Tuy rằng Kê Thanh cảm thấy mình có dấu hiệu chuyển dạ, nhưng với kinh nghiệm của lần trước, cô thấy nước ối chưa bị vỡ nên tình hình cũng không đáng ngại, bởi vậy cô cũng yên tâm hơn, trong lòng tính toán đứa bé trong bụng mặc dù chưa đến chín tháng, vẫn còn thiếu mấy ngày, thật sự rất khác so với lần cô sinh Tiu Tuyết.
Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng Phong Cẩm Thành lại không th bình tĩnh được, cả đời của hắn kích động và mất tập trung nhất chính là vào giờ phút này, Phong Cẩm Thành đưa tay dìu Kê Thanh đi xuống, lại sợ đứa nhỏ trong bụng rơi ra, hắn lúng túng lại muốn bế lấy cô, trông thấy Kê Thanh đau đến toát mồ hôi lạnh, khiến cho hắn đau lòng không thôi.
Dìu cũng không được, ôm cũng không xong, thế nhưng không biết cô đau như thế nào, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, một tay cầm lấy cái túi lớn, một tay vuốt mồ hôi trên trán của Kê Thanh, miệng kèm theo vài câu than thở :"Có đau lắm không, vợ ơi... Có đau không..."
Kê Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, cánh tay trực tiếp nắm lấy tay của Phong Cẩm Thành, quyết định ra lệnh :"Anh dìu em xuống đi, chúng ta đi chậm một chút."
Lúc này Phong Cẩm Thành mới trật tự được một chút, từ từ đỡ Kê Thanh ra cửa, dìu Kê Thanh ngồi vào trong xe, hắn lấy cái đệm cho cô dựa vào để cô thoải mái một chút, còn mình nhanh chân chạy vào xe, ngồi vào ghế lái, tra cái chìa khóa vào ổ khóa mà cũng trượt vài lần, cái dạng này có thể nói là run run rất giống triệu chứng của bệnh Parkinson vậy.
Kê Thanh không khỏi buồn cười, cố gắng hít một hơi thật sâu mà nói :"Phong Cẩm Thành, em và con đều đã ở trong xe..." Một câu nói này của Kê Thanh còn có tác dụng hơn linh đan diệu dược, khiến Phong Cẩm Thành lấy lại được bình tĩnh, vợ của hắn sắp sinh, con của hắn còn chưa ra đời, hắn đường đường là trụ cột trong gia đình, làm người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nếu giờ phút này mà hắn còn mất bình tĩnh, thì vợ và con phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phong Cẩm Thành cũng lấy lại được bình tĩnh, tuy rằng cả người vẫn còn toát mồ hôi lạnh nhưng dù sao cũng đã làm chủ được tình huống, sau đó xe chậm rãi lái ra ngoài.
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, chủ nhiệm Lý đã đứng ở bệnh viện chờ sẵn, sau khi nhập viện và làm các bước kiểm tra, chủ nhiệm Lý mới nói :"Không sao, có lẽ là kinh nguyệt của Kê Thanh không đều nên dẫn đến việc tính ngày dự sinh bị sai, tất cả đều bình thường, cửa mình chỉ mới mở có hai phân, phải chờ thêm một thời gian nữa."
Thấy Phong Cẩm Thành khẩn trương, chủ nhiệm Lý không khỏi cười an ủi :"Phụ nữ sinh con ai cũng đều như vậy cả, với lại đây là lần sinh thứ hai, cũng không có gì nguy hiểm đâu, dì cam đoan sẽ giúp đỡ đưa đứa nhỏ ra ngoài bình an, thừa dịp còn thời gian cậu hãy cho Kê Thanh ăn chút gì đi, để lát nữa có hơi sức mà sinh con."
Chủ nhiệm Lý đi ra ngoài, Phong Cẩm Thành dùng khăn mặt nhúng nước ấm lau trán cho cô, ôm lấy cánh tay của Kê Thanh mà thấp giọng nói :"Mẹ và dì giúp việc sẽ đến bệnh viện ngay, hiện tại còn đau lắm không?"
Thật sự thì Kê Thanh cũng không quen với việc này cho lắm, lần trước sinh Tiểu Tuyết thì rất nhanh, cũng có đau nhưng là lúc sau khi sinh, trước khi sinh chỉ đau một thời gian ngắn mà thôi, thật sự không giống như lần này, lần này là đau một trận rồi đến một trận như vậy, ở dưới eo đau nhức và rất khó chịu.
Nhưng khi tay của cô bị Phong Cẩm Thành gắt gao bắt lấy, cô cũng cảm thấy đau đớn giảm đi ít nhiều, Kê Thanh tươi cười nói :"Cơn đau đã qua, hiện tại thì không thấy đau."
Phong Cẩm Thành vuốt mấy sợi tóc vướng trên mặt cô nói :"Vợ ơi, hay là yêu cầu bác sĩ cho sinh mổ đi!"
Kê Thanh lắc đầu :"Tiểu tuyết là do sinh non, nên không còn cách nào khác bác sĩ bắt buộc phải mổ để lấy ra, lần này thì em muốn tự mình sinh." Tuy giọng nói của Kê Thanh có chút yếu ớt nhưng trong lời nói vẫn rất cố chấp, Phong Cẩm Thành thở dài, trước đây hắn cũng không biết vợ của hắn lại cố chấp như vậy.
Mẹ Phong cùng dì giúp việc nhận được tin rất nhanh cũng đã đến bệnh viện, có đem theo canh củ sen hầm sườn, Phong Cẩm Thành bưng bát canh lên, vừa đút đến miệng của Kê Thanh liền thấy cô nhăn mặt, thấy cô cúi đầu hừ một tiếng.
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành liền biến thành trắng, vội vàng buông bát canh qua một bên, đồng thời lên tiếng hỏi han cô :"Lại đau nữa sao, đau lắm không..."
Kê Thanh hừ hừ hai tiếng, không còn hơi sức nói chuyện mà chỉ gật gật đầu, chờ trận đau này đi qua, Phong phu nhân vội vàng thúc giục :"Cẩm Thành, con mau đút canh Kê Thanh uống đi, như vậy lát nữa mới có sức mà sinh." Phong phu nhân ngồi ở bên giường, sờ sờ mặt Kê Thanh, bà cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Kê Thanh có chút ngượng ngùng :"Mẹ, nửa đêm đánh thức, con đã quấy rầy giấc ngủ của mẹ rồi."
Phong phu nhân bất mãn nói :"Con nói như vậy là sao chứ, con là dâu của mẹ thì cũng giống như con gái thôi, huống chi là con sinh cháu trai cho Phong gia, thì mẹ làm sao có thể ở nhà mà ngủ ngon được chứ, không chỉ có mẹ đến thôi đâu, cha chồng của con cũng đến đây nhưng đang ở bên ngoài chờ, con an tâm mà sinh còn những việc khác đừng quan tâm đến."
Mấy ngày nay Phong phu nhân cũng sốt ruột không kém, con trai và con dâu phân phân hợp hợp đã nhiều năm, cuối cùng kết cục lại là ly hôn, khiến cha mẹ Phong Cẩm Thành không khỏi lo lắng mà thở dài, quan sát cái bụng của con dâu, mới chớp mắt một cái bụng của Kê Thanh đã lớn như vậy, giờ còn là sắp sinh nữa .
Thời gian trước cũng vì buồn phiền chuyện này, mà ba Phong cố ý gọi Cẩm Thành về nghiêm túc hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Cẩm Thành lại im lặng không nói, hỏi mãi đến bực mình hắn chỉ nói không có ly hôn gì hết, sớm muộn gì Kê Thanh và đứa nhỏ cũng sẽ trở về, cuối cùng ba Phong tức đến khó thở, liền nói ra lệnh với Cẩm Thành :"Không biết là ép buộc hay thương lượng thì ba mặc kệ, đứa lớn thì phải ở với ông bà nội."
Chủ nhiệm Lý là bạn thân của Phong phu nhân, đối với giới tính của đứa nhỏ trong bụng Kê Thanh đã sớm nói ra cho bà biết, dù thế nào thì người già cũng luôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bình thường con người cũng không ai thấy đủ, có cháu gái rồi thì sẽ mong có cháu trai, có được cháu trai thì lại thèm muốn cháu gái, nếu có đầy đủ trai gái thì lại mong được nhiều con nhiều cháu náo náo nhiệt nhiệt, đây chính là mong muốn thường tình của con người.
Từ sau khi hai đứa chia tay, Phong phu nhân cũng chưa có đi thăm qua Kê Thanh, nhưng lúc nãy được tin Kê Thanh sắp sinh, bà và chồng không thể nào ngủ được, nửa đêm hai người liền chạy đến bệnh viện, rất nóng lòng chờ được ôm đứa cháu trai này.
Một lần nữa Phong Cẩm Thành bưng chén canh lên, thổi thổi cho nguội bớt, đưa đến miệng của Kê Thanh, mắt Kê Thanh đảo qua nhìn mẹ chồng một cái, thấy mặt bà có chút đỏ, Kê Thanh liền đưa tay ra :"Để em tự ăn là được."
Phong Cẩm Thành không cho, kiên quyết đưa đến miệng Kê Thanh :"Em đừng lãng phí hơi sức nữa, lát nữa còn phải sinh con, để anh đút cho em ăn."
Nhìn bộ dáng của Cẩm Thành lúc này, cũng khiến cho mẹ Phong ngây ngẩn ra một lúc, bất quá thấy con dâu không được tự nhiên, bà chỉ cười cười, liền tìm cớ lui khỏi phòng bệnh.
Kê Thanh không khỏi trừng mắt liếc Phong Cẩm Thành một cái, nhỏ giọng nói :"Ở trước mặt mẹ, anh làm cái gì thế?"
Phong Cẩm Thành nhìn bộ dáng của vợ như vậy, hắn không khỏi hôn lên mặt của Kê Thanh một cái :"Nói như vậy là không đúng, em vất vả sinh con cho anh, anh hầu hạ em có một chút thì có sao đâu, cũng là chuyện bình thường thôi, anh nói cho em biết, em đừng thấy ba của anh cả ngày nghiêm nghị mặt than mà không có nha, đóng cửa phòng lại thì cũng hầu hạ và giúp mẹ rửa chân giống như anh bây giờ vậy đó ..."
Kê Thanh không thể nhịn được cười rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại khơi lên một trận đau bụng khác, chờ trận đau này đi qua, Kê Thanh cố gắng ăn hết một bát canh, đồng thời cũng nói với Phong Cẩm Thành :"Lát nữa em vào phòng sinh rồi, anh đừng vào cùng nhé."
Phong Cẩm Thành không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt đề nghị của cô :"Không được, lúc em sinh Tiểu Tuyết, anh không ở bên cạnh em, nhưng bây giờ anh muốn được đi cùng em." Giọng nói cũng rất kiên quyết, bộ dáng không muốn thương lượng thêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kê Thanh liền trầm xuống, nổi giận nói :"Nếu anh vào cùng em, có tin là em sẽ không sinh nữa không."
Vợ của hắn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc, rất giống sẽ liều mạng với hắn vậy, Phong Cẩm Thành nhất thời không biết làm sao.
Phong Cẩm Thành nháy mắt mấy cái, lại thấp giọng dụ dỗ :"Vợ ơi, cả người của em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, chưa sờ và chưa hôn qua chứ, đến nước này thì còn gì mà ngượng ngùng nữa..."
Mặt Kê Thanh đỏ bừng :"Dù sao em cũng sẽ không cho anh đi vào."
"Được rồi, được rồi, không cho anh vào thì anh sẽ chờ ở bên ngoài có được không?" Vợ chồng son vừa thỏa thuận xong, bụng của cô truyền đến một trận đau rất kịch liệt, đến như gió bão thổi quét vậy, đau đến nỗi Kê Thanh suýt ngất xỉu, Phong Cẩm Thành vội vàng chạy đi gọi người.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra, sau đó nói :"Cửa mình đã mở được ba phân rồi có thể đưa vào phòng sinh được rồi." Kê Thanh không chút do dự bỏ tay của Phong Cẩm Thành ra, cô bị hộ lý đẩy vào phòng sinh.
Để lại Phong Cẩm Thành ở ngoài cửa đứng ngồi không yên, hắn nghe nói phụ nữ sinh con sẽ rất đau, vợ của hắn bộ dáng nhu nhược bé nhỏ như vậy là sao có thể chịu được.
Mẹ Phong bước đến túm lấy Phong Cẩm Thanh ấn hắn ngồi xuống cái ghế chờ :" Con bình tĩnh một chút đi! Dì Lý nói vợ con không sao đâu, chỉ là sinh con thôi, có người phụ nữ nào mà không trải qua chứ, nếu biết vợ mình chịu khổ thì về sau con đừng chọc tức nó là được, lúc này có sốt ruột cũng vô dụng thôi."
Phong Cẩm Thành ngồi không được 1 phút lại đứng lên, ở trước cửa phòng sinh lo lắng đi tới đi lui, được một lúc lại nghỉ chân lắng tai nghe, nhưng hắn cũng không nghe được động tĩnh gì cả, hắn không biết là phòng này được cách âm tốt hay là Kê Thanh chịu đựng không nổi mà ngất rồi.
Nhìn bộ dáng đó của hắn, ba Phong và mẹ Phong cũng không khỏi lắc đầu bật cười, đứa con này luôn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, rốt cục cũng có lúc giống như một đứa trẻ, cũng may đứa nhỏ trong bụng cũng biết ba của nó đang ở ngoài lo lắng, cho nên Kê Thanh vào phòng sinh không đến một giờ liền thuận lợi sinh ra, thời điểm tiếng khóc rất to và rõ cất lên truyền ra, Phong Cẩm Thành vui mừng vội vàng đứng dậy suýt nữa thì ngã quỵ, vẫn là ba Phong bình tĩnh hướng dẫn hắn :"Mẹ tròn con vuông, đã ổn định rồi, con mau chạy đi xem vợ của con đi!"
Phong Cẩm Thành thấy vợ hắn được đẩy ra, hắn vội vàng xông lên, rất nhanh nắm chặt lấy tay của Kê Thanh, mà lúc này tay của Kê Thanh vô lực đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như không còn máu vậy, Kê Thanh mệt mỏi cố mở mắt ra nhìn hắn một cái, rồi nhẹ nhàng nói :"Anh hãy hứa với em, đừng bỏ lại mẹ con em nhé..."
Phong Cẩm Thành sửng sốt, áy náy trong lòng như ngàn con sóng đang cuồn cuộn chảy lên, bây giờ hắn mới hiểu, tuy là bình thường vợ của hắn không nói ra, nhưng cô lại luôn nghĩ đến căn bệnh nan y mà hắn bịa đặt ra.
Phong Cẩm Thành đột nhiên phát hiện, lời nói dối này rất khó mà xử lý toàn vẹn được, nếu như hắn thẳng thắn nói cho Kê Thanh biết thì có thể nhận được sự khoan hồng hay không, huống chi hắn chỉ gạt Kê Thanh có một chuyện này mà thôi, hắn nghĩ nếu như hắn thẳng thắn thú tội, thì chắc chắn Kê Thanh sẽ không tha thứ cho hắn, mặc dù cô không cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ nhưng chắc cũng sẽ không đến nỗi nào đâu.
Chỉ suy nghĩ như vậy, nhưng Phong Cẩm Thành thiện lương vừa mới vừa xuất hiện, thì liền bị Phong Cẩm Thành xảo quyệt đánh bại, không những thế mà còn một ngụm nuốt vào trong bụng luôn.
Cho nên Diệp Trì thường nói, thằng nhãi Cẩm Thành này là tên đại gian thương tim độc tay độc, đối với với vợ cũng có thể tìm mọi cách và còn tính kế lừa gạt thì nói chi là đối với người ngoài, cũng không khó hiểu vì sao việc buôn bán của hắn càng ngày càng phát triển.
Nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính, cũng có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn và bị vạch trần. Phong hồ ly, ngươi đừng vội đắc ý , sẽ không hay ho đâu!
( diepdiep : muốn biết đuôi cáo của Phong Cẩm Thành sẽ bị vạch trần như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ . . .)
Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng Phong Cẩm Thành lại không th bình tĩnh được, cả đời của hắn kích động và mất tập trung nhất chính là vào giờ phút này, Phong Cẩm Thành đưa tay dìu Kê Thanh đi xuống, lại sợ đứa nhỏ trong bụng rơi ra, hắn lúng túng lại muốn bế lấy cô, trông thấy Kê Thanh đau đến toát mồ hôi lạnh, khiến cho hắn đau lòng không thôi.
Dìu cũng không được, ôm cũng không xong, thế nhưng không biết cô đau như thế nào, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, một tay cầm lấy cái túi lớn, một tay vuốt mồ hôi trên trán của Kê Thanh, miệng kèm theo vài câu than thở :"Có đau lắm không, vợ ơi... Có đau không..."
Kê Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, cánh tay trực tiếp nắm lấy tay của Phong Cẩm Thành, quyết định ra lệnh :"Anh dìu em xuống đi, chúng ta đi chậm một chút."
Lúc này Phong Cẩm Thành mới trật tự được một chút, từ từ đỡ Kê Thanh ra cửa, dìu Kê Thanh ngồi vào trong xe, hắn lấy cái đệm cho cô dựa vào để cô thoải mái một chút, còn mình nhanh chân chạy vào xe, ngồi vào ghế lái, tra cái chìa khóa vào ổ khóa mà cũng trượt vài lần, cái dạng này có thể nói là run run rất giống triệu chứng của bệnh Parkinson vậy.
Kê Thanh không khỏi buồn cười, cố gắng hít một hơi thật sâu mà nói :"Phong Cẩm Thành, em và con đều đã ở trong xe..." Một câu nói này của Kê Thanh còn có tác dụng hơn linh đan diệu dược, khiến Phong Cẩm Thành lấy lại được bình tĩnh, vợ của hắn sắp sinh, con của hắn còn chưa ra đời, hắn đường đường là trụ cột trong gia đình, làm người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nếu giờ phút này mà hắn còn mất bình tĩnh, thì vợ và con phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Phong Cẩm Thành cũng lấy lại được bình tĩnh, tuy rằng cả người vẫn còn toát mồ hôi lạnh nhưng dù sao cũng đã làm chủ được tình huống, sau đó xe chậm rãi lái ra ngoài.
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, chủ nhiệm Lý đã đứng ở bệnh viện chờ sẵn, sau khi nhập viện và làm các bước kiểm tra, chủ nhiệm Lý mới nói :"Không sao, có lẽ là kinh nguyệt của Kê Thanh không đều nên dẫn đến việc tính ngày dự sinh bị sai, tất cả đều bình thường, cửa mình chỉ mới mở có hai phân, phải chờ thêm một thời gian nữa."
Thấy Phong Cẩm Thành khẩn trương, chủ nhiệm Lý không khỏi cười an ủi :"Phụ nữ sinh con ai cũng đều như vậy cả, với lại đây là lần sinh thứ hai, cũng không có gì nguy hiểm đâu, dì cam đoan sẽ giúp đỡ đưa đứa nhỏ ra ngoài bình an, thừa dịp còn thời gian cậu hãy cho Kê Thanh ăn chút gì đi, để lát nữa có hơi sức mà sinh con."
Chủ nhiệm Lý đi ra ngoài, Phong Cẩm Thành dùng khăn mặt nhúng nước ấm lau trán cho cô, ôm lấy cánh tay của Kê Thanh mà thấp giọng nói :"Mẹ và dì giúp việc sẽ đến bệnh viện ngay, hiện tại còn đau lắm không?"
Thật sự thì Kê Thanh cũng không quen với việc này cho lắm, lần trước sinh Tiểu Tuyết thì rất nhanh, cũng có đau nhưng là lúc sau khi sinh, trước khi sinh chỉ đau một thời gian ngắn mà thôi, thật sự không giống như lần này, lần này là đau một trận rồi đến một trận như vậy, ở dưới eo đau nhức và rất khó chịu.
Nhưng khi tay của cô bị Phong Cẩm Thành gắt gao bắt lấy, cô cũng cảm thấy đau đớn giảm đi ít nhiều, Kê Thanh tươi cười nói :"Cơn đau đã qua, hiện tại thì không thấy đau."
Phong Cẩm Thành vuốt mấy sợi tóc vướng trên mặt cô nói :"Vợ ơi, hay là yêu cầu bác sĩ cho sinh mổ đi!"
Kê Thanh lắc đầu :"Tiểu tuyết là do sinh non, nên không còn cách nào khác bác sĩ bắt buộc phải mổ để lấy ra, lần này thì em muốn tự mình sinh." Tuy giọng nói của Kê Thanh có chút yếu ớt nhưng trong lời nói vẫn rất cố chấp, Phong Cẩm Thành thở dài, trước đây hắn cũng không biết vợ của hắn lại cố chấp như vậy.
Mẹ Phong cùng dì giúp việc nhận được tin rất nhanh cũng đã đến bệnh viện, có đem theo canh củ sen hầm sườn, Phong Cẩm Thành bưng bát canh lên, vừa đút đến miệng của Kê Thanh liền thấy cô nhăn mặt, thấy cô cúi đầu hừ một tiếng.
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành liền biến thành trắng, vội vàng buông bát canh qua một bên, đồng thời lên tiếng hỏi han cô :"Lại đau nữa sao, đau lắm không..."
Kê Thanh hừ hừ hai tiếng, không còn hơi sức nói chuyện mà chỉ gật gật đầu, chờ trận đau này đi qua, Phong phu nhân vội vàng thúc giục :"Cẩm Thành, con mau đút canh Kê Thanh uống đi, như vậy lát nữa mới có sức mà sinh." Phong phu nhân ngồi ở bên giường, sờ sờ mặt Kê Thanh, bà cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Kê Thanh có chút ngượng ngùng :"Mẹ, nửa đêm đánh thức, con đã quấy rầy giấc ngủ của mẹ rồi."
Phong phu nhân bất mãn nói :"Con nói như vậy là sao chứ, con là dâu của mẹ thì cũng giống như con gái thôi, huống chi là con sinh cháu trai cho Phong gia, thì mẹ làm sao có thể ở nhà mà ngủ ngon được chứ, không chỉ có mẹ đến thôi đâu, cha chồng của con cũng đến đây nhưng đang ở bên ngoài chờ, con an tâm mà sinh còn những việc khác đừng quan tâm đến."
Mấy ngày nay Phong phu nhân cũng sốt ruột không kém, con trai và con dâu phân phân hợp hợp đã nhiều năm, cuối cùng kết cục lại là ly hôn, khiến cha mẹ Phong Cẩm Thành không khỏi lo lắng mà thở dài, quan sát cái bụng của con dâu, mới chớp mắt một cái bụng của Kê Thanh đã lớn như vậy, giờ còn là sắp sinh nữa .
Thời gian trước cũng vì buồn phiền chuyện này, mà ba Phong cố ý gọi Cẩm Thành về nghiêm túc hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Cẩm Thành lại im lặng không nói, hỏi mãi đến bực mình hắn chỉ nói không có ly hôn gì hết, sớm muộn gì Kê Thanh và đứa nhỏ cũng sẽ trở về, cuối cùng ba Phong tức đến khó thở, liền nói ra lệnh với Cẩm Thành :"Không biết là ép buộc hay thương lượng thì ba mặc kệ, đứa lớn thì phải ở với ông bà nội."
Chủ nhiệm Lý là bạn thân của Phong phu nhân, đối với giới tính của đứa nhỏ trong bụng Kê Thanh đã sớm nói ra cho bà biết, dù thế nào thì người già cũng luôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bình thường con người cũng không ai thấy đủ, có cháu gái rồi thì sẽ mong có cháu trai, có được cháu trai thì lại thèm muốn cháu gái, nếu có đầy đủ trai gái thì lại mong được nhiều con nhiều cháu náo náo nhiệt nhiệt, đây chính là mong muốn thường tình của con người.
Từ sau khi hai đứa chia tay, Phong phu nhân cũng chưa có đi thăm qua Kê Thanh, nhưng lúc nãy được tin Kê Thanh sắp sinh, bà và chồng không thể nào ngủ được, nửa đêm hai người liền chạy đến bệnh viện, rất nóng lòng chờ được ôm đứa cháu trai này.
Một lần nữa Phong Cẩm Thành bưng chén canh lên, thổi thổi cho nguội bớt, đưa đến miệng của Kê Thanh, mắt Kê Thanh đảo qua nhìn mẹ chồng một cái, thấy mặt bà có chút đỏ, Kê Thanh liền đưa tay ra :"Để em tự ăn là được."
Phong Cẩm Thành không cho, kiên quyết đưa đến miệng Kê Thanh :"Em đừng lãng phí hơi sức nữa, lát nữa còn phải sinh con, để anh đút cho em ăn."
Nhìn bộ dáng của Cẩm Thành lúc này, cũng khiến cho mẹ Phong ngây ngẩn ra một lúc, bất quá thấy con dâu không được tự nhiên, bà chỉ cười cười, liền tìm cớ lui khỏi phòng bệnh.
Kê Thanh không khỏi trừng mắt liếc Phong Cẩm Thành một cái, nhỏ giọng nói :"Ở trước mặt mẹ, anh làm cái gì thế?"
Phong Cẩm Thành nhìn bộ dáng của vợ như vậy, hắn không khỏi hôn lên mặt của Kê Thanh một cái :"Nói như vậy là không đúng, em vất vả sinh con cho anh, anh hầu hạ em có một chút thì có sao đâu, cũng là chuyện bình thường thôi, anh nói cho em biết, em đừng thấy ba của anh cả ngày nghiêm nghị mặt than mà không có nha, đóng cửa phòng lại thì cũng hầu hạ và giúp mẹ rửa chân giống như anh bây giờ vậy đó ..."
Kê Thanh không thể nhịn được cười rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại khơi lên một trận đau bụng khác, chờ trận đau này đi qua, Kê Thanh cố gắng ăn hết một bát canh, đồng thời cũng nói với Phong Cẩm Thành :"Lát nữa em vào phòng sinh rồi, anh đừng vào cùng nhé."
Phong Cẩm Thành không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt đề nghị của cô :"Không được, lúc em sinh Tiểu Tuyết, anh không ở bên cạnh em, nhưng bây giờ anh muốn được đi cùng em." Giọng nói cũng rất kiên quyết, bộ dáng không muốn thương lượng thêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kê Thanh liền trầm xuống, nổi giận nói :"Nếu anh vào cùng em, có tin là em sẽ không sinh nữa không."
Vợ của hắn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc, rất giống sẽ liều mạng với hắn vậy, Phong Cẩm Thành nhất thời không biết làm sao.
Phong Cẩm Thành nháy mắt mấy cái, lại thấp giọng dụ dỗ :"Vợ ơi, cả người của em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, chưa sờ và chưa hôn qua chứ, đến nước này thì còn gì mà ngượng ngùng nữa..."
Mặt Kê Thanh đỏ bừng :"Dù sao em cũng sẽ không cho anh đi vào."
"Được rồi, được rồi, không cho anh vào thì anh sẽ chờ ở bên ngoài có được không?" Vợ chồng son vừa thỏa thuận xong, bụng của cô truyền đến một trận đau rất kịch liệt, đến như gió bão thổi quét vậy, đau đến nỗi Kê Thanh suýt ngất xỉu, Phong Cẩm Thành vội vàng chạy đi gọi người.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra, sau đó nói :"Cửa mình đã mở được ba phân rồi có thể đưa vào phòng sinh được rồi." Kê Thanh không chút do dự bỏ tay của Phong Cẩm Thành ra, cô bị hộ lý đẩy vào phòng sinh.
Để lại Phong Cẩm Thành ở ngoài cửa đứng ngồi không yên, hắn nghe nói phụ nữ sinh con sẽ rất đau, vợ của hắn bộ dáng nhu nhược bé nhỏ như vậy là sao có thể chịu được.
Mẹ Phong bước đến túm lấy Phong Cẩm Thanh ấn hắn ngồi xuống cái ghế chờ :" Con bình tĩnh một chút đi! Dì Lý nói vợ con không sao đâu, chỉ là sinh con thôi, có người phụ nữ nào mà không trải qua chứ, nếu biết vợ mình chịu khổ thì về sau con đừng chọc tức nó là được, lúc này có sốt ruột cũng vô dụng thôi."
Phong Cẩm Thành ngồi không được 1 phút lại đứng lên, ở trước cửa phòng sinh lo lắng đi tới đi lui, được một lúc lại nghỉ chân lắng tai nghe, nhưng hắn cũng không nghe được động tĩnh gì cả, hắn không biết là phòng này được cách âm tốt hay là Kê Thanh chịu đựng không nổi mà ngất rồi.
Nhìn bộ dáng đó của hắn, ba Phong và mẹ Phong cũng không khỏi lắc đầu bật cười, đứa con này luôn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, rốt cục cũng có lúc giống như một đứa trẻ, cũng may đứa nhỏ trong bụng cũng biết ba của nó đang ở ngoài lo lắng, cho nên Kê Thanh vào phòng sinh không đến một giờ liền thuận lợi sinh ra, thời điểm tiếng khóc rất to và rõ cất lên truyền ra, Phong Cẩm Thành vui mừng vội vàng đứng dậy suýt nữa thì ngã quỵ, vẫn là ba Phong bình tĩnh hướng dẫn hắn :"Mẹ tròn con vuông, đã ổn định rồi, con mau chạy đi xem vợ của con đi!"
Phong Cẩm Thành thấy vợ hắn được đẩy ra, hắn vội vàng xông lên, rất nhanh nắm chặt lấy tay của Kê Thanh, mà lúc này tay của Kê Thanh vô lực đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như không còn máu vậy, Kê Thanh mệt mỏi cố mở mắt ra nhìn hắn một cái, rồi nhẹ nhàng nói :"Anh hãy hứa với em, đừng bỏ lại mẹ con em nhé..."
Phong Cẩm Thành sửng sốt, áy náy trong lòng như ngàn con sóng đang cuồn cuộn chảy lên, bây giờ hắn mới hiểu, tuy là bình thường vợ của hắn không nói ra, nhưng cô lại luôn nghĩ đến căn bệnh nan y mà hắn bịa đặt ra.
Phong Cẩm Thành đột nhiên phát hiện, lời nói dối này rất khó mà xử lý toàn vẹn được, nếu như hắn thẳng thắn nói cho Kê Thanh biết thì có thể nhận được sự khoan hồng hay không, huống chi hắn chỉ gạt Kê Thanh có một chuyện này mà thôi, hắn nghĩ nếu như hắn thẳng thắn thú tội, thì chắc chắn Kê Thanh sẽ không tha thứ cho hắn, mặc dù cô không cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ nhưng chắc cũng sẽ không đến nỗi nào đâu.
Chỉ suy nghĩ như vậy, nhưng Phong Cẩm Thành thiện lương vừa mới vừa xuất hiện, thì liền bị Phong Cẩm Thành xảo quyệt đánh bại, không những thế mà còn một ngụm nuốt vào trong bụng luôn.
Cho nên Diệp Trì thường nói, thằng nhãi Cẩm Thành này là tên đại gian thương tim độc tay độc, đối với với vợ cũng có thể tìm mọi cách và còn tính kế lừa gạt thì nói chi là đối với người ngoài, cũng không khó hiểu vì sao việc buôn bán của hắn càng ngày càng phát triển.
Nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính, cũng có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn và bị vạch trần. Phong hồ ly, ngươi đừng vội đắc ý , sẽ không hay ho đâu!
( diepdiep : muốn biết đuôi cáo của Phong Cẩm Thành sẽ bị vạch trần như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ . . .)
Danh sách chương