kéo Hạp Tử lên lầu. Cũng may nhà hai chúng tôi đều ở lầu hai, không khó khăn cho lắm.
Lấy chìa khóa từ trong túi của Hạp Tử, tôi nhanh chóng mở cửa, bật đèn, vào phòng ngủ, sau đó đem nó vứt lên giường. Cha mẹ của Hạp Tử không ở cùng với con bé, nói cách khác, cụ bà hai mươi bảy tuổi này, thích sống yên tĩnh một mình… Không có cha mẹ bên mình cũng tốt, có thể muốn làm gì thì làm, uống rượu đến quá nửa đêm mới về nhà, mà tôi đây… Không sao, dù sao chị đây cũng là người đã kết hôn, về sau bà cụ kia coi như bó tay với tôi, cũng không thể thay con rể quản giáo tôi chứ? Tôi nghĩ đến đây, càng cảm thấy quyết định kết hôn của mình thật đúng là sáng suốt, dù sao sau khi cùng Giang Ly kết hôn tôi thích về lúc nào thì về, đêm không về nhà hắn cũng không xen vào.
Tôi rón rón rén rén về nhà, vốn tưởng rằng mẹ già đã đi ngủ, không ngờ tôi vừa bước nhanh đến phòng khách được hai bước, tức thì bên trong đèn đuốc bỗng sáng trưng.
Mẹ già đứng ở cửa phòng ngủ, dùng vẻ mặt u oán nhìn tôi, nhìn cho đến khi ngọn lửa áy náy trong lòng tôi nhảy loạn lên, đến khi hận không thể lập tức ôm lấy đùi mẹ tôi khóc rống lên.
Mẹ tôi không đợi tôi mở miệng, tiên phát chế nhân*, dùng giọng nói thê oán nói: “Yến Yến, con sao có thể nhẫn tâm để mẹ trông nhà một mình chứ?”
*đánh đòn phủ đầu
Tôi: “…”
Khụ khụ, bạn không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm!
Đây chính là mẹ già phong hoa tuyệt đại của tôi, tôi hơn hai mươi năm nay vẫn là cùng bà đấu trí so dũng khí đọ da mặt, thật không dễ dàng gì…
Vì thế lúc này tôi nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt đáp trả lại một câu: “Không phải con đã về rồi sao.”
Mẹ già nhất thời dùng thân thể năm mươi tuổi thân thủ hai mươi tuổi của bà nháy mắt lướt đến trước mặt tôi, đem tôi cao thấp phải trái ngửi một chút, cau mày nói: “Lại đi uống rượu?”
Tôi rất thản nhiên phủ nhận: “Không phải, là Hạp Tử, uống say như chết, con phải đưa nó về.” Hạp Tử, chị cam đoan, đây là lần cuối cùng chị bán đứng cô.
Mẹ già nhếch mắt một cái tỏ vẻ xem thường tuyệt đối, không tin chuyện ma quỷ của tôi: “Tôi còn đang tưởng cô đi hẹn hò cơ, thì ra lại đi lêu lổng với Hạp Tử.”
Tôi chính nghĩa lẫm liệt sửa lại: “Mẹ, cùng Hạp Tử đi không gọi là lêu lổng, cùng đàn ông đi ra ngoài mới gọi là lêu lổng.”
Mẹ tôi ngáp một cái: “Tôi đây càng hy vọng cô có thể cùng đàn ông đi ra ngoài lêu lổng vài lần.”
Tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ già, nghĩ xem hiện tại nếu nói cho bà, lực sát thương có nhỏ hơn chút nào hay không?
Vì thế, tôi lôi kéo mẹ tôi ngồi xuống sô pha, uyển chuyển lấy từ trong túi ra vật đỏ thẫm kia, hai tay trình đến trước mặt mẹ tôi: “Mẹ, cho mẹ xem cái này.”
Mẹ tôi đón lấy giấy chứng nhận kết hôn, vừa lật vừa oán giận: “Cô cái đứa trẻ con này, như thế nào tùy tiện đem giấy kết hôn nhà người khác cầm đi… Nếu chính cô cũng có một cái thì…..” Nói đến đây bỗng dưng im bặt.
Lúc ấy tôi liền cảm khái, hai chúng tôi mới quen biết hơn hai mươi năm, lúc bới móc nhau còn có thể bới móc đến tận đêm hôm khuya khoắt, như vậy chờ đến lúc chúng tôi quen biết được năm mươi sáu mươi năm, thì chẳng phải sẽ mất ba ngày ba đêm? Ngẫm lại còn thấy kinh.
Tôi đem ý tưởng vừa rồi nói với Hạp Tử, ai ngờ con bé lại vung đại chưởng lên, mồm miệng không ngớt nói: “Bà đã kết hôn, còn thời gian đâu mà cùng tôi luyên thuyên? Nếu bới móc cũng phải từ anh chàng Bảo Mã* của bà đến bóc mẽ ấy….”
*Bảo Mã = BMW
“Anh ta không gọi là Bảo Mã, tên anh ta là Giang Ly.” Tôi rất thương cảm mà sửa lại, tuy rằng tên này so với Bảo Mã cũng không hay hơn là mấy, cũng hay nhìn thấy trong mấy bộ tiểu thuyết huyễn huyễn tôi thường xem.
Lúc này Hạp Tử lại nổi hứng thi nhân, đón gió đêm hô lớn nói: “Hỗ giang ly dữ tịch chi hề. Nhẫn thu lan dĩ vi bội*, tên rất hay, tên rất hay!”
*Hai câu thơ trong bài Ly Tao – Khuất Nguyên
Quả nhiên rượu vào lời ra, tôi đã sớm nhìn ra, bên trong Hạp Tử kỳ thực là một vị tao mặc thi nhân, bằng không cũng sẽ không đứng trước gió mà đọc diễn cảm Ly Tao.
Vì thế tôi chọc chọc bộ ngực của cô nàng, khinh thường nói: “Thế tại sao không gọi anh ta là Thu Lan đi? Tên rất cao nhã!”
“Thu Lan là tên của nữ.”
Tôi vừa định khích lệ Hạp Tử coi như bà còn tỉnh táo, lại đột nhiên phát hiện ra người vừa nói… là đàn ông?
Tôi vội vàng quay đầu, chỉ thấy một vị nam tính nhân loại đang đứng phía sau chúng tôi. dưới ánh đèn đường, cúi đầu nhìn chúng tôi. Ánh sáng từ sau lưng hắt lại, cho nên không rõ mặt lắm, nhưng tôi còn có thể nhìn ra, hắn chính là… Giang Ly?!
Khốn thật, bà đây không uống rượu nha….
Tôi nheo nheo mắt, nhìn kỹ lại, đúng vậy, chính là Giang Ly.
Vì thế tôi ngại ngùng giơ tay chào nhìn hắn, nói: “Thật là khéo…”
Hắn đi tới, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua ngón tay vừa chọc chọc Hạp Tử kia của tôi, không mặn không nhạt nói: “Thì ra cô quả nhiên có khẩu vị này, chẳng trách nhanh như vậy đã đáp ứng kết hôn với tôi.” Gay với Les, đúng là tuyệt phối.
Tôi một lần nữa nhìn kỹ D-cup* của Hạp Tử lắc đầu nói: “Tôi không có khẩu vị nặng như vậy, ha ha….”
*size áo ngực, D- cup thuộc dạng siêu khủng O___o
Giang Ly nhìn Hạp Tử đang say bất tỉnh nhân sự trong lòng tôi, nói: “Tôi đưa các cô về.” Giọng điệu đầy tính khẳng định, cái kiểu không cho người khác cãi lời ấy. Tôi than thở, người đàn ông này… có điểm cường thế… ách….
Cũng đúng lúc, bớt được tiền xe, dù sao hắn cũng là ông xã của tôi, nên trưng dụng thì trưng dụng. Tôi vừa định khách sáo một chút cho có lệ, đã thấy Giang Ly quay lại nói với người đứng sau: “Cậu tự mình trở về trước đi.”
Lúc này tôi mới chú ý tới, phía sau hắn thì ra còn có người. Tôi rướn cổ qua nhìn xem, lập tức mở to hai mắt không nói nên lời…
Dựa vào cái gì dựa vào cái gì, ông trời rất không công bằng!!!!!!!!!!
Vì sao vị tiểu huynh đệ này, bộ dạng so với tôi còn xinh đẹp hơn a a a a a ……
Kìa, một đôi mi xinh đẹp, kia, một đôi tròng mắt vừa to vừa linh động, còn có đôi môi kia làm cho người ta vừa thấy đã muốn cắn một ngụm, hơn nữa da thịt không có chút tỳ vết nào… Nếu không biết Giang Ly là gay, tôi nhất định sẽ nghĩ người này hẳn là nữ giả nam trang…
Giang Ly đại khái là hiểu lầm tôi, lúc này hắn lạnh lùng, mang theo giọng điệu có điểm khinh thường nói với tôi: “Cô đúng là sống chín không sợ, nam nữ đều ăn?”
Tôi mới thấy chính mình thất lễ, vì thế xấu hổ ho một tiếng, cười nói: “Ha ha ha, đâu nào đâu nào, tôi làm sao dám có ý gì với người của anh,… Cái kia, nếu anh đang có hẹn, chúng tôi không nên quấy rầy….”
Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Ly đánh gãy: “Đi thôi, phụ nữ lúc nào cũng dong dài.”
Tôi kéo Hạp Tử đi theo sau Giang Ly, thoáng quay đầu nhìn tiểu mĩ nam kia một cái, mặc dù có cách một khoảng xa không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta lúc này, nhưng cảm giác cuối cùng của tôi là một đôi mắt nóng rực cùng với, thù địch ?
Thế giới này có vẻ hỗn loạn, tôi nghĩ kẻ ngàn chén không say tôi đây, hôm nay, có một chút say rồi.
Hạp Tử lúc này đã say đến thần trí không rõ, người vật lẫn lộn, nhưng còn không quên dọa tôi một phen. Con bé ngồi ở ghế sau, dựa vào vai tôi, rầm rì nói: “Gọi anh chàng BMW nhà bà đến đón chúng ta đi, hai người không phải đã kết hôn sao….”
Giang Ly giọng điệu không ổn chút nào: “Anh chàng BMW? Cô giới thiệu tôi với cô ấy như vậy ?
Tôi gãi gãi đầu ngây ngô cười ha ha: “Là con bé vô sự tự thông*.”
*tự học mà thành.
Hạp Tử vẫn tiếp tục thủ thỉ: “Hai người không phải nhất kiến chung tình sao?”
Giang Ly trào phúng nói: “Nhất kiến chung tình?”
Tôi tiếp tục giả ngu: “Nó tự học thành tài.” Như thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói thật cho cô ấy, anh là đồng tính luyến ái sao?
Hạp Tử cả người mềm nhũn ngã sấp xuống sàn, tôi kéo cô nàng đứng lên, tựa vào vai tôi, con bé này lại nói rất rõ ràng [chú ý từ này, tôi thực buồn bực], nó nói: “Hắn nếu dám đối với bà không tốt, tôi liền thiến hắn!”
Giang Ly tựa hồ tức quá, “vui vẻ” nói: “Thiến tôi?”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, che chắn tất cả sóng âm.
Cuối cùng, trong lúc Hạp Tử tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, Giang Ly nhất châm kiến huyết * tổng kết ra một câu: “Vật họp theo loài.”
*đại khái là một phát chết tươi, chọc trúng tim đen =))
Đợi nửa ngày, không có nghe thấy hắn nói đến câu “Người phân theo đàn”. Tôi bình tĩnh, tôi nổi giận!
Bởi vì lúc tôi giận thật sự bình tĩnh, cho nên tôi cái gì cũng không nói, tựa vào trên xe tiếp tục giả câm điếc.
Tôi cuối cùng tổng kết một chút ấn tượng về tôi trong mắt của Giang Ly.
Đầu tiên, không đứng đắn? Gặp mặt lần đầu tiên liền kết hôn. Thứ hai, nam nữ đều ăn? Đùa giỡn với bạn thân của chính mình, còn như hổ rình mồi đối với bạn hắn, đây cũng nghiệm chứng điểm thứ nhất. Thứ ba, thực dụng? Dùng “Anh chàng BMW” để giới thiệu về hắn, đây cũng có thể nghiệm chứng điểm tiếp theo. Thứ tư, hư vinh? Tự xưng với Giang Ly “nhất kiến chung tình”. Thứ năm, bưu hãn*? Quỷ dị? Cái này tôi cũng chẳng thể nói lên được, dù sao chữ “Thiến” này, ý nghĩa quá sâu xa mù mịt….
*là “bựa” đó
Bên trong xe không khí nhất thời có chút xấu hổ, Hạp Tử tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, tôi cùng Giang Ly cũng không nói chuyện.
Thoắt cái đã đến nhà của tôi, Giang Ly đột nhiên hỏi: “Cô với cô ấy ở cùng một chỗ?” Vừa rồi Giang Ly hỏi nhà con bé ở chỗ nào, tôi nói giống địa chỉ nhà tôi, lúc ấy ánh mắt hắn còn có chút quái dị.
Tôi lắc đầu giải thích: “Không, chúng tôi là hàng xóm.” Nói xong, tôi lại do dự một chút, bổ sung thêm, “Tôi không phải lesbian”.
….
Tôi biết bình thường gay cũng không thích tiếp xúc với phụ nữ nhiều, cho nên phi thường tốt bụng tỏ ra am hiểu cự tuyệt ý tốt giúp tôi của Giang Ly, một mình kéo Hạp Tử lên lầu. Cũng may nhà hai chúng tôi đều ở lầu hai, không khó khăn cho lắm.
Lấy chìa khóa từ trong túi của Hạp Tử, tôi nhanh chóng mở cửa, bật đèn, vào phòng ngủ, sau đó đem nó vứt lên giường. Cha mẹ của Hạp Tử không ở cùng với con bé, nói cách khác, cụ bà hai mươi bảy tuổi này, thích sống yên tĩnh một mình… Không có cha mẹ bên mình cũng tốt, có thể muốn làm gì thì làm, uống rượu đến quá nửa đêm mới về nhà, mà tôi đây… Không sao, dù sao chị đây cũng là người đã kết hôn, về sau bà cụ kia coi như bó tay với tôi, cũng không thể thay con rể quản giáo tôi chứ? Tôi nghĩ đến đây, càng cảm thấy quyết định kết hôn của mình thật đúng là sáng suốt, dù sao sau khi cùng Giang Ly kết hôn tôi thích về lúc nào thì về, đêm không về nhà hắn cũng không xen vào.
Tôi rón rón rén rén về nhà, vốn tưởng rằng mẹ già đã đi ngủ, không ngờ tôi vừa bước nhanh đến phòng khách được hai bước, tức thì bên trong đèn đuốc bỗng sáng trưng.
Mẹ già đứng ở cửa phòng ngủ, dùng vẻ mặt u oán nhìn tôi, nhìn cho đến khi ngọn lửa áy náy trong lòng tôi nhảy loạn lên, đến khi hận không thể lập tức ôm lấy đùi mẹ tôi khóc rống lên.
Mẹ tôi không đợi tôi mở miệng, tiên phát chế nhân*, dùng giọng nói thê oán nói: “Yến Yến, con sao có thể nhẫn tâm để mẹ trông nhà một mình chứ?”
*đánh đòn phủ đầu
Tôi: “…”
Khụ khụ, bạn không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm!
Đây chính là mẹ già phong hoa tuyệt đại của tôi, tôi hơn hai mươi năm nay vẫn là cùng bà đấu trí so dũng khí đọ da mặt, thật không dễ dàng gì…
Vì thế lúc này tôi nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt đáp trả lại một câu: “Không phải con đã về rồi sao.”
Mẹ già nhất thời dùng thân thể năm mươi tuổi thân thủ hai mươi tuổi của bà nháy mắt lướt đến trước mặt tôi, đem tôi cao thấp phải trái ngửi một chút, cau mày nói: “Lại đi uống rượu?”
Tôi rất thản nhiên phủ nhận: “Không phải, là Hạp Tử, uống say như chết, con phải đưa nó về.” Hạp Tử, chị cam đoan, đây là lần cuối cùng chị bán đứng cô.
Mẹ già nhếch mắt một cái tỏ vẻ xem thường tuyệt đối, không tin chuyện ma quỷ của tôi: “Tôi còn đang tưởng cô đi hẹn hò cơ, thì ra lại đi lêu lổng với Hạp Tử.”
Tôi chính nghĩa lẫm liệt sửa lại: “Mẹ, cùng Hạp Tử đi không gọi là lêu lổng, cùng đàn ông đi ra ngoài mới gọi là lêu lổng.”
Mẹ tôi ngáp một cái: “Tôi đây càng hy vọng cô có thể cùng đàn ông đi ra ngoài lêu lổng vài lần.”
Tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ già, nghĩ xem hiện tại nếu nói cho bà, lực sát thương có nhỏ hơn chút nào hay không?
Vì thế, tôi lôi kéo mẹ tôi ngồi xuống sô pha, uyển chuyển lấy từ trong túi ra vật đỏ thẫm kia, hai tay trình đến trước mặt mẹ tôi: “Mẹ, cho mẹ xem cái này.”
Mẹ tôi đón lấy giấy chứng nhận kết hôn, vừa lật vừa oán giận: “Cô cái đứa trẻ con này, như thế nào tùy tiện đem giấy kết hôn nhà người khác cầm đi… Nếu chính cô cũng có một cái thì…..” Nói đến đây bỗng dưng im bặt.
Danh sách chương