"Anh muốn thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, Kê Thanh lại thì thào câu này, giống như ở trước mặt Phong Cẩm Thành, cô sẽ không nói cái gì khác, cái kiểu bất đắc dĩ đó, dùng thanh âm thật thấp nói ra, làm trong lòng Phong Cẩm Thành không kìm được níu chặt, thậm chí anh có loại cảm giác không khỏi đau lòng, nhưng nghĩ đến người phụ nữ này chỉ tập trung muốn cùng anh ly hôn, vẻ đau lòng này của Phong Cẩm Thành liền chuyn thành phẫn uất.

Tức giận xen lẫn buồn bực, làm Phong Cẩm Thành kìm nén từ trong ra ngoài đến phát hoảng, người phụ nữ này ngay từ đầu đã rất vui sướng, rất dễ dàng vui vẻ, chính là muốn cùng anh ly hôn, vả lại cô năm lần bảy lượt hỏi anh muốn thế nào, thật có chút buồn cười. (aoi: chả hiểu đang ed cái j nữa = =)

Phong Cẩm Thành âm trầm nhìn cô: "Kê Thanh, câu như vậy, tôi không muốn trả lời em nữa, em muốn tôi thế nào? Tôi đã nói rất rõ ràng, muốn ly hôn, tôi thanh toàn cho em, nhưng đứa

nhỏ là họ Phong, phải đi theo tôi. "

Kê Thanh nhìn thẳng anh: "Anh biết rõ, anh biết rõ mẹ con chúng tôi không tách rời được, anh làm như vậy. . . . . . Quá không hậu đạo. . . . . ." "Hậu đạo?" Phong Cẩm Thành ha ha cười hai tiếng: "Kê Thanh, Phong Cẩm Thành tôi chưa bao giờ là người hậu đạo, em sớm nên biết, vả lại, tôi không truy cứu việc em lén tôi sinh con, đã coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!". (aoi: hậu đạo nghĩa là hiền hậu, phúc hậu nhưng để thế thấy tn ý nên bợn cho nguyên từ)

Sắc mặt Kê Thanh càng thêm trắng bệch, ý của người đàn ông này là làm sao, tất cả con đường đều nghiêm khắc chặn cô lại, căn bản không để cho cô lựa chọn.

Kê Thanh cúi đầu, một lát ngẩng đầu lên, lắp bắp mà nói: "Tôi không muốn, cũng không thể tách khỏi Tiểu Tuyết. . . . . ." Phong Cẩm Thành chau chau mày: "Điều này cũng không khó, Kê Thanh, em biết tôi rất bận, xã giao cũng nhiều, không có sức lực, không có thời gian, cũng không có hứng thú, tái giá vợ khác, còn em, trừ chuyện đi không chào này, trên căn bản tôi còn hài lòng, cũng xem là hiền thê (vợ hiền), nếu như muốn tiếp tục làm lương mẫu (mẹ tốt), tôi cũng không có ý kiến, hiểu chưa?".

Kê Thanh giật mình, nói thật, cô có chút không thể hiểu được Phong Cẩm Thành, bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, không phải hồng nhan tri kỉ thì cũng là đồng bạn hợp tác, Phong thiếu khi nào thiếu qua phụ nữ, ở nhà bày ra người phụ nữ không thú vị như cô, có ý gì? Anh không thích, lại càng không yêu cô, thậm chí, có lúc Kê Thanh cảm thấy, anh có lẽ là ghét cô, ở trong lòng Phong Cẩm Thành, phỏng chừng ngay cả là cái gân gà ăn thì không ngon bỏ đi thì tiếc cô cũng không bằng, sao lại phải dùng Tiểu Tuyết uy hiếp cô.

Kê Thanh suy nghĩ một chút, chợt hiểu mấy phần, đây chính là kiêu ngạo của người đàn ông, đối với chuyện cô yêu cầu ly hôn trước, đoán chừng người đàn ông này vô cùng để ý, mà tính tình Phong Cẩm Thành, Kê Thanh rất hiểu rõ, ấy là kiểu đàn ông mọi chuyện đều phải theo đuổi sự hoàn mỹ, sao có thể chịu được trong chuyện hôn nhân xuất hiện tỳ vết lớn như thế.

Phong Cẩm Thành bưng chén cà phê tinh xảo trên bàn lên, yên lặng nhấp một ngụm, trong hương nồng thoáng hiện ra mùi vị đắng chát, khuấy đảo ở trong miệng, theo cổ họng mờ mịt đi xuống, tư vị này. . . . . . Phong Cẩm Thành rất quen, giống như trong hai năm này cả ngày lẫn đêm đều được thưởng thức.

Phong Cẩm Thành để cái chén xuống, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống người Kê Thanh ngồi đối diện, ngoài cửa sổ trời chiều đã từ từ rơi xuống, còn sót lại vài tia sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống trên người cô, men theo dính trên tóc cô, phảng phất tỏa ra một tầng sáng nhàn nhạt, ánh sáng chậm rãi lưu động, đem thanh sầu quanh người cô tô đậm rõ ràng ra ngoài, có cảm giác có thể làm bất kì người đàn ông nào động lòng mềm yếu.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ngũ quan vốn chỉ có thể coi là thanh tú, ở trong vầng sáng đổi thành một loại đoạt tâm phách mỹ lệ, Phong Cẩm Thành chợt có loại xúc động muốn đem vẻ xinh đẹp này giấu đi thật sâu, không muốn để cho những người đàn ông khác nhìn thấy. . . . . . Loại tâm tình không thể xuyên thủng này vây quanh trong đầu, thật lâu không tiêu tan.

Kê Thanh chưa kịp nói gì, điện thoại di động liền vang lên, Kê Thanh liếc nhìn số gọi tới, vội vàng nhận, bên kia truyền đến thanh âm gấp gáp của Tử Thấm: "Kê Thanh, Tiểu Tuyết sốt rồi, tớ thử đo nhiệt, 38 độ 7, tớ cho con bé dán miếng hạ sốt, nhưng không dùng được, có chút ho khan, bây giờ tớ sẽ đưa con bé lên bệnh viện nhi, cậu trực tiếp tới đây nhé.".

Kê Thanh sợ hết hồn, cả người luống cuống, đứng lên, cầm túi chuẩn bị xông ra ngoài, lại bị Phong Cẩm Thành phản ứng nhanh níu lại, Kê Thanh giãy dụa một cái: "Phong Cẩm Thành, anh buông tôi ra trước đã, Tiểu Tuyết bị bệnh, tôi phải đi bệnh viện, chuyện của chúng ta sau này hãy nói. . . . . ."

Phong Cẩm Thành sửng sốt, buông cổ tay cô ra, ngược lại cầm bả vai cô, nâng mặt cô lên, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc lại giống như cảnh cáo nói với Kê Thanh: "Kê Thanh, Tiểu Tuyết là con gái tôi, tôi nghĩ đã nói rất rõ ràng rồi, hiện tại nói cho tôi biết bệnh viện nào? Chúng ta cùng đi." .

Kê Thanh lúc này đâu còn tâm tư cùng anh tán dóc những chuyện này, đã nói bệnh viện thanh nhi đồng, mặc cho Phong Cẩm Thành trực tiếp kéo cô ra khỏi hội quán, lên xe. . . . . . .

Thời điểm hai người đến bệnh viện, đứa nhỏ đã nằm trên giường nhỏ trong phòng truyền nước biển truyền nước, Tử Thấm đang ngồi canh bên cạnh, nhìn thấy Kê Thanh tới, Tử Thấm đứng lên nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói là viêm phổi cấp tính, đều tại tớ, nếu không mang con bé đi khu vui chơi thiếu nhi thì tốt rồi, đoán chừng là ban ngày chơi chảy mồ hôi, mới bị nhiễm gió lạnh."

"Trời lạnh như thế này, mang con bé đi khu vui chơi, có phải cô bị điên hay không?" Kê Thanh còn chưa nói gì, Phong Cẩm Thành đã một giọng khởi binh vấn tội.

Tử Thấm cũng không phải Kê Thanh, giận trắng mặt nhìn anh một cái, không chút khách khí cãi lại: "Trời lạnh mới phải ra ngoài vận động nhiều, anh là cha của Tiểu Tuyết mấy ngày, biết cái gì?" "Tôi là không hiểu, khuê nữ của tôi hiện giờ bị bệnh, nằm ở nơi này, chính là cái cô gọi là vận động làm ra."

Kê Thanh vốn không muốn để ý tới hai người này, cúi đầu nhìn con gái, hiển nhiên là đã khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại nước mắt nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất xẹp lại, nhìn qua hết sức đáng thương, mặc dù đã ngủ, nhưng cũng không an ổn, thỉnh thoảng ho khan một hai tiếng, Kê Thanh sờ sờ trán con gái, vẫn còn chút nóng, nhưng cũng đỡ hơn rồi, mồ hôi thoát ra, Kê Thanh mới thở dài một hơi, gẩy gẩy tóc mái mềm mại trên trán con, đứng lên kéo Tử Thấm đi ra ngoài.

Đứng ngoài hành lang bệnh viện Tử Thấm mới nhẹ nhàng nói: "Kê Thanh, cũng tại tớ, nếu không phải tớ mang Tiểu Tuyết đến khu vui chơi, thì đã không sao rồi. . . . . ." Kê Thanh vỗ vỗ bả vai cô lắc đầu một cái: "Tiểu Tuyết sinh non, thân thể vốn yếu, bác sĩ cũng đã nói rất nhiều, phải cố gắng tăng thêm nhiều thời gian hoạt động bên ngoài, mới có thể tăng cường sức miễn dịch cho con bé, bây giờ là thời điểm cảm cúm phát triển, người lớn còn không tránh

được, huống chi Tiểu Tuyết, có liên quan gì đến cậu đâu?".

Áy náy trên mặt Tử Thấm mới phai nhạt một chút: "Mới rồi bác sĩ nói tốt nhất là nằm viện, nhưng bây giờ không có giường, chỉ có thể ở tạm trước trong đây, tớ có tìm người bạn, nói chờ sáng mai xem thế nào, có người xuất viện, lập tức sẽ cho chúng ta vào.".

Kê Thanh gật đầu một cái: "Ừ! Vậy cậu về trước đi! Không phải nói ngày mai có khách hàng muốn mua bảo hiểm sao, cậu cứ đi xử lý đi, tớ ở đây trông là được rồi. "

Tử Thấm dặn dò Kê Thanh nếu có chuyện gì phải gọi điện ngay cho cô, liền đi. Lúc Kê Thanh quay lại phòng truyền nước biển, không khỏi có chút sững sờ.

Phong Cẩm Thành ngồi trên ghế bên giường nhỏ, dáng người cao to, ngồi ở chỗ đó có vẻ rất không phù hợp, khẽ khom người, ngón tay lướt qua gương mặt Tiểu Tuyết, nhẹ như vậy, có chút run rẩy, giống như sợ sẽ dùng quá nhiều sức, rồi tâm tình như muốn chạm vào, sự run rẩy từ đầu ngón tay anh lộ ra, làm Kê Thanh chợt có cảm giác chua xót không hiểu được, có lẽ cô quá độc đoán, người đàn ông này có lẽ không quá ghét trẻ con. . . . . . .

Trong lòng Phong Cẩm Thành một mảnh mềm mại, loại mềm mại này anh sống hơn 30 năm qua, cũng chưa được thể nghiệm qua chân thật như thế, nằm trên giường chính là cô con gái nhỏ nhắn của anh, con gái ruột thịt, yếu ớt đáng thương nằm ở kia, trên cánh tay nhỏ trắng noãn kim tiêm vùi vào trong mạch máu con bé, Phong Cẩm Thành cũng thấy đau thay con.

Phong Cẩm Thành còn là lần đầu tiên, cẩn thận như thế nhìn khuê nữ của anh, lông mày kia, đôi mắt kia, hiển nhiên chính là phiên bản lúc nhỏ của anh, so với anh còn xinh đẹp hơn, Phong Cẩm Thành không tự chủ được đưa tay mơn trớn mặt con, dừng lại trên vệt nước mắt, từ đầu ngón tay truyền tới cảm giác máu mủ thân tình, làm Phong Cẩm Thành có thể rõ ràng cảm thấy, trái tim luôn luôn nguội lạnh trong lồng ngực mình, nhất thời hóa thành một nhúm bông, mềm mại không có có hình dáng.

Cảm thấy trước người có bóng râm, Phong Cẩm Thành cũng không rời tầm mắt khỏi con gái, chỉ mở miệng hỏi một câu: "Rốt cuộc như thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?".

Thanh âm rất lý trí, cũng không có kích động cùng tức giận như vừa rồi, Kê Thanh dừng một chút, nhỏ giọng trả lời: "Bác sĩ nói tốt nhất phải nằm viện, chính là trước mắt không có giường bệnh, Tử Thấm tìm bạn rồi, bảo ngày mai xem một chút, có thể có giường trống hay không. . . . . .".

Phong Cẩm Thành rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng sờ sờ trán của con rồi đứng lên, theo thói quen dùng giọng ra lệnh phân phó: "Em ở đây trông chừng, tôi ra ngoài một chuyến, một lát trở lại. . . . . .".

Kê Thanh cứ như vậy nhìn bóng người thon dài của anh, sải bước ra khỏi phòng truyền nước biển, trong nháy mắt biến mất ở khúc ngoặt hành lang, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút trống trải không nắm bắt được, không khỏi ngầm cười khổ, cô thật là một người phụ nữ mềm yếu không có thuốc chữa, cứ như vậy một lát, cô lại có chút ý nghĩ phụ thuộc vào người đàn ông này rồi. . . . . . .

Lúc Phong Cẩm Thành trở lại, một nữ bác sĩ hiền lành hơn 40 tuổi đi theo đằng sau, khẽ mỉm cười lên tiếng chào với Kê Thanh, đi sang bên phải nói với y tá một tiếng, Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng ôm lấy con, nói với Kê Thanh đang còn ngẩn người: "Còn thất thần cái gì? Đến phòng bệnh thôi. ".

Kê Thanh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng từ trên kệ, lấy xuống bình nước biển, giơ lên cao, theo Phong Cẩm Thành vững vàng ra khỏi phòng truyền nước.

Phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ uy tín nhất, cho Tiểu Tuyết làm kiểm tra chu đáo nhất, so với lúc nãy bó tay hết cách, Kê Thanh lại một lần nữa được lãnh giáo khắc sâu sự cường đại của người đàn ông này, lần đầu tiên có suy nghĩ, có lẽ Phong Cẩm Thành nói có đạo lý, đứa nhỏ đi theo anh so với một người mẹ không có gì cả như cô sẽ tốt hơn, ít nhất con bé có thể có được sự chăm sóc tốt nhất. . . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện