Phong Cẩm Thành nghỉ phép ba ngày sau đó đưa Kê Thanh đi biển, ba ngày trôi
qua, trừ cái giường lớn và gian phòng tổng thống của khách sạn ra, mấy
ngày đó Kê Thanh chẳng được đi đâu cả, phong cảnh đẹp như thế nào cô
cũng không được thấy.
Nói như vậy cũng không được, phải nói là cô bị Cẩm Thành bắt tăng ca cả đêm đến tảng sáng mới được nghỉ, lúc đó cô còn chưa đi vào giấc ngủ, khi đó cô cũng nhìn thấy ánh bình minh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khi đó đại não cùng thân thể đã mệt rã rời, không có tâm tư càng không còn sức lực mà ra ngoài thưởng thức cảnh mặt trời mọc.
Đến ngày thứ tư, rốt cuộc Kê Thanh cũng không thể chịu được nữa, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế Phong Cẩm Thành, nếu anh còn không cho cô đi ra ngoài thì cô liền về nhà, đây mà cũng được coi là nghỉ phép sao? Thấy vợ ra lệnh cưỡng chế như vậy, bản thân cũng thấy mình nên vì cuộc sống gia đình hạnh phúc sau này mà chiều theo ý vợ, ngay hôm đó đồng chí Phong Cẩm Thành liền dẫn vợ đi ra ngoài ngắm cảnh.
Hai người họ ở trong khách sạn cũng là một biệt thự độc lập, có bãi biển riêng, tính tư mật và riêng tư rất mạnh, hai người đi chân không trên bờ cát, cũng không lo bị du khách khác quấy rầy, rất hài lòng.
Tay của Phong Cẩm Thành xách theo hai đôi giầy, chân của Kê Thanh chậm rãi dẫm lên cát mà đi về phía trước, lúc này vợ của anh vui mừng như một cô bé vậy, ở trên bờ cát chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng xoay người lại nhặt vỏ sò vỏ ốc trên bờ cát, gió biển thổi vào khiến váy trắng như tuyết cùng mái tóc dài của cô tung bay trong gió, lúc này đây trời lam biển biếc giống như đang xen lẫn vào nhau vậy, hình ảnh thuần khiết rất đẹp.
Trong lòng Phong Cẩm Thành chợt thấy mềm mại, từ sau khi vợ anh trở về, anh cũng cảm thấy mình trở nên cảm tính rất nhiều, đồng thời cũng cảm nhận được hạnh phúc chân chính mới là gì.
Kê Thanh chạy tới đứng trước mặt anh, đem cái xô nhỏ ở trong tay cho anh xem: “Phong Cẩm Thành, anh xem em lượm được rất nhiều vỏ sò và vỏ ốc, về nhà em sẽ sỏ lại thành một sợi dây chuyền.” Nụ cười của cô rực rỡ như vậy khiến Phong Cẩm Thành không tự chủ được mà cúi đầu, bắt được nụ cười này đồng thời đem câu nói kế tiếp của cô nuốt vào trong bụng.
Phong Cẩm Thành vừa bắt đầu dịu dàng hôn, loại dịu dàng này rất thoải mái khiến cho Kê Thanh hết sức động tình, Phong Cẩm Thành rất ít khi dịu dàng hôn cô, trên thực tế đều là hôn cô một cách hung ác, hận không đem cô nuốt cả vào trong bụng, vì vậy lúc này anh dịu dàng, Kê Thanh cũng bất giác mà đắm chìm vào trong cảm giác đê mê đó.
Cái xô nhỏ trong tay cô rơi xuống trên bờ cát, đồng thời vỏ sò cùng vỏ ốc ở trong xô cũng đổ ra, sóng biển lăn tăn xô vào bờ, trong nháy mắt cuốn những vỏ ốc biến mất không còn thấy đâu nữa... Kê Thanh phối hợp, để nụ hôn này bừng cháy lên, váy của Kê Thanh bị Cẩm Thành cởi ra, sau đó ném ra biển... Kê Thanh cảm thấy sóng biển cùng cát dưới chân không ngừng nô đùa, nước biển ấm áp không ngừng cọ rửa thân thể của hai người...
Từ nước biển ấm áp, Kê Thanh cảm thấy loại kích tình này không giống như những lần trước, bên tai truyền đến tiếng sóng biển, khiến hơi thở của hai người phập phồng theo tiết tấu của sóng biển, sục sôi giống như một khúc hòa âm vậy... Nụ hôn của Phong Cẩm Thành mang theo chút vị mặn của nước biển, động tác cũng giống con người anh vậy rất mạnh mà kịch liệt, thật nhanh quyến rũ cô, xâm nhập vào trong cơ thể cô...
Kê Thanh cảm thấy bản thân mình cũng bị nhiễm tật xấu của Phong Cẩm Thành, loại dã hợp trên bờ biển này thế nhưng lại khiến cho cô cảm thấy hết sức kích thích, hơn nữa một chút xấu hổ cũng không cảm thấy, cái hang động trống không trong cơ thể cô như dần dần được lấp đầy, móng tay của cô giữ chặt sống lưng của anh, như muốn bấm vào trong da thịt của anh, từ trong cổ họng cô tràn ra tiếng rên rỉ, nhưng lại bị Cẩm Thành khóa môi nuốt xuống, nếu có sót lại cũng bị sóng biển cuốn trôi đi... Cô giống như một con cá lớn mắc cạn vậy, ngước đầu thở hổn hển... Nhưng cô lại muốn được nhiều hơn, nhanh hơn, ra sức hơn nữa... Những thứ này từ trong miệng cô thốt ra một cách tự nhiên như vậy, đi vào trong lỗ tai của Phong Cẩm Thành, khiến cho Phong Cẩm Thành càng thêm hứng thú...
Anh xoa nắn cái mông của cô, ra sức như vậy, nâng cái hông của cô lên, để cho cô cùng mình càng thêm chặt chẽ hơn, mỗi một lần anh tiến vào dường như muốn chạm vào nơi sâu nhất trong linh hồn của cô... Nụ hôn từ khóe miệng cô đi xuống, rơi lên trên cổ Kê Thanh, nóng bỏng như nước biển đang bị thiêu đốt vậy, trong nháy mắt mơ hồ cảm thấy loại đỉnh vui vẻ như bao phủ lấy hai người... Tốc độ cũng theo nước biển mà tăng nhanh, đạt tới độ cao nhất định liền chậm rãi đi xuống...
Phong Cẩm Thành ôm lấy vợ của anh, ngồi trên một khối nham thạch ở bên bờ biển, trên người Kê Thanh được bao bọc bởi một cái khăn tắm thật to, ở bên trong lại không có mặc gì, sau khi kích tình đã lùi đi, cô thấy có chút mệt mỏi nên tựa vào trong ngực của anh, gương mặt cô đỏ bừng, giống như ông mặt trời đang lặn ở phía chân trời kia: “Vợ ơi, em xem...”
Kê Thanh miễn cường mở mắt ra, trong lòng không khỏi bị chấn động, nơi xa ở cuối chân trời, ánh nắng hoàng hôn phủ kín cả một góc trời, nước biển cũng nhuộm thành một mảnh màu đỏ sáng chói như màu máu, mặt trời chậm rãi lặn, để lại cảnh sắc có chút thần bí, ánh sáng cực thịnh qua đi thay vào đó là ánh nắng suy yếu, càng ngày càng nhạt, cuối cùng là chìm vào biển rộng, chỉ còn lại tiếng sóng biển cuồn cuộn xô đẩy nhau.
Trước đây Kê thanh rất thích ngắm mặt trời mọc, cô cảm thấy khi ngắm mặt trời mọc có thể mang lại chút hy vọng cho người nào đó, nhưng mà lúc này đây cô chợt phát hiện, thì ra hoàng hôn cũng giống như vậy, chỉ cần bên cạnh là người đàn ông mình yêu thương, thì mặc kệ là mặt trời mọc hay là mặt trời lặn, thủy triều lên hay thủy triều xuống, cuộc sống sẽ đều là ánh sáng và tràn ngập hy vọng, giống như cô cùng Phong Cẩm Thành hiện tại vậy.
Có lẽ trên thế gian còn có rất nhiều nam nữ với những kiểu yêu không giống nhau, nhưng khi tình yêu đã đến, chắc chắn họ cũng sẽ không giấu giếm mà sẽ tiến lên, khi đó họ mới có được hạnh phúc, mới là đạt được tình yêu chân chính...
Nói như vậy cũng không được, phải nói là cô bị Cẩm Thành bắt tăng ca cả đêm đến tảng sáng mới được nghỉ, lúc đó cô còn chưa đi vào giấc ngủ, khi đó cô cũng nhìn thấy ánh bình minh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khi đó đại não cùng thân thể đã mệt rã rời, không có tâm tư càng không còn sức lực mà ra ngoài thưởng thức cảnh mặt trời mọc.
Đến ngày thứ tư, rốt cuộc Kê Thanh cũng không thể chịu được nữa, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế Phong Cẩm Thành, nếu anh còn không cho cô đi ra ngoài thì cô liền về nhà, đây mà cũng được coi là nghỉ phép sao? Thấy vợ ra lệnh cưỡng chế như vậy, bản thân cũng thấy mình nên vì cuộc sống gia đình hạnh phúc sau này mà chiều theo ý vợ, ngay hôm đó đồng chí Phong Cẩm Thành liền dẫn vợ đi ra ngoài ngắm cảnh.
Hai người họ ở trong khách sạn cũng là một biệt thự độc lập, có bãi biển riêng, tính tư mật và riêng tư rất mạnh, hai người đi chân không trên bờ cát, cũng không lo bị du khách khác quấy rầy, rất hài lòng.
Tay của Phong Cẩm Thành xách theo hai đôi giầy, chân của Kê Thanh chậm rãi dẫm lên cát mà đi về phía trước, lúc này vợ của anh vui mừng như một cô bé vậy, ở trên bờ cát chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng xoay người lại nhặt vỏ sò vỏ ốc trên bờ cát, gió biển thổi vào khiến váy trắng như tuyết cùng mái tóc dài của cô tung bay trong gió, lúc này đây trời lam biển biếc giống như đang xen lẫn vào nhau vậy, hình ảnh thuần khiết rất đẹp.
Trong lòng Phong Cẩm Thành chợt thấy mềm mại, từ sau khi vợ anh trở về, anh cũng cảm thấy mình trở nên cảm tính rất nhiều, đồng thời cũng cảm nhận được hạnh phúc chân chính mới là gì.
Kê Thanh chạy tới đứng trước mặt anh, đem cái xô nhỏ ở trong tay cho anh xem: “Phong Cẩm Thành, anh xem em lượm được rất nhiều vỏ sò và vỏ ốc, về nhà em sẽ sỏ lại thành một sợi dây chuyền.” Nụ cười của cô rực rỡ như vậy khiến Phong Cẩm Thành không tự chủ được mà cúi đầu, bắt được nụ cười này đồng thời đem câu nói kế tiếp của cô nuốt vào trong bụng.
Phong Cẩm Thành vừa bắt đầu dịu dàng hôn, loại dịu dàng này rất thoải mái khiến cho Kê Thanh hết sức động tình, Phong Cẩm Thành rất ít khi dịu dàng hôn cô, trên thực tế đều là hôn cô một cách hung ác, hận không đem cô nuốt cả vào trong bụng, vì vậy lúc này anh dịu dàng, Kê Thanh cũng bất giác mà đắm chìm vào trong cảm giác đê mê đó.
Cái xô nhỏ trong tay cô rơi xuống trên bờ cát, đồng thời vỏ sò cùng vỏ ốc ở trong xô cũng đổ ra, sóng biển lăn tăn xô vào bờ, trong nháy mắt cuốn những vỏ ốc biến mất không còn thấy đâu nữa... Kê Thanh phối hợp, để nụ hôn này bừng cháy lên, váy của Kê Thanh bị Cẩm Thành cởi ra, sau đó ném ra biển... Kê Thanh cảm thấy sóng biển cùng cát dưới chân không ngừng nô đùa, nước biển ấm áp không ngừng cọ rửa thân thể của hai người...
Từ nước biển ấm áp, Kê Thanh cảm thấy loại kích tình này không giống như những lần trước, bên tai truyền đến tiếng sóng biển, khiến hơi thở của hai người phập phồng theo tiết tấu của sóng biển, sục sôi giống như một khúc hòa âm vậy... Nụ hôn của Phong Cẩm Thành mang theo chút vị mặn của nước biển, động tác cũng giống con người anh vậy rất mạnh mà kịch liệt, thật nhanh quyến rũ cô, xâm nhập vào trong cơ thể cô...
Kê Thanh cảm thấy bản thân mình cũng bị nhiễm tật xấu của Phong Cẩm Thành, loại dã hợp trên bờ biển này thế nhưng lại khiến cho cô cảm thấy hết sức kích thích, hơn nữa một chút xấu hổ cũng không cảm thấy, cái hang động trống không trong cơ thể cô như dần dần được lấp đầy, móng tay của cô giữ chặt sống lưng của anh, như muốn bấm vào trong da thịt của anh, từ trong cổ họng cô tràn ra tiếng rên rỉ, nhưng lại bị Cẩm Thành khóa môi nuốt xuống, nếu có sót lại cũng bị sóng biển cuốn trôi đi... Cô giống như một con cá lớn mắc cạn vậy, ngước đầu thở hổn hển... Nhưng cô lại muốn được nhiều hơn, nhanh hơn, ra sức hơn nữa... Những thứ này từ trong miệng cô thốt ra một cách tự nhiên như vậy, đi vào trong lỗ tai của Phong Cẩm Thành, khiến cho Phong Cẩm Thành càng thêm hứng thú...
Anh xoa nắn cái mông của cô, ra sức như vậy, nâng cái hông của cô lên, để cho cô cùng mình càng thêm chặt chẽ hơn, mỗi một lần anh tiến vào dường như muốn chạm vào nơi sâu nhất trong linh hồn của cô... Nụ hôn từ khóe miệng cô đi xuống, rơi lên trên cổ Kê Thanh, nóng bỏng như nước biển đang bị thiêu đốt vậy, trong nháy mắt mơ hồ cảm thấy loại đỉnh vui vẻ như bao phủ lấy hai người... Tốc độ cũng theo nước biển mà tăng nhanh, đạt tới độ cao nhất định liền chậm rãi đi xuống...
Phong Cẩm Thành ôm lấy vợ của anh, ngồi trên một khối nham thạch ở bên bờ biển, trên người Kê Thanh được bao bọc bởi một cái khăn tắm thật to, ở bên trong lại không có mặc gì, sau khi kích tình đã lùi đi, cô thấy có chút mệt mỏi nên tựa vào trong ngực của anh, gương mặt cô đỏ bừng, giống như ông mặt trời đang lặn ở phía chân trời kia: “Vợ ơi, em xem...”
Kê Thanh miễn cường mở mắt ra, trong lòng không khỏi bị chấn động, nơi xa ở cuối chân trời, ánh nắng hoàng hôn phủ kín cả một góc trời, nước biển cũng nhuộm thành một mảnh màu đỏ sáng chói như màu máu, mặt trời chậm rãi lặn, để lại cảnh sắc có chút thần bí, ánh sáng cực thịnh qua đi thay vào đó là ánh nắng suy yếu, càng ngày càng nhạt, cuối cùng là chìm vào biển rộng, chỉ còn lại tiếng sóng biển cuồn cuộn xô đẩy nhau.
Trước đây Kê thanh rất thích ngắm mặt trời mọc, cô cảm thấy khi ngắm mặt trời mọc có thể mang lại chút hy vọng cho người nào đó, nhưng mà lúc này đây cô chợt phát hiện, thì ra hoàng hôn cũng giống như vậy, chỉ cần bên cạnh là người đàn ông mình yêu thương, thì mặc kệ là mặt trời mọc hay là mặt trời lặn, thủy triều lên hay thủy triều xuống, cuộc sống sẽ đều là ánh sáng và tràn ngập hy vọng, giống như cô cùng Phong Cẩm Thành hiện tại vậy.
Có lẽ trên thế gian còn có rất nhiều nam nữ với những kiểu yêu không giống nhau, nhưng khi tình yêu đã đến, chắc chắn họ cũng sẽ không giấu giếm mà sẽ tiến lên, khi đó họ mới có được hạnh phúc, mới là đạt được tình yêu chân chính...
Danh sách chương