Nửa tiếng sau, tại một bệnh viện phụ sản tư nhân thành phố A.
Đường Khả vừa ngáp vừa chuẩn bị thiết bị siêu âm, đôi mắt dính nhau chẳng mở ra nổi: "Khuya rồi không ngủ còn làm gì vậy ba?"
Đường Khả là bạn học của Giang Tự và Thẩm Phương Dục, lúc chọn khoa thì chuyển sang khoa chẩn đoán hình ảnh*, sau này lại chuyển từ bệnh viện ra làm tư nhân, nói là thoải mái hơn chút. Quan hệ của Đường Khả và Giang Tự vẫn luôn rất thân, nên dù nửa đêm bị dựng đầu dậy thì cũng chỉ càu nhàu vài câu mà thôi.
"Có thể tôi mắc bệnh nan y rồi."
Đường Khả hơi bối rối: "Hả?"
Giang Tự đưa điện thoại lên trước mặt Đường Khả, giao diện đang hiện kết quả kiểm tra anh mới nhận được lúc nãy.
"Đờ mờ, sao chỉ số HCG cao dữ vậy?! Bạn gái cậu à?!"
Đường Khả khó tin hỏi: "Đâu nghe cậu nói yêu đương gì đâu mà. Nhưng cậu cũng nhanh thật đấy, có cả con luôn rồi."
Giang Tự im lặng trong thoáng chốc, sau đó nói với Đường Khả: "Là tôi."
"Tôi đương nhiên biết là con của cậu rồi, ý tôi là..."
"Kết quả kiểm tra.." Giang Tự cắt ngang lời Đường Khả, vô cảm nói: "Là của tôi."
Đường Khả tỉnh hẳn, không tin chộp tay Giang Tự: "Cậu nói gì?"
Giọng điệu Đường Khả cao lên: "Cưng à, chỉ số cao như vậy.. cái này.. cái này.."
1
Đường Khả "cái này" nửa buổi cũng không nói được nguyên nhân gì, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn Giang Tự lạnh mặt nằm lên giường siêu âm.
Đường Khả duỗi tay lấy dung dịch siêu âm B, thì thào: "Không phải là ung thư thật chứ.."
Giang Tự trực tiếp lấy gel siêu âm từ trong tay cậu ta, cởi th/ắt lưng vén áo lên, nhanh tay bóp đều gel lên bụng rồi nhìn Đường Khả.
Đường Khả cầm đầu dò siêu âm nhìn Giang Tự chằm chằm, mặt mày kinh ngạc đến quên cả động tác. Giang Tự mất kiên nhẫn tự cầm lấy đầu dò đã khử trùng đặt lên làn da trên bụng dưới.
1
Tuy Giang Tự không phải bác sĩ chuyên khoa chẩn đoán hình ảnh nhưng siêu âm B ở bụng căn bản như vậy anh vẫn rất thành thạo.
Đường Khả biết anh tự làm được nên cũng không làm phiền anh. Trong đầu của cậu ta bây giờ toàn là chỉ số cao bất thường kia, lo lắng Giang Tự không sống được bao lâu nữa nên cả hình ảnh kiểm tra trên màn hình cũng không dám xem.
Sau một lúc lâu tự xây dựng lại tư tưởng, Đường Khả mới hơi nhúc nhích bàn tay đang che mắt, lộ ra một khe hở nhỏ, cẩn thận liếc mắt nhìn màn hình.
Nhưng nhìn một cái, Đường Khả đột nhiên trợn tròn mắt.
"Đù má!!!"
"Câm!"
11
Giang Tự căng thẳng cắn chặt quai hàm, mặt vô cảm nhìn vào hình ảnh trắng đen trên màn hình. Sau một lúc lâu anh mới cứng đờ cúi đầu, nhìn về phía bụng nhỏ của mình
Bởi vì không có tiếp xúc với ánh nắng nên phần eo vào bụng của anh rất trắng. Vì vẫn thường xuyên vận động nên Giang Tự luôn có cơ bụng. Nhưng không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Giang Tự cảm thấy đường cong cơ bụng thanh thoát đang có xu hướng biến mất.
Gel siêu âm B còn dính trên bụng, trơn trượt lạnh băng, kích thích giác quan và đại não của Giang Tự.
Đôi tay được những ca phẫu thuật hằng năm rèn luyện ra vô cùng ổn định lúc này lại đang khẽ run, chứng tỏ anh đang không bình tĩnh
Trong lòng anh như có thứ gì đó rơi xuống đất. Không! Là toà nhà cao tầng xây dựng qua bao nhiêu năm anh sống, tích luỹ từ bao nhiêu kiến thức kinh nghiệm trong lòng anh đã sụp đổ tan nát.
Không phải khối u, cũng không phải ung thư! Túi thai, tim thai, phôi thai, tiếng tim đập, hoàn chỉnh không thiếu một cái, đúng là hình ảnh căn bản cấp bậc sách giáo khoa của giai đoạn đầu thai kỳ.
1
Vốn dĩ Giang Tự chỉ cận nhẹ thôi, nhưng bây giờ anh thấy bản thân hình như bị mù rồi.
"Giang Tự..." Cằm của Đường Khả sắp rớt tới nơi, cậu ta cầm khăn giấy, lắp bắp nói.
"Cậu, cậu mau giải thích cho tôi."
Giang Tự cầm khăn giấy lau khô gel siêu âm còn sót lại rồi thả áo xuống, vừa đứng dậy vừa cài thắt lưng: "Tôi khá là muốn cậu giải thích cho tôi hơn đấy."
Phương hướng nghiên cứu chuyên sâu của Đường Khả là y học sinh sản và sinh học phát triển.
Giang Tự giơ tay về phía Đường Khả: "Giấy bút."
Đường Khả vội lấy bút và giấy note trong túi ra đưa cho anh, Giang Tự viết một loạt xét nghiệm bằng nét chữ nguệch ngoạc: "Hai hôm nay tôi đều có ca mổ, sáng chủ nhật tôi sẽ đến đây xét nghiệm, cậu giúp tôi sắp xếp một chút, tốt nhất là có thể làm xong trong một buổi sáng ấy. Trả thêm tiền cũng được."
"Ê tôi nói này, không phải là..." Đường Khả nhìn máy móc xong nhìn Giang Tự
"Cậu vậy rồi mà còn tâm tư đi làm hả?"
Giang Tự liếc cậu ta một cái.
"Hiểu rồi, là bởi vì Thẩm Phương Dục không ngừng cậu cũng sẽ không ngừng đúng không? Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi sao hai cậu còn ganh đua mãi thế hả?" Đường Khả là bạn học của hai người họ, lại còn là bạn cùng phòng của Giang Tự nên hiểu rất rõ ân oán của hai người này.
"Bắt tay giảng hoà không tốt à?" Đường Khả nói
"Tôi còn nhớ top 3 trong khoa mình là một cô gái rất xinh đẹp, thấy hai người ganh đua tới đờ người nên sau này trực tiếp nằm yên thanh thản ở top 3, không thèm tranh hạng nhất nữa."
Đường Khả cản bản không biết nên đối mặt với kết quả siêu âm B trước mắt thế nào nên chỉ có thể điên cuồng đổi đề tài, tránh việc không nói lời nào dẫn đến xấu hổ: "Lúc đó cô ấy còn nói đùa nếu cậu và Thẩm Phương Dục yêu đương thì tốt rồi. Nếu vậy thì thời gian hai người ganh đua với nhau đều dùng để hẹn hò ướt át thì nói không chừng cô ấy còn có thể giành hạng nhất."
"Ha ha ha!" Đường Khả nói xong còn cố tình cười hai tiếng, nhưng mà trên mặt Giang Tự vẫn không có biểu cảm gì như cũ. Cậu ta lo lắng có phải Giang Tự đã sợ ngốc ra rồi không.
"Anh Tự ơi, cậu phải mạnh mẽ lên." Đường Khả nắm cánh tay Giang Tự, hạ quyết tâm lấy việc anh để ý nhất kích thích anh.
"Nếu cậu điên rồi thì lại sướng cho Thẩm Phương Dục quá. Cậu nghĩ xem, sau này khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa chính là thiên hạ của một mình cậu ta, cậu có thể chịu đựng cậu ta hoành hành ngang ngược ở địa bàn của cậu mỗi ngày hả?"
1
Nghe được tên Thẩm Phương Dục, mí mắt của Giang Tự giật giật, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Cảm ơn trời đất!"
Đang lúc Đường Khả cảm thấy may mắn vì Giang Tự không có bị kích thích đến phát điên thì người sau đột phiên phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Đường Khả: "?"
"Không phải nói cậu đâu." Giang Tự đưa bút và giấy note cho Đường Khả.
"Hôm nay cậu vất vả rồi, chủ nhật kiểm tra xong tôi mời cậu đi ăn sau nhé."
Giang Tự mặc áo khoác vào, hơi xuất thần nói thêm: "Trước khi có toàn bộ kết quả những xét nghiệm đó thì cậu đừng hỏi gì hết."
———
*Khoa Chẩn đoán hình ảnh: là khoa cận lâm sàng, thực hiện các kỹ thuật tạo ảnh y học để chẩn đoán bệnh và theo dõi kết quả điều trị, bằng các thiết bị xquang, siêu âm, cắt lớp vi tính, cộng hưởng từ...
Đường Khả vừa ngáp vừa chuẩn bị thiết bị siêu âm, đôi mắt dính nhau chẳng mở ra nổi: "Khuya rồi không ngủ còn làm gì vậy ba?"
Đường Khả là bạn học của Giang Tự và Thẩm Phương Dục, lúc chọn khoa thì chuyển sang khoa chẩn đoán hình ảnh*, sau này lại chuyển từ bệnh viện ra làm tư nhân, nói là thoải mái hơn chút. Quan hệ của Đường Khả và Giang Tự vẫn luôn rất thân, nên dù nửa đêm bị dựng đầu dậy thì cũng chỉ càu nhàu vài câu mà thôi.
"Có thể tôi mắc bệnh nan y rồi."
Đường Khả hơi bối rối: "Hả?"
Giang Tự đưa điện thoại lên trước mặt Đường Khả, giao diện đang hiện kết quả kiểm tra anh mới nhận được lúc nãy.
"Đờ mờ, sao chỉ số HCG cao dữ vậy?! Bạn gái cậu à?!"
Đường Khả khó tin hỏi: "Đâu nghe cậu nói yêu đương gì đâu mà. Nhưng cậu cũng nhanh thật đấy, có cả con luôn rồi."
Giang Tự im lặng trong thoáng chốc, sau đó nói với Đường Khả: "Là tôi."
"Tôi đương nhiên biết là con của cậu rồi, ý tôi là..."
"Kết quả kiểm tra.." Giang Tự cắt ngang lời Đường Khả, vô cảm nói: "Là của tôi."
Đường Khả tỉnh hẳn, không tin chộp tay Giang Tự: "Cậu nói gì?"
Giọng điệu Đường Khả cao lên: "Cưng à, chỉ số cao như vậy.. cái này.. cái này.."
1
Đường Khả "cái này" nửa buổi cũng không nói được nguyên nhân gì, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn Giang Tự lạnh mặt nằm lên giường siêu âm.
Đường Khả duỗi tay lấy dung dịch siêu âm B, thì thào: "Không phải là ung thư thật chứ.."
Giang Tự trực tiếp lấy gel siêu âm từ trong tay cậu ta, cởi th/ắt lưng vén áo lên, nhanh tay bóp đều gel lên bụng rồi nhìn Đường Khả.
Đường Khả cầm đầu dò siêu âm nhìn Giang Tự chằm chằm, mặt mày kinh ngạc đến quên cả động tác. Giang Tự mất kiên nhẫn tự cầm lấy đầu dò đã khử trùng đặt lên làn da trên bụng dưới.
1
Tuy Giang Tự không phải bác sĩ chuyên khoa chẩn đoán hình ảnh nhưng siêu âm B ở bụng căn bản như vậy anh vẫn rất thành thạo.
Đường Khả biết anh tự làm được nên cũng không làm phiền anh. Trong đầu của cậu ta bây giờ toàn là chỉ số cao bất thường kia, lo lắng Giang Tự không sống được bao lâu nữa nên cả hình ảnh kiểm tra trên màn hình cũng không dám xem.
Sau một lúc lâu tự xây dựng lại tư tưởng, Đường Khả mới hơi nhúc nhích bàn tay đang che mắt, lộ ra một khe hở nhỏ, cẩn thận liếc mắt nhìn màn hình.
Nhưng nhìn một cái, Đường Khả đột nhiên trợn tròn mắt.
"Đù má!!!"
"Câm!"
11
Giang Tự căng thẳng cắn chặt quai hàm, mặt vô cảm nhìn vào hình ảnh trắng đen trên màn hình. Sau một lúc lâu anh mới cứng đờ cúi đầu, nhìn về phía bụng nhỏ của mình
Bởi vì không có tiếp xúc với ánh nắng nên phần eo vào bụng của anh rất trắng. Vì vẫn thường xuyên vận động nên Giang Tự luôn có cơ bụng. Nhưng không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Giang Tự cảm thấy đường cong cơ bụng thanh thoát đang có xu hướng biến mất.
Gel siêu âm B còn dính trên bụng, trơn trượt lạnh băng, kích thích giác quan và đại não của Giang Tự.
Đôi tay được những ca phẫu thuật hằng năm rèn luyện ra vô cùng ổn định lúc này lại đang khẽ run, chứng tỏ anh đang không bình tĩnh
Trong lòng anh như có thứ gì đó rơi xuống đất. Không! Là toà nhà cao tầng xây dựng qua bao nhiêu năm anh sống, tích luỹ từ bao nhiêu kiến thức kinh nghiệm trong lòng anh đã sụp đổ tan nát.
Không phải khối u, cũng không phải ung thư! Túi thai, tim thai, phôi thai, tiếng tim đập, hoàn chỉnh không thiếu một cái, đúng là hình ảnh căn bản cấp bậc sách giáo khoa của giai đoạn đầu thai kỳ.
1
Vốn dĩ Giang Tự chỉ cận nhẹ thôi, nhưng bây giờ anh thấy bản thân hình như bị mù rồi.
"Giang Tự..." Cằm của Đường Khả sắp rớt tới nơi, cậu ta cầm khăn giấy, lắp bắp nói.
"Cậu, cậu mau giải thích cho tôi."
Giang Tự cầm khăn giấy lau khô gel siêu âm còn sót lại rồi thả áo xuống, vừa đứng dậy vừa cài thắt lưng: "Tôi khá là muốn cậu giải thích cho tôi hơn đấy."
Phương hướng nghiên cứu chuyên sâu của Đường Khả là y học sinh sản và sinh học phát triển.
Giang Tự giơ tay về phía Đường Khả: "Giấy bút."
Đường Khả vội lấy bút và giấy note trong túi ra đưa cho anh, Giang Tự viết một loạt xét nghiệm bằng nét chữ nguệch ngoạc: "Hai hôm nay tôi đều có ca mổ, sáng chủ nhật tôi sẽ đến đây xét nghiệm, cậu giúp tôi sắp xếp một chút, tốt nhất là có thể làm xong trong một buổi sáng ấy. Trả thêm tiền cũng được."
"Ê tôi nói này, không phải là..." Đường Khả nhìn máy móc xong nhìn Giang Tự
"Cậu vậy rồi mà còn tâm tư đi làm hả?"
Giang Tự liếc cậu ta một cái.
"Hiểu rồi, là bởi vì Thẩm Phương Dục không ngừng cậu cũng sẽ không ngừng đúng không? Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi sao hai cậu còn ganh đua mãi thế hả?" Đường Khả là bạn học của hai người họ, lại còn là bạn cùng phòng của Giang Tự nên hiểu rất rõ ân oán của hai người này.
"Bắt tay giảng hoà không tốt à?" Đường Khả nói
"Tôi còn nhớ top 3 trong khoa mình là một cô gái rất xinh đẹp, thấy hai người ganh đua tới đờ người nên sau này trực tiếp nằm yên thanh thản ở top 3, không thèm tranh hạng nhất nữa."
Đường Khả cản bản không biết nên đối mặt với kết quả siêu âm B trước mắt thế nào nên chỉ có thể điên cuồng đổi đề tài, tránh việc không nói lời nào dẫn đến xấu hổ: "Lúc đó cô ấy còn nói đùa nếu cậu và Thẩm Phương Dục yêu đương thì tốt rồi. Nếu vậy thì thời gian hai người ganh đua với nhau đều dùng để hẹn hò ướt át thì nói không chừng cô ấy còn có thể giành hạng nhất."
"Ha ha ha!" Đường Khả nói xong còn cố tình cười hai tiếng, nhưng mà trên mặt Giang Tự vẫn không có biểu cảm gì như cũ. Cậu ta lo lắng có phải Giang Tự đã sợ ngốc ra rồi không.
"Anh Tự ơi, cậu phải mạnh mẽ lên." Đường Khả nắm cánh tay Giang Tự, hạ quyết tâm lấy việc anh để ý nhất kích thích anh.
"Nếu cậu điên rồi thì lại sướng cho Thẩm Phương Dục quá. Cậu nghĩ xem, sau này khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa chính là thiên hạ của một mình cậu ta, cậu có thể chịu đựng cậu ta hoành hành ngang ngược ở địa bàn của cậu mỗi ngày hả?"
1
Nghe được tên Thẩm Phương Dục, mí mắt của Giang Tự giật giật, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Cảm ơn trời đất!"
Đang lúc Đường Khả cảm thấy may mắn vì Giang Tự không có bị kích thích đến phát điên thì người sau đột phiên phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Đường Khả: "?"
"Không phải nói cậu đâu." Giang Tự đưa bút và giấy note cho Đường Khả.
"Hôm nay cậu vất vả rồi, chủ nhật kiểm tra xong tôi mời cậu đi ăn sau nhé."
Giang Tự mặc áo khoác vào, hơi xuất thần nói thêm: "Trước khi có toàn bộ kết quả những xét nghiệm đó thì cậu đừng hỏi gì hết."
———
*Khoa Chẩn đoán hình ảnh: là khoa cận lâm sàng, thực hiện các kỹ thuật tạo ảnh y học để chẩn đoán bệnh và theo dõi kết quả điều trị, bằng các thiết bị xquang, siêu âm, cắt lớp vi tính, cộng hưởng từ...
Danh sách chương