Thẩm Phương Dục lập tức ném nước và bánh mì qua một bên, vừa nhanh chân chạy xuống lầu vừa cảm thán vận may Giang Tự mang đến cho hắn.

Xe hơi dừng trước cửa biệt thự, ba người bước xuống xe. Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua đã nhận ra người xuống cuối cùng chính là Albert. Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt rất dễ nhận ra, cho dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái hình dáng khuôn mặt dưới ánh trăng.

Thẩm Phương Dục không hề do dự gọi tên Albert trước khi anh ta kịp bước vào cửa.

Albert ngạc nhiên quay đầu lại, có vẻ không ngờ được giờ này rồi mà gần biệt thự nhà anh ta lại có người.

Cùng lúc đó, hai người đàn ông mặc đồ đen xuống xe cùng lúc với anh ta nhanh chóng bước tới hai bước chắn trước người anh ta, làm động tác dừng lại.

"Ai đó?" Hai người đồng thanh hỏi.

Thấy ba người dừng lại, Thẩm Phương Dục cũng giảm tốc độ, bật đèn pin trên điện thoại từ từ đi qua.

Lúc thấy rõ mặt hắn, Albert bất ngờ thốt lên: "Thẩm? Sao cậu lại ở đây?"

Hai người đàn ông mặc đồ đen trao đổi tầm mắt, Albert xua tay với bọn họ: "Đừng lo, đây là bạn tôi đến từ Trung Quốc."

Anh ta nói xong thì chỉ vào hai người đàn ông mặc đồ đen nói với Thẩm Phương Dục: "Đây là vệ sĩ của anh."

"Vệ sĩ?"

"Đúng vậy."

Albert dẫn Thẩm Phương Dục đi vào biệt thự sau đó chỉ vào sô pha trong phòng khách: "Cậu ngồi đi."

Hai người vệ sĩ cũng lần lượt đi vào, một người đứng canh bên cạnh Albert, một người khác đi kiểm tra từng phòng và tình hình của biệt thự. Sau đó hai người liếc nhau rồi đi ra cửa, để lại không gian cho hai vị bác sĩ.

Albert lạnh nhạt nhìn thoáng qua hai người vệ sĩ một cái, sau đó thả lỏng dựa vào sô pha kéo cà vạt ra, bắt chéo chân.

Dù vậy nhưng Thẩm Phương Dục vẫn có thể thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh ta.

"Cậu vẫn luôn canh trước cửa nhà anh à?" Albert hỏi.

Thẩm Phương Dục cũng không lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đúng vậy, tôi muốn hỏi anh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi livestream bị cắt đứt vậy?"

"Không giống cậu chút nào nha Thẩm." Albert bỗng cười hai tiếng.

"Đây là lần đầu tiên cậu nói thẳng mục đích của mình đấy. Anh cho rằng cậu ít nhất sẽ xã giao vài câu với anh, hỏi thăm tình hình của anh gần đây hoặc nói với anh rằng cậu lo lắng cho anh nên mới đến đây kiểu vậy."

Thẩm Phương Dục cũng nhận ra bản thân có hơi gấp gáp quá mức, hắn dừng một chút, đang định nói câu gì đó bù vào nhưng Albert lại có vẻ chẳng hề để ý: "Nhưng không sao, anh coi như cậu đến đây vì anh vậy."

Anh ta nói: "Sau khi xảy ra chuyện, cũng đã mấy ngày rồi anh chưa từng gặp một người bạn nào của anh."

"Vốn dĩ lúc này ở đây hẳn là đang tổ chức tiệc chúc mừng, anh đàn violon còn bạn bè anh sẽ mở một chai champagne chúc mừng anh." Anh ta nhún vai tự giễu.

"Đáng tiếc hiện tại chẳng có tiệc rượu, không có champagne và cũng chẳng có đàn violon."

Thẩm Phương Dục im lặng nhìn anh ta. Có lẽ những lúc thế này thì sự im lặng chính là cách an ủi tốt nhất với một vị bác sĩ kiêu ngạo.

Sau một lúc lâu, Albert mới thở dài một hơi thu hồi cảm xúc lại, nói với hắn: "Là do cục máu đông*."

"Vì sự chèn ép của thai nhi lên các cơ quan nội tạng trong thời gian mang thai nên một cục máu đông đã hình thành trong tĩnh mạch của bệnh nhân. Sau khi cắt bỏ buồng trứng, số lượng mạch máu phải nối lại quá lớn dẫn đến trong quá trình đó cục máu đông lại tích luỹ to hơn. Mà thuốc chống đông máu bọn anh chuẩn bị lại không đủ."

"Hơn nữa bởi vì thai nhi đã được lấy ra, áp lực lên mạch máu đột nhiên biến mất nên cục máu đông đó cứ như ngựa hoang thoát cương, trực tiếp vọt lên tới phổi." Albert cười khổ hai tiếng, chỉ chỉ ngực mình.

"Vậy người còn sống không?" Thẩm Phương Dục hỏi.

"Còn sống, nhưng trước mắt vẫn đang trong trạng thái hôn mê."

Phổi chi phối quá trình trao đổi oxy của con người. Và bởi vì hoạt động của đại não cũng phụ thuộc rất nhiều vào hàm lượng oxy nên dù chỉ thiếu oxy trong thời gian ngắn thì đều có khả năng gây ra tổn thương cực lớn cho não.

Albert nói: "Sự việc lần này bởi vì sự liều lĩnh của anh mới khiến quốc gia anh lâm vào tình cảnh xấu hổ. Bên chính phủ cũng ban lệnh cưỡng chế anh tạm thời không được công khai tình huống với bên ngoài. Lý do vì sao phải làm vậy thì... Thẩm, cậu thông minh như vậy nên hẳn là hiểu được."

Thẩm Phương Dục: "Các anh vẫn đang đợi bệnh nhân tỉnh lại."

Albert gật đầu.

Nước S vốn dĩ là một nước nhỏ, cảm giác tồn tại không lớn. Nhưng trước mắt các cuộc thảo luận về tai nạn y tế này càng lúc càng nghiêm trọng, dẫn tới nước S vẫn luôn mờ nhạt cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Lúc Albert quyết định livestream toàn cầu cũng đã có không ít quốc gia bắt đầu liên hợp công kích nước S. Cho rằng chính phủ không nên mặc kệ bác sĩ Albert thực hiện thụ thai nhân tạo cho người bệnh vốn không thích hợp mang thai, yêu cầu nước S chỉnh đốn và cải cách các dự luật liên quan.

Mà hiện tại, sự thất bại của Albert trực tiếp châm ngòi những nghi vấn đó bùng lên, khiến nhóm người đó tập trung chỉa mũi dùi vào nước S, thậm chí có vài quốc gia ngang ngược đã bắt đầu có ý đồ can thiệp vào công việc nội bộ của nước S.

Có lẽ giờ chỉ khi người bệnh tỉnh lại, sau đó hợp tác trả lời phỏng vấn của truyền thông thì mới có thể xoá bỏ những tranh luận từ cuộc phẫu thuật thất bại mang đến cho quốc gia họ mà thôi.

"Thẩm, anh biết cậu tới tìm anh là vì muốn tích luỹ kinh nghiệm phẫu thuật. Nhưng mà kinh nghiệm có giá trị nhất anh có thể nói cho cậu lúc này mà chính là... Đừng thực hiện ca phẫu thuật này!"

Thẩm Phương Dục không ngờ trước đây không lâu Albert vẫn còn rất tự tin mà giờ lại nói ra câu này.

Albert đan tay lại siết chặt, trong mắt tràn đầy u ám: "Nửa đoạn livestream trước mọi người đều thấy đấy, những người đó có thể không hiểu nhưng cậu chắc là biết. Tình trạng người bệnh của anh và người bệnh của Kenn... hoàn toàn khác nhau."

Ca phẫu thuật này giống như đang mở blind box vậy. Bất kể trước đó đã kiểm tra xét nghiệm kỹ càng cỡ nào thì vẫn rất khó đoán được kết quả sau khi mổ mở ổ bụng như cũ.

Mà đối với Albert, không có ai quan tâm ca phẫu thuật của anh ta có khó hơn so với Kenn hay không. Mọi người chỉ biết cùng là thực hiện ca mổ lấy thai cho đàn ông như nhau, nhưng Kenn thì thành công, còn Albert thì thất bại.

Có lẽ vì nhìn ra vẻ khó tin trong đáy mắt Thẩm Phương Dục, Albert khuyên nhủ: "Thẩm, anh biết cậu là một bác sĩ ưu tú hàng đầu ở Trung Quốc, nhưng hiện thực thường rất tàn nhẫn."

"Giống như anh đây. Anh làm bác sĩ phẫu thuật chính đã 10 năm, chưa từng có một người bệnh nào xảy ra chuyện trên bàn mổ của anh cả. Anh cũng từng thành danh từ khi còn trẻ, được quốc gia nâng niu đến đỉnh cao. Tất cả bọn họ đều gọi anh là thiên tài."

Giọng nói của anh ta xen lẫn chút mỉa mai: "Đến cuối cùng chính anh cũng cảm thấy anh là thiên tài của nước S. Thậm chí anh còn thấy anh không chỉ là thiên tài của nước S mà còn có thể trở thành thiên tài toàn thế giới đều kinh sợ."

"Tới bây giờ thì anh đã hiểu rõ rồi. Trừ Thượng đế ra, không một ai có thể tự cao đến mức cho rằng chính mình không có gì là không làm được."

Thẩm Phương Dục nói: "Tôi không tin Thượng đế."

"Cậu có thể không tin Thượng đế, nhưng tốt nhất đừng quá tin tưởng chính mình."

Thoạt nhìn Albert cực kỳ nản chí, anh ta tự pha cho mình một ly cà phê với nước sôi, cũng rót cho Thẩm Phương Dục một ly.

"Có đường không?" Thẩm Phương Dục hỏi.

"Không có."

Albert nói: "Vị đắng có thể khiến người ta tỉnh táo. Anh nghĩ... có thể là do trước kia anh uống cà phê ngọt quá nhiều rồi."

Thẩm Phương Dục cụp mắt nhấp một ngụm cà phê đen, không nói gì nữa.

Albert cứ giống như không nếm được vị, hoặc giống như đang xem cà phê là rượu mà giải sầu nên cứ uống hết ly này tới ly khác.

"Cậu có nhìn qua nhà anh trong thành phố chưa?" Anh ta cười khẽ một tiếng

"Hiện tại anh chính là con chuột chạy qua đường mà người người kêu đánh ở nước S. Mỗi ngày anh đều ngủ ở bệnh viện, chỉ khi cần lấy tư liệu gì đó thì mới được về nhà bên này thôi."

Albert chỉ vào hai vệ sĩ ngoài cửa: "Bọn họ cũng là người chính phủ nước S phái tới, cố ý đi theo bảo vệ và giám sát anh trong khoảng thời gian này. Cậu tin không Thẩm?"

Anh ta chỉ chỉ lỗ tai: "Họ đeo tai nghe ở đây vì đang nghe lén chúng ta nói chuyện đấy."

Không biết thứ khi nãy Albert uống là cà phê hay là rượu mà anh ta có chút dáng vẻ bất chấp tất cả, tuỳ ý nói: "Chẳng qua anh cũng chẳng quan tâm bọn họ có giám sát hay nghe lén hay không. Bọn họ đã đóng băng tài khoản ngân hàng của anh rồi, hiện tại anh chỉ là con chuột bạch bị nhốt trong lồng sắt mà thôi, có muốn chạy trốn hay xuất ngoại cũng đều không thể."

"Nếu người bệnh có thể tỉnh lại thì anh sẽ có thể khôi phục tự do. Nhưng một khi người bệnh tử vong ở ICU thì anh sẽ bị đẩy ra chịu tội."

"My God, hiện tại anh chỉ hy vọng người bệnh xui xẻo này có thể tỉnh lại, nếu không thì anh không còn gì nữa. Tiền, sự nghiệp, tương lai..."

"Với cả việc thụ thai của bệnh nhân đó cũng là anh làm, nếu bệnh nhân mà chết thì anh cũng không thể tha thứ cho chính mình được."

Vừa nói xong thì anh ta cũng bật khóc, hiển nhiên đã lo sợ quá lâu.

"Có lẽ quốc gia của cậu sẽ không làm như vậy. Cũng có lẽ chỉ cần cậu không huênh hoang như anh thì sẽ không gặp phải kết cục này đâu. Nhưng mà Thẩm này, cậu vẫn nên nghĩ cho kỹ về những gì cậu phải gánh chịu nếu ca phẫu thuật này thất bại. Ca mổ này tuyệt đối không hề dễ dàng như những gì chúng ta nghĩ trước đây đâu."

Thấy Thẩm Phương Dục không trả lời, anh ta chân thành nói: "Mặc dù anh biết cậu vì kết quả ca mổ nên mới đến đây, nhưng thấy cậu vẫn tình nguyện đến thăm anh trong tình trạng này nên anh chân thành khuyên cậu một câu. Cậu vẫn nên bảo người bệnh đi tìm Kenn làm phẫu thuật đi."

"Hắn là bác sĩ số 1 ở Mỹ, có được tài nguyên chữa bệnh tốt nhất. Hắn còn có kinh nghiệm một lần phẫu thuật thành công, có năng lực phản ứng hàng đầu. Ôi! Đệt, anh vậy mà lại khen ngợi hắn!"

Albert nói đến đây bỗng nhiên gãi đầu: "Anh hận Kenn! Anh hận hắn muốn chết!"

Thẩm Phương Dục nhìn qua, chợt phát hiện mái tóc màu nâu nhạt của Albert đã trộn lẫn rất nhiều tóc bạc từ lúc nào.

"Người bệnh kia giờ đang ở đâu vậy?" Hắn hỏi.

"Đã chuyển đến bệnh viện khác rồi. Cậu muốn đi thăm hả?" Albert vuốt mặt một cái, hỏi.

Thẩm Phương Dục tự hỏi một lúc, sau đó mới trả lời anh ta: "Đúng vậy."

Người bệnh của Albert tên là Baker, hai người họ và hai vệ sĩ lái xe đến bệnh viện Baker đang nằm ngay trong đêm.

Nghe nói ngài Baker này cực kỳ giàu có, sở hữu vô số công ty lớn nhỏ, là một thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở nước S.

Lúc đầu Albert đã từ chối yêu cầu được thụ thai nhân tạo của anh ta mấy lần. Nhưng ngài Baker từng đưa ra một khoản kinh phí kếch xù cung cấp cho việc nghiên cứu khoa học của Albert. Cũng vì vậy nên Albert mới dao động, quyết định thực hiện ca phẫu thuật này.

Bệnh viện hiện tại mà ngài Baker đang nằm cũng chính là bệnh viện mà anh ta có cổ phần.

Ngài Baker là bệnh nhân duy nhất trong phòng VIP đặc biệt của khu ICU. Nhưng điều bất ngờ là bên ngoài phòng bệnh có một người phụ nữ đang ngồi đó.

Thoạt nhìn cô ấy cũng không giống nhân viên y tế, ăn mặc tỉ mỉ tao nhã, chỉ là khuôn mặt có mệt mỏi, giống như đã lâu không ngủ vậy.

Nhìn thấy bọn họ, cô đứng lên cố gắng duy trì lịch sự chào hỏi bác sĩ Albert. Albert chỉ Thẩm Phương Dục, giới thiệu với cô: "Đây là đồng nghiệp của tôi, hy vọng có thể vào thăm ngài Baker. Có được không?"

Thẩm Phương Dục gật đầu chào hỏi với cô. Ánh mắt đối phương tạm dừng trên mặt hắn một lát, sau đó hơi mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được."

Sau khi khử trùng xong, Thẩm Phương Dục và Albert vào phòng ICU, đứng trước mặt Baker.

Ngài Baker đang hôn mê có một mái tóc màu vàng xinh đẹp, cùng một khuôn mặt mà nhìn qua trông không giống thương nhân, ngược lại càng giống nghệ thuật gia hơn.

Chỉ là hiện tại cả người anh ta cắm đầy các loại ống lớn ống bé khiến người ta hoa cả mắt. Các loại thiết bị chiếm cứ phòng ICU làm ngài Baker bị vây ở trong càng trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Cảm giác khi đọc những con chữ lạnh băng trên tài liệu và tận mắt chứng kiến một ca phẫu thuật thất bại hoàn toàn không giống nhau.

Hiện tại người bệnh phẫu thuật thất bại này đang thật sự nằm trên giường bệnh trong phòng ICU, sinh tử khó đoán ngay trước mắt Thẩm Phương Dục.

Đột nhiên hắn cảm thấy tay chân có chút lạnh lẽo chẳng hiểu vì sao.

Làn da của ngài Baker rất trắng, Giang Tự cũng rất trắng.

Tác động thị giác thật sự rất đáng sợ. Thậm chí có một giây nào đó, Thẩm Phương Dục nhìn ngài Baker nhưng trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh Giang Tự cũng nằm trong ICU.

Albert không hề giấu diếm mà kéo chăn của người bệnh ra, giới thiệu cặn kẽ phương pháp giữ mạng sống cho bệnh nhân hiện tại với Thẩm Phương Dục.

Làn da và cơ bắp bị dãn ra vì mang thai của ngài Baker vẫn chứ hoàn toàn khôi phục. Vết cắt và vết khâu lại vẫn rõ ràng như cũ. Bên sườn bụng có một lỗ nhỏ, chất dịch màu vàng chảy ra dẫn vào trong túi nhựa trong suốt.

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Phương Dục nhìn thấy cơ thể người bệnh như này. Hắn đã làm nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ như vậy, đã luồn vô số ống dẫn lưu, đã khâu lại vô số vết mổ, cũng đã bình tĩnh mổ ra vô số ổ bụng và tử cung của bệnh nhân.

Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục sợ hãi vì cơ thể người bệnh.

Bởi vì Giang Tự.

Hắn đứng im bên cạnh nhìn thao tác của Albert, sau đó chậm rãi đi theo anh ta ra khỏi phòng ICU. Đầu óc hắn quay cuồng, mãi đến khi Albert vỗ vai hắn thì hắn mới tỉnh táo lại.

"Cậu có nghe anh mới hỏi gì không?" Albert hỏi hắn.

Thẩm Phương Dục lơ đãng hỏi lại: "Anh hỏi gì vậy?"

Albert bĩu môi, lặp lại lần nữa: "Anh hỏi cậu định khi nào về nước? Nếu cậu muốn ở lại thêm vài ngày thì có thể ở lại nhà anh trước. Chỉ là anh không thể về nhà mỗi ngày để tiếp đãi cậu thôi."

"Tôi muốn... ngồi nghỉ chút đã. Có được không?" Thẩm Phương Dục nhận ra chân hắn đang mềm nhũn không bước đi nổi.

"Tôi còn công việc nên ngày mai sẽ về nước luôn. Không cần phiền anh đâu."

"Được rồi." Albert nhún vai, nhìn thoáng qua hai vệ sĩ đang giám sát bên ngoài.

"Vậy anh đi trước đây. Anh phải tiếp tục xem tài liệu rồi nghĩ cách làm sao cứu sống người bệnh xui xẻo này nữa."

Lúc xoay người, anh ta tiện tay vỗ vai Thẩm Phương Dục, nói với hắn: "Nhớ kỹ lời anh, cậu là một bác sĩ ưu tú. Cậu còn có tương lai tươi sáng nên đừng để nó bị huỷ hoại trên một ca phẫu thuật giống như anh."

Thẩm Phương Dục cụp mắt: "Nhưng em ấy là một người rất quan trọng với tôi."

"Vậy cậu càng không nên tiếp nhận." Albert nhìn ngài Baker trong phòng ICU qua lớp cửa kính, sau đó nhìn người phụ nữ ngồi bên ngoài phòng bệnh, nhỏ giọng nói: "Trừ khi cậu có thể chấp nhận chuyện chính tay đưa người ấy vào trong đó."

Nói xong, anh ta nhún vai một cái rồi quay đầu rời đi.

Thẩm Phương Dục ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu. Sau đó vịn tường đi qua ngồi xuống ghế bên ngoài phòng ICU, mặt trắng bệch không một chút máu.

Một đầu khác của dãy ghế, người phụ nữ tao nhã kia thấy hắn ngồi xuống thì cẩn thận gọi hắn.

"Thưa anh, tôi có thể trò chuyện với anh một chút không?"

Lúc này Thẩm Phương Dục đang không có tâm trạng nói chuyện phiếm. Nhưng hắn nghe giọng nói thiết tha của người phụ nữ nên cũng không đành lòng từ chối.

Hắn thả bàn tay đang ấn mi tâm xuống, ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: "Quý cô có chuyện gì sao?"

"Tôi là vợ của ngài Baker, anh có thể gọi tôi là Daisy." Người phụ nữ tự giới thiệu trước.

Nghe cô nói xong, hàng mi của Thẩm Phương Dục khẽ run lên.

Khi Albert nói ngài Baker vẫn luôn hy vọng được mang thai, Thẩm Phương Dục đã dựa theo lý giải bình thường mà cho rằng ngài Baker theo chủ nghĩa không kết hôn hoặc là người trong cộng đồng LGBTQ+.

Vì vậy nên cho dù Daisy vẫn luôn trông chừng bên ngoài phòng bệnh của ngài Baker thì hắn vẫn theo bản năng cho rằng cô là trợ lý hay chị em gì đó với ngài Baker mà thôi.

Không ngờ lại là vợ anh ta.

"Tôi xin hỏi anh là người bác sĩ Albert mời đến giúp đỡ phải không ạ?" Phu nhân Daisy mang theo chút bất an dò hỏi.

"Anh mới vừa xem tình trạng của chồng tôi rồi. Anh ấy... còn có thể tỉnh lại không?"

Thẩm Phương Dục rất quen thuộc với biểu cảm của phu nhân Daisy.

Cho dù quốc tịch, dáng vẻ và màu da khác nhau thì đại khái người nhà của bệnh nhân trên khắp thế giới đều giống nhau. Bao gồm chính hắn! Khi gặp chuyện này thì đều có hiểu cảm giống hệt nhau.

Vẻ mặt như vậy thật sự rất dễ khiến người ta buột miệng thốt ra một câu an ủi: "Anh ta chắc chắn sẽ tốt lên."

Nhưng bất kể là ai cũng đều có thể nói như vậy, trừ bác sĩ.

Bởi vì mỗi câu nói của bác sĩ đều phải gánh chịu trách nhiệm kèm theo đó.

Cho nên cuối cùng, Thẩm Phương Dục chỉ có thể nói với cô: "Xin lỗi, tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì với quý cô cả. Hơn nữa tôi cũng chỉ là một bác sĩ đến xin lời khuyên và kinh nghiệm của bác sĩ Albert mà thôi."

Có thể là vì đã nghe được những lời này quá nhiều lần nên khi nghe Thẩm Phương Dục nói vậy, ánh mắt Daisy cũng không có quá nhiều vẻ thất vọng.

"Không sao đâu. Làm phiền anh rồi." Cô bình tĩnh cười đáp.

Thẩm Phương Dục cũng lịch sự trả lời cô: "Không có việc gì."

Hai người ngồi cách nhau một cái ghế trống cùng im lặng. Phòng ICU một người rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân thỉnh thoảng truyền đến của nhân viên y tế thì gần như không còn âm thanh nào khác nữa.

Có lẽ là vì lâu rồi không có ai để trò chuyện nên trong lòng rất nặng nề. Mà Thẩm Phương Dục là người sống duy nhất có thời gian trò chuyện ở đây, hoặc có lẽ phu nhân Daisy cho rằng cô hẳn là nên nhắc nhở Thẩm Phương Dục một tiếng. Vì thế khoảng nửa tiếng sau, cô lần nữa lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Bác sĩ Albert phẫu thuật thất bại, nhưng trước đó đã có một vị giáo sư Kenn ở Mỹ phẫu thuật thành công rồi. Tôi nghĩ rằng anh hẳn nên đi thăm hỏi người đó mới đúng."

"Tôi biết."

Daisy hơi khó hiểu, tựa như không biết vì sao hắn lại bỏ gần tìm xa làm gì.

"Những gì có thể nghiên cứu từ ca bệnh của Kenn tôi đã nghiên cứu hết rồi, cũng đã thử gửi mail thăm hỏi riêng tư." Thẩm Phương Dục lắc đầu: "Nhưng hình như giáo sư Kenn không thích bị làm phiền cho lắm."

"Kinh nghiệm của bác sĩ Albert cũng rất quan trọng. Bởi vì ca bệnh liên quan quá ít nên mỗi một ca bệnh như này đều rất quý giá." Thẩm Phương Dục giải thích.

"Nếu có 100 lý do dẫn đến ca phẫu thuật thất bại thì khi tôi biết thêm một lý do cũng là lúc xác suất thành công có thể tăng thêm một chút. Ngay cả khi xác suất từ 100% biến thành 99 thì với tôi cũng rất đáng giá."

Daisy nghe xong, một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Mãi sau cô mới khẽ thở dài một hơi.

"Tôi thật sự hy vọng tôi là Kenn, hoặc là anh, hoặc là một vị bác sĩ nào đó có giấy phép hành nghề. Ít nhất như vậy thì tôi có thể nghĩ cách giúp chồng tôi giống như anh, chứ không phải chỉ phí công ngồi đợi ở chỗ này."

Thẩm Phương Dục im lặng trong chốc lát, sau đó nói với Daisy: "Người bệnh của tôi cũng chính là người yêu của tôi."

"Là đàn ông?"

"Ừ, đàn ông."

Hiển nhiên Daisy cũng rất bất ngờ khi nhận được câu trả lời khẳng định. Sắc mặt cô bỗng trở nên phức tạp, đôi mắt màu xanh biển tràn đầy những cảm xúc không thể nói rõ.

Một lát sau, cô đột nhiên mở một tấm ảnh chụp trong điện thoại ra đưa cho Thẩm Phương Dục xem: "Anh xem, đây là con tôi đó."

Đứa bé đang quấn tả có khuôn mặt nhăn nheo nhưng vẫn không giấu được nét đáng yêu.

"Em bé rất khoẻ mạnh." Thẩm Phương Dục nói.

Daisy gật đầu cười. Chỉ khi nhìn thấy con thì nụ cười trên mặt cô mới có thể chân thật hơn một chút.

Cô cất điện thoại, nhìn chồng mình cách lớp cửa kính, nói với Thẩm Phương Dục: "Đây là người chồng đã sinh con vì tôi."

Mặc dù đã đoán được nhưng khi nghe được câu nói xác nhận thì Thẩm Phương Dục vẫn thấy bất ngờ như cũ.

Có lẽ là do đã cùng đường nhưng lại vừa lúc gặp được "người cùng khổ" nên rất muốn nói hết nỗi lòng. Daisy đã đè nén nỗi buồn trong lòng quá lâu, cuối cùng cũng đã có thể nói hết trước một người xa lạ nhưng có cùng hoàn cảnh với cô ở đây,

"Tôi vẫn luôn muốn có một đứa con, nhưng tôi và anh ấy kết hôn đã mấy năm mà vẫn không có thai. Mãi đến 5 năm trước, tôi khám ra mình bị ung thư nội mạc tử cung*, không thể không cắt bỏ tử cung của mình."

"Lúc đó tôi rất chán nản, chồng tôi đã an ủi tôi rằng hai người cũng có thể sống rất hạnh phúc. Vì thế tôi cũng dần từ bỏ ý muốn nuôi con. Chỉ là đôi khi sẽ không nhịn được mà hâm mộ người khác có con, thỉnh thoảng lại giận dỗi càu nhàu với anh ấy, oán giận Thượng đế bất công."

"Mãi đến một ngày, chồng tôi đột nhiên xuất hiện triệu chứng đi ngoài ra máu. Lúc đó chúng tôi đều rất sợ hãi, cho rằng anh ấy cũng mắc bệnh ung thư. Nhưng bác sĩ kiểm tra xong lại nói với chúng tôi rằng đó không phải là xuất huyết do ung thư... mà là kinh nguyệt."

Giọng nói cô nhỏ nhẹ, kể lại khởi nguồn của bi kịch: "Bác sĩ nói có một tử cung đột nhiên phát dục trong cơ thể chồng tôi."

"Sau đó anh ấy tìm được bác sĩ Albert, rồi sau đó anh ấy lại nói với tôi rằng chúng tôi có thể thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo để tạo ra một đứa bé..."

Cô dừng một chút: "...Trong cơ thể anh ấy."

"Cuối cùng anh ấy mang thai. Lúc đó chúng tôi đều rất vui vẻ, đều chờ mong đứa bé này giống như các cặp vợ chồng bình thường."

"Nhưng anh ấy chưa từng nói với tôi rằng ca phẫu thuật này có rủi ro lớn như vậy."

Thoại nhìn phu nhân Daisy rất hối hận.

"Anh ấy không hiểu. Sở dĩ tôi muốn có con với anh ấy là bởi vì tôi quá yêu anh ấy. Bởi vì anh ấy nên tôi mới hy vọng có được một đứa bé dung hoà cả gen của tôi và anh ấy. Nếu anh ấy khoẻ mạnh thì dù không có con tôi cũng rất hạnh phúc."

"Nếu sớm biết ca phẫu thuật này nguy hiểm như vậy thì căn bản tôi sẽ không đồng ý cho anh ấy mạo hiểm mang thai như vậy."

"Anh ấy là thương nhân, đáng lý anh ấy phải biết đánh giá rủi ro hơn bất kỳ ai."

Daisy nhìn đứa bé trong điện thoại, ánh mắt tràn đầy bi thương: "Anh biết không? Những người biết chồng tôi nằm đây đều nói rằng anh ấy điên rồi."

Trong nháy mắt đó, Thẩm Phương Dục nhìn Daisy, hắn chợt hiểu câu nói Albert cố tình nhỏ giọng nói với mình khi nãy.

... "Trừ khi cậu có thể chấp nhận chuyện tự tay mình đưa người ấy vào trong đó."

Tráivới những gì đã tưởng tượng, sự tổn thương và áy náy sau này có thể sẽ nuốt chửng Daisy.

Cũng có thể nuốt chửng hắn..

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện, toàn bộ khăn giấy trên người Thẩm Phương Dục đều đã cho Daisy hết. Thậm chí như vậy mà vẫn không ngăn được những giọt nước mắt đã tích luỹ lâu ngày của cô. Cuối cùng hắn đành phải pha một ly nước muối cho Daisy, tránh cho cô khóc đến mất nước rồi ngất mất.

Thẩm Phương Dục quay lại trả căn phòng hắn thuê ngắn hạn, đồng thời viết một bức thư cảm ơn sự giúp đỡ và những kiến nghị của Albert.

Cuối cùng hắn đi dọc theo khu biệt thư ngoại thành, dẫm lên bông tuyết trắng phau từng bước đi đến chỗ taxi đang đậu.

Tuyết đọng quá sâu nên khi dẫm lên sẽ có tiếng vang sột soạt. Sau khi giày bị thấm ướt, hơi lạnh men theo chân xộc thẳng lên trên.

Bông tuyết bay lơ lửng trên không trung mang theo hương vị lạnh lẽo tươi mát. Thẩm Phương Dục vừa nhắm mắt lại đã nhớ đến đôi mắt màu xanh biển giống như đá quý của phu nhân Daisy..

Thấm đẫm nỗi buồn không tên.

...

Lúc Giang Tự nhận được điện thoại của Thẩm Phương Dục là anh đang chuẩn bị nghe một học sinh báo cáo tiến độ thí nghiệm.

Do bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố nên số lần lặp lại thí nghiệm sinh vật này thật sự không nỡ nhìn thẳng. Cùng một thí nghiệm nhưng học sinh này đã làm suốt 2 tháng, đã vậy mà số liệu đối chiếu vẫn luôn không ổn định khiến Giang Tự tức đến mức xách người đến phòng làm việc, định nói chuyện với cậu ta một lúc.

Nhìn thấy tên người gọi, Giang Tự đứng lên ra hiệu với cậu học sinh kia, nói: "Cậu xem PPT lại một chút đi. Đợi lát nữa báo cáo bằng tiếng anh cho tôi, không được xem tài liệu."

Nói xong anh ra khỏi phòng làm việc, nhận điện thoại của Thẩm Phương Dục.

"Alo?"

"Giang Tự......"

Không biết vì sao mà âm thanh bên kia nghe rất trống rỗng, tựa như đang ở giữa cánh đồng hoang vu, vô cớ khiến Giang Tự thấy lạnh lẽo như đang ở giữa trời tuyết.

"Anh sao thế?" Anh cảm thấy Thẩm Phương Dục hơi kỳ lạ.

Đầu kia của điện thoại im lặng hồi lâu, sau đó Thẩm Phương Dục hít mũi một cái, khẽ nói: "Xin lỗi, Giang Tự... Anh xin lỗi."

Mí mắt Giang Tự đột nhiên giật một cái.

Anh xoay người nhìn xuống phía dưới. Bệnh viện chật ních bệnh nhân đang vội vàng tới lui. Có người đẩy xe lăn, có người cầm nạng. Có người còn nằm trên giường bị đắp khăn trải giường trắng tinh chỉ lộ đầu ra, không biết đang định chuyển đến chỗ nào.

Giang Tự không biết Thẩm Phương Dục lại lên cơn gì. Nhưng anh biết Thẩm Phương Dục đang nói gì, cũng đoán được bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi.

Giữa anh và Thẩm Phương Dục vĩnh viễn có một loại ăn ý. Lúc anh yếu đuối thì Thẩm Phương Dục sẽ trở nên mạnh mẽ. Mà khi Thẩm Phương Dục yếu đuối thì anh sẽ kiên cường hơn.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Tự hơi run rẩy, anh im lặng hít sâu một hơi, giơ tay còn lại lên nắm cổ tay đè cơn run rẩy lại.

"Nếu không có tối hôm đó thì em cũng sẽ không mang thai. Nhưng cuối cùng mấy tháng sau em cũng sẽ phát hiện có một cái tử cung đang phát dục trong cơ thể em, cũng sẽ trải qua một ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung không rõ sống chết. Tình huống cũng không tốt hơn bây giờ là bao."

"Sự thật này không liên quan đến anh, cũng không thể thay đổi. Với cả..." Anh mím môi, giọng điệu bình tĩnh nói với Thẩm Phương Dục.

"Lúc đó anh đã xin lỗi em rất nhiều lần rồi. Nếu cứ lặp lại lời xin lỗi vì một việc của mấy tháng trước sẽ khiến em nghi ngờ anh đang mỉa mai trí nhớ của em đấy."

"Em không muốn nghe lời "Xin lỗi" từ anh nữa." Ngón tay anh khẽ vuốt điện thoại, tạm dừng một lát rồi lại nói với đầu dây bên kia.

"Nếu một hai phải nói thì anh có thể đổi câu "Xin lỗi" thành "Anh yêu em"."

Giang Tự nói xong lập tức cúp máy quay lại phòng làm việc, cầm ly trà trên bàn lên. Độ ấm của ly nước truyền vào lòng bàn tay xoa diệu ngón tay đang run rẩy của anh.

Lúc ngẩng đầu lên, cậu học sinh kia vừa kiểm tra PPT xong đang nơm nớp lo sợ nhìn anh.

Giang Tự gật đầu với cậu ta, ý bảo cậu ta bắt đầu báo cáo đi.

Tiếng Anh của cậu ta vẫn vấp váp vài chỗ, báo cáo được một nửa trán đã đổ đầy mồ hôi. Nhưng số liệu trên ppt lại biểu hiện thí nghiệm lặp đi lặp lại của cậu ta cuối cùng cũng thành công rồi.

Hiển nhiên Giang Tự cũng rất bất ngờ: "Cậu thành công lúc nào vậy?"

Cậu học sinh kia giật mình, cẩn thận nói: "Mấy... mấy ngày trước ạ. Em làm theo lời thầy nói, lấy ghi chép từ những thí nghiệm trước đây ra tính toán lại, tìm những điều kiện có khả năng gây ảnh hưởng rồi làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng thành công."

Giang Tự im lặng nhìn cậu học sinh kia một lúc lâu. Mãi đến khi cậu học sinh bị nhìn đến hoảng sợ thì Giang Tự đột nhiên giơ điện thoại lên, chụp kết quả thí nghiệm của cậu ta lại.

"Tôi có thể gửi kết quả thí nghiệm của cậu cho một người học sinh ngu ngốc không?" Giang Tự hỏi.

Cậu học sinh sửng sốt, đáp: "Tuỳ... tuỳ thầy ạ."

Giang Tự cúi đầu gửi tấm ảnh cho Thẩm Phương Dục: "Một tháng trước, một học sinh đang học thạc sĩ năm 2 tới khóc lóc với tôi rằng cậu ta căn bản không có cách lặp lại thí nghiệm này nữa, cầu xin tôi bỏ đề này cho cậu ta."

"... Nhưng bây giờ cậu ta thành công rồi."

Giang Tự nhanh tay gõ chữ gửi cho "học sinh ngu ngốc" này một câu: "Thầy Thẩm cũng muốn khóc nhè à?" 

———

*Cục máu đông: Huyết khối là hiện tượng đông máu gây tắc nghẽn cho quá trình lưu thông máu ở động mạch và tĩnh mạch. Hiện tượng này xảy ra khi tốc độ máu di chuyển chậm gây lắng đọng, lâu dần sẽ xuất hiện cục máu đông. Phân tích vấn đề, nhà nghiên cứu đã chỉ ra rằng nồng độ oxy trong máu có ảnh hưởng đến lưu tốc máu.

Vì thế xuất hiện cục máu đông có thể là dấu hiệu của máu lưu thông kém, máu bị thiếu dưỡng chất, đặc biệt là oxy. Nếu không kịp thời phát hiện, cơ thể sẽ bị ảnh hưởng gây mệt mỏi, chóng mặt do cả động mạch và tĩnh mạch có nguy cơ tắc nghẽn hay thu hẹp tiết diện lưu thông máu.

*Ung thư nội mạc tử cung (hay còn gọi là Ung thư tử cung hay Carcinom nội mạc tử cung): là bệnh ung thư phụ khoa thường gặp ở nữ giới. Bệnh có thể xảy ra ở bất kỳ độ tuổi nào, nhưng phổ biến hơn trong khoảng 45-75 tuổi. Độ tuổi trung bình của các bệnh nhân ung thư nội mạc tử cung khi chẩn đoán là 60, tuy nhiên hiện nay, bệnh đang có xu hướng trẻ hóa dần.

Ung thư nội mạc tử cung thường gặp hơn ở những đối tượng thừa cân, béo phì, mắc bệnh đái tháo đường, hay dùng các sản phẩm có chứa hormone estrogen.

———

Mục tiêu hoàn truyện trong tháng 6! Fighting 💪
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện