Trưa hôm sau, Thư Di nhíu mày từ từ tỉnh lại, ngước mắt lờ mờ nhìn đồng hồ đã điểm 11h, cô bật người ngồi thẳng dậy, thấy mình đang nằm trên giường của Sở Trạch Hiên mà người bên cạnh cũng đã không có ở đây từ lâu.

Cô lại nhìn xuống người mình, chi chít dấu hôn đỏ ửng, đầu cô như nổ “bùm” một phát, tim đập chân run, mặt đỏ nóng bỏng.

Cô mới sực nhớ lại ngày hôm qua, vậy mà cô lại cùng anh làm ra chuyện đó… thậm chí là cả đêm.

Nghĩ lại tối hôm qua Sở trạch Hiên điên cuồng muốn cô hết lần này đến lần khác, gương mặt của cô càng ngày càng đỏ, giống như kiểu máu nóng sắp tràn ra khỏi mặt!
Thư Di cắn cắn môi, nhìn xung quanh căn phòng, lại nói hôm qua vì quá cuồng nhiệt, áo tắm dài bị vứt không thương tiếc ở đằng xa.

Thư Di từ từ xuống giường, đầu tiên là đánh mắt nhìn quanh căn phòng xác định không có ai, mới nhẹ nhàng với tay cầm vội chiếc áo tắm dài đang nằm chỏng chơ trên nền, liếc ngang liếc dọc từ từ mở cửa.

Hành động lén lút này của cô đập vào tầm mắt của Sở Trạch Hiên đang đứng gần đấy, thanh âm của anh vang lên.

“Cô…”
Thư Di bừng tỉnh, tròng mắt nhìn chằm chằm Sở Trạch Hiên, sau cùng liền vội vàng đưa tay ra trước mặt anh ý bảo anh đừng nói gì cả, để cô nói.

“Khoan đã… chuyện tối qua… hai chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng giữ lại trong lòng.

Cứ coi như giải quyết nhu cầu sinh lí cho đối phương là được.

Không cần bận tâm đâu”
Sở Trạch Hiên ánh mắt thâm trầm, nhìn bộ dạng trốn tránh của Thư Di, đôi con ngươi của anh thâm sâu đến đáng sợ.


Anh chợt nghĩ chẳng lẽ đối với ai cô cũng tuỳ ý như vậy? Đêm hôm qua anh còn nghĩ rằng sáng nay sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, muốn cùng cô thử một lần nhưng giờ đây có vẻ như cô thật sự muốn phủi sạch đêm qua?
Sở Trạch Hiên cứ mông lung suy nghĩ như vậy, đến khi hoàn hồn lại thì đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm truyền đến.

Trước đó anh còn có ý định đợi cô tỉnh lại sẽ cùng nhau ăn trưa, nhưng giờ tâm tình anh hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho tụt dốc không phanh, anh nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm mạnh lên tường một cái, mặc kệ cơn đau truyền đến cứ thế quay người rời đi.

Kể từ sau hôm đó, mấy ngày kế tiếp, Thư Di cũng chẳng nhìn thấy Sở Trạch Hiên thêm lần nào nữa ở các buổi hội thảo.

Chỉ là mỗi ngày trở về khách sạn, cô vẫn đều đặn viết lời nhắn vào tờ giấy note dán ở những nơi anh thường xuyên đi qua.

Ngày mai là ngày cuối cùng diễn ra hội thảo y tế, những ngày này, Sở Trạch Hiên đều không xuất hiện ngoại trừ ngày đầu tiên cùng Thư Di đến.

Nhưng đối với giới y học đại trà, Sở Trạch Hiên giống như một người giữ chức vụ tối cao, để có thể mời anh tham dự đã là điều hiếm thấy.

Cho nên bọn họ cũng không thắc mắc gì nhiều.

Trở về khách sạn, Thư Di nhìn cánh cửa phòng anh đóng chặt, mân mê môi dưới, trước khi trở về phòng của mình vẫn là để lại một tờ giấy note cho anh.

Sở Trạch Hiên trở về khách sạn lúc ấy đã là hai giờ sáng.

Bởi vì muốn mở thêm chi nhánh của Hoa Khang nên gần đây anh rất bận.


Lúc ấy, tay anh cầm điện thoại, nhắn nhắn gì đó đại loại nội dung như sau.

“Ngày mai hội thảo kết thúc, chuẩn bị trước cho tôi phi cơ để trở về”
Nhắn xong dòng tin nhắn, ánh mắt của anh liền xẹt qua căn phòng của Thư Di, lời nói của cô mấy ngày trước lại hiện lên trong đầu anh, miệng dần dần mân thành một đường thẳng tắp.

Lại nhìn thấy tờ giấy note dán trên cửa phòng, đáy mắt anh sâu thẳm, ngay lập tức giật phăng tờ giấy xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay đến nhàu nát.

____________
Ngày hôm sau, hội thảo tổng kết, Sở Trạch Hiên thế nào lại có mặt, khi thấy sự xuất hiện của anh, tất cả mọi người ở đây đều mừng rỡ.

Thư Di mấy ngày hôm nay đều không có gặp anh, hôm nay được gặp bỗng nhiên có chút thất thần.

Sở Vân Trạch đánh mắt nhìn qua Thư Di, lại đang thấy cô cắm cúi cầm bút viết gì đó vào cuốn sổ kia.

Sở Trạch Hiên âm thầm cười lạnh, ngay lập tức thu hồi tầm mắt.

Hội thảo sau khi kết thúc, anh liền rời đi.

Thư Di vì chăm chú chuẩn bị hồ sơ báo cáo, lúc ngước lên đã không thấy thân ảnh của anh đâu nữa rồi.


Tối hôm qua, cô để lại ghi chú cho anh, buổi sáng không thấy anh để lại trên bàn, chắc hẳn là đã chuẩn bị về thành phố A rồi chăng?!
Thư Di trở về khách sạn, tầm mắt theo bản năng nhìn cánh cửa phòng anh, vẫn im ắng, cô rũ mắt rời đi thu xếp hành lí.

Những ngày này xảy ra nhiều chuyện giữa cô và anh, từ lúc quan hệ hai người dần tốt hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi đến đêm ngày hôm đó… sau cùng chính cô muốn phủi sạch quan hệ, cô cảm thấy hình như giữa hai người có chút tiến triển hơi nhanh thì phải.

Suy nghĩ thế nào, cô lại cầm điện thoại lên nhắn cho anh một dòng.

“Ừm… đêm đó thật sự là mong anh không bận tâm, tôi cảm thấy sau khi về thành phố A, tốt nhất chúng ta vẫn là không nên gặp nhau nữa”
Sở Trạch Hiên nhìn nội dung tin nhắn, chợt cảm thấy tâm mình ngột ngạt, khoé miệng tự nâng lên một nụ cười tự giễu.

Ngồi trên máy bay, anh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, phảng phất một chút rối loạn, trong đầu toàn là hình ảnh đêm hôm đó, rồi bị Thư Di nhất quyết trốn tránh, vừa nãy lại còn nhận được tin nhắn đó.

Anh thực sự rất đau đầu!
Máy bay trở về thành phố A là đúng 5h chiều, thành phố thời điểm này chính là đang vào mùa hè tuy không có thời tiết oi bức nhưng bằng một cách nào đó lại làm tâm tình của con người ta có chút nôn nóng.

Sở Trạch Hiên đi vệ sinh xong sau đó mới đến khu vực lấy hành lý, vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Thư Di đang vội vã chạy đến bên một người đàn ông.

“A Phong?!” Thư Di vui vẻ nhìn về phía Cận Thiếu Phong, kéo theo hành lý chạy về phía anh ta đang đứng.

Cận Thiếu Phong tiến lên, đầu tiên là cầm vali hành lý của cô, sau đó mới nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu có chút rối loạn của cô vì ngủ trên máy bay.

Thư Di liền hỏi.

“Sao anh lại ở đây? Không phải em đã nói rằng sẽ tự đi về bằng xe buýt rồi sao?”
“Anh nhắn tin cho em rồi mà, em không xem à?” Cận Thiếu Phong hỏi lại.


Thư Di sửng sốt, đột nhiên nhớ tới trước khi lên máy bay cô đã tắt nguồn điện thoại, quên chưa khởi động lại.

Thư Di có chút ngượng ngùng nhìn Cận Thiếu Phong cười cười.

“Đi thôi, vừa kịp lúc có thể đón Tâm Dao tan học”
“Được”
Cận Thiếu Phong lập tức đồng ý, khẽ nâng tầm mắt liền nhìn thấy Sở Trạch Hiên đứng cách đó không xa.

Anh ta âm thầm cười lạnh, lúc sau thu hồi tầm mắt, một tay kéo vali giúp Thư Di, tay còn lại khẽ nắm chặt lấy bàn tay cô kéo đi, sau đó hai người sánh vai bước ra bên ngoài…
Tất cả mọi hành động của Cận Thiếu Phong đều đã lọt vào mắt của Sở Trạch Hiên, k1ch thích thị giác của anh, nhưng trái lại anh chỉ cảm thấy mọi thứ mà Thư Di cùng hắn ta thể hiện ra thật sự chướng mắt!
Sở Trạch Hiên tay kéo vali của mình, hướng đến bãi đỗ xe, trực tiếp lái xe về biệt thự Sở gia.

Vừa vào đến cửa, anh đã thấy Sở Cẩn Tịch cùng chồng của cô nàng - Phong Dật đang tình tứ với nhau ngay trong phòng khách.

Anh nhíu mày nhắc nhở.

“Hai đứa có thể về phòng mình cơ mà, ở giữa phòng khách không để ý đến ai hay sao?”
Dứt lời, anh xách theo hành lí lên phòng mình rồi đóng sập cửa phòng khiến Sở Cẩn Tịch và Phương Dật bên dưới phải giật mình thon thót.

Hai người kia nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, chưa kịp load được những gì anh vừa nói đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Sở Trạch Hiên ngồi trong phòng mà hình ảnh vừa nãy của hai người kia cứ hiện lên trong đầu anh, chợt cảm thấy vừa nãy bản thân có hơi… thái quá… Rồi anh lại nhớ đến hình ảnh thân mật của Thư Di và Cận Thiếu Phong ở sân bay, tình tứ nắm tay khiến tâm tình anh bỗng rối loạn.

Sở Trạch Hiên xoa xoa hai bên thái dương, không muốn nghĩ tới nữa, bước chân hướng đến phòng tắm mà đi tới, xả nước lạnh để đầu óc tỉnh táo trở lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện