Trong phòng trưởng khoa.
Trưởng khoa Thôi vẻ mặt hiền lành pha một ly trà mới, nhìn hai vị bác sĩ trẻ tuổi cao to đứng trước mặt.
"Giang Tự." Bà nhắc tên người bên trái trước.
"Cô đã đọc báo cáo mà em gửi, mặc dù cứu trị thành công nhưng trước khi có kết quả xét nghiệm máu, không có bằng chứng tuyệt đối cho việc ngộ độ thuốc trừ sâu phốt pho hữu cơ thì em không nên vội vàng tiêm thuốc giải như thế."
Giang Tự im lặng trong chốc lát, nói thẳng: "Em tin tưởng phán đoán của em ạ."
Trưởng khoa Thôi không đồng ý nói: "Kết quả xét nghiệm máu khẩn cấp có rất nhanh, đợi một chút thôi là có rồi, em vội cái gì hả? Chẳng may không cứu được sản phụ thì cho dù em có chẩn bệnh đúng, người nhà bệnh nhân cũng có thể dựa vào điểm này mà nhằm vào em."
Người bên phải từ từ lên tiếng: "Người nhà bệnh nhân vào..."
Trưởng khoa Thôi trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục một cái, lại nói với Giang Tự: "Hiện tại quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đã rất căng thẳng rồi, em đừng tự chuốc thêm phiền phức cho bản thân."
Điều bà nói là sự thật. Bây giờ y học cũng nhấn mạnh bằng chứng, bất kể là chẩn bệnh gì thì cũng cần phải có đủ các xét nghiệm, hình ảnh và số liệu. Đây cũng là lý do vì sao đa số bác sĩ sẽ cho bệnh nhân làm một đống xét nghiệm khi bệnh nhân tới thăm khám bệnh. Tuy rằng xem bệnh dựa trên kinh nghiệm của bác sĩ sẽ đỡ được một phần kinh phí cho bệnh nhân, nhưng đây cũng thường trở thành lý do khiến bác sĩ phải chịu trách nhiệm nếu có gì ngoài ý muốn.
Giang Tự biết trưởng khoa Thôi nói nhiều vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, vậy nên anh cũng không cãi lại, chỉ bình tĩnh nói: "Em cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Trưởng khoa Thôi nói xong đứa này, lại dời mắt sang đứa bên cạnh đang pha trò, nhíu mày: "Thẩm Phương Dục, em cài nút áo lại đàng hoàng cho cô."
Thẩm Phương Dục "à" một tiếng, cúi đầu cài lại hai cái nút áo trên áo blouse trắng, cười xán lạn nói: "Cài xong rồi ạ."
Trưởng khoa Thôi đã sớm miễn nhiễm với dáng vẻ này của hắn, không chút dao động nói: "Hôm đó em cũng ở cạnh Giang Tự mà sao không ngăn cản em ấy hả?"
"Em tin tưởng phán đoán của Giang Tự, cũng tin tưởng phán đoán của bản thân em ạ." Thẩm Phương Dục chép y lời Giang Tự nói.
Hắn nhận ra có thể sản phụ đã ngộ độc thuốc trừ sâu gần như cùng lúc với Giang Tự, cho nên khi Giang Tự nói ra phán đoán và chỉ đạo hắn cũng không bác bỏ, còn chủ động đề xuất tiêm Atropine trước tiên.
"Hai đứa..." trưởng khoa Thôi hận sắt không thành thép nói: "Ngày thường thì đánh nhau cho lắm nhưng lúc này lại ăn ý quá nhỉ? Phải để việc hôm đó dính vào kiện tụng mới nhớ được đúng không?"
"Cô Thôi, cô bớt giận đi mà." Thẩm Phương Dục cười dỗ dành.
"Em chắc chắn lần sau em và Giang Tự không dám làm vậy nữa. Em đảm bảo giùm cậu ấy luôn."
"Cậu dựa vào đâu mà đảm bảo giùm tôi?" Giang Tự liếc nhìn hắn một cái.
"Vậy ý em là lần sau em còn dám tái phạm hả?" Trưởng khoa Thôi lạnh tanh hỏi Giang Tự.
36 kế, chạy là thượng sách.
"..."
Giang Tự nhanh nhẹn nói: "Em đã nhớ kỹ rồi cô, em đi kiểm tra phòng trước đây ạ."
Nhìn thấy Thẩm Phương Dục đi theo đi ra, Giang Tự trừng hắn một cái rồi đi thẳng đến phòng bệnh. Hôm nay con gái của Trương Vân được đưa từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh thường, vừa lúc anh đến xem tình trạng phục hồi của Trương Vân, sẵn tiện xem tình hình bạn nhỏ một chút.
"Cậu thiếu tôi rất nhiều nhân tình rồi đấy. Người mà, đôi khi phải khéo léo đưa đẩy một chút." Thẩm Phương Dục nói.
"Không thấy khéo léo đưa đẩy, chỉ thấy miệng lưỡi trơn tru." Giang Tự vô cảm bình luận. Thấy Thẩm Phương Dục còn muốn phản bác, anh giơ ngón tay trỏ để lên môi "suỵt" một tiếng, mở cửa phòng bệnh ra.
Thẩm Phương Dục nghe lời im lặng đi theo vào, lúc Giang Tự vào cửa Trương Vân đã tỉnh rồi. Cô đã ra khỏi ICU được mấy ngày, nhìn thấy đứa bé được đưa về bên cạnh mình nên tâm trạng của cô thoạt nhìn rất tốt.
Giang Tự hỏi một số thông tin cơ bản, lúc chuẩn bị rời đi thì Trương Vân gọi anh lại: "Bác sĩ Giang, mạng đứa bé này là được cậu cứu, cậu có thể ôm nó một cái không?"
"Không phải công lao của một mình tôi đâu." Mỗi người tham gia cấp cứu đều đã cố gắng hết mình, chuyên khoa sơ sinh bên kia cũng dốc hết tâm sức để chăm sóc đứa bé.
Trương Vân cười cười: "Cậu ôm một cái đi, nói không chừng còn có thể tăng thêm may mắn cho đứa bé."
Giang Tự nghe vậy, dời ánh mắt về đứa bé đang quấn tã.
Bởi vì em bé sinh thiếu tháng nên nhìn nhỏ hơn em bé đủ tháng một chút, làn da hồng hào căng ra, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh nữa. Đôi mắt tròn xoe nhìn Giang Tự trong chốc lát, đột nhiên cười lên.
Giang Tự thừa biết đứa bé mới mười ngày tuổi thường chỉ cười vô thức, nhưng anh vẫn không nhịn được cong khoé môi theo. Đôi mắt của bé con luôn trong sáng thuần khiết, khiến lòng người cũng mềm mại đi.
Bởi vì nghề nghiệp nên Giang Tự bế em bé rất điêu luyện. Em bé sơ sinh còn quá nhỏ, xương cổ cũng chưa phát triển hoàn thiện, cánh tay trái Giang Tự cong lại gối dưới cổ em bé, tay phải nâng ở eo mông, để cho em bé nằm yên trong lòng ngực.
"Giang Tự." Thẩm Phương Dục bỗng nhiên gọi anh.
Giang Tự nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt: "Sao thế?"
"Không có gì." Thẩm Phương Dục rũ mắt, chợt có chút áy náy khó hiểu, chỉ có thể pha trò che giấu đi chút cảm xúc vi diệu này.
"Hoá ra cậu cũng sẽ cười à? Tôi còn tưởng cơ mặt cậu bị liệt rồi chứ."
Giang Tự chậm rãi đặt em bé nằm xuống, liếc Thẩm Phương Dục: "Em bé rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn."
Mặc dù chúng không hiểu cái gì gọi là cười, cái gì gọi là khóc. Nhưng bản năng của chúng sẽ thấy được an tâm từ cảm xúc vui vẻ của người lớn.
"Tôi cũng nhạy cảm lắm nè, sao không thấy cậu quan tâm sức khoẻ tinh thần của đồng nghiệp cậu hả?" Thẩm Phương Dục nói.
"Cậu bao tuổi rồi hử? Tầm tuổi cậu có thể làm ba trẻ con luôn rồi mà còn không biết xấu hổ hả?" Giang Tự thuận miệng nói lẫy. Kết quả vừa nói xong, anh cũng tự ý thức được gì đó, nghẹn họng trân trối.
"Khụ khụ." Thẩm - ba của đứa bé trong bụng Giang Tự - Phương Dục hiển nhiên cũng phản ứng lại, giấu đầu lòi đuôi ho khan hai tiếng.
Bầu không khí trong phòng bệnh có hơi xấu hổ, cũng may Trương Vân lên tiếng đánh vỡ sự lúng túng giữa hai người: "Bác sĩ Giang, bác sĩ Thẩm, hai người đặt tên cho đứa bé đi."
Giang Tự chưa đặt tên cho ai bao giờ, nghe vậy hơi ngẩn ra một phút chốc. Trương Vân thấy vậy cười nói: "Không sao cả. Nếu không nhờ hai người thì đứa bé này còn sống được hay không cũng chẳng biết. Hai người đặt tên cho nó, nói không chừng còn tăng thêm may mắn cho nó nữa."
Thẩm Phương Dục cũng ủng hộ nói: "Cậu đặt đi."
Giang Tự nhìn Trương Vân, trong đôi mắt của người phụ nữ hiền từ ánh lên sự tha thiết nên anh không từ chối nữa. Chỉ là việc đặt tên cho con người khác thế này vẫn là lần đầu, Giang Tự sợ đặt tên không được tốt. Anh vắt nát óc mà nghĩ, đôi mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc anh thi thố nữa.
Suy nghĩ một lúc, Giang Tự hơi ngượng ngùng mở miệng nói: "Thần Hi*. Trương Thần Hi được không?" Anh nói xong vô thức liếc nhìn Thẩm Phương Dục, như muốn khẳng định một chút: "Tôi không giỏi đặt tên... Chỉ nghĩ rằng cái tên này có nghĩa là cuộc sống mới."
*Thần Hi có nghĩa là tia nắng ban mai.
Không biết ba chữ "cuộc sống mới" đả động Trương Vân, hay là do họ "Trương" ở trước cái tên Thần Hi kia của Giang Tự mà khiến hốc mắt Trương Vân đỏ lên: "Trương Thần Hi... tốt lắm." Cô vươn tay nắm tay Giang Tự.
"Cảm ơn cậu, bác sĩ Giang."
"Chị thích là được rồi." Giang Tự thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy người bên cạnh khẽ cười một tiếng. Giang Tự nhìn qua thấy Thẩm Phương Dục nắm tay lại đặt bên môi che đi ý cười.
"Lúc cậu cầm dao mổ cũng không hoảng hốt như vậy, chỉ đặt cái tên thôi mà làm khó cậu vậy hả?"
Khi ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Phương Dục vẫn còn đùa: "Nếu con của chúng ta sinh ra thì cậu định đặt tên gì cho nó thế?"
Ánh mắt Giang Tự khẽ động, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, bác sĩ Kenn vẫn không có trả lời. Giang Tự hít sâu một hơn, không biết vì lý do gì mà lòng buồn đến hoảng.
Giang Tự không trả lời Thẩm Phương Dục, hắn cũng thức thời không hỏi lại. Đứa bé của bọn họ giống như một sợi dây ràng buộc, cũng giống như một quả bom vậy, khiến hai người ba của bé như đi trên một cây cầu dây, tuỳ thời đều có nguy cơ mất cân bằng sụp đổ.
"Giang Tự!" Một cô gái tóc dài màu hạt dẻ gọi tên Giang Tự, hai mắt Giang Tự sáng lên, vội đi qua.
"Nhan Hoa?"
Người phụ nữ mặc bộ tây trang màu trắng, trang điểm xinh đẹp. Cô xách một chiếc túi màu nâu nhạt, trong tay còn cầm một ly cà phê: "Đang định gọi điện thoại thì thấy cậu rồi. Lâu rồi không gặp nhỉ." Nhan Hoa nói.
"Ủa, Phương Dục?" Nhan Hoa thấy Thẩm Phương Dục đi theo phía sau Giang Tự, bất ngờ hỏi.
"Quan hệ hai người tốt vậy khi nào thế?"
Vừa dứt lời, hai người đàn ông vội kéo ra khoảng cách 2m, như sợ người khác không nhìn ra bọn họ không thân vậy.
Nhan Hoa bị cả hai chọc cười: "Lên phó trưởng khoa cả rồi, chín chắn hơn tí đi được không?"
Thẩm Phương Dục cười chào hỏi cô, không có chút tâm lý nào, sảng khoái ném nồi: "Giang Tự ghét tôi đâu phải ngày một ngày hai đâu chứ."
"Cậu thì tử tế với cậu ấy lắm chắc?" Nhan Hoa không thèm nể mặt đâm hắn một dao, quay đầu nói với Giang Tự.
"Không tám nhảm với hai người nữa, tôi còn đang gấp đây. Chị Trương Vân mà cậu nói đang ở đâu thế?"
Nhan Hoa là luật sư, quen biết với Giang Tự và Thẩm Phương Dục khi hai người tham gia hoạt động tình nguyện tại Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ lúc còn học đại học. Ban đầu hiệp hội này cũng chỉ do một nhóm sinh viên sáng lập, sau khi kết thúc hoạt động tình nguyện, Giang Tự và Thẩm Phương Dục cùng nhau gia nhập hội, vẫn là thành viên cho đến nay.
Sau khi cục cảnh sát giải thích tình huống của chồng Trương Vân cho cô thì Giang Tự chủ động đề nghị tìm luật sư tình nguyện đang làm việc ở hiệp hội tới giúp cô xử lý kiện tụng ly hôn và phân chia tài sản.
Vốn Trương Vân còn đang do dự, nhưng Giang Tự nói: "Tôi cũng hiểu sơ tình huống của chị từ bên chỗ cảnh sát, bên hiệp hội sẽ giúp chị lấy lại tiền, phí điều trị tôi cũng sẽ xin hiệp hội dùng quỹ chi trả cho chị, cũng sẽ giúp chị các công việc liên quan đến pháp lý miễn phí. Sau khi chị xuất viện, nếu cần thì hiệp hội sẽ giúp đỡ tìm việc làm bán thời gian cho chị, không cần lo lắng đâu."
Mỗi thành viên trong hiệp hội bọn họ đều sẽ tự nguyện quyên góp hằng năm để giúp đỡ những người phụ nữ đang gặp khó khăn.
Thành viên trong hiệp hội trải rộng khắp các ngành nghề trong xã hội, khi các thành viên gặp được người phụ nữ nào cần trợ giúp thì họ có thể nộp tư liệu lên cho hiệp hội xét duyệt. Sau khi xác minh tình huống xong thì thành viên phụ trách sẽ giúp đỡ, cung cấp một khoản tài chính hoặc giúp đỡ ở mặt khác.
Chỉ cần bạn chịu bước ra khỏi vũng bùn thì chúng tôi sẽ cố hết sức kéo bạn lên.
Đây là tín niệm ban đầu khi thành lập hiệp hội.
Vì thế Trương Vân mới dứt khoát gật đầu, cô nghẹn ngào nắm tay Giang Tự: "Gặp được mọi người là việc may mắn nhất của tôi."
Nhìn người phụ nữ vẫn còn mang thương tích trên giường bệnh, Nhan Hoa đưa một tấm danh thiếp qua. Chức vụ của Nhan Hoa trên đó không phải là luật sư hạng nhất của sở luật danh tiếng, mà là thành viên của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
"Hãy tin vào năng lực chuyên môn của tôi. Đời này chị sẽ không gặp lại gã nữa đâu." Luật sư Nhan nói.
Đối mặt với Nhan Hoa cũng là phụ nữ, cuối cùng Trương Vân cũng bật khóc, như muốn trút hết những đau khổ phải chịu trong quá khứ ra. Cô chịu đựng người chồng vũ phu lâu như vậy, đồn cảnh sát hoà giải không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không có kết quả gì. Mỗi lần yêu cầu ly hôn thì chỉ toàn nhận lại những trận đòn tàn ác hơn.
Trương Vân vốn tưởng rằng cô và đứa bé trong bụng sẽ phải tiếp tục chịu đựng cuộc đời tăm tối như vậy, nhưng Giang Tự đã khiến cô biết cô có thể sống cuộc đời mới một lần nữa.
Trước khi rời khỏi bệnh viện Tế Hoa, Giang Tự và Thẩm Phương Dục cùng đưa Nhan Hoa đến cửa.
"Cậu vất vả rồi."
"Đây là trách nhiệm của tôi mà." Nhan Hoa cười cười nhìn khu nội trú cao chót vót, đột nhiên cô vươn tay ra đặt giữa ba người.
"Cổ vũ cái nào!"
Thẩm Phương Dục lập tức đặt tay lên. Giang Tự vẫn luôn phản đối cách cổ vũ trẩu tre này, anh co co ngón tay, nhìn đám đông xung quanh một vòng, từ chối nói: "Đông người như vậy..."
Không đợi anh nói xong, Thẩm Phương Dục đã trực tiếp nắm tay anh đặt lên trên tay Nhan Hoa, ba bàn tay đồng thời hạ xuống phía dưới, cất cao giọng nói giống như lúc bọn họ còn là sinh viên vậy: "Fight for women!"
Đây là khẩu hiệu của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
Quả nhiên vừa dứt lời, ánh mắt tò mò từ bốn phía bắn lại đây, Giang Tự xấu hổ rút tay ra trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
"Không ngông cuồng không phải tuổi trẻ mà. Để cho Nhan Hoa nhìn thấy tình nghĩa vĩ đại của chúng ta một chút, khỏi mất công cổ cứ lo lắng chúng ta đánh nhau suốt ngày, làm lãng phí tài nguyên cấp cứu của bệnh viện." Thẩm Phương Dục hờ hững nói.
Giang Tự lạnh lùng đâm hắn một cái: "Ngài thành niên đã bao lâu rồi ạ? Tuổi trẻ cái quỷ gì?!"
"Haha." Nhan Hoa bị hai người chọc cười, cô nói: "Được rồi, tôi yên tâm rồi."
Cô nói với Thẩm Phương Dục: "Tôi đi trước nhé, tôi sợ cậu lại chọc Giang Tự rồi hai người đánh nhau thật nữa."
Mãi đến khi nhìn theo Nhan Hoa lái xe rời đi, Thẩm Phương Dục mới cười tủm tỉm trả lời Giang Tự: "Dù sao cũng trẻ hơn cậu nửa tuổi."
"Có mấy tháng mà cậu cũng không biết xấu hổ tính vào hả?"
Giang Tự mặc kệ hắn, cắm tay vào túi áo blouse xoay người định rời đi. Ngay khi anh bước vào cửa lớn bệnh viện, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng.
Giang Tự nhìn lướt qua màn hình điện thoại, dừng mắt.
"Bác sĩ Kenn trả lời rồi."
"Nói gì đó?" Thẩm Phương Dục nghiêm túc lại.
Giang Tự đọc email nhanh như gió, càng xem sắc mặt càng xấu. Anh im lặng đưa điện thoại cho Thẩm Phương Dục, chỉ có vài hàng tiếng Anh ngắn ngủn nhưng thiếu đòn vô cùng.
"Ngài Giang thân mến, xin chào. Tôi là trợ lý của bác sĩ Kenn.
Xét thấy luận văn báo cáo của chúng tôi chưa công khai nên thật tiếc khi tạm thời không thể cung cấp bất kỳ thông tin gì cho ngài. Nếu ngài có nhu cầu cần khám bệnh thì có thể liên hệ với thư ký của bệnh viện để đặt lịch hẹn trước.
Bởi vì bác sĩ Kenn cực kỳ bận rộn nên mong ngài hãy hẹn trước khi đến, khi tới nước Mỹ thì phải mang theo 200 nghìn đô la Mỹ làm tiền đặt cọc phẫu thuật."
"Đúng là công phu sư tử ngoạm." Thẩm Phương Dục nhướng mày.
"Đây là khoa học không có biên giới mà cậu nói đó hả? Tín ngưỡng trị bệnh cứu người?"
"200 nghìn đô la Mỹ, mà chỉ là tiền đặt cọc." Giọng điệu Thẩm Phương Dục mang theo chút chế giễu.
"Cậu chắc chắn tín ngưỡng của người ta không phải là tiền đó chứ?"
Giang Tự: "..."
Biến!
Trưởng khoa Thôi vẻ mặt hiền lành pha một ly trà mới, nhìn hai vị bác sĩ trẻ tuổi cao to đứng trước mặt.
"Giang Tự." Bà nhắc tên người bên trái trước.
"Cô đã đọc báo cáo mà em gửi, mặc dù cứu trị thành công nhưng trước khi có kết quả xét nghiệm máu, không có bằng chứng tuyệt đối cho việc ngộ độ thuốc trừ sâu phốt pho hữu cơ thì em không nên vội vàng tiêm thuốc giải như thế."
Giang Tự im lặng trong chốc lát, nói thẳng: "Em tin tưởng phán đoán của em ạ."
Trưởng khoa Thôi không đồng ý nói: "Kết quả xét nghiệm máu khẩn cấp có rất nhanh, đợi một chút thôi là có rồi, em vội cái gì hả? Chẳng may không cứu được sản phụ thì cho dù em có chẩn bệnh đúng, người nhà bệnh nhân cũng có thể dựa vào điểm này mà nhằm vào em."
Người bên phải từ từ lên tiếng: "Người nhà bệnh nhân vào..."
Trưởng khoa Thôi trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục một cái, lại nói với Giang Tự: "Hiện tại quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đã rất căng thẳng rồi, em đừng tự chuốc thêm phiền phức cho bản thân."
Điều bà nói là sự thật. Bây giờ y học cũng nhấn mạnh bằng chứng, bất kể là chẩn bệnh gì thì cũng cần phải có đủ các xét nghiệm, hình ảnh và số liệu. Đây cũng là lý do vì sao đa số bác sĩ sẽ cho bệnh nhân làm một đống xét nghiệm khi bệnh nhân tới thăm khám bệnh. Tuy rằng xem bệnh dựa trên kinh nghiệm của bác sĩ sẽ đỡ được một phần kinh phí cho bệnh nhân, nhưng đây cũng thường trở thành lý do khiến bác sĩ phải chịu trách nhiệm nếu có gì ngoài ý muốn.
Giang Tự biết trưởng khoa Thôi nói nhiều vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, vậy nên anh cũng không cãi lại, chỉ bình tĩnh nói: "Em cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Trưởng khoa Thôi nói xong đứa này, lại dời mắt sang đứa bên cạnh đang pha trò, nhíu mày: "Thẩm Phương Dục, em cài nút áo lại đàng hoàng cho cô."
Thẩm Phương Dục "à" một tiếng, cúi đầu cài lại hai cái nút áo trên áo blouse trắng, cười xán lạn nói: "Cài xong rồi ạ."
Trưởng khoa Thôi đã sớm miễn nhiễm với dáng vẻ này của hắn, không chút dao động nói: "Hôm đó em cũng ở cạnh Giang Tự mà sao không ngăn cản em ấy hả?"
"Em tin tưởng phán đoán của Giang Tự, cũng tin tưởng phán đoán của bản thân em ạ." Thẩm Phương Dục chép y lời Giang Tự nói.
Hắn nhận ra có thể sản phụ đã ngộ độc thuốc trừ sâu gần như cùng lúc với Giang Tự, cho nên khi Giang Tự nói ra phán đoán và chỉ đạo hắn cũng không bác bỏ, còn chủ động đề xuất tiêm Atropine trước tiên.
"Hai đứa..." trưởng khoa Thôi hận sắt không thành thép nói: "Ngày thường thì đánh nhau cho lắm nhưng lúc này lại ăn ý quá nhỉ? Phải để việc hôm đó dính vào kiện tụng mới nhớ được đúng không?"
"Cô Thôi, cô bớt giận đi mà." Thẩm Phương Dục cười dỗ dành.
"Em chắc chắn lần sau em và Giang Tự không dám làm vậy nữa. Em đảm bảo giùm cậu ấy luôn."
"Cậu dựa vào đâu mà đảm bảo giùm tôi?" Giang Tự liếc nhìn hắn một cái.
"Vậy ý em là lần sau em còn dám tái phạm hả?" Trưởng khoa Thôi lạnh tanh hỏi Giang Tự.
36 kế, chạy là thượng sách.
"..."
Giang Tự nhanh nhẹn nói: "Em đã nhớ kỹ rồi cô, em đi kiểm tra phòng trước đây ạ."
Nhìn thấy Thẩm Phương Dục đi theo đi ra, Giang Tự trừng hắn một cái rồi đi thẳng đến phòng bệnh. Hôm nay con gái của Trương Vân được đưa từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh thường, vừa lúc anh đến xem tình trạng phục hồi của Trương Vân, sẵn tiện xem tình hình bạn nhỏ một chút.
"Cậu thiếu tôi rất nhiều nhân tình rồi đấy. Người mà, đôi khi phải khéo léo đưa đẩy một chút." Thẩm Phương Dục nói.
"Không thấy khéo léo đưa đẩy, chỉ thấy miệng lưỡi trơn tru." Giang Tự vô cảm bình luận. Thấy Thẩm Phương Dục còn muốn phản bác, anh giơ ngón tay trỏ để lên môi "suỵt" một tiếng, mở cửa phòng bệnh ra.
Thẩm Phương Dục nghe lời im lặng đi theo vào, lúc Giang Tự vào cửa Trương Vân đã tỉnh rồi. Cô đã ra khỏi ICU được mấy ngày, nhìn thấy đứa bé được đưa về bên cạnh mình nên tâm trạng của cô thoạt nhìn rất tốt.
Giang Tự hỏi một số thông tin cơ bản, lúc chuẩn bị rời đi thì Trương Vân gọi anh lại: "Bác sĩ Giang, mạng đứa bé này là được cậu cứu, cậu có thể ôm nó một cái không?"
"Không phải công lao của một mình tôi đâu." Mỗi người tham gia cấp cứu đều đã cố gắng hết mình, chuyên khoa sơ sinh bên kia cũng dốc hết tâm sức để chăm sóc đứa bé.
Trương Vân cười cười: "Cậu ôm một cái đi, nói không chừng còn có thể tăng thêm may mắn cho đứa bé."
Giang Tự nghe vậy, dời ánh mắt về đứa bé đang quấn tã.
Bởi vì em bé sinh thiếu tháng nên nhìn nhỏ hơn em bé đủ tháng một chút, làn da hồng hào căng ra, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh nữa. Đôi mắt tròn xoe nhìn Giang Tự trong chốc lát, đột nhiên cười lên.
Giang Tự thừa biết đứa bé mới mười ngày tuổi thường chỉ cười vô thức, nhưng anh vẫn không nhịn được cong khoé môi theo. Đôi mắt của bé con luôn trong sáng thuần khiết, khiến lòng người cũng mềm mại đi.
Bởi vì nghề nghiệp nên Giang Tự bế em bé rất điêu luyện. Em bé sơ sinh còn quá nhỏ, xương cổ cũng chưa phát triển hoàn thiện, cánh tay trái Giang Tự cong lại gối dưới cổ em bé, tay phải nâng ở eo mông, để cho em bé nằm yên trong lòng ngực.
"Giang Tự." Thẩm Phương Dục bỗng nhiên gọi anh.
Giang Tự nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt: "Sao thế?"
"Không có gì." Thẩm Phương Dục rũ mắt, chợt có chút áy náy khó hiểu, chỉ có thể pha trò che giấu đi chút cảm xúc vi diệu này.
"Hoá ra cậu cũng sẽ cười à? Tôi còn tưởng cơ mặt cậu bị liệt rồi chứ."
Giang Tự chậm rãi đặt em bé nằm xuống, liếc Thẩm Phương Dục: "Em bé rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn."
Mặc dù chúng không hiểu cái gì gọi là cười, cái gì gọi là khóc. Nhưng bản năng của chúng sẽ thấy được an tâm từ cảm xúc vui vẻ của người lớn.
"Tôi cũng nhạy cảm lắm nè, sao không thấy cậu quan tâm sức khoẻ tinh thần của đồng nghiệp cậu hả?" Thẩm Phương Dục nói.
"Cậu bao tuổi rồi hử? Tầm tuổi cậu có thể làm ba trẻ con luôn rồi mà còn không biết xấu hổ hả?" Giang Tự thuận miệng nói lẫy. Kết quả vừa nói xong, anh cũng tự ý thức được gì đó, nghẹn họng trân trối.
"Khụ khụ." Thẩm - ba của đứa bé trong bụng Giang Tự - Phương Dục hiển nhiên cũng phản ứng lại, giấu đầu lòi đuôi ho khan hai tiếng.
Bầu không khí trong phòng bệnh có hơi xấu hổ, cũng may Trương Vân lên tiếng đánh vỡ sự lúng túng giữa hai người: "Bác sĩ Giang, bác sĩ Thẩm, hai người đặt tên cho đứa bé đi."
Giang Tự chưa đặt tên cho ai bao giờ, nghe vậy hơi ngẩn ra một phút chốc. Trương Vân thấy vậy cười nói: "Không sao cả. Nếu không nhờ hai người thì đứa bé này còn sống được hay không cũng chẳng biết. Hai người đặt tên cho nó, nói không chừng còn tăng thêm may mắn cho nó nữa."
Thẩm Phương Dục cũng ủng hộ nói: "Cậu đặt đi."
Giang Tự nhìn Trương Vân, trong đôi mắt của người phụ nữ hiền từ ánh lên sự tha thiết nên anh không từ chối nữa. Chỉ là việc đặt tên cho con người khác thế này vẫn là lần đầu, Giang Tự sợ đặt tên không được tốt. Anh vắt nát óc mà nghĩ, đôi mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc anh thi thố nữa.
Suy nghĩ một lúc, Giang Tự hơi ngượng ngùng mở miệng nói: "Thần Hi*. Trương Thần Hi được không?" Anh nói xong vô thức liếc nhìn Thẩm Phương Dục, như muốn khẳng định một chút: "Tôi không giỏi đặt tên... Chỉ nghĩ rằng cái tên này có nghĩa là cuộc sống mới."
*Thần Hi có nghĩa là tia nắng ban mai.
Không biết ba chữ "cuộc sống mới" đả động Trương Vân, hay là do họ "Trương" ở trước cái tên Thần Hi kia của Giang Tự mà khiến hốc mắt Trương Vân đỏ lên: "Trương Thần Hi... tốt lắm." Cô vươn tay nắm tay Giang Tự.
"Cảm ơn cậu, bác sĩ Giang."
"Chị thích là được rồi." Giang Tự thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy người bên cạnh khẽ cười một tiếng. Giang Tự nhìn qua thấy Thẩm Phương Dục nắm tay lại đặt bên môi che đi ý cười.
"Lúc cậu cầm dao mổ cũng không hoảng hốt như vậy, chỉ đặt cái tên thôi mà làm khó cậu vậy hả?"
Khi ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Phương Dục vẫn còn đùa: "Nếu con của chúng ta sinh ra thì cậu định đặt tên gì cho nó thế?"
Ánh mắt Giang Tự khẽ động, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, bác sĩ Kenn vẫn không có trả lời. Giang Tự hít sâu một hơn, không biết vì lý do gì mà lòng buồn đến hoảng.
Giang Tự không trả lời Thẩm Phương Dục, hắn cũng thức thời không hỏi lại. Đứa bé của bọn họ giống như một sợi dây ràng buộc, cũng giống như một quả bom vậy, khiến hai người ba của bé như đi trên một cây cầu dây, tuỳ thời đều có nguy cơ mất cân bằng sụp đổ.
"Giang Tự!" Một cô gái tóc dài màu hạt dẻ gọi tên Giang Tự, hai mắt Giang Tự sáng lên, vội đi qua.
"Nhan Hoa?"
Người phụ nữ mặc bộ tây trang màu trắng, trang điểm xinh đẹp. Cô xách một chiếc túi màu nâu nhạt, trong tay còn cầm một ly cà phê: "Đang định gọi điện thoại thì thấy cậu rồi. Lâu rồi không gặp nhỉ." Nhan Hoa nói.
"Ủa, Phương Dục?" Nhan Hoa thấy Thẩm Phương Dục đi theo phía sau Giang Tự, bất ngờ hỏi.
"Quan hệ hai người tốt vậy khi nào thế?"
Vừa dứt lời, hai người đàn ông vội kéo ra khoảng cách 2m, như sợ người khác không nhìn ra bọn họ không thân vậy.
Nhan Hoa bị cả hai chọc cười: "Lên phó trưởng khoa cả rồi, chín chắn hơn tí đi được không?"
Thẩm Phương Dục cười chào hỏi cô, không có chút tâm lý nào, sảng khoái ném nồi: "Giang Tự ghét tôi đâu phải ngày một ngày hai đâu chứ."
"Cậu thì tử tế với cậu ấy lắm chắc?" Nhan Hoa không thèm nể mặt đâm hắn một dao, quay đầu nói với Giang Tự.
"Không tám nhảm với hai người nữa, tôi còn đang gấp đây. Chị Trương Vân mà cậu nói đang ở đâu thế?"
Nhan Hoa là luật sư, quen biết với Giang Tự và Thẩm Phương Dục khi hai người tham gia hoạt động tình nguyện tại Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ lúc còn học đại học. Ban đầu hiệp hội này cũng chỉ do một nhóm sinh viên sáng lập, sau khi kết thúc hoạt động tình nguyện, Giang Tự và Thẩm Phương Dục cùng nhau gia nhập hội, vẫn là thành viên cho đến nay.
Sau khi cục cảnh sát giải thích tình huống của chồng Trương Vân cho cô thì Giang Tự chủ động đề nghị tìm luật sư tình nguyện đang làm việc ở hiệp hội tới giúp cô xử lý kiện tụng ly hôn và phân chia tài sản.
Vốn Trương Vân còn đang do dự, nhưng Giang Tự nói: "Tôi cũng hiểu sơ tình huống của chị từ bên chỗ cảnh sát, bên hiệp hội sẽ giúp chị lấy lại tiền, phí điều trị tôi cũng sẽ xin hiệp hội dùng quỹ chi trả cho chị, cũng sẽ giúp chị các công việc liên quan đến pháp lý miễn phí. Sau khi chị xuất viện, nếu cần thì hiệp hội sẽ giúp đỡ tìm việc làm bán thời gian cho chị, không cần lo lắng đâu."
Mỗi thành viên trong hiệp hội bọn họ đều sẽ tự nguyện quyên góp hằng năm để giúp đỡ những người phụ nữ đang gặp khó khăn.
Thành viên trong hiệp hội trải rộng khắp các ngành nghề trong xã hội, khi các thành viên gặp được người phụ nữ nào cần trợ giúp thì họ có thể nộp tư liệu lên cho hiệp hội xét duyệt. Sau khi xác minh tình huống xong thì thành viên phụ trách sẽ giúp đỡ, cung cấp một khoản tài chính hoặc giúp đỡ ở mặt khác.
Chỉ cần bạn chịu bước ra khỏi vũng bùn thì chúng tôi sẽ cố hết sức kéo bạn lên.
Đây là tín niệm ban đầu khi thành lập hiệp hội.
Vì thế Trương Vân mới dứt khoát gật đầu, cô nghẹn ngào nắm tay Giang Tự: "Gặp được mọi người là việc may mắn nhất của tôi."
Nhìn người phụ nữ vẫn còn mang thương tích trên giường bệnh, Nhan Hoa đưa một tấm danh thiếp qua. Chức vụ của Nhan Hoa trên đó không phải là luật sư hạng nhất của sở luật danh tiếng, mà là thành viên của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
"Hãy tin vào năng lực chuyên môn của tôi. Đời này chị sẽ không gặp lại gã nữa đâu." Luật sư Nhan nói.
Đối mặt với Nhan Hoa cũng là phụ nữ, cuối cùng Trương Vân cũng bật khóc, như muốn trút hết những đau khổ phải chịu trong quá khứ ra. Cô chịu đựng người chồng vũ phu lâu như vậy, đồn cảnh sát hoà giải không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không có kết quả gì. Mỗi lần yêu cầu ly hôn thì chỉ toàn nhận lại những trận đòn tàn ác hơn.
Trương Vân vốn tưởng rằng cô và đứa bé trong bụng sẽ phải tiếp tục chịu đựng cuộc đời tăm tối như vậy, nhưng Giang Tự đã khiến cô biết cô có thể sống cuộc đời mới một lần nữa.
Trước khi rời khỏi bệnh viện Tế Hoa, Giang Tự và Thẩm Phương Dục cùng đưa Nhan Hoa đến cửa.
"Cậu vất vả rồi."
"Đây là trách nhiệm của tôi mà." Nhan Hoa cười cười nhìn khu nội trú cao chót vót, đột nhiên cô vươn tay ra đặt giữa ba người.
"Cổ vũ cái nào!"
Thẩm Phương Dục lập tức đặt tay lên. Giang Tự vẫn luôn phản đối cách cổ vũ trẩu tre này, anh co co ngón tay, nhìn đám đông xung quanh một vòng, từ chối nói: "Đông người như vậy..."
Không đợi anh nói xong, Thẩm Phương Dục đã trực tiếp nắm tay anh đặt lên trên tay Nhan Hoa, ba bàn tay đồng thời hạ xuống phía dưới, cất cao giọng nói giống như lúc bọn họ còn là sinh viên vậy: "Fight for women!"
Đây là khẩu hiệu của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
Quả nhiên vừa dứt lời, ánh mắt tò mò từ bốn phía bắn lại đây, Giang Tự xấu hổ rút tay ra trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
"Không ngông cuồng không phải tuổi trẻ mà. Để cho Nhan Hoa nhìn thấy tình nghĩa vĩ đại của chúng ta một chút, khỏi mất công cổ cứ lo lắng chúng ta đánh nhau suốt ngày, làm lãng phí tài nguyên cấp cứu của bệnh viện." Thẩm Phương Dục hờ hững nói.
Giang Tự lạnh lùng đâm hắn một cái: "Ngài thành niên đã bao lâu rồi ạ? Tuổi trẻ cái quỷ gì?!"
"Haha." Nhan Hoa bị hai người chọc cười, cô nói: "Được rồi, tôi yên tâm rồi."
Cô nói với Thẩm Phương Dục: "Tôi đi trước nhé, tôi sợ cậu lại chọc Giang Tự rồi hai người đánh nhau thật nữa."
Mãi đến khi nhìn theo Nhan Hoa lái xe rời đi, Thẩm Phương Dục mới cười tủm tỉm trả lời Giang Tự: "Dù sao cũng trẻ hơn cậu nửa tuổi."
"Có mấy tháng mà cậu cũng không biết xấu hổ tính vào hả?"
Giang Tự mặc kệ hắn, cắm tay vào túi áo blouse xoay người định rời đi. Ngay khi anh bước vào cửa lớn bệnh viện, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng.
Giang Tự nhìn lướt qua màn hình điện thoại, dừng mắt.
"Bác sĩ Kenn trả lời rồi."
"Nói gì đó?" Thẩm Phương Dục nghiêm túc lại.
Giang Tự đọc email nhanh như gió, càng xem sắc mặt càng xấu. Anh im lặng đưa điện thoại cho Thẩm Phương Dục, chỉ có vài hàng tiếng Anh ngắn ngủn nhưng thiếu đòn vô cùng.
"Ngài Giang thân mến, xin chào. Tôi là trợ lý của bác sĩ Kenn.
Xét thấy luận văn báo cáo của chúng tôi chưa công khai nên thật tiếc khi tạm thời không thể cung cấp bất kỳ thông tin gì cho ngài. Nếu ngài có nhu cầu cần khám bệnh thì có thể liên hệ với thư ký của bệnh viện để đặt lịch hẹn trước.
Bởi vì bác sĩ Kenn cực kỳ bận rộn nên mong ngài hãy hẹn trước khi đến, khi tới nước Mỹ thì phải mang theo 200 nghìn đô la Mỹ làm tiền đặt cọc phẫu thuật."
"Đúng là công phu sư tử ngoạm." Thẩm Phương Dục nhướng mày.
"Đây là khoa học không có biên giới mà cậu nói đó hả? Tín ngưỡng trị bệnh cứu người?"
"200 nghìn đô la Mỹ, mà chỉ là tiền đặt cọc." Giọng điệu Thẩm Phương Dục mang theo chút chế giễu.
"Cậu chắc chắn tín ngưỡng của người ta không phải là tiền đó chứ?"
Giang Tự: "..."
Biến!
Danh sách chương