Quách Kỳ lắc đầu cười, nói: “Từ khi nào các cậu có tinh thần trọng nghĩa như vậy, giống như phải làm công tác dọn dẹp thành phố vậy.”

“Chuyện này không cần cậu quan tâm. Cậu chỉ cần nói, có đồng ý nhận vụ án này hay không?”

Quách Kỳ ‘Ân’ một tiếng, gãi đầu, lại hỏi Kim Tắc Thái: “Ai, ta nói, các cậu sao không điều tra nam hài kia trước? Cậu ta nếu thật là kẻ lừa đảo thì làm sao? Ta nói hai người các cậu, An Nhiên còn trẻ tuổi thì không nói, bên ngoài tùy tiện tin tưởng rồi kết bạn với người ta, nhưng sao cậu và lão Chu hai cái tên già đời rồi cũng còn nhẹ dạ dễ tin như vậy, thật là!”

Kim Tắc Thái mỉm cười, “Tôi tin cậu ta.”

Quách Kỳ vừa nghe nhất thời vẻ mặt không thể tin được: “Không phải Kim đại luật sư, cậu dễ dàng liền tin một người xa lạ như thế, cũng không giống cậu lắm.”

Kim Tắc Thái nhẹ nhàng nói: “Tôi nguyện ý tin tưởng cậu ta. Hơn nữa, tôi đang định theo đuổi cậu ấy.”

Lời này vừa được thốt ra, biểu tình của Quách Kỳ trong nháy mắt bất động, cái miệng hơi mở ra sửng sốt, sau một lúc y lộ ra sự buồn bực, bứt tóc, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Tình lữ khứ tử khứ tử.”

Kim Tắc Thái cười nhẹ, “Sao, thám tử Tiểu Quách, đồng ý giúp tôi chuyện này không?”

Quách Kỳ gật đầu: “Cậu đã nói như vậy, tôi có thể không giúp sao?”

“Vậy thì nhờ cậu rồi.”

Lúc này, Quách Kỳ đột nhiên vươn tay ra, lại xòe tay trước mặt Kim Tắc Thái. Hiểu ý của y, Kim Tắc Thái cười: “Ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu một phần, cậu cần gì cứ nói với tôi. Sau khi hoàn tất, tôi sẽ gửi cho cậu phần còn lại.”

Quách Kỳ lắc đầu: “Không được, tôi muốn tiền mặt.”

Kim Tắc Thái thấy Quách Kỳ giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi, cười, “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền mặt như thế. Sao đưa cho cậu được.”

Quách Kỳ vừa nghe xong, vuốt cằm nói: “Nga, quả nhiên là không giống, Kim đại luật sư lại hào phóng như vậy a.”

Kim Tắc Thái vừa bực vừa tức cười: “Uy, cậu đủ rồi nha.” Anh biết đây là Quách Kỳ chọc anh.

“Không được, tôi phải tăng giá.”

Thấy Quách Kỳ nếu cứ tiếp tục cũng không được tự nhiên, Kim Tắc Thái cười cười, nhận lời, “Thêm đi.”

“Mời tôi ăn cơm.”

Kim Tắc Thái lập tức gật đầu, “Hảo, không thành vấn đề.”

Quách Kỳ đứng lên, đến ghế sofa bên cạnh tìm kiếm trên đó một lúc, từ trong đống hỗn độn kéo ra một chiếc áo khoác nhăn nhúm, sau đó quay đầu lại nói với Kim Tắc Thái: “Đi, hiện tại muốn đi ăn cơm.”

“Hảo.”

Trong lúc ăn cơm, Kim Tắc Thái lại đem chuyện của Sở Tĩnh kể lại một lần nữa cho Quách Kỳ nghe. Quách Kỳ nghe xong, cắn đầu đũa một lúc, nói: “…Tôi vẫn cảm thấy người kia là kẻ lừa đảo.”

Kim Tắc Thái nghe xong, nhịn không được đập nhẹ vào gáy Quách Kỳ.

“Khẳng định là cậu gặp phụ huynh thì đối xử tốt, thấy sắc thì nổi lòng tham.” Quách Kỳ nhìn Kim Tắc Thái nói.

“Chờ đến khi cậu gặp, sẽ biết cậu ta có được hay không.? “Cậu cho tôi gặp mặt sao?” Quách Kỳ vừa nghe được, nhất thời hưng phấn, ngồi thẳng lưng lên truy vấn.

“Ân, cho cậu gặp. Bất quá hiện tại vẫn chưa đến lúc, phải đợi một thời gian nữa.”

“Chờ tôi điều tra xong rồi, cậu cho tôi gặp cậu ta, như thế nào?”

Kim Tắc Thái nghĩ nghĩ, tuy rằng không biết chuyện điều tra sẽ mất bao nhiêu thời gian, cũng không biết đến lúc đó, anh và Sở Tĩnh – người luôn giữa khoảng cách với anh, có thể hay không đã thân thiết hơn, nhưng anh vẫn đáp ứng: “Hảo, tới lúc có báo cáo điều tra, tôi dẫn cậu ta cùng đến.”

Nhìn chằm chằm giống như nghiên cứu Kim Tắc Thái một lúc rất lâu, ánh mắt khiến Kim Tắc Thái có điểm bất an. Người nam nhân này tướng mạo bình thường nhưng lại có ánh mắt lợi hại như chim ưng. Kim Tắc Thái không khỏi có ý muốn dời đi sự chú ý của Quách Kỳ, cười ha ha hỏi: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Quách Kỳ nghĩ nghĩ, cười phốc một tiếng, ánh mắt sắc bén chớp một cái biến mất, sau đó y nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Tình lữ khứ thế tử khứ tử.”

Kim Tắc Thái cũng cười, anh biết Quách Kỳ vẫn còn độc thân, nếu nháo như vậy cũng không hay, vì thế đối Quách Kỳ nói: “Đợi đến khi cậu được người ta…”

“Tình lữ khứ tử khứ tử đoàn…”

Thấy Quách Kỳ lảm nhảm, Kim Tắc Thái nhớ đến Sở Tĩnh vẫn chưa chịu ngước mắt nhìn anh, biểu tình thì có chút hờ hững, không khỏi cảm thấy u sầu.

Vẫn còn chưa phải là người yêu (tình lữ).

* * *

Sau khi chuyển vào nhà Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng thật sự bắt đầu tự hỏi con đường sau này của mình. Trong lòng cậu rất minh bạch, cho dù không cá cược với người khác để sống, cậu cũng sẽ không rời đi khu bar, cậu còn có tâm nguyện chưa hoàn thành. Hơn nữa Sở Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên từ khu bar, đối với nơi đó quen thuộc đến cực điểm, sự xa hoa trụy lạc của bóng đêm đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, không thể dễ dàng ngay lập tức liền tách ra được.

Nếu như vậy, sau này sẽ phải làm gì?

Nhớ ra vẫn còn thiếu tiền Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh đến tìm A Ken, nhờ y giúp đỡ giới thiệu một công việc mới.

“Cậu gần đây có chuyện gì?” nối những biểu hiện khác thường của Sở Tĩnh, A Ken không nhịn được hỏi.

“Không, không có gì.”

Với sự tình vẫn còn đang phải giải quyết trước mắt, Sở Tĩnh không khỏi nghĩ, cậu lo rằng sẽ có những chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Cậu quyết định đến khi chính thức trả hết nợ cho ngân hàng tư nhân, sẽ đem tin tốt nhất nói cho A Ken.

“Cậu muốn làm nhân viên phục vụ quán bar không?” A Ken biết, nếu chỉ đơn giản làm người phục vụ, cũng không kiếm được nhiều tiền.

“Tôi muốn kiếm thêm tiền.”

Biết Sở Tĩnh nợ rất nhiều tiền, A Ken nghĩ nghĩ nói: “Trừ phi đẩy mạnh tiêu thụ rượu, nếu không ở quán bar cũng không kiếm được quá nhiều tiền. Những người phục vụ ca tối, nếu gặp được người khách hào phóng, tiền boa sẽ nhiều hơn. Bất quá, quán bar bên kia so với bên đây phức tạp hơn, tôi e…”

A Ken lo lắng nhìn Sở Tĩnh. Khuôn mặt thanh niên tuấn tú, dáng người thon dài, làn da màu mật ong, đôi mắt đen láy trong suốt long lanh, như có thể nói. Trước đây, Sở Tĩnh chỉ thường lui đến những quán bar chuyên cá cược bi-a, đó là phạm vi gần như cố định, phải gặp mấy người hay rầy rà tương đối ít hơn một chút. Nhưng nếu đến hộp đêm, chỉ sợ càng gặp thêm nhiều phiền phức, cậu lại không có chỗ dựa vững chắc có thể bảo hộ được cậu.

Sở Tĩnh để ý thấy ánh mắt quan tâm lại băn khoăn của A Ken, cậu hiểu được sự băn khoăn của y, nghĩ nghĩ, nhưng Sở Tĩnh vẫn gật đầu: “Không sao, tôi sẽ tận lực kiềm chế.”

A Ken nhịn không được ấp úng nói: “Tiểu Tĩnh, cậu nên biết, mấy thiếu gia trong câu lạc bộ kỳ thật chính là…”

Sở Tĩnh biết A Ken muốn nói gì, cậu chỉ cười cười, thấp giọng nói: “Tôi đâu đến đó để chơi.”

Tuy Sở Tĩnh nói như thế, nhưng A Ken vẫn thầm lo lắng thay cho cậu.

“Tôi hỏi giúp cậu một câu, số lượng nhân viên vẫn không cố định, thường xuyên nhận người, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức. Cậu chờ điện thoại của tôi.”

Quả nhiên, ngày hôm sau Sở Tĩnh liền nhận được điện thoại của A Ken. Đến gặp người quản lý, Sở Tĩnh xin được làm việc vào ca đêm.

“Không cần gấp như vậy a. “ Nghe Sở Tĩnh nói cậu muốn đi làm ngay, A Ken kinh ngạc.

“Đi làm sớm một chút để làm quen điều kiện xung quanh cũng tốt.” Sở Tĩnh nói vậy, nguyên nhân thực tế cậu trong lòng biết rõ ràng. Buổi tối ở nhà, tất nhiên ít nhiều sẽ cùng với luật sư kia, Sở Tĩnh không muốn vậy. Cá cược bi-a, không phải lúc nào cũng có ‘độ’, mà hiện tại bắt buộc phải đi làm. Danh chính ngôn thuận ra khỏi nhà buổi tối, Sở Tĩnh cảm thấy an tâm, nếu luật sư kia có hỏi, cậu có cái để trả lời.

“Chỗ này cách quán bar anh làm cũng gần, rảnh tôi sẽ đến thăm anh.”

A Ken gật đầu dứt khoát, “Ân, cậu khi tan ca cũng có thể đến tìm tôi, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya.”

“Hảo.” Sở Tĩnh nhìn A Ken, mỉm cười.

Nhìn khuôn mặt Sở Tĩnh tươi cười không dễ dàng gì cậu ta để lộ ra, A Ken giật mình, dù sao y khẳng định gần đây đã xảy ra chuyện gì với Sở Tĩnh.

Người phục vụ mới đến trong hộp đêm cũng không bị để ý nhiều. Người cũ nhìn người mới đến, khó tránh khỏi khiêu khích nói mấy câu, hoặc hỏi đông hỏi tây, Sở Tĩnh vẫn như trước cúi đầu nhẫn nhịn, cũng không nói nhiều hơn một câu. Sau vài ngày cũng không còn người nào đến trêu chọc cậu, người nào làm việc của người đó.

Trưởng ca đối Sở Tĩnh luôn trầm mặc lại nghe lời rất vừa lòng, nhưng cũng đối với khuôn mặt không chút thay đổi của cậu cũng không thích lắm.

“Cười chào hỏi một cái a. Khách đến là muốn vui vẻ, khuôn mặt tươi cười đón chào là lẽ thường, cậu có biết hay không?”

Nghe trưởng ca nói thế, Sở Tĩnh ngẩng đầu suy nghĩ, lại cúi đầu: “Tôi cười không được.”

“Ai nha, cậu chỉ cần nghĩ bọn họ đến đây để vung tiền ra là được rồi. Đến chỗ này đều là những người có tiền, cậu cười một cái, khách hài lòng thì sẽ thưởng nhiều hơn cho cậu.”

Sở Tĩnh một mực lắc đầu, trưởng ca cũng không biết làm gì hơn. Nếu nói Sở Tĩnh lúc nào cũng xụ mặt xuống, dùng khuôn mặt lãnh đạm đối với khách, thì cũng không chính xác lắm, Sở Tĩnh chỉ không giống mấy người khác, lúc nào vẻ mặt cũng tươi cười nịnh nọt.

Trưởng ca nói không được, chỉ có thể buông tha, nhưng sau lưng Sở Tĩnh thì trách mắng: “Uổng phí một đôi mắt hoa đào, cũng không biết câu nhân. Nếu thông minh, đã sớm câu được một con cá lớn.”

Những nhân viên khác thấy Sở Tĩnh như vậy, biết cậu không uy hiếp gì được bọn họ, tự nhiên cũng không đem Sở Tĩnh trở thành đối thủ.

Một tuần cứ như vậy yên bình trôi qua.

Không nghe Kim Tắc Thái nhắc gì đến tin tức liên quan đến ngân hàng tư nhân ngầm. Sở Tĩnh biết Chu Minh Nghĩa cho cậu vay tiền để trả nợ, như vậy thì, tiền đâu? Rốt cuộc là khi nào trả?

Hiện tại thời gian ở chung của hai người họ gần như không có, Kim Tắc Thái đúng chín giờ sáng đi chiều năm giờ về, mà Sở Tĩnh là bảy giờ tối đi ba giờ sáng về, vì vậy Sở Tĩnh chọn một sáng sớm, trước khi Kim Tắc Thái đi làm để hỏi anh.

Buổi sáng, nghe tiếng Kim Tắc Thái đi lại trong phòng, Sở Tĩnh âm thầm chú ý, đến khi ước chừng Kim Tắc Thái đã rửa mặt xong, lúc đang ăn sáng, cậu liền bước ra gặp anh.

“Tôi có thể hay không hỏi anh một vấn đề?”

Nhìn thấy Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Từ khi Sở Tĩnh chính thức chuyển vào đây sống, bọn họ cơ hồ không chạm mặt. Có cảm giác Sở Tĩnh hình như muốn tránh né, Kim Tắc Thái cũng không quá để ý. Quen thuộc, cũng cần qua một thời gian dài.

“Tri vô bất ngôn.”

Nhìn khuôn mặt mỉm mỉm cười của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh luôn có cảm giác “Anh ta đang đùa giỡn mình”. Đúng là so với đối phương nhỏ tuổi hơn, nhưng thái độ Kim Tắc Thái như vậy khiến cậu không thích.

“Chu tiên sinh đáp ứng cho tôi mượn tiền để trả khoản nợ của ngân hàng tư nhân, tôi muốn biết sự việc tiến hành như thế nào rồi.”

“Nga, chuyện kia,” Kim Tắc Thái cười cười, nói: “Chi phiếu của Minh Nghĩa tôi đã nhận được, tôi đang giữ. Chuyện điều tra ngân hàng tư nhân ngầm kia vẫn chưa xong, đợi đến khi nhận được báo cáo điều tra, sẽ cùng cậu đi trả.”

Đối phương nói rõ ràng, Sở Tĩnh nhất thời trầm mặc.

Kim Tắc Thái tiếp tục nói: “Tư liệu về chủ ngân hàng tư nhân ngầm kia của cậu quá ít, phải điều tra lại từ đầu, cần mất một chút thời gian, đừng nôn nóng.”

Sở Tĩnh gật gật đầu, vừa định rời đi, lại thấy nảy sinh một vấn đề: “Ai, là ai điều tra?”

“Tôi nhờ thám tử tư.”

Sở Tĩnh vừa nghe xong, nhất thời nhướng mắt lên nhìn Kim Tắc Thái, cậu không nghĩ đến cư nhiên phải nhờ đến thám tử tư.

Để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười rồi giải thích: “Tôi mời thám tử tư điều tra sẽ thuận tiện hơn. Chuyện này cũng không thể nhờ cảnh sát. Tôi ủy thác cho một người đáng tin, tôi tin năng lực làm việc của y, cũng xin cậu tin tưởng y.”

Sở Tĩnh cúi đầu. Luật sư này khi nói chuyện có một sự hấp dẫn, từ ngữ khí đến thái độ, chỉ mấy câu vô cùng đơn giản lại khiến người ta tín phục (tin tưởng và nghe theo). Mỗi khi hai người nói chuyện, Sở Tĩnh vốn không quá thích Kim Tắc Thái, cũng cảm thấy tư tưởng trong lòng có sự thay đổi.

Anh hình như cũng không quá đáng ghét như vậy. Cũng không quá giống cá mập.

Thấy Sở Tĩnh cúi đầu không nói, Kim Tắc Thái cười: “Muốn hay không cùng nhau ăn sáng?”

Một câu nói làm thức tỉnh người đang trầm tư, Sở Tĩnh vội vàng đáp: “Không, không cần.”

“Mấy ngày nay cũng chưa hỏi thăm gì cậu, có thể nói cho tôi biết cậu đang làm gì được không?”

“Tôi tìm được một công việc mới khác, làm ca đêm.” Sở Tĩnh đáp.

“Nga,” Kim Tắc Thái tránh không khỏi liếc nhìn Sở Tĩnh một cái. Nguyên lai nam hài lấy cá cược làm nghề nghiệp đã tìm một công việc chính thức. Anh có thể đoán Sở Tĩnh tìm được loại công việc gì, nhưng thấy đối phương không nói thẳng, cũng không hề truy vấn tiếp.

“Hiện tại cậu vừa tan ca không bao lâu, đi ngủ đi.” Kim Tắc Thái cười nói.

Sở Tĩnh cúi đầu bước đi.

Buổi tối, Duẫn An Nhiên đi làm ra liền chạy đến quán bar tìm Sở Tĩnh, cậu tìm đến Sở Tĩnh tán gẫu, cũng muốn biết tình hình gần đây của Sở Tĩnh. Sở Tĩnh xin phép trưởng ca đêm của câu lạc bộ ra ngoài một lát, đến quán bar A Ken làm gặp Duẫn An Nhiên.

Thấy Sở Tĩnh mặc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng, đeo một chiếc nơ đen, Duẫn An Nhiên không nhịn được hỏi: “Tiểu Tĩnh, ngươi ăn mặc như vậy là đang làm việc gì?”

“Phục vụ.” Sở Tĩnh nói qua loa. Cậu không muốn Duẫn An nhiên vì công việc trong hộp đêm mà lo lắng, nên chỉ nói như vậy.

“Không đánh bi-a?” Duẫn An Nhiên hỏi.

Sở Tĩnh cười, “Có ‘độ’ đương nhiên sẽ chơi. Kiếm được tiền thì vì sao lại không. Tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền thêm một chút.”

“Không cần quá vất vả.” Duẫn An Nhiên quan tâm.

“Không vất vả.”

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Sở Tĩnh, Duẫn An Nhiên không khỏi có chút đau lòng.

“Sẽ tìm một công việc khác chứ, nếu cứ làm ban đêm liên tục như vậy đối với thân thể không tốt.”

Sở Tĩnh gật đầu, “Ân, tôi biết rồi. Tôi sẽ để ý tìm một công việc thích hợp.”

“Tôi cũng sẽ tìm giúp cậu.” Duẫn An Nhiên nhiệt tình nói.

“Cám ơn cậu đã giúp tôi.” Sở Tĩnh xúc động.

Duẫn An Nhiên cười, “Cậu không cần nói như vậy, kỳ thật tôi đâu có làm gì. Nếu phải nói cảm ơn, cậu nên cảm ơn bọn họ nhiều hơn nữa.” Theo như lời Duẫn An Nhiên, ‘bọn họ’ có ý muốn nói đến Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái.

“Không, tôi muốn thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, bọn họ cũng không biết tôi, lại càng không ra tay giúp đỡ.” Sở Tĩnh nghĩ sao nói vậy, không có Duẫn An Nhiên, cậu căn bản cũng không thể kết bạn với Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái.

“Nếu nói như vậy, tôi cũng phải cảm ơn bọn họ.” Duẫn An Nhiên cười nói.

Vừa uống bia, Duẫn An Nhiên vừa hỏi chuyện về ngân hàng tư nhân kia, Sở Tĩnh đem mấy lời của Kim Tắc Thái thuật lại cho cậu nghe.

“Còn phải chờ một thời gian nữa a.” Duẫn An Nhiên không khỏi thở dài, y vẫn cảm thấy chỉ cần đưa chi phiếu ra trả nợ là được rồi.

“Kim luật sư nói, phải như vậy mới được.”

Duẫn An Nhiên nghĩ nghĩ, “Thêm nữa, anh ấy nói trả tiền thì rất dễ, chỉ sợ sau đó đối phương vẫn cứ dây dưa với cậu, ảnh hưởng đến cuộc sống, công việc mới. Mọi việc ổn thỏa cũng tốt.”

Sở Tĩnh cũng đồng ý: “Đúng vậy, cậu coi, mấy tay chân cấp thấp, cùng lăn lộn vài năm, sau khi tìm được một công việc mới, vẫn bị đồng bọn cũ dây dưa không dứt, kết quả lại một lần nữa bị kéo xuống, cũng không phải chưa xảy ra.”

“Chuyện này chậm một chút cũng không sao.” Đến lúc này, Duẫn An Nhiên nhớ đến một vấn đề khác, “Tiểu Tĩnh, cậu sống chung với Kim đại ca ra sao? Ở nhà anh ta có quen không?”

Sở Tĩnh ngẩn ra, lập tức hơi hơi chột dạ cúi đầu, một lúc sau mới trả lời: “…Quen.”

“Anh ta, ách, như thế nào, có ở chung được hay không?”

Sở Tĩnh nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, nhất thời cảm thấy mặt có chút nóng lên, hoàn hảo đèn ở quán bar hơi tối, Duẫn An Nhiên nhìn không thấy.

“… Ở chung rất tốt.” Nói là nói như vậy, kỳ thật Sở Tĩnh biết, một tuần vừa qua căn bản cậu và Kim Tắc Thái không chạm mặt nhau.

“Tôi sợ cậu ở cùng người lạ không quen, bất quá Kim đại ca không phải người ngoài, có thể quan tâm cậu. Nếu để cậu cho người ngoài nào khác, tôi lại càng không yên tâm.” Duẫn An Nhiên cười nói, “Cậu nếu thật sự ở không quen, thì chuyển đến nhà tôi.”

Sở Tĩnh vội vàng cự tuyệt: “Không, không cần.”

“Cáp, nguyên lai là nguyện ý ở cùng Kim đại ca.”

Duẫn An Nhiên đùa một câu khiến trong lòng Sở Tĩnh càng thêm rối, cúi đầu cầm cái ly không hé răng.

Trước khi chia tay, Duẫn An Nhiên suy nghĩ, muốn nói rõ hết tâm tư với Sở Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, kỳ thật tôi không muốn cậu tiếp tục cá cược ăn tiền. Tôi thật sự lo lắng cho cậu, sợ cậu bị người khác khi dễ.”

Biết Duẫn An Nhiên luôn hy vọng mình có thể thoát ly cuộc sống cũ, đi vào nề nếp, Sở Tĩnh cười, vươn tay vỗ vỗ lên vai Duẫn An Nhiên, “Tôi biết rồi. Cám ơn cậu.”

“Tôi sợ có người tìm cậu rồi lại gây phiền phức.”

“Tôi sẽ chú ý.”

Tiễn Duẫn An Nhiên lên xe taxi, Sở Tĩnh đứng cạnh lề đường, quay đầu nhìn lại đèn neon đang tỏa sáng của quán bar, nở nụ cười. Nếu Duẫn An Nhiên biết cậu không chỉ vẫn cá cược để sống, thậm chí còn vào hộp đêm làm việc, sẽ càng lo lắng hơn đi. Không, sẽ không còn bao lâu nữa, Sở Tĩnh tự nói với mình. Chỉ cần chuyện về bọn cho vay kia kết thúc, cậu sẽ bắt đầu tìm một công việc mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện