Thời điểm Kê Thanh mở mắt, trong phòng vẫn tối, thậm chí so với đêm qua còn u ám hơn, khẽ nghiêng đầu, rèm cửa sổ nặng nề trong phòng ngủ được đóng kín mít, cô nhẹ cử động mới phát hiện, toàn thân khó chịu như bị bánh xe nghiền qua mấy lần, vừa xót vừa đau. . . . . .
Có chỗ còn có chút đau rát, tuy vậy cũng rất khoan khoái nhẹ nhàng, trong trí nhớ đêm qua hai người dây dưa mồ hôi tràn đầy trên người, loại cảm giác dinh dính ươn ướt đó làm dục vọng phát sinh càng thêm mạnh mẽ.
Mà Kê Thanh sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, cũng chỉ vì một câu Anh yêu em của Phong Cẩm Thành, tất cả sự kiên trì liền quăng mũ cởi giáp, câu nói kia của Phong Cẩm Thành, hiện tại nhớ lại vô cùng giống thật nhưng lại là giả, dù sao đàn ông đắm chìm trong tình dục lại còn say rượu, sao có thể nghiêm túc được.
Mà bản thân, mặc dù cả người đau nhức không chịu nổi, nhưng đêm qua mấy lần điên cuồng, không thể giấu diếm vẫn đạt được cực khoái như cũ, nghĩ đến những thứ này, Kê Thanh cảm thấy, mỗi một sợi lông trên người mình không tự chủ được giật giật vài cái. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, muốn xoay người, lại trước sau phát hiện, mình bị Phong Cẩm Thành ôm chặt vào trong ngực, cánh tay của anh từ dưới cổ cô vươn ra, bàn tay to nhốt chặt vừa đúng khoác lên trước ngực cô.
Ngón tay thậm chí đụng vào cái đỉnh nhạy cảm của cô, nhìn qua vừa tùy ý lại mờ ám.
Cánh tay kia ôm trọn eo cô, chẳng khác nào cô nằm ngang trong lòng anh, hai người đều trần truồng **, da thịt tiếp xúc, xúc cảm trắng nõn ấm áp làm hai người lúc này hết sức thân mật.
Hơi thở Phong Cẩm Thành hoàn toàn bao phủ cô, nồng đậm không cho phép cự tuyệt, hơn nữa, lại ấm áp…….Nhất là nơi đây mùa đông lạnh lẽo thế này, càng làm Kê Thanh có chút lưu luyến. . . . . .
Cô không tự chủ được xoay đầu lại, tầm mắt rơi trên người Phong Cẩm Thành, trong phòng mặc dù tối, nhưng trên vách tường vẫn có ánh đèn sắc màu ấm, ánh đèn màu vàng nhàn nhạt rơi trên mặt anh, tô đậm dáng hình càng thêm rõ ràng.
Anh rất đẹp, dùng từ đẹp hình dung một người đàn ông, có vẻ như không có tính khen ngợi, nhưng Kê Thanh cảm thấy, đặt trên người Phong Cẩm Thành lại tương đối thích hợp, vẻ đẹp của anh không phải thuộc kiểu đẹp uyển chuyển hàm súc của phụ nữ, mà thuộc về sự anh tuấn của đàn ông, ngũ quan gần như không có tì vết, lông mày rất dài, gần như đến tận thái dương, lại nói, mắt cũng không quá to, hình dáng lại xinh đẹp, phối hợp với chân mày nghiêng cũng có độ cong hơi nhếch lên, lúc nhắm lại, nhìn qua không hề có lực uy hiếp, khi mở ra, màu sắc đen sâu thâm thúy trong đó, có lúc tương đối nguy hiểm.
Chí ít Kê Thanh không dám chân chính nhìn thẳng vào mắt anh, rất mất thể diện, rất không có tiền đồ, sống mũi cao thẳng, đường cong tuyệt đẹp, phía dưới là đôi môi mỏng, sắc môi có chút nhạt, vì vậy làm anh nhìn qua có vẻ lạnh lùng xa cách, anh cũng không béo lên, trên thực tế, so với hai năm trước anh gầy đi không ít.
Thời điểm còn mặc quần áo, Kê Thanh không thấy sao cả, lúc này lại có thể cảm thụ rõ ràng, mặc dù gầy, nhưng một chút cũng không gây cản trở thể lực, chợt nhớ tới đêm qua, mặt Kê Thanh phút chốc nóng bỏng, cô có chút trốn tránh nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt, cơ quan cảm giác lại đánh thẳng vào hình ảnh, ở trong đầu nháy mắt rõ ràng . . . . . .
Loại hình ảnh đó tương đối dâm mỹ, đau đớn đan xen sung sướng rên rỉ, gần như làm cô không đất dung thân…. Cô hóa ra là loại phụ nữ phóng túng như vậy sao, Phong Cẩm Thành sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định cho rằng lời thề son sắt cự tuyệt trước đó của cô là giả bộ, kiểu cách, hơn nữa hiện tại, chính cô cũng cảm thấy hành động của bản thân hết sức buồn cười . . . . .
Kê Thanh quẫn không được bao lâu, cảm giác giường ở dưới rung động mạnh một cái, trong khoảnh khắc cô bị lật lên, cuống quýt mở mắt thì đối diện với ánh mắt Phong Cẩm Thành, cánh tay anh mạnh mẽ ôm ngang eo cô, đặt cô lên người anh, tư thế hai người chồng lên nhau, nhưng là cô trên anh dưới. . . . . .
Da thịt không chỉ là tiếp xúc, mà là hung hăng dán cùng một chỗ, nhiệt lực đó làm cả người Kê Thanh cũng nóng lên, mà bàn tay to của anh, ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay chạy dọc theo xương cột sống, vuốt ve nặng nhẹ không đồng nhất, từ cái cổ nâng lên, cho tới mượt mà vểnh lên của cô. . . . . .
Kê Thanh bị anh xoa bóp, cả người nóng cả lên, cô không tự chủ được giật mình, Phong Cẩm Thành lại nở nụ cười trầm, anh sớm đã tỉnh, trên thực tế, khi vợ anh tỉnh, anh đã chống tay nhìn cô sau đó rất lâu, phải nói là, một đêm này anh căn bản không ngủ, bởi vì kích động, bởi vì không muốn. . . . . .
Dục vọng nín nhịn hơn hai năm sau khi được giải trừ, thể xác lẫn tinh thần đều là cảm giác thỏa mãn, làm anh bỗng sinh ra loại cảm xúc đã mất mà có lại được, anh chưa từng cho rằng mình mất đi người phụ nữ này, cô luôn luôn bị anh nắm trong lòng bàn tay, có chạy xa bao nhiêu thì vẫn là vợ anh, điểm này Phong Cẩm Thành vô cùng chắc chắn, anh không đi tìm cô, là muốn cho cô thời gian để tự mình quay về.
Phong Cẩm Thành cũng biết, hôn nhân của bọn họ chỉ sợ là có một chút vấn đề, mặc dù anh không náo loạn tìm ra vấn đề cụ thể ở đâu? Nhưng vấn đề xác thực tồn tại, anh cũng muốn cho cô một ít thời gian, chẳng qua là không nghĩ tới, thời gian lại là hai năm dài như vậy mà thôi. . . . . .
Mặc dù lúc trước có một đoạn trắc trở không thoải mái, nhưng dù sao vợ đêm qua ở dưới thân anh, sáng nay ở trong lòng anh, anh ôm vợ, trong lòng xông lên cảm xúc mất mà có lại không giải thích được, dù không giải thích được, nhưng lại làm Phong Cẩm Thanfhh hiểu được trình độ yêu thích vợ của mình.
Cứ nhìn cô như vậy, Phong Cẩm Thành đã có cảm giác thoải mái, mà đêm qua một hồi tình dục chân thật sáng khoái lâm ly, Phong Cẩm Thành sống đến từng này rồi, vẫn là lần đầu tiên trong loại chuyện này đạt được khoái ý như thế, loại khoái ý đó gần như phá hủy, đồng thời cũng làm anh dư vị vô cùng.
Mà biểu hiện vợ anh sau khi tỉnh lại, làm sự sảng khoái đêm qua trong nháy mắt kéo dài tới bây giờ, mặc dù không mở mắt ra, nhưng anh có thể cảm thấy rõ ràng, ánh mắt cô nhìn anh đó là yêu thích không thể sai được, không có chút nào chán ghét bên trong, người phụ nữ này chưa bao giờ thẳng thắn, cô chính là thích anh, yêu anh, nói ra, biểu hiện ra thì có làm sao? Không biết lấy lòng anh, lúc nào cũng che dấu làm anh hiểu lầm cô, khó chịu muốn chết.
Ánh mắt Phong Cẩm Thành rất nhu, rất mềm, sâu trong đó mơ hồ có chút ánh lửa, mà Kê Thanh cũng chỉ nhìn thẳng vào mắt anh được mấy giây, liền thua trận, trốn tránh cụp mắt xuống, thân thể ngọ nguậy mấy cái: "Anh…. anh để em xuống. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo sự mờ ám sau kích tình, Phong Cẩm Thành nghe vào tai lại thấy khá hấp dẫn, hơn nữa, dáng vẻ cô bây giờ, chính cô cũng không biết có bao nhiêu câu dẫn người, không mảnh vải che thân nằm úp sấp trên người anh, cái cổ nhỏ liều mạng muốn ngẩng lên, vì né tránh nụ hôn của anh, lại quên phong cảnh trước ngực cô đã lộ toàn bộ ra ngoài. . . . . .
Chỗ đó đầy đặn lên không ít, Phong Cẩm Thành còn nhớ rõ, trước kia một tay của anh có thể nắm giữ được, nhưng hiện giờ có chút khó khăn, có vẻ là do sinh Tiểu Tuyết, Phong Cẩm Thành càng yêu cảm giác khối thịt mềm mại kia ở trong tay anh tan ra, trắng nõn ấm áp….Ở trong tay anh bị vuốt ve thành đủ loại hình dạng, từ giữa kẽ tay anh lộ ra. . . . . .
Kê Thanh chỉ muốn làm sao thoát khỏi ánh mắt của anh, vì vậy căn bản không phát hiện ra ánh lửa trong mắt Phong Cẩm Thành đủ để cháy lan đồng cỏ, hơn nữa cô vùng vẫy, da thịt hai người ma sát tạo thành phản ứng hóa học, Phong Cẩm Thành cảm thấy, nếu như bản thân bây giờ không xử lý vợ anh, đó chính là không có năng lực.
Khi Phong Cẩm Thành cầm chặt hai chân cô đẩy ra hai bên, Kê Thanh mới tỉnh ngộ, bản thân cả người trần truồng ở trên người một người đàn ông bình thường còn không ngừng giãy dụa có ý nghĩa gì? Hơn nữa người đàn ông này là Phong Cẩm Thành luôn không biết mệt với chuyện thế này, hậu quả có thể nghĩ. . . . . .
Mà bị anh cầm giữ thân thể, căn bản không thể nào phản kháng, hợp tình hợp lẽ liền bị anh ở phía dưới thuận lợi tiến vào. . . . . .
"A. . . . . . Ách. . . . . ." Cô không tự chủ được hừ hai tiếng, vì trong nháy mắt bị thúc vào khó chịu kia, cô cũng chỉ có thể rầm rì hai tiếng nhỏ mà thôi, những tiếng sau liền bị Phong Cẩm Thành nuốt tất cả vào miệng. . . . . .
Phong Cẩm Thành hôn rất kịch liệt, mang theo dục vọng nồng đậm, cường ngạnh bừa bãi xâm nhập khoang miệng cô, lôi kéo lưỡi cô cùng dây dưa, thậm chí, làm Kê Thanh cảm thấy lưỡi cũng có chút đau đau tê tê. . . . . .
Động tác phối hợp phía dưới, từ từ tăng nhanh….Thời điểm anh rốt cục buông môi cô ra, Kê Thanh bị anh nâng cả người lên, không có chút sức nào, hai tay nhanh chóng chống đỡ trên ngực anh, không có cách nào nắm giữ, móng tay xẹt qua da thịt Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành hít nhẹ một tiếng . . . . .
Nhanh chóng cầm lấy tay cô, Kê Thanh cảm thấy một hồi long trời lở đất, sống lưng cô đã dính xuống giường, thế mà anh vẫn thủy chung dính liền với cô, giống như hai đứa bé song sinh. . . . . .
Chăn tơ mềm nhẹ đã sớm bị vứt xuống sàn, trên chiếc giường to như vậy, hai người giống như vật lộn với nhau, Phong Cẩm Thành quấn thật chặt lấy vợ đè ở dưới, lại tạm thời ngừng động tác, mà cầm tay vợ anh, hơi hướng về phía ánh sáng nhìn một chút, móng tay không tính là quá dài, nhưng có chút nhọn, khó trách cào đau anh như vậy. . . . . .
Phong Cẩm Thành cúi đầu liếc qua vết cào trên người mình, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai Kê Thanh: "Thì ra thỏ cũng có móng vuốt, cào một cái cũng không nhe, hửm. . . . . . ."
Kê Thanh bị anh giày vò phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp hiểu ý anh, hai chân mảnh khảnh liền bị anh nâng lên, khiêng lên trên vai, mà bàn tay to của anh luồn xuống dưới người cô, nâng lên mông tròn căng vểnh, hung hăng dội xuống, lực đạo đó làm Kê Thanh a một tiếng kêu ra, có chút lạc giọng. . . . . .
Dưới sự nhấp nhô kịch liệt tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ, Kê Thanh chỉ có thể nhắm mắt lại, mà loại sức mạnh gần như tàn bạo đó, vẫn làm cả người cô không kìm hãm được run rẩy. . . . . .
Tư thế của Phong Cẩm Thành nhìn qua hung mãnh, nhưng thật ra cũng không giày vò được bao lâu, mặc dù hận không thể cùng vợ anh làm đến thiên hoang địa lão (aoi: đại khái là làm mãi không thôi =,,=), nhưng dù sao cũng không phải siêu nhân, chỉ chốc lát sau liền chấm dứt đánh quân, trong lòng còn có mấy phần không tự nhiên, sợ vợ ghét bỏ anh thời gian ngắn (aoi: cái lày dân sn nhà mik chắc hiểu hết nhẩy =]]), liếc mắt thấy dáng vẻ vợ anh đã như nắm bùn nước, trong lòng không khỏi yên tâm.
Kê Thanh tất nhiên không biết trong lòng Phong Cẩm Thành còn nghĩ như vậy, cô bây giờ cảm thấy toàn thân gân cốt như bị rút ra, một cọng tóc cũng không nhúc nhích được, mặc cho Phong Cẩm Thành ôm đi tắm rửa, mặc anh giúp cô lau chùi thân thể, thuận tiện sờ mó chiếm tiện nghi, mặc anh giúp mình mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc. . . . . .
Cả quá trình Kê Thanh mặc cho Phong Cẩm Thành loay hoay, ngoan không nói được, Phong Cẩm Thành lại rất hăng hái làm những chuyện này, lần đầu tiên phát hiện, loại chuyện phục vụ này thật cũng không tệ, hơn nữa hầu hạ vợ mình, có loại tư vị vô cùng tuyệt vời, Phong Cẩm Thành đột nhiên có chút hiểu được mấy tên anh em thê nô (nô lệ, phục vụ choa vợ) kia, sau này hai người đóng cửa, làm chút chuyện cũng không coi là mất mặt, đây ấy à! Là một loại tình thú. . . . . .
Mấu chốt đột nhiên mở ra, Phong Cẩm Thành đem chuyện phục vụ vợ anh này làm tới luôn, chỉnh đốn cho vợ xong, ôm xuống tầng đặt xuống ghế trong phòng ăn, bưng điểm tâm lên trước mặt vợ, sau đó ngồi bên cạnh vợ anh, cười híp mắt nhìn dáng vẻ cô ăn, thật làm Kê Thanh phát sợ. . . . . .
Lời người edit: *khụ khụ*thật làm mik đây phát chuối ^..^=
Có chỗ còn có chút đau rát, tuy vậy cũng rất khoan khoái nhẹ nhàng, trong trí nhớ đêm qua hai người dây dưa mồ hôi tràn đầy trên người, loại cảm giác dinh dính ươn ướt đó làm dục vọng phát sinh càng thêm mạnh mẽ.
Mà Kê Thanh sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, cũng chỉ vì một câu Anh yêu em của Phong Cẩm Thành, tất cả sự kiên trì liền quăng mũ cởi giáp, câu nói kia của Phong Cẩm Thành, hiện tại nhớ lại vô cùng giống thật nhưng lại là giả, dù sao đàn ông đắm chìm trong tình dục lại còn say rượu, sao có thể nghiêm túc được.
Mà bản thân, mặc dù cả người đau nhức không chịu nổi, nhưng đêm qua mấy lần điên cuồng, không thể giấu diếm vẫn đạt được cực khoái như cũ, nghĩ đến những thứ này, Kê Thanh cảm thấy, mỗi một sợi lông trên người mình không tự chủ được giật giật vài cái. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, muốn xoay người, lại trước sau phát hiện, mình bị Phong Cẩm Thành ôm chặt vào trong ngực, cánh tay của anh từ dưới cổ cô vươn ra, bàn tay to nhốt chặt vừa đúng khoác lên trước ngực cô.
Ngón tay thậm chí đụng vào cái đỉnh nhạy cảm của cô, nhìn qua vừa tùy ý lại mờ ám.
Cánh tay kia ôm trọn eo cô, chẳng khác nào cô nằm ngang trong lòng anh, hai người đều trần truồng **, da thịt tiếp xúc, xúc cảm trắng nõn ấm áp làm hai người lúc này hết sức thân mật.
Hơi thở Phong Cẩm Thành hoàn toàn bao phủ cô, nồng đậm không cho phép cự tuyệt, hơn nữa, lại ấm áp…….Nhất là nơi đây mùa đông lạnh lẽo thế này, càng làm Kê Thanh có chút lưu luyến. . . . . .
Cô không tự chủ được xoay đầu lại, tầm mắt rơi trên người Phong Cẩm Thành, trong phòng mặc dù tối, nhưng trên vách tường vẫn có ánh đèn sắc màu ấm, ánh đèn màu vàng nhàn nhạt rơi trên mặt anh, tô đậm dáng hình càng thêm rõ ràng.
Anh rất đẹp, dùng từ đẹp hình dung một người đàn ông, có vẻ như không có tính khen ngợi, nhưng Kê Thanh cảm thấy, đặt trên người Phong Cẩm Thành lại tương đối thích hợp, vẻ đẹp của anh không phải thuộc kiểu đẹp uyển chuyển hàm súc của phụ nữ, mà thuộc về sự anh tuấn của đàn ông, ngũ quan gần như không có tì vết, lông mày rất dài, gần như đến tận thái dương, lại nói, mắt cũng không quá to, hình dáng lại xinh đẹp, phối hợp với chân mày nghiêng cũng có độ cong hơi nhếch lên, lúc nhắm lại, nhìn qua không hề có lực uy hiếp, khi mở ra, màu sắc đen sâu thâm thúy trong đó, có lúc tương đối nguy hiểm.
Chí ít Kê Thanh không dám chân chính nhìn thẳng vào mắt anh, rất mất thể diện, rất không có tiền đồ, sống mũi cao thẳng, đường cong tuyệt đẹp, phía dưới là đôi môi mỏng, sắc môi có chút nhạt, vì vậy làm anh nhìn qua có vẻ lạnh lùng xa cách, anh cũng không béo lên, trên thực tế, so với hai năm trước anh gầy đi không ít.
Thời điểm còn mặc quần áo, Kê Thanh không thấy sao cả, lúc này lại có thể cảm thụ rõ ràng, mặc dù gầy, nhưng một chút cũng không gây cản trở thể lực, chợt nhớ tới đêm qua, mặt Kê Thanh phút chốc nóng bỏng, cô có chút trốn tránh nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt, cơ quan cảm giác lại đánh thẳng vào hình ảnh, ở trong đầu nháy mắt rõ ràng . . . . . .
Loại hình ảnh đó tương đối dâm mỹ, đau đớn đan xen sung sướng rên rỉ, gần như làm cô không đất dung thân…. Cô hóa ra là loại phụ nữ phóng túng như vậy sao, Phong Cẩm Thành sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định cho rằng lời thề son sắt cự tuyệt trước đó của cô là giả bộ, kiểu cách, hơn nữa hiện tại, chính cô cũng cảm thấy hành động của bản thân hết sức buồn cười . . . . .
Kê Thanh quẫn không được bao lâu, cảm giác giường ở dưới rung động mạnh một cái, trong khoảnh khắc cô bị lật lên, cuống quýt mở mắt thì đối diện với ánh mắt Phong Cẩm Thành, cánh tay anh mạnh mẽ ôm ngang eo cô, đặt cô lên người anh, tư thế hai người chồng lên nhau, nhưng là cô trên anh dưới. . . . . .
Da thịt không chỉ là tiếp xúc, mà là hung hăng dán cùng một chỗ, nhiệt lực đó làm cả người Kê Thanh cũng nóng lên, mà bàn tay to của anh, ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay chạy dọc theo xương cột sống, vuốt ve nặng nhẹ không đồng nhất, từ cái cổ nâng lên, cho tới mượt mà vểnh lên của cô. . . . . .
Kê Thanh bị anh xoa bóp, cả người nóng cả lên, cô không tự chủ được giật mình, Phong Cẩm Thành lại nở nụ cười trầm, anh sớm đã tỉnh, trên thực tế, khi vợ anh tỉnh, anh đã chống tay nhìn cô sau đó rất lâu, phải nói là, một đêm này anh căn bản không ngủ, bởi vì kích động, bởi vì không muốn. . . . . .
Dục vọng nín nhịn hơn hai năm sau khi được giải trừ, thể xác lẫn tinh thần đều là cảm giác thỏa mãn, làm anh bỗng sinh ra loại cảm xúc đã mất mà có lại được, anh chưa từng cho rằng mình mất đi người phụ nữ này, cô luôn luôn bị anh nắm trong lòng bàn tay, có chạy xa bao nhiêu thì vẫn là vợ anh, điểm này Phong Cẩm Thành vô cùng chắc chắn, anh không đi tìm cô, là muốn cho cô thời gian để tự mình quay về.
Phong Cẩm Thành cũng biết, hôn nhân của bọn họ chỉ sợ là có một chút vấn đề, mặc dù anh không náo loạn tìm ra vấn đề cụ thể ở đâu? Nhưng vấn đề xác thực tồn tại, anh cũng muốn cho cô một ít thời gian, chẳng qua là không nghĩ tới, thời gian lại là hai năm dài như vậy mà thôi. . . . . .
Mặc dù lúc trước có một đoạn trắc trở không thoải mái, nhưng dù sao vợ đêm qua ở dưới thân anh, sáng nay ở trong lòng anh, anh ôm vợ, trong lòng xông lên cảm xúc mất mà có lại không giải thích được, dù không giải thích được, nhưng lại làm Phong Cẩm Thanfhh hiểu được trình độ yêu thích vợ của mình.
Cứ nhìn cô như vậy, Phong Cẩm Thành đã có cảm giác thoải mái, mà đêm qua một hồi tình dục chân thật sáng khoái lâm ly, Phong Cẩm Thành sống đến từng này rồi, vẫn là lần đầu tiên trong loại chuyện này đạt được khoái ý như thế, loại khoái ý đó gần như phá hủy, đồng thời cũng làm anh dư vị vô cùng.
Mà biểu hiện vợ anh sau khi tỉnh lại, làm sự sảng khoái đêm qua trong nháy mắt kéo dài tới bây giờ, mặc dù không mở mắt ra, nhưng anh có thể cảm thấy rõ ràng, ánh mắt cô nhìn anh đó là yêu thích không thể sai được, không có chút nào chán ghét bên trong, người phụ nữ này chưa bao giờ thẳng thắn, cô chính là thích anh, yêu anh, nói ra, biểu hiện ra thì có làm sao? Không biết lấy lòng anh, lúc nào cũng che dấu làm anh hiểu lầm cô, khó chịu muốn chết.
Ánh mắt Phong Cẩm Thành rất nhu, rất mềm, sâu trong đó mơ hồ có chút ánh lửa, mà Kê Thanh cũng chỉ nhìn thẳng vào mắt anh được mấy giây, liền thua trận, trốn tránh cụp mắt xuống, thân thể ngọ nguậy mấy cái: "Anh…. anh để em xuống. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo sự mờ ám sau kích tình, Phong Cẩm Thành nghe vào tai lại thấy khá hấp dẫn, hơn nữa, dáng vẻ cô bây giờ, chính cô cũng không biết có bao nhiêu câu dẫn người, không mảnh vải che thân nằm úp sấp trên người anh, cái cổ nhỏ liều mạng muốn ngẩng lên, vì né tránh nụ hôn của anh, lại quên phong cảnh trước ngực cô đã lộ toàn bộ ra ngoài. . . . . .
Chỗ đó đầy đặn lên không ít, Phong Cẩm Thành còn nhớ rõ, trước kia một tay của anh có thể nắm giữ được, nhưng hiện giờ có chút khó khăn, có vẻ là do sinh Tiểu Tuyết, Phong Cẩm Thành càng yêu cảm giác khối thịt mềm mại kia ở trong tay anh tan ra, trắng nõn ấm áp….Ở trong tay anh bị vuốt ve thành đủ loại hình dạng, từ giữa kẽ tay anh lộ ra. . . . . .
Kê Thanh chỉ muốn làm sao thoát khỏi ánh mắt của anh, vì vậy căn bản không phát hiện ra ánh lửa trong mắt Phong Cẩm Thành đủ để cháy lan đồng cỏ, hơn nữa cô vùng vẫy, da thịt hai người ma sát tạo thành phản ứng hóa học, Phong Cẩm Thành cảm thấy, nếu như bản thân bây giờ không xử lý vợ anh, đó chính là không có năng lực.
Khi Phong Cẩm Thành cầm chặt hai chân cô đẩy ra hai bên, Kê Thanh mới tỉnh ngộ, bản thân cả người trần truồng ở trên người một người đàn ông bình thường còn không ngừng giãy dụa có ý nghĩa gì? Hơn nữa người đàn ông này là Phong Cẩm Thành luôn không biết mệt với chuyện thế này, hậu quả có thể nghĩ. . . . . .
Mà bị anh cầm giữ thân thể, căn bản không thể nào phản kháng, hợp tình hợp lẽ liền bị anh ở phía dưới thuận lợi tiến vào. . . . . .
"A. . . . . . Ách. . . . . ." Cô không tự chủ được hừ hai tiếng, vì trong nháy mắt bị thúc vào khó chịu kia, cô cũng chỉ có thể rầm rì hai tiếng nhỏ mà thôi, những tiếng sau liền bị Phong Cẩm Thành nuốt tất cả vào miệng. . . . . .
Phong Cẩm Thành hôn rất kịch liệt, mang theo dục vọng nồng đậm, cường ngạnh bừa bãi xâm nhập khoang miệng cô, lôi kéo lưỡi cô cùng dây dưa, thậm chí, làm Kê Thanh cảm thấy lưỡi cũng có chút đau đau tê tê. . . . . .
Động tác phối hợp phía dưới, từ từ tăng nhanh….Thời điểm anh rốt cục buông môi cô ra, Kê Thanh bị anh nâng cả người lên, không có chút sức nào, hai tay nhanh chóng chống đỡ trên ngực anh, không có cách nào nắm giữ, móng tay xẹt qua da thịt Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành hít nhẹ một tiếng . . . . .
Nhanh chóng cầm lấy tay cô, Kê Thanh cảm thấy một hồi long trời lở đất, sống lưng cô đã dính xuống giường, thế mà anh vẫn thủy chung dính liền với cô, giống như hai đứa bé song sinh. . . . . .
Chăn tơ mềm nhẹ đã sớm bị vứt xuống sàn, trên chiếc giường to như vậy, hai người giống như vật lộn với nhau, Phong Cẩm Thành quấn thật chặt lấy vợ đè ở dưới, lại tạm thời ngừng động tác, mà cầm tay vợ anh, hơi hướng về phía ánh sáng nhìn một chút, móng tay không tính là quá dài, nhưng có chút nhọn, khó trách cào đau anh như vậy. . . . . .
Phong Cẩm Thành cúi đầu liếc qua vết cào trên người mình, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai Kê Thanh: "Thì ra thỏ cũng có móng vuốt, cào một cái cũng không nhe, hửm. . . . . . ."
Kê Thanh bị anh giày vò phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp hiểu ý anh, hai chân mảnh khảnh liền bị anh nâng lên, khiêng lên trên vai, mà bàn tay to của anh luồn xuống dưới người cô, nâng lên mông tròn căng vểnh, hung hăng dội xuống, lực đạo đó làm Kê Thanh a một tiếng kêu ra, có chút lạc giọng. . . . . .
Dưới sự nhấp nhô kịch liệt tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ, Kê Thanh chỉ có thể nhắm mắt lại, mà loại sức mạnh gần như tàn bạo đó, vẫn làm cả người cô không kìm hãm được run rẩy. . . . . .
Tư thế của Phong Cẩm Thành nhìn qua hung mãnh, nhưng thật ra cũng không giày vò được bao lâu, mặc dù hận không thể cùng vợ anh làm đến thiên hoang địa lão (aoi: đại khái là làm mãi không thôi =,,=), nhưng dù sao cũng không phải siêu nhân, chỉ chốc lát sau liền chấm dứt đánh quân, trong lòng còn có mấy phần không tự nhiên, sợ vợ ghét bỏ anh thời gian ngắn (aoi: cái lày dân sn nhà mik chắc hiểu hết nhẩy =]]), liếc mắt thấy dáng vẻ vợ anh đã như nắm bùn nước, trong lòng không khỏi yên tâm.
Kê Thanh tất nhiên không biết trong lòng Phong Cẩm Thành còn nghĩ như vậy, cô bây giờ cảm thấy toàn thân gân cốt như bị rút ra, một cọng tóc cũng không nhúc nhích được, mặc cho Phong Cẩm Thành ôm đi tắm rửa, mặc anh giúp cô lau chùi thân thể, thuận tiện sờ mó chiếm tiện nghi, mặc anh giúp mình mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc. . . . . .
Cả quá trình Kê Thanh mặc cho Phong Cẩm Thành loay hoay, ngoan không nói được, Phong Cẩm Thành lại rất hăng hái làm những chuyện này, lần đầu tiên phát hiện, loại chuyện phục vụ này thật cũng không tệ, hơn nữa hầu hạ vợ mình, có loại tư vị vô cùng tuyệt vời, Phong Cẩm Thành đột nhiên có chút hiểu được mấy tên anh em thê nô (nô lệ, phục vụ choa vợ) kia, sau này hai người đóng cửa, làm chút chuyện cũng không coi là mất mặt, đây ấy à! Là một loại tình thú. . . . . .
Mấu chốt đột nhiên mở ra, Phong Cẩm Thành đem chuyện phục vụ vợ anh này làm tới luôn, chỉnh đốn cho vợ xong, ôm xuống tầng đặt xuống ghế trong phòng ăn, bưng điểm tâm lên trước mặt vợ, sau đó ngồi bên cạnh vợ anh, cười híp mắt nhìn dáng vẻ cô ăn, thật làm Kê Thanh phát sợ. . . . . .
Lời người edit: *khụ khụ*thật làm mik đây phát chuối ^..^=
Danh sách chương