Thứ ba

Sự cố của Thư Di khiến Bạch Tiêu Linh xảy thai đã trở thành tâm điểm chú ý mấy ngày hôm nay. Hôm nay chính là ngày mở phiên toà xét xử.

Tại toà án, Âu Dương Khải cười tà mị, vẻ mặt đắc thắng nhưng không để lộ ra bên ngoài. Mộ Tử Khâm nhìn Âu Dương Khải mà trong lòng nổi lên lo lắng, anh ta hiện giờ chỉ mong Bạch Tiêu Linh không chùn bước, kiên quyết không nhụt lòng.

Nhưng Âu Dương Khải là người như thế nào chứ? Anh vẫn bình thản, hơn nữa thái độ kiên quyết của Thư Di lại càng khiến Mộ Tử Khâm tức điên lên được.

Kết quả chính là Âu Dương Khải đưa ra vô số giả thiết cùng bằng chứng khiến Bạch Tiêu Linh không thể kháng cự, Mộ Tử Khâm cũng không còn cách nào bào chữa, trực tiếp rơi vào bẫy của Âu Dương Khải.

Âu Dương Khải lười biếng dựa vào mép bàn nhìn Bạch Tiêu Linh, khoé môi nhếch lên đắc ý, cười nói.

“Trịnh phu nhân… cái này gọi là gì nhỉ?”

“Chính là ác giả ác báo đấy!”

Phán quyết cuối cùng, Bạch Tiêu Linh vì cố tình bóp méo sự thật, chủ mưu tạo chứng cứ giả đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Thư Di nên đã bị toà án phán 2 năm tù giam.

Bạch Tiêu Linh lúc này chỉ cầu mong Trịnh Quang có thể giúp cô ta nhưng cô ta nào biết giờ đây Trịnh Quang còn không lo nổi được cho bản thân hắn huống chi là lo cho cô ta.

Chi cục thuế quốc gia đã điều tra ra hắn cùng trợ lí đút lót quan chức để trốn thuế, đầu tư không thuận lợi, vay mượn ngân hàng, nợ nần chồng chất. Giờ đây chỉ đợi giấy bắt giữ của cục cảnh sát là có thể bắt hắn ta.

Tin tức của buổi phiên toà ngày hôm nay ngay lập tức được đưa lên mạng, nhiều người trước kia hiểu lầm Thư Di cũng quay ra xin lỗi cô rối rít, nhiều người trước kia binh Bạch Tiêu Linh chằm chặp cũng đã quay ra chửi rủa cô ta thủ đoạn ti tiện, người phụ nữ máu lạnh không có tình người. Thậm chí còn có nhiều người tán thưởng Thư Di không sợ áp bức cường quyền, tự tin và kiên trì với năng lực của chính mình.

Khúc Ưu Ưu lúc này đôi mắt trừng lớn, nhìn tin tức trên màn hình máy tính mà nắm chặt bàn tay lại. Đỗ San San đẩy cửa tiến vào, thậm chia còn quên gõ cửa.

“Jenny, trang sức mà Bạch Tiêu Linh đặt làm đã sắp xong rồi nhưng giờ Trịnh thị thì phá sản, Bạch Tiêu Linh thì ngồi tù, số lượng trang sức mà cô ấy đặt làm quá lớn, xưởng chế tác trang sức vừa gọi cho tôi, chúng ta đang gặp trục trặc, bây giờ phải làm sao đây?”

Thực chất Bạch Tiêu Linh chỉ mới đặt cọc một nửa số tiền, chi phí còn lại vẫn chưa được thanh toán hết. Từ khi mới về nước, vì không muốn phải tốn quá nhiều thời gian tìm kiếm nên Khúc Ưu Ưu đã lén lút hợp tác với một xưởng chế tác tư nhân chưa đăng kí giấy phép kinh doanh nhưng chỉ cô ta biết việc này, Đỗ San San cũng không hề biết đến. Bây giờ chi phí không có, sản phẩm làm ra không thể bán cho ai được nữa thì làm sao đây? Nếu như mọi chuyện vỡ lở ra, Khúc Ưu Ưu cũng không biết nên làm gì tiếp theo!

Khúc Ưu Ưu nắm chặt tay lại, móng tay khảm chặt vào lòng bàn tay, truyền đến một trận đau đớn, mới có thể khiến đầu óc của cô ta tỉnh táo trở lại.

“Jenny, tình huống bây giờ…”

Khúc Ưu Ưu rống lên.

“Câm miệng! Cô không cần phải nói nữa, chẳng lẽ tôi lại không biết mình sẽ ảnh hưởng những gì hay sao hả?”

Đỗ San San nói được nửa câu thì bị tiếng rống của Khúc Ưu Ưu làm nghẹn họng, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Hạ Thư Di…

Tất cả là do cô!

Khúc Ưu Ưu gắt gao nhìn chằm chằm tiêu đề gồm 3 chữ “Hạ Thư Di”, cô ta hận ngay lập tức tại đây không thể nghiền nát Thư Di trong lòng bàn tay.

Tại sao… tại sao cô lại may mắn như vậy chứ hả? Tại sao đến bây giờ tôi đã thoát khỏi Hạ gia mà vẫn không bao giờ vượt qua được cô vậy chứ? Tại sao cô không chỉ có Cận Thiếu Phong bên cạnh giờ đây lại còn có Âu Dương Khải cứu cô ra khỏi vụ kiện tụng này?

Khúc Ưu Ưu hung hăng đấm mạnh lên bàn một cái khiến Đỗ San San giật thót. Đỗ San San lo lắng nhìn Khúc Ưu Ưu.

“Jenny, chúng ta có thể nghĩ cách xử lý một chút, ít nhất cũng có thể làm mọi chuyện lắng xuống”

Khúc Ưu Ưu nhắm chặt đôi mắt, qua một hồi lâu, mới từ từ mở ra. Cô ta cắn răng nói.

“Xưởng sản xuất bên chỗ Mộng Nghi cô cứ liên hệ với họ vẫn yên tâm tiếp tục làm, mọi chuyện còn lại để tôi xem xét”

“Được, tôi sẽ đi liên hệ ngay”

Ngay khi Đỗ San San vừa ra khỏi phòng, Khúc Ưu Ưu cắn chặt răng, khuôn mặt cứng đờ. Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.

“Hạ Thư Di, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên thân đâu! Nhất định!”

Sở Trạch Hiên có chút lười biếng ngồi trên ghế, khuỷu tay chống vào tay ghế vịn, mu bàn tay nhẹ nhàng chống xuống cằm, tầm mắt dừng ở màn hình máy tính, nhếch môi cười tà.

Anh là bác sĩ, bàn tay của anh là để cứu người. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể “giết người”!

Đột nhiên điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, Sở Trạch Hiên thu hồi tầm mắt, từ từ mở tin nhắn ra xem thì ra là tiểu Di ngốc của anh.

“Mọi chuyện phát triển theo chiều hướng như vậy là do anh làm đúng không?”

“Em thông minh hơn rồi đấy”

“Aa… giờ anh mới nhận ra sao hả? Em thông minh đó giờ mà!”

Sở Trạch Hiên khoé miệng ngậm cười, nhắn lại.

“Buổi tối anh có chút việc bận, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ”

Thư Di bĩu môi, thả icon “Ok” rồi cũng buông điện thoại xuống. Nhưng sau đó không biết cô nghĩ gì lại tiếp tục nhắn lại.

“Đêm nay Viên Viên trực ban, Tử Hàm bị tổng biên của cô ấy giữ lại ở toà soạn rồi… Sở Trạch Hiên, đêm nay anh thật sự nhẫn tâm để em một mình?”

Sở Trạch Hiên âm thầm cắn răng.

“Hạ Thư Di, đừng câu dẫn anh!”

Thư Di cười cười.

“Câu dẫn anh là việc của em, còn anh có dính hay không thì cái đó phụ thuộc vào lí trí của anh cơ mà”

Than nhẹ một tiếng, Sở Trạch Hiên đành nhắn lại.

“Đừng nháo nữa! Buổi tối anh không ở bên em, đi tìm lốp xe dự phòng cùng ăn cơm đi!”

Thư Di bật cười khanh khách.

“Sở Trạch Hiên, anh đây là có phải đang đắc thắng quá rồi không hả? Chính vì anh cảm thấy dù thế nào thì em và A Phong cũng không thể ở bên nhau nên anh mới tự tin như vậy đúng không?”

“Nếu có một ngày em thật sự cùng A Phong cao chạy xa bay, đến lúc đó em sẽ xem xem anh khóc lóc thảm thiết như thế nào…”

Nhắn xong tin nhắn ấy, Thư Di cũng buông điện thoại, không đợi anh trả lời lại nữa. Cô trở về Thư Nhã đến khoa phụ sản trước. Chử Cẩn thấy cô liền vui mừng chạy lại.

“Bác sĩ Hạ, tạm thời…”

Thư Di nở nụ cười.

“Không có gì đâu, tôi biết, hiện tại tôi không thể ở lại khoa phụ sản, chờ khi nào có công văn chính thức chuyển khoa, tôi sẽ qua đây”

Chử Cần mỉm cười gật đầu.

“Được. Tôi chờ cô. Tôi cũng rất xin lỗi cô, mặc dù là tôi tin cô nhưng lại không giúp ích được gì cho cô hết”

“Ai ở trong hoàn cảnh ấy cũng thế thôi, cô không cần phải áy náy như vậy đâu”

Chử Cẩn nhìn Thư Di, khuôn mặt cô luôn hiện rõ tinh thần phấn chấn tích cực, khiến Chử Cẩn cũng phải thán phục vài phần.

“Tôi có việc nên đi trước”

Thư Di trở về khoa ngoại báo danh rồi vào phòng làm việc xử lí một chút bệnh án, sau đó mới rời bệnh viện, lúc này đã là 6h tối. Cô vừa đi ra cổng, điện thoại đã vang lên tiếng chuông, người gọi là của Cận Thiếu Phong.

“A Phong, anh gọi em là muốn rủ em cùng ăn cơm tối sao?”

Cận Thiếu Phong vừa định mở miệng nhưng máy vừa kết nối Thư Di đã cướp lời trước. Anh cười nhạt.

“Sao em lại biết anh sẽ gọi để rủ em đi ăn cơm?”

Thư Di không nói bởi vì cô đoán được Sở Trạch Hiên đã liên lạc trước với Cận Thiếu Phong. Căn bản cô cũng biết hiện tại Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong đang hợp tác với nhau.

“Tầm giờ này mà anh gọi cho em thì cũng chỉ là muốn cùng em ăn tối mà thôi đúng không?”

Cận Thiếu Phong rũ mắt, bất đắc dĩ thở dài.

“Anh thua em rồi. Vậy bây giờ em muốn ăn gì?”

“Em đang ở bệnh viện, em đến tửu trang tìm anh”

“Được”

“Ok, em đến liền”

Thư Di cười nói xong, ngắt điện thoại, ngồi tàu điện ngầm đến tửu trang.

Sở Trạch Hiên rời phòng thí nghiệm trở về văn phòng, lấy điện thoại ra gạt trúng số của Khúc Ưu Ưu mà gọi đi.

Khúc Ưu Ưu lúc này đang ngồi trong phòng làm việc, đầu gục xuống cánh tay, suy nghĩ về vấn đề của xưởng sản xuất trang sức.

Tiếng điện thoại vang lên, Khúc Ưu Ưu nhíu mày cầm lấy, thấy người gọi là Sở Trạch Hiên, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Trạch Hiên!”

Sở Trạch Hiên ban đầu vẫn im lặng, anh còn nghe thấy tiếng thở phì phò của Khúc Ưu Ưu ở đầu dây bên kia, lúc sau mới nhàn nhạt nói.

“Anh đã xem tin tức lúc sáng… anh nhớ không nhầm hồi trước em có nói em hợp tác với một xưởng sản xuất trang sức tư nhân đúng không?”

Khoé miệng Khúc Ưu Ưu lúc này không thể nâng lên nổi.

“Đúng vậy! Em cứ tưởng Bạch Tiêu Linh là người uy tín, em còn vui vì vừa mới về nước đã nhận được một đơn đặt hàng lớn, ai ngờ đâu lại là một cái hố”

“Vậy bây giờ em định làm gì?”

“Hiện tại chỉ có thể tiếp tục sản xuất sau đó đem sản phẩm ra giao bán bên ngoài với giá rẻ… nếu không tổn thất sẽ rất nặng, em sợ em không gánh nổi”

Sở Trạch Hiên đẩy cửa vào văn phòng, mở lời gợi ý.

“Tối mai có một bữa tiệc tư nhân nhỏ, có thời gian cùng anh đi một chuyến xem sao được không?”

“Hả?” Khúc Ưu Ưu khó hiểu.

Sở Trạch Hiên bình tĩnh nói.

“Đối phương cần thiết kế một ít trang sức để làm quà tặng…”

Khúc Ưu Ưu vừa nghe, tức khắc đáy mắt ngập tràn tia vui sướng.

“Thật sao?”

Sở Trạch Hiên nhìn đồng hồ.

“Ừm… em đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau ăn tối, anh sẽ nói rõ hơn cho em hiểu”

“Em đang ở phòng làm việc”

Cùng lúc đó

Cận Thiếu Phong nhận chai rượu vang đỏ từ tay Đàm Trung Lang, vừa rót rượu ra vừa nhìn Thư Di nói.

“Tối mai có một bữa tiệc nhỏ, nếu em không bận việc gì thì có thể trở thành bạn tiệc của anh?”

Thư Di hơi nhíu mày nhìn về phía Cận Thiếu Phong.

“Em nghĩ em không nên đi”

“Tại sao?”

“Anh có thể bảo Tô Nhược đi cùng anh được mà, hơn nữa dạo gần đây truyền thông bắt tin rất nhanh, em không muốn trở thành tâm điểm chú ý của cả thành phố đâu”

Cận Thiếu Phong cười cười, tầm mắt nhìn Thư Di, ôn nhu nói.

“Ngày mai là bữa tiệc tư nhân thôi, sẽ không có phóng viên đâu”

“Đương nhiên, nếu em không muốn đi thì anh cũng không ép, anh sẽ đi một mình”

Thư Di cảm giác Cận Thiếu Phong bất đắc dĩ than nhẹ một cái, cô mân mê khoé miệng nhỏ.

“Nếu như không có phóng viên hay truyền thông, vậy để em đi cùng anh”

Cận Thiếu Phong cười nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn Thư Di càng thêm nhu hoà. Đúng lúc, Đàm Trung Lang đem tới một ly rượu vang đỏ đưa cho Cận Thiếu Phong.

“Nếm thử cái này đi…”

Cận Thiếu Phong nhận lấy, lắc lắc nhẹ ly rượu, màu đỏ của rượu vang sóng sánh trông thật đẹp mắt. Anh đưa lên miệng nếm thử, hương vị rất tuyệt, anh hướng ánh mắt nhìn sang Đàm Trung Lang tấm tắc khen.

“A Lang, nhiều năm như vậy, cậu càng ngày càng lên tay nha. Ngày mai tôi sẽ mang cái này đi”

“Được, vậy tôi sẽ đóng gói cho cậu hai chai”

Cận Thiếu Phong nhìn Đàm Trung Lang rời đi, mới đạm nhiên thu hồi tầm mắt nhìn Thư Di.

“Đi ăn cơm trước được không?”

“Đi thôi” Thư Di nhàn nhạt đứng dậy, cùng Cận Thiếu Phong rời đi.

Sau khi ăn xong, Cận Thiếu Phong đưa Thư Di về nhà, sau đó liền rời đi.

“Boss, trở về luôn sao?” Phi Phàm hỏi.

Cận Thiếu Phong nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa kính xe, còn chưa kịp nói gì điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn. Anh mở điện thoại ra, xem xong liền xoá luôn tin nhắn rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Đi bar MP”

“Rõ”

“Cận thiếu, Sở thiếu đang đợi ở trong phòng đợi anh” Người phục vụ thấy Cận Thiếu Phong đến, vội vàng chạy đến tiếp đón, ghé sát vào tai nói nhỏ.

Cận Thiếu Phong không biết tại sao Sở Trạch Hiên lại hẹn anh ở đây. Tuy rằng nơi này cũng không nhiều người lui đến nhưng cũng không hẳn là sẽ không bị phát hiện. Cận Thiếu Phong tiến vào phòng, Sở Trạch Hiên ngang nhiên ngồi vắt vẻo, chân đáp trên mặt bàn, nhìn thấy Cận Thiếu Phong tiến vào, Sở Trạch Hiên chỉ nhướng mày nói.

“Ngồi đi”

“Có việc gì sao?”

Sở Trạch Hiên trực tiếp mở lời.

“Ngày mai tôi sẽ mang Khúc Ưu Ưu đi đến bữa tiệc của Phùng lão”

“Tốt, tôi cũng sẽ mang theo Thư Di”

Đáy mắt Sở Trạch Hiên liền xẹt qua tia sắc bén, nhưng cũng rất nhanh biến mất.

“Rất ăn ý”

Cận Thiếu Phong cười lạnh.

“Sở Trạch Hiên, chúng ta vốn không phải là bạn bè”

Sở Trạch Hiên buông chân, tuỳ ý mở hai chai bia, đưa cho Cận Thiếu Phong một chai.

“Quan hệ đối tác trả phí, tôi cũng đâu có xem anh là bạn bè”

“Nhưng mà nếu không phải vì Thư Di, tôi nghĩ tôi với anh cũng rất hợp làm bạn bè đấy chứ!”

Cận Thiếu Phong như cũ hừ lạnh. Sở Trạch Hiên cũng không nói gì, chỉ cầm lấy chai bia ngay sau đó uống một ngụm lớn vào miệng. Cận Thiếu Phong cũng nuốt một ngụm bia, anh ta ngồi khom lưng, khuỷu tay của anh ta chống vào đùi, đôi con ngươi có chút sâu thẳm.

Lúc sau, Cận Thiếu Phong mới quay sang nhìn anh, cất lời.

“Sở Trạch Hiên, tôi mong anh hãy đối xử tốt với Thư Di, đây là lời cảnh cáo, chỉ cần anh làm cô ấy tổn thương một chút thôi, tôi cũng nhất quyết sẽ đem cô ấy đi”

“Ở thành phố này, anh có thể dựa vào thế lực của Cố Ngạn, có lẽ tôi sẽ không thể làm gì được nhưng ở Canada, tôi là người cầm quyền, cho dù có là Cố Ngạn đi chăng nữa cũng chưa chắc đã giúp được cho anh”

Lời nói này của Cận Thiếu Phong, Sở Trạch Hiên có thể cảm nhận được ý tứ trong câu nói đều không phải đùa giỡn. Sở Trạch Hiên cũng không vừa, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Cận Thiếu Phong, chậm rãi mở miệng.

“Tôi đối xử với Thư Di có tốt hay không chỉ cần cô ấy cảm nhận được thì chính là tốt. Cũng chẳng cần anh đảm bảo cái gì”

*xẹt xẹt*

Ánh mắt phát ra tia lửa của cả hai người nhìn nhau không chớp, tựa như lúc này liền có thể thiêu đốt cả căn phòng.

Qua một lúc lâu, Sở Trạch Hiên cùng Cận Thiếu Phong mới bình tĩnh trở lại, thu liễm tầm mắt, khí tức giằng co khi nãy cũng không còn. Hai người lại nhìn nhau mỉm cười, không nói gì, chỉ ngửa đầu, nốc một ngụm bia xuống cổ họng.

Cận Thiếu Phong cùng Sở Trạch Hiên rời khỏi bar MP là khoảng 2 tiếng sau. Cuộc nói chuyện của hai người, ngoại trừ họ ra thì không một ai được biết đến.

———————-

P/s: Hành trình anh nhà đặt bẫy mẻ Ưu Ưu chính thức bắt đầu 🤡

Spoil nhẹ là sau này con đuỹ Ưu Ưu phát hiện bị lừa sẽ điên tình mà cái éo cũng dám làm hô hô 🥹

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện