Một lúc sau, Hạ Thư Di bất chợt nhận ra chiếc xe hơi sang hơi sang trọng đang dần tiến về phía mọi người.

Từ trên xe bước xuống một người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng không ai khác chính Sở Trạch Hiên.

Thư Di biết bản thân mình đang bị sự xuất hiện của anh làm cho chú ý, cô đứng đơ như phỗng len lén liếc mắt nhìn anh một chút rồi thôi.

Còn mọi người đặc biệt là các cô gái khi thấy bác sĩ Sở đến thì reo hò không ngớt.

Sở Trạch Hiên biết sức hút của mình ở đâu, anh mặc kệ những lời khen ngợi của mọi người, dường như đối với anh nó đã là thói quen rồi.

Sở Trạch Hiên biết mình đến muộn, khiến những người ở đây phải đợi rất lâu liền lên tiếng giới thiệu:
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, tôi là bác sĩ Sở của bệnh viện Hoa Khang và cũng là người chủ trì cuộc hội thảo này”
Những cô gái ở đây bị vẻ đẹp trai của Sở Trạch Hiên quyến rũ đến ngất ngây, liền xúm lại muốn làm quen với anh.


“Ôi không thể tin được anh lại đến đây”
“Anh đẹp trai quá đi”
Hạ Thư Di đứng bên này nhìn anh như vậy, cô lại nhớ về lần đầu tiên mà hai người gặp nhau hồi còn nhỏ tại một bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu, cô còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy chính anh là người đã chủ động tiến đến làm quen với cô.

Phong thái của anh từ trước đến hiện tại đều không hề thay đổi.

Đáng tiếc là giờ đây hai người họ đều không còn là những đứa trẻ năm đó nữa rồi.

Sở Trạch Hiên bất ngờ phát hiện bóng dáng Thư Di ở phía đằng xa đang rất cô quạnh.

Cô cũng đã nhận ra ánh mắt sắc bén của Sở Trạch Hiên đang nhìn mình, hai ánh mắt bất chợt đụng vào nhau.

Thư Di không muốn đắm chìm vào ánh mắt ấy nữa liền ngoảnh mặt quay đi.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, thật sự Sở Trạch Hiên có chút bực mình.

Lúc sau, viện trưởng viện nghiên cứu này tiến đến chào hỏi Sở Trạch Hiên:
“Bác sĩ Sở, chào anh, tôi là Mạnh Tân, viện trưởng của viện nghiên cứu này”
“Xin chào bác sĩ Mạnh”
“Bác sĩ Sở, chúng tôi đã đặt phòng khách sạn cho anh rồi, để tôi dẫn anh qua đó”
Sở Trạch Hiên ngoái đầu lại phía sau tìm kiếm bóng dáng của Thư Di, thấy cô vẫn vui vẻ trò chuyện cùng cô nàng Viên Viên thì lại cảm thấy khó chịu, có phải là do cô không để ý và quan tâm anh nữa không? Lúc sau, anh quay lại nói với bác sĩ Mạnh:
“Không cần đâu, tôi đến đây để làm nghiên cứu nên tôi sẽ ở kí túc xá giống như mọi người là được! Không cần tốn kém!”
“A… tôi hiểu rồi”
Tại khu kí túc xá dành cho các bác sĩ tham gia hội thảo lần này, người hướng dẫn đang chia phòng cho tất cả mọi người ở đây:
“Chúng ta sẽ chia phòng theo viện nha, xin hãy nhớ số phòng của mình, mọi người sẽ được đưa hành lí của mình sau khi tôi chia phòng xong”

“Lý Tĩnh phòng 101, Diêu Linh phòng 102, Tùng Thiên phòng…”
Lời của người hướng dẫn còn chưa nói hết, tất cả mọi người ở đây đều nhã nháo nhào hết cả lên trước sự xuất hiện đột ngột của Sở Trạch Hiên.

“Ơ, sao bác sĩ Sở lại ở đây? Không lẽ anh ấy cũng ở kí túc xá luôn sao?”
“Viện nghiên cứu không đặt khách sạn cho anh ấy à?”
“Kệ đi, nghe nói anh ấy chưa có bạn gái…”
“Không thể nào, anh ấy vừa đẹp trai, vừa giàu có vừa học giỏi như vậy mà..”
“Tôi nghe nói trước đây có một cô gái nào đó không từ thủ đoạn mà theo đuổi anh ấy nên từ đó, anh ấy trở nên chán ghét phụ nữ luôn”
Hạ Thư Di và Viên Viên cũng bất ngờ không kém mọi người ở đây là bao.

Cứ nghĩ rằng một người như anh tài giỏi nhue vậy sẽ không bao giờ muốn chung đụng với người bình thường chứ.

Bất chợt, Thư Di bên này nghe được lời nói của người kia nói về “người phụ nữ không từ thủ đoạn theo đuổi anh ấy”, cô biết họ đang nói về mình, Viên Viên tiến đến thì thầm vào tai cô khiến cô liền lắc đầu thở dài:
“Thư Di, chuyện của cậu trở thành huyền thoại luôn rồi đó”
“Ờ… mình trở thành huyền thoại luôn rồi”
Rồi cả hai không hẹn mà đầu vào nhau cười vui vẻ.


Lúc sau, người hướng dẫn đã sắp xếp trong các phòng từ tầng 1 đến tầng 4 nhưng còn một vài người trong đó có Hạ Thư Di và Sở Trạch Hiên là chưa có phòng bèn nói:
“Tất cả các phòng từ tầng 1 đến tầng 4 đều đã phân chia xong rồi, chưa được phân kí túc xá chỉ còn có cô là chưa được phân thôi đúng không bác sĩ Hạ? Vậy cô ở tầng 5 nhé?”
“Được, tôi theo cô sắp xếp”
Mọi người ở đây đều xôn xao khi Sở Trạch Hiên cũng chưa có phòng, người hướng dẫn không muốn nghe những lời bàn tán nữa liền phân công nốt:
“À thì bác sĩ Sở cũng chưa có phòng… nên anh cũng sẽ ở tầng 5 luôn nhé!”
Thư Di nghe sự phân công từ người hướng dẫn không khỏi ngây người, không khỏi bất ngờ.

Sao lại suốt ngày trùng hợp đến như vậy chứ?
Lúc sau, người hướng dẫn vẫn còn nghe thấy rất nhiều lời thì thầm to nhỏ từ phía mọi người, cô nàng e dè đi đến trước mặt Sở Trạch Hiên dè dặt hỏi:
“Bác sĩ Sở, anh muốn ở tầng 5 hay là…”
“Tôi sao cũng được, cô sắp xếp thấy hợp lý là được” Sở Trạch Hiên vừa đưa tay nhấc chiếc kính râm vừa nói.

“Giờ tôi sẽ đến phòng nghiên cứu, lát nữa cô đưa chìa khoá cho tôi” Anh xoay người rời đi không quên nhắc nhở người hướng dẫn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện