“Các người mau nói cho tôi biết Hạ Thư Di đang ở đâu?” Trịnh Quang thấy bác sĩ đi vào liền lạnh giọng hỏi.

Bác sĩ Lưu vừa mới nhận ca trực, còn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị người đàn ông này đột ngột hỏi, theo bản năng trả lời.

“Tôi không nhìn thấy bác sĩ Hạ đâu cả…”
Trịnh Quang hừ lạnh.

“Có phải các người muốn bao che cho cô ta nên mới viện lí do đúng không? Đừng nghĩ các người làm như vậy thì tôi sẽ bỏ qua”
Bác sĩ Lưu nhíu chặt mày, khó hiểu.

Đúng lúc này, người phụ nữ nằm trên giường bệnh mới lên tiếng.

“Ông xã…”
Người phụ nữ này không ai khác chính là Bạch Tiêu Linh và người đàn ông kia chính là chồng cô ta - Trịnh Quang.

Trịnh Quang tiến về phía giường bệnh, nắm chặt tay Bạch Tiêu Linh, nhìn cô ta rưng rưng nước mắt, cắn răng nói.

“Bà xã, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để con chúng ta xảy ra mệnh hệ gì.

Anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hạ Thư Di kia đâu”
Con ngươi đỏ ngầu của hắn hướng về phía bác sĩ Lưu nói.

“Tôi nhất định sẽ làm cô ta thân bại danh liệt, bắt cô ta phải bồi thường mạng cho con tôi”
Lưu bác sĩ nghe lời đe doạ của hắn không khỏi rùng mình, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Quang, dường như anh ta còn cảm nhận được trong con người của Trịnh Quang xuất hiện một con dã thú máu lạnh vô tình sắp bùng phát.

Điều này khiến anh ta lại càng nghi hoặc.

Bác sĩ Hạ vừa mới chuyển khoa không lâu, còn chưa chính thức tiếp nhận công việc này, hơn nữa Viện trưởng cũng đã căn dặn không bắt cô ấy trực ban, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, chủ nhiệm khoa Sản - Chử Cẩn tiến vào.

Vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Bạch Tiêu Linh cùng Trịnh Quang, chầm chậm tiến lên nói.

“Trịnh tiên sinh, mọi việc còn chưa điều tra rõ ràng, hà cớ gì anh liền đe doạ chúng tôi như vậy, tôi thấy anh xử sự như vậy rất theo cảm tính đấy”
“Đối với trường hợp của vợ anh, dẫn đến việc xảy thai có rất nhiều nguyên nhân, có thể là đồ ăn tẩm bổ không tốt, hoặc là cơ thể mẹ còn yếu, thậm chí chỉ là một động tác mạnh dẫn đến động thai cũng có thể khiến người mẹ xảy thai…”
Vẻ mặt nộ khí của Trịnh Quang ngay lập tức đánh gãy ý tứ của Chử Cẩn…
“Tôi không cần quan tâm mấy cái đó, tôi chỉ biết vài ngày trước vợ của tôi đến đây khám thai, được bác sĩ Hạ của các người kê đơn thuốc, tại sao chỉ uống được vài hôm đã dẫn tới hiện tượng xảy thai chứ?”
Tuy rằng trước đó không hề có công văn nào công bố việc Thư Di chính thức chuyển sang khoa phụ sản, nhưng với năng lực của cô, Chử Cẩn rất rõ ràng, đừng nói đến việc khám bệnh, kể cả việc phẫu thuật phụ khoa thôi cô cũng làm rất tốt.

Nhưng có điều Chử Cẩn đã xem qua đơn thuốc, loại thuốc này đều không có vấn đề gì chỉ là nếu cơ thể Bạch Tiêu Linh vốn đã yếu mà lại hấp thụ thì thật sự sẽ dẫn đến hiện tượng xảy thai ngoài ý muốn.

Dù mọi chuyện chưa rõ trắng đen ra sao nhưng nếu đối phương biết Thư Di không hề nhận được công văn chính thức của việc chuyển khoa mà đã ra tay khám bệnh thì thật sự rất rắc rối.

Viện trưởng Mã Quang Tùng nghe tin liền vội vàng đến xem, hi vọng là có thể áp chế tin tức này xuống.

Trịnh Quang hiện tại rất đắc chí, hắn là người có tiền, chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể khiến tin tức này lan rộng khắp thành phố trong tích tắc mà đặc biệt vấn đề này lại liên quan đến vợ và con hắn.

Hơn nữa đứa con này lại là đứa con trai mà hắn rất mong mỏi mới có được.

Hắn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Mã Quang Tùng lòng nóng như lửa đốt nhìn Trịnh Quang vẫn giữ thái độ cũ.


“Muốn tôi bỏ qua à? Vậy cô thử có con đi, đứa con mình rất mong chờ bỗng dưng gặp chuyện, liệu cô có bình tĩnh được không? Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, Hạ Thư Di đều không ra mặt.

Là vì cái gì hả? Cô ta đang chột dạ sao hả…”
Lúc này, Chử Cẩn mới phản ứng lại, chỉ lo xử lí vấn đề của cặp vợ chồng này mà quên béng mất Thư Di bởi vì tham gia cuộc phẫu thuật của Lâm lão gia mà không cần tới bệnh viện.

Trịnh Quang nhìn Bạch Tiêu Linh khóc lóc mà đau lòng, nắm chặt tay cô ta đối mắt với Mã Quang Tùng nói.

“Kêu Hạ Thư Di tới đây, các người không phải phân bua mất thời gian, mau chóng gọi cô ta đến đây cho tôi”
Mã Quang Tùng hết cách, liếc mắt ra hiệu với Chử Cẩn.

Cô ta mau chóng đi gọi điện cho Thư Di.

Cô khi nhận được điện thoại của Chử Cẩn chỉ nghe kịp giọng nói gấp gáp của cô ta.

“Bác sĩ Hạ, cô mau tới bệnh viện liền đi…”
“Có chuyện gì vậy?”
Chử Cẩn bên ngoài vẫn nghe được âm thanh ầm ĩ trong phòng bệnh, nhìn tới nhìn lui hành lang, khe khẽ nói.

“Cô chỉ cần đến đây gấp thôi, đến rồi nói sau”
Thư Di dường như cảm nhận được có điều gì đó không hay đang xảy ra, liền đồng ý rồi ngắt điện thoại.

“Có chuyện gì sao?” Sở Trạch Hiên hỏi.

“Bệnh viện hình như có việc gì đó, anh đưa em về đó trước, anh cứ đến bệnh viện Quân Y trước đi, xong việc em sẽ tự bắt xe đến đó sau”
“Được, để anh đưa em đi”
Trở về bệnh viện Thư Nhã, Sở Trạch Hiên định tháo dây đai an toàn xuống xe cùng cô.

“Để anh vào cùng em xem có chuyện gì”
Cô nhanh chóng cản được anh, vẫn nở nụ cười.

“Không cần đâu, em tự đi là được rồi.

Nếu anh vào đó chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên thôi.

Tốt nhất anh cứ về Quân tổng trước đi, nếu em gặp vấn đề gì em sẽ gọi cho anh”
Sở Trạch Hiên trầm ngâm.

“Vậy nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, nhớ gọi điện báo cho anh một tiếng.

Bây giờ anh về Quân tổng trước”
Thư Di gật đầu, trực tiếp xuống xe đi đến khoa phụ sản.

Sở Trạch Hiên nhìn bóng dáng của cô đã dần khuất mới khởi động xe rời đi.

Thư Di đi đến khoa phụ sản, đã thấy hành lang tụ tập không ít người, còn có thể nghe được tiếng bàn tán xôn xao.

“Cô gái kia chẳng phải là bác sĩ Hạ hay sao?”
“Không ngờ cô ta vẫn còn mặt mũi đến đây”
“Đúng là không biết xấu hổ…”
“…”

Thư Di cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình rất lạ, đang rất tò mò thì đúng lúc một y tá thấy cô đến ngay lập tức chạy đến.

“Bác sĩ Hạ…”
“Có chuyện gì vậy?”
Hộ sĩ đơn giản chỉ nói tóm tắt sự việc lại cho cô nghe, sắc mặt cô liền thay đổi.

“Không có khả năng, tôi làm sao có thể mắc lỗi như vậy được chứ?”
Hộ sĩ lúc này không vội kết luận đúng sai, chỉ là ngày thường quan hệ giữa hai người cũng không đến nỗi tệ cho nên cũng một mực tin tưởng.

“Bác sĩ Hạ, cô cứ vào trong đó xem tình hình thế nào đã…”
Thư Di gật gật đầu, cô biết cô không phải người hấp tấp, cô cũng sẽ không bao giờ có khả năng mắc lỗi này trước đây cho nên cô vẫn rất bình tĩnh, trực tiếp đi vào phòng bệnh.

Bạch Tiêu Linh vừa nhìn thấy Thư Di, lập tức kích động ngồi dậy, khóc lóc thảm thương bắt đầu lên án.

“Bác sĩ Hạ, uổng công tôi tin tưởng cô đến vậy, ai mà ngờ thân cô là một bác sĩ sao có thể độc ác đến mức như vậy chứ, tại sao lại hại tôi xảy thai… hức… hức…”
Trịnh Quang nghe vợ nói vừa khóc vừa nói như vậy cũng phẫn nộ đứng lên.

“Cô chính là Hạ Thư Di?”
“Cô làm vợ tôi xảy thai, tôi nhất định phải kiện cô”
Thư Di đứng nghiêm chỉnh một bên nghe hai vợ chồng nhà này vu khống, lúc sau mới lên tiếng.

“Vị tiên sinh này có phải hiểu lầm gì rồi hay không?”
“Tôi nhớ rõ cô, cô là người ba ngày trước đến chỗ tôi khám thai, tình trạng của cô lúc đó vốn không có vấn đề gì.

Tại sao hôm nay lại đến đây ăn vạ?”
Trịnh Quang không nể nang gì ném thẳng đơn thuốc vào mặt Thư Di mà chất vấn.

“Không có vấn đề gì à? Vậy cô nhìn đơn thuốc này đi, có thật là không có vấn đề hay không?”
Thư Di nhịn xuống lửa giận nhẹ nhàng khom lưng nhặt đơn thuốc bị vứt dưới đất lên, đương nhìn đến nét chữ trên đơn thuốc, đôi mắt trừng lớn.

“Đơn thuốc này không phải tôi kê cho vợ anh”

Cùng lúc đó…
Sở Trạch Hiên đang lái xe chuẩn bị đến Quân tổng, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là phó quân tổng thiếu tướng Vương Giai Thuỵ.

“Bác sĩ Sở, bác sĩ Hạ bên bệnh viện Thư Nhã gặp sự cố.

Dù thế nào cô ấy cũng bắt buộc phải rời khỏi nhóm hỗ trợ cho cuộc phẫu thuật của Lâm lão”
“Sự cố? Sự cố gì chứ?” Sở Trạch Hiên thắc mắc.

“Bác sĩ Sở không xem tin tức phát tán trên mạng sao?” Vương Giai Thuỵ hỏi.

Sở Trạch Hiên nhíu chặt mày, buổi sáng cùng Thư Di đưa Tâm Dao đi nhập học, tin tức gần nhất anh biết chính là công bố nhóm phụ tá hỗ trợ trong cuộc phẫu thuật của Lâm lão.

Rốt cuộc còn tin tức gì nữa?!
Vương Giai Thuỵ thấy Sở Trạch Hiên im lặng, không vòng vo liền nói thẳng.

“Cô ấy là người mới chuyển tới khoa phụ sản, cô ấy hiện tại tham gia cuộc phẫu thuật của Lâm lão thực sự không thích hợp, hiện giờ lại có thông tin cô ấy kê sai đơn thuốc cho một phụ nữ mang thai, khiến người ta xảy thai…”

Sở Trạch Hiên đột nhiên rùng mình nhưng vẫn nói.

“Làm sao có chuyện đó xảy ra được”
Vương Giai Thuỵ bên này đẩy đẩy mắt kính nói.

“Bác sĩ Sở, tôi không biết anh làm sao lại đích thân chỉ đích danh bác sĩ Hạ hỗ trợ anh, nhưng hiện tại bên kia đang xảy ra mâu thuẫn rất lớn, chỉ sợ nếu tiếp tục để cô ấy trong nhóm hỗ trợ giải phẫu e rằng…”
Đáy mắt anh đã hiện lên tia trầm lạnh, anh hiểu rõ ý tứ của Vương Giai Thuỵ, lúc này anh mới nhàn nhạt mở miệng.

“Bây giờ tôi sẽ đến Quân tổng, chờ gặp mặt rồi nói”
“Được, tôi chờ anh”
Sở Trạch Hiên cúp máy, lập tức đánh xe dừng lại bên đường, mở điện thoại lên xem tin tức.


Phía bệnh viện Thư Nhã, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết ổn thoả.

Thư Di cầm trên tay đơn thuốc, vẫn kiên định hướng tới Trịnh Quang và Bạch Tiêu Linh nói.

“Tôi vẫn khẳng định với vợ chồng anh một lần nữa, tôi không phải là người kê đơn thuốc này”
“Không phải sao?”
Trịnh Quang cười lạnh một tiếng, bởi vì đứa con trai mà anh ta mong chờ nhất đột ngột bị xảy nên anh ta không thể giữ được bình tĩnh lúc này được.

“Đơn thuốc này rõ ràng là của bệnh viện các người, phía dưới còn có cả chữ kí của cô, chẳng lẽ tôi lại đi photoshop để vu oan cho cô à?”
Mã Quang Tùng nhìn Chử Cẩn, đáy mắt xẹt qua tia lo lắng.

Cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, Trịnh Quang vẫn ở bên trong gào thét không biết chán, bên ngoài hành lang càng ngày càng nhiều người tụ tập hóng chuyện.

Thư Di vẫn rất bình tĩnh, mắt đối mắt với Trịnh Quang mà nói.

“Trịnh tiên sinh, tôi căn bản không hề quen biết vợ của anh, tôi chỉ đơn giản là một bác sĩ khám bệnh bình thường, lý do gì tôi phải đi hãm hại vợ của anh chứ”
Bạch Tiêu Linh nghe vậy bỗng nhiên bật dậy, hốc mắt đỏ hoe nhìn cô phẫn nộ nói.

“Từ ban đầu tôi đâu có nói cô hại tôi.

Vấn đề hiện tại chính là cô kê sai đơn thuốc cho tôi uống, dẫn đến đứa con trai của chúng tôi…”
Thanh âm sắc bén mang theo sự tan vỡ gào rống tràn ra, khiến tai của những người có trong phòng bệnh ù đi.

Thư Di rũ mắt, tay nắm chặt đơn thuốc trong tay không nói gì.

Bạch Tiêu Linh thấy Thư Di im lặng, biết cô đã sập bẫy, được nước làm tới.

“Hôm đó, tôi đến phòng khám của bác sĩ Hạ, lúc bước vào phòng tôi còn nhìn thấy cô ta đang chăm chú xem bệnh án gì đó nhưng nhìn qua căn bản đó không phải là của khoa phụ sản…”
“Tôi thật sự hoài nghi, cô ta có phải là bác sĩ của khoa Sản hay không!”
Thư Di đột nhiên căng thẳng.

Tuy rằng cô đã chuyển khoa nhưng nếu thật sự truy cứu thì cô cũng không thể được xem là bác sĩ phụ sản được.

Thư Di nhìn về phía Chử Cẩn.

“Chử chủ nhiệm, cô cũng cho rằng tôi kê đơn thuốc sai sao?”
“Không có”
Chử Cẩn nhìn đơn thuốc trong tay Thư Di, cô ấy nói đơn thuốc này không có vấn đề gì nhưng vấn đề là ở cái dấu giáp lai của bệnh viện và chữ kĩ của Thư Di lại rất rõ ràng kia…
Bạch Tiêu Linh vẫn nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn ra nói với Trịnh Quang.

“Ông xã… anh có biết hay không, em thật sự rất mong chờ đứa con trai này, nhưng hiện tại thì…”
Bạch Tiêu Linh vẫn khóc lớn, khiến tâm tư của nhiều người trong phòng rối loạn.

Thư Di vẫn nhìn chằm chằm vào đơn thuốc, nhíu chặt mày lại.

Rõ ràng hôm đó cô không có kê đơn này vậy mà hôm nay lại sai là sao?

Cô ngước mắt nhìn hai vợ chồng kia vẫn ôm nhau khóc thút thít, cắn chặt răng nói.

“Tôi không biết vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy, nhưng đơn thuốc này tôi không kê tất nhiên tôi không thể thừa nhận được”
Thái độ kiên định của Thư Di lại càng khiến cho Trịnh Quang thêm phẫn nộ, anh ta nói sẽ không để cô ngóc đầu lên nổi, khiến cô thân bại danh liệt, vĩnh viễn bắt cô rời khỏi ngành Y.

Vẻ mặt Mã Quang Tùng khổ sở, rõ ràng sáng sớm nay còn được nở mày nở mặt khi Thư Di đại diện Thư Nhã đích thân tham gia cuộc phẫu thuật của Lâm lão vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm sự cố này khiến ông không xử lí kịp.

Chử Cần nhìn Thư Di mà bối rối, mặc dù cô ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô nhưng khổ nỗi bằng chứng, nhân chứng đều có mặt ở đây, cô ta cũng không biết nên phân bua như thế nào.

Thư Di vẫn cầm chặt đơn thuốc trong tay, chặt đến nỗi nó sắp nhàu nát, lại nhìn Bạch Tiêu Linh khóc lóc sướt mướt, tâm tình cô đình trệ lại, hít thở cũng không thông.

Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông, cô dường như không hề nghe thấy, chỉ đến khi hộ sĩ nhắc nhở cô mới phát hiện ra.

Cầm điện thoại trong tay, nhìn đến cái tên người gọi là Sở Trạch Hiên mà trái tim cô cứ đập thình thịch, giờ phút này, cô không dám nghe điện thoại, cô sợ, sợ anh đã đọc tin tức rồi bây giờ gọi điện để chất vấn cô…
Lúc sau, điện thoại vẫn không ngừng kêu, cô không còn cách nào khác đành bắt máy.

Hành động thản nhiên nghe điện thoại của cô đã thực sự chọc tức Trịnh Quang khiến hắn mặt mày tái xanh.

Thư Di liếc mắt nhìn Bạch Tiêu Linh một cái đồng thời nói qua điện thoại.

“Em đây!”
Sở Trạch Hiên cảm giác giọng nói của cô bỗng trở nên cứng ngắc, anh hơi rùng mình nói.

“Tin tức anh đã xem rồi”
Thư Di cắn chặt răng, không nói gì.

Chỉ là bàn tay cầm di động của cô trở nên run rẩy, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi.

“Em nói cho anh nghe, có phải em làm không?”
“Nếu em nói không phải thì sao?”
“Được”
“Sở…”
Lời nói ngắt quãng của cô phát ra được một nửa, cô bây giờ mới để ý ánh mắt của mọi người đang hướng về mình, âm thầm nuốt ngược những chữ còn lại xuống.

Sở Trạch Hiên dường như cảm nhận được cô muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại, anh khá tò mò nhưng chỉ chốc lát rồi thôi, anh chậm rãi mở miệng.

“Trước kia là do anh hiểu lầm em, cho nên mới không tin tưởng vào năng lực của em.

Thời gian qua chính mắt anh được chứng kiến tất cả, những việc liên quan đến em anh hoàn toàn để tâm, hiện tại tất nhiên anh rất tin tưởng em”
Nghe anh nói vậy, cô tựa như không kìm nổi cảm xúc nữa rồi, chỉ muốn anh xuất hiện ở đây ngay bây giờ để cô có thể vùi vào lòng anh, được yếu đuối, được khóc thoả thích mà thôi.

Sở Trạch Hiên nắm chặt di động trong tay, nhẹ nhàng cất giọng trấn an cô.

“Thư Di, đừng sợ… có anh đây!”
Chuyện này nếu không thể giải quyết, cô vẫn còn có anh!
Anh có thể cho cô một danh phận, cũng có thể giúp cô thăng tiến sự nghiệp một cách dễ dàng… chỉ cần là anh muốn thôi.

Thư Di hơi hơi ngửa đầu, giống như cô đang cố ép những giọt nước mắt trực trào xuống, lấy lại bình tĩnh đáp.

“Vâng!”
Ngắt điện thoại, tầm mắt Thư Di càng thêm kiên định nhìn về phía Trịnh Quang nói.

“Sự việc này chưa rõ ai đúng ai sai, trước hết tôi sẽ không khuất phục trước lời vu khống, chỉ trích của các người”
Trịnh Quang lạnh lùng cất lời.

“Hạ Thư Di, tôi sẽ chống mắt lên xem, cô giải quyết như thế nào.

Còn nếu không thì cô cứ đợi đơn kiện từ tôi đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện