Ngày hôm sau
Phòng làm việc của Khúc Ưu Ưu chính thức khai trương, mới sáng sớm tất cả các toà soạn trong thành phố đã xếp hàng đứng chờ ở trước cửa.

Khúc Ưu Ưu nhìn Đỗ San San đang tất bật sửa sang lại thành phẩm để trưng bày nên cũng thấy yên tâm, cô ta xoay người gọi điện cho Sở Trạch Hiên.

“Còn 30p nữa sẽ đến giờ cắt băng khánh thành, Sở thiếu định không tới sao?”
Sở Trạch Hiên nhàn nhạt mở miệng.

“Đang ở trên đường, 10p nữa đến”
Phòng làm việc của Khúc Ưu Ưu khai trương, không chỉ có người trong nghề biết đến mà trong giới thượng lưu cũng có không ít phu nhân, thiên kim hào môn đến chúc mừng.

Thời gian còn chưa điểm, xung quanh đã tấp nập người đến dự.

Lúc sau, Khúc Ưu Ưu ra bên ngoài đón những người bạn thời còn học đại học cùng cô ta, vừa gặp đã khen không ngớt, trong số đó có một người con gái tên Đường Hy Vy cùng chồng sắp cưới của cô ấy Tần Tấn Dương.

“Ưu Ưu, cậu thật lợi hại” Đường Hy Vy nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.

“Mình đã thiết kế một bộ trang sức để cậu đeo hôm đám cưới, cậu lại đây xem xem có được không?”
“Nhanh như vậy sao?”
Khúc Ưu Ưu đưa Đường Hy Vy và Tần Tấn Dương đi vào bên trong khu vực trưng bày.

Đường Hy Vy vừa nhìn thiết kế đã thốt lên.


“Ưu Ưu, thật đẹp… không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, thật sự cảm ơn cậu”
“Cậu thích là được rồi”
Đường Hy Vy vẻ mặt cảm kích cùng vui mừng nhìn về phía Khúc Ưu Ưu, trong ánh mắt xuất hiện tia hâm mộ càng ngày càng sâu.

Lúc sau, Khúc Ưu Ưu vô tình hỏi.

“Đúng rồi, không biết những người trong nhóm có đến được không? Để mình kêu trợ lý đi sắp xếp”
Đường Hy Vy vốn là người thông minh, Khúc Ưu Ưu lại thiết kế cho cô bộ trang sức trong lễ cưới sắp tới, cô rất cảm kích cho nên cũng không suy nghĩ nhiều nói.

“Có rất nhiều người tới, hình như Thư Di cũng sẽ đến.

Lần trước mình có đến bệnh viện Thư Nhã kiểm tra, vừa lúc gặp cô ấy, sau đó đã hẹn nhau gặp ở đây”
Khúc Ưu Ưu nghe vậy, nở nụ cười, ánh mắt luân chuyển, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý.

______________
Thư Di ngồi trên xe của Cận Thiếu Phong mà rũ mắt xuống, hai tay cấu chặt vào nhau, dần dần mân khoé môi.

Cận Thiếu Phong nghiêng đầu nhìn từng hành động nhỏ của cô liền hỏi.

“Làm sao vậy?”
Thư Di ngước mắt nhìn Cận Thiếu Phong, âm thầm hít sâu nói.

“A Phong, chúng ta đừng đi nữa…”
“Hả?” Cận Thiếu Phong khó hiểu.

Thư Di buông tay, trong lòng rối rắm nói.

“Khúc Ưu Ưu hy vọng em đến đó, là bởi vì cô ta muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng những gì cô ta có được ngày hôm nay đều do dựa vào năng lực của mình, chứ không phải là do Hạ gia chiếu cố năm xưa”
Cận Thiếu Phong ánh mắt nhìn Thư Di dần dần thâm thuý.

Thư Di lại tiếp tục.

“Anh hiện tại là tổng tài Cận thị, giống như anh nói, Khúc Ưu Ưu chưa đủ tư cách để lên mặt với anh…anh đi đến đó là bởi vì không muốn em vì cô ta mà chịu tổn thương”
Cận Thiếu Phong trầm mặc, trong một số việc có đôi khi Thư Di sẽ không chịu nổi đả kích, đây vốn là nhược điểm của cô.

Cận Thiếu Phong vẫn giữ im lặng.

Thư Di lại lần nữa nhìn Cận Thiếu Phong.


“Hơn nữa hôm nay anh cùng em đi đến đó, chắc chắn ở đấy có rất nhiều nhà báo, em không muốn tạo gánh nặng cho anh…”
“Anh không ngại!”
“Nhưng em để ý! Em không muốn mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng ta”
Cô không muốn!
Cận Thiếu Phong nhìn Thư Di càng ngày càng thâm trầm, lúc này đáy mắt anh ta xẹt qua một tia tự giễu, hỏi.

“Thư Di, em đã biết…”
Thư Di không dám nhìn Cận Thiếu Phong, rũ mắt nói.

“A Phong, được gặp lại anh em rất vui, bởi vì hiện giờ em đã không còn người thân thích nào ngoài Tâm Dao.

Lúc đầu em không có nghĩ nhiều, nhưng tối hôm qua vì không ngủ được, trước đó lại được Tử Hàm nói về tin tức lan truyền trên mạng liên quan đến em và anh đột ngột biến mất, có chút đã đoán được sự việc”
Cận Thiếu Phong tiếp tục không nói gì.

Phi Phàm từ kính chiếu hậu nhìn ra ghế phía sau, tầm mắt chăm chăm vào ánh mắt thâm tình mà Cận Thiếu Phong dành cho Thư Di, âm thầm thở dài.

Xe vẫn chạy hướng đến phòng làm việc của Khúc Ưu Ưu, nếu không có chỉ thị của Cận Thiếu Phong, Phi Phàm không dám tự làm theo ý mình.

Không khí bên trong xe bỗng ngưng đọng, trở nên thật quỷ dị, không những thế còn lộ ra một chút bi thương.

Đáy mắt Cận Thiếu Phong xẹt qua tia cảm xúc phức tạp, phảng phất ý vị không muốn nói nhưng sau cùng vẫn cất lời.

“Là vì… Sở Trạch Hiên sao?”
Thư Di ánh mắt trốn tránh, theo bản năng nói: “Không…”.

Nhưng mới nói được một chữ, cô ngậm nhẹ miệng đồng thời thở dài, đầu cúi gằm xuống.

Cận Thiếu Phong khoé miệng dần tự giễu, môi anh ta mấp máy, còn muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.


“Phi Phàm…”
“Boss?”
“Quay đầu lại”
Trên đường trở về, không khí trong xe vô cùng im ắng, trầm mặc đến đáng sợ.

Thư Di nhẹ nhàng thở dài, có chút áy náy cùng bất đắc dĩ.

Cận Thiếu Phong vẫn dán chặt ánh mắt lên người cô.

Thư Di, nếu em đã biết hết tâm tư của anh, xem ra anh không cần phải chờ đợi thời cơ nữa, từ bây giờ anh sẽ trực tiếp thổ lộ, cùng em minh bạch, hơn hết anh chắc chắn rằng trên thế giới này sẽ không chỉ có một mình Sở Trạch Hiên mới có thể khiến em hạnh phúc.

______________
Tin tức Sở Trạch Hiên đến buổi khai trương phòng làm việc của Khúc Ưu Ưu, đối với giới truyền thông, tất nhiên là tin tức nóng hổi ngoài ý muốn.

“Xin hỏi Sở thiếu, anh cùng cô Jenny có mối quan hệ như thế nào?”
“Sở thiếu, anh đích thân tới buổi khai trương phòng làm việc, chắc chắn quan hệ với tiểu thư Jenny không đơn giản đúng không?”
“…”
Truyền thông nhanh chóng tung tin tức, tất cả các bài báo đều liên quan đến mối quan hệ tình cảm của Sở Trạch Hiên và Khúc Ưu Ưu.

Rốt cuộc, thân là bác sĩ giỏi nhất thành phố, là thiếu gia thừa kế sản nghiệp của Sở gia, là bạn bè thân thiết với Cố Ngạn - tổng tài tập đoàn Dạ Hoàng, chưa bao giờ công khai bất cứ mối quan hệ với nữ nhân nào tại sao lại xuất hiện ở buổi khai trương của nhà thiết kế Jenny?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện