Căn tin đại học y A.

"Giang Tự, tôi có câu hỏi!" Đường Khả nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục bên cạnh, hỏi anh: "Vì sao gần đây cậu ta cứ đi theo chúng ta vậy?"

Giang Tự uống một ngụm canh xương sườn nhưng chỉ có củ cải không có xương sườn, lạnh lùng lắc đầu.

1

Thẩm Phương Dục gắp đùi gà trong khay của mình bỏ vào chén của Giang Tự, nói với Đường Khả: "Tôi đang theo đuổi em ấy, cậu nhìn không ra à?"

Đường Khả chấn động hai giây, nhìn Giang Tự hỏi: "Thật hay giả vậy?"

Giang Tự thở dài một hơi: "Cậu ấy nói tôi là người yêu của cậu ấy vào mười năm sau."

"Đúng vậy." Thẩm Phương Dục bổ sung: "Hơn nữa Đường Khả cậu cũng xem như là ông mai của bọn tôi đấy."

Đũa của Đường Khả rớt xuống bàn làm nước thịt kho tàu bắn ra dính đầy người cậu ta.

Không chỉ Đường Khả ra, những bạn học trong khoa lâm sàng tám năm đều chú ý đến sự thay đổi của hai người.

Hai vị vua tranh giành từ trước đến nay đều ngứa mắt nhau, nửa câu cũng không muốn nói với nhau vậy mà giờ cùng đến cùng đi. Ngoại trừ việc ngủ riêng ở ký túc xá thì gần như dính chùm với nhau như hoà làm một, không thấy tách ra.

Mặc dù phần lớn thời gian đều là Thẩm Phương Dục đuổi theo sau Giang Tự, lải nhà lải nhải không biết nói cái gì. Nhưng Giang Tự bị làm phiền thỉnh thoảng cũng trả lời hai câu. Hai người đàn ông dáng người sêm sêm sóng vai đi cùng nhau, trông có chút hài hoà kỳ lạ.

Giang Tự không biết đã từ chối biết bao nhiêu lần, nhưng Thẩm Phương Dục cứ như nghe không hiểu vậy. Mỗi ngày Giang Tự mở cửa ký túc xá ra đều có thể thấy Thẩm Phương Dục cầm đồ ăn sáng dựa vào cửa phòng anh. Còn tranh thủ lúc anh không để ý cầm lấy cặp sách của anh đeo lên vai nữa.

"Anh đeo giúp em, em ăn xong rồi anh trả lại cho. Sách quá nặng, em vừa đeo vừa ăn không tốt cho cơ thể."

Giang Tự không hiểu được: "Mỗi ngày đều thế này cậu không mệt à?"

"Không mệt. Trước khi xuyên về đây anh cũng mua đồ ăn sáng cho em mỗi ngày mà, thói quen rồi." Thẩm Phương Dục nói.

"Cậu..."

Giang Tự bất đắc dĩ cắn một ngụm bánh cuốn, mùi đồ ăn và hơi nóng bốc lên đánh thức vị giác trên đầu lưỡi. Không biết vì sao, một câu "Chừng nào cậu mới hết bệnh điên" cũng bị anh nuốt vào cùng với miếng bánh cuốn kia.

Trước đó, hai người đều ngồi cách nhau rất xa trong phòng tự học. Nhưng hiện tại Thẩm Phương Dục lại trực tiếp ngồi xuống cùng bàn với anh, nói gì cũng không chịu đi chỗ khác.

Đường Khả ngồi đằng sau thò đầu lên hỏi Thẩm Phương Dục: "Có phải cậu muốn quan sát tiến độ học tập của Giang Tự không hả?"

1

Thẩm Phương Dục lấy một xấp tài liệu trong balo ra đưa cho Giang Tự: "Đây là một số đề thi trong mấy kỳ thi gần đây. Nhưng anh chỉ nhớ được nhiêu đây thôi, mấy câu đơn giản anh quên hết rồi. Em lấy xem thử đi."

Lúc đầu Giang Tự không tin, nhưng mãi đến khi thi xong anh mới nhận ra đề Thẩm Phương Dục đưa đều đúng hết. Đến lúc này Giang Tự mới nhìn Thẩm Phương Dục bằng ánh mắt khác.

Ngày nọ, anh đột nhiên hỏi Thẩm Phương Dục: "Hơn 10 năm sau tôi có dáng vẻ gì?"

Thẩm Phương Dục vừa giúp anh gọt bút chì màu, vừa nói: "Là một bác sĩ cực kỳ ưu tú, tay nghề rất cao. Tuổi còn trẻ đã có thể thăng lên chức bác sĩ phó trưởng khoa. Em đối xử với bệnh nhân rất cẩn thận, bệnh nhân cũng rất tin tưởng em. Đồng nghiệp trong khoa cũng rất tôn trọng em." Thẩm Phương Dục nói một hồi, nhịn không được cười một tiếng.

"Nhưng mà học trò của em có hơi sợ em đấy."

Hắn thổi thổi vụn than, đưa cho Giang Tự rồi nói tiếp: "Bởi vì em rất nghiêm khắc với bọn họ, còn hơi hung dữ nữa. Nhưng bọn họ cũng thích em lắm, bởi vì em sẽ nghiêm túc giúp bọn họ sửa luận văn, sẽ bận lòng vì chuyện tốt nghiệp và vào nghề của bọn họ. Em còn sẽ dạy hết những gì em biết cho bọn họ mà không giấu diếm một chút gì."

"Và cả..." Thẩm Phương Dục suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua áo hoodie Giang Tự đang mặc trên người.

"Hơn 10 năm sau em không còn thích quần áo như này nữa, nếu không phải là trắng đen thì là xanh xám. Mỗi ngày anh đều phải dỗ em thì em mới chịu mặc quần áo màu sắc một chút. Lúc đó tính cách em cũng trầm ổn hơn bây giờ một chút, chẳng qua..."

Thẩm Phương Dục cố ý tạm dừng một lát rồi mới nói: "Lần nào gặp anh cũng nóng nảy như cũ."

Giang Tự nghe đến đây, bàn tay đang vẽ mạch máu chợt dừng một chút. Một lúc sau anh mới vẽ tiếp như không có chuyện gì, chỉ để lại một lời bình: "Đó là vì cậu khó ưa thôi."

...

Từ sau ngày đó, hai người cũng xem như phá vỡ lớp băng. Rốt cuộc Thẩm Phương Dục cũng dùng nghị lực mạnh mẽ và ý chí kiên cường chen vào giữa Giang Tự và Đường Khả, nhóm nhỏ hai người đã trở thành ba người cùng nhau ăn cơm.

Lúc đầu Đường Khả cực kỳ bất mãn, nhưng nể mặt bánh kem Thẩm Phương Dục đưa cậu ta còn ngon hơn cả bánh kem của Hoắc Thành Xuân và Lý Á Lôi, nên cũng từ từ chấp nhận sự hiện diện của hắn.

3

Nhưng thật ra hai người bạn cùng phòng đã từng nổi giận chất vấn hắn một hồi: "Không phải ông và Giang Tự là đối thủ một mất một còn à? Vì sao bọn tôi lại nghe nói ông đang theo đuổi cậu ấy vậy?"

Lúc đó Thẩm Phương Dục vừa ăn bắp rang vừa nói: "Chỉ có hai ông được thích cậu ấy thôi hả? Tôi không được thích à?"

Lý Á Lôi cứng người, hơi chột dạ hỏi: "Ông biết lúc nào vậy? Hôm đó... ông nghe hết rồi hả?"

Thẩm Phương Dục thảy bắp rang vào miệng, đáp: "Hơn 10 năm sau mới biết, ông tin không?"

1

Hoắc Thành Xuân trợn trắng mắt: "Tôi tin ông cái quỷ."

Thẩm Phương Dục cười, đưa hộp bắp rang qua: "Ăn không? Hôm nay đi xem phim với Giang Tự, em ấy mua cho tôi đấy."

1

Thấy hai người bạn cùng phòng dần siết chặt nắm tay, Thẩm Phương Dục không nói nữa, quay đầu đi qua ký túc xá kế bên tìm Giang Tự.

Đương nhiên không phải chỉ có hắn và Giang Tự đi xem phim... Còn có cả Đường Khả nữa.

1

Nhưng hắn sẽ không nói chuyện này cho hai người họ biết đâu.

Hiện tại Giang Tự đang đối xử với hắn kiểu không nóng không lạnh, anh có chút tò mò và chú ý đến hắn. Địch ý không còn nhiều như trước, nhưng tình yêu thì phải dần tích luỹ từ con số 0.

...

Bước ngoặt phát sinh vào ngày sinh nhật Giang Tự.

Hôm đó thành phố A vừa hạ nhiệt độ vừa có mưa, toàn bộ bầu trời đều phủ đầy sương mù. Bởi vì hôm sau có bài kiểm tra nhỏ nên Giang Tự cũng không có tâm trạng ăn sinh nhật mấy.

Giang Tự chỉ mua cái bánh kem chia cho bạn bè trong lớp, rồi mời cả ký túc xá đi ăn bữa cơm. Thời gian ôn tập bị chiếm dụng không ít nên đến tối muộn rồi mà anh vẫn còn ngồi xem tài liệu.

Ngày đó anh và Thẩm Phương Dục vẫn về cuối cùng như cũ. Thẩm Phương Dục giúp anh xách đủ túi quà lớn nhỏ về ký túc xá, sau đó gọi anh ra ngoài rồi lấy một con thỏ bông màu hồng phấn ngây thơ ra nhét vào lòng anh: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Nhung Nhung."

Giang Tự ngơ ngác nghe Thẩm Phương Dục nói: "Hơn 10 năm sau em nói với anh, bởi vì một chuyện hồi còn nhỏ mà em nằm mơ thấy ác mộng suốt. Mãi đến sau này có người bạn tặng em con thỏ màu hồng phấn này mới hết. Mặc dù anh không biết sau khi dòng thời gian bị thay đổi thì nó có còn hữu ích hay không, nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Có thể khiến em không mơ thấy ác mộng càng sớm thì càng tốt mà."

Thỏ nhồi bông trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp, ánh sáng mờ ảo ở hành lang đổ bóng trên khuôn mặt chân thành đang nhìn anh chăm chú.

Giang Tự ngơ ngác hồi lâu mới nói ra một câu giữa những cảm xúc phức tạp: "Cảm ơn cậu."

Đêm đó Giang Tự ôm con thỏ đó đi ngủ.

Mấy ngày sau, khi Giang Tự cho mèo hoang ăn bên dưới ký túc xá thì Thẩm Phương Dục đi tới đưa cho anh một hộp thức ăn cho mèo. Bỗng nhiên Giang Tự quay đầu hỏi hắn một câu: "Cậu thật sự... đến từ hơn 10 năm sau à?"

Đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Giang Tự hỏi hắn vấn đề này.

"Là thật."

Thẩm Phương Dục ngồi xổm xuống bên cạnh anh: "Nhưng gần đây anh đã nghĩ kỹ rồi, em không tin cũng không sao, anh theo đuổi em một lần nữa là được rồi. Mặc dù anh không biết vì sao ông trời lại trêu đùa anh như vậy. Nhưng... có thể cùng em trải qua quãng thời gian học đại học một lần nữa thì anh cũng rất vui lòng."

Hắn cười cười, nhìn người yêu vẫn còn dáng vẻ sinh viên, nói: "Quá khứ anh chỉ lo chọc em rồi phân cao thấp với em, cũng chưa quan sát em kỹ càng lần nào. Có lẽ vì điều này nên ông trời mới cho anh quay lại lần nữa."

Ánh trăng rơi vào đôi mắt hắn, sáng ngời mà si tình.

Tựa như quay lại cái đêm mà hắn cầm một con thỏ bông màu hồng nhạt, đứng trên hành lang yên tĩnh gọi lên nhũ danh của anh.

Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhìn nhau trong chốc lát, trái tim vô thức đập nhanh hơn.

Mèo con ngồi đợi nửa ngày vẫn không thấy đồ ăn nên bất mãn "Meo" một tiếng.

Ánh mắt Giang Tự run lên, vội vàng quay đầu mở hộp đồ ăn ra cho bé mèo.

"Cậu đừng nói xàm nữa." Anh nói.

"Anh nói xàm gì chứ?" Thẩm Phương Dục nhìn mèo con đang ăn ngon lành rồi nhìn qua Giang Tự đang cúi đầu không chịu nhìn hắn, cười nói.

"Bác sĩ Giang thì đẹp trai còn bạn học Giang thì đáng yêu. Anh thích hết."

4

Hắn vừa dứt lời thì Giang Tự đột nhiên đứng lên. Anh không đợi Thẩm Phương Dục phản ứng đã vội giật cặp sách từ trên vai hắn xuống, rồi chạy thẳng vào ký túc xá không quay đầu lại.

Trên vai vẫn còn lưu lại độ ấm từ ngón tay chàng trai nhưng người trước mặt đã biến mất. Thẩm Phương Dục vừa bất ngờ vừa buồn cười nhìn qua, sau đó thấy chàng trai mới biến mất mở cửa sổ ra, hai tay chụm lại đặt lên miệng hét lên với hắn: "Ngủ ngon!"

1

Dưới bóng đêm che lấp, đám học sinh yêu thích thể thao đang nhảy dây, các cô gái thì đang nói chuyện phiếm. Sân cầu lông thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khen ngợi. Các cặp đôi yêu nhau thì đang hôn môi lưu luyến không rời.

Không một ai chú ý đến một câu "ngủ ngon" ngắn ngủi này, và cả bóng dáng chợt loé bên cửa sổ.

Đó là khoảnh khắc chỉ thuộc về một mình Thẩm Phương Dục.

Hắn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên, sau đó nhặt hộp đồ hộp mà mèo con đã ăn xong lên ném vào thùng rác. Cố gắng nửa ngày cũng không kiềm được khoé miệng đang muốn cong lên.

Chạy trốn nhanh như vậy, đúng là thỏ con!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện